Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: uyenchap210

Vương Hi lớn từng này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy ai đó trách Vương Thần làm sai.

Đại ca chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

Nàng vội cúi đầu, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận Phùng đại phu nói đúng.

Đại ca còn tốt với Nhị ca ở chỗ thỉnh thoảng sẽ để Nhị ca giúp đỡ chuyện nhà, tuy nói Nhị ca không muốn kế thừa gia nghiệp nhưng vẫn biết nhà mình xảy ra chuyện gì. Mà nàng, Đại ca lại như nuôi khuê nữ, che chở tuyệt đối, còn hết lòng hơn cả phụ thân nàng.

Nếu Vương Thần bị xao động bởi đôi ba câu thì đã không thể trở thành người thừa kế hợp cách, có thể xử lí việc làm ăn thỏa đáng, và thậm còn phát triển lớn mạnh lên. Nhưng tính hắn lại hòa nhã hơn phụ thân, dù có phản đối cũng không la lối om sòm, do đó hắn sớm đã trưởng thành hơn người cùng tuổi mình.

- Ông nói rất đúng. - Hắn mỉm cười. - Nhu Nhu còn nhỏ, muốn rèn luyện lúc nào chẳng được, không nhất thiết phải ở kinh thành. Nếu con bé làm sai, con muốn giải quyết cũng ngoài tầm tay, vẫn nên chờ Nhu Nhu về Tứ Xuyên rồi nói sau.

Nhắc đến chuyện Vương Hi tới kinh thành, Vương Thần cho rằng mẹ kế của mình quá hồ đồ.

Nhu Nhu xinh đẹp, lại hoạt bát đáng yêu, chỉ cần không mù thì không có người không thích muội muội của hắn. Mà coi như có kẻ tăm tia của hồi môn của Nhu Nhu đi, nhưng đó không phải là một phần sức hút của Nhu Nhu ư? Đâu cần làm quá lên, quyết chạy đến một nơi xa lạ tìm nhà chồng cho Nhu Nhu, khiến nhà hắn mất quyền chủ động, không thể hiểu rõ người Nhu Nhu muốn lấy, thành ra nguy hiểm hơn và càng không đáng tin.

Đương nhiên, có lẽ trong suy nghĩ của mẹ kế, kinh thành là nơi bà biết rõ, còn Tứ Xuyên là đất khách. Bà muốn gả con gái về chốn xưa cũng là điều có thể hiểu.

Mà con nuôi của Phùng đại phu, Phùng Cao lại được hắn đánh giá không tồi. Đó là một người đàng hoàng, giỏi y thuật, không có gia tộc để bị ảnh hưởng. Nếu Nhu Nhu lấy y, y đồng ý ở rể thì cũng được lắm. Tiếc rằng Nhu Nhu không có tình cảm trai gái với Phùng Cao, nàng thích nam tử anh tuấn, mà cái tính thật sự giống phụ thân của hắn.

Vương Thần nghĩ tới những điều này lại hơi đau đầu, quyết định nói ra lo lắng của mình về Trần Lạc, gạt bỏ suy nghĩ của Phùng đại phu và Vương Hi.

- Kim Tùng Thanh không tự dưng lại bắt ông, Trần Lạc cũng không tự dưng lại chạy tới chùa Đại Giác. - Hắn nói với Phùng đại phu. - Chúng ta giúp Trần Lạc tìm ra thành phần của bột hương là chuyện nhỏ. Sợ là sợ chuyện này liên quan đến cung cấm. Con còn một số việc ở kinh thành, không thể bái kiến Tạ đại nhân. Nhưng con sẽ giao cho đại chưởng quỹ chú ý xem có điều tra được chút gì không.

Sau đó, hắn vỗ vỗ tay Vương Hi đang bóp vai cho mình, cười nói:

- Giờ không còn sớm, muội về phủ Vĩnh Thành Hầu hay ở lại đây? Huynh sẽ không làm phiền phủ Vĩnh Thành Hầu, muội muốn ngày mai dùng bữa sáng với huynh không? Huynh nghe đại chưởng quỹ kể muội đã mua mấy nữ đầu bếp. Thế tốt lắm, trời đất bao la vẫn không lớn bằng chuyện ăn cơm, không thể để mình bị đói.

Ý không muốn nói đến chuyện Trần Lạc nữa.

Phùng đại phu và Vương Hi cũng không nhắc tiếp. Vương Hi thấy Đại ca muốn nàng dùng bữa sáng cùng là hiểu huynh ấy muốn nàng ở lại. Nàng lập tức mỉm cười đồng ý.

Đệm chăn phải mua mới, khăn rửa mặt phải là vải trắng Lưỡng Hồ, tách trà cũng phải có màu sắc và kiểu dáng Vương Hi thích... Bạch Quả và Vương Hỉ vì mấy chuyện này mà chân chạy không chạm đất.

Phùng đại phu và Vương Hi đã dùng bữa tối trên đường, nhưng Vương Thần vừa mới vào thành. Vương Hi lại dùng bữa cùng Vương Thần, bữa này nói là ăn tối thì quá muộn, còn ăn khuya thì lại quá sớm. Sau khi ăn xong, nàng cùng Vương Thần đi dạo trong sân để tiêu cơm.

- Đại Quan và Nhị Quan vẫn khỏe chứ ạ? - Nàng hỏi thăm hai cháu trai của mình trong lúc tản bộ. - Bữa trước, phụ thân nói Đại Quan ham học. Mình có cần mời thầy khác về dạy thằng bé không?

Hai đứa con trai của Vương Thần trái ngược hoàn toàn với huynh muội bọn họ. Con trai cả của hắn thích chơi với tiểu thúc, thích cùng nhau đi học. Còn con trai thứ của hắn lại thích chơi với Vương Hi, cũng lém lỉnh y như Vương Hi, đảo mắt một cái là đã nghĩ ra kế hay. Mọi người trong nhà tính bồi dưỡng con trai cả của hắn đọc sách, con trai thứ thì làm thương nghiệp. Thành ra chuyện tìm thầy dạy cho Đại Quan không được chú ý mấy.

Vương Thần không chỉ tốt với các em mà cũng rất tốt với vợ con. Mặc dù hắn thường phải bôn ba bên ngoài nhưng vẫn hay viết thư, phái người gửi đồ về cho các con, do đó vẫn biết rõ tình hình của hai đứa.

- Tạ gia đề cử một vị, phụ thân đứng bên quan sát, nếu vẫn không được thì nghĩ cách đổi tiếp. - Vương Thần cười nói. - Còn Nhị Quan dạo này lại nằng nặc đòi học võ. Huynh thấy đã là trẻ nam ấy à, không có miếng võ phòng thân thì không được. Mà muội biết chuyện khoa cử rồi đó, năm nào chẳng có người đầu xuôi đuôi không lọt. Huynh đã phái đại quản gia đi mời, để Đại Quan và Nhị Quan cùng học. Nhị ca của muội và Đại Quan không muốn, giận mà không kêu, nhưng hôm nào cũng nói móc Nhị Quan. Nhị Quan gửi thư cho huynh, đòi tới kinh thành gặp muội. Huynh đã nói nếu nó có thể kéo được cây cung một thạch, huynh sẽ phái người đưa nói tới kinh thành chơi với muội.

