Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 167. Hạ Thanh đau lòng (〒o〒).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Lăng Thần đưa Hạ Thiên Tịch vào trong nhà, lúc bọn họ vừa vào không thấy Hạ Thanh, Hạ Thiên Tịch bảo Lăng Thần đưa đồ ăn vặt cho Lợi Bá Nhĩ, bảo ông đi bày biện.

Lợi Bá Nhĩ mỉm cười rót hai ly nước ấm đưa cho hai người, Hạ Thiên Tịch thoải mái ngồi ở trên sofa uống một ngụm nhỏ, lúc này Hạ Thanh từ trên lầu xuống dưới, Lăng Thần nhìn thấy Hạ Thanh ở cầu thang, lập tức buông cái ly trong tay ra, đứng lên cung kính gọi một tiếng, "Cha." (T: Bí kíp lấy lòng gia đình vợ của anh Thần: Mặt dày )

Hạ Thanh đang chuẩn bị xuống lầu, bị một tiếng cha này của Lăng Thần sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.

Hạ Thiên Tịch vừa uống một ngụm nước lúc này phun ra hết toàn bộ.

Hắn thật sự không nghĩ tới, Lăng Thần ở nhà vậy mà cũng thật sự gọi như vậy?

Tùy rằng hắn gọi như vậy cũng không có gì không đúng, nhưng mà bọn họ còn chưa có kết hôn a!

Hạ Thiên Tịch cạn lời nhìn trời, hắn không đành lòng nhìn biểu tình trên mặt cha lúc này.

Khuôn mặt của Hạ Thanh co giật vài cái, nếu không phải bình thường trên khuôn mặt của hắn đều không thay đổi, giờ phút này tuyệt đối có thể thấy được vết rách trên mặt hắn.

Nhưng Lăng Thần lại cảm thấy vô cùng bình thường, không có gì không đúng.

Không khí phòng khách trong lúc nhất thời yên ắng, Hạ Thanh có chút xấu hổ đứng ở  đầu cầu thang, đáp ứng cũng không được, từ chối cũng chả xong, nửa ngày hắn mới xấu hổ ho khan một tiếng giảm bớt xấu hổ vừa rồi, giọng nói nhẹ nhàng không có bất kỳ cảm xúc gì, "Tới đây, ngồi đi!"

"Vâng, thưa cha." Lăng Thần vô cùng cung kính ngồi xuống.

Hạ Thanh bị xung hô cha này của Lăng Thần làm cho đau trứng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch rõ ràng đang nhìn trời, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo, không cần nghĩ hắn cũng biết này ánh mắt này đến từ cha mình, Hạ Thiên Tịch lập tức cúi đầu ngoan ngoãn, đồng thời trong lòng chảy nước mắt, nếu sớm biết rằng Lăng Thần sẽ ở trước mặt cha sửa miệng nhanh như vậy, hắn tuyệt đối không cho Lăng Thần tới.

Lăng Thần ngồi một chút rồi đi, hắn cũng đã hai ngày chưa về nhà, trong nhà vì chuyện ăn tết bắt đầu bận rộn.

Chờ Lăng Thần đi, Hạ Thiên Tịch lập tức làm đà điểu, nói, "Cha, con lên phòng trước."

"Chờ đã." Ánh mắt Hạ Thanh nhàn nhạt liếc liếc con trai một cái, ánh mắt kia tuy rằng không có hàm ý gì, nhưng cũng mang theo uy hiếp.

Hạ Thiên Tịch chu chu miệng ngồi xuống, dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu.

Hạ Thanh nhìn Hạ Thiên Tịch trẻ con như vậy, ở trong lòng cảm thán, rõ ràng hắn và Lăng Thần cùng tuổi, cũng chỉ nhỏ hơn người ta hai tháng thôi, sau lúc hai người bên nhau Lăng Thần giống như một người đàn ông thành thục trầm ổn, mà Hạ Thiên Tịch lại giống đứa trẻ chưa lớn, quả thật làm người cha này vô cùng đau lòng đó nhá!

