Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90. Các loại trái cây! Lóe mù con mắt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Trải qua sự nhắc nhở phúc hắc của Lăng Thần, bọn họ nhìn mấy con côn trùng trên đất tối thiểu còn có thể đập vào mắt, cùng so sánh với  những côn trùng mà Tạp Địch Ân sử dụng, thì những côn trùng này nhất định chính là thật đáng yêu có đúng hay không?

Tư tưởng của bọn họ đang làm một màn đấu tranh kịch liệt, rốt cuộc đón nhận được mấy con tiểu trùng này, so với cái ly trừng phạt kia của Tạp Địch Ân, bọn họ càng thích ăn mấy con tiểu trùng ở đây.

"Lão đại, lúc ngươi ăn tại sao lại còn muốn dùng lá cây bọc lại?" La Thụy Nhĩ không hiểu hỏi.

Vốn dĩ để cho hắn ăn tiểu trùng* đã đủ ghê tởm, bây giờ còn để cho hắn ăn lá cây, còn có thể không ghê tởm hơn một chút nữa không?

*Trong bản dịch lại dịch ra thành hạt giống, ad thấy lạ nên đổi lại thành tiểu trùng.

Thượng đế! Ngươi dứt khoát đem mọi thứ trên đời này đều cho hắn a!

"Chẳng lẽ ngươi muốn thưởng thức mùi vị của những con trùng này?" Lăng Thần nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi nói.

Mặc dù ánh mắt của hắn cùng giọng nói làm cho người ta nghe không ra được cảm xúc phập phồng gì ở bên trong, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe được sự khinh bỉ của Lăng Thần.

La Thụy Nhĩ còn chưa rõ ý tứ những lời này của Lăng Thần, có mấy người cũng đã minh bạch, lập tức học theo Lăng Thần dùng lá cây thật dày bọc lại những thứ còn đang ngọ nguậy này, sau đó đặt vào trong miệng.

Trùng bản thân liền mang theo một cổ mùi tanh của bùn đất, những thứ tiểu trùng này căn bản không có xương, đều là mềm nhũn, nhai vào cũng chỉ ra nước, nhưng là bên ngoài những con trùng này có bọc lại lá cây thật dày, mùi vị của lá cây phi thường đắng, cái loại đăng đó ở trong miệng tan ra trực tiếp khử đi mùi thân của bản thân trùng, để cho bọn họ cảm giác không ra được mùi vị của những con trùng này, nếu không thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nuốt trôi được.

La Thụy Nhĩ mặc dù còn chưa rõ lời nói của Lăng Thần có ý gì, nhưng mà nhìn mọi người làm theo, hắn cũng lập tức làm theo, khi bọc lá cây vào con sâu rồi bỏ trong miệng, vị đắng ở trong miệng tan ra, để cho một khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn nheo đến mức có thể kẹp chết được ruồi bọ.

Quá nima khó ăn đi! Vậy làm sao lại nói là có thể? Không tệ chứ?

La Thụy Nhĩ nghĩ không ra, nhưng còn ăn tiếp một con, bởi vì sau khi nuốt xuống bụng, hắn cảm giác càng thêm đói.

Lúc không ăn còn khá tốt, ăn xong không đủ no, chỉ biết đói hơn, làm cho dạ dày đau hơn mà thôi.

Cho nên mọi người chỉ có thể nhíu khuôn mặt nhăn nhó, khổ sở ăn những thứ này lấp đầy dạ dày.

Mà đối với Lăng Thần mà nói, những thứ này quả thật so với những thứ hắn đã từng ăn còn tốt hơn nhiều, tối thiểu không cảm nhận được những mùi vị của những con trùng này, hơn nữa những con trùng này cũng không có xương, không giống với lúc hắn đã từng căn bản ăn mà không có lá cây bao bọc lại, con trùng khi  bỏ vào trong miệng còn có thể cảm giác được con trùng còn đang giãy giụa, răng cắn một cái, còn có thanh âm xương rắc rắc, vậy không thể nói là càng thêm kinh tởm, chỉ có càng thêm thấm vào! (?)

