Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 7+8+9+10

CHƯƠNG 7:

Nam Cung Ngạo giận đến mức run rẩy, gã đỡ eo đứng lên, trên đầu còn dính một cọng cỏ dại.

"Tịch Tu, mày làm gì tao hả? Mày đang giấu thứ công nghệ gì?"

Gã không tin Tịch Tu có thể mạnh đến vậy, gã khẳng định cậu dựa vào thứ gì đó mới được như thế này.

Tịch Tu vô tội xòe tay ra: "Tôi không làm gì cả mà! Tôi cũng không ngờ da cậu giòn thế, vậy mà cũng không tránh được."

Nam Cung Ngạo không tin mà lại vọt lên lần nữa, gã giơ nắm đấm mạnh mẽ oai phong lên, sau đó lại bị Tịch Tu dùng một ngón trỏ làm bất động tại chỗ, làm cách nào cũng không thể đi tới được.

Giống như trước mặt gã là một tòa núi lớn vậy, còn gã chỉ là một con người bé nhỏ không thể nào làm nó di chuyển được.

Nam Cung Ngạo không thể tin nổi, gã nhớ lại tối hôm đó, Tịch Tu chỉ dùng một hòn đá là đã đập bể được cửa kính ban công nhà Đỗ Tư Tư, bỗng nhiên gã bừng tỉnh nhận ra: "Mày có sức lực cực kỳ lớn! Mày lấy cái này để đào hố cho tao và Tư Tư đúng không?"

Tịch Tu thu tay lại, cười nói: "Không ngờ cậu cũng có não đó chứ."

Nam Cung Ngạo nào ngờ Tịch Tu bỗng dưng thu tay lại, trong lúc nhất thời không thu lực lại được nên theo đà thẳng tắp lảo đảo về phía trước vài bước, hình tượng giáo bá gì đó không còn sót lại chút gì.

Nam Cung Ngạo vô cùng tức giận, đôi mắt gã âm trầm nhìn cậu: "Không ngờ mày lại xảo trá thế này! Tại sao mày lại làm vậy với tao và Tư Tư? Chúng tao và mày cũng không thù không oán."

Tịch  Tu ha hả: "Không thù không oán? Mày mẹ nó cũng nói được những lời này à? Là ai đẩy bồn hoa trên ban công làm suýt chút nữa đập chết tao hả?" Lại là ai sau khi cậu chết, cứ thế tàn nhẫn vô tình đối xử với cha mẹ cậu như vậy hả?

Bây giờ cậu đối xử với bọn họ thế này, chỉ có thể coi như là chuyện lặt vặt, chuyện nhỏ mà thôi.

Nam Cung Ngạo bừng tỉnh: "Thì ra vì chuyện này! Nhưng Tư Tư đã nói xin lỗi mày rồi, không phải mày không bị gì à? Mày là đàn ông con trai mà lại bụng dạ hẹp hòi thế hả?"

Tịch Tu cười lạnh, đúng là 'nồi nào úp vung nấy', Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo quả nhiên là trời sinh một đôi, luôn thích tự cho mình là đúng.

Gã lại nói tiếp: "Tao biết rồi, mày thích Tư Tư có đúng không? Mày thích em ấy nên dĩ nhiên tức giận khi thấy bọn tao ở bên nhau chứ gì? Cho nên mày mới nhiều lần liên tục cản trở bọn tao đến với nhau. Bởi vì Tư Tư học giỏi cho nên mày mới đột nhiên chăm chỉ học hành lên, muốn thi được điểm cao để thu hút Tư Tư, thậm chí làm cho Tư Tư cãi nhau với tao, mày đúng là giỏi giở trò thật đấy!"

Nam Cung Ngạo làm ra dáng vẻ 'mày quá tâm cơ' khiến cho Tịch Tu nhìn thôi mà đã muốn nôn ra rồi.

Ai mẹ nó giống như gã có vấn đề thẩm mỹ như này chứ!

"Tao thích đàn ông nên sẽ không thích Đỗ Tư Tư, tao đâu có bị điên đâu!!!"

Nam Cung Ngạo lại không tin, nói đúng ra là gã không hiểu tiếng người: "Mày đừng làm bộ làm tịch nữa, tao biết hết rồi! Mày thích Tư Tư!"

"Cút đi!"

"Vậy được, mày nói mày thích đàn ông đúng không, mày thích ai? Ai có thể so với Tư Tư nhà tao hả?"

Tịch Tu cười lạnh: "Nói ra hù chết mày, nam sinh ở lớp bọn tao tốt hơn gấp trăm lần so với Đỗ Tư Tư, Đồng Tư Thanh biết không, Đỗ Tư Tư so được với cậu ta à?"

Nam Cung Ngạo nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ: "Mày cũng thích Đồng Tư Thanh? Rốt cuộc Đồng Tư Thanh có gì tốt?" Tư Tư thích thì thôi đi, bây giờ ngay cả nam sinh cũng thích Đồng Tư Thanh, Đồng Tư Thanh có ma lực gì sao?

Tịch Tu thấy lạ, 'cũng', tại sao lại dùng từ 'cũng' chứ, còn có người ở trước mặt Nam Cung Ngạo nhắc tới Đồng Tư Thanh nữa à?

Có điều Tịch Tu cũng mặc kệ việc này, cậu chống nạnh nói: "Đồng Tư Thanh chỗ nào cũng tốt, học giỏi, đẹp trai, tốt tính, cái gì cũng tốt, Đỗ Tư Tư so được chắc? Mày cũng kém xa!"

Bởi vì Tịch Tu không còn bị thế giới trong sách hạn chế nên tức giận cố gắng phấn đấu, vì thế cậu lợi hại hơn nhiều so với trước kia rồi.

Vì việc Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo liên lụy đến Đồng Tư Thanh nên Tịch Tu còn mời riêng Đồng Tư Thanh một bữa cơm ở căn tin để tỏ vẻ xin lỗi.

Thường xuyên qua lại như vậy nên hai người cũng thân quen hơn, cứ vừa tan học là Tịch Tu đi tìm Đồng Tư Thanh hỏi bài, có thể nói, cậu có thể thi tốt như này toàn nhờ vào công lao của Đồng Tư Thanh cả.

Hơn nữa, tuy Đồng Tư Thanh nhìn lạnh lùng, người sống chớ đến gần nhưng khi chân chính ở chung với anh, Tịch Tu phát hiện anh chỉ nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ nếu cậu hỏi vấn đề nào thì tuyệt đối đều sẽ trả lời, không hề giữ riêng cho mình, không hề cao lãnh, không giống Đỗ Tư Tư khinh thường người học dở.

Cho nên Tịch Tu phải vì Đồng Tư Thanh điên cuồng đánh call*, khó trách cậu cứ cảm thấy Đồng Tư Thanh mới là con trai ruột của tác giả.

(*Đánh call: Chỉ sự cổ vũ nhiệt tình, chuyên dùng cho dân đu idol.)

Nhìn Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo, rồi lại nhìn Đồng Tư Thanh xem, đấy, căn bản không phải cùng một cấp bậc mà.

Nam Cung Ngạo khinh thường nói: "Thế mà mày thích đàn ông? Biến thái, gay chết tiệt, thứ đồng tính luyến ái dơ bẩn!"

Đừng nói tới việc Tịch Tu có phải là đồng tính hay không, cậu cũng sẽ không thích thái độ này của Nam Cung Ngạo, cậu dỗi lại nói: "Đồng tính thì sao vậy? Đồng tính ăn hết gạo nhà mày à, hay là xài wifi nhà mày hả? Cần mày đến dẫn đường chỉ lối sao? Nếu tao và Đồng Tư Thanh là đồng tính thì cũng tốt hơn hai đứa mày và Đỗ Tư Tư yêu khác giới đấy. Một đứa thì thiểu năng trí tuệ, một đứa thì bị ngu, trời sinh một đôi! Ngàn lần vạn lần phải ở bên nhau, đừng đi tai họa người khác nhá."

Nam Cung Ngạo tức muốn hộc máu, gã với Đỗ Tư Tư nhất định sẽ ở bên nhau vĩnh viễn, nhưng gã không thừa nhận bọn họ một người là thiểu năng trí tuệ, một người thì bị ngu ngốc.

"Tịch Tu, mày thiếu đánh!"

Tịch Tu: "Lêu lêu lêu, tới đây, tới đây, đánh nhau thì tới đây nè! Ông đây sợ mày chắc?"

Nói xong, Tịch Tu vọt lên chủ động tấn công, lần này Nam Cung Ngạo càng thê thảm hơn.

Đầu tiên là bị quay 360 độ như đĩa quay, sau đó được thể nghiệm cái gì gọi là tàu lượn siêu tốc bằng thịt người, sắc mặt của gã thay đổi liên tục, không ngừng nôn khan.

Tịch Tu sợ gã phun lên người mình nên không hề khách khí mà trực tiếp ném đối phương xuống đất, cậu từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ vật vã của Nam Cung Ngạo mà kiêu căng ngạo mạn nói: "Thấy chưa, đây là hậu quả đắc tội tao đó, lần sau còn dám nhảy nhót trước mặt tao nữa thì tao sẽ làm cho mày được trải nghiệm các loại trò chơi ở công viên giải trí đấy."

Nam Cung Ngạo nôn một trận, mặt đầy thù hận: "Mày đợi đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày."

Tịch Tu nheo nheo mắt, cậu đi lên làm ra động tác muốn đánh người khiến cho Nam Cung Ngạo sợ đến mức vừa nôn vừa chạy, giống như chó nhà có tang, cực kỳ chật vật.

Tịch Tu chống nạnh cười to, thứ gì, dám đấu với cậu à, bàn tay vàng của cậu là để ăn chay chắc?

Xử lý xong Nam Cung Ngạo nên tâm tình của Tịch Tu đặc biệt thoải mái, cậu nhìn đồng hồ, ồ, đến giờ này rồi sao, thật là, lãng phí thời gian học hành của cậu quá.

Cậu cắm tay vào túi, miệng lẩm bẩm hát thầm rồi tiếp tục đi đến phòng học, bỗng nhiên cậu nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, Tịch Tu quay đầu lại thì thấy Đồng Tư Thanh nghiêm trang đi về phía cậu.

Tịch Tu dừng lại, cậu lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Hầy, cậu vừa ăn xong sao, cùng đi về phòng học nhé?"

Đồng Tư Thanh gật gật đầu sau đó đi đến bên cạnh cậu, hai người đi song song với nhau, Tịch Tu còn chưa kịp kể chuyện chê cười vừa rồi cho Đồng Tư Thanh thì lại nghe Đồng Tư Thanh nói: "Nghe nói cậu thích tôi à?"

