Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 150. Hạnh phúc hai người! Hạ Thanh thừa nhận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT.

"Còn không ngồi xổm xuống!" Nhìn quần áo trên thân đều ném đi, trong lòng Hạ Thiên Tịch mới thoải mái một chút, ngạo kiều hừ hừ.

Lăng Thần lập tức ngồi xổm trước mặt Hạ Thiên Tịch, chỉ cần bảo bối có thể không tức giận nữa là tốt rồi, dù sao hơn nửa đêm cũng không có người nào, sẽ không cho rằng hắn lưu manh chơi đùa.

Hạ Thiên Tịch nằm lên lưng Lăng Thần, cảm nhận được đường nét cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn, cảm thấy mỹ mãn hừ hừ, "Về sau không thể tùy tiện để cho người khác chạm vào anh, dù là quần áo cũng không được."

Lời nói mười phần bá đạo, nhưng nội tâm Lăng Thần lại đột nhiên nhũn ra, bảo bối náo loạn cả buổi, thì ra là ghen!

Phát hiện này làm cho nội tâm Lăng Thần vô cùng vui vẻ, bảo bối có thể ghen vì một người phụ nữ không đáng như vậy, tức giận, thậm chí còn tức giận với hắn, điều này cho thấy trong nội tâm bảo bối hắn có địa vị vô cùng quan trọng.

Khóe môi tà khí nghiêm nghị của Lăng Thần cong một cái, tiếng nói ôn nhu, từ tính làm người ta say mê.

"Được." Tiếng trả lời hắn trầm thấp, còn mang theo ý cười nồng đậm, "Anh về sau cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào đụng chạm."

"Không chỉ là bản thân anh, mà ngay cả quần áo, một sợi tóc cũng không được." Hạ Thiên Tịch nói bá đạo.

"Được." Lăng Thần không chút do dự gật đầu, "Vậy còn bảo bối?"

"Tôi cũng đáp ứng anh, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác chạm vào tôi dù chỉ một chút, một sợi tóc cũng không được." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ. Suy bụng ta ra bụng người, hắn không thích Lăng Thần bị người khác đụng chạm, Lăng Thần khẳng định cũng không thích hắn bị người khác đụng chạm, Hạ Thiên Tịch căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều hơn liền đáp ứng.

Lăng Thần cong đôi môi tà khí nghiêm nghị, trong bóng đêm, một đôi mắt màu bạc tản ra ánh sáng nhu hòa, quả thực có thể làm cho người ta chết chìm ở trong đó.

Hạ Thiên Tịch ghé lên trên lưng Lăng Thần, cảm thụ được sự rộng lớn phía sau lưng Lăng Thần, ngón tay trên lưng hắn nhàm chán vẽ vòng vòng ấy cái, cảnh đêm ấm áp cho dù có vài phần rét lạnh, Lăng Thần cũng không cảm giác được, đặc biệt là người ở sau lưng còn không thành thành một chút, giọng nói Lăng Thần có chút khàn khàn mang theo hơi thở tình dục, "Bảo bối, đừng động tay động chân."

Mọi người đều là đàn ông, chẳng lẽ y không biết ở ban đêm mê người, đàn ông đều không chịu được người yêu khiêu khích sao!

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh, sờ soạng cơ bắp rắn chắc sau lưng Lăng Thần một chút rồi hừ hừ, "Buông tôi xuống."

"Không sao, anh vẫn cõng em đi, đi trở về còn hơn một giờ lộ trình, trước tiên em hãy cứ ngủ một chút." Lăng Thần quan tâm, hắn cũng không muốn tâm can bảo bối của mình mệt mỏi.

"Bảo anh để tôi xuống thì cứ để tôi xuống, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày, đôi mắt sáng lấp lánh, tuy là khẩu khí trách cứ, nhưng quan tâm cũng với sự không tự nhiên bên trong khẩu khí bị Lăng Thần phát hiện.

Lăng Thần cong môi cười, phục tùng mệnh lệnh để Hạ Thiên Tịch xuống.

