Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 138. Tình cảm nhàn nhạt, ở chung ấm áp (8).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Hạ Thiên Tịch ngủ một giấc tỉnh lại đã ở trong một cái phòng xa lạ, nhìn bố cục bày biện lạnh lẽo trong phòng, không cần suy nghĩ hắn cũng biết đây là căn phòng của Lăng Thần. Hơn nữa, xung quanh đều có mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về một mình Lăng Thần, hắn cũng không cần hoài nghi.

Ngáp một cái, Hạ Thiên Tịch lười biếng lại nằm trở về giường, hắn không muốn rời giường chút nào.

Mà cửa sổ của gian phòng này đã bị rèm cửa che lại, vừa lúc che được ánh sáng mặt trời bên ngoài.

Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm một hồi, tối hôm qua hắn cùng Lăng Thần ở biên giới xem sao, nhìn đến cuối cùng hắn ở trong lòng Lăng Thần bất tri bất giác mà ngủ, trở về khi nào, sao hắn một chút ấn tượng cũng không có.

Bất quá không sao, ngược lại Lăng Thần sẽ không đem hắn ném ở đó là tốt rồi.

Hạ Thiên Tịch lười biếng nghĩ.

Lúc này cửa bị mở ra, Lăng Thần đi đến, Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nhìn hắn cười.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Thần cũng là ánh sáng dìu dịu hiếm thấy, trước đây  hắn cường ngạnh như vậy, đó là bởi vì Hạ Thiên Tịch lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt hắn, làm hắn đầu vô kế khả thi* chỉ có thể lấy thủ đoạn cứng rắn có được người này, hiện tại như đã chiếm được người này, hắn thẫm nghĩ dùng hết sức lực cả đời mình đi bảo vệ y, không cho y chịu một tia tổn thương nào.

*Vô kế khả thi: Không còn cách nào có thể đem ra dùng được.

Lăng Thần hôn cái trán Hạ Thiên Tịch một cái rồi hỏi, "Có đói bụng không? Anh nấu chút cháo, đứng lên uống một chút."

"Anh còn có thể nấu cháo?" Đôi mắt Hạ Thiên Tịch  sáng lấp lánh, dường như nghe được chuyện gì cực kỳ hiếm lạ.

Lăng Thần gật đầu.

"Biết nấu cơm không?"

"Biết đơn giản một chút."

Thức ăn đơn giản lúc hắn theo bên cạnh cha đi tuần tra một ít biên giới thì bắt đầu học, thủ nghệ của hắn mặc dù không có thể tính thật tốt, thế nhưng cũng tuyệt đối sẽ không quá kém.

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch sáng lên, từ trên giường đứng lên nói rằng, "Đầu tiên nói trước, tôi sẽ không nấu cơm, anh không cần trông cậy vào việc tôi nấu cơm." Hắn áo đến thì đưa tay cơm tới thì há mồm, cho tới bây giờ cũng không có luyện tập qua việc nấu cơm này.

"Có anh biết là được rồi." Lăng Thần cũng không có trông cậy vào việc Hạ Thiên Tịch có thể xuống bếp, chỉ lúc mình xuống bếp y có thể xuống dưới cùng mình, có thể nhìn y chính mồm ăn thức ăn của mình làm, có một người yêu như vậy ở cùng với chính mình, hắn liền đủ hài lòng.

Nghe Lăng Thần trả lời đôi mắt Hạ Thiên Tịch vô cùng sáng, làm cho Lăng Thần không nhịn được ở mặt mày của y hôn lên một cái.

Hạ Thiên Tịch đánh răng rửa rất nhanh, nhìn căn phòng xa lạ này hỏi, "Đây là đâu?" Nói chung không thể nào là nhà của Lăng Thần.

"Là phòng ở mà anh mua ở vùng ngoại ô, anh biết em bây giờ khẳng định chưa muốn đến nhà anh, liền mang em đến nơi này trước." Hai người tuy rằng đã xác định quan hệ, thế nhưng còn chưa được sự thừa nhận của Hạ Nguyên Soái đối với mình, cũng không có cách nào yêu cầu Hạ Thiên Tịch vào giờ phút này cùng về nhà mình gặp cha mẹ.

Xem ra, hắn nhất định phải nhanh chóng tranh thủ chiếm được sự đồng ý của Hạ Nguyên Soái.

Hạ Thiên Tịch thoả mãn gật đầu, trên bàn cơm trong phòng ăn đã bày biện đồ ăn trước, cháo gạo kê rất đơn giản ăn sáng cùng với rau xanh để ăn sáng, còn có bánh trứng gà được rán đến vàng ươm.

Hạ Thiên Tịch ngửi thấy hương vị bánh trứng gà nuốt nước miếng một cái, lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, dùng chiếc đũa gắp một cái bánh trứng gà thỏa mãn ăn, ăn thật là ngon, rất thơm, mùi trứng gà rất đậm.

"Thích?" Lăng Thần nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi đang ăn của hắn, nội tâm ấm áp.

"Ừ ừ." Hạ Thiên Tịch híp mắt gật đầu.

