Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Gặp nạn

"Cốc cốc cốc......"

"Mời vào!" Thư Sam ngẩng đầu nhìn người tới một cái liền tiếp tục cúi đầu nghiên cứu mẩu nhân sâm biến dị, trải qua một thời gian dài nghiên cứu, cậu phát hiện dù là cùng một gốc cây nhưng loại biến dị so với loại thường càng có dược hiệu cao gấp mấy lần. Đây quả là bước nghiên cứu quan trọng có thể cứu vớt vận mệnh của loài người đó a. Thư Sam hưng phấn nghĩ.

"Tiểu Sam, tiểu đội của chúng ta có người phát hiện một mảnh dược liệu nằm ở...... "

"Ở đâu?!" Lạc Gia còn chưa nói xong đã bị vị nào đó đánh gãy, bất đắc dĩ nhìn Thư Sam đôi mắt đều tỏa sáng.

"Tiểu Sam, em nghe anh nói hết đã! Bọn anh muốn đi thu hồi, như vậy không chỉ cấp cho tiểu đội một chút thu nhập mà em cũng có thể lại lập công lao cho chính phủ. Thế nào?"

"Tốt tốt tốt!" Thư Sam vừa nghe đã lập tức đáp ứng, nếu là đi cùng Lạc Gia, thực vật biến dị cùng mạt thế đều đến thì thế nào, bằng vào hỏa hệ dị năng của anh ấy, dù cậu cùng chị gái Hàn Thành Lâm đều nằm trong vòng vây của tang thi thì y cũng có thể mở đường máu mà đem cả hai cứu ra.

Hiện tại chỉ là đi tìm thực vật biến dị, cậu tin tưởng Lạc Gia nhất định có thể bảo vệ tốt bản thân cùng các thành viên trong tiểu đội.

"Khi nào xuất phát?"

"Ăn xong cơm trưa thì xuất phát, địa điểm tập hợp là ở cửa căn cứ. Dù sao em cũng không quay về chung cư." Tặng cho Thư Sam đang mỉm cười xin lỗi một cái liếc mắt, Lạc Gia làm lơ xoay người rời đi.

Thư Sam cũng không để ý nhiều liền đi thu thập đồ vật cần mang cho chuyến đi. Không trở về chung cư cũng không phải lỗi của cậu, cậu chỉ là muốn thời thời khắc khắc quan sát nhân sâm biến dị a! Đây còn không phải là vì lợi ích chung của mọi người sao?

Cơm trưa của cậu cũng rất đơn giản, nhìn qua là đã biết cậu đối phó với cái dạ dày của mình, chỉ ăn một chút bánh bích quy thì làm sao mà no được! Mà tuy rằng bản thân là bác sĩ kiêm nghiên cứu viên, ở căn cứ cũng xem như có thân phận, nhưng thời đại thức ăn khan hiếm thế này thì đãi ngộ của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn bình dân bao nhiêu, chỉ có thể làm chắc bụng cùng ngẫu nhiên cải thiện chút khẩu vị thôi.

Mạt thế đến không làm đất xấu đến mức không thể gieo trồng, nhưng chỉ cần địa phương nào có đất thì chắc hẳn sẽ có cả thực vật biến dị, dù sinh sôi tốt nhưng rồi biết đâu sau này nó cũng như thế tiếp bước mà biến dị luôn, cuối cùng thử hỏi còn ai dám ăn a? Dù rằng ăn vào không nhất định sẽ trở thành người biến dị đâu.

Tình hình cứ thế mà tệ đi, miệng ăn núi lở, mỗi ngày số người đói chết nhiều vô số kể, có thể có bánh bích quy ăn no thì kể ra cậu đã rất là xa xỉ rồi, phải tự biết thỏa mãn thôi.

Thư Sam đi tới cửa căn cứ phát hiện tiểu đội của Lạc Gia thế mà đã tập hợp đông đủ rồi, động tác của anh ấy lúc nào cũng nhanh như vậy a. Thư Sam bắt đầu đưa mắt từ trong đám người tìm kiếm bóng dáng Lạc Gia.