1 thạch = 10 đấu ~ 100 kg

Nói rồi hắn cười ha hả. Vương Hi cũng cười theo.

Nhị Quan nay mới chín tuổi, cây cung một thạch dễ kéo gì đâu, đợi đến lúc thằng bé kéo được có khi nàng đã về Tứ Xuyên rồi. Đại ca lại dùng kế hoãn bình mà huynh ấy hay dùng với nàng và Nhị ca để đối phó với Đại Quan và Nhị Quan rồi. Cũng không biết sau này lớn rồi, Đại Quan và Nhị Quan có càu nhàu với Đại ca không.

Vương Hi khoác tay Đại ca, nói chuyện nhà một lúc lâu, khi quay người lại thì thấy Vương Hỉ lấp ló như thể có chuyện cần báo. Vương Thần biết Vương Hỉ kính sợ mình, vốn định để Vương Hỉ nói chuyện riêng với Vương Hi, nào ngờ Vương Hi đã đi tới hành lễ, sau đó báo chuyện Bạc Minh Nguyệt phái gia nhân theo dõi Vương Hi.

Vương Hi nghe mà nhíu mày, nói:

- Bạc Minh Nguyệt có ý gì? Hắn không biết thật hay giả vờ thế? Hôm nay chúng ta gặp Trần Lạc trong chùa rồi hắn tưởng chúng ta đắc tội với Trần Lạc luôn đấy hả? Hắn muốn biết chúng ta làm gì thì có thể đến tận nơi hỏi, cần gì phải làm trò thậm thà thậm thụt nhìn trộm?

Vương Hỉ sững sờ, cũng cảm thấy Vương Hi nói đúng. Hắn hối hận thưa:

- Bảo sao tôi muốn dẫn gã tới gặp tiểu thư mà gã lại từ chối. Tôi mời gã rượu ngon trà thơm, gã thoải mái hưởng thụ. Người quản gia được phái đi tiếp khách đã bí mật báo lại, gã nhất quyết hỏi tiểu thư và Phùng đại phu đã làm những gì trong chùa Đại Giác? Hóa ra, gã muốn dò hỏi những thông tin mà gã chưa tìm hiểu được!

Vương Hi tức giận hừ hừ.

Bạc Minh Nguyệt chắc chắn biết Trần Lạc đến chùa Đại Giác tìm Triều Vân. Hắn đang sợ nàng và Trần Lạc xảy ra xung đột vì chuyện điều hương của Triều Vân hử? Nhưng nếu đã lo lắng vậy, tại sao không phái người nhắc nàng một câu? Không lẽ mũi tên của Trần Lạc kia đã biến hắn thành chim sợ cành cong, thấy Trần Lạc là lẩn đi mất?

Vương Hi thầm khinh bỉ. Vương Thần bên cạnh thì lại kinh ngạc hỏi:

- Bạc Minh Nguyệt? Tiểu công tử của phủ Khánh Vân Hầu á?

- Vâng ạ!

Vương Hi gật đầu, thầm nghĩ tốt nhất là đừng nói cho Đại ca biết chuyện trong rừng cây, Đại ca mà biết thể nào cũng tức giận. Vậy nên nàng bèn kể với Vương Thần chuyện mình tham gia thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh, rồi từ đó quen Nhị tiểu thư của Ngô gia, cùng hội Lục Linh trốn trên lầu nhỏ bên sân khấu, bắt gặp Công chúa Phù Dương, và còn mấy chuyện vui vẻ khác.

Vương Thần không bị giọng điệu vui sướng của Vương Hi mê hoặc, hỏi thẳng một câu trúng phóc:

- Tại sao Bạc Minh Nguyệt lại sợ muội và Trần Lạc chạm mặt?

Chuyện này, qua ư là phức tạp... Trước ánh mắt long lanh nhưng mang vẻ nhìn thấu sự đời, Vương Hi đành nhận thua và kể rõ ngọn ngành mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Vương Thần.

Vương Thần càng nghe càng sầm mặt. Khi Vương Hi dứt lời, đèn lồng đỏ rực chung quanh đã thắp sáng, chiếu tỏ khắp sân, nhưng hắn mãi vẫn không nói gì.

Vương Hi thấp thỏm không yên. Nàng chưa từng giấu Đại ca nhiều chuyện như vậy. Đó là thể hiện sự không tin tưởng, thể nào Đại ca cũng rất tổn thương. Có một số chuyện, mình tưởng nó không có ý nghĩa, nhưng ai ngờ nó lại trở thành vấn đề mấu chốt!

Đúng là Vương Thần rất tổn thương, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ đáp lại Vương Hi, sau đó ai về phòng người nấy. Hắn nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được, lúc ngồi dậy thì trăng đã treo đỉnh đầu. Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định đến chỗ Phùng đại phu.

Phùng đại phu bận lòng biết tìm ai phân tích bột hương nên cũng không ngủ. Nghe báo Vương Thần tới tìm mình, ông liền đi giày rồi ra khỏi phòng.

- Con sao thế? - Thấy Vương Thần mặt mày ủ rũ thì hỏi Vương Thần có muốn uống một chút rượu không. - Chỗ ta có Thương Kim Bàn Lộ thượng hạng đó. Sao, muốn nếm một ngụm chứ?

Mới mấy câu đã làm Vương Thần bật cười. Từ khi chào đời, trưởng bối đã rất kỳ vọng ở hắn, kéo theo quản giáo cũng rất nghiêm. Lần đầu tiên hắn uống rượu chính là uống trộm Thương Kim Bàn Lộ mà Phùng đại phu giấu dưới gầm giường.

Phùng đại phu quen tay lấy rượu từ dưới gầm giường ra, lại kêu gia nhân xuống bếp tìm ít lạc. Hai người ngồi ngoài sân, ngắm trăng uống rượu. Rượu vơi một nửa, Vương Thần mới mở miệng nói chuyện:

- Nhu Nhu lớn thật rồi, có bí mật riêng rồi. Trừ phi con theo nó cả ngày... Nếu nó không nói cho con, con không thể biết nó đã xảy ra chuyện gì... Ông nói đúng lắm, con không thể làm thay nó tất cả...

Phùng đại phu biết Vương Thần lo lắng. Ông hỏi:

- Nếu A Hi không phải muội muội của con, mà trước cơ hội như vậy, con có đồng ý để A Hi thay mặt họ Vương, tiếp cận Trần Lạc không?

Đồng ý!

Vương Thần không nói gì. Nhưng Phùng đại phu tận mắt thấy Vương Thần trưởng thành, ông hiểu tính Vương Thần.

- Nếu Trần Lạc chọn sai Hoàng tử, con có thể che chở A Hi, giúp nó thoát thân không?

Đương nhiên có thể! Mà đúng như Vương Hi nói, trong hoàn cảnh như vậy, muội ấy đứng ra lo liệu sẽ tốt cho Vương gia hơn là hắn làm!

Vương Thần nhìn Phùng đại phu.

Phùng đại phu cười hỏi:

- Thế con còn lo lắng cái gì? Con đừng quên năm đó con đạt được vụ làm ăn đầu tiên ra sao?

