Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110. Khốc suất cuồng bá duệ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Lần này, ngược lại đổi lại thành Hạ Thiên Tịch từ trên cao nhìn xuống Tề Phi Dương, khuôn mặt tinh xảo vẻ mặt phách lối, thần thái phấn chấn, khóe môi hắn gợi lên nụ cười khoe khoang thêm cuồng vọng, cả người vô cùng tự tin, đó là tự tin thuộc về cường giả.

Vóc người thiếu niên cao gầy, một sợi tóc màu đen dán chặt vào gò má, con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm, gương mặt tinh xảo tuyệt luân, cả người hắn trong nháy mắt tản ra quang mang vạn trượng, chói mắt làm mọi người quả thật không rời mắt được.

Thiếu niên này, còn là thiếu niên mới vừa xong sao?

Ở trong mắt bọn họ hết sức gầy yếu, thiếu niên hoàn toàn không chịu nổi một kích, hắn nhưng lại phá vỡ con ngươi của mọi người, đem con ngươi của mọi người quăng mạnh xuất đất mà chà đạp lên.

Bởi vì, hắn chỉ dùng một chiêu, một chiêu hoa lệ, liền hoàn mỹ thắng tên kiêu ngạo ương ngạnh trong mắt bọn họ, năm người cũng không dám trêu chọc Tề Phi Dương.

Thiếu niên này là người nào?

Vóc người mảnh khảnh của sao lại có lực bộc phát to lớn như vậy?

Trong chớp nhoáng này, trong đầu mọi người thoáng hiện ra hai vấn đề này.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, thuộc về loại yên tĩnh như chết.

Lúc mọi người khiếp sợ nhìn một màn này không có người nào dám nói chuyện, tiếng tít tít của quang não đem mọi người đang khiếp sợ cuối cùng cũng kéo về thực tế, bọn họ rối rít nhìn về cổ tay mình, đều không phải là thanh âm của quang não mình phát ra, lúc này giữa sân vang lên giọng nói đặc biệt trong suốt của thiếu niên, "Có chuyện gì không?"

Hạ Thiên Tịch không có chút nào quan tâm mọi người, mở ra quang não ở cổ tay, bất quá đã cắt đứt video, chẳng qua là nói chuyện mà thôi.

"Đang làm gì?"

Từ bên trong quang não truyền ra thanh âm lạnh lùng, giọng nói trầm thấp lại mang theo một cổ từ tính, để cho thanh âm lạnh lùng có mị lực của chính mình, cùng với giọng nói trong suốt của thiếu niên này rất là xứng đôi. (T: Tai giỏi đấy.)

Khóe môi Hạ Thiên Tịch gợi lên, ánh mắt bình tĩnh khôn gợn sóng liếc Tề Phi Dương một cái, thân thể cường tráng của Tề Phi Dương dường như khả nghi run một cái, Hạ Thiên Tịch cười, giọng nói bày tỏ tâm tình vui vẻ của hắn, "Không làm gì, chẳng qua là giải quyết một con ruồi mà thôi."

Con ruồi được giải quyết, "..."

Từ lúc nào hắn thành con ruồi? Tề Phi Dương quả thật là muốn khóc!

Mọi người, "..."

Lại có người dám đem Tề Phi Dương trở thành con ruồi, thật là tài tình!

Mọi người rất muốn cười chỉ có thể ở nội tâm nén cười, mặc dù Tề Phi Dương gặp phải thiếu niên này xui xẻo, nhưng bọn họ cũng không phải là thiếu niên này, bọn họ lại đánh không lại Tề Phi Dương a!

"Vậy chính là còn chưa có ăn cơm?" Bên kia quang não Lăng Thần mới từ phòng tắm đi ra, hắn cũng mới vừa huấn luyện xong trở lại tắm một cái, liền chuẩn bị ăn cơm.

Nghe được Hạ Thiên Tịch nói như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều về đề tài có liên quan đến con ruồi.

"Ừ." Hạ Thiên Tịch gật đầu một cái.

"Vậy nhanh đi ăn cơm đi." Lăng Thần trực tiếp ra lệnh, thời gian ăn bữa sáng đã đến, nên đi ăn cơm.