"Tiểu Sam! Nơi này!" Theo thanh âm nhìn lại, Thư Sam chạy chậm vài bước, "Chị cũng tới à."

"Đúng vậy, tuy rằng dị năng hệ mộc của chị không có lực sát thương cao, nhưng dù sao cũng là trung đội một của tiểu đội a, loại hành động tập thể này chị sao có thể vắng mặt." Hàn Thành Lâm vẻ mặt mỉm cười trả lời.

Thư Sam không khỏi cảm khái, mạt thế đến mọi người đều tự giác vứt bỏ hình tượng, đặc biệt nước là tài nguyên không thể phục hồi, người thường có nước uống đã vô cùng khó khăn, đừng nói tới việc được tắm rửa. Mà chị cậu còn trang điểm này nọ, tuy rằng cả người có điểm xinh đẹp, nhưng lại mang đến cảm giác kì dị.

Lạc Gia nhìn thấy Thư Sam đã tới, y cũng chỉ là hơi hơi mỉm cười liền xoay người mang theo tiểu đội rời đi.

Thư Sam cũng không để ý, trước mạt thế Lạc Gia chính là kiểu người rất khó tiếp xúc, dù rằng không phải vì trước đó cả hai đã từng ở bên nhau (Câu này ta chém :v). Sau mạt thế y cũng bảo hộ cho cậu rất chu toàn, chỉ chuyện này thôi thì cậu đã chẳng dám đòi hỏi hơn. Mạt thế đều tới rồi, tính cách một người có biến hóa cũng là bình thường.

Đội ngũ một đường di chuyển theo hướng tây, trên đường gặp được rải rác một vài tang thi cũng bị mọi người rất mau giải quyết xong.

"Lạc Gia, còn xa lắm không?" Thư Sam ước chừng thời gian, hiện tại đại khái đã hơn ba giờ. Nếu bây giờ còn chưa đến nơi, đợi trời tối là không trở về căn cứ được, mà tình hình này nếu nghỉ ngơi bên ngoài thì tỉ lệ sống sót của toàn đội có thể đạt mức âm a!

Lạc Gia nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không vui, "Đã gần tới, ở ngay phía trước thôi!"

Quả nhiên rất nhanh xe dừng lại, trước mặt là một mảnh dược điền*, các loại thảo dược đều lớn hơn trước rất nhiều, có một vài loài thậm chí còn có cả miệng và hàm răng, trông giống như hoa ăn thịt người vậy.

"Từ hướng đông nam bắt đầu, mỗi người giết chết một gốc cây, Ngô Hạo phụ trách thu thập vào không gian. Trong vòng một giờ, mọi người có thể giết nhiều thì giết, giết ít cũng phải giết, chúng ta cần phải trở về căn cứ trước khi trời tối." Ngô Hạo là dị năng giả hệ không gian của tiểu đội, tuy rằng diện tích chỉ khoảng một trăm mét vuông, nhưng cũng cũng đủ để thu hết được số dược liệu này rồi.

Ngô Hạo đi đến phía sau đội ngũ chờ đợi, mà ở đó Thư Sam cũng đã đứng sẵn, cậu vội vàng đăng ký mảnh dược liệu này, vì là dị năng giả hệ tinh thần nên căn bản cậu không cần phải giúp bất luận cái gì.

Hơn hai mươi người vây công** một gốc cây thực vật, đừng nói tử vong, bị thương cũng là rất ít, chỉ chốc lát sau cả đội đã thu hoạch được kha khá dược liệu.

Đến khi Mặt Trời bắt đầu xuống núi, Lạc Gia cũng sắp xếp tốt đội viên để chuẩn bị quay về căn cứ.

Bất quá làm Thư Sam cảm thấy tò mò là, vì cái gì y và Hàn Thành Lâm lại xếp cho cậu ngồi ở phía sau trong xe quân dụng a? Ngày thường không phải cậu đều ngồi ở phía trước trong xe việt dã của đội ngũ sao?

