Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Đan Ny đi vòng quanh văn phòng tổng cộng tám lần, nàng nhếch môi chán ghét tất cả những gì nhìn thấy trong tầm mắt, lấy ra khăn giấy ướt lau tay, quay người ném chuẩn xác về phía thùng rác.

Quay lại nhìn Lục Minh Lễ và hiệu trưởng bên cạnh trò chuyện vui vẻ, nàng không hiểu tại sao lại lôi nàng đi theo chỉ để nhìn họ tặng/nhận thư viện cho trường.

*Ở đây chỉ muốn nói TRỊNH ĐAN NY LÀ MUỘI MUỘI, LÀ EM GÁI, RÀO TRƯỚC ĐỂ THÔI MỌI NGƯỜI TƯỞNG LỤC MINH LỄ LÀ BẠN TRAI CHẮC MÌNH XỈU THIỆT...chỉ có tình yêu của otp chứ không có đôi trai gái nào ở đây nha quý vị đại biểu :( *

Trịnh Đan Ny khoanh tay dựa vào cửa sổ, nàng cảm thấy chán nản, quá khó chịu.

Nàng hừ một tiếng mở cửa sổ để gió lùa vào, trong lòng thầm mắng Lục Minh Lễ tám trăm lần. Đột nhiên, Trịnh Đan Ny nghiêng người nhìn về phía trước, ánh mắt nàng dõi theo một bóng người ở tầng dưới cho đến khi người đó biến mất ở góc tường.

Nàng bực mình đá lên tường, đóng cửa sổ lại và ngồi một cách thô bạo bên cạnh Lục Minh Lễ, hai chân bắt chéo lên cao.

"Làm sao rồi?", Lục Minh Lễ mỉm cười

"Em buồn ngủ"

Lục Minh Lễ nhìn đồng hồ "Em vừa dậy còn buồn ngủ à?"

"Ừm"

"Xuân khốn thu mệt* là chuyện bình thường", hiệu trưởng ngồi đối diện vui vẻ cười nói

*Câu gốc: 春困秋乏,很正常

Đây là một câu nằm trong cuốn Hoàng đế nội kinh - tài liệu y học cổ của Trung Quốc giải thích về hiện tượng con người dễ thấy buồn ngủ vào mùa xuân, cảm thấy mệt mỏi vào mùa thu. 

Chi tiết rõ hơn ở baidu =)))))))))

Trịnh Đan Ny mũ mí mắt xuống lờ đi lời bắt chuyện của hiệu trưởng làm bầu không khí im ắng, hiệu trưởng đành cười trừ, bối rối chỉnh lại gọng kính.

"Mời vào", Tiếng gõ cửa phá vỡ sự im ắng lúc này

"Hiệu trưởng, đây là phần thông tin thầy nhờ tôi sắp xếp lại", một cô gái tiến vào và đặt đống tài liệu lên bàn.

"Được rồi, cô đặt chúng ở đó đi"

Giọng nói này làm Trịnh Đan Ny đang cúi đầu phải ngẩng mặt dậy nhìn về phía chủ nhân của nó, bắt gặp được người đã ngăn cản mình đêm đó.

"Lại gặp nhau rồi"

Trần Kha đang định rời đi thì khựng lại.

Trần Kha xoay người đối diện người đang ngồi kia, hôm nay người kia mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, khoác bên ngoài là chiếc kaki, mái tóc xanh đen dài. Người đàn ông bên cạnh mặc âu phục thắt cà vạt da, mái tóc đen gọn gàng xõa trên trán, không giống như những người đàn ông khác tóc tai bù xù. Khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của người kia, Trần Kha khẽ gật đầu, trên mặt không hề có biểu cảm gì.

"Xin chào"

"Chuyện gì? Hai người quen nhau?", Lục Minh Lễ đi tới hỏi

"Xem như là quen nhau", ánh mắt Trịnh Đan Ny cười như không cười

"Ra là hai người quen nhau, hay là để trợ giảng Trần dẫn cô Trịnh đây dạo quanh khuôn viên trường cho bớt mệt mỏi?", ánh mắt hiệu trưởng đảo qua đảo lại giữa hai người, hỏi lấy lòng Trịnh Đan Ny với nụ cười tươi rói.

Trịnh Đan Ny không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng năm ngoái vừa tốt nghiệp tại đây, ngôi trường như này ai lại muốn tham quan chứ, nhưng nếu là đi cùng với người này...

"Được", Trịnh Đan Ny đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Kha, "vậy thì làm phiền trợ giảng Trần".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top