"Cha, có việc gì sao?" Cảm giác ánh mắt của Hạ Thanh lên người mình càng ngày càng quỷ dị, Hạ Thiên Tịch cúi cúi đầu, đồng thời ở trong lòng hỏi thăm hết tổ tông mười tám đời nhà Lăng Thần một tiếng, ai bảo anh sửa miệng nhanh như vậy, không phải là mình tìm chết sao!

"Con và Lăng Thần..." Hạ Thanh than nhỏ, tuy rằng con trai đã lớn, chuyện yêu đương hắn không nên quản, nhưng nghĩ đến con trai mình vất vả nuôi lớn lại cho người khác như vậy, trong lòng hắn không chịu được.

Bây giờ Hạ Thanh cũng không biết mình có tâm tư gì, trước kia lúc hắn đồng ý với Lăng Thần còn chưa có cảm giác này, nhưng hôm nay sau khi Hạ Thiên Tịch trở về ngồi bên Lăng Thần, tình cảm nhàn nhạt xung quanh hai đứa nó, còn có Lăng Thần sửa xưng hô đang điềm báo điều gì, Hạ Thanh đột nhiên hối hận nhanh như vậy đã giao con trai cho người khác.

Mình cực cực khổ khổ nuôi lớn con trai vậy mà lại để cho người khác cướp mất, trong lòng hắn thật đau!

Bây giờ hắn hối hận rồi làm sao đây?

Hạ Thanh nhìn con trai trước mặt, đứa con trai đáng yêu ngoan ngoãn đẹp đẽ như vậy, hắn vậy mà dễ dàng giao cho người khác như vậy, thật sự không bỏ được a!

Nghĩ lại mình nuôi con trai cuối cùng trở thành con gái gả ra ngoài, đây là chuyện mà bất kể người cha nào cũng không muốn nhìn thấy a!

Vẻ mặt Hạ Thanh muốn nói lại thôi nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt có nhàn nhạt đau lòng.

Hắn cho dù không bỏ được lại có thể thế nào? Nhi đại bất trung lưu a*!

*Thành ngữ gốc là 'nữ đại bất trung lưu' : Con gái lớn không thể giữ trong nhà mà anh Thanh đổi từ nữ sang nam á =))

"Cha, có chuyện gì sao?" Hạ Thiên Tịch nhìn Hạ Thanh muốn nói lại thôi, chắc chắn biết ông có chuyện, nhưng cũng không dám trực tiếp hỏi ra, hắn sợ cha hỏi chuyện giữa hắn và Lăng Thần.

"Thôi, không có chuyện gì, con đi đi!" Hạ Thanh nghĩ nghĩ, vẫn không nói gì. Lòng Hạ Thiên Tịch lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói, "Cha, con về phòng trước."

Hạ Thanh gật gật đầu.

Hạ Thiên Tịch lập tức đi lên phòng, lúc đi đến cầu thang Hạ Thanh gọi Hạ Thiên Tịch lại, "Chậm đã."

Hạ Thiên Tịch quay đầu lại ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thanh.

Hạ Thanh nhìn khuôn mặt con trai hơi thở dài một hơi nói, "Mấy ngày nay trong nhà khả năng sẽ vội một ít, con cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà tiếp khách đi!"

"Vâng, cha." Sắc mặt Hạ Thiên Tịch có chút bối rối, ý tứ của cha hắn dùng ngón chân cũng biết, không cho hắn ra ngoài là bảo đừng cùng Lăng Thần qua đêm ở bên ngoài.

May mà sắp đến Tết, chuyện bên Lăng Thần cũng bận rộn, căn bản là không có thời gian tới tìm Hạ Thiên Tịch, hai người mỗi ngày cũng chỉ dùng quang não call video một lần, mỗi ngày đều nhắn tin mà thôi.

Hạ Thanh vào phòng mình, vừa mới mở cửa phòng ra, một cục thịt nhỏ tròn vo màu trắng đột nhiên nhào tới hắn.

