Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 141. Khảo nghiệm của Hạ Thanh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong Hạ Thanh liền đến quân khu, ngày này Hạ Thiên Tịch thành thật ngây ngốc ở nhà, tuy rằng ngày hôm qua đi ra điên cuồng một ngày, cha không nói gì thêm, thế nhưng trong lòng Hạ Thiên Tịch vẫn tự dưng vô cớ chột dạ.

Video call với Lăng Thần xong, Hạ Thiên Tịch phải đi rèn luyện, không thể bởi vì ăn Tết mà lười biếng, năm sau sẽ đi học, mặc dù không biết cái điểm tích phân mà Trường quân đội Đệ Nhất cho có lợi ích gì, chắc là không tách rời với cấp độ cơ giáp của bọn họ, bây giờ rèn luyện một chút, về sau khống chế cơ giáp cũng càng thêm ổn định.

"Nguyên Soái, phía trước có người." Binh ca đang lái xe vừa nhìn phía trước đường có một người ngăn cản lộ trình của xe, không khỏi quay đầu hướng Hạ Thanh nói một tiếng.

Hạ Thanh ngồi ở vị trí phía sau đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe binh ca lái xe nói như vậy cũng không có để ý, binh ca rất nhanh mở cửa xe bước xuống hỏi.

"Chào anh, xin hỏi đây là xe của Hạ Nguyên Soái sao?"

Người ngăn ở trên đường quân khu không phải là ai khác, chính là Lăng Thần.

Không biết chính mình có chỗ nào không đúng làm cho Hạ Nguyên Soái không muốn để cho Hạ Thiên Tịch kết giao cùng với hắn, Lăng Thần suy nghĩ chuyện này vẫn là nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng, tuy là ngày hôm qua Hạ Thiên Tịch nói không tim không phổi, bất quá hắn biết, nếu như Hạ Nguyên Soái thật sự ngăn cản hai người, đến lúc đó dù Hạ Thiên Tịch chọn ra lựa chọn nào khẳng định cũng sẽ rất thương tâm.

Cho nên, ngày hôm nay hắn liền tới chặn lại xe của Hạ Thanh, muốn tìm Hạ Thanh tự mình nói chuyện, nhìn xem chính mình có chỗ nào không thể có được sự thừa nhận của Hạ Thanh, hắn cũng có thể đúng lúc sửa lại.

Lăng Thần nghĩ, chỉ cần làm xong chuyện bên Hạ Nguyên Soái, về sau hắn cùng Hạ Thiên Tịch liền có thể quanh minh chính đại ở chung một chỗ, coi như hiện tại không thể nói chuyện cưới gả, cũng có thể chính thức ở chung, nếu không sau này hai người còn phải lén lén lút lút, hắn cảm thấy làm như vậy quả thực quá ủy khuất cho Hạ Thiên Tịch rồi.

Hắn không muốn Hạ Thiên Tịch ở cùng với mình lại có một tia ủy khuất, cho nên có lúc để ngăn cản thì hắn sẽ kịp thời giải quyết.

"Đúng." Binh ca trả lời đơn giản, "Xin hỏi cậu tìm Hạ Nguyên Soái có chuyện gì?"

"Làm phiền anh nói cho Hạ Nguyên Soái, tôi là Lăng Thần, muốn cùng Nguyên Soái nói chuyện một chút, không biết bây giờ Hạ Nguyên Soái có thời gian không?"

"Cậu chờ một chút." Binh ca nói xong cũng đi truyền lời, rất nhanh liền chạy trở lại, làm ra tư thế mời rồi nói, "Hạ Nguyên Soái mời cậu lên xe."

"Cảm ơn." Lăng Thần khách khí lên tiếng cảm ơn rồi theo binh ca lên xe, binh ca mở cửa xe ở phía sau, Lăng Thần đứng ở bên ngoài nhìn thấy Hạ Thanh ngồi ở bên trong, tôn kính chào theo nghi thức quân đội, nói, "Hạ Nguyên Soái."

