Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 115. Thu hoạch tâm hồn thiếu nữ! Thi đấu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Giọng nói mát lạnh ở trong không khí vẫn chưa có hoàn toàn phiêu tán ra, người ở xa xa thậm chí còn không có nghe được câu này, lúc này, một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt trong nháy mắt vang dội toàn bộ sân huấn luyện.

Sân huấn luyện cũng không phải là chỉ có một khu, có rất nhiều khu vực khác, trong những khu vực đó cũng có một số người đang huấn luyện.

Vốn, một khu này tập hợp không ít các thiếu niên, mà người ở một ít khu khác thấy cũng không quá đặc biệt chú ý, dẫu sao bọn họ cũng đã là người lớn, ai sẽ chú ý một số trò đùa giỡn giữa bọn trẻ chứ.

Nhưng bây giờ, một tiếng kêu thảm thiếu như heo bị làm thịt có thể nói là như sấm bên tai, để cho người ở các khu khác nghe được không khỏi run rẩy.

Tiếng kêu này có phải là quá thê thảm hay không?

Mọi người tìm nơi phát ra âm thanh, cũng chỉ thấy một người thống khổ run rẩy thân thể, phát ra từng tiếng rên rỉ.

Mà đứng ở bên cạnh là một thiếu niên có ngũ quan đặc biệt xuất sắc, một đầu tóc đen của thiếu niên này đặc biệt suôn mượt, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, là một thiếu niên rất đẹp.

Nhưng mà, thứ hấp dẫn bọn họ không phải là dung mạo tinh xảo của thiếu niên này, mà khí thế của thiếu niên này tản ra.

Đó là khí thế thuộc về sự tự tin, là khí thế chỉ có cường giả mới có thể có được.

Trong chớp nhoáng này, cả người thiếu niên tựa như tản ra vạn trượng ánh sáng hấp dẫn tiêu điểm của bọn họ, bằng không, bọn họ cũng sẽ không dưới nhiều thiếu niên vừa liếc mắt liền thấy được thiếu niên này.

Nhìn thiếu niên này, không ít người ở đây đều kinh hãi, quân khu đại viện lúc nào lại nhảy ra một thiếu niên tỏa ra hào quang chói mắt như vậy, tại sao bọn họ lại không biết.

"Hắc Luân, ngươi thấy được không?" Trong hai phòng huấn luyện cơ giáp cách đó không xa, một nam nhân tóc đỏ tà khí hướng về một nam nhân tóc màu cà phê anh tuấn hỏi.

"Hắn đưa tay rất nhanh." Nam nhân tóc cà phê nhìn một đống thiếu niên cách đó không xa vừa nói.

"Đúng vậy!" Nam nhân tóc đỏ tà khí gợi lên khóe miệng, ánh mắt nhìn về phương hướng của Hạ Thiên Tịch nói, "Không nghĩ tới thân thủ của một thiếu niên cũng có thể nhanh như vậy, xem ra chúng ta già thật rồi."

Phốc ——

Nam nhân tóc màu cà phê bị  chọc cười, một khuôn mặt anh tuấn hết sức mê người, nói, "Tác Tạp, ngươi bây giờ chỉ mới 29 tuổi đã là ngũ cấp chiến sĩ giáp, ta tin tưởng, những lời này của ngươi nếu là đặt ở những người kia mấy trăm tuổi hay là trước mặt ngũ cấp chiến sĩ cơ giáp, bọn họ nhất định sẽ rất vui lòng dùng ánh mắt giết chết ngươi."

"Chậc chậc, vốn chính là như vậy mà, bây giờ tiểu bằng hữu đều lợi hại như vậy, thật là làm cho những lão nhân như chúng ta không có đất dung thân a!"

"Cho nên, chúng ta chỉ có thể càng nhanh chóng tăng lên tu vi của mình."

"Vậy thì tới đối chiến đi!"

"Đến đây đi."

