Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 145. Lóe mù tròng mắt các ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Phốc ——

Không nghĩ tới Lăng Thần còn ẩn dấu một mặt như vậy, Hạ Thiên Tịch lập tức bị trêu chọc đến nở nụ cười.

Mà sắc mặt Vương Nghĩa, không cần phải nói, xác định là so với nước tiểu còn xấu xí hơn.

Hạ Thiên Tịch nhìn Vương Nghĩa, cười không dứt, nói, "Được rồi, nếu ngươi đã muốn bị ta dẫm nát dưới chân, ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi."

"Hừ, ngươi bây giờ cũng chỉ quá mạnh miệng đi, chờ lát nữa lúc kêu cha gọi mẹ tốt nhất là đừng cẫu in tha thứ." Vương Nghĩa hung dữ nói.

"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch nâng mi, khóe môi cong lên cười mi mắt cong cong, thật sự là một chút cũng không thấy tình trạng khẩn trương, nói, "Ta thật đúng là rất chờ đợi một màn lát nữa đây này!"

"Ngươi ——" Sắc mặt Vương Nghĩa thối đi, tuyệt đối không ngờ, Hạ Thiên Tịch lại có thể  độc miệng như thế. (T: ??? Hoang mang, HTT nói gì ác độc nhỉ?)

Kỳ thật Vương Nghĩa hẳn là còn may mắn, gã đối chiến không phải Lăng Thần hoặc là Lăng Nghị, nếu không, lấy miệng độc của hai người, gã chỉ sợ đã đâm đầu vào tường rồi.

"Vương Nghĩa, được rồi, đây là yến hội Diệp gia chuẩn bị, đừng tìm việc ở trong yến hội."

Lôi Lực tuy rằng cũng không quá ưa thích Hạ Thiên Tịch, nhưng thân phận của Hạ Thiên Tịch vẫn ở đó không bị lay động, đến lúc đó đắc tội đến Hạ Nguyên soái liền khó coi. Hơn nữa, nhìn thấy sự giữ gìn của Lăng Thần đối với Hạ Thiên Tịch, chỉ sợ lát nữa Hạ Thiên Tịch thật sự kêu cha gọi mẹ, Lăng Thần cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho gã đâu.

Lôi Lực nhìn thấy tương đối rõ ràng, Lăng Thần là thật tâm giữ gìn cho Hạ Thiên Tịch, chỉ tiếc Vương Nghĩa mắt mù không nhìn ra, bằng không thì gã thế nào cũng sẽ hối hận không thể chết, thoáng cái đã chọc giận hai Nguyên Soái, quả thực là muốn chét a!

"Lôi Lực, đây cũng không phải là ta cố ý bới móc, là hắn đã đáp ứng ta đấy." Thần sắc Vương Nghĩa đắc ý nhìn Hạ Thiên Tichk, trong lòng đã nghĩ đến lát nữa lúc làm cho Hạ Thiên Tịch kêu cha gọi mẹ hắn phải làm gì mới tốt.

"Các ngươi đều ở đây làm gì?" Lúc hai bên đang giằng co, một thanh âm không vui đột ngột truyền đến.

Mọi người nhao nhao mở ra con đường, một thanh niên hay tay để ở trong túi quần, vẻ mặt khó chịu nhìn mọi người, đi theo bên cạnh hắn là một thanh niên tướng mạo ôn hòa, so với thanh niên mặt mày khó chịu kia, thanh niên vẻ mặt ôn hòa này càng làm cho hảo cảm của mọi người tăng lên gấp bội.

Đây là hai trưởng tôn dòng chính của Diệp gia, vẻ mặt ôn hòa chính là anh cả Diệp Hạo, vẻ mặt khó chịu như một tiểu bá vương là em hai Diệp Tích.

"Mọi người sao lại không ngồi ở bên trong?" So với thanh âm khó chịu của Diệp Tích, Diệp Hạo càng làm cho mọi người sinh hảo cảm, khuôn mặt ôn hòa nhìn mọi người đang cười.

Hạ Thiên Tịch quay đầu xem, những thiếu niên trong các gia đình quân nhân có quan hệ này, hắn cũng chưa quen thuộc, bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa có tiếp xúc qua.

"Là cậu!"

