Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66. Ngươi nha, ngươi là quỷ đói đầu thai sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Bỗng nhiên, cằm có cảm giác đau đớn, Lăng Thần một tay vòng ở eo Hạ Thiên Tịch, một tay nắm chặt cằm Hạ Thiên Tịch, nguy hiểm mà nheo lại mắt phượng, cười như không cười nói, "Phu nhân, em còn có thời gian vào cõi tiên? Xem ra là vi phu không đúng, nếu vừa mới chọc giận tôi, như vậy bây giờ liền vì vi phu mà hạ hỏa đi!"

Lăng Thần vừa nói liền trực tiếp cúi đầu xuống hôn ở trên đôi môi Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch trừng hai mắt, hắn thật sự không có nghĩ tới Lăng Thần lại không biết xấu hổ liền hôn hắn. Không, phải nói làm dám hôn lên môi hắn, trước kia Lăng Thần hôn gò mà hắn cũng không có thèm để ý, nhưng lần này có thể coi như là triệt để hôn môi.

Đầu óc Hạ Thiên Tịch tối đen, muốn phản kháng nhưng lại phát hiện Lăng Thần lại đem cả thân thể hắn gắt gao mà ôm, cũng không biết vì sao bây giờ hắn lại có khí lực lớn như vậy?

Hạ Thiên Tịch cau mày, nhắm mắt lại, nếu đã giãy giụa không được vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận, chỉ là hôn môi mà thôi, hắn cũng không đến mức xấu hổ, dù sao ... hắn cũng không thấy mình thua thiệt.

Hạ Thiên Tịch không nhúc nhích nằm ở trong ngực Lăng Thần mặc hắn hôn, cái loại bị động chờ đội người khác hôn căn bản không phải tính cách của hắn, hắn cũng không phải là đàn bà. Hai người đều là đàn ông, dù Lăng Thần cũng không phải người hắn thích, nhưng mà hôn môi cũng được, quyền chủ động phải là hắn.

Hạ Thiên Tịch lập tức nhiệt tình đáp lại, muốn đoạt lại quyền chủ động, dù sao lão tử cũng là đàn ông, dựa vào cái gì mà lão tử phải giống như đàn bà bị ngươi ôm hôn.

Hạ Thiên Tịch nghĩ như vậy, càng nhiệt tình đáp lại.

Lăng Thần mới vừa rồi cũng chỉ là muốn hôn đôi môi đỏ tươi đó, thật ra thì từ lâu hắn đã rất muốn hôn lên nó rồi, bất quá Hạ Thiên Tịch một mực cự tuyệt hắn, hắn sợ chọc giận người đến cuối cùng không thu lại kết quả tốt, hôm nay bị Hạ Thiên Tịch trắng trợn trêu đùa như vậy, ở trong mắt Lăng Thần nhất định chính là Hạ Thiên Tịch trần trụi câu dẫn hắn, nếu em đã trần trụi công khai như vậy, hắn nếu còn làm Liễu Hạ Huệ*, thì hắn tự cầm đao chém mình đi.

* Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Đúng, Hạ Thiên Tịch vốn chỉ là muốn trêu đùa Lăng Thần một chút, nhưng mà trêu đùa của hắn trong mắt Lăng Thần trực tiếp biến thành trần trụi câu dẫn.

Phu nhân cũng đã nhiệt tình đến như vậy, thân là chồng còn không hành động, trừ phi hắn bất lực.

Lăng Thần rốt cuộc hôn được đôi môi đã mơ tưởng rất lâu, cánh môi non mềm thật sự mềm mại như trong tưởng tưởng, nhưng lại bất đồng với những nữ nhân khác (anh đã hôn nữ nhân O.O?), đôi môi của thiếu niên mang theo khí tức mát lạnh có một không hai của hắn, còn vô cùng đầy đặn co dãn, tỉ mỉ thưởng thức tựa như tản ra một loại mùi thơm thấm vào lòng người, khiến cho Lăng Thần vừa hôn lên liền nghiện.

Đặc biệt là khi lấy được Hạ Thiên Tịch đáp lại, Lăng Thần càng thêm tích cực, có thể nói hai người đều không phải là nụ hôn đầu, mặc dù trước kia Lăng Thần không có thích ai, nhưng thân là con nhà quý tộc, nụ hôn đầu cái gì đó nhất định đã sớm không còn nữa, mà trước kia Hạ Thiên Tịch cũng thích qua Lan Tư Đặc, nụ hôn đầu càng không cần nói. (T:Thì ra cả 2 bạn chẻ đã mất 1/2 zin QAQ)

Hai người tích cực đáp lại đối phương, nếu mà bị người ngoài thấy được nụ hôn kịch liệt nóng bỏng của hai người, nhất định sẽ khen ngợi một tiếng hai người tình cảm thật là tốt a!

Đáng tiếc, bây giờ chỉ có hai người biết, nụ hôn của bọn họ căn bản cũng không giống như là hôn, ngược lại giống như là đang phân chia cao thấp.