Suýt chút nữa Tịch Tu bị nước miếng của mình sặc chết, cậu khiếp sợ ngẩng đầu lên, vừa lúc rơi vào trong cặp mắt nâu nhạt của đối phương làm cho tự nhiên Tịch Tu thấy hơi ngượng ngùng, cậu xoay đầu đi, gào to nói: "Ai nói? Đây là bịa đặt!"

Đồng Tư Thanh không hề có biểu cảm gì: "Không phải chính miệng cậu nói sao?"

Tịch Tu: "A?" Trên mặt chỉ còn lại sự mịt mù.

"Lúc nãy chính miệng cậu nói với Nam Cung Ngạo đó."

Tịch Tu a một tiếng: "Thì ra là như vậy!" Hình như những gì cậu nói ban nãy đều bị đối phương nghe được hết rồi, xấu hổ quá đi mất.

Cậu hơi thẹn thùng vò đầu: "Là Nam Cung Ngạo quá ngu ngốc, cứ khẳng định nói tôi thích Đỗ Tư Tư, tôi đã nói tôi có bị điên mới thích Đỗ Tư Tư rồi, thích Đỗ Tư Tư còn không bằng thích cậu đâu. Sau đó không biết có phải tên thiểu năng trí tuệ đó nghe không hiểu tiếng người hay gì, rồi cảm thấy là tôi thích cậu."

Tịch Tu cũng cảm thấy mệt muốn chết rồi: "Đầu óc là thứ tốt, nhưng không biết tại sao Nam Cung Ngạo và Đỗ Tư Tư lại không có cơ chứ."

Đồng Tư Thanh không lên tiếng nữa, anh rũ mi xuống rồi yên lặng tiếp tục đi đường.

Tịch Tu nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nói về chuyện xấu của Nam Cung Ngạo, vô cùng vui vẻ.

Một lát sau thì cậu mới phát hiện Đồng Tư Thanh không cười cũng không thèm nói gì, cậu mờ mịt hỏi: "Cậu giận tôi à? Tôi không cố ý nói như vậy mà, chỉ là tôi cảm thấy cậu còn tốt hơn nhiều so với Đỗ Tư Tư, tôi không có cố ý so sánh cậu với cậu ta."

Đồng Tư Thanh nâng mi mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt, màu mắt nâu nhạt dưới ánh mắt trời có vẻ càng thêm trong hơn, đẹp không sao tả xiết.

"Tôi không tức giận."

Tịch Tu nhẹ nhàng thở phào, cậu lại nở nụ cười tươi rói: "Tôi biết mà, cậu chắc chắn không phải là người keo kiệt thế đâu."

Cậu lại tiếp tục vui vẻ chia sẻ chuyện cười với Đồng Tư Thanh, bô lô ba la, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười, ngây thơ vô tội, không màng thế sự, giống như không hề hiểu buồn đau là gì.

Đồng Tư Thanh hơi hơi cong môi, Tịch Tu còn tưởng là cậu nói gì đó chọc trúng điểm cười của anh, vì thế cái miệng nhỏ lại bla bla bla, càng nói càng hăng.

"Lần này sau khi thi cuối kỳ, tôi sẽ xin cô cho tôi ngồi kế cậu được không?" Mỗi lần cuối kỳ đều sẽ thay đổi vị trí ngồi, Tịch Tu cảm thấy với thành tích hiện tại của cậu thì vẫn nắm chắc xin cô chủ nhiệm được.

Đáy mắt Đồng Tư Thanh hiện lên ánh sáng không rõ: "Không cần phải chờ đến cuối kỳ, bây giờ cũng có thể."

"Được nha được nha, vậy tôi đi xin cô vậy." Sau khi ngồi kế Đồng Tư Thanh rồi thì không cần mỗi lần tan học mới có thể tìm anh hỏi bài nữa.

Tịch Tu vui vẻ lắm, Đồng Tư Thanh nhìn cậu, anh cảm thấy tâm trạng mình cũng vui lây.

Sau khi nghỉ trưa, Tịch Tu đi tìm chủ nhiệm lớp đưa ra yêu cầu muốn đổi chỗ ngồi.

Tịch Tu đã nhiều ngày cố gắng phấn đấu, chủ nhiệm lớp đều tận mắt nhìn thấy. Cô cũng vui vẻ khi thấy học trò của mình như được thông não mà cố gắng học tập.

Cô giáo tỏ vẻ đã biết, sau khi kết thúc chương trình học chiều nay thì chủ nhiệm lớp nói về việc đổi chỗ lại một lần nữa.

Tịch Tu thành công ngồi cạnh Đồng Tư Thanh.

Vốn dĩ Đỗ Tư Tư ngồi cùng hàng với Đồng Tư Thanh, tuy rằng không ngồi cùng bàn nhưng vừa quay đầu là có thể nhìn thấy đối phương.

Nhưng lần này thay đổi chỗ ngồi xong, ả lại bị chuyển đến tận cùng bên trong, lúc này, ngay cả quay đầu nhìn Đồng Tư Thanh cũng thấy rất mệt.

Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Tịch Tu, Đỗ Tư Tư ghen ghét đến muốn nổi điên.

Ả tìm chủ nhiệm lớp lấy cớ mình ngồi tuốt bên trong không thấy chữ trên bảng được nên muốn đổi chỗ với người khác.

Chủ nhiệm lớp không chấp nhận: "Trước đây em ngồi ở chỗ đó cũng đâu có nói là nhìn không thấy đâu nào? Qua hai tuần nữa là sẽ đổi chỗ tiếp, em cố gắng quen dần trước đi." Trong mắt cô giáo, Đỗ Tư Tư là đang rảnh rỗi sinh nông nổi nên đi kiếm chuyện.

Cô giáo biết ả có xích mích với Tịch Tu nên đã xếp cho Tịch Tu ngồi bàn tuốt bên ngoài, còn Đỗ Tư Tư thì ngồi tuốt bên trong, cách khá xa, miễn cho lại xảy ra mâu thuẫn nữa.

Đỗ Tư Tư cũng không thấy được khổ tâm của chú nhiệm lớp, ả chỉ cảm thấy cô giáo thiên vị vô cùng, trước đây ả muốn ngồi cạnh Đồng Tư Thanh nhưng chủ nhiệm lớp không đồng ý, thế mà Tịch Tu vừa mới xin thì cô giáo đã đồng ý rồi, đúng là quá đáng.

------

CHƯƠNG 8:

Sau khi ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh, Tịch Tu cảm thấy mỗi ngày trôi qua cực kỳ phong phú.

Thật sự do đại lão bên cạnh cậu quá lợi hại, cho dù bất cứ vấn đề gì, bất cứ chỗ nào đều có thể giải đáp, giống như một quyển bách khoa toàn thư biết đi vậy.

Trong lòng Tịch Tu lại lần nữa than thở, quả nhiên là con trai ruột của tác giả mà! Ngay cả Nam Cung Ngạo và Đỗ Tư Tư đều kém xa anh, hai người đó chỉ có thể là con nuôi thôi.

Trong lớp, Tịch Tu vừa mua về hai chai nước suối lạnh ở quầy bán đồ ăn vặt rồi đưa cho Đồng Tư Thanh một chai.

Đồng Tư Thanh nói tiếng cám ơn, ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng mở nắp chai nước, anh hơi hơi ngửa đầu uống một ngụm, cần cổ vừa thon dài vừa đẹp đẽ, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt xuống, vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ.

Tịch Tu vội vàng uống một ngụm nước để áp lửa nóng trong người xuống, ánh mắt mơ màng, con trai ruột đã đẹp trai như này, vậy không biết con gái ruột của tác giả sẽ như thế nào nhỉ?

Khoan đã, trong quyển sách này có con gái ruột của tác giả à?

Tịch Tu nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng phát hiện những gì có thể biết được trong giấc mơ của mình quá ít, thậm chí cậu không biết sau này Đồng Tư Thanh sẽ ở bên ai nữa.

Chẳng lẽ người kia chính là con gái ruột của tác giả sao?

Nghĩ đến đây, Tịch Tu thấy không được vui lắm, cậu ừng ực ừng ực một hơi uống sạch chai nước suối, còn nấc thêm một tiếng.

"Uống nhanh quá làm gì? Cẩn thận bị sặc đấy."

Giọng nói lành lạnh của Đồng Tư Thanh vang lên bên tai cậu, nghe có vẻ như không có độ ấm gì nhưng trong đó vẫn bao hàm nhàn nhạt quan tâm.

Tịch Tu mỉm cười với anh, hai má nâng lên, nhìn có vẻ càng thêm đáng yêu nghịch ngợm.

Đồng Tư Thanh siết chặt chai nước trong tay, khi ánh mắt anh chạm vào đôi má trắng nõn của cậu thì làm cho anh có cảm giác ngo ngoe rục rịch.

Nữ sinh ở bàn trên cầm bài thi quay đầu lại hỏi Tịch Tu đề bài, sau buổi thi đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên phát hiện Tịch Tu đã trở mình rồi.

Từ một tên học dốt đặc cán mai bỗng nhiên bắt đầu trở mình thành con ngoan trò giỏi.

Ngay từ đầu, mọi người đều cảm thấy không thể tin được.

Dù sao học chung với nhau đã hai năm rồi, tuy mọi người không đến mức hiểu rõ Tịch Tu nhưng mỗi lần thi xong đều sẽ có dán bảng xếp hạng thành tích, gần như trong lòng ai ai cũng biết thứ hạng của mỗi người.

Từ thứ hạng gần cuối mà lại nhảy vọt lên chiếm một trong năm vị trí đầu, việc chênh lệch này làm cho ai cũng đều sẽ trố mắt cả.

Ban đầu, mọi người chỉ âm thầm bàn luận mà thôi, nhưng bọn họ đều tin tưởng Tịch Tu không phải loại người chơi gian lận.

Hoặc là nói, cậu sẽ không ngu xuẩn đến mức đi gian lận để bản thân mình thi đạt được hạng hai toàn khối.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, làm sao cậu có thể làm được như thế chứ?

Tịch Tu cũng không hề giấu giếm, cậu nói bỗng nhiên bản thân mình như được thông não, những đề bài đó trong mắt cậu trở nên vô cùng đơn giản, có thể là do trước đây cậu chăm chỉ nỗ lực tích lũy dần nên mới có được kết quả như bây giờ.