Bất quá cậu cũng không hỏi, dù sao có thể an toàn quay về căn cứ là tốt rồi.

Ánh chiều tà dần dần tan biến, thay vào đó là màn đêm đang chực chờ để buông xuống, cách đó không xa tang thi càng thêm táo bạo, âm thanh gào rống hết đợt này đến đợt khác vang lên không ngừng.

Bọn tang thì ngửi thấy mùi thịt người bắt đầu có hành động tấn công, các dị năng giả ngồi ở phía sau đều nhanh chóng dùng dị năng của mình tiêu diệt tang thi, trong tay Lạc Gia lập loè một ngọn lửa đỏ rực, hơi nóng dần dần tỏa ra xung quanh tạo nên khí thế hừng hực, "Chuẩn bị...... Tiến công!"

Theo khẩu hiệu của Lạc Gia, mọi người trên xe đều bất chấp tất cả phóng hết sức lực của bản thân, chỉ trong thời gian ngắn ngủi họ đã càn quét hết các tang thi trong phạm vi phụ cận. Mắt thấy khoảng cách đến cổng căn cứ đã rất gần rồi, Hàn Thành Lâm nãy giờ vẫn yên lặng đứng ở sau lưng bỗng lên tiếng, "Thư Sam!"

"Ân?" Thư Sam chỉ là quay đầu lại nhìn cô một cái, "Có cái gì đợi đến khi về đến căn cứ rồi hãy nói, hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện phiếm đâu chị!"

"Không, mày không thể trở về được!" Hàn Thành Lâm nói với ánh mắt oán hận, "Thư Sam, mày thật tự đại! Ai sẽ thật lòng thích mày chứ, hơn nữa mày cùng Lạc Gia đều là nam, Lạc Gia cũng không phải biến thái, tao cùng Lạc Gia đã sớm ở bên nhau! Mày thật đáng chết! Bạch hổ của mày cũng vậy. Nó chính là bị Lạc Gia, người mà mày toàn tâm toàn ý tin tưởng sờ sờ thiêu sống! Cảm giác bị phản bội thế nào hả, Thư Sam? Ha ha ha ha ha!" Nói xong liền đem Thư Sam một phen đẩy xuống, cậu còn chưa kịp hiểu những gì cô ta nói đã bị một đám tang thi vây quanh.

Thấy tình thế nguy cấp, Thư Sam theo bản năng nhìn sang Lạc Gia cầu cứu, lại không nghĩ đến y sẽ cho mình một cái cười lạnh như vậy.

Cậu không thể tin đây là sự thật, bạch hổ của mình ấy thế mà lại bị Lạc Gia giết chết! Đó là do cậu đến căn cứ trước nên may mắn gặp được lão hổ biến dị, nó vẫn luôn xem cậu là chủ nhân mà cẩn thận bảo vệ a! Giờ thì thế nào, cả người lẫn thú đều bị một tay người thân yêu nhất hãm hại... thật nực cười!

Thẳng đến khi tang thi gặm cắn thân thể, nỗi đau đớn thấu xương khiến cừu hận trong cậu bốc lên mãnh liệt!

"A a – – Lạc Gia, Hàn Thành Lâm! Các người nhất định không được chết tử tế, nếu có kiếp sau, tôi nhất định cho các ngươi sống không bằng chết!" Thư Sam sau khi gào lên liền như thế mà tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, tư tưởng cũng bắt đầu tan rã.

Đau quá, toàn thân đều đau,......

"Lạc Gia, anh xem hắn đã chết, ha ha ha hắn đã chết, nhiều năm như vậy em cũng chỉ có thể làm nền cho hắn, hắn từ nhỏ đã được ông ngoại bà ngoại phủng ở trong lòng bàn tay, mà em lại chỉ có thể nhìn, uất ức cũng không dám nói! Bây giờ, hắn đã chết, không còn ai có thể tranh giành bất cứ thứ gì của em nữa, kể cả anh, Lạc Gia! Anh là của em! Ha ha ha ha!" Lạc Gia nhìn Hàn Thành Lâm bên cạnh đang điên cuồng, lần đầu tiên y lại cảm thấy hoài nghi quyết định của mình có đúng đắn hay không. Mà có hoài nghi cũng chẳng thay đổi được gì, Thư Sam đã chết, y cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước thôi.