Hạ Thanh giương mắt nhìn hắn một cái nói: "Vào đi!"

Lăng Thần lên xe, cùng ngồi song song với Hạ Thanh, tư thế ngồi của hắn phải nói là vô cùng tiêu chuẩn, hai chân hơi tách ra, đầu gối cùng bắp chân gấp thành 90 độ, thân trên thẳng tắp, ngồi thẳng, hai chân hơi duỗi về phía trước, hai tay phân biệt đặt ở hai bên đầu gối.

Hạ Thanh nhìn thoáng qua tư thế ngồi quy củ như vậy của Lăng Thần trầm mặc rồi nói, "Tiểu Tịch tuy vào Trường quân đội Đệ Nhất, thế nhưng nó đến bây giờ cũng không có ngồi qua quy củ như thế."

Hạ Thiên Tịch ở nhà thường đều rất lười biếng, lười biếng như một con mèo con. Tuy nó có thể vào được Trường quân đội Đệ Nhất làm cho hắn chấn động rất lớn, bất quá Hạ Thiên Tịch ở trước mặt hắn cho tới bây giờ một chút cũng không giống như là một người lính.

Bây giờ nhìn tư thế ngồi quy củ như thế của Lăng Thần, Hạ Thanh có chút cảm thán, rõ ràng là hai đứa lớn như nhau, vì sao Lăng Thần lại mang đến cho hắn một cảm giác mà nam nhân hẳn sẽ có? Mà con trai của hắn lại mang đến cho hắn một loại cảm giác như mãi mãi là một thiếu niên chưa trưởng thành chứ?

"Trong nhà không phải quân đội nghiêm cẩn, cho nên Tịch Tịch liền buông thả một chút, thế nhưng thành tích của Tịch Tịch ở Trường quân đội Đệ Nhất rất ưu tú, những buổi huấn luyện khô khan buồn tẻ, em ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng kêu khổ." Nhớ tới Hạ Thiên Tịch, nội tâm Lăng Thần mềm mại một trần, gương mặt lạnh lùng cương nghị không tự chủ được mà nhu hòa xuống.

Không có ai không thích nghe con trai của mình được khen, cho dù là Hạ Thanh, hắn cũng thích con trai được khen, nghe Lăng Thần khích lệ Hạ Thiên Tịch như vậy, thanh âm của hắn cũng liền nhu hòa vài phần, không lạnh lùng cứng rắn giống như vừa rồi, nói, "Nó trước đây cũng không thích chịu khổ, một chút xíu khổ cũng chịu không nổi, bảo nó đứng nghiêm một giờ cũng sẽ bị phơi nắng đến ngất, nếu có thể, tôi cũng như cũ không hy vọng nó có thể thay đổi nhiều như vậy, cũng không hy vọng nó đi lên cái Trường quân đội Đệ Nhất gì, nếu có thể, tôi rất hy vọng nó không có bất kỳ thay đổi nào."

Nhớ tới Hạ Thiên Tịch trước đây càng thêm yếu ớt, bị hắn huấn luyện một chút sẽ rầm rì giả bộ bất tỉnh, hoặc là ủy khuất khóc nhé, có đôi khi hắn tuy là cảm thấy dáng vẻ kia thật sự hận thiết không thành cương, thế nhưng thời điểm đó nó không cần chịu nhiều khổ như vậy, cũng không cần phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Mặc dù bây giờ Hạ Thiên Tịch đã thay đổi đến rất ưu tú, tuy nhiên lại làm cho hắn cảm thấy không nỡ, hắn một chút cũng không muốn con trai mình đứng ở chỗ cao bị người khác nhìn chăm chú, hắn chỉ muốn con trai hắn sống dưới cánh chim của mình vui vẻ một đời là tốt rồi.