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy lời giải thích này hơi gượng gạo, nhưng sau khi thấy mỗi ngày cậu đều bám đuôi Đồng Tư Thanh hỏi bài, đến lúc thực hành thì đều cầm cờ đi trước, thậm chí trong lớp khi thầy cô giáo gọi cậu lên giải bài thì cậu đều có thể trả lời đáp án vô cùng hoàn mỹ.

Đôi khi, cậu còn có thể đáp được nhiều cách giải đề khác nhau, chỉ thế cũng đủ làm cho người ta biết là cậu có học hành đàng hoàng.

Lúc này, mọi người không thể không tin những gì Tịch Tu nói là thật, ghi chép tích lũy đầy đủ, thì ra cứ cố gắng là sẽ có kết quả tốt như này!

Nữ sinh bàn trên thấy Tịch Tu cười đáng yêu quá, hai má cậu phình phình, nhìn như cái bánh bao, nhất định nhéo rất đã.

Nữ sinh đó cười hề hề rồi duỗi tay nhẹ nhàng nhéo một cái, cảm giác vừa non vừa mềm, ngay cả bánh bao cũng kém hơn nhiều.

Tịch Tu bị hoảng sợ, theo bản năng mà thụt lùi lại.

Nữ sinh hơi xấu hổ: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự nhìn cậu đáng yêu quá đi, nhéo thấy mềm mại lắm, có thể cho tôi nhéo một cái nữa được không?"

Tịch Tu vội vàng lắc đầu không ngừng, đùa gì thế, mặt của đàn ông con trai là có thể tùy tiện nhéo sao hả?

Nữ sinh hơi thất vọng: "Vậy được rồi, vậy cậu giảng cho tôi đề bài này với."

Tịch Tu cảnh giác nhìn nữ sinh vài lần, thấy cô ta chắc chắn sẽ không đánh lén mình nữa thì mới trộm nhẹ nhàng thở phào, sau đó cậu bắt đầu giảng bài cho cô ta.

Đồng tư Thanh nhíu mày lại, má trái của đối phương còn nhợt nhạt dấu ấn của ngón tay, rõ ràng chính anh là người muốn nhéo trước cơ mà.

Sau khi giảng bài xong, Tịch Tu cũng bắt đầu giải đề.

Nói cũng kỳ, tuy rằng Đồng Tư Thanh được công nhận là học thần nhưng lại có rất ít người tìm anh hỏi bài.

Tịch Tu là người duy nhất.

"Cậu nói xem tại sao mọi người không đi hỏi cậu nhỉ? Rõ ràng thành tích của câụ còn tốt hơn của tôi nữa mà!" Lại còn giảng bài hay hơn cậu nữa.

Đồng Tư Thanh cứ chằm chằm nhìn vào dấu ấn hồng nhạt ấy, không quan tâm nói: "Không biết, chắc có thể là sợ làm phiền tôi."

Tịch Tu không thấy như vậy, cậu viết lời giải lên nháp rồi thuận miệng nói: "Không thể nào! Mỗi ngày tôi đều hỏi bài cậu mà, đâu thấy có làm phiền cậu đâu?"

Vì thế, sau khi tan học, Tịch Tu còn lén đi hỏi nữ sinh bàn trên.

Nữ sinh bàn trên là chuyên gia đi hỏi bài và chuyên đi tìm Tịch Tu hỏi bài, có đuổi cũng không đi.

"Cậu hỏi tại sao không tìm Đồng Tư Thanh á? Mẹ ơi, học thần nhìn..." Nữ sinh cau mày, không biết hình dung thế nào: "À, đúng rồi, người sống chớ đến gần, chúng tôi chỉ là phàm phu tục tử thì làm sao dám quấy rầy được chứ? Hiểu không hả? Cái tên ngồi bên trên học thần rất bội phục cậu đó, cảm kích cậu đã cứu cậu ta trong nguy cấp ấy."

Tịch Tu: "??? Nói quá quá rồi."

Nữ sinh mở to hai mắt nhìn: "Sao lại không chứ? Chỉ có mình cậu là to gan nhất trong toàn khối đó! Những người khác đều không dám đến gần Đồng Tư Thanh đâu, cậu không biết rồi, những nữ sinh tỏ tình với cậu ta đều là tỏ tình trong lòng mà thôi, ngay cả thư tình cũng không dám gửi nữa kìa."

Ngay lập tức, Tịch Tu cảm thấy cạn lời, chờ sau khi Đồng Tư Thanh trở về từ văn phòng, cậu ngồi nhìn anh chằm chặp ít nhất vài phút. Mặc dù nhìn lạnh như băng, lại là hệ cấm dục, nhưng cũng đâu đến mức làm mọi người tránh xa ba mét chứ!

Đây là logic gì thế?

Cậu ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh đã được một đoạn thời gian, trước giờ cậu đều thấy anh một mình một cõi, chưa từng thấy anh đi chung với người bạn nào.

Thì ra anh là cậu bé đáng thương không có bạn bè gì sất.

Đồng Tư Thanh hơi rũ mi mắt, anh nắm chặt cây bút trong tay, anh có thể cảm giác được nửa bên mặt phải của mình bị người ta nhìn chăm chú đến nóng rát.

Anh xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Tịch Tu, dò hỏi: "Cậu nhìn tôi mãi đến tận năm phút rồi, có chuyện gì à?"

Tịch Tu gãi gãi đầu, có hơi ngạc nhiên nói: "Thật sao? Tôi nhìn cậu lâu như vậy á?" Cậu nhìn đồng hồ rồi tự nhủ: "Mẹ nó, đúng là lâu thật này, hoàn toàn không biết luôn!"

Ngẩng đầu lên thấy Đồng Tư Thanh đang nhìn cậu, cặp mắt nâu mang theo nhàn nhạt ý cười, Tịch Tu nghĩ nghĩ rồi nói: "Thấy cậu đẹp trai nên nhìn đến mê mẩn đấy."

Tai Đồng Tư Thanh giật giật, anh quay đầu lại, hầu kết lăn lăn như đang nuốt xuống cái gì đó.

Tịch Tu vẫn còn tiếp tục nói: "Cậu nói xem cậu đẹp như này mà sao kém duyên thế? Chắc chắn là do cậu ít khi cười nên nhìn rất lạnh lùng, nếu cậu giống tôi ngày nào cũng tươi cười thì nhất định cũng sẽ rất được chào đón đó."

Đồng Tư Thanh không chút biến sắc xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình: "Tôi được chào đón để làm gì? Chỉ cần cậu được chào đón là được rồi."

"???"

Tịch Tu cảm thấy hình như cậu nghe không rõ câu cuối của Đồng Tư Thanh nói, cậu nhìn Đồng Tư Thanh một cái thì thấy mặt mày anh vẫn đang nghiêm túc như trước.

Ờm, có lẽ mình nghe nhầm rồi, sao Đồng Tư Thanh có thể nói mấy câu tỏ tình sến rện như vậy được.

Tịch Tư tiếp tục nói: "Được chào đón thì sẽ kết bạn được với rất nhiều người, sao cậu không có người bạn nào thế?"

"Tôi có cậu là được rồi, tại sao phải cần người bạn khác?"

Tịch Tu thề, lần này cậu thật sự không nghe nhầm đâu.

Có điều kết hợp câu trên câu dưới lại thì cậu cảm thấy hẳn là do cậu suy nghĩ nhiều, Đồng đại lão không có bạn bè gì nên mới nói câu khiến người khác hiểu lầm thế này.

Cậu vỗ vỗ bả vai Đồng Tư Thanh: "Được, vậy tôi sẽ là bạn tốt nhất của cậu. Đại lão, khi nào giàu lên thì đừng quên người bạn này đó."

Tạo mối quan hệ thân thiết với con ruột của tác giả, nhất định tương lai sẽ tươi sáng.

Đồng Tư Thanh im lặng, sau đó rốt cuộc giơ tay lên nhéo nhéo hai má tròn trĩnh của Tịch Tu, giống y như đậu hũ vừa non vừa mềm, hèn gì sau khi nữ sinh bàn trên nhéo xong nói rất đã ngứa.

"Được!"

Tich Tu vừa chấn động vừa kinh ngạc nên tạm thời quên mất né mặt ra, thế nên Đồng Tư Thanh vừa xoa vừa giày vò mặt cậu, vò đến đã ghiền rồi mới buông tay.

Khuôn mặt trắng nõn nà như bị chà đạp mà xuất hiện vài vết đỏ hồng.

Đồng Tư Thanh thấy thế thì bỗng nhiên chột dạ, sau đó anh lại giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa vỗ vỗ một chút, dường như cho rằng cách này có thể xóa hết mấy cái vết hồng đó vậy.

Ngón tay anh lướt qua trên mặt Tịch Tu làm cho Tịch Tu cảm thấy hơi ngưa ngứa.

Tịch Tu giật mình một cái, cậu cuống quít lùi ra sau, hù chết bảo bảo rồi!

Ngay vào lúc Tịch Tu không biết nên nói cái gì thì bỗng nhiên nữ sinh ở bàn trên quay đầu lại, cô ta thấy má trái Tịch Tu thảm không nỡ nhìn thì hoảng hốt: "Ui là trời, thì ra Tịch Tu bán đứng nhan sắc của mình mới có thể làm cho học thần chỉ bài cho cậu."

Tịch Tu: "???"

Nữ sinh vuốt vuốt mặt mình rồi lại nhớ đến cảm giác nhéo mặt Tịch Tu trước đó, cô ta bất đắc dĩ thở dài: "Tịch Tu ơi, mặt cậu nhéo đã quá à! Nếu tôi có cái mặt nhéo đã như này thì tôi cũng sẽ dâng lên cho học thần muốn nhéo thế nào thì nhéo."

Tịch Tu: "???" Điên rồi hả?

"Tịch Tu, cậu ở nhà thoa cái gì vậy? Sao da đẹp thế này? Tôi là con gái mà còn cảm thấy không bằng nữa là."

Tịch Tu chần chừ một lúc, mới nói: "Sữa...sữa dưỡng cho em bé?"

Nữ sinh hâm mộ ghen tỵ hận, bẩm sinh trời cho, tức á nha!

"Nhớ bảo dưỡng tốt mặt của cậu đấy, tranh thủ làm cho học thần đắm đuối vào mặt múp của cậu không thể thoát ra được, như vậy thì học thần mới có thể giảng bài và chỉ bài cho cậu, sau đó cậu lại nói lại cho chúng tôi biết. Tịch Tu, trọng trách này giao cho cậu đấy!"