Đoàn xe cũng không vì tang thì mà đi chậm lại, nháy mắt đã bỏ rơi lại Thư Sam một khoảng xa.

•••••••••••

"A!" Không thể chịu đựng được đau đớn làm Thư Sam từ trong mộng bừng tỉnh, thế nhưng nhìn sang cảnh tượng xung quanh lại làm cậu choáng váng.

Giường màu trắng, trần nhà cũng một màu trắng, đây là cậu bị viện nghiên cứu bắt được đem đi làm thí nghiệm sao? Không đúng, trên người cậu không có bất kì vết thương nào, đau đớn kinh khủng lúc nãy cũng đã biến mất vô tung. Thật kì lạ a!

"Vị tiên sinh này, cậu thấy tôi ở phía trước cậu mà té xỉu, này là muốn ăn vạ sao?" Âm thanh nam tính trầm thấp như tiếng đàn violin vang lên kéo thần trí Thư Sam quay về, vừa xoay đầu liền thấy bên mép giường của cậu còn có một người nam nhân đang ngồi. Thì ra không chỉ có mình cậu trong phòng a.

Thư Sam trắng trớn đánh giá người nam nhân đối diện. Gương mặt không cảm xúc khiến người khó nhìn ra suy nghĩ thật, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, lại thêm ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc nên, cương nghị lại không mất ưu nhã, một thân tây trang vừa vặn bao lấy người càng tôn lên đường cong quyến rũ của cơ thể, chậc chậc, mỹ nam nhân a. Bất quá anh ta vừa nói gì, té xỉu?

"Té xỉu?" Trong lúc nghĩ Thư Sam vô tình hỏi ra ngoài miệng, mà không sao, dù gì cậu cũng muốn hỏi anh ta câu này.

Thư Sam nhìn hoàn cảnh trong phòng bệnh, bỗng nhiên một ý niệm không thể tưởng tượng được nảy lên trong đầu cậu, dù khó tin thế nào nhưng mạt thế cũng đã đến thì còn chuyện gì không thể xảy ra được chứ. Nghĩ vậy nhưng tâm của Thư Sam vẫn cứ lo lo, "Cho tôi hỏi, hôm nay là ngày tháng năm nào?" Thư Sam thanh âm có chút run rẩy, hỏi.

Nam nhân kỳ quái nhìn cậu một cái, tuy rằng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tốt tính nói cho cậu: "Ngày 19 tháng 5 năm 2018."

"!"Thư Sam bị tin tức này làm cho choáng váng***, hắn trọng sinh! Hắn cư nhiên trọng sinh!

#Chú thích:

*dược điền: vườn/ ruộng thuốc

**vây công: nhiều người hợp sức vây quanh rồi tấn công

***choáng váng: bản gốc ghi là "vựng vựng hồ hồ", không biết ta hiểu đúng không nữa :<

========================

Tác giả có lời muốn nói: *Khom lưng* Tiểu Vĩ khả năng tay bị ung thư (ý là khả năng viết không được tốt, chắc vậy :v), hoan nghênh các vị mắt sáng như tuyết, so tâm tâm (cái này ta hơm hiểu, tình yêu nào biết thì cmt cho ta sửa nhe~). Đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên của Tiểu Vĩ, cám ơn mọi người đã xem *lại lần nữa khom lưng*

Editor có lời muốn nói: Phù, vãi cả mồ hôi :< lần đầu ta làm edit nên có lẽ sẽ còn nhiều sai sót, mong các tình yêu nhẹ tay ném đá a~

#Cầu_beta
#Cầu_beta
#Cầu_beta
(Lời quan trọng phải nhắc ba lần :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top