Nếu không nghe tiếng chi chi, chắc chắn Hạ Thiên Tịch sẽ ném qua một Hỏa Cầu Thuật.

Hôm nay hắn ra cửa tiểu Bình Quả bị hắn bắt ở nhà, bởi vì không có sự cho phép của hắn nên bây giờ Lợi Bá Nhĩ đã không vào phòng hắn nữa, dù là dọn dẹp phòng hắn mỗi ngày cũng sau khi được sự đồng ý của hắn mới được dọn dẹp, cho nên tiểu Bình Quả một mình ở trong phòng này một ngày một đêm, lại không có ai cho nó ăn, nó đã sớm đói bụng, vừa nghe tiếng mở cửa, chóp mũi ngửi được mùi của Hạ Thiên Tịch, ủy khuất kêu to, toàn bộ cơ thể tròn tròn đều nhào lên.

Hạ Thiên Tịch ôm chặt lấy tiểu Bình Quả, nơ nâng cái đầu tròn tròn lên, một đôi mắt như nho đen đáng thương vô cùng nhìn Hạ Thiên Tịch, miệng mềm mại ủy khuất kêu to, "Chi chi..."

Hạ Thiên Tịch trấn an sờ sờ đầu nó, tiểu Bình Quả vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Hạ Thiên Tịch, càng ủy khuất kêu to thêm.

"Rồi rồi, bây giờ tao cho mày ăn, đừng kêu nữa." Hạ Thiên Tịch buồn cười nhìn tiểu Bình Quả, quả thực nuôi con Lục Dực Thiên Hổ nhỏ này thành con mình, nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất của nó, nghe thanh âm mềm mại kêu to của nó, trong lòng Hạ Thiên Tịch mềm mại rối tinh rối mù.

Nói thật, nếu có thể có đứa con trai đáng yêu như tiểu Bình Quả cũng không tồi. (T: Mới 16, 17 đã suy nghĩ chiện con cái =))

Hạ Thiên Tịch nghĩ thầm trong lòng, nhưng vấn đề sinh con nháy mắt hiện lên ở trong đầu hắn, làm thân thể hắn không được tự nhiên run rẩy một chút, dù sao sinh thì cho Lăng Thần sinh, hắn mới không sinh. (T: Quỷ sứ hà :))

Hạ Thiên Tịch lập tức vứt cái ý tưởng này vào một góc nhỏ trong đầu không thèm nghĩ nữa.

Bởi vì tiểu Bình Quả đã đói bụng lâu, lần này Hạ Thiên Tịch cho nó uống tận năm ly sữa bò, như thế mà tiểu Bình Quả vẫn chưa no, nhưng uống quá nhiều không tốt, Hạ Thiên Tịch cũng không cho nó uống nữa.

"Chi chi..." Tiểu Bình Quả mềm mại kêu to, nâng móng vuốt nhỏ lay  lay ngón tay Hạ Thiên Tịch  ủy khuất thể hiện rằng nó còn chưa no, không thể ngược đãi động vật.

"Không thể uống nữa." Mặc kệ tiểu Bình Quả có thể hiểu tiếng người không, Hạ Thiên Tịch cũng nghiêm túc nói với nó, "Ngày mai rồi uống tiếp.

Tiểu Bình Quả vẫn lay lay móng vuốt trắng muốt mềm mại ủy khuất kêu to 'chi chi', hai mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch không để ý tới tiểu Bình Quả kêu to nữa, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Đôi mắt to tròn vô tội nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, ủy khuất kêu lên hai tiếng rồi không kêu Hạ Thiên Tịch nữa, nó đến liếm liếm cái chén không trước mặt, liếm sạch sẽ chén nhỏ, trong cái chén không còn một chút mùi thơm ngọt của sữa bò, tiểu Bình Quả lúc này mới từ bỏ, lười biếng nằm ở đầu giường Hạ Thiên Tịch. (T: Kute :3.)