Hạ Thiên Tịch đang nhìn xem hai người đâu rồi, cái vẻ mặt gà mờ cùng ánh mắt của Diệp Tích bỗng sáng ngời nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch túng quẫn nhìn Diệp Tích, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt a! Ngữ khí quen thuộc này của thanh niên là có chuyện gì chứ?

"Xin chào, tôi tên là Diệp Tích, cậu là..." Đôi mắt Diệp Tích sáng óng ánh nhìn Hạ Thiên Tịch, hào quang trong ánh mắt như một con chó nhỏ đang nhìn miếng xương làm cho người ta vô cùng lúng túng.

Lăng Thần đứng bên cạnh Hạ Thiên Tịch không dễ phát hiện thoáng nhíu lông mày một chút, lúc này kéo Hạ Thiên Tịch về phía sau của mình, chính mình bước lên một bước chặn lại ánh mắt sáng lấp lánh của Diệp Tích nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Lăng thiếu, chào ngài, tôi là Diệp Hạo, đây là tiểu Tích nhà tôi, nó có chút không hiểu chuyện." Nhìn một dạng tư thái bảo vệ Hạ Thiên Tịch kéo về sau lưng của Lăng Thần, Diệp Hạo lập tức tiến lên dùng giọng điệu ôn hòa giới thiệu hai bên, đối với Lăng Thần hắn vẫn nhận biết đó, sau đó ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch nói, "Ngày hôm qua trên đường Q tiểu Tích vô lễ với cậu tôi đại biểu nó xin lỗi cậu, bởi vì tiểu Tích sùng bái nhất là cao thủ đua xe, ngày hôm qua cậu thắng tiểu Tích, cho nên nó đối với cậu đặc biệt sùng bái."

Câu nói đầu tiên của Diệp Hạo liền giải thích rành mạch hảo cảm với Hạ Thiên Tịch.

Ngày hôm qua ở trên đường lớn chiếc xe thể thao màu đỏ thi đấu với Hạ Thiên Tịch là do Diệp Tích lái, hắn thích nhất là đua xe, chỉ cần gặp cao thủ, hai mắt luôn sáng lòe lòe nhìn đối phương, vẻ mặt sùng bái.

Ngày hôm qua Hạ Thiên Tịch ra tay, lập tức làm cho hắn bị đả kích lớn, cho nên hôm nay nhìn thấy Hạ Thiên Tịch hắn mới sẽ lộ ra sùng bái không có cách nào che dấu.

Hạ Thiên Tịch sờ sờ cái mũi, sao đi tới chỗ nào cũng có thể cám giác được quầng sáng lấp lánh của nhân vật chính chứ!

"Xin chào, tôi là Hạ Thiên Tịch." Mặc dù đối với ánh mắt sùng bái trần trụi của Diệp Tích còn có chút không thích ứng, bất quá Hạ Thiên Tịch vẫn lễ phép giới thiệu chính mình.

"Hạ Thiên Tịch?" Một đôi mắt của Diệp Hạo ôn hòa nhìn Hạ Thiên Tịch, nhỏ giọng nói cái tên Hạ Thiên Tịch lần nữa, lập tức nở nụ cười, "Thì ra là Hạ thiếu, mau vào trong ngồi."

Diệp Hạo lập tức nghĩ đến Hạ Thiên Tịch là ai, chỉ là có điều hắn cũng không có ánh sáng khinh bỉ trần trụi như những người khác, ánh mắt của hắn đặc biệt sạch sẽ, lời nói cũng không có một chút khinh bỉ trào phúng.

"Hạ thiếu?" Đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Tích nhìn Hạ Thiên Tịch, trong lúc nhất thời hắn thật không sự không biết thân phận của Hạ Thiên Tịch, bất quá hắn cũng không có để ý, ngược lại dùng ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn Hạ Thiên Tịch, sắc mặt cũng không khó chịu như lúc trước, ngữ khí vô cùng quen thuộc nói, "Hạ thiếu, cậu ngày hôm qua ra tay thật đúng là xinh đẹp, hôm nào cậu có thể dạy tôi chứ?"

"Có thể." Cảm thấy Diệp Tích và Diệp Hạo này cũng không tệ, Hạ Thiên Tịch không chút khách khí gật đầu.