Nghe Hạ Thanh nói như vậy, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Thanh, Lăng Thần quay đầu ngoài ý muốn nhìn Hạ Thanh một cái, sau đó trầm mặc suy nghĩ một chút rồi nói, "Hạ Nguyên Soái, tôi không đồng ý với lời của ngài, tuy tôi biết ngày không nỡ thấy Tịch Tịch chịu khổ nhiều như vậy, thế nhưng nếu là một người đàn ông không có lực lượng để tự hào, dù coi như chúng ta không thèm để ý đến ý nghĩ của người ngoài, đồn đãi vớ vẫn cũng sẽ làm cho Tịch Tịch chịu càng nhiều tổn thương hơn. Nói một câu khó nghe, bởi vì ngài là Nguyên Soái, bây giờ ngài có thể che chở Tịch Tịch, vậy nếu không có ngài thì sao? Tịch Tịch là con của ngài, dù y là phế vật, cũng sẽ chịu sự chú ý của toàn bộ người Liên Bang, về sau nếu không có ngài bảo vệ, Tịch Tịch sẽ như thế nào?"

"Tôi thích Tịch Tịch, càng thêm yêu y, thế nhưng tôi vẫn như cũ hy vọng Tịch Tịch có thể cùng tôi đứng ở trên đỉnh của lực lượng, có đủ lực lượng mạnh mẽ. Điều này không phải là tôi không yêu y, tôi thậm chí chứng kiến y khắc khổ rèn luyện mà đau lòng, nhưng tôi muốn làm cho y có lực lượng bảo vệ mình, như vậy thì dù có về sau tôi không ở bên y, người khác cũng không thể tùy tiện khi dễ y."

Hắn yêu Hạ Thiên Tịch không phải là giả, cũng không nỡ nhìn y chịu khổ cực, càng muốn vì y có một khoảng trời tùy ý bay lượn, thế nhưng như thế này cũng không thể cho thấy Hạ Thiên Tịch không nỗ lực, nếu không về sau vạn chất bọn họ có chuyện gì không thể ở bên nhau, y nhất định sẽ chịu khi dễ.

Hạ Thanh ngoài ý muốn liếc Lăng Thần một cái, tựa hồ thật không ngờ Lăng Thần cư nhiên sẽ nói ra lời nói như vậy, nửa ngày mới lên tiếng, "Cậu và Lăng Nghị khác nhau."

Hình tượng vô lại lưu manh của Lăng Nghị đã đi sâu vào tâm của hắn, nếu như hôm nay Lăng Thần tới không nói ra mấy câu nói như vậy, càng không có thành thục ổn trọng như vậy, nếu như tính cách một loại như Lăng Nghị, hắn nói cái gì cũng sẽ không cho Hạ Thiên Tịch để ý đến Lăng Thần.

"Tính cách của cha chỉ là hơi phách lối một chút, thế nhưng đối với mẹ ông vẫn rất tốt." Lăng Thần cũng biết hình tượng lưu manh của Lăng Nghị, cũng không thể nói thêm cái gì, dù sao là cha của mình, hắn thân là một đứa con trai sao có thể nói cha không tốt.

Hạ Thanh không có phản bác, ngược lại nhắm mắt lại dưỡng thần.

Lăng Thần thấy Hạ Thanh không nói gì, chính mình cũng không có mở miệng nữa.

Xe lái rất nhanh đến quân khu, Lăng Thần đi theo phía sau Hạ Thanh tiến vào quân khu, rất nhiều người lúc nhìn thấy Hạ Thanh sẽ cung kính chào hỏi, cũng không có ít người lúc nhìn đến Lăng Thần cư nhiên cũng chào hỏi.

Quân khu này mới thật sự là quân khu, phòng làm việc của Hạ Thanh cùng Lăng Nghị đều ở chỗ này, mà Lăng Thần từ lúc nhỏ liền theo Lăng Nghị vào trong quân khu lăn lộn, cho nên Lăng Thần cùng rất nhiều người trong này đều quen nhau.