Hai người vừa nói, trong nháy mắt triệu hồi ra cơ giáp riêng của mình.

Còn không biết mình đã đưa tới sự chú ý của người khác, trong ánh mắt Hạ Thiên Tịch mang theo ý cười nhìn Khắc Lỗ nhàn nhạt nói, "Bây giờ, ngươi còn không muốn lùi về sao?"

Lần này, Hạ Thiên Tịch coi như có lòng tối cũng không có cắt mất ngón tay của Khắc Lỗ, thật ra thì hắn thật là muốn cắt rớt ngón tay của Khắc Lỗ, nhưng suy nghĩ một chút mục đích ra ngoài của mình cũng không phải là gây rối, cho nên Hạ Thiên Tịch chẳng qua là bẻ cánh tay của Khắc Lỗ, để cho cánh tay của hắn căn bản là không nâng lên nổi.

Bất quá, thủ pháp bẻ tay của Hạ Thiên Tịch cùng người khác không giống nhau, thủ pháp của hắn phi thường đặc thù, có thể nói quá trình vô cùng đau, giống như xương cứng rắn bị kéo rách ra nên vô cùng đau đớn, mới có thể cho Khắc Lỗ kêu thảm như vậy.

"Khắc Lỗ, ngươi thế nào rồi?"

"Hạ Thiên Tịch, ngươi quả thực là khinh người quá đáng."

"Khắc Lỗ, chúng ta báo thù cho ngươi."

"..."

Một đám thiếu niên đi theo sau lưng Khắc Lộ rối rít xông tới mặt đầy tức giận trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Ngươi cho chúng ta sợ ngươi hay sao?"

"Đúng vậy, đánh thì đánh."

"Lão tử rất sớm đã nhìn các ngươi không vừa mắt, vừa vặn hiện tại giáo huấn các ngươi một chút."

"..."

Mà một đám nam sinh đi theo bên người Thiệu Đinh vừa nghe được đối phương nói như vậy, cũng rối rít đi ra phản bác.

Đặc biệt là, bọn họ thấy Hạ Thiên Tịch lại đánh nhau cùng Khắc Lỗ, trực tiếp duy trì bọn họ, đáy lòng bọn họ liền càng có tự tin.

Vốn bọn họ thấy được thủ đoạn của Hạ Thiên Tịch liền đem Hạ Thiên Tịch làm thần tượng sùng bái của mình, nhưng bọn họ cũng không có trông cậy Hạ Thiên Tịch có thể bảo vệ bọn họ, bởi vì bọn họ biết thân phận của Hạ Thiên Tịch so với họ là cao hơn một đoạn lớn, bọn họ trong lòng cũng né tránh không biết Hạ Thiên Tịch có thể có cùng một cái đức hạnh như Tề Phi Dương hay không? Nhưng hôm nay thấy Hạ Thiên Tịch lại bảo vệ bọn họ, trong lòng bọn họ nháy mắt an tĩnh, bây giờ cũng rối rít nhảy ra bảo vệ Hạ Thiên Tịch.

Hai phe đối chiến, còn mời tới một đám nữ sinh coi như làm đội cổ động, bây giờ ánh mắt của đám nữ sinh quả thực kích động nhìn Hạ Thiên Tịch, sự sùng bái trần trụi trong những ánh mắt kia cũng không nên quá trần trụi đi.

"Thật là soái a! Loại hình này, đây quả thực là loại hình tình nhân trong mộng của ta a!"

"Đúng vậy, đúng vậy, lần đuầ tiên ta thấy nam sinh lớn lên đẹp trai nhân thần cộng phẫn còn lợi hại như vậy, hôm nay ta quả thực tới là đúng rồi."

"Ta vừa nhìn giáo thảo của trường học của ta tới so sánh với hắn, cái gọi là giáo thảo kia quả thật là chỉ là một một cây cỏ."