Nữ sinh nghiêm túc vỗ vỗ tay Tịch Tu, người nào không biết mà nhìn dáng vẻ đó sẽ tưởng là đang nói chuyện gì ghê gớm nặng nề lắm ấy.

Tịch Tu: "..."

Chuyện xàm xí gì vậy nè?

Vất vả lắm mới thoát ra được nữ sinh bàn trên, Tịch Tu dở khóc dở cười nhìn Đồng Tư Thanh: "Cậu đừng nghe bạn ấy nói đùa, bạn ấy diễn ghê lắm."

Đồng Tư Thanh lại nghiêm túc nói: "Như thế cũng được, bài nào không hiểu thì tôi có thể dạy cho cậu nhưng cậu phải cho tôi nhéo mặt đấy."

Tịch Tu cứng đờ, cậu thấy dáng vẻ Đồng Tư Thanh nghiêm túc như thế làm cho cậu muốn đâm đầu vào bảng đen chết luôn cho rồi,.

Lâm Diệu Ngôn, cậu nhìn chuyện tốt cậu gây ra kìa!

Đã làm hư Đồng Tư Thanh người ta luôn rồi!

Lâm Diệu Ngôn chính là nữ sinh bàn trên thấy hơi chột dạ mà cúi đầu, cô ta không biết gì hết, cô ta cũng không nghe được cái gì hết á.

------

CHƯƠNG 9:

Tịch Tu cũng không biết tại sao sự việc lại phát triển thành như thế này.

Đồng Tư Thanh nói có thể giảng bài và chỉ cậu làm bài nhưng cái giá phải trả là cho anh nhéo mặt.

Tịch Tu khóc không thành tiếng, đây là cái giống ôn gì vậy nè?

Lâm Diệu Ngôn còn vỗ tay khen ngợi việc này, tỏ vẻ nói sau này sẽ không còn lo không hiểu bài nữa rồi.

Đã vậy còn làm một tờ giấy khen giả cho sự dũng cảm của Tịch Tu nữa.

Tịch Tu: ...Sao cậu không đi die đi hả?

Đồng Tư Thanh và Tịch Tu càng ngày càng thân mật, tuy rằng quan hệ của anh với các bạn bàn trên bàn dưới không thể nói tốt được bao nhiêu nhưng cũng không đến mức hờ hững như lúc trước.

Hết thảy việc này đều nhờ công lao của Tịch Tu.

Sau đó, bàn trên bàn dưới còn sẽ nói đùa với Đồng Tư Thanh: "Học thần à, hôm nay Lâm Diệu Ngôn có thoa nước dưỡng da mặt mới cho Tịch Tu đó, thơm lắm ấy, cậu có muốn sờ thử không?"

Tịch Tu hoảng sợ ra mặt: "Cút cút cút, ông đây xài sữa dưỡng cho em bé là được rồi."

Hèn gì hôm nay Lâm Diệu Ngôn úp úp mở mở lấy ra chai nước dưỡng kêu cậu thoa lên, còn nói cô ta mua cái đó mắc lắm, tận mấy trăm đồng nhưng dùng rất tốt. Cô ta muốn xem xem, nếu để cho cậu xài thử thì có tốt hơn không?

Ngoại trừ Tịch Tu, hai nam sinh bàn trên bàn dưới cũng có thoa thử, cậu nhìn bọn họ bày ra dáng vẻ ông đây sướng đến bay lên trời làm cho Tịch Tu cũng dại ra, chẳng lẽ nước dưỡng này thần kỳ đến vậy sao?

Khoan đã, mấu chốt không phải là cái này!

Nhưng sau khi bị bọn Lâm Diệu Ngôn lừa dối thì Tịch Tu cũng thử thoa.

Ngàn lần không ngờ tới, bọn họ là đang đào hố cho cậu nhảy xuống.

"Đồng đội heo, cả đám bạn ăn hại! Đúng là gần mực thì đen mà!"

Tịch Tu bụm mặt, hai mắt rưng rưng giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt mà đấm ngực giậm chân.

Người xung quanh đều cười ha ha hi hi hết sức vui vẻ, ngay cả trong mắt Đồng Tư Thanh cũng lộ ra nhàn nhạt ý cười, anh niết niết ngón tay cảm nhận xúc cảm vừa nãy, anh cảm thấy có thể mua thêm mấy chai loại này để cho Tịch Tu xài dần.

Đúng là sờ lên càng thêm mềm mại.

Bên này Tịch Tu từ từ làm cho Đồng Tư Thanh hòa đồng cùng các bạn, còn bên kia, Đỗ Tư Tư nhìn hành động ngày càng thân mật của Tịch Tu và Đồng Tư Thanh thì càng ghen ghét đến phát cuồng.

Khi Đồng Tư Thanh còn là thần mắt cao hơn đầu không ai đến gần được, dù cho Đỗ Tư Tư có thích đi chăng nữa thì cũng chỉ yên lặng xa xa nhìn, nhưng đến một ngày thần lại bước xuống thần điện và gần gũi với người mà ả ghét nhất, thậm chí ngay cả những bạn học mà ả chướng mắt đó giờ cũng đều có quan hệ tốt với Đồng Tư Thanh.

Tất cả chuyện này cũng đủ làm cho Đỗ Tư Tư ganh tỵ đến điên lên.

Đỗ Tư Tư cảm thấy thích và yêu là không giống nhau, ả thích Nam Cung Ngạo nhưng tình yêu thì dành cho Đồng Tư Thanh.

Mà Nam Cung Ngạo, sau lần gã và ả cãi nhau một cách khó hiểu rồi tách ra, thì đến tận bây giờ vẫn chưa gặp lại.

Không biết Nam Cung Ngạo bị cái gì mà không thèm để ý đến ả nữa.

Đỗ Tư Tư cũng rất tức giận, ả cảm thấy là con gái thì cần được dỗ dành, Nam Cung Ngạo tự dưng giận dỗi rồi bỏ đi, đến bây giờ cũng không chủ động đi tìm ả, việc này nói lên gã không còn quan tâm đến ả nữa.

Hơn nữa trước đó gã có nói sẽ giải quyết chuyện mẹ gã đưa chi phiếu cho ả, nhưng hiện giờ lại không có chút động tĩnh nào.

Đủ để có thể thấy, lời của đàn ông nói không thể tin nổi.

Ả không hề biết lần đó Nam Cung Ngạo bị Tịch Tu coi như thằng hề mà đùa giỡn, sau khi trải nghiệm đĩa bay và tàu lượn siêu tốc bằng thịt thì gã cảm thấy thể diện của mình bị mất hết, cứ thế bực bội về nhà rồi trốn học cho đến tận giờ.

Vì thế, quản gia còn gọi điện méc cho cha mẹ của Nam Cung Ngạo.

Dĩ nhiên Nam Cung Ngạo sẽ không nói ra việc bị một đứa mọt sách mà mình xem thường như Tịch Tu đánh cho trời đất quay cuồng, gã nhớ đến chuyện Đỗ Tư Tư kể cho gã nghe rằng mẹ của gã lấy chi phiếu nhục nhã ả.

Ngay lập tức Nam Cung Ngạo mượn đề tài này nói mẹ gã không nên làm như vậy, gã thích Đỗ Tư Tư, Đỗ Tư Tư là người phụ nữ của gã.

Bởi vì hành vi này của mẹ gã đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm của bọn họ.

Khiến cho mẹ của Nam Cung Ngạo tức đến mức không nhịn nổi.

Ban đầu, bà ta cũng không quan tâm đến Đỗ Tư Tư, chỉ nghĩ con trai mình chơi chơi mà thôi, nhà Nam Cung muốn liên hôn cùng với gia tộc khác nên dĩ nhiên phải giải quyết cô bạn gái nhỏ này của Nam Cung Ngạo rồi.

Lấy tiền đuổi người là cách giải quyết đơn giản nhất.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, đứa con gái này lại kiêu ngạo như thế, bây giờ còn khuyến khích con trai bà ta đối phó với bà ta nữa.

Mẹ của Nam Cung Ngạo cực kỳ tức giận, mà bà ta giận lên thì ngay lập tức nhà họ Đỗ chịu tai họa.

Đầu tiên là trong xưởng của cha Đỗ muốn giảm biên chế nên ông bị nghỉ việc. Sau đó là trong xưởng mẹ Đỗ xảy ra chuyện, nhà xưởng thay đổi chủ nên bà ta cũng bị nghỉ việc.

Cha Đỗ mẹ Đỗ rầu thúi ruột mà đi tìm công việc mới, nhưng tìm kiểu gì cũng không được thuận lợi nên cứ thở ngắn than dài, không hiểu tại sao nhà họ lại xui xẻo đến như vậy chứ.

Đỗ Tư Tư ở trong trường hoàn toàn không biết việc này, ả còn vì chuyện ả yêu đương với Nam Cung Ngạo mà giận lẫy với gia đình.

Mỗi ngày đi đi về về vẫn luôn chiến tranh lạnh với cha Đỗ mẹ Đỗ nên cũng không biết bọn họ đã bị mất việc.

Đỗ Tư Tư vẫn luôn tìm cơ hội để làm cho mọi người biết được sự thật, rằng Tịch Tu là kẻ lừa đảo, rõ ràng sức lực của cậu ta rất lớn nhưng lại lừa người ta nói cậu ta yếu đuối mỏng manh.

Cứ trôi qua như thế, ngay khi ả vẫn mãi đầu bù tóc rối suy nghĩ thì đại hội thể thao của trường sắp bắt đầu rồi.

Mỗi ngày, ủy viên thể dục đều cầm bảng biểu cầu xin năn nỉ ỉ ôi các bạn học báo danh tham gia.

Lớp của bọn họ học được nhưng vận động không phải là thế mạnh của họ, mỗi lần đều bị áp chót.

Ủy viên thể dục đau đầu muốn chết, hắn đã báo danh chạy nước rút và chạy cự li dài rồi, còn rất nhiều hạng mục chưa đủ người nữa.

Đỗ Tư Tư gặp riêng ủy viên thể dục rồi báo danh môn đẩy tạ cho Tịch Tu.

Ủy viên thể dục tỏ vẻ hoang mang: "Tịch Tu báo danh nhảy xa mà, tạ quá nặng, cậu ta không được đâu."

Đỗ Tư Tư nói: "Cậu ta được mà, tôi với cậu ta là hàng xóm với nhau, tôi đã từng thấy cậu ta chơi đẩy tạ rồi. Nghe tôi đi, chuẩn không cần chỉnh. Cậu xem, môn đẩy tạ chưa đủ người kìa, với lại trước giờ lớp chúng ta đều bị áp chót, chỉ là đi tham gia thôi, đâu có kêu cậu ta lấy giải về đâu mà."