Hạ Thanh chú ý tới hiện tượng này, bất quá không nói gì thêm, đi vào trong phòng làm việc, nói với sĩ quan phụ tá đi theo bên người, "Trước cứ dẫn cậu ta đến phòng khách."

Lăng Thần ngồi quy củ trong phòng khách, vẫn là tư thế ngồi nghiêm cẩn như vậy, mà lần ngồi xuống này chính là ba giờ.

Hạ Thanh giống như đã quên mất hắn, càng không có ai nhớ kỹ hắn, trong lúc không ai tới trong phòng khách liếc hắn một cái ân cần thăm hỏi một tiếng, một mình hắn cứ lấy tư thế ngồi tiêu chuẩn như vậy ngồi ở trong phòng khách đợi, biểu tình trên mặt không biến hóa chút nào, trước khi đến biểu tình gì hiện tại cũng biểu tình đó, không chút nôn nóng, bực bội, mất kiên nhẫn linh tinh gì, càng không đứng lên tùy tiện đi lại, cũng không có đi ra ngoài tìm người hỏi một tiếng, hắn bây giờ thật giống như một bức tượng điêu khắc, cũng như đem mục đích mình tới nơi này quên đi.

Lăng Thần không biết, Hạ Thanh ngồi ở trong phòng làm việc cũng không phải thật sự là quên mất hắn, chỉ là đang khảo nghiệm hắn.

Phòng họp này có che dấu một ít camera mini, hắn ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn Lăng Thần trong video, ba giờ rồi, còn là một tư thế như nhau, trên mặt vẫn là một loại biểu tình, trong lúc đó ngay cả một lần đứng lên đi vòng hoạt động gân cốt một chút cũng không có.

Trước kia cho là cậu ta ở trước mặt mình biểu hiện tư thế ngồi tư chuẩn đó là giả vờ, dù sao tính cách lưu manh như Lăng Nghị đã đi sâu vào lòng người, con hắn lẽ nào không di truyền một chút tính cách của hắn hay sao? Hạ Thanh đương nhiên không tin, cho nên cũng bảo người mang Lăng Thần đến đây khảo nghiệm cậu ta một chút.

Nếu như là trước đây, Hạ Thanh cảm thấy cái tên Lăng Thần này đủ trầm ổn, như vậy hiện tại, hắn cảm thấy tên Lăng Thần này đã hơi quá trầm ổn.

Bảo hắn ở trong phòng khách tự mình đợi một người hơn ba giờ, còn ám chỉ một loại dáng ngồi tiêu chuẩn, chính hắn có lẽ còn cảm giác được bực bội.

Thế nhưng Lăng Thần không kiêu không vội, tính cách chững chạc như vậy thật sự rất là khó được, huống chi Lăng Thần năm nay mới lớn bao nhiêu?

Ngẫm lại muốn con trai của mình đợi như vậy ở trong phòng làm việc ba giờ, nhất định là không thể được.

Hạ Thanh một tay đập trước mặt bàn công tác của mình, hơi hơi suy tư một chút, đứng lên đi tới phòng làm việc.

Ở trong phòng khách đã chờ đợi hơn ba giờ, cửa rốt cuộc được mở ra, bất quá Lăng Thần cũng không oán giận, lập tức đứng lên hướng Hạ Thanh chào cung kính theo kiểu nhà binh, cũng cung kính nói, "Hạ Nguyên Soái."

Hạ Thanh gật đầu, nói, "Đi theo tôi. "

___________________________

Thanh: Tôi định xưng cháu cho nó tình cảm, mà thấy sến sến thôi thì tôi - cậu, tôi - ngài cho xong. Tôi không xưng Hạ Thanh là ông bởi ẻm mới hơn 30, mới có 34 tuổi thôi các thím à :))).

Cuối học kì, cuối cấp, ôn thi, mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top