Hạ Thiên Tịch từ trên lưng Lăng Thần bò xuống, quay đầu nhìn về nơi cách đây khoảng hơn 10m, nâng mày quay đầu nhìn Lăng Thần, chu môi biệt nữu ra lệnh, "Mặc quần áo vào."

Ở ban đêm lạnh lẽo này, kỳ thật hắn cũng rất đau lòng việc Lăng Thần có thể bị đông cứng đó.

Vừa rồi chỉ là trong lúc nhất thời tâm tình kém, cáu kỉnh, bây giờ nghĩ thông suốt rồi, nhìn Lăng Thần ở ban đêm lạnh lẽo này vai trần, hắn cũng rất đau lòng đó.

Đôi mắt ngân sắc lạnh lẽo của Lăng Thần tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên nhìn Hạ Thiên Tịch hỏi lại, "Bảo bối không tức giận nữa hả?"

"Hừ hừ..." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ, đầu nhìn sang hướng khác.

"Nếu bảo bối vẫn còn tức giận, anh cũng không dám mặc vào a!" Nhìn Hạ Thiên Tịch cong miệng ngạo kiều như vậy, bộ dáng đáng yêu như vậy, thật sự là làm cho người ta yêu thích, Lăng Thần không nhịn được liền trêu chọc Hạ Thiên Tịch.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Bảo anh mặc vào thì nhanh mặc đi." Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt.

"Vâng, vâng theo mệnh lệnh của phu nhân." Lăng Thần trêu chọc Hạ Thiên Tịch một câu, trước khi Hạ Thiên Tịch tạc mao nhanh chóng nhặt áo quần trên mặt đất cách đó  không xa mặc lên.

Hạ Thiên Tịch trừng trừng mắt bĩu môi, khóe môi lại cong cong vui vẻ.

Lăng Thần mặc quần áo xong, tiếp tục ngồi xổm ở trước mặt Hạ Thiên Tịch rồi nói, "Bảo bối, lên lưng anh cõng!"

"Không thì anh trở về lái xe tới đây a!" Bởi về một đoạn đường kế tiếp, hai người cứ trở về như vậy, Hạ Thiên Tịch tương đối lười biếng liền không có cái ý nghĩ này, nếu như Lăng Thần cõng hắn, nghĩ đến khoảng cách xa như vậy, hắn cũng không nỡ.

Hiện tại Hạ Thiên Tịch thật sự đã có chút đã hối hận, chính mình vừa rồi sao lại hờn dỗi đã đi một khoảng cách xa như vậy chứ?

Lăng Thần thoáng suy tư thoáng một chút rồi nói, "Không cần."

Chính hắn trở về lái xe để cho Hạ Thiên Tịch hơn nửa đêm một người đứng ở bên đường cái, hắn sẽ lo lắng.

Cho dù biết rõ thể thuật của Hạ Thiên Tịch không tệ, hắn cũng không dám vào hơn nửa đêm lại để một mình Hạ Thiên Tịch ở đây. Hạ Thiên Tịch là người yêu của hắn, là bảo bối của hắn, mặc kệ Hạ Thiên Tịch ở trong mắt người khác mạnh mẽ đến như thế nào, trong lòng hắn, Hạ Thiên Tịch vẫn cần hắn sủng nịch, bảo hộ như trước.

"Nhưng mà chúng ta còn có một giờ lộ trình." Hạ Thiên Tịch nhíu mày, trong ánh mắt có nhàn nhạt đau lòng nhìn Lăng Thần, "Hay là anh đi lái xe đến, tôi sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh."

Lăng Thần đứng thẳng lên nhìn Hạ Thiên Tịch, cúi đầu hôn lên mặt của y, khóe môi cong lên tràn ngập vui vẻ nói, "Không cần, anh sẽ nhớ bảo bối, im im lặng lặng ở cùng một chỗ với em, anh rất thích. Nghe lời, được không?" Lăng Thần hôn nhẹ lên trán Hạ Thiên Tịch thanh âm ôn nhu nói.