Quả thực, bây giờ hai người đều đang so tài, vừa mới lấy được sự đáp lại của Hạ Thiên Tịch Lăng Thần liền vô cùng kích động, nhưng là hôn cũng cảm giác không được bình thường, phu nhân muốn đoạt lại quyền chủ động! Sa có thể như vậy được? Thân là chồng sao hắn có thể phu nhân nắm giữ quyền chủ động? Lăng Thần giám chắc sau này phu nhân nhất định muốn phản công!

Muốn phản công! Đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!

Cho nên Lăng Thần cũng không để ý thưởng thức hôn môi mùi vị như thế nào, lập tức bắt đầu cùng Hạ Thiên Tịch ganh đua cap thấp, muốn đoạt lại quyền chủ động.

Hạ Thiên Tịch cũng không cam lòng yếu thế chút nào, hắn nhất định phải đoạt lại quyền chủ động.

Cho nên ở trong mắt người ngoài hai người kịch liệt hôn nóng bỏng căn bản cũng không phải là nụ hôn nóng bỏng, ngược lại là hai người đang so tài mà thôi.

Đến cuối cùng, hai người ai cũng không chịu thua, cho đến lúc hai người cũng sắp ngạt thở, Hạ Thiên Tịch mở mắt ra nhìn Lăng Thần, Lăng Thần cũng mở mắt ra nhìn Hạ Thiên Tịch, lúc tầm mắt hai người tiếp xúc với nhau, hai người đồng thời tách ra, thanh âm hút bám của 4 cánh môi ( 4 cánh chứ không phải 4 đôi nhé :<) phát ra vô cùng vang dội 'ba' một cái, ở trong nhà trọ an tĩnh đặc biệt vang dội.

Hai người cũng bất chấp không biết đỏ mặt là gì, đều há miệng thở mạnh, thật lâu sau Hạ Thiên Tịch mới phục hồi như cũ, bởi vì vừa thiếu không khí khiên cho nhịp tim gia tốc mới chậm rãi bình tĩnh lại, bất quá đôi môi của hắn cũng đã bị chà đạp sưng đỏ không chịu nổi, hơn nữa không kịp nuốt nước miếng làm nó chạy dọc theo cằm lướt qua cổ chìm vào bên trong cổ áo, lưu lại từng dấu vết ướt át, một màn này làm cho đôi mắt phượng ngân sắc của Lăng Thần âm thầm nheo lại, ở bên trong đôi mắt phượng bạc lại xẹt qua nhiều ánh sáng âm u, nhìn qua đặc biệt dọa người.

Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch khiêu khích quay đầu cười cười, nhìn đôi môi Lăng Thần so với mình cũng không khá hơn bao nhiêu, đắc ý gợi khóe môi, đưa ra đầu lưỡi liếm liếm nước miếng trên môi, nói, "Mùi vị không tệ, bất quá cũng không phải mùi vị tốt nhất mà ta đã từng nếm."

Nói xong, nhanh chóng xoay người đi, bóng lưng tiêu sái có thể cảm giác được ánh mắt trực tiếp muốn đâm thủng một lỗ trên người hắn.

Ánh mắt Lăng Thần trong nháy mắt cực kì thâm trầm, bên trong con ngươi thoáng vẻ hung ác, hắn biết tình nhân trước của Hạ Thiên Tịch là Lan Tư Đặc, nghĩ đến cảnh tượng Hạ Thiên Tịch ở chung với Lan Tư Đặc, bị Lan Tư Đặc hôn, bây giờ hắn rất muốn đem Lan Tư Đặc chặt thành vạn khúc.

Khí tức hung ác mạnh mẽ của Lăng Thần tản ra trong chớp nhoáng có thể khiến thân thể người ta run rẩy, Lan Tư Đặc, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng xuất hiện trước mặt ta.

Lăng Thần thu hồi lệ khí trên người, híp lại đôi mắt phượng đi theo sau lưng Hạ Thiên Tịch mà ra ngoài.

Mở cửa, Tinh Dạ và Thẩm Hạo đã không ở ngoài cửa nũa, Hạ Thiên Tịch cũng không nghĩ đến việc hai người đi đâu, mà trực tiếp đến phòng ăn, bây giờ hắn thực đói an, chủ yếu là muốn ăn một ít thức ăn ngon.

Đến phòng ăn vừa vặn đến giờ ăn cơm, bên trong phòng ăn người rất nhiền, đều là một màu xanh quân trang, làm nổi lên tinh thần và vẻ đẹp trai. :>

Hạ Thiên Tịch hướng chỗ lấy cơm đi tới, lúc này Lăng Thần đã bước nhanh đến bên người hắn, nói, "Tịch Tịch, em tìm chỗ ngồi xuống trước, tôi đi mua cơm."