Vương Thần mỉm cười. Năm đó, hắn mới mười tám tuổi, vừa mới thi Hương, mới lấy được danh tú tài đã nhiệt huyết sôi trào, cùng ba quản gia nhà mình nhận một vụ làm ăn với Hộ Bộ, vận chuyển bảy mươi vạn lượng bạc quân lương tới phủ Tổng binh Cam Túc.

Khi ấy, Tạ Thời vẫn còn rất trẻ, chỉ là một Cấp sự trung của Hộ Bộ, nhưng vì tin tưởng hắn mà đã đứng ra đảm bảo cho hắn. Nếu quân lương xảy ra vấn đề, Vương gia phải bồi thường là chuyện nhỏ, còn Tạ Thời có thể mất ngay mũ quan, Vương gia mất đi tín nhiệm của triều đình mới là chuyện lớn.

Trưởng bối cho rằng hắn còn quá trẻ, chưa từng kinh qua chuyện làm ăn nên muốn phụ thân của hắn xử lí. Nhưng phụ thân lại quả quyết để hắn làm, còn cam đoan với mọi người là nếu có vấn đề, ông ấy sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cũng nói: "Bước đầu đã đứng cao nhìn xa thì sau này gặp khó khăn sẽ không nản chí, mà đó cũng chính là tầm mắt bao quát núi non!"

Nhờ mối làm ăn này, hắn và Tạ Thời thành bạn tâm giao. Mối quan hệ giữa họ Vương và họ Tạ nói trắng ra chính là mối quan hệ giữa hắn và Tạ Thời.

Phụ thân đã tự nguyện để hắn đạp lên vai, cho hắn một cơ hội giúp hắn trưởng thành. Vậy phải chẳng hắn cũng nên giống phụ thân, tin tưởng muội muội, cho muội muội một cơ hội trưởng thành?

- Được! - Vương Thần uống hết chỗ rượu còn lại một cách khoan khoái. - Thế thì để con cháu thế gia của cái đất kinh kỳ này nhìn xem, nhìn xem muội muội của con dù chỉ là một nữ tử nhưng tài giỏi chẳng kém đấng nam nhi!

Con bé không chỉ thích nam tử tuấn tú mà còn có thể ngẫu hứng "cưới" một nam tử tuấn tú về nhà.

Vương Hi ngủ một giấc dậy mà biển cả hóa nương dâu.

Đại ca Vương Thần của nàng không chỉ thay đổi quyết định, đồng ý cho nàng phụ trách chuyện bột hương của Trần Lạc mà còn đưa cho nàng danh thiếp của huynh ấy, để nàng phái Vương Hỉ đến miếu Chân Võ ở thành Tây, tìm một đạo trưởng gọi là Tiêu Dao Tử:

- Ông ấy là một đạo sĩ mà huynh quen trên núi Long Hổ ở Giang Tây. Ông ấy rất thích nghiên cứu những thứ cổ quái kì lạ, luyện đan cũng có chút thành tựu. Muội tìm đại phu chẳng thả tìm một phương sĩ.

Người xưa hay gọi là những người học đạo cầu tiên.

Vương Hi mừng rỡ, cảm thấy bản thân cũng có thể góp một viên gạch cho ngôi nhà của mình, lưng nàng vì thế mà thẳng hơn bình thường.

- Cảm ơn Đại ca ạ! - Nàng vừa ôm tay Vương Thần vừa thề thốt. - Muội nhất định sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này, cho dù không lập công cũng sẽ không gây phiền phức cho nhà mình.

Vương Thần cười híp mắt, gật gù:

- Muội biết là tốt! Trên đời này không có gì quý giá hơn tính mạng, chỉ khi còn sống mới có thể hưởng hết mỹ vị nhân gian, mới có thể mang áo váy lụa là, vòng vàng trâm ngọc. Nếu muội vì giúp nhà ta mà xảy ra chuyện gì, Đại ca sẽ hối hận cả đời, không, kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn sẽ hối hận!

Nói rồi hắn gõ đầu muội muội một cái.

Vương Hi cười ha hả, biết trách nhiệm trên vai một người lớn bao nhiêu, nặng thế nào.

Đại ca đã để nàng giao thiệp với Trần Lạc, nếu nàng xảy ra chuyện gì, dù trưởng bối không trách huynh ấy thì huynh ấy cũng rất án náy, cũng tự trách chính mình. Nên chỉ tính riêng tâm huyết này của Đại ca, nàng cũng sẽ không đặt mình vào nguy hiểm.

Nàng lại nói rất nhiều câu kiểu như "muội sẽ cẩn thận", mãi đến khi Vương Thần nghe không được nữa phải kéo nàng vào thư phòng của huynh ấy thì mới thôi. Vương Thần không khỏi trêu nàng giống hồi xưa:

- May là huynh ấy, nếu thành người khác, người ta nghe muội dông dài thì lỗ tai mọc kén luôn!

Vương Hi cười hắc hắc.

Vương Thần viết danh thiếp cho Vương Hi. Vương Hi cầm rồi chạy biến, nhưng lại bị một câu "quay lại" của Vương Thần gọi về. Nàng tròn mắt nhìn Vương Thần, trong mắt đong đầy tò mò muốn hỏi "sao thế ạ".

Vương Thần không biết nên khóc hay cười:

- Đã làm tốt là phải để người ta biết. Muội muốn giúp Trần Lạc, muốn Trần Lạc nợ nhà ta nhưng cứ để Vương Hỉ đi tìm người luôn thể hả? Không nghĩ cách gì, không động não gì à?

Vương Hi ngây ngốc hỏi lại:

- Nghĩ cách? Động não? Tức là muốn muội tìm hiểu xem vị Tiêu Dao Tử kia thích gì, rồi đến lúc Vương Hỉ thăm hỏi ông ta thì tiện tặng lễ vật ạ?

Vương Thần lắc đầu, chợt ngộ ra lời của Phùng đại phu. Các em của hắn đều rất thông minh, nhưng gặp hắn thì rất thích vứt việc lại cho hắn giải quyết, lâu dần sẽ chẳng chịu suy nghĩ khi có mặt hắn.

Đây không phải chuyện tốt!

Hắn vừa áy náy vừa cảm thán:

- Nhu Nhu à, dù huynh chưa từng gặp Trần Lạc, nhưng y có thể ở trong hoàng cung như cá gặp nước, có thể tự nhiên đứng giữa các hoàng tử thì muội nghĩ y chỉ dựa vào mỗi xuất thân là con trai của Trưởng công chúa thôi ư?

- Đúng ha! - Vương Hi đáp, cuối cùng cái đầu cũng bắt đầu chịu suy nghĩ và phán đoán. - Ý của Đại ca là chàng sẽ tìm thêm người giúp chàng giải quyết vấn đề. Vì vậy, chúng ta phải nhanh chân, không để người khác bắt kịp.

Vương Thần gật đầu, tiếp tục chỉ điểm cho Vương Hi:

- Còn gì nữa nào? Nhà chúng ta nên làm gì nào?

Vương Hi nghĩ nghĩ. Đại ca nhà mình là người vô cùng đáng tin, và quan trọng nhất là huynh ấy có kiến thức phòng phú, quen biết rộng rãi. Người được huynh ấy giới thiệu, nói là có chút thành tựu thì chắc chắc thuộc loại kinh tài tuyệt diễm. Nhưng nếu chỉ để nhanh hơn người khác thì Đại ca chắc chắn sẽ không hỏi mình như vậy.