"Được." Hạ Thiên Tịch trả lời rồi tắt quang não, sau đó mới nhìn Tề Phi Dương, cũng nâng nâng mi nói, "Như thế nào? Bây giờ ngươi chuẩn bị quỳ xuống đập đầu một trăm cái cho ta chứ? Hay là chuẩn bị cầu xin ta tha thứ? Hay là dùng đầu lưỡi đem giày của ta liếm sạch, dĩ nhiên, ngươi còn có thể cởi hết quần áo chạy quanh sân huấn luyện một vòng ... Suy nghĩ một chút đi, muốn lựa chọn cái nào? Ta cho ngươi lựa chọn cũng không phải là ít." (T: Soái ngây người!!!)

Giọng nói Hạ Thiên Tịch chậm rãi, mỗi câu nói của hắn, sắc mặt của Tề Phi Dương phải nói là khó coi hơn một phần, đến cuối cùng thật sự trở thành màu gan heo.

Mà mấy người cách đó không xa nhìn một màn này đều cẩn thận nhìn nhau một cái, đây đều là điều kiện bọn họ nói ra a, bây giờ để cho Tề thiếu tới chịu, đến lúc đó làm sao bọn họ có thể chịu đựng được lửa giận của Tề thiếu chứ?

Sắc mặt mấy người lập tức khổ ép, thật sự so với nuốt phân còn muốn khó coi hơn.

Hạ Thiên Tịch ở đối diện cũng không có muốn bỏ qua cho bọn họ, lúc mấy người mặt đầy táo bón còn đang nghĩ đối sách, mấy người bỗng nhiên phát hiện cả người lạnh lẽo, nhất tề rùng mình một cái, bọn họ ngẩng đầu lên ánh mắt liền đối mắt với Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch có một đôi mắt đào hoa thon dài, ngày thường ánh mắt thâm thúy như đêm hơi mang theo phong lưu vô hạn, bên trong mắt càng thêm đào hoa, rất là hấp dẫn ánh mắt của người khác, rõ ràng ánh mắt đẹp câu hôn người như vậy lại liếc về ở trên người mấy người cứng rắn để cho mấy người bọn họ cảm thấy giá rét.

Lạnh!

Mọi người run bần bật.

Người mới vừa truyền tin không phải bảo ngươi nhanh về nhà ăn cơm sao? Ngươi thế nào còn chưa trở lại chứ? Ngươi rõ ràng đáp ứng trở về a! Thiếu niên, ngươi quá không thành thực! Trong lòng mọi người khổ bức hò hét. (T: Hài :>)

Hạ Thiên Tịch tựa như không nhìn thấy thân thể run rẩy của mấy người và khuôn mặt khổ ép như táo bón, khóe môi cong cong lên nói, "Nga ... Ta quên mất, mấy điều kiện vừa rồi đều là do các ngươi nói ra, hẳn do các ngươi tới thực hành."

Trái tim Tề Phi Dương dâng tới cổ họng thoáng buông lỏng một chút, nếu để cho hắn thực hành bất kỳ cái nào trong mấy cái đó, sau này hắn cũng đừng hòng lăn lộn ở quân khu đại viện.

Mặc dù, bây giờ mặt mũi của hắn cũng đã vứt hết rồi.

Nhưng lời nói tiếp theo của Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa đem cả người hắn nghẹn chết.

Hạ Thiên Tịch nhìn Tề Phi Dương nói, "Ta nhớ điều kiện mà ngươi nói ra là đập đầu ba cái cùng cầu xin tha thứ đúng không! Vậy bây giờ hãy bắt đầu đi!" Sau đó Hạ Thiên Tịch nhìn năm người cách đó không xa hất cằm một cái nói, "Còn có mấy người các ngươi nhanh lên một chút, ông nội ta còn phải chờ để về nhà ăn cơm đây, chớ trì hoãn thời gian của ta."

Lòng bàn chân đang chuẩn bị lẻn chạy ra của năm người, "..."

Ngươi làm sao lại không về nhà ăn cơm trước? Sắc mặt năm người vô cùng táo bón ở dưới đáy lòng rít gào, trên mặt quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì để đối mặt với Hạ Thiên Tịch mới phải, khóc cũng không được, cười cũng không được, thật là khó coi chết đi được.

"Ân ..." 

Nhìn năm người không có ý tứ đến đây, chân mày Hạ Thiên Tịch nâng thật cao, sắc mặt lập tức lạnh xuống, âm tiết nguy hiểm kéo thật dài, trong nháy mắt lộ vẻ ngang ngược để cho năm người run lên, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng lập tức chạy chậm tới,

Chẳng qua là một âm tiết thật đơn giản, lại có lực chấn nhiếp lớn như vậy.