Ủy viên thể dục ngẫm lại thấy cũng có lý, Đỗ Tư Tư còn dặn dò hắn không cần phải đi tìm Tịch Tu để xác nhận, để ả nói với Tịch Tu là được.

Nhưng xét thấy trước đó Tịch Tu và Đỗ Tư Tư gây nhau không vui vẻ gì, nên ủy viên thể dục vẫn cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải xác nhận lại với Tịch Tu mới đúng.

Lúc Tịch Tu nghe được Đỗ Tư Tư báo danh môn đẩy tạ cho cậu thì cậu ngẩn cả ra, sau đó, cậu cũng đã hiểu rõ ý định của Đỗ Tư Tư Tư.

Muốn lợi dụng chuyện này để cho mọi người đều biết cậu có sức lực rất lớn à?

Xàm lông, chẳng lẽ cậu ngốc đến nỗi không biết khống chế lại sức lực của mình hay gì?

Đồng Tư Thanh cũng biết sức lực của Tịch Tu lớn thế nào, chỉ đơn giản lần đó, anh nhìn thấy cậu chỉnh Nam Cung Ngạo đến nôn ra đầy đất thì cũng biết sức chiến đấu của cậu mạnh mẽ biết bao nhiêu rồi.

"Đúng vậy, không sai, Đỗ Tư Tư nói với tôi rồi, tôi báo môn đẩy tạ, cậu ta báo môn chạy cự li dài 3000 mét đó."

Tịch Tu hơi hơi mỉm cười, hai cái má sữa phồng lên, trắng nõn như ngọc, trong suốt mềm mượt. Mỗi ngày cậu đều dùng nước dưỡng mà Đồng Tư Thanh mua cho cậu, cũng không biết anh có sở thích kỳ lạ gì nữa.

Có điều sau khi thoa xong thì hình như thật sự càng mềm càng non cũng càng...nhéo đã ghiền.

"Vậy hả, cậu ta nói với cậu à?" Ủy viên thể dục còn tưởng hai người cãi nhau đến như vậy là đã đường ai nấy đi rồi chứ, không ngờ lại vẫn quan hệ tốt như lúc ban đầu.

"Đúng vậy, cậu ta nói với tôi rồi, cho nên cậu khỏi cần tìm cậu ta xác nhận lại."

Tịch Tu không tiếng động đào hố cho Đỗ Tư Tư, làm người á, dĩ nhiên muốn có qua có lại mới được!!!

"Được, biết rồi."

Đồng Tư Thanh chỉ cười mà không nói, thấy dáng vẻ vui sướng của cậu thì lại nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo cục thịt mềm mại đó.

Tịch Tu đã bị nhéo riết đến nỗi không còn biết giận là gì.

Cậu hừ hừ nói: "Chờ tôi cao lớn hơn thì sẽ không còn má sữa nữa."

Đồng Tư Thanh trầm ngâm, gật đầu nói: "Không sai, cho nên sẵn bây giờ còn thì phải bóp nhiều hơn một chút."

Tịch Tu: "..."

Nam Cung Ngạo ngây người trong nhà một thời gian rồi mới tiếp tục đi học.

Gã cảm thấy một cú điện thoại đó của mình là đã giải quyết được vấn đề, nên khi vừa đi học là chạy đi gặp Đỗ Tư Tư ngay để tranh công.

Đỗ Tư Tư thấy Nam Cung Ngạo tới tìm mình nhưng ả cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, cũng không thèm đáp lại.

Nam Cung Ngạo khó hiểu, không biết tại sao Đỗ Tư Tư lại tức giận.

Tiếng chuông vào học vang lên, gã chỉ có thể về lớp học trước, gã còn cố ý hỏi đàn em của mình là mấy ngày gã không ở đây, có phải có người bắt nạt Đỗ Tư Tư hay không?

Các đàn em suy nghĩ lâu thật lâu, sau đó đều lắc đầu: "Đại ca, không có, mọi người đều biết chị dâu là người của cậu, ai mà dám chọc chứ."

"Vậy còn Tịch Tu và Đồng Tư Thanh thì sao?"

"Cũng không có, hai người này cứ dính nhau cả ngày, vào lớp tan học gì đều đi cùng với nhau, cũng không thấy bọn họ có gì với chị dâu cả."

"Hơn nữa, tôi còn nhìn thấy Đồng Tư Thanh nhéo mặt Tịch Tu đó, động tác đó làm cho người ta nhìn muốn nổi da gà. Đám người bàn trên bàn dưới của bọn họ còn ở đó ồn ào, không biết là đang chơi trò gì nữa."

Nam Cung Ngạo xùy một tiếng, còn nói bản thân không thích Đồng Tư Thanh, nhìn đi, còn chủ động đưa mặt ra cho người ta nhéo, đồng tính chết tiệt, ghê tởm!

Kết quả là, tin tức Tịch Tu và Đồng Tư Thanh là một đôi đồng tính cứ như vậy mà bị truyền ra ngoài nhờ cái miệng của Nam Cung Ngạo.

Lúc truyền tới tai của học sinh ban một thì mọi người đều tỏ vẻ ha ha ha ha.

Nhéo mặt một cái là biến thành dân đồng tính, vậy nam sinh bọn họ trọ lại ở trường rất nhiều, còn ngủ chung một phòng ngủ, chưa kể đã từng nhìn thấy đối phương trần truồng thì tính thế nào đây?

Đặc biệt là nghe nói tin tức này được truyền ra từ Nam Cung Ngạo thì mọi người càng cảm thấy đây chỉ là để bôi nhọ người khác mà thôi.

Ai lại không biết Nam Cung Ngạo vì chuyện của Đỗ Tư Tư mà kết thù với Tịch Tu và cả Đồng Tư Thanh chứ?

Điều này nói rõ là muốn chỉnh chết Tịch Tu và Tư Thanh mà.

Học sinh ban một không tin nên lên diễn đàn trong trường tuyên bố không được bịa đặt và truyền ra tin tức sai sự thật, tỏ vẻ hết thảy đều là lời nói vô căn cứ.

Đừng nói Đồng Tư Thanh, chính là các học sinh khác cũng đã từng nhéo mặt Tịch Tu rồi, ai kêu má sữa của người ta nhéo đã quá làm gì!

Đỗ Tư Tư nghe được lời đồn này do Nam Cung Ngạo thả ra thì tức muốn hộc máu, ả tìm Nam Cung Ngạo rồi liên tục mắng chửi.

Nam Cung Ngạo bị mắng đến ngu người: "Anh giúp em báo thù, em không cám ơn anh thì thôi mà em còn mắng anh? Có phải em thật sự thích Đồng Tư Thanh đúng không hả?"

Đỗ Tư Tư kiềm nén cảm xúc trong lòng, vừa khổ sở vừa ghen ghét, giận dỗi nói: "Tôi có thích cậu ta hay không thì liên quan gì đến anh?"

Nam Cung Ngạo tức giận nói: "Em là người phụ nữ của anh, em nói có liên quan đến anh hay không? Vì em mà anh cãi nhau với mẹ anh, em lại đối xử với anh như vậy à? Em còn có lương tâm không hả?"

Đỗ Tư Tư sửng sốt: "Thật sao? Anh không đi học lâu như thế, em tưởng là anh đã quên chuyện này mất rồi chứ."

Nam Cung Ngạo nhớ đến nguyên nhân tại sao lâu như vậy mới đi học lại thì mặt mũi tối sầm, nhưng gã đánh trống lảng: "Đương nhiên là không quên rồi, sau này mẹ anh sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa, vì chuyện này nên anh mới nghỉ học lâu đến thế."

Đỗ Tư Tư nháy mắt bị cảm động, ả nhào vào trong lòng Nam Cung Ngạo, cảm thấy quả nhiên mình không nhìn lầm người.

Những oán trách và tức giận lúc trước cũng theo đó mà bái bai.

Còn Nam Cung Ngạo thì rất đắc ý ôm chặt Đỗ Tư Tư, tự cảm thấy gã thông minh dữ.

Trong lòng Đỗ Tư Tư rất hài lòng với cách làm của Nam Cung Ngạo, hai người ngọt ngọt ngào ngào trong chốc lát rồi Đỗ Tư Tư mới khoái chí mà nói cho Nam Cung Ngạo biết cách để chọc thủng Tịch Tu.

Nam Cung Ngạo ôm Đỗ Tư Tư, nghe thấy tên Tịch Tu, theo bản năng mà chân bị mềm một chút, chờ đến khi giật mình lại thì đen cả mặt, gã tỏ vẻ cực kỳ tức giận đối với hành vi yếu đuối nhu nhược của mình.

Sau khi nghe Đỗ Tư Tư nói có cách thì mắt gã sáng như sao: "Em nói xem, là cách gì?"

Đỗ Tư Tư đắc chí dào dạt nói: "Em cố ý báo danh môn đẩy tạ cho nó, sức lực nó lớn như thế, không chừng muốn ném người chỉ là chuyện nhỏ chứ đừng nói là đẩy tạ."

Nam Cung Ngạo mím môi, gã cảm thấy hai chân mình như bị nhũn ra, gã mới không nói chính gã là "người" đã từng bị đâu.

"Có thành công không đó? Lỡ nó cố ý khống chế sức lực thì sao?"

Đỗ Tư Tư rất tự tin lắc đầu: "Không thể nào, sức lực của nó lớn như thế, cho dù muốn khống chế cũng sẽ không khống chế được."

Nam Cung Ngạo vẫn cảm thấy không ổn lắm: "Nói vậy không bằng anh tìm vài người ở bên ngoài dạy dỗ nó một trận đi, với lại cho dù không đánh lại được thì chúng ta cũng có thể lén quay video lại, để cho mọi người đều biết được sự thật."

Gã không nhờ đàn em của gã, vì nếu để đàn em của gã đi thì nhất định Tịch Tu sẽ biết gã là người đứng phía sau, gã không muốn bị Tịch Tu cho đi tàu lượn siêu tốc thêm lần nào nữa đâu.

Nam Cung Ngạo sẽ không thừa nhận là do gã quá sợ hãi Tịch Tu.

Đỗ Tư Tư suy nghĩ rồi nói: "Vậy cứ làm luôn cả hai cách đi, nếu đẩy tạ có thể lật mặt được nó thì là tốt nhất, nếu không thể thì chúng ta thực hiện bước tiếp theo."