Nàng nói:

- Ý của huynh là Trần Lạc chắc chắn còn bột hương, nhà ta đã muốn giúp chàng thì tốt nhất phải làm rõ ràng —— Phái người gặp chàng, yêu cầu thêm bột hương, bảo là Phùng đại phu cũng không dám chắc chắn, cần tìm một số người đáng tin và có kiến thức. Vì không muốn làm mất thời gian, mà chàng lại đưa không đủ bột hương nên chúng có thể hỏi để chàng đưa thêm.

Vương Hi càng nghĩ càng thấy Đại ca nhà mình lợi hại, nghĩ chơi chơi cũng tìm ra cách có thể khắc sâu quan hệ với Trần Lạc.

Vương Thần thấy muội muội đã hiểu thì lấy làm may mắn vì hôm qua đã thay đổi ý kiến, nhưng vẫn không nhịn được dạy bảo muội muội thêm:

- Muốn thân với người ta thì tuyệt đối đừng coi người ta là kẻ ngốc. Tuy chúng ta muốn rút ngắn quan hệ với Trần Lạc nhưng không được đưa vai cho người ta giẫm lên. Kẻ chấp thuận cách làm này không đáng kết giao...

Hắn dông dài chẳng kém Vương Hi nhưng lại không hay biết. Vương Hi mím môi cười, đứng thẳng tắp như hồi còn bé. Vương Thần nói hết nước hết cái rồi mới thả nàng đi, mà trước nàng đi vẫn không quên dặn mấy câu "có việc tìm đại chưởng quỹ", "Vương Hỉ của muội dùng được".

Vương Hi ngoan ngoãn gật đầu. Mãi tới khi Vương Thần ra ngoài nói chuyện với người quản lí khu Mười Ba ở Quảng Đông thì nàng mới nhảy cẫng lên, giao danh thiếp bí mật của Vương Thần cho Vương Hỉ rồi chạy như bay tới chỗ Phùng đại phu.

- Phùng gia gia, nhất định là ông nói giúp con. - Nàng hưng phấn nói, ân cần rót trà cho Phùng đại phu. - Con không biết phải cảm tạ ông sao nữa. Cuối cùng thì con cũng làm được chút chuyện cho nhà mình rồi.

Phùng đại phu cười ha hả, cũng không kể công mà lại giống Vương Thân, không ngừng dặn nàng cẩn thận, tuyệt đối không làm ra chuyện khiến người nhà lo lắng, công lao gì cũng không bằng sự an toàn của nàng.

Vương Hi ngoan ngoãn gật đầu, dựa theo lời Trần Lạc nói lần trước mà phái gia nhân đến nha môn tìm người. Trần Lạc không ở đó, gia nhân đợi từ sáng tới chiều mới thấy Trần Lạc thong dong đi tới. Chàng nhìn thấy gia nhân Vương Hi phái tới thì rất kinh ngạc. Chàng những tưởng Phùng đại phu lợi hại thế nào thì cũng phải mất ba đến năm ngày mới có hồi âm, nhưng không ngờ mới hôm sau là Vương Hi đã tới tìm.

Trần Lạc thấy sắc trời không còn sớm nên hẹn gặp Vương Hi vào ngày mai tại một quán trà ở phường Tiểu Thời Ung. Gia nhân về báo lại với Vương Hi. Vương Thần cũng đã về, hai huynh muội cùng ngồi nghe gia nhân bẩm.

Vương Thần trầm ngâm rồi nói:

- Phủ Vĩnh Thành Hầu ở ngay phường Tiểu Thời Ung, y hẹn tại quán trà ở đó cũng coi là có lòng.

Bởi vì can hệ trọng đại, Vương Hi chắc chắn sẽ không viết thư hoặc để lại lời nhắn. Gia nhân là tâm phúc của Vương Hỉ, nếu Vương Hỉ đã là hầu cận của Vương Hi thì hắn cũng có thể đi theo Vương Hỉ và Vương Hi mà không phải lo về vấn đề trung thành. Vì vậy, cuộc hẹn ngày mai thực chất chỉ là hẹn gặp người đáng tin bên Vương Hi, người sẽ đưa tin hoặc truyền lời cho Trần Lạc.

Vương Hi nghĩ mai Vương Thần sẽ rời kinh thành rồi, tuy nàng không thể tiễn đến Thông Châu nhưng ra ngoài thành thì vẫn được, cho nên hôm qua đã gửi tin về phủ Vĩnh Thành Hầu, nhắn mai mới về. Mà nàng cũng muốn đích thân đi gặp Trần Lạc nữa.

- Ban đầu chỉ tính giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi. - Nàng bàn với ca ca. - Giờ đã muốn kết giao với chàng mà vẫn phái người gửi tin với nha môn là không ổn.

Vương Thần vẫn không thích muội muội nhà mình xuất đầu lộ diện nên nói:

- Cứ giao cho Vương Hỉ thôi.

Vương Hi cho rằng Vương Hỉ không đủ nặng, còn Phùng đại phu và đại chưởng quỹ có chút danh tiếng ở kinh thành, dễ khiến người ta chú ý, mà nàng thường xuyên gặp mặt TRần Lạc thì đúng là không thỏa đáng. Nàng suy nghĩ rồi nói:

- Muội đích thân gặp chàng lần này, đồng thời giới thiệu Vương Hỉ luôn. Còn lần sau thế nào thì chưa chắc Trần Lạc đã có thời gian gặp mặt muội, mà nói không chừng chàng cũng sẽ phái thân tín liên lạc với chúng ta.

Như vậy có thể lắm. Nhưng Vương Thần lại khó chịu vì nghĩ nếu muội muội nhà mình đã đích thân tới gặp Trần Lạc mà Trần Lạc lại chỉ phái thân tín tới, thế chẳng phải muội muội nhà mình chịu thiệt rồi à?

Hắn cuối cùng cũng nói:

- Vậy thì phái người nói trước với Trần Lạc. Nếu hắn phái người đi, chúng ta cũng phái người đi. Nếu hắn đích thân đến, chúng ta cũng đích thân đến.

Cần phiền phức vậy ạ? Sáng sớm còn bảo nàng kết giao là phải chân thành, nếu nàng đích thân đến mà Trần Lạc chỉ phái tâm phúc đến không phải càng chứng minh nhà nàng có thành ý ư? Nói không chừng còn có thể khiến Trần Lạc thấy hổ thẹn và tạo thuận lợi cho nhà nàng.

Nhưng sao đến trưa Đại ca đã trở mặt rồi?

Nàng chưa từng "cộng tác" với Đại ca nên giờ mới biết Đại ca cũng thiếu quyết đoán lắm. Nhưng một Đại ca có khuyết điểm sẽ chỉ càng khiến Vương Hi thấy gần gũi hơn.

Quanh quẩn cái đến sáng ngày hôm sau, nàng tiễn Đại ca rời thành rồi trở về. Bên Trần Lạc đáp lời, sáng nay chàng phải vào cung, không biết buổi chiều có thể rảnh không, Vương Hi cứ chờ ở phủ Vĩnh Thành Hầu, chàng sẽ nghĩ cách gặp nàng.