"Ta quyết định, sau này hắn sẽ là tình nhân trong mộng của ta, thật là khốc suất cuồng bá duệ đẹp trai có đúng không a?"

"Nhưng mà, trong tin đồn không phải hắn là phế vật sao?"

"Mắt của ngươi có phải là mù không a, một chiêu mới vừa xong sao có thể là phế vật?"

"Ta đem hình của hắn chụp được phát lên thiên võng* rồi."

*Thiên võng này chắc cũng là mạng nhỉ?

"Cái gì? Mau cho ta một tấm, ta cũng muốn, ta cũng muốn ..."

Nhất thời, nữ sinh một mảnh sôi trào, sự ái mộ của bọn họ đối với Hạ Thiên Tịch càng thêm không che giấu.

Vốn nữ sinh thì càng sùng bái những người có lực lượng cường đại, đặc biệt là ngũ quan Hạ Thiên Tịch còn tinh xảo đến như vậy, đối với những người đều thích xem tướng mạo mà nói, Hạ Thiên Tịch vừa ra tay liền thu hoạch một mảng lớn tâm hồn thiếu nữ.

Nghe được những nữ sinh kịch liệt thảo luận sau lưng mình, sắc mặt Khắc Lỗ vô cùng khó coi, đặc biệt là đội cổ vũ hắn mời tới, những nữ sinh kia cũng ríu rít tuyên bố muốn đem Hạ Thiên Tịch làm tình nhân trong mộng của bọn họ, sắc mặt Khắc Lỗ càng thêm khó coi.

"Im miệng." Sắc mặt Khắc Lỗ táo bón nổi giận gầm lên một tiếng, bởi vì tức giận liền liên lụy đến cánh tay, đau đớn làm hắn liên tục hút khí.

Mới vừa rồi đồng bạn của hắn cũng muốn đem cánh tay của hắn bẻ lại, nhưng không biết vì sao người khác vừa đụng, cánh tay của Khắc Lỗ vô cùng đau làm sắc mặt của hắn như táo bón, còn không bẻ lại được.

Khắc Lỗ cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên Tịch, cặp mắt phun lửa hận không thể đem Hạ Thiên Tịch thiêu ngay cả đống tro cũng không còn dư.

Hạ Thiên Tịch nhướng mày, cười mặt đầy phúc hậu vô hại nói, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cánh tay của ngươi ba giờ sau tự nhiên có thể như cũ."

Thủ pháp bẻ tay của hắn rất đặc thù, cho nên muốn  lập tức nối lại là không thể nào, nếu không hắn cũng không chỉ là bẻ tay để trừng phạt tên đó.

Nghe được Hạ Thiên Tịch nói như vậy, sắc mặt Khắc Lỗ càng thêm khó coi, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, Hạ Thiên Tịch tuyệt đối là bị thiên đao vạn quả.

Chỉ bất quá ánh mắt ở trước mặt Hạ Thiên Tịch hoàn toàn là trường hợp nhỏ, phải biết ánh mắt của Lăng Thần mới thật sự là đại BOSS, thường xuyên làm cho Hạ Thiên Tịch cảm giác được áp lê sơn đại.

Cho nên trường hợp nhỏ so sánh với đại BOSS, thật là không có cách nào so sánh được.

"Như thế nào Khắc Lỗ? Ta nguyên ngươi hay là ngoan ngoãn nghe lời đi!" Thần sắc Thiệu Đinh đắc ý nhìn Khắc Lỗ, trong lòng hắn lần đầu tiên sảng khoái như vậy, cả người ra khỏi một ngụm ghê tởm liền vô cùng thoải mái.

"Thiệu Đinh, ngươi cũng đừng quá đắc ý, chờ Tề thiếu tới, ta sẽ để cho sự đắc ý hôm nay của ngươi trả giá thật lớn." Khắc Lỗ cắn răng từng chữ nói.