Vì vậy, bốn ngày ba đêm, mọi người ngày thứ nhất chính là ẩn núp trốn đông trốn tây, đêm đầu tiên chính là ở dưới ánh trắng sáng núp ở trong bụi cây rậm rạp ăn lá cây cùng sâu.

Hãn! Làm sao nghe lại bi thảm như vậy chứ?

So sáng với người khác, cuộc sống của Hạ Thiên Tịch là cực kì vui thích.

Có cái trí năng cao cấp như tiểu Cửu ở đây, hắn chỉ cần nhanh lên một chút là có thể đến được mục tiêu rồi.

Nhưng hắn dẫu gì cũng là đi ra ngoài rèn luyện, không thể chỉ dựa vào tiểu Cửu, cho nên Hạ Thiên Tịch thoải mái ngủ một giấc, sau khi dưỡng đủ tinh thần, quyết đinh không dùng đến tiểu Cửu nữa, hắn cũng phải tự mình rèn luyện chính mình.

Cầm một trái đào trong veo như nước, Hạ Thiên Tịch một bên vừa ăn một bên đề cao lòng cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh, mặc dù không có tiểu Cửu, nhưng Hạ Thiên Tịch hơn nửa ngày nào vận khí tốt vô cùng, căn bản là không có gặp phải những người truy đuổi, cùng không có gặp được tiên cảnh gì đó, mới vừa đi qua một cái đồi núi, đi qua một đoạn đều là đường nhỏ che phủ đầy những lùm cây um xùm, Hja Thiên Tịch bỗng nghe được trước mặt truyền đến tiếng vang, lập tức cảnh giác nhìn sang.

Vừa nhìn thấy liền không sao, cư nhiên là người quen.

Đúng rồi, Hạ Thiên Tịch lại gặp được tiểu đội được Lăng Thần dẫn dắt. (T: Dù em đi ngược về xuôi, anh có nhớ là anh gặp được ngay :))

Lăng Thần nghẹn chết vì có thể mau sớm đến mục tiêu mà lựa chọn con đường tắt.

Căn cứ qua phân tích của hắn, Lan Tư Đặc khẳng định cũng sẽ chọn con đường mòn, cho nên không phủ nhận là, Lăng Thần lựa chọn con đường mòn này cũng có tư tâm.

Coi như là hắn rộng rãi để mặc cho phu nhân của mình sống chung cùng với tình địch của mình, nội tâm hắn nói không ghen là việc không thể nào, nếu như vậy, còn không bằng cho hắn tới một chỗ nào đó vô tình gặp được, sau đó hai đội hợp nhất, không phải là tốt hơn sao.

Đây là suy tính trong nội tâm của Lăng Thần, cũng như vậy mà làm, dưới sự tính của hắn, hắn nhất địch sẽ cùng Hạ Thiên Tịch gặp nhau, bất quá không nghĩ tới sẽ nhanh chóng như vậy mà thôi, ước chừng mới qua một ngày một đêm, hai người liền gặp nhau.

Thời gian mặc dù trôi qua thật mau, nhưng trong lòng Lăng Thần lại còn chậm hơn cả ốc sên chạy, không ai biết được để mặc cho phu nhân của mình cũng tình địch của mình sống chung một chỗ làm cho nội tâm của hắn vô cùng đau khổ.

Bây giờ bỗng nhiên thấy được Hạ Thiên Tịch, vẫn chỉ là một người, lòng Lăng Thần hắc hóa một ngày một đêm thoáng lấy được an ủi.

Nhìn Tịch Tịch là cùng Lan Tư Đặc tách ra, càng thêm tốt, như vậy Tịch Tịch liền có thể cùng một đội với hắn.