Đại ca của nàng nói trúng phóc rồi, chàng thật sự phái thân tín tới gặp nàng. May mà Đại ca đã đi, không thì thể nào cũng rất tức giận. Nhưng giờ nàng đang ở nhờ phủ Vĩnh Thành Hầu, Trần Lạc định gặp nàng kiểu gì?

Vương Hi trở về phủ Vĩnh Thành Hầu với một bụng đầy phấn khởi, việc đầu tiên sau khi hồi phủ đương nhiên là thỉnh an thái phu nhân, cũng để báo cho thái phu nhân biết nàng về rồi đây.

Nàng đi một phát ba ngày hai đêm khiến thái phu nhân rất lo. Bà nắm tay nàng và hỏi:

- Đại chưởng quỹ ở chùa Đại Giác cùng cháu suốt hay chỉ phái người đến? Bà cứ tưởng cháu về luôn trong ngày nên mới đồng ý. Sau này còn thế nữa thì vẫn nên để trưởng bối đi cùng thì mới yên tâm được!

Vương Hi gật gù.

Thái phu nhân hỏi nàng sao đi lâu vậy. Nàng trả lời là mình gặp được trụ trì Thượng Hải của chùa Đại Giác, trụ trì bảo nàng có duyên với Phật tổ nên giữ nàng lại mấy ngày. Thái phu nhân nghe vậy thì làm bộ hiểu hiểu, cười hỏi nàng:

- Cháu góp bao nhiêu tiền công đức? Mấy vị hòa thượng tiếp khách kia còn gọi cả Thượng Hải ra à?

Vương Hi vốn muốn thái phu nhân thôi không hỏi nữa, nào ngờ khiến thái phu nhân hiểu lầm. Nàng ấp úng đáp "cũng không có bao nhiêu", thế là thái phu nhân lại càng tin nàng bị lừa. May sao thái phu nhân không hỏi chuyện ở chùa Đại Giác nữa mà quay sang nói về Phan tiểu thư:

- Cháu gặp con bé không? Hôm qua, Đại cữu mẫu của cháu dẫn con bé tới chùa Đại Giác, chắc hôn sự của con bé và nhà họ Lưu có thể quyết định rồi. Khi nào có tin chính thức, cháu nhớ phải chúc mừng Đại cữu mẫu của cháu và Phan tiểu thư đấy.

Đây là chuyện đương nhiên. Vương Hi đồng ý, nói chuyện với thái phu nhân một lúc rồi mới trở về Tình Tuyết Viên. Nàng ra ngoài thành hồi sáng, ngồi xe ngựa cả đi cả về suốt một canh giờ nên thấy khá mệt, sau khi rửa ráy qua một lượt thì lên giường ngủ luôn.

Lúc nàng mở to mắt là lúc lên đèn, nắng chiều cháy đỏ cả bầu trời.

Nàng giật mình bật dậy, lập tức hỏi Bạch Quả:

- Bên Trần Lạc có tin chưa?

Bạch Quả gật đầu, vừa lau mặt cho nàng bằng khăn ấm vừa nói:

- Chiều nay có một con bồ câu bay tới, đậu trước bậc thềm của phòng khách. A Nam bế lên nhìn thì phát hiện một tờ giấy được buộc ở chân nó, thế mới biết là bồ câu do Trần công tử nuôi ạ.

Ồ! Trần Lạc thú vị ghê. Vương Hi cười cười hỏi:

- Trên đó viết gì?

Bạch Quả lập tức đi lấy tờ giấy cho Vương Hi, cũng nói:

- Trần công tử nhắn công tử đã chuyển về Lộc Minh Hiên, công tử hẹn gặp tiểu thư ở cửa ngách của hậu hoa viên phủ Trưởng công chúa vào giờ Tuất. Tiểu thư thấy sao ạ?

Phủ Trưởng công chúa chiếm nửa ngõ Nhị Điều, có thể có cửa ngách ư? Nhưng giờ Tuất là giờ giới nghiêm, là thời gian thích hợp.

Vương Hi tỉnh dậy đã là đầu giờ Dậu, nàng lập tức phái người đi tìm cửa ngách của phủ Trưởng công chúa.

Bạch Quả về bẩm:

- Nô tì không dám gióng trống khua chiêng hỏi, nghe mấy người có tuổi trong phủ kể cửa ngách của hậu hoa viên phủ Trưởng công chúa ở ngõ Tam Điều, nhưng nô tì nghĩ nếu Trần đại nhân đã nói đến thì nó nhất định phải ở chỗ không ai biết. Nô tì tự mình đi xem, phát hiện nó ở ngõ Nhị Điều, cách ngõ nhỏ đằng sau Liễu Ấm Viên không xa và bị dây thường xuân che khuất, giống như một cửa ngách bỏ hoang. Nô tì đoán đó chính là chỗ Trần đại nhân nhắn. Tiểu thư nghĩ chúng ta có nên phái người tới đó chờ không?

Vương Hi thấy lo trước khỏi hoạ nên nói:

- Vậy ngươi phái A Nam canh trừng ở đó. Nếu không đúng, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.

Sau đó, nàng hỏi Vương Hỉ đã về chưa.

Nếu muốn liên lạc lâu dài với Trần Lạc, nàng không thể chạy khắp nơi đến khắp để gặp Trần Lạc được. Thứ nhất là thời gian không cho phép. Thứ hai là quan hệ giữa hai người dễ bị phát hiện, để người ta chú ý, bọn nàng muốn làm mấy việc bí mật sẽ không còn dễ dàng.

Vậy việc Trần Lạc tìm nàng có ý nghĩa gì?

- Lát để Vương Hỉ theo ta. - Nàng coi đây là lần giới thiệu chính thức Vương Hỉ cho Trần Lạc biết, sau này có việc, Vương Hỉ có thể thay mặt nàng trao đổi với người của Trần Lạc.

Bạch Quả thưa vâng rồi quay người đi xem Vương Hỉ đến Tây Sơn đã về chưa.

Vương Hi qua chỗ thái phu nhân cùng dùng bữa tối. Lúc chuyển sang phòng khách ngồi uống trà, Thi Châu lại lải nhà lải nhải, Vương Hi đang bận việc nên mới sớm đã kiếm cớ về Tình Tuyết Viên.

Thái phu nhân cau mày, không nói gì thêm.

Bạch Truật không khỏi bất bình thay Vương Hi:

- Thái phu nhân thiên vị quá rồi. Rõ ràng là tiểu thư không nói chữ nào, Thi Châu kia được nước lên tới trèo lên đầu tiểu thư. Lão hô không gầm, họ lại tưởng tiểu thư là con mèo bệnh. Nô tì nghĩ tiểu thư phải tìm cách dằn mặt họ một lần đi thôi, cứ bị loại ruồi nhặng này vo ve xung quanh, dù không tổn hại gì nhưng chung quy lại vẫn khó chịu.

Vương Hi có chuyện quan trọng hơn, nào để tâm tới mấy chiêu trò của Thi Châu. Nàng nói:

- Đợi ta hết bận rồi tính.

Bạch Truật không nói nữa, cùng Bạch Chỉ thay bộ váy áo màu tối cho Vương Hi rồi cùng Vương Hi tới Liễu Ấm Viên.