"Ha ha... Tôi biết ngay Hạ thiếu cậu chắc chắn sẽ không keo kiệt như thế, chúng ta vào bên trong uống một chén đi." Diệp Tích đi đến trước muốn nắm bả vai Hạ Thiên Tịch một bộ dáng anh em tốt, bất đắc dĩ ánh mắt Lăng Thần quá lạnh, hắn chỉ có thể xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình đứng bên cạnh Hạ Thiên Tịch quen thuộc cười cười.

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi nói: "Xin lỗi, tôi cùng người khác còn có một trận quyết đấu, bây giờ không thể đi theo cậu vào bên trong uống một chén rồi."

"Trận quyết đấu gì?" Diệp Tích lập tức nhíu mày.

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhìn khuôn mặt thối của Vương Nghĩa, Diệp Tích lập tức hiểu ý, nhíu mày, khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo, vô cùng bất mãn nhíu mày nhìn Vương Nghĩa nói, "Vương Nghĩa ngươi có cần phải ở trên yến hội của ta tìm việc không hả? Hạ thiếu là khách ta mời đến, nếu như ngươi giám tìm việc thì lập tức cút ra ngoài cho ta."

Diệp Tích nói chuyện trước nay đều là kiêu ngạo không chút lưu tình mặt mũi, tính cách của hắn luôn luôn như thế, cho nên cũng không có ai dám nói gì đó.

Gia đình Vương Nghĩa cùng Diệp gia căn bản không thể so sánh, nói một cách khác, nếu như Diệp gia là một gốc cây đại thụ che trời, vậy thì Vương gia chính là cọng cỏ non dưới cây đại thụ này, nếu không có cây đại thụ che trời này, sớm đã bị người giẫm chết bao nhiêu lần rồi. (T: Hết Hoàng gia giờ đến Vương gia :))

Chon nên Diệp Tích không để ý đến tình cảm bảo cút, Vương Nghĩa chỉ có thể thối mặt cũng không dám nói thêm cái gì.

"Hạ thiếu, mời." Diệp Tích không để ý đến Vương Nghĩa nữa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thiên Tịch.

Mọi người xem cuộc vui xung quanh gặp Diệp Tích và Diệp Hạo đối với Hạ Thiên Tịch cư nhiên lại khách khí như vậy, cũng không biết ồn ào cái gì.

"Diệp thiếu gia, Hạ Thiên Tịch đã đáp ứng quyết đấu với ta, nếu như hắn tự động nhận thua, ta cũng sẽ không so đo." Vương Nghĩa vì có thể leo lên Lăng Thần, hiện tại cũng đã bất chấp đắc tội Diệp Tích.

Diệp gia và Lăng gia, đây cũng không thể so sánh đâu.

Diệp Tích nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Vương Nghĩa, lúc muốn mở miệng răn dạy, Hạ Thiên Tịch lên tiếng, khóe môi cong lên nói, "Vậy thì tới đi!" Hắn nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài.

Vương Nghĩa đắc ý nâng nâng lông mày, đây chính là Hạ Thiên Tịch tự mình đồng ý đấy, gã cũng không có bức bách hắn.

Hạ Thiên Tịch chủ động đến đình viện*, Vương Nghĩa lập tức theo ra ngoài, Diệp Tích cùng Diệp Hạo không tự chủ thoáng nhíu lông mày một cái, lúc này lập tức có người tiến lên đem mâu thuẫn xung đột lúc trước ở đại sảnh nói cho hai người.

*Sân trong.

Diệp Tích lập tức kinh ngạc nói, "Cậu ta lại là Hạ Thiên Tịch!"

Cái tên phế vậy trong truyền thuyết kia, hắn trước kia còn rất khinh thường, không nghĩ tới đua xe còn tốt đến như thế, người như vậy nhìn thế nào cũng không thể là một tên phế vật a!

Không cần lo lắng, anh cảm thấy được cậu ta cùng trong truyền thuyết có chỗ nào đó không giống nhau." Diệp Hạo nhìn bóng lưng phía trước của hai người nói một câu, Hạ Thiên Tịch này thấy thế nào cũng khó có khả năng là phế vật.

