Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 142. Lăng Thần đối chiến với Hạ Thanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Lăng Thần đi theo sau lưng Hạ Thanh đến sân huấn luyện của quân khu, cởi bỏ quân trang vô cùng nghiêm cẩn quy củ của mình ném cho sĩ quan phụ tá ở bên cạnh, nói với Lăng Thần, "Lấy cơ giáp của cậu ra, chiến đấu với tôi một chút."

"Vâng." Lăng Thần nói xong lập tức lấy cơ giáp của mình ra, chiến sĩ cơ giáp cấp ba ở trong quân khu cũng không ít gặp.

Mà Hạ Thanh lúc này cũng lấy cơ giáp của chính hắn ra, uy áp của chiến sĩ cơ giáp cấp bảy lập tức làm cho Lăng Thần cảm nhận được uy áp to lớn, bất quá loại uy áp này trong nháy mắt liền biến mất, Hạ Thanh đã đem cơ giáp của mình áp chế đến trạng thái cấp ba, nói với Lăng Thần, "Đến đây đi, dùng hết toàn lực của cậu, cho tôi nhìn xem lực chiến đấu của cậu."

Mặc kệ vì sao Hạ Thanh lại phải đánh nhau với mình, Lăng Thần cũng biết, hắn phải dùng hết toàn lực.

Cho dù Hạ Thanh đem cấp bậc của mình áp chế đến cấp ba, đó cũng là một đối thủ mà Lăng Thần không thể khinh thường.

Lăng Thần khống chế cơ giáp di chuyển trước, động tác nhanh như tia chớp công kích đến Hạ Thanh, một quyền bỗng nhiên đánh ra bị hai tay Hạ Thanh ngăn cản lại.

Một đôi mắt sắc bén của Hạ Thanh nhìn xuyên thấu qua cơ giáp màu bạc lạnh lẽo ở trước mắt, ánh mắt u ám thêm vài phần, động tác nhanh như vậy, lực lượng ở quyền tay lại nặng như vậy, có thể thấy được Lăng Thần cũng không phải những đứa con nhà giàu chỉ biết động tác võ thuật hoa mỹ. Một quyền này của Lăng Thần đã làm cho Hạ Thanh phải chăm chú đối đãi, lúc này mới thật sự xem Lăng Thần trở thành một đối thủ của chính mình, mà không phải bởi vì tuổi tác của hắn mà khinh thường hắn.

Hạ Thanh né tránh một quyền này của Lăng Thần, hơn nữa bắt đầu chủ động công kích, hai người ngươi tới ta đi đã bắt đầu cận chiến.

"Đó là ai? Sao lại có thể chiến đấu cùng Hạ Nguyên Soái thế?" Có người thấy trường hợp trên sân huấn luyện, lập tức đi tới bên này, tuy Hạ Thanh áp chế cấp bậc của cơ giáp, nhưng khí tức cơ giáp của hắn tất cả binh ca trong quân khuđều biết.

Bây giờ nhìn một cái cơ giáp cùng cấp ba rõ ràng có thể chiến đấu không phân cao thấp với Hạ Nguyên Soái, quả thực làm cho người ta khiếp sợ.

Tuy rằng tính cách Hạ Nguyên Soái tương đối lạnh lẽo, nhưng Hạ Nguyên Soái ở quân khu cũng có thanh danh vô cùng lớn đấy, đừng nói đẳng cấp cơ giáp của hắn áp chế cùng một cấp bậc với ngươi, cho dù hắn thấp hơn ngươi một cấp thậm chí là hai cấp, ở trong quân khu cũng có thể đi ngang đấy.

"Người điều khiến cơ giáp màu bạc xem ra rất mạnh."

Người đến đây quan sát nhỏ giọng nghị luận.

Trong thời gian ngắn ngủi, hai người bọn họ đã vượt qua không chỉ trăm chiêu, có thể ở dưới Hạ Nguyên Soái kiên trì được 100 chiêu, liền cho thấy người này là một chiến sĩ cơ giáp vô cùng mạnh.

"Rất mạnh."

Một ít người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ.