Nội tâm Lăng Thần nhanh chóng phân tích, nhưng cũng không để cho Hạ Thiên Tịch chờ đợi quá lâu, lập tức đi lên trước, chân chó quan tâm hỏi thăm, "Tịch Tịch, sao em lại ở chỗ này? Thành viên tiểu đội kia đâu?"

Mặc dù nhanh chóng phân tích được tình huống trước mắt của Hạ Thiên Tịch, nhưng Lăng Thần còn giả vờ cái gì cũng không biết, mặt đầy chân thần đi lên trước hỏi, ánh mắt chân thành kia người không biết còn tưởng rằng hắn còn đang thổ lộ đâu!

Mọi người đồng thời vô ngữ: Cái vẻ mặt chân chó này, thanh âm lạnh như băng thậm chí mang theo một chút ôn nhu lấy lòng người, thật sự alf ngươi sao? Lão đại! Ngươi sẽ không phải là bị quỷ ám đi!

Cùng Lăng Thần chung sống một ngày một đêm, Lăng Thần vừa lạnh như băng, lại phúc hắc, nói ra đều không mang theo cảm xúc, như mảnh vụn của băng ở chốn đông người run rẩy (?), hơn nữa hắn còn rất ít nói chuyện, mỗi một lần nói chuyện đều là vô cùng ngắn gọn, mang theo một loại trời sinh không thể cãi lại mệnh lệnh, nơi nào giống như cái người trước mắt mặt đầy khẩn trương hề hề, ánh mắt ôn nhu như nước, lại còn nhu hòa, thật là chói mù mắt bọn họ.

Lão đại, ngươi là biến sắc vương hay sao?

Lăng Thần không để ý đến ánh mắt khác nhau của mọi người, ở trong lòng của hắn, hắn quan tâm phu nhân của mình có cái gì không thể!

Trượng phu quan tâm đến phu nhân của mình, chính là thiên kinh địa nghĩa!

"Ta cùng bọn họ rời ra." Hạ Thiên Tịch nói.

Khóe môi Lăng Thần trong nháy mắt cong lên, nhưng rất nhanh liền hạ xuống, tuyệt đối không thể để cho phu nhân nhìn ra hắn là đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Vậy Tịch Tịch em như thế nào? Có bị thương không? Ngày hôm qua em sống như thế nào? Nơi đó ở có thoải mái hay không? Có đói bụng không? Có khát hay không?" Lăng Thần vây quanh Hạ Thiên Tịch không ngừng hỏi han, ánh mắt quan tâm khẩn trương quét từ trên xuống dưới, phía trước phía sau đem Hạ Thiên Tịch quan sát một lần, nhìn toàn thân Hạ Thiên Tịch quần áo chỉnh tề, căn bản không giống như bọn họ nhăn nhúm, hơn nữa nữa cũng không có hình tượng mặt mày xám tro, so sánh với bọn họ chật vật, một thân ăn mặc của Hạ Thiên Tịch phải nói là quá mức sạch sẽ, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng nhìn qua còn có vẻ còn đang phát sáng, căn bản không giống như là một người đói một ngày cùng mệt nhọc chạy thục mang.

Mọi người một đôi so với, trong lòng lập tức liền không cân bằng.

Làm sao Hạ Thiên Tịch nhìn qua căn bản không giống như là tới rèn luyện, ngược lại giống như là tới du lịch chứ?

Cái khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, thật sự là người đói một ngày một đêm hay sao?

Cái thân ăn mặc chỉnh tề kia, chẳng lẽ là không có người đuổi theo hắn sao.

Vậy ...

Mọi người đem Hạ Thiên Tịch toàn thân đánh giá, ánh mắt đồng loại dừng lại ở đồ vật ở trong tay Hạ Thiên Tịch, trong nháy mắt phát sáng.

Cái ánh sáng trong suốt kia, trong ánh mắt tản ra ánh sáng, nhìn qua có phần âm u, so với đại hôi lang đói ba ngà nhìn thấy tiểu bạch thỏ còn kinh khủng hơn vạn phần.