Phòng ốc trong Liễu Ấm Viên đã sửa xong, chỉ cần đợi vẽ trần, dọn đồ, xông hương là có thể vào ở. Vương Hi rất hài lòng, nói với Bạch Trật:

- Sắp phòng trà của chính viện sao cho gọn để mùa thu chúng ta có thể làm mứt lê ở đó.

Mấy đứa Bạch Truật cười không ngớt, đáp:

- Đại tiểu thư đi tới đâu cũng phải biến chỗ đó giống nhà mình.

- Đương nhiên rồi. - Vương Hi dạo qua một vòng Liễu m Viên. - Người sống một đời có hai việc ăn và ở. Hai việc này không được thỏa mãn thì có gì đáng sống nữa.

Những người hầu như họ thường nghe Vương Hi "trẻ con nói lời trẻ con", và tất cả sẽ nhao nhao trêu Vương Hi về chuyện bữa sáng nên ăn cái gì. Vương Hi và mọi người vừa cười nói vừa rời khỏi viện. Vương Hỉ đã đợi sẵn ở ngoài. Vương Hi chỉ dẫn theo mình Bạch Truật đến cửa ngách nho nhỏ mà Bạch Quả đã nói.

Cửa ngách mở thật, và một gia nhân bảy, tám tuổi đứng đó ngó dáo dác, vừa thấy hội Vương Hi thì lập tực chạy đi báo tin. Khi Vương Hi đứng vững tại cửa ngạch, Trần Lạc đi ra và dẫn theo một tùy tùng tuổi xấp xỉ Vương Hỉ.

- Vương tiểu thư! - Chàng khách sáo chào Vương Hi rồi liếc Vương Hỉ, đồng thời nhếch miệng cười mà như không cười, ánh mắt sáng tỏ nhìn thấu sự đời.

Chàng phát hiện mình có ý đồ tiếp cận rồi chăng? Vương Hi ngượng ngùng, nghĩ đến Đại ca không muốn nàng ra mặt, sợ nàng bị khinh bỉ. Quả nhiên Đại ca có lí của huynh ấy.

Nàng giới thiệu Vương Hỉ với Trần Lạc:

- Đây là nhũ huynh của ta Vương Hỉ. Sau này nếu có chuyện gì, ta lại không tiện xuất hiện thì sẽ để hắn thay mặt ta.

Trần Lạc có cùng suy nghĩ với nàng mà chỉ người bên cạnh mình, giới thiệu một câu ngắn gọn: "Đây là Trần Dụ". Ý bảo đây là người chàng phái đi liên lạc với Vương Hi.

Vương Hi lịch sự gật đầu với Trần Dụ. Trần Dụ bước tới hành lễ với Vương Hi rồi trầm mặc lui về sau lưng Trần Lạc. Vị trí đó, nếu không không chú ý thì không biết có người đang đứng.

Coi bộ Trần Dụ này không đơn giản!

Vương Hi nghĩ rồi nói ra danh tính của Tiêu Dao Tử ở miếu Chân Võ, cũng nói:

- Nếu ngài rảnh có thể đi gặp người này!

Trần Lạc nghe vậy thì nhìn nàng với ánh mắt tôn trọng hơn.

Trần gia từ trước cả khi khai quốc đã ngụ ở kinh thành, chàng lại là cháu trai ruột của Hoàng đế, nơi khác không nói chứ trong kinh thành này không có chỗ nào là chàng chưa đặt chân tới. Chỉ riêng thái độ Vương Hi thẳng thắn nói chuyện này cho chàng đã có thể luận ra được nhà họ Vương xứng đáng kết giao. Huống chi, chàng mới chỉ lập lờ mà Vương Hi đã có thể bắt đúng bệnh, tìm đúng chỗ thì càng khiến Trần Lạc phải tán thương.

Chàng nói:

- Nếu tiểu thư có thể tìm được miếu Chân Võ, vậy chắc chắn quan hệ với Tiêu Dao Tử kia không tệ. Có một số việc, giờ ta không tiện ra mặt, phiền tiểu thư phái người đi tìm y.

Trần Lạc có quyền thế có gốc rễ. Vương gia muốn lọt vào mắt người ta thì phải có chỗ để Trần Lạc dùng. Còn chuyện nàng không nói cho Trần Lạc biết mình đã phái Vương Hỉ đi gặp Tiêu Dao Tử, Tiêu Dao Tử đồng ý giúp xem thành phần của bột thương thì lại xuất phát từ sự cẩn thận —— Nhỡ Tiêu Dao Tử không hề muốn lo chuyện này mà họ lại dắt Tiêu Dao Tử đến cho Trần Lạc thì chẳng phải đã ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa Vương Thần và Tiêu Dao Tử, hơn nữa còn khiến Trần Lạc đánh giá người của Vương gia vô dụng, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, phải để chàng tự ra mặt.

Vương Hi cũng cảm thấy Trần Lạc không tồi, đúng kiểu dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người.

Như vậy rất tốt, là một khởi đầu tốt.

Vương Hi mỉm cười gật đầu, quyết định làm thân với Trần Lạc rõ ràng hơn. Nàng nói:

- Ngài có mang theo bột hương không? Nếu ngài còn bột hương, chúng ta có thể nhờ những người khác xem giúp.

Trần Lạc đáp "có". Trần Dụ như một cái bóng bước lên, đưa cho Vương Hỉ một cái bọc giấy lớn chừng nắm tay. Vương Hi liếc Vương Hỉ, bấy giở Vương Hỉ mới đón lấy.

Trần Lạc nói:

- Chỗ này là tất cả bột hương ta có thể lấy được.

Chẳng biết chàng nói vậy tức là chàng không thể cho nàng thêm bột hương, hay ý chàng là chàng giao chuyện bột hương cho nàng toàn quyền xử lí? Vương Hi quyết định dẫu Trần Lạc bóng gió gì, nàng cũng làm theo cả hai ý này. Giống như quản gia của Đại ca nàng, miễn được Đại ca thích thì sẽ được Đại ca trọng dụng. Mà chẳng phải đó cũng là một cách làm việc ư?

Nàng đã muốn làm việc cho Trần Lạc thì phải sốc lại thái độ. Vương Hi cười rất chi là ngọt ngào, mắt híp lại và nói:

- Trần đại nhân yên tâm, ta sẽ giữ gìn chỗ bột hương này cẩn thận.

Quan hệ giữa nàng và Trần Lạc đã thay đổi thì tất nhiên không thể ăn nói lung tung như trước. Nếu không đã chắc chắn, vậy cũng không thể khiến Trần Lạc hiểu lầm nàng có thể làm được, và càng không thể lập lờ nước đôi hứa có thể làm được. Còn nếu một khi đã nói ra khỏi miệng thì nhất định phải hoàn thành.

Nàng không biết có thể tìm được thành phần của bột hương không nên chỉ có thể cam đoan chỗ bột hương này không rơi vào tay kẻ khác.

Trần Lạc vừa lòng cười cười, nói:

- Ta có một cửa hàng bán hương nhỏ gần chùa Huỳnh ở thành Tây, chưởng quỹ cửa hàng họ Vũ. Tiểu thư có chuyện nhưng không tiện gặp ta thì có thể chuyển lời cho Vũ chưởng quỹ, y sẽ báo lại với ta.