Năm người đi tới trước mặt Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt tươi cười đầy lấy lòng, bọn họ há miệng chỉ muốn nói một ít lời khen tặng, hy vọng Hạ Thiên Tịch có thể quên đi điều kiện trước đó của bọn họ, Hạ Thiên Tịch liền mở miệng trước.

"Đừng ở trước mặt ta há miệng như vậy, ta chê miệng của các ngươi thối, cho nên cũng không cần nịnh nọt đối với ta, nhanh một chút bắt đầu điều kiện của mỗi người nói đi, chớ trì hoãn thời gian ăn về nhà ơn cơm của ta." Hạ Thiên Tịch mặt đầy ghét bỏ nhìn mấy người nhàn nhạt nói.

Phốc ——

Quần chúng vây xem diễn có người nhịn không được cười thật to.

Lời nói của Hạ Thiên Tịch, quả thật là chọt đúng điểm buồn cười của bọn họ có đúng không?

Lại còn nói mấy người kia miệng thối, vẻ mặt đầy biểu tình chán ghét kia quả thật là làm cho lòng người ta thương tiếc có đúng không?

Gương mặt táo bón của năm người, khóc, khóc không được, cười, cười không nổi, thật là hết sức khó coi không biết nên làm cái gì mới phải.

"Ngươi —— không cần quá kiêu ngạo." Khuôn mặt như gan heo Tề Phi Dương đỏ lên, chịu đựng đau đớn trên bả vai truyền tới, cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tịch nói.

"Ân ..." Hạ Thiên Tịch phách lối hừ một tiếng, khóe môi gợi lên nụ cười phúc hậu lại vô hại nói, "Ta chính là kiêu ngạo thì ngươi có thể làm gì?"

Hơi nâng nâng mi, thật là cuồng vọng đến trình độ cao nhất.

Tề Phi Dương kịch liệt thở hổn hển, sắc mặt đỏ lên cũng có thể nhỏ ra mái, tự ái của hắn quả thật là bị Hạ Thiên Tịch giẫm ở dưới bàn chân hung hăng dầy xéo, nhưng trước mắt hắn lại đánh không lại người đó, chỉ có từ trong kẽ răng nặn ra mấy lời nói yếu thế ——

"Ngươi đừng khinh người quá đáng."

Tề Phi Dương cuối cùng cũng nhượng bộ.

Bốn chữ khinh người quá đáng đã gián tiếp thừa nhận hắn không bằng Hạ Thiên Tịch, nếu như là người khác nói không chừng vẫn sẽ bán cho Tề Phi Dương một cái mặt mũi, nhưng Hạ Thiên Tịch không phải là người khác, Tề Phi Dương gián tiếp nhượng bộ này căn bản không phải là nhượng bộ.

Có người nhượng bộ mà mặt đầy biểu tình phách lối sao?

Giống như chắc chắn ngươi không dám làm thế với hắn!

Hạ Thiên Tịch trực tiếp coi thường, vô cùng cuồng vọng lại thiếu đánh nói, "Ta chính là khinh người quá đáng, ngươi có thể như vậy sao?"

Khi dễ chính là người như ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

Biểu tình trên mặt Hạ Thiên Tịch nói ra đơn giản chính là cuồng vọng đến trình độ cáo nhất.

"Oa! Thật là khốc suất cuồng bá duệ đi!"

"Ta quyết định, sau này đem hắn làm thần tượng ta sùng bái."

"Quân khu đại viện lúc nào lại xuất hiện thiếu niên như vậy? Tại sao ta lại không biết?"

"Thần tượng a thần tượng, đây mới chính là phong thái mà thần tượng nên có trong lòng chúng ta, nghe một chút xem câu kia của hắn có cuồng vọng không, thật là làm cho máu gà của người khác dâng trào!"

"Đúng vậy, sau này hắn sẽ là thần tượng của quân khu đại viện chúng ta."

"+1"

"+10086"

"..."

Vây xem đều là một ít thanh thiếu niên, trên căn bản là các thiếu niên sáng sớm đi ra rèn luyện, bọn họ nhìn Hạ Thiên Tịch khoe khoang cộng thêm cuồng vọng như vậy, chỉ dùng một chiêu liền đem tiểu báo vương kiêu ngạo ương ngạnh ở quân khu đại viện dạy dỗ dễ bảo, trong ánh mắt mọi người trong nhát mắt kích động lại thêm sùng bái.