Hạ Thiên Tịch nhướng mày nhìn Lăng Thần một cái, thần sắc Lăng Thần như thường, thật giống như lúc trước hai người bọn họ chưa từng phát sinh chuyện gì, Hạ Thiên Tịch cười như không cười tự giác quay đầu tìm chỗ trống ngồi xuống, nếu Lăng Thần nguyện ý lấy lòng vậy để cho hắn cống hiến, Hạ Thiên Tịch cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ.

Đúng dịp ở phòng ăn thấy Tinh Dạ và Thẩm Hạo còn đang ăn cơn, Hạ Thiên Tịch ngay lập tức đến chỗ bên hai người ngồi xuống.

Tinh Dạ ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch một cái không lên tiếng, Thẩm Hạo hì hì hướng về Hạ Thiên Tịch cười ngây ngô một tiếng, kết hợp với khuôn mặt cương nghị của hắn nhìn qua có vẻ ngu ngốc, Hạ Thiên Tịch đối với cái tên Thẩm Hạo này ấn tượng vô cùng sâu sắc, trong ngày hôm qua hắn lại có thể cõng một người chạy mấy giờ cũng không thở dốc.

"Thẩm Hạo, thể thuật của ngươi rất tốt?"

"Ừ, thể thuật của ta cấp bảy." Thẩm Hạo trả lời.

Hạ Thiên Tịch bất ngờ nhìn Thẩm Hạo một cái, thể thuật cấp bảy là ở trên hắn cũng Lăng Thần a, không trách ngày hôm qua hắn có thể mặt không đỏ không thở dốc mà chạy mấy giờ, thật đúng là chân nhân bất lộ a! (?)

*Chân nhân bất lộ : nghĩa là những người đắc đạo không dùng thân phận thật của mình thể hiện ra trước mặt người khác . Rộng hơn là những người có tài thật sự thì không tùy tiện thể hiện tài năng của mình. (Cảm ơn sự đóng góp của bạn ChauNguyen052 nhé <3)


"Ngươi từ khi nào thì bắt đầu huấn luyện?" Hạ Thiên Tịch tò mò hỏi.

"Huấn luyện?" Thẩm Hạo ngốc manh lắc đầu một cái, "Ta không có huấn luyện."

"Không có huấn luyện sao thể thuật lại tốt như vậy? Ngươi đừng gạt người." Tinh Dạ nhỏ giọng nói, thể thuật của hắn mới cấp ba mà thôi, miễn cưỡng hợp cách.

"Trước kia ta là người giao hàng bên ngoài, mỗi ngày đều phải chạy trên mười giờ, cho nên ta không gạt người." Thẩm Hạo tức giận trợn mắt khẳng định nhìn Tinh Dạ.

Tinh Dạ dưới ánh mắt tức giận của Thẩm Hạo đem người rụt một cái, hận không thể chui vào hang.

Hạ Thiên Tịch thật sự không rõ, rõ ràng thực lực của Tinh Dạ cũng không thấp, sao lại có thể nhát gan như vậy chứ?

"Ta... Ta ăn no, các ngươi ăn đi!" Tinh Dạ vừa nói liền đứng lên muốn rời đi nơi này.

"Ngươi còn chưa có ăn xong sao lại có thể no?" Thẩm Hạo trợn mắt nhìn chén cơm còn dư hơn phân nửa của Tinh Dạ.

"Ta... Ta thật sự ăn no." Tinh Dạ dùng đôi mắt ủy khuất nhìn Thẩm Hạo, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Đáng tiếc Thẩm Hạo căn bản cũng không nhìn ánh mắt ủy khuất của Tinh Dạ, một đôi mắt trợn to nhìn bàn ăn còn dư hơn phân nửa thức ăn của Tinh Dạ nói, "Nếu ngươi không muốn ăn, vậy ta liền ăn thay ngươi." Vừa nói, trực tiếp đem thức ăn của Tinh Dạ đổ hết vào cái khay của mình.

Tinh Dạ dùng một đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Hạo, há miệng một cái muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng không có nỏi, chỉ đành phải đỏ mắt ủy khuất, trơ mắt nhìn Thẩm Hạo bá đạo chiếm thức ăn của mình.

Mà Thẩm Hạo, lại là ăn như hổi đói một lúc liền đem thức ăn ăn xong, tốc độ ăn đó, thật giống như có người muốn cướp của hắn vậy.

Hạ Thiên Tịch nổi đầy hắc tuyến nhìn hai người.

"Vẫn còn rất đói." Thẩm Hạo đem hạt gạo cuối cùng ăn rồi lè lưỡi liếm liếm canh trên chén, chép miệng một chút cũng không thỏa mãn nói.

Khóe miệng Hạ Thiên Tịch run rẩy.

Ngươi nha, ngươi là quỷ đói đầu thai sao?  

___________________________

T: Dài qué, mệt mỏi qué, mỏi tay quá, thôi các hủ vào đấm bóp cho ad đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top