Nam Cung Ngạo gật đầu: "Được!"

Lại dây dưa với đối phương một lát nữa rồi Đỗ Tư Tư mới trở về lớp học đi học, ả nhìn thấy Tịch Tu và Đồng Tư Thanh đầu dựa đầu mà sửa bài thi thì khinh thường hừ hừ, chờ xem, sớm muộn gì cũng cho nó biết tay.

Đồng Tư Thanh sẽ biết Tịch Tu là loại người thế nào.

Tịch Tu vừa nhấc đầu lên liền thấy cái hất mặt xem thường người của Đỗ Tư Tư, cậu bĩu môi đáp lễ lại bằng một cái bĩu môi khinh thường, chọc cho Đỗ Tư Tư tức đến giậm chân.

Tịch Tu mặc kệ ả mà tiếp tục thảo luận bài thi với Đồng Tư Thanh, Đồng Tư Thanh chọt chọt má sữa của cậu: "Cái má hất lên xem thường của cậu có một không hai đấy."

Tịch Tu: "...Không phải khinh thường người ta đều là như thế à?"

Đồng Tư Thanh nói: "Lần đầu tiên tôi mới thấy."

Tịch Tu hừm hừm, khinh thường cái gì mà khinh thường, mất hình tượng quá, không nên bàn luận thì tốt hơn.

"Chúng ta tiếp tục đề tiếp theo, đề tiếp theo đi!"

Đại hội thể thao dưới sự chờ mong của Đỗ Tư Tư và để coi trò hề của Tịch Tu rốt cuộc cũng đến.

Trước khi bắt đầu đại hội thể thao, Tịch Tu cũng lo lắng bản thân mình sẽ không thể khống chế được sức lực của mình nên chuyên môn kéo Đồng Tư Thanh luyện tập cùng nhau.

Đồng Tư Thanh trong lúc vô tình đã phát hiện chuyện cậu ngược đãi Nam Cung Ngạo như thế nào, cho nên chuyện cậu có sức lực vô cùng lớn trở thành bí mật nhỏ của hai người.

Tịch Tu mượn quả tạ, dưới sự dẫn dắt của Đồng Tư Thanh đi tới nghe nói là căn cứ bí mật không ai biết mà bắt đầu tập luyện đẩy tạ.

Cậu ước lượng cân nặng của quả tạ trong tay, sau đó học theo động tác trong video, tính tính xong rồi nhẹ nhàng ném về phía trước, cuối cùng quả ta bay xa tới hơn trăm mét, hóa thành một đường parabol biến mất trước mặt mọi người.

Tịch Tu:...

Đây là cậu đã khống chế tốc độ rồi đó.

Đồng Tư Thanh nâng nâng mắt kính, bình tĩnh nói: "Dùng sức quá nhiều."

Tịch Tu xám xịt đi nhặt quả tạ về, sau đó chỉnh lại tư thế rồi dựa theo trạng thái dạng trói gà không chặt để quả tạ chảy xuống ra khỏi lòng bàn tay của mình, kết quả đúng là không xa nhưng lại cảm giác tư thế quá kỳ cục.

Đồng Tư Thanh bình luận: "Làm ra vẻ quá, nhìn một cái là thấy sai sai liền."

Tịch Tu:...Tự nhiên thấy khó thở quá đi.

Đồng Tư Thanh tiến lên, tự mình chỉnh lại tư thế vị trí cho Tịch Tu: "Vẫn phải giả vờ, lúc ném đi đừng dùng sức ở ngón tay, chỉ cần dùng sức ở lòng bàn tay đẩy nhẹ nó là được."

Tịch Tu ờ một tiếng, cậu ghé mắt nhìn lông mi dày và dài của đối phương sau cặp mắt kính, trong lòng cậu len lén dùng thước đo lên.

Hừ, lông mi dài chi dữ vậy.

Cậu vừa nghĩ ngợi vừa dựa theo những gì Đồng Tư Thanh nói, giả vờ theo tư thế và vị trí đó, sau đó dùng sức ở lòng bàn tay nhẹ nhàng tung ra.

Tuy rằng vẫn còn khá xa, nhưng cũng may đã ở trong phạm vi của người bình thường có thể ném được.

Tịch Tu vui mừng quá đỗi lại tiếp tục thí nghiệm mấy lần, cậu không phải vận động viên đẩy tạ chuyên nghiệp nên không cần phải bày ra tư thế tiêu chuẩn, dù sao quan trọng là có tham dự thôi mà.

Cứ như vậy là cậu có thể nhờ vào tư thế mà giở trò để cho bản thân cậu nhìn có vẻ rất khó khăn khi dùng sức rồi.

Đồng Tư Thanh đứng ở bên cạnh nhìn cậu luyện tập, anh hơi tò mò hỏi: "Khi nào thì cậu phát hiện sức của mình lại trở nên mạnh thế này?"

Tịch Tu bĩu môi: "Có thể là do ngày đó suýt chút nữa bị bồn hoa rớt trúng đầu nên bị tức điên lên, rồi bỗng nhiên tôi có sức mạnh Hồng hoang chi lực đó."

Tuy Đồng Tư Thanh cảm thấy lý do này rất là xạo sự, nhưng làm bạn ngồi cùng bàn lâu như vậy nên việc Tịch Tu kết thù với bọn Đỗ Tư Tư như thế nào thì anh cũng đã sớm biết rõ mười mươi.

"Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo..." Anh nhận xét: "Giống như kẹo mạch nha vậy." Cứ dán lấy nhau, không thể nào xé xuống được.

Tịch Tu thấy mình tập cũng ổn ổn rồi, cậu chạy đi nhặt quả tạ về rồi đặt mông ngồi xuống ghế đá: "Còn không phải à? Tôi đổ tám đời mốc nên không chỉ làm hàng xóm với Đỗ Tư Tư mà còn là bạn cùng lớp với cậu ta đấy."

Bởi vì liên tục tập luyện nên lòng bàn tay chưa từng đụng qua môn đẩy tạ như Tịch Tu đều bị mài đến đỏ bừng.

Đồng Tư Thanh thấy vậy thì hơi nhíu mày, anh lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng xoa xoa vết bẩn trong lòng bàn tay cậu: "Đi tới phòng y tế bôi thuốc đi."

Tịch Tu không quan tâm nhìn lòng bàn tay mình, tuy rằng nhìn đỏ ửng nhưng lại không bị tróc da, vậy thì không sao cả: "Không cần, việc nhỏ thôi mà. Đúng rồi, cậu có muốn luyện tập nhảy xa không?"

Tịch Tu không có sở trường gì đặc biệt trong các môn thể thao, cậu chỉ tùy tiện báo danh môn nhảy xa, sẵn tiện báo danh luôn cho Đồng Tư Thanh.

Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì, vậy thì mọi người cùng tham gia chung với nhau thôi!

Đồng Tư Thanh lắc đầu: "Không cần, môn này rất đơn giản."

Tịch Tu nhìn cặp chân dài của đối phương rồi nhìn lại chính mình, cậu âm thầm dịch chân vào, thôi đi, cậu nhắc đại lão làm cái gì?

Người ta là con trai ruột của tác giả mà, cho dù có nhảy không qua thì cũng là hạng nhất hàng thật giá thật đấy!

Sau khi nghĩ như thế, Tịch Tu nói: "Vậy cậu đi cùng với tôi tới sân thể dục luyện một chút đi. Tuy là tôi không cầu được thứ hạng nào nhưng tốt xấu gì cũng không thể bị loại trong vòng đầu tiên được, như vậy mất mặt lắm luôn. Dù sao chân tôi cũng dài theo chiều dài trung bình mà."

Ánh mắt Đồng Tư Thanh dừng lại trên đùi của cậu rồi gật gật đầu: "Được! Nhưng mà trước đó, đi bôi thuốc cái đã."

Tịch Tu bất đắc dĩ, ngón tay xoa xoa lòng bàn tay: "Cậu xem, không còn đau nữa, chỉ nhìn hơi ghê thôi. Được rồi, tôi không phải đứa được nuông chiều từ bé mà, đi thôi."

Đồng Tư Thanh đẩy đẩy mắt kính: "Vậy được, nhưng nếu lần sau cậu bị Đỗ Tư Tư hại thêm lần nữa, cậu không thể lại tương kế tựu kế."

Tịch Tu rất vui vì được đại lão quan tâm, cậu cảm thấy quan hệ của mình và đại lão lại tiến thêm một bước: "Yên tâm, yên tâm, tôi có phải đồ ngốc đâu!"

Trước đại hội thể thao một ngày, ủy viên thể dục phát cho mọi người bảng số tham gia đại hội thể thao.

Đỗ Tư Tư nhận được hai tờ bảng số, lúc ả nghe ủy viên thể dục nói bảng số thi môn chạy cự li dài 3000 mét thì bị ngu người ngay tại chỗ.

"Chờ một lát, tôi báo chạy cự li dài 3000 mét hồi nào?"

Ủy viên thể dục tỏ vẻ mờ mịt: "Không phải cậu đã nói với Tịch Tu là cậu muốn báo danh sao?" Nói xong, hắn phủi tay Đỗ Tư Tư ra, nhanh chóng nói: "Thi đấu cho tốt, cố lên! Môn chạy cự li dài chỉ có một mình cậu là nữ sinh báo danh thôi đó, rất hiếm thấy! Tôi còn có việc, tôi đi trước nha!"

Ủy viên thể dục thật sự rất vội, đại hội thể thao càng tới gần thì hắn càng thêm vất vả.

Mắt thấy đối phương đã chạy mất, Đỗ Tư Tư không có chỗ để phát giận, ả cầm lấy bảng số hùng hổ đi tìm Tịch Tu: "Tịch Tu, cậu làm vậy là có ý gì? Tôi nói với cậu tôi muốn báo danh môn chạy cự li dài 3000 mét lúc nào hả?"

Tịch Tu cũng vừa lấy được bảng số của môn nhảy xa và đẩy tạ, cậu nghe vậy thì hỏi ngược lại: "Vậy tôi nói với cậu tôi muốn báo danh môn đẩy tạ rồi nhờ cậu báo giùm cho ủy viên thể dục hồi nào thế?"

Đỗ Tư Tư nghẹn lời, giây tiếp theo ả cãi chày cãi chối: "Cậu đã nói với tôi rồi, chỉ do cậu quên mất thôi!"

Tịch Tu thả tay xuống: "Vậy cậu cũng nói với tôi rồi, chỉ là do cậu quên mất thôi."

Đỗ Tư Tư tức muốn khóc: "Sao cậu lại có thể như vậy?"