Lúc Hạ Thiên Tịch ra tiểu Bình Quả đã ngủ, nhìn tiểu Bình Quả thành thật, lúc này Hạ Thiên Tịch mới vừa lòng gật đầu, con trai nghe lời như vậy mới dễ nuôi!

Tuy tuyết đã không còn rơi, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, theo thời tiết ngày càng lạnh, năm mới cũng chậm rãi đến.

Tục ngữ nói: hai mươi ba, ăn kẹo mạch nha dính miệng*; hai mươi tư, quét dọn nhà cửa, hai mươi lăm, làm chè kê; hai mươi sáu, đi treo thịt; hai mươi bảy, giết một con gà; hai mươi tám, làm mì ; hai mươi chín, hấp màn thầu; đêm ba mươi, 'thủ' ở nhà, đêm giao thừa, quây quần bên nhau.

*Ăn kẹo mạch nha để dính miệng ông Công ông Táo lại không cho hai ổng báo tội cho Ngọc Hoàng.

Theo ngâm xướng, toàn Thứ Nguyên Tinh Tế bây giờ đều giăng đèn kết hoa, một hình ảnh vui vẻ đầy màu sắc.

Tuy rằng cổ địa cầu đã không còn tồn tại, mặc dù xuất hiện tận thế, nhưng sau khi Thứ Nguyên Tinh Tế thành lập, hoàn cảnh thay đổi làm họ phải vứt bỏ các loại tập tục của cổ địa cầu, chỉ riêng ngày Tết là không thay đôi, mọi người vẫn tiếp tục ngày Tết này.

Gần đây Lăng Thần rất bận, Lăng Nghị vì lễ đính hôn của  Lan Tư Đặc điện hạ Đế Quốc đã chạy đến ăn mừng, cho nên chuyện xã giao của Lăng gia đều rơi hết lên người hắn, đừng nhìn Lăng Thần tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã trưởng thành làm một người đàn ông chân chính, rất ít người có thể ở tuổi tác như hắn lại thành thục ổn trọng như vậy, hắn còn xử lý Lăng gia ngay ngắn trật tự, làm khách đến thăm tìm không ra một chút tì vết.

Hạ Thiên Tịch gần đây cũng bận rộn, dù Hạ Thanh có không thích xã giao đến cỡ nào, thân là nguyên soái của Liên Bang, sắp đến Tết cũng có một ít xã giao, mỗi khi có khách Hạ Thanh đều gọi Hạ Thiên Tịch ra, hắn cũng bồi dưỡng phương diện giao tiếp của con trai.

Nhìn Lăng Nghị đi rồi có thể yên tâm giao gia nghiệp to lớn cho con trai gã, hắn cũng không thể làm con trai mình bại bởi con trai người ta!

Dù bây giờ Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch là người yêu, trong lòng Hạ Thanh cũng so đo, tuyệt đối không thể để cho con trai thua Lăng Thần, nếu không sau này tới Lăng gia chắc chắn sẽ chịu khi dễ, cho nên Hạ Thanh mới muốn sớm bồ dưỡng tính độc lập của Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch không biết ý nghĩ trong lòng Hạ Thanh, mỗi ngày bị buộc phải đối mặt cười cười với đủ loại người, quả thực buồn bực muốn khóc, thật đau lòng!

_________________________

Thanh: Cái câu tục ngữ ở trên tớ tra từ điểm mất một tiếng đấy mọi người =))). Tại bình thường tục ngữ bên Trung nó như này:

 二十三,祭灶神 (cúng Táo);二十四,写大字 (viết chữ);二十五,扫尘土(quét bụi);二十六,烀猪肉 (nấu lợn);二十七;杀年鸡 (bẩy giết gà);二十八,把面发 (làm mì) ;二十九,帖倒酉 (dán câu đối);三十夜,守一宿 (ở nhà)

Tứk không? Tra từ điển mà nó không ra nên phải lên gg search hết 7749 phong tục ngày 23 âm 24 âm 25 âm ... của Trung Quốc (ㄒoㄒ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top