Ánh mắt trần truồng sùng bái, trong nháy mắt liền bắn về phía Hạ Thiên Tịch.

Nhưng Hạ Thiên Tịch đối với những ánh mắt này lại không có cảm giác nào, bây giờ tâm tư của hắn chỉ ở mấy người căn bản không muốn thực hiện điều kiện này, nhìn mấy người không nhúc nhích, khóe môi Hạ Thiên Tịch cong lên, cười ý vị sâu xa, trong ánh mắt cười như không cười nhìn mấy người dùng giọng điệu chậm chạp lại trịnh trọng đối với mấy người chậm rãi nói, "Các ngươi biết không? Ta không thích nhất chính là loại người không chịu thực hiện lời hứa."

"Vậy, vậy thì thế nào?" Có một người run sợ trong lòng hỏi, suy nghĩ một chút cảm thấy Hạ Thiên Tịch chẳng lẽ có thể để cho bọn họ thực hiện thật sao? Bọn họ chính là không thực hiện, Hạ Thiên Tịch cũng có thể đem bọn họ làm gì chứ?

Cho nên người này lập tức cứng cổ đứng lên, lấy can đảm nói, "Ngươi biết chúng ta là ai không? Tốt nhất bây giờ lập tức cút đi, nếu không đắc tội chúng ta nhất định sẽ làm cho ngươi đẹp mặt."

Mọi người, "..."

Ngươi CMN là tên ngu si từ nơi nào ra tới thế? Dù bây giờ Hạ Thiên Tịch bây giờ không cút đi cũng đã đắc tội các ngươi rồi đó đúng không? Ánh mắt mọi người giống như nhìn người ngu nhìn người thanh niên kia.

Mà đồng bạn của người thanh niên cũng lập tức rối rít cách xa hắn, vẻ mặt ghét bỏ bày tỏ, bọn họ cùng với tên ngu si chỉ số thông minh thấp này căn bản không biết!

"Phải không?" Trong ánh mắt Hạ Thiên Tịch hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi gợi lên nụ cười ý vị sâu xa nói, "Nếu ta đã đắc tội các ngươi, ngươi không ngại ta liền đem các ngươi đắc tội hoàn toàn là được." 

Lúc thanh niên còn chưa kịp phản ứng được lời nói của Hạ Thiên Tịch là ý gì, Hạ Thiên Tịch đã nâng lên chân thon dài đá tới.

Hình dạng chân của thiếu niên rất là đẹp, nhỏ nhưng lại hết sức thon dài lại cất giấu lực bạo phát không đồng nhất với hình dạng đẹp đẽ của chân hắn, thiếu niên không tránh kịp bị đá một cước xa ra, thân thể thậm chí còn ở trên trời vạch ra một đạo đường vòng cung ưu mỹ, sau đó nặng nề té xuống đất, phát ra một tiếng hét thê thảm.

Nhưng Hạ Thiên Tịch cũng không có bỏ qua cho người này, đi nhanh đến bên người này, chân hung hãn đạp lên, như đạp bao cát đem người nằm trên đất mà đá qua đá lại, nhìn giống như là đang chơi nhạc vậy.

Bức họa kia, quả thật không nên cho trẻ em xem! 

Mọi người nhất tề không nói.

Mà sân huấn luyện phát ra từng trận từng trận hét lên thảm thiết.

Nghe âm thanh thảm thiết này truyền ở bên tai thảm thiết, thân thể mọi người nhất tề rùng mình, quá nima hung tàn, bạo lực đúng không?

_________________________

Thanh: Ôi thích nhất cái câu 'đừng há miệng trước mặt ta, ta chê miệng ngươi thối', phải nhớ lại cái đã, lần sau chửi người :)).

Wattpad công bố sau 19.9.2018 sẽ xóa bỏ chức năng set private, nhưng chương còn set private sẽ bị xóa bỏ hết sau ngày 19.9.2018. Nên ad đã cài tất cả các chương ở chế độ công khai rồi nhé.

À, vì mai là Quốc Khánh, nên coi như là tặng quà, tôi sẽ đăng 'nhiều chương' hơn bình thường một chút, nhưng tôi cũng không xác định sẽ đăng được bao nhiêu. Vì giờ tôi đang edit chương thứ 3. Có lẽ mai sẽ đăng 3, 4, hoặc 5 chương. Nói chung trong khoảng ấy ấy. Bởi vì tôi còn phải đi chơi nữa a~~~

Người ta bảo lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top