"Ăn chút cháo, ăn thêm chút rau xanh. " Mặc dù bây giờ đã là buổi trưa rồi, nhưng buổi sáng hai người bọn họ cũng không có ăn, cho nên hắn cũng không có làm đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.

Lăng Thần vì y múc một chén cháo gạo kê, nếm nếm thấy có vẻ không nóng, chỉnh thích hợp liền để trước mặt y, lại đem mấy món ăn sáng đều kẹp ra một ít để trong cái mâm bỏ trống.

Hạ Thiên Tịch yên tâm thoải mái được người ta hầu hạ, ăn một miếng bánh trứng gà rồi cúi đầu uống một ngụm cháo gạo kê, khuôn mặt thỏa mãn trong nháy mắt liền suy sụp xuống, ánh mắt nhìn Lăng Thần lên án, "Không ngọt."

Ở nhà, Lợi Bá Nhĩ biết khẩu vị của hắn, mặc dù nấu cơm sẽ không để quá nhiều đường đạt tới hiệu quả hài lòng của hắn, thế nhưng cũng không giống như Lăng Thần làm, một chút đường cũng không để vào, nhàn nhạt, làm cho hắn mất hết khẩu vị ăn uống.

"Chỉ có để một ít." Lăng Thần nói xong đứng dậy đi lấy hộp đường đến đây, bình thường hắn không thích ăn những thứ ngọt ngào gì đó, ngay cả hoa quả cũng rất ít ăn, cho nên trong nhà cũng không có đường dự trữ, thế nhưng biết khẩu vị Hạ Thiên Tịch hôm nay hắn đã để cho quản gia lúc đưa một ít rau đưa mới mẻ đến đây đưa thêm một hộp đương, phòng ngừa lúc như thế này.

Lăng Thần đem hộp đường dùng một cái muỗng múc một muỗng bỏ vào trong chén Hạ Thiên Tịch, trong miệng Hạ Thiên Tịch nhai bánh trứng gà, vừa nhìn Lăng Thần cư nhiên keo kiệt chỉ cho hắn một muỗng? Nhất thời trợn mắt, có còn người yêu nào keo kiệt hơn hắn nữa không? Quả thực làm cho người ta không còn gì để nói.

Hạ Thiên Tịch lúc này phồng má lên muốn đoạt lấy hộp đường trong tay Lăng Thần, bị Lăng Thần tay mắt lanh lẹ đem hộp đường để ở bên cạnh mình, Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt làm bộ dạng khuôn mặt đáng thương, năn nỉ, "Thêm vào ba muỗng nữa! Được không được không?"

Dựa theo lượng ngày thường của hắn, tuyệt đối là năm muỗng trở lên mới đủ để ăn. Nhưng vì để không bị Lăng Thần cự tuyệt, hắn chính là cân nhắc nhiều lần, rút kinh nghiệm xương máu bỏ đi hai muỗng.

Người không thích ăn đường không biết, phải giảm bớt hai muỗng, không khác gì lấy mạng hắn.

"Không được." Lăng Thần không chút suy nghĩ mà cự tuyệt.

"Hai muỗng." Hạ Thiên Tịch cắn răng một cái cầu xin nói, "Thì hai muỗng, một muỗng kia không cần nữa, có được hay không?"

Hai muỗng! Mạng của hắn a! Nội tâm Hạ Thiên Tịch đang chảy nước mắt.

Lăng Thần chỉ là mở mí mắt ra nhàn nhạt liếc hắn một cái, môi mỏng nhếch, không nói.

Hạ Thiên Tịch vừa nhìn thấy tư thế này, biết là hắn tuyệt đối không có khả năng thuyết phục được Lăng Thần, cắn răng một cái một tay vỗ đùi, giống như vừa làm ra một quyết định cực kỳ đau lòng, "Một muỗng." (T: Amen!)

Nội tâm tiểu nhân đã tức giận, Hạ Thiên Tịch, khóc!

Lăng Thần chỉ là dùng ánh mắt ngân sắc nhàn nhạt nhìn hắn, không nói câu nào, chỉ là ánh mắt kia cũng có thể làm cho người ta trong nháy mắt cảm giác được áp lê sơn đại.

Dưới ánh mắt áp lê sơn đại của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch yếu đi, ủ rũ ăn bánh trứng gà, uống một chén cháo gạo kê ở trong miệng hắn cũng không có mùi vị gì, giận dữ ai oán, "Quỷ hẹp hòi, về sau lão tử tự mua đường, tuyệt đối không ăn đường của anh, hừ hừ..."

Chưa từng thấy qua người yêu hẹp hòi như vậy, miệng Hạ Thiên Tịch vểnh lên thật cao, thuận tiện ở trong lòng cho Lăng Thần một cái ngón giữa thật to.

Lăng Thần bị bộ dáng người vợ nhỏ u oán của hắn làm cho tức cười, chỉ là giúp hắn gắp đồ ăn, cũng không nói gì nữa.