Lúc này, một cước của Lăng Thần hung hăng đá đến Hạ Thanh, Hạ Thanh không có trốn tránh, chính diện nhận lấy một cước của Lăng Thần, hai cơ giáp va chạm vào nhau ma sát ra tia lửa chói lóa, bên trong sân huấn luyện truyền ra một tiếng vang cực lớn, sau đó hai cơ giáp nhanh chóng lùi lại.

Toàn trường yên tĩnh, bọn họ nhìn trận đấu kịch liệt này, mặc dù chỉ là cấp ba đối chiến với cấp ba, tuy nhiên lại vô cùng rung động bọn họ.

Làm Hạ Nguyên Soái đem đẳng cấp của cơ giáp áp chế về cấp ba, cư nhiên có thể có lực lượng ngang nhau với Hạ Nguyên Soái, lực lượng không chút nào thua kém với Hạ Nguyên Soái, quả thực làm cho người ta khiếp sợ.

"Người điều khiển cơ giáp màu bạc là ai? Tôi sao lại không có nghe nói trong quân khu có một đối thủ có lực lượng ngang bằng với Hạ Nguyên Soái?"

Có người không nhịn được hỏi ra, phàm là một ít tướng lãnh có chút ít danh khí trong quân khu, lúc bọn họ luận bàn, cũng đã chiến đấu với Hạ Nguyên Soái, nhưng đối chiến cùng cấp bậc cho tới bây giờ chưa có người nào có lực lượng ngang bằng với Hạ Nguyên Soái, khả năng Lăng Nguyên Soái và Hạ Nguyên Soái có lực lượng ngang nhau, nhưng hai vị Nguyên Soái bọn họ lại chưa từng thi đấu qua, mà cơ giáp của Lăng Nguyên Soái màu vàng đỏ đấy, không phải cái màu bạc trước mắt này. (T: Ông Lăng NS chơi màu nổi ghê hén.)

"Tôi biết, người điểu khiến cái cơ giáp màu bạc chính là con trai của Lăng Nguyên Soái."

"Chính là Lăng thiếu soái* danh xưng là tiểu tử?"

*Lăng thiếu soái: Lăng thiếu đẹp chai :).

"Đúng, chính là cậu ta!"

"Móa! Quả nhiên không hổ là con trai của Nguyên Soái a, cái gen chính là không sai."

"Đúng thế, gen con trai lão tử vẫn luôn theo lão tử đấy." Thanh âm vui sướng mang theo tự hào của Lăng Nguyên Soái từ trong đám người truyền tới.

Mọi người vừa nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý kia của Lăng Nghị, đồng thời co rút khóe miệng, cho dù gen con của ngài thật sự rất tuyệt, cũng không cần phải đắc ý như vậy a!

"Nguyên Soái."

"Nguyên Soái..."

Mọi người sôi nổi thành lễ.

"Lăng thiếu soái tại sao phải luận bàn với Hạ Nguyên Soái?" Có người không nhịn được hỏi, chẳng lẽ là nguyên nhân Hạ Nguyên Soái và Lăng nguyên Soái không ưa nhau làm cho Hạ Nguyên Soái nhìn con trai của Lăng Nguyên Soái liền muốn cho một chút giáo huẩn hả?

"Còn không phải là bởi vì con trai tôi bắt cóc con trai nhà người ta sao, ha ha..." Lăng Nghị nói vô cùng tự hào, hai người không ưa nhau, nhưng hiện tại con của bọn hắn lại ngoài ý muốn hợp nhau rồi, thật khiến người ta khó hiểu a!

Mọi người thấy vẻ mặt đắc ý kia của Lăng Thần, nhớ tới lời đồn có liên quan đến con trai của Hạ Nguyên Soái, thật sự không biết con của ngài bắt cóc con nhà người ta có chuyện gì đáng để cao hứng nhỉ?

Tuy nhiên Hạ Nguyên Soái thân phận tôn quý, nhưng con của ngài ấy lại là tên phế vật, tuổi của Lăng thiếu soái bây giờ còn nhỏ lại có thiên phú tốt như vậy, cưới một tên phế vật có gì để cao hứng hay sao? Lại nói, Lăng Nguyên Soái cũng là một Nguyên Soái, căn bản không cần lấy một tên phế vật để củng cố vững chắc địa vị của mình a!