Nếu không phải bên người Hạ Thiên Tịch có Lăng Thần tản mạnh mẽ ra lãnh khí, bọn họ sẽ lập tức nhào tới đem trái đào trong tay Hạ Thiên Tịch cướp đi. (T: Tiết tháo ở đâu?)

Ở thời đại hiện tại của Liên Bang cùng Đế Quốc đồng thời tồn tại, sau khi trên địa cầu hủy diệt, trái cây chính là một loại thực vật vô cùng hiếm hoi, người bình thường căn bản không ăn được, mà những người bọn họ không thể nói là chưa từng ăn trái cây, nếu là bình thường nhìn thấy trong tay Hạ Thiên Tịch cầm một trái đào, chắc chắn sẽ không có người không để ý hình tượng trực tiếp mãnh liệt bảo ta muốn ăn, nhưng mà bây giờ bọn họ ở chỗ này đói một ngày một đêm, hơn nữa cũng chỉ có thể ăn những con sâu kinh tởm vùng lá cây mới miễn cưỡng bọc bụng, lại không thể ăn no, bỗng nhiên thấy trong tay Hạ Thiên Tịch cầm một trái đào, đối với bọn họ mà nói nhất định chính là vô hạn cám dỗ.

Mọi người nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đem nước miếng nhỏ giọt lên đất.

Hạ Thiên Tịch bị mọi người nhìn trần trụi, không chút nào che giấu ánh sáng nóng bỏng buồn nôn trong mắt, nhìn tầm mắt mọi người đều tập trung ở trong tay mình, khóe miệng hắn giật giật một cái, sớm biết thế sẽ không ăn.

"Các ngươi ... muốn ăn?" Hạ Thiên Tịch chật vật hỏi một câu, không thể nhìn người khác có ánh mắt của sói, hắn lại thờ ơ đi!

Mọi người nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đem con ngươi của mình dính vào trái đào trong tay Hạ Thiên Tịch, mặc dù không có người nào trả lời, nhưng mà ánh mắt nóng bỏng đều truyền đạt rõ ràng, ta muốn ăn, ta muốn ăn vô cùng.

"Tịch Tịch, không cần để ý đến bọn họ." Lăng Thần biết những quả này của Hạ Thiên Tịch đều là từ bên trong không gian lấy ra, hắn cũng không muốn không gian của Hạ Thiên Tịch bại lộ trước mặt mọi người.

Cũng là hắn vừa rồi quá khẩn trương mà quên mất, Tịch Tịch là người có không gian, chắc chắn sẽ không bị đói, như vậy hắn an tâm rồi.

Lão đại, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, ánh mắt của những người này chắc chắn sẽ đem Lăng Thần thiên đao vạn quả*.

*Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.

Thật vất vả mới gặp được đồ ăn, làm cho bọn họ dễ dàng buông tha, nghĩ một chút liền không có khả năng.

"Không có gì, chỗ ta còn có." Hạ Thiên Tịch bây giờ vô cùng may mắn mình tự hiểu mình, trước tiên đem những hoa quả từ bên trong không gian lấy ra một ít thả vào ba lô của mình, nếu không hôm nay gặp phải những người này muốn giải thích cũng là một đại phiền toái.

Dưới ánh mắt nóng bỏng trần trụi của mọi người, Hạ Thiên Tịch mở túi đeo lưng của mình ra, súng bắn tín hiệu của hắn đã sớm bị hắn đem vào trong không gian, dù người khác có bắt được hắn, cũng không tìm ra được súng bắn tín hiệu của hắn, cho nên trong ba lô là đầy đủ các loại trái cây.

Chuối, táo, nho, kiwi, ... Các loại trái cây, thật là chói mù mắt chó hợp kim titan của mọi người!

_____________________________

Thanh: Hôm nay làm bài khảo sát được 7 điểm nên edit 2 chap luôn hohoho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top