"Phải không? Vậy ta sẽ chờ." Thiệu Đinh hất cằm một cái khiêu khích nói, "Vậy Khắc Lỗ ngươi bây giờ còn muốn so sao? Hay là ngoan ngoãn về nhà dưỡng thương đi?"

"So." Vừa nghe châm chọc bên trong lời nói của Thiệu Đinh, đặc biệt là hai chữ ngoan ngoãn, Khắc Lỗ liền hận hàm răng ngứa ngáy, hắn lớn như vậy tới giờ, vẫn là lần đầu tiên dám bảo hắn ngoan ngoãn.

Ánh mắt hắn hung ác nhìn Hạ Thiên Tịch, hắn ghi nhớ.

Đối với ánh mắt của Khắc Lỗ, Hạ Thiên Tịch chẳng qua là nhướng mày, cười nhạt không nói.

"Hạ Thiếu, ngươi cùng chúng ta đi nhìn một chút đi, nhìn chúng ta làm thế nào để đánh bại bọn chó săn này." Miệng Thiệu Đinh rất là lợi hại, mấy câu nói liền khiêu khích người bên phe Khắc Lỗ giận lên, nhưng bên bọn họ lại có một Hạ Thiên Tịch, ngược lại làm cho bọn họ trong lúc nhất thời lại có một chút khiếp đảm.

Phải biết rằng, thời điểm Hạ Thiên Tịch mới vừa bẻ cánh tay của Khắc Lỗ, bọn họ đứng không xa bên người Khắc Lỗ, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy động tác của Hạ Thiên Tịch, đến lúc bọn họ phản ứng lại Khắc Lỗ đã mặt đầy mồ hôi lạnh thống khổ hét to. Đặc biệt là biện pháp bẻ khớp tay của Hạ Thiên Tịch rất đặc thù, bọn họ không thể sửa lại được, giống như bên trong cánh tay kia có một khối khe hở cản trở, mà nhìn dáng vẻ thống khổ của Khắc Lỗ, bọn họ đều cảm thấy đau.

Cho nên bọn họ mặc dù sinh khí khiêu khích trong lời nói của Thiệu Đinh, cũng không dám động thủ.

Nếu chuyện cũng đã phát triển đến loại trình độ trước mắt này, lúc này Hạ Thiên Tịch cũng không thể rời đi, chỉ đành đi theo bọn Thiệu Đinh vào sân huấn luyện.

Mà những nữ sinh thuộc đội cổ vũ bên trong sân huấn luyện chính là mở một đôi mắt to, trong ánh mắt người người đều không che giấu một chút lòng hâm hộ, đào tâm hồng nhạt bắn vèo vèo về phía Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch co rút khóe miệng, mắt nhìn thẳng đi theo Thiệu Đinh đi vào bên trong sân huấn luyện ngồi xuống một vị trí bên khán đài, lộ vẻ tức giận sờ mũi một cái.

Hạ Thiên Tịch trời sinh đã là GAY, nếu không hắn cũng sẽ không lập tức thích Lan Tư Đặc.

Bây giờ bị những nữ sinh này dùng ánh mắt sùng bái và kính mến nhìn, cho tới bây giờ hắn cũng không có cảm giác được áp lê sơn đại như lần này!

Tất cả mọi người đều đi vào khu vực, cũng có một ít nam sinh sùng bái Hạ Thiên Tịch dùng ánh mắt sùng bái len lén vụng trộm nhìn Hạ Thiên Tịch, bởi vì bọn họ không biết Hạ Thiên Tịch có phải là một người dễ ở chung hay không, cho nên cũng không có người nào dám tiến lên đáp lời.

Làm hội trưởng fan club ái mộ Hạ Thiên Tịch, Thiệu Đinh đi lên trước nói, "Khắc Lỗ, nếu ngươi muốn thi đấu, vậy hai bên chúng ta cần phải nói trước, bên nào thua sẽ phải ở trước mặt bên còn lại vĩnh viễn cụp đuôi làm người."