Mọi người nghĩ ở trong lòng, lại đều không có nói ra, dù sao bọn họ cũng không muốn đắc tội với Hạ Nguyên Soái, tuy rằng con trai người ta là phế vật, ngươi ở trước mặt lại nói ra hết, nhất định sẽ đắc tội với Hạ Nguyên Soái đấy.

Ở bên này tâm tư mọi người khác nhau, chiến đấu trên sân huấn luyện cũng đã xong, tuy rằng thiên phú của Lăng Thần không rồi, các phương diện lực lượng thể thuật cũng rất không tệ, nhưng dù sao Hạ Thanh cũng đã là chiến sĩ cơ giáp cấp bảy rồi, cho dù lực lượng bị áp chế, Lăng Thần cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng có thể ở dưới Hạ Thanh giữ vững được sau 300 chiêu mới thua trận, cũng không tính là quá khó coi.

Sau khi hai người chấm dứt Lăng Nghị liền đi rồi, hắn cũng không muốn bởi vì mình ở đây mà Hạ Thanh xem con mình không vừa mắt, vậy con đường con trai mình theo đuổi con dâu không phải càng thêm gian nan hay sao!

Mặc dù nói một Nguyên Soái hẳn không phải là một người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng Lăng nghị lại cảm thấy Hạ Thanh chính là một người lòng dạ hẹp hòi như vậy. Kỳ thật Lăng Nghị cảm giác đúng rồi, chỉ cần việc liên quan đến Hạ Thiên Tịch, Hạ Thanh chính là hẹp hòi như vậy đó.

"Không tồi." Sau khi thu hồi của cơ giáp, Hạ Thanh lắc lắc mồ hôi trên trán, sĩ quan phụ tá lúc này lập tức đưa lên áp ngoài, Hạ Thanh mặc xong quần áo tử tế nói với Lăng Thần, trong giọng nói có thưởng thức.

Lăng Thần cong cong khóe môi, chỉ cần có thể làm cho Hạ Thanh thừa nhận hắn thì tốt rồi.

"Tối ngày mai đến nhà tôi dùng bữa tối." Hạ Thanh trước khi đi nói một câu.

"Vâng, Nguyên Soái." Lăng Thần thở ra một hơi, đây hẳn là được thừa nhận a!

Rời khỏi sân huấn luyện, nhớ tới hai người chiến đấu, Lăng Thần khẽ cười khỏ một tiếng, xem ra lực lượng của mình vẫn là không đủ, vẫn là không đủ... Hạ Thanh đã đem lực lượng áp chế cùng một cấp bậc với hắn rồi, hắn rõ ràng là không thắng được người ta, đến cuối cùng ngang nhau cũng không phải, hắn nhất định phải gia tăng rèn luyện rồi. (T: Đại ca, đại ca mà thắng Thanh ca thì đại ca lên làm Nguyên Soái luôn đi không nói nhiều ok?)

Buổi tối, Lăng Thần video call lần nữa với Hạ Thiên Tịch, cũng không có nói cho y biết chuyện ban ngày mình đi gặp Hạ Thanh, cũng không có nói cho y biết chuyện hai người chiến đấu với nhau, chỉ là không thấy phiền như cũ dặn ò ý, "Ăn cơm đừng kén ăn, cũng đừng ăn quá nhiều đồ ăn khẩu vị nặng, dù là muốn ăn, trước khi ăn cũng phải ăn những thứ khác để lót dạ rồi hãy ăn, buổi tối lúc ngủ nhớ đóng kỹ cửa sổ, nửa đêm đừng đá chăn..."

"Rồi rồi, tôi đã biết." Hạ Thiên Tịch quả thực không kiên nhẫn trợn trắng mắt với cái trần nhà, trước kia còn không có cảm thấy Lăng Thần đáng ghét, sao hiện tại lại cảm thấy Lăng Thần  so với một bà già còn đáng ghét hơn nữa chứ?"