Hạ Thiên Tịch cong cong miệng, Lăng Thần cười cười, lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thiên Tịch, đôi mắt Hạ Thiên Tịch lóe sáng nhìn lưng Lăng Thần, trong lòng đầy ấm áp, thuận theo bò lên lưng Lăng Thần. 

Lăng Thần cõng Hạ Thiên Tịch, vừa đi vừa nói chuyện, "Bảo bối, nếu mệt thì ngủ đi."

"Ừ." Hạ Thiên Tịch dùng giọng mũi ừ mạnh một tiếng, hắn đúng là rất mệt, buổi tối uống nhiều rượu như vậy, vừa rồi lại còn nổi nóng, tính tình dâng lên cũng không có cảm giác được men rượu, bây giờ cả người bình tĩnh lại, hơi men lại dâng lên, hắn lười biếng như một con mèo con ở phía sau lưng Lăng Thần nheo lại mắt, rất nhanh đã ngủ.

Lăng Thần cảm giác tâm can bảo bối phía sau lưng đã có tiếng hít thở đều đều, khóe môi cong cong một mực không hạ xuống, một gương mặt bình thường đều là lạnh lẽo cương nghị, bây giờ quả thực ôn nhu đến rối tinh rối mù, làm lòng người say đắm.

Gió mát ban đêm từ từ thổi, lưng hắn cõng y, hai người dưới ánh đèn đường từ từ đi, ánh đèn làm bóng dáng hai người kéo thật dài...

Một màn này, quả thực ấm áp và hạnh phúc!

...

Đi gần hai giờ lộ trình, bước chân Lăng Thần vẫn vững vàng không có một điểm dao động, Hạ Thiên Tịch ở trên lưng của hắn ngủ nặng nề, cho dù là về đến nhà cũng chưa có tính lại.

Hạ Thanh nhìn Lăng Thần cõng Hạ Thiên Tịch ngủ say trở về, thoáng nhíu mày một cái, cũng không hỏi thêm nguyên nhân, đi theo Lăng Thần vào phòng Hạ Thiên Tịch, nhìn Lăng Thần cẩn thận từng li từng tí, như là đối đãi với một đồ vật quý giá đặt Hạ Thiên Tịch từng li từng tí ở trên giường, động tác dịu dàng, sợ làm Hạ Thiên Tịch tỉnh giấc.

Hạ Thanh cảm thán một tiếng, sao con trai mình ở trong ngực của người khác lại như một đứa bé chứ?

"Hạ Nguyên Soái, tôi muốn lau người đơn giản cho Tịch Tịch, đêm nay y đổ mồ hôi rất nhiều, ngủ như vậy chỉ sợ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ không thoải mái." Để Hạ Thiên Tịch xuống được, Lăng Thần nói với Hạ Thanh, tuy rằng không biết sau khi hắn đi, Hạ Thanh hoặc là người khác có thể giúp Hạ Thiên Tịch tắm rửa không, nhưng Lăng Thần tuyệt đối không muốn nhờ vào bàn tay người khác.

Tịch Tịch là người của hắn, hắn một chút cũng không muốn để cho người khác đụng chạm đến người của hắn.

Hạ Thanh nhìn nhìn Lăng Thần, vẻ mặt Lăng Thần bình tĩnh tùy ý ánh mắt Hạ Thanh dò xét, đa trầm mặc nửa ngày. Hạ Thanh mới lên tiếng, "Đêm nay cậu ở lại!" Sau đó Hạ Thanh liền đi ra ngoài.

Lăng Thần sờ sờ mũi, nhìn bóng lưng Hạ Thanh cảm thấy có vài phần cổ quái, Hạ Thanh cư nhiên cho mình ở lại, nhưng lại không an bài phòng khách cho hắn, cũng sẽ không sợ mình... Ánh mắt Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch đang ngủ say sưa ngọt ngào trên giường, co rút khóe miệng, bảo bối không hề phòng bị như vậy, tuy rằng rất làm người khác động tâm, nhưng hắn biết không nên hóa sói vào giờ phút này.