"Sao không ăn rau xanh?" Nhìn một mâm đồ ăn hắn gắp trước mặt, Hạ Thiên Tịch chỉ là một ngụm bánh trứng một ngụm cháo gạo kê trước mặt hắn hắn gắp một mâm đồ ăn, Hạ Thiên Tịch chỉ là ăn một ngụm trứng gà bánh một ngụm cháo gạo kê, mí mắt ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn món rau trước mắt.

"Không thích." Hạ Thiên Tịch quyệt miệng, hắn quả thực không quá vui vẻ dùng bữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ăn, nhưng bây giờ ở trước mắt Lăng Thần hắn cũng không biết mình sao lại ngạo kiều như thế rồi, ngược lại hắn liền càng muốn ở trước mặt Lăng Thần ngạo kiều, nhìn hắn dám ghét bỏ mình, hừ hừ...

"Được rồi, đừng cáu kỉnh nữa, ngoan, ăn một ít, không thể quá kén an, một lát nữa ăn cơm xong dẫn em đi hóng gió* có được không?"

*Hóng gió này không phải là đi bộ như mình mà kiểu lái motor phóng bay bay đi hóng gió ấy.

Có thiếu niên nào ở trong độ tuổi này lại không thích hóng gió?

Quả nhiên Hạ Thiên Tịch vừa nghe Lăng Thần nói như vậy, con mắt liền sáng, hài lòng uống cháo gạo kê ăn rau.

Ánh mắt Lăng Thần ôn nhu nhìn Hạ Thiên Tịch, hắn trong lúc bất chợt cảm thấy, kỳ thực Hạ Thiên Tịch rất dễ nuôi.

Mặc dù nói, Hạ Thiên Tịch có đôi khi sẽ tương đối ngạo kiều, thế nhưng hắn rất dễ dỗ.

Trước đây hai người ở trong đoạn khảo hạch của Trường quân đội Đệ Nhất, hắn còn chưa phát hiện ra Hạ Thiên Tịch còn có một mặt như thế, rất dễ dàng làm nũng với người ta, như một con gấu nhỏ, chỉ cần cầm một chút xíu thịt là có thể dụ được y thật vui vẻ, đuôi còn có thể dựng lên trời.

Hiện tại, sau khi phát hiện Hạ Thiên Tịch còn có một mặt khả ái như vậy, Lăng Thần càng thêm thích người yêu này của mình rồi.

Hai người ăn cơm nước rất nhanh, hai người thu thập đơn giản một chút liền đi tới gara, trong nhà xe trưng bày một chiếc xe huyền phù thể thao màu lam của đá quý, chiếc xe thể thao màu bạc tối hôm qua đã bị Lăng Thần thông báo với quản gia lái về Lăng gia, chiếc xe này là hắn mới mua gần đây.

Đá quý màu lam, làm cho một loại cảm giác thần bí lại mỹ lệ, hắn cảm thấy cùng Hạ Thiên Tịch rất xứng đôi, cho nên khi nhìn thấy cái này xe vừa mới ra thị trường liền mua, quyết định đưa cho Hạ Thiên Tịch, không nghĩ tơi cư nhiên nhanh như vậy liền đưa đi.

"Oa, thật xinh đẹp, lần này để tôi tới mở." Hạ Thiên Tịch hưng phấn chuyển động vây quanh chiếc xe này.

Xe vừa mới ra thị trường, màu sắc mới tinh, đường nét lưu loát, kim loại cứng cáp đẹp đẽ, thật sự rất được những thiếu niên như bọn họ hoan nghênh.

"Vốn chính là mua cho em." Lăng Thần nói đi lên trước, ở trên cửa xe đưa vào dấu vân tay cùng đồng màng (?) của Hạ Thiên Tịch, như vậy xem như là chủ nhân của chiếc xe này, Lăng Thần đem chiếc chìa khóa cầm trong tay đưa cho Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch dùng chìa khóa mở cửa xe ra ngồi xuống, thử cảm giác một chút, thực sự là siêu cấp thoải mái.

Trước đây hắn rất thích đua xe, có đôi khi gạt cha len lén đi ra ngoài cùng những tên hồ bằng cẩu hữu kia đua xe, càng về sau cảm tình giữa hắn và và cha càng ngày càng xa cách, hắn càng thích loại cảm giác kích thích này, cho đến một năm trước sau khi chết trọng sinh, hắn mới bỏ loại thói quen không tốt này.

Nếu hiện tại lại Lăng Thần trông coi bên người, hắn cũng rất an tâm.

Lăng Thần ngồi ở ghế phụ nhìn hắn, đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng trong suốt suy nghĩ muốn lái chiếc xe này rời khỏi một ít đống biết thự này.

Bởi vì biệt thự này là ở vị trí ngoại ô, lúc này chính là giờ cơm, trên đường cái rộng lớn, căn bản cũng không có chiếc xe gì cả, một đường Hạ Thiên Tịch lái rất nhanh, Lăng Thần ngồi bên cạnh hắn nhìn khuôn mặt hắn vui vẻ tươi cười, trong lòng ấm áp.

_______________________________

Thanh: Tin vui lớn là bố tôi căn bản không bán máy tính hí hí. Thế là triển luôn chương này cho nó nóng :)).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top