Mọi người lập tức đi theo bọn họ rời khỏi đại sảnh, đi vào đình viện, đình viện vốn rất trống trải, vừa vặn thích hợp cho trận đấu của bọn họ.

Hạ Thiên Tịch và Vương Nghĩa đứng ở trun tâm, mọi người bao quanh hai người họ lại, đều đang nhìn đùa cợt.

Vương Nghĩa đắc ý nâng lông mày nói, "Chỉ cần ngươi bây giờ nhận thua, cuộc quyết đâu của hai chúng ta bây giờ có thể hủy bỏ."

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi cười nhạt một tiếng, ánh mắt cong cong, nói, "Dẫm nát cái loại rác rưởi như ngươi ở dưới chân chính là thú vui, sao có thể nhận thua chứ!"

"Hừ, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể mở miệng nói, trong chốc lát nữa cũng đừng kêu cha gọi mẹ không dễ nhìn."

Hạ Thiên Tịch nhướng mày. "Đừng nhiều lời, đến đây đi!"  

"Ngươi ——" Vương Nghĩa thối mặt, "Ta có thể nhường ngươi một tay."

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi nhàn nhạt cười cười, không nói.

Nhìn sắc mặt kiêu ngạo kia của Hạ Thiên Tịch, sắc mặt của Vương Nghĩa thật tức giận, lúc này hét lớn một tiếng công kích qua Hạ Thiên Tịch.

Trong lòng gã nghĩa rằng, trong chốc lát nữa nhất định phải hung hăng giáo huấn Hạ Thiên Tịch một trận, làm cho Hạ Thiên Tịch ở trước mặt nhiều người mất mặt như vậy. Tuy rằng đắc tội Hạ Nguyên soái, nhưng có thể trèo lên trên Lăng Nguyên soái cũng không tệ, Lăng Nguyên soái so với Hạ Nguyên soái còn cao hơn, tiếng hô ở Liên Bang rất cao.

Vương Nghĩa công kích trước, thể thuật của gã không tệ, mỗi một chiêu đều mang theo tàn nhẫn đuổi tận giết tuyệt, bất kể là quyền cước, đều bắt vào cánh tay hoặc là đỉnh của khuỷu tay hay là đụng vào đầu gối, từng chiêu thức đều vô cùng tàn nhẫn, không có một chút tác phong chính phái của quân nhân, ngược lại có một ít thủ đoạn như tiểu nhân. (T:@_@)

Gã chỉ một tay, động tác không chỉ nhanh chóng, hơn nữa chiêu thức tàn nhẫn. Làm mọi người đang nhìn kinh hãi lạnh người.

Mà nguyên bản, Hạ Thiên Tịch ở trong mắt mọi người vốn nên không ngăn cản được đòn công kích ấy của Vương Nghĩa, thế nhưng Hạ Thiên Tịch đã lập tứclàm cho tròng mắt của mọi người hung hăng rơi trên mặt đất.

Chỉ thấy sau khi Vương Nghĩa đánh khuỷu tay vào, Hạ Thiên Tịch liền động, thân ảnh của hắn nhanh như tia chớp, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Hạ Thiên Tịch liền biến mất trước mặt mọi người, lúc hắn đã xuất hiện một lần nữa, cả người hắn cư nhiên đã ở trước người Vương Nghĩa, căn bản không có người nào nhìn thấy hắn chuyển động như thế nào, hắn rõ ràng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Vương Nghĩa.

Vương Nghĩa lập tức trừng lớn đôi mắt, thân thể của gã vẫn còn duy trì động tác đánh khuỷu tay, thậm chí còn không kịp phản ứng, đầu gối Hạ Thiên Tịch đã nâng lên, phản kích chính diện, chân của hắn nâng rất cao, cho dù đầu hắn thấp hơn Vương Nghĩa khoảng mấy cm, thế nhưng đầu gối hắn nâng lên vẫn hung hăng đánh lên cái cằm của Vương Nghĩa, thân thể Vương Nghĩa hướng về phía sau, nặng nề ngã trên mặt đất.

Hạ Thiên Tịch quay về nhanh chóng, đôi mắt cong cong nhìn Vương Nghĩa té ngã trên mặt đất.

__________________________

Thanh: Tuần này 3 chap, tuần sau lại là một tuần mới, một tuần bận rộn nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top