Tịch Tu rất vô tội hỏi lại: "Tôi thế nào? Tôi có thể nào đâu, tôi chỉ là có qua có lại thôi mà!"

Tất cả bạn học xung quanh nghe được thì lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

Còn không phải là do Đỗ Tư Tư cố ý hãm hại Tịch Tu, cố tình báo danh môn đẩy tạ cho cậu, sau khi Tịch Tu biết thì ăn miếng trả miếng, báo danh cho ả môn chạy cự li dài 3000 mét à?

Các bạn học cười xỉu, trong lòng sôi nổi nhấn like cho Tịch Tu, cảm thấy cậu làm hay lắm luôn.

Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Đỗ Tư Tư lại báo danh môn đẩy tạ cho Tịch Tu, nhưng nhớ lại mẫu thuẫn giữa ả và Tịch Tu thì mọi người đều chắc chắn đây không phải là chuyện hay ho gì.

Tịch Tu phản kích lại, việc đó hết sức bình thường.

Lâm Diệu Ngôn còn nói: "Đỗ Tư Tư, đây chính là danh dự của tập thể! Cậu cũng không thể bỏ gánh không làm được, tuy lớp chúng ta không có thành tích tốt ở đại hội thể thao nhưng chưa bao giờ có bạn học nào bỏ cuộc hết."

Đương nhiên Đỗ Tư Tư không muốn thi đấu, ả còn chuẩn bị tìm cái cớ nào đó để khiến cho nữ sinh khác thế ả.

Nhưng chuyện ả báo danh môn đẩy tạ cho Tịch Tu bị truyền ra ngoài rồi, nữ sinh nào mà chịu thế ả chạy nữa chứ? Vốn dĩ chạy bộ đã mệt rồi, đừng nói chi đến việc chạy 3000 mét, đúng là mệt chết người ấy.

Không quen thân thì ai mà chịu được?

Đỗ Tư Tư này, ả đúng là tự làm bậy không thể sống.

Sau khi ủy viên thể dục biết được ngọn nguồn, hắn càng phản cảm với Đỗ Tư Tư hơn, sao ả có thể lợi dụng chuyện quan trọng như đại hội thể thao này để làm chuyện như thế chứ? Không hề nghĩ đến danh dự của cả lớp, đúng là làm cho người ta ghét cay ghét đắng!

Vì thế, hắn còn đi tìm riêng Đỗ Tư Tư, trong tối ngoài sáng cảnh cáo một phen, bảo ả phải chú ý cái gì gọi là danh dự của tập thể lớp, cứng rắn bắt Đỗ Tư Tư phải nhận mệnh.

Đỗ Tư Tư cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, ả muốn trực tiếp bỏ gánh không làm, thậm chí còn nghĩ ra cớ bị hành kinh mà không thi nhưng lại bị bạn cùng bàn lật mặt.

Bởi vì lúc Đỗ Tư Tư tới mùa dâu rụng không có mang theo băng vệ sinh nên có hỏi mượn bạn cùng bàn với ả, nên cô bạn ngồi cùng bàn còn nhớ rõ.

Giở trò mà bị bạn học làm mất mặt như thế, Đỗ Tư Tư tức đến giãy đành đạch, giọng nức nở mà nói: "Mọi người đều bắt nạt tôi", sau đó chạy ra ngoài.

"Mịe, ai thèm chơi với cậu ta! Thật quá đáng!"

"May là Tịch Tu thông minh, nếu không thì bị ăn hiếp rồi."

"Đúng vậy, tôi xem cậu ta còn tìm ra cái cớ nào nữa. Nếu cô đồng ý lý do của cậu ta, để cho cậu ta khỏi cần tham gia thì chúng ta cũng đừng tham gia luôn!"

"Đúng đó."

...

Chủ nhiệm lớp đương nhiên sẽ không chấp nhận, ủy viên thể dục đã kể rõ ràng mọi chuyện cho chủ nhiệm lớp rồi, chủ nhiệm lớp cũng rất đau đầu, không hiểu tại sao một học sinh giỏi lại lầm đường lạc lối thế này.

Nên lúc Đỗ Tư Tư tới gặp cô giáo xin không tham gia, chủ nhiệm lớp lập tức không đồng ý, cũng nghiêm khắc phê bình ả một trận.

Trong lòng Đỗ Tư Tư tức muốn chết, vừa quay đầu là đi tìm Nam Cung Ngạo để khóc lóc kể lể.

Editor: Chương 9 hơn 5400 chữ, dài gấp đôi so với chương bình thường T-T

......

CHƯƠNG 10:

Hoa viên nhỏ, Đỗ Tư Tư khóc lóc như mưa, ả kể cho Nam Cung Ngạo nghe chuyện ả bị Tịch Tu chèn ép, Nam Cung Ngạo đau lòng muốn chết, gã cảm thấy Tịch Tu thật sự rất quá đáng, sao có thể bắt nạt một đứa con gái mỏng manh như thế chứ?

"Em có nói với cô là Tịch Tu cố ý hại em không?"

Đỗ Tư Tư nức nở nói: "Có, nhưng mà cô không chấp nhận em hủy thi đấu, đã vậy còn phê bình em một trận. Từ sau khi thành tích của Tịch Tu đi lên thì em không còn là học trò mà cô giáo thích nhất nữa."

Nam Cung Ngạo tức giận mắng lên: "Tên gay chết tiệt, thật ghê tởm!"

Đỗ Tư Tư quệt nước mắt, ả nhớ tới lời đồn mà Nam Cung Ngạo truyền ra, vốn dĩ lần trước ả muốn hỏi gã chuyện này, kết quả vì việc của mẹ ả mà bị quên mất.

Bây giờ lại nghe gã nói như vậy, Đỗ Tư Tư cũng thấy kỳ lạ hỏi: "Sao anh nói Tịch Tu là gay chết tiệt?"

Nam Cung Ngạo lập tức chán ghét nói: "Chính miệng Tịch Tu nói, nó thích Đồng Tư Thanh. Hơn nữa, tên đàn em của anh nói Tịch Tu ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh, cả ngày cứ nhão nhoét dính lấy nhau. Em là bạn cùng lớp với bọn họ mà, chắc em cũng phát hiện ra manh mối gì đó chứ?"

Nghĩ đến việc Đỗ Tư Tư rất tôn sùng Đồng Tư Thanh, gã lại nói: "Với lại, nghe nói Đồng Tư Thanh rất thích quản Tịch Tu, cậu ta rất hờ hững với người khác nhưng với Tịch Tu thì cái gì cũng được, còn rất hay nhéo mặt Tịch Tu đấy. Chậc chậc chậc, một nam sinh bình thường không đi nhéo mặt nữ sinh, mà lại đi nhéo mặt nam sinh? Vậy không phải là không được bình thường à?"

"Mẹ nó, học sinh lớp em giống như có mắt như mù ấy, còn ở diễn đàn phản bác nói cái này chỉ là tin đồn, rồi đi tìm quản lý xóa bài của anh."

Nói đến đây, Nam Cung Ngạo lại tức lên, rõ ràng gã đã cảnh cáo quản lý rồi, thế mà đối phương vẫn dám xóa bài của gã, cũng không biết hắn ta có địa vị gì trong trường đây.

Sắc mặt Đỗ Tư Tư trắng bệch, ả nhớ đến ngày thường Tịch Tu và Đồng Tư Thanh ở chung với nhau, việc anh nhéo mặt Tịch Tu, Đỗ Tư Tư đã thấy rất nhiều lần.

Dường như anh rất thích Tịch Tu, cứ hay nhéo nhéo má cậu, dáng vẻ lại rất nghiêm túc chuyên chú làm cho Đỗ Tư Tư cứng đờ.

"Nên là, em đừng thấy Đồng Tư Thanh học giỏi thế nào, cậu ta chỉ là một tên đồng tính gớm tởm thôi."

Nam Cung Ngạo nhìn sắc mặt của Đỗ Tư Tư, gã thấy dáng vẻ tổn thương muốn chết của ả thì trong lòng gã càng thêm bực bội, tên nhóc kia đáng giá để em thích đến thế à?

Môi Đỗ Tư Tư run rẩy, không cam lòng nói: "Tịch Tu là tên tiểu nhân, chắc chắn là Đồng Tư Thanh bị che mắt. Cậu ta nhất định không thích Tịch Tu, là do Tịch Tu cố tình làm cho bọn anh cảm thấy bọn họ là một đôi đấy."

Nam Cung Cung giận tới mức suýt chút nữa đập bể điện thoại: "Em thích Đồng Tư Thanh tới mức này sao? Vậy em cặp bồ với anh làm gì?"

Đỗ Tư Tư mím môi nói: "Trong lòng mỗi người đều sẽ có một ánh trăng sáng mà. Tuy em thích anh, nhưng Đồng Tư Thanh tốt như vậy nên căn bản em không thể buông tay được, nếu ngày nào đó anh cũng ưu tú giống như Đồng Tư Thanh thì không chừng em sẽ không nhớ đến cậu ta nữa."

Nói xong, ả rời đi ngay tức thì, ả muốn đi tìm Đồng Tư Thanh. Ả muốn nói với anh là Tịch Tu rất âm hiểm, là Tịch Tu cố ý làm cho tất cả mọi người đều cho rằng Đồng Tư Thanh là đồng tính, như vậy thì Tịch Tu có thể độc chiếm anh.

Nam Cung Ngạo bị vứt bỏ ở đó, gã nhìn bóng Đỗ Tư Tư đi xa, gã chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo vô cùng, Đồng Tư Thanh tốt như thế sao? Mà cho dù thế nào đi nữa, em vẫn thích cậu ta à?

Đúng lúc này, điện thoại của gã vang lên, là mẹ của gã gọi đến.

"Alo, mẹ!" Nam Cung Ngạo thất thần hoảng hốt.

"Con trai, chủ nhật này có một buổi party, đến lúc đó mẹ giới thiệu cho con con gái của nhà dì Chương, hồi nhỏ các con đã từng chơi chung với nhau đấy, con còn nhớ không?"

Nam Cung Ngạo nghe là biết mẹ gã có ý gì nhưng bây giờ tâm trạng của gã rất loạn, không hề muốn đi gặp con gái dì Chương gì gì đó.

"Con không đi, con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn gái. Vậy đi, cúp đây!"

Nam Cung Ngạo không hề biết sau khi cúp máy cuộc điện thoại này đã khiến cho mẹ của gã nổi cơn tam bành.