Hạ Thanh đã có thể cho mình ở lại, cũng đã biết rõ ông yên tâm cho mình cùng Hạ Thiên Tịch hai người ở trong cùng một phòng, sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì, nếu như mình thật sự dám thừa dịp này ôm Hạ Thiên Tịch, đoán chừng Hạ Thanh sẽ lập tức phản cảm với hắn!

Lăng Thần cũng không muốn hảo cảm của Hạ Thanh đối với hắn vừa mới dâng lên liền nhanh chóng bị mình bóp nát từ trong trứng nước, cho nên hắn quy củ giúp Hạ Thiên Tịch cởi quần áo ra, dùng khăn tắm sạch sẽ dúng nước lau lau thân thể cho Hạ Thiên Tịch.

Nhìn Hạ Thiên Tịch ngủ say vô cùng ngọt ngào, Lăng Thần thật đúng là im lặng run rẩy khóe miệng, thân là đàn ông, người yêu của mình gần ngay trước mắt, hơn nữa còn không hề phòng bị, đối với hắn thật đúng là khiêu chiến thật lớn.

Làm xong, hắn cũng không có tâm tư lau chùi thân thể Hạ Thiên Tịch thật tinh tế, chỉ có thể nhanh chóng lau chùi cho y, rồi lập tức mặc vào áo ngủ.

Tuy rằng đậu hủ của Hạ Thiên Tịch bị hắn ăn không ít, nhưng mà, ăn đậu hủ càng nhiều, nội tâm của hắn càng nôn nóng, ngọn lửa thiêu đốt trong thân cũng nôn nóng, càng ngày càng hung mãnh.

Chà lau thân thể Hạ Thiên Tịch xong, Lăng Thần chỉ có thể cười khổ, đây chỉ sợ cũng là cái gọi là tự làm tự chịu!

Nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm đơn giản một chút, Lăng Thần quấn khăn tắm đi ra, hắn nhìn tủ quần áo của Hạ Thiên Tịch, căn bản không có đồ mà hắn có thể mặc nên chỉ có thể quấn khăn tắm, nếu cởi ra để ngủ cùng người mình yêu... Lăng Thần cảm thấy, một đêm này với hắn mà nói, quả thực là đau nhức cũng vui sướng. (T: Đau phần dưới đó ạ :)

May mà, Hạ Thanh nghĩ tới điểm này, lúc Lăng Thần đang mâu thuẫn không biết có nên lên giường ôm người mình yêu ngủ không, Lợi Bá Nhĩ quản gia liền đưa tới đồ ngủ của Hạ Thanh.

"Lăng thiếu gia, đây là đồ ngủ của Nguyên Soái, là đồ mới, cậu có thể mặc vào."

"Cảm ơn." Thần sắc Lăng Thần có chút túng quẫn tiếp nhận đồ ngủ của Hạ Thanh, thân hình của hắn và Hạ Thanh cũng không khác biệt lắm, cho nên mặc thẳng vào đồ ngủ của Hạ Thanh cũng không có vẻ nhỏ gầy, lúc này Lăng Thần mới cảm thấy mỹ mãn ôm người mình yêu ngủ thật say.

____________________

Thanh:

Em có dự định thi Quốc Học Huế. Toán thì em học chuyên. Văn ổn. Và ANH. Vâng, chính là thằng Anh này đây.

Em bị mất gốc mọi người ạ, có ai giỏi anh hay đã lấy lại được gốc Anh cho em xin tip học ạ. Em kiểu mất gốc giữa chừng chứ không phải mất từ đầu đâu ạ.

Cảm ơn nhiều.
...,....................................
Đây là một chương vừa edit bằng điện thoại xong của mình nên mọi người đừng hỏi tại sao vừa up tip xin khắc phục lỗi xong lại đăng ngay nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top