Chùa Huynh cũng là một ngôi chùa hương khói nghi ngút, lại còn tiện đường, có rất nhiều lê dân bá tánh tới dâng hương. Liên lạc trao đổi ở đó, dù có người muốn theo dõi cũng không dễ dàng.

Vương Hi sáng bừng hai mắt, không thể không khâm phục Trần Lạc hơn.

Trần Lạc lại đột nhiên hỏi nàng:

- Nghe nói phủ Vĩnh Thành Hầu bắt đầu tu sửa Liễu Ấm Viên?

Vương Hi sửng sốt, thuận miệng đáp "vâng", nhưng tim lại đập như nổi trống. Chàng phát hiện mình nhìn trộm rồi chăng? Hay đang nói bóng gió gì?

Nhưng Trần Lạc không nói tiếp chuyện này nữa.

- Tiểu thư vất vả rồi, thay ta hỏi thăm lệnh huynh.

Sau đó, chàng đi vào cửa ngách. Vương Hi đứng ngẩn ở đó một lúc lâu rồi mới quay về.

Mấy đứa Bạch Quả bồn chồn lo lắng chờ ở Liễu Ấm Viên, thấy Vương Hi bình an trở về thì mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Vương Hi với có thời gian hỏi chuyện Vương Hỉ đi gặp Tiêu Dao Tử. Vương Hỉ bẩm:

- Lúc tôi tới, đạo trưởng đang ra ngoài thăm bạn, không ở miếu, đến giờ lên đèn mới về. Tôi đưa thiếp của Đại gia, đạo trưởng trách sao Đại gia không tới thăm ông ấy, còn bảo tôi gửi tin cho Đại gia, nhắn giờ này năm sau đạo trưởng sẽ lên núi Nga Mi, muốn Đại gia phải tiếp đón chu đáo. Đạo trưởng đã nhận bột hương, không hỏi chuyện gì, chỉ bảo hơn mười ngày sau tới nhận tin.

Vương Hi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Không biết có thành hay không nhưng đây coi như là một tin tốt. Nàng nói với Vương Hỉ:

- Ngươi phải chủ ý đạo trưởng, được hay không được là nằm ở đó.

Vương Hỉ cung kính thưa vâng.

Vương Hỉ nghĩ nghĩ rồi kêu hắn đến chỗ đại chưởng quỹ chọn mấy người:

- Giờ ngươi là một quản gia rồi, không thể việc gì cũng chạy ngược chạy xuôi. Từ giờ trở đi, ngươi phải học cách thu nạp những người có năng lực làm tay chân cho mình.

Vương Hỉ mừng rỡ. Thế này là muốn trọng dụng hắn. Ngoại trừ hai gia nhân theo từ nhà tới, Vương Hi đã chọn một số người từ chỗ của đại chưởng quỹ. Trong đó, một người được phái đi hầu Tiêu Dao Tử, một người chạy vặt cho hắn, hai người thay phiên canh gác ở Liễu Ấm Viên, chờ lệnh của Vương Hi.

Tất nhiên là Vương Hi cũng không rảnh rỗi. Nàng chia chỗ bột hương Trần Lạc đưa sau thành mấy phần cho Phùng đại phu, nhờ Phùng đại phu tìm người giúp —— không thể đặt tất cả trứng gà vào một cái giỏ được. Nhỡ Tiêu Dao Tử không tìm được thành phần của bột hương thì nàng đành chịu luôn ư?

Phùng đại phu biết chuyện quan trọng nên rất cẩn thận, cách vài bữa lại phái người tới báo cho Vương Hi biết hôm nay ông làm gì, đi gặp vị đại phu nổi danh nào, gặp cao thủ điều hương nào để nàng biết tiến triển của việc.

Vương Hi cũng đã xây một lò luyện nho nhỏ trong thư phòng, cùng Bạch Truật phân tích cách phối hương, cũng phối nhũ hương với các hương an thần khác, nhưng tuyệt nhiên không thể che giấu được mùi đặc biệt của nhũ hương, người trong nghề chỉ cần ngửi qua là biết trong đó có dùng thêm nhũ hương.

Bận việc thì thời gian luôn trôi qua nhanh một cách thần kì. Chớp mắt đã tới ngày đi chúc thọ cụ nhà họ Hàn. Thi Châu bảo là công chúa Phù Dương mời nàng ta vào cung chơi, nàng ta không rảnh. Nhưng lạ lùng là trước một ngày đó, Vương Hi lại nhận được thiệp mới của phủ Giang Xuyên Bá. Thái phu nhân Giang Xuyên Bá mở tiệc, mời nàng qua chơi.

Thái phu nhân Vĩnh Thành Hầu vui mừng không xiết, sớm đã quẳng chuyện nhà họ Hàn ra khỏi đầu, còn đích thân tới chỉ đạo Vương Hi trang điểm thế nào và căn dặn nàng:

- Phủ Giang Xuyên Bá neo người, một năm bốn mùa cũng không mời được hai lượt khách. Bất kể tại sao nhưng một khi phủ Giang Xuyên Bá đã gửi thiệp mời cháu thì trong mắt người khác, cháu và phủ họ rất thân nhau. Cháu phải quý trọng cơ hội này, đến đó phải lễ phép chào hỏi thái phu nhân, phải chơi thân với Đại tiểu thư nhà họ, dẫu không tạo được ấn tượng tốt thì cũng không được mắc sai lầm gì.

Vương Hi gật đầu lia lịa, cảm thấy mấy món trang sức Thái phu nhân lựa không đẹp bằng Bạch Truật chọn. Đợi đến khi thái phu nhân đi, nàng lập tức đổi lại thứ mình thích.

Thương Kha thì hơi buồn. Tỷ ấy cho rằng Vương Hi có thể tham dự yến tiệc của phủ Giang Xuyên Bá chắc chắn là nhờ Lục Linh. Lục Linh mời Vương Hi mà không mời tỷ ấy thì chắc là vì hai người chơi không hợp, hoặc là e dè thanh danh của phủ Vĩnh Thành Hầu. Đương nhiên, tỷ ấy thiên về nguyên nhân thứ hai hơn.

Ông nội không nhận mẫu thân Vương Hi, sau lại muốn từ hôn Hầu phu nhân vì nhà mẹ của Hầu phu nhân nghèo. Chỉ riêng hai chuyện này đã quét sạch mặt mũi nhà họ rồi, thế mà ông nội không hề áy náy, khéo theo những người làm con cháu như này bị liên lụy.

Cũng may là tính Thường Kha rộng lương, chuyện không thoải mái này tỷ ấy về ngủ một giấc say rồi ăn hoa quả Vương Hi gửi tới sẽ quên đi.

Vương Hi không ngờ tới phủ Giang Xuyên Bá dự tiệc lại có thể gặp được Bạc Minh Nguyệt ở hậu hoa viên. Hắn mặc áo bào màu chàm trơn in bảo tướng hoa, dùng một cây quạt mạ vàng vẽ mèo nghịch ngọc phủ thúy che mặt, thấy nàng thì lập tức hô hào "cô đến rồi", sau đó muốn mới nàng qua đình nghỉ ngồi.