Bà chủ nhà Nam Cung lạnh mặt gọi qua một dãy số: "Nói cho hai người kia, quản lý tốt con gái của bọn họ. Một đứa con gái đi ra từ xóm nghèo thì làm sao có thể xứng với con trai tôi được chứ, nếu bọn họ còn mơ mộng hão huyền thì đừng trách tôi không nể mặt đấy."

Ngày đầu tiên của đại hội thể thao, buổi sáng có hạng mục đẩy tạ mà Tịch Tu tham gia.

Đỗ Tư Tư vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Đồng Tư Thanh, cho nên chỉ có thể đi vây xem Tịch Tu thi đấu đẩy tạ trước.

Mặc dù Nam Cung Ngạo giận Đỗ Tư Tư chân đạp hai thuyền, nhưng gã vẫn đến đây.

Hai người gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Tu, Tịch Tu mặc đồ thể dục, cậu nhìn về phía bọn họ cười một cách khiêu khích, tiếp đó sau hồi còi của trọng tài thì cậu điều chỉnh tốt tư thế, cậu dựa theo lực độ mà trước đó cậu đã tập luyện rồi đẩy quả tạ ra ngoài.

Người khác là dùng sức ném, còn cậu thì chỉ đẩy nhẹ, nhưng thành tích vẫn nổi bật như cũ.

Có điều cũng không làm cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Dù sao cũng có một học sinh chuyên thể dục ở đây nên Tịch Tu cũng không thể lợi hại bằng người ta được.

Kết quả thi đấu cuối cùng, Tịch Tu đứng hạng thứ ba.

Cậu và hạng nhì xêm xêm với nhau, nhưng hạng nhì người ta có tư thế tiêu chuẩn, còn cậu thì lại kém về mặt này.

Tịch Tu không xấu hổ khi bản thân mình được hạng ba, trên thực tế, cậu còn rất vui vẻ vì mình đoạt được giải nữa là.

Bạn bè trong lớp đều vì Tịch Tu mà vui vẻ hoan hô, phải biết rằng, lớp bọn họ rất nhược trên phương diện môn thể dục, từ trước đến nay đều dựa vào ủy viên thể dục dự thi để có được thứ hạng. Nhưng chỉ có một người nên không thể báo được quá nhiều hạng mục, nếu đạt thêm một thứ hạng thì lớp cũng được xếp hạng cao hơn một chút!

Đỗ Tư Tư tức như bị bò đá, ả cảm thấy như ả đang may áo cưới giùm người khác vậy.

Đã thế Tịch Tu còn tới chọc giận ả, cậu ra vẻ thiệt tình thật lòng nói: "Đỗ Tư Tư, lần này đúng là cám ơn cậu nhiều lắm luôn, nếu không phải nhờ cậu báo danh môn đẩy tạ cho tôi thì tôi cũng không biết thì ra tôi có tiềm năng lấy thưởng như này, cậu đúng là người nhìn xa trông rộng đó nha!"

Nói xong còn giơ ngón cái lên nữa.

Đỗ Tư Tư phát hiện lúc ả đối mặt với Tịch Tu là không khi nào không bị chọc điên, cậu làm trò trước mặt nhiều bạn học như vậy thì ả còn có thể nói gì đây, ả chỉ có thể cứng rắn chống đỡ: "Đừng khách sáo, nhưng tôi cảm thấy cậu còn có thể ném xa hơn đấy."

Tịch Tu cười xán lạn nói: "Không có cách nào, tôi đã dùng hết chín trâu hai hổ rồi, quả tạ này nặng quá đi! Tôi có thể ném xa như này là nhờ vào sự cổ vũ của mọi người đó."

Nói xong, cậu nói tiếng cám ơn với các bạn học đang vây xung quanh mình.

Các bạn học thấy cậu khiêm tốn như thế, lại nghĩ tới đối phương luôn ném chỉ kém hạng nhì vài cm, chưa kể vòng cuối cùng, đúng là có thể vì bọn họ ra sức hô hào cổ vũ mới làm cho cậu đột phá đến cực hạn.

Chỉ là đáng tiếc, thua ở vấn đề tư thế.

Chẳng qua bọn họ cảm thấy Tịch Tu đã lợi hại lắm rồi, dù sao bọn họ chỉ báo danh hạng mục chơi chơi như nhau cả thôi, đều là out ngay từ vòng gửi xe, dư lại đều là những người thường hay chơi đẩy tạ hoặc thường xuyên thi đấu thể thao.

Tịch Tu chỉ là nghiệp dư mà còn có thể lấy được hạng ba, đã coi như rất không dễ dàng gì.

"Được rồi, Đỗ Tư Tư, cậu đừng đứng đây nói tào lao nữa, cậu cảm thấy Tịch Tu không đủ lợi hại thì cậu cũng ném thử xem sao đi."

"Đúng đó, tôi chờ buổi chiều xem cậu chạy 3000 mét đấy, xem xem hay ho thế nào, có thể lấy được thứ hạng mấy."

Đỗ Tư Tư siết chặt nắm tay, ả nhìn Đồng Tư Thanh thế mà đang săn sóc lấy khăn giấy lau tay cho Tịch Tu, thậm chí còn chủ động mở nắp chai nước suối cho cậu thì càng làm cho ả thấy điên lên rồi, hận không thể chạy tới xé nát cái mặt tươi cười đó của Tịch Tu.

Sau môn đẩy tạ thì sắp bắt đầu thi đấu môn nhảy xa.

Tịch Tu cũng lười nói nhiều với Đỗ Tư Tư, cậu thấy dáng vẻ tức trào máu của ả cũng đủ làm cho cậu vui vẻ cả ngày.

Thật ra Nam Cung Ngạo cũng coi như đã đoán trước được kết quả, thi đấu đẩy tạ sẽ không làm cho Tịch Tu lộ tẩy được, Tịch Tu thông minh như thế nên chắc chắn sẽ kiềm chế lại trước mặt mọi người.

Chỉ là gã không thể nói thẳng ra như vậy được, dù sao sắc mặt của Đỗ Tư Tư đã khó coi lắm rồi, gã an ủi nói: "Tư Tư, không sao, chúng ta còn cách nữa mà! Anh sẽ không để cho nó tác oai tác quái."

Đỗ Tư Tư mang theo giọng sụt sịt mà ừ một tiếng: "Đi, chúng ta đi xem bọn họ nhảy xa, em không tin Tịch Tu có thể giành đươc thứ hạng ở môn nhảy xa đâu."

Ả còn có tư tâm là, ả muốn nhìn Đồng Tư Thanh thi đấu.

Đồng Tư Thanh chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao, khó lắm mới có được anh tham gia lần này nên làm sao ả có thể bỏ lỡ cho được.

Trong lòng các nữ sinh khác cũng nghĩ như vậy.

Hiện trường thi đấu nhảy xa, bởi vì có nhan sắc bùng nổ của Đồng Tư Thanh và Tịch Tu tham gia nên ở đây bị vây chật như nêm cối.

Tịch Tu và Đồng Tư Thanh xếp ở vị trí phía sau, cậu nhìn bóng dáng một đám người bay vọt lên thì chậc một tiếng: "Nhảy cao dựa vào cậu rồi đó đại lão à, chân của cậu còn dài hơn so với chân của tôi ấy."

Đồng Tư Thanh đẩy đẩy mắt kính: "Được, đến lúc đó cậu nhảy xong rồi thì giữ mắt kính giúp tôi nhé."

Tịch Tu nói: "Ừ, được nha." Thật ra cậu cũng chưa thấy dáng vẻ Đồng Tư Thanh tháo mắt kính bao giờ, nhưng chắc là cũng không có gì khác nhau cả, có thể là sẽ càng...đẹp trai hơn nhiều!

Sau độ xa của vòng thi đấu đầu tiên, đối với tất cả nam sinh dự thi đều rất easy, vòng thứ hai mới là vòng bắt đầu đào thải.

Bởi vì vòng trước đó rất đơn giản nên Đồng Tư Thanh vẫn chưa tháo mắt kính xuống, Tịch Tu cũng nhẹ nhàng thông qua.

Mỗi lần đến phiên hai người bọn họ nhảy, cả đám người đứng hóng đều sẽ phát ra tiếng thét chói tai 'đẹp trai quá a a a'.

Sau khi Tịch Tu nhảy xong, cũng sẽ theo đám người cổ vũ Đồng Tư Thanh cố lên, anh nhẹ nhàng nhảy, cả người nhìn cực kỳ uyển chuyển nhịp nhàng.

Lúc đạt đến độ xa 1m75, Tịch Tu đã không nhảy qua được nữa.

Cậu quệt mồ hôi trên trán rồi vỗ vỗ bả vai Đồng Tư Thanh: "Đại lão, dựa vào cậu cả đấy!"

Đồng Tư Thanh gật gật đầu, anh tháo mắt kính xuống, đôi mắt vẫn lạnh lẽo bình tĩnh như cũ, Tịch Tu nhìn lông mi đen nhánh như lông chim chớp động trước mặt mình gần đến như vậy, cậu nhịn không được giơ tay sờ sờ một chút.

Đồng Tư Thanh theo bản năng chớp chớp mắt, lông mi trong lòng bàn tay Tịch Tu nhẹ nhàng quẹt qua làm cho tim cậu bỗng nhiên lỡ nhịp.

Có nữ sinh nhìn thấy cảnh này thì lập tức thầm hét lên, hai mắt sáng như bóng đèn 50w.

A a a a a! Hai cậu con trai đẹp trai hết sức!!! Quá có cảm giác CP!!!

Đỗ Tư Tư âm u nhìn cảnh tượng như trong phim truyền hình thần tượng đó, ngón tay ả gắt gao bấm vào lòng bàn tay.

Ánh mắt Nam Cung Ngạo sáng lên, gã đi đến bên tai Đỗ Tư Tư nói: "Em thấy chưa? Anh không có lừa em! Bọn họ thật sự là lũ gay chết tiệt!"

Đỗ Tư Tư tràn đầy sự ghen ghét, cho dù cuối cùng Đồng Tư Thanh lấy thành tích 1m85 đạt được hạng nhất nhưng ả không hề có cảm giác hân hoan vui vẻ gì.

Ả chỉ hận không thể băm cái tên Tịch Tu đang vui sướng nhảy qua nhảy lại trước mặt Đồng Tư Thanh, thậm chí sau đó còn được Đồng Tư Thanh đỡ để cậu không bị ngã thành một trăm mảnh.

END CHƯƠNG 7+8+9+10.

Editor: Haiz, bắt đầu ủ chương cho tất cả các truyện như này nhé. =]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top