Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46. Lăng Thần tỏa khí lạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

"Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?" Nhìn mỹ thiếu niên, Hạ Thiên Tịch cảm thấy hắn không nên nói chuyện nữa, nếu không cũng sẽ kích thích thổ huyết mà chết.

"Không muốn." Mỹ thiếu niên không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.

Hạ Thiên Tịch, "..."

Hắn sự muốn thổ huyết mà chết.

"Chúng ta sẽ không cướp đồ của ngươi." Thanh âm lãnh đạm của Lăng Thần truyền tới.

Hạ Thiên Tịch khiếp sợ nhìn Lăng Thần, hắn đang yên đẹp thì cướp đồ của người khác làm gì? Lại nhìn về phía mỹ thiếu niên, sau lấy được bảo đảm của Lăng Thần thì biểu tình hoảng sợ mới hơi có chút buông lỏng.

"..."

Hạ Thiên Tịch cạn lời, không chỉ là một thiếu niên mang chứng cưỡng ép, mà còn là thiếu niên thời khắc đều lo lắng người khác cướp đồ của hắn.

Hạ Thiên Tịch thật sự muốn nói với thiếu niên này, thiếu niên à, không phải tất cả người trên thế giới đều muốn làm đạo tặc hoặc là phạm tội cưỡng gian.

Trùng hợp rằng bụng của mỹ thiếu niên kêu lên một tiếng, nhìn sắc trời chắc là đã đến lúc ăn cơm, đáng tiếc cơm của bạn học cũng chỉ có bịch dinh dưỡng, bất quá còn tốt, Hạ Thiên Tịch còn có táo cùng đào có thể ăn, trong nửa tháng này hắn và Lăng Thần cũng đã ăn không ít, lúc này Hạ Thiên Tịch nhanh trí, lập tức từ bên trong không gian lấy ra một quả đào đưa cho mỹ thiếu niên nói, "Ngươi nếu đi cùng chúng ta, cái này liền sẽ cho ngươi ăn."

Ở trong Tử Vong rừng rậm, bọn họ chỉ có thể uống bịch dinh dưỡng, dù có một chút thịt ma thú có thể ăn, nhưng ở địa phương nguy hiểm này, một thân một mình có ai dám ăn những thứ thịt ma thú kia? Nếu mà gọi thêm càng nhiều ma thú cùng tang thi thì sẽ không tốt.

Quả nhiên khi mỹ thiếu niên nhìn thấy đào trong tay Hạ Thiên Tịch thì ánh mắt sáng rực lên, do dự hồi lâu, rồi thận trọng hỏi, "Các cậu thực sự không cướp đồ của tôi?"

"...Không cướp." Hạ Thiên Tịch trấn định lắc đầu, trên trán đầy hắc tuyến.

"Ngươi thực sự đem cái đó cho ta ăn?" Biểu tình của mỹ thiếu niên hết sức hoài nghi, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm quả đào trong tay Hạ Thiên Tịch, không tự chủ mà nuốt nước miếng.

Không có biện pháp, bây giờ muốn ăn trái cây thực xa xỉ, chỉ cần không phải quý tộc, bình dân quanh năm suốt tháng chắc không thể ăn được một lần.

Nhìn mặt thiếu niên cũng biết người này không phải là quý tộc, ăn mặc rất đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ, không có dáng vẻ lôi thôi.

Có thể ở trong Tử Vong rừng rậm sạch sẽ như vậy, Hạ Thiên Tịch cũng phải bội phục, quả thật không hổ là người mắc bệnh khiết phích (sạch sẽ)!

"Ừ, chỉ cần ngươi đi theo chúng ta, ta đảm bảo ngày nào cũng cho ngươi ăn." Hạ Thiên Tịch gật đầu một cái, không chút nào cảm thấy bây giờ mình giống như là con sói xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ.

Thực lực của thiếu niên thực không tầm thường, ở trong Tử Vong rừng rậm có thể hợp tác tốt. Đặc biêth là có thể sử dụng một quả đào lừa gạt một mỹ thiếu niên, quả thực là được lợi.

"Ta không đồng ý." Trong lúc thiếu niên còn đang do dự có nên đáp ứng hay không, thanh âm lạnh lùng của Lăng Thần truyền đến.

Hạ Thiên Tịch ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Lăng Thần, ánh mắt Lăng Thần lạnh lùng nhìn Hạ Thiên Tịch nói, "Ta không đồng ý."

Vẻ mặt kiên định không cho người khác phản kháng.

"Ngươi không đồng ý cái gì?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày.

Ánh mắt Lăng Thần lạnh lùng liếc mỹ thiếu niên một cái, mỹ thiếu niên lập tức cúi đầu xuống lắp ba lắp bắp nói, "Ta, ta..."

Đối với khí thế cường đại của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch là rất hiểu biết, đặc biệt là hắn còn bị người ta đưa ánh mắt nhìn nữa, da đầu càng thêm tê dại, đáy lòng nổi lên một cỗ sợ hãi.

Hạ Thiên Tịch nhíu mày nhìn Lăng Thần nói, "Ngươi đừng phát khí lạnh."

Dù cỗ khí lạnh này không cần lấy tiền cũng không thể tùy tiện phát ra.

"Tóm lại, ta không đồng ý." Ngữ khí của lạnh lẽo của Lăng Thần tuyệt đối không có nửa điểm thương lượng.

"Việc này cùng việc ngươi đồng ý hay không không có quan hệ." Hạ Thiên Tịch nổi giận, mặc dù trong nửa tháng này hắn cùng Lăng Thần coi như là bình an ở chung, nhưng mà hắn vẫn còn nhớ thù nha!

Đửng bảo hắn nhỏ mọn, vì hắn chính là người nhỏ mọn như vậy.

Mà Lăng Thần một mực đem Hạ Thiên Tịch là phu nhân của mình, cho nên hắn có thể tha thứ tất cả mọi thứ về Hạ Thiên Tịch, nhưng mà bây giờ lại có một con kỳ đà cản mũi kẹp ở giữa hắn và Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần dĩ nhiên không muốn, đặc biệt là, hắn biết bí mật của Hạ Thiên Tịch, nếu mà còn có một người biết được bí mật độc nhất này giữa hắn và Hạ Thiên Tịch, việc này làm cho Lăng Thần vô cùng không thoải mái, đặc biệt là nhìn nụ cười sáng lạn của Hạ Thiên Tịch, biểu tình như là sói xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ, thậm chí sự coi trọng của Hạ Thiên Tịch đối với người này còn vượt qua hắn, hắn khẳng định rất không thoải mái.

Hạ Thiên Tịch là người của mình, sao lại có thể đối với nam nhân khác cười rực rỡ như vậy? Lăng Thần tuyệt đối không cho phép.

Lăng Thần lạnh mặt không để ý đến Hạ Thiên Tịch đang tức giận, ánh mắt tuyệt đối thấp hơn -200°C, thẳng tắp bắn về mỹ thiếu niên, ánh mắt phượng màu bạc híp lại, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Tựa như nếu thiếu niên giám gật đầu, Lăng Thần tuyệt đối sẽ dùng ánh mắt dao găm cắt từng miếng thịt của y.

_____________________

Thanh: Ai mua giấm chua không? Mại zô mại zô, ta bán free đây ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top