Vương Hi đến không sớm cũng không muộn, nhưng thái phu nhân Giang Xuyên Bá như không hề có ấn gì về nàng. Khi Lục Linh dẫn nàng tới vấn an thái phu nhân Giang Xuyên Bá, thái phu nhân nói chuyện với nàng một lúc, tuy chỉ hỏi những câu bình thường thích ăn gì, ở nhà làm gì tiêu khiển, cơ mà lại giữ nàng ngồi lại hơi lâu, còn thỉnh thoảng đánh giá nàng một phen, cứ như muốn xem nàng trông thế nào, muốn biết rõ nàng là người thế nào.

Điều này khiến nàng có hơi bất an. Rồi đến lúc dùng xong bữa trưa định cáo từ, Lục Linh lại nằng nặc kéo nàng tới hậu hoa viên, nàng càng cảnh giác, cho mấy đứa Bạch Quả và Bạch Truật đi nghỉ, chỉ dẫn Hồng Trù và Thanh Trù đi cùng.

Nhưng lúc thấy Bạc Minh Nguyệt, nàng vẫn không khỏi giật mình kêu lên. Còn về chuyện qua đình ngồi nghỉ thì nàng thẳng thừng từ chối:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, có lời gì, Bạc công tử nói luôn ở đây đi ạ.

Rồi nàng không quên quay sang lườm Lục Linh.

Lục Linh lè lưỡi, áy náy nói với nàng:

- Muội không cố ý đâu, Vương tỷ tỷ. Bạc Minh Nguyệt cầu xin muội nên muội đành đồng ý. Không tin thì tỷ nhìn huynh ấy này.

Dứt lời, muội ấy bước nhanh về phía trước, kéo quạt của Bạc Minh Nguyệt xuống.

- Lục Linh, muội còn là muội muội của huynh nữa không đấy? - Bạc Minh Nguyệt biến sắc, gào rú lên, vội vàng dùng ống tay áo che mặt.

Nhưng dù thế, Vương Hi vẫn nhận ra —— Góc mặt bên dưới của Bạc Minh Nguyệt sưng như cái bánh bao, trông vẻ là bị đánh.

Bạc Minh Nguyệt thấy nàng đã phát hiện thì ỉu xìu như rau xanh nhúng nước nóng, bỏ tay xuống và chán nản nói:

- Cô đã biết thì ta giấu cũng chẳng để làm gì. Cô nói thật cho ta biết, có phải cô bám được Trần Lạc rồi không?

Hắn nhìn Vương Hi bằng ánh mắt sáng quắc, y hệt ánh mắt Vương Thần thấy món hàng hiếm.

Vương Hi bị dọa tới độ lùi về sau mấy bước, vô thức ôm ngực, hỏi lại:

- Ý công tử là gì?

Bạc Minh Nguyệt nhảy dựng lên, chỉ cái mặt sưng của mình và quát:

- Cô dám nói không? Cô nhìn đi, Trần Lạc đánh đấy. Ta làm gì cô? Chẳng phải ta chỉ có mỗi câu cô thích Trần Lạc thôi à? Thế mà gã lại đuổi đánh ta trong Thượng Thư Phòng. Nếu Hoàng thượng không tới, cái mặt này của ta cũng hủy luôn rồi. Nếu không phải cô bám được gã thì tại sao gã lại đứng ra giúp cô, kết thúc giúp cô?

- Ta bị đánh nhưng không thể vô cớ bị đánh! Cô nói rõ cho ta, nếu cái miệng của ta nói vớ vẩn thì đúng là lỗi của ta, ta nhận. Nhưng nếu các người vẫn lừa gạt ta, dù phải liều cái mạng này, bỏ chức Chỉ huy sứ tứ phẩm này, ta cũng quyết phân cao thấp với Trần Lạc để nói cho ra lẽ. Ta không thể vô cớ bị đánh như thế được!

Vương Hi kinh ngạc không khép nổi miệng, mãi lâu sau mới thốt:

- Công tử nói công tử bị Trần Lạc đánh, thế sao công tử lại khẳng định chàng đánh công tử vì ta?

Một câu của nàng đã chọc Bạc Minh Nguyệt nhảy dựng lên lần nữa. Hắn tức sắp điên lên rồi:

- Ta bị đánh, chẳng lẽ không được biết lý do tại sao bị đánh? Ta công tử bột thật thì có tới mức này không? Đây là ngu chứ không phải công tử bột, hiểu không?

Vương Hi gượng cười, lòng thì rối như tơ vò. Chuyện trong rừng cây đó là kế tạm thời, nàng không hề bận tâm, mà không ngờ Trần Lạc vẫn nhớ kỹ. Bạc Minh Nguyệt nợ nàng, nhưng sau khi biết thì Trần Lạc lại không hề bỏ qua. Giờ nàng không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa...

Bạc Minh Nguyệt vẫn không thôi xỉa xói:

- Này, không phải cô cáo trạng ta với Trần Lạc đấy chứ?

Vương Hi cười kinh như thể nói: "Não ngươi cũng chỉ có thế".

Bạc Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận:

- Chuyện chùa Đại Giác ngày ấy, không phải ta cố ý, ai mà ngờ Trần Lạc cũng có ở đó! Sau khi về thì gã liền tìm ta tính sổ, ta không hỏi cô thì hỏi ai? Lại nói, sao mà trùng hợp thế? Hai người không sớm không muộn cùng đi một ngày. Có phải hai người đã hẹn trước, dùng ta làm cớ không?

Càng nói càng quá đáng! Vương Hi nói:

- Công tử tin ta đánh công tử một trận không!

Bạc Minh Nguyệt rụt rụt vai:

- Hảo hán không đánh nữ nhân!

Vương Hi trừng mắt.

Lục Linh nhảy ra ngăn giữa hai người, giảng hỏa:

- Được rồi, được rồi! Muội khẳng định Vương tỷ tỷ không phải người như thế. Mọi người giải thích rõ là được. Nhưng Bạc ca ca cũng làm không đúng, dù không tôn trọng Vương tỷ tỷ thì cũng thể nói như vậy, rồi bị đồn ra sẽ không hay! Thảo nào Lục tỷ tỷ lại bảo huynh tới xin lỗi.

Dứt lời, muội ấy ôm tay Vương Hi, ngượng ngùng nói:

- Vương tỷ tỷ, muội kéo tỷ tới hậu hoa viên để nói cho tỷ biết, bữa nay mời tỷ tới nhà muội là ý của Bạc Lục tỷ tỷ. Tỷ ấy biết Bạc ca ca bị Trần Nhị ca đánh thì muốn mượn yến tiệc của bà nội muội để Bạc ca ca xin lỗi tỷ. Kết quả muội chưa kịp nói, Bạc ca ca đã nhảy ra. Mà việc này cũng trách muội, muội không nói sớm với tỷ. Nhưng tỷ đừng giận, muội xin lỗi tỷ!

Đương nhiên là Vương Hi không giận Lục Linh, muội ấy có ý tốt cả. Nhưng nàng không ngờ Lục tiểu thư của Bạc gia lại sắp xếp để Bạc Minh Nguyệt xin lỗi nàng.

Nàng nhớ lại người con gái mắt hạnh má đào trong thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh ấy. Người đẹp mà cách làm việc... Nàng chưa tiếp xúc nên giờ khó đánh giá được là tốt hay xấu.

Nàng nói:

- Lục tiểu thư cũng tới sao? Nếu Lục tiểu thư đã tới thì tỷ phải đi cảm ơn một câu mới được.

Lục Linh thấy