Hai người mỗi ngày đều trò chuyện qua video, Lăng Thần càng thường xuyên, vào lúc sáng sớm rời giường một cái liền gọi hắn rèn luyện, trước khi ăn cơm một chút dặn dò hắn đừng kén ăn, ăn cơm xong lại bảo hắn đi tản bộ, sau khi ăn xong liền biến mất, một ngày Lăng Thần có thể gửi cho hắn hơn mười tin nhắn, quả thực làm cho lỗ tai Hạ Thiên Tịch nghe đến sắp mài ra kén rồi.

Trước kia cho tới bây giờ cũng không có người ghé vào lỗ tai hắn dong dài những điều này, hiện tại mỗi ngày Lăng Thần đều dong dài quả thực làm cho hắn vô cùng phiền.

Tuy rằng phiền toái, nhưng hắn lại không thể cắt đứt video call lại được, chỉ là nhìn hắn, nghe hắn nói dong dài, trong lòng Hạ Thiên Tịch cũng là mật ngọt, mật ngọt ngào đấy.

Hắn muốn, cái này tư vị tình yêu chính thức này a!

Mặc dù có chút làm cho người ta không tiếp nhận được loại trình độ giày vò khốn khổ hai người này, nhưng lại không nỡ cắt đứt, thật đúng là mâu thuẫn.

Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường từ trong không gian lấy ra một trái táo rồi gặm, đôi mắt nhìn Lăng Thần trong video, nói, "Sắp ăn Tết rồi, nhà của anh không bận sao?" (T: Magic.)

"Rất bận." Làm gia đình của một Nguyên Soái, bình thường mở các loại tiệc chiêu đãi, tặng lễ có không ít người, mà hắn tuy rằng mới ở độ tuổi trưởng thành, nhưng cũng đã bắt đầu tham gia các loại tiệc xã giao, bởi vì đây là nguyên nhân Lăng Nghị đang muốn bồi dưỡng hắn, muốn ở trong xã hội thượng lưu của Liên Bang giữ vững được bước chân, tham gia các loại chuyện lặt vặt này cũng là điều cần thiết.

Dù là nhà Nguyên Soái, cũng không thể khinh thường những quý tộc trong xã hội thượng lưu kia.

Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ Thanh cùng Lăng Nghị đều là Nguyên Soái, nhưng Lăng Nghị ở Liên Bang lại có uy danh lớn hơn Hạ Thanh.

Bởi vì Hạ Thanh rất ít xuất hiện ở những hoạt động xã giao kia, chưa từng giao hảo một chút, chỉ là ở trong quân đội muốn đững vững bước chân cũng cần những con cháu thế gia giúp đỡ đấy.

"Anh lát nữa sẽ đi tham gia một cái yến hội, nếu anh trở lại muộn không thể gửi tin cho em, em nhớ ngoan ngoãn ngủ biết chưa?"

"Ừ!" Hạ Thiên Tịch gặm quả táo, vừa nhìn liền biết không có nghiêm túc lắng nghe.

Lăng Thần nhướng nhướng lông mày, đột nhiên nói ra, "Em có muốn đi tham gia cùng anh không?"

Tuy nhiên hai người ngày nào cũng có trò chuyện qua video, nhưng hắn muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, muốn ôm ôm y, cũng muốn hôn hôn y.

"Không muốn." Hạ Thiên Tịch không chút do dự cự tuyệt, "Những con cái nhà giàu kia có gì thú vị chứ."

"Mọi người tới tham gia yến hội đều là con cái của những người trong quân đội, em đi gặp xã giao một chút đối với về sau em tiến vào quân đội cũng tốt, đi với anh có được không?"

Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ...

"Anh nhớ em." Thanh âm trầm thấp của Lăng Thần mang theo nhớ nhung từ bên kia video truyền đến.

"Chúng ta bây giờ không phải đang nhìn video sao!" Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt với trời, khóe miệng lại cong lên, đôi mắt cũng cười cong cong, trong miệng ngạo kiều hừ hừ, "Đây chính là anh xin tôi tôi với đi nha!"

"Ừ, anh xin em." Lăng Thần nhìn thấy y vui vẻ, cũng vui vẻ theo, "Bây giờ anh đi đón em."

"Được." Hạ Thiên Tịch gật đầu, tắt  video, cảm thấy hay là đi nói một tiếng với cha tương đối tốt.

_______________________________

Thanh: Mai kiểm tra HK hihi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top