"Xuy!" Khắc Lỗ khinh thường cười nhạo một tiếng, cắn răng nhịn cánh tay đau đớn nói, "Thiệu Đinh, ngươi cũng quá đem chính mình viên hành (?) đi, lão tử chẳng lẽ còn sợ ngươi hay sao?"

"Ta viên hành (?) so với ngươi cụp đuôi làm người còn tốt hơn!

"Ngươi ..." Sắc mặt Khắc Lỗ táo bón nghiêm mặt cắn răng oán hận nói, "Ngươi chờ đó, ta sẽ cho người đánh bại ngươi, để cho ngươi sau này chỉ có thể ở trước mặt chúng ta cụp đuôi làm người."

"Phải không? Vậy ta sẽ chờ." Miệng Thiệu Đinh không buông tha người trả lời, đem Khắc Lỗ tức gần chết, mới nói, "Nếu như vậy, hai bên chúng ta bây giờ xác định ba người được ra đánh, số người sau này chắc chắn không thể sửa đổi lần nữa."

"Hừ." Khắc Lỗ khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn đội ngũ của mình, hừ lạnh một tiếng nói, "Trận đầu, Tạp Á, trận thứ hai, Tắc Ân, trận thứ ba, Duy Đức."

"Nghe được Khắc Lỗ báo tên, Thiệu Đinh cũng không chần chờ nữa, ánh mắt nhìn đội ngũ của mình nói, "Trận đầu, Lý Liệt, trận thứ hai, Hùng Ân, trận thứ ba, Tì Nhĩ."

Hai người báo ra trình tự lên, Khắc Lỗ cùng Thiệu Đinh đều hừ lạnh một tiếng, sau đó trở lại trên khán đài nhìn.

Lúc này, có người tuyên bố, "Trần đầu Tạp Á đối chiến Lý Liệt, hai bên chiến đấu không được tổn thương tính mạng, bắt đầu thi đấu."

Cái gọi là thi đấu của bọn họ chính là thi đấu thể thuật, cũng không có gọi là cơ giáp, dẫu sao đây cũng không phải là thi đấu muốn mạng người, còn không đến nỗi triệu hồi cơ giáp.

Thiệu Đinh ngồi ở bên người Hạ Thiên Tịch, ánh mắt khẩn trương nhìn hai người đánh trên sân, sau khi tuyên bố bắt đầu thi đấu, trong ánh mắt hai người Tạp Á cùng Lý Liệt nháy mắt tràn đầy chiến hỏa, hai bên không chút yếu thế bắt đầu vật lộn.

"Thể thuật của Lý Liệt này cấp mấy?" Hạ Thiên Tịch nhìn hai người trong sân hỏi.

Thiệu Đinh vốn đang chuyên tâm dồn chí nhìn hai người chiến đấu trên sân, bất thình lình nghe được âu hỏi của Hạ Thiên Tịch, sợ hết hồn, sau đó mới nói, "Cấp ba."

Người hắn cố ý lựa ra có thể thuật rất lợi hại, ở cái tuổi này của bọn họ, thể thuật đạt đến cấp ba đã rất giỏi rồi.

Hạ Thiên Tịch gật đầu một cái, ánh mắt nhìn hai người trên sân nói, "Lý Liệt này không phải đối thủ của Tạp Á."

"Cái gì?" Thiệu Đinh trong nháy mắt kinh ngạc trừng to mắt nhìn hai người trong sân, sững sờ nói, "Nhưng mà, thể thuật của Tạp Á cũng là cấp ba a!"

Cũng bởi vì hai người đều cấp ba, cho nên Thiệu Đinh mới trấn định như vậy, Lý Liệt là người có thể thuật tốt nhất trong bọn họ, hắn cũng không cho rằng Lý Liệt sẽ thua Tạp Á. 

 __________________________

Thanh: Tôi edit vội quá chưa xem lại lỗi, thấy lỗi nào các cô cmt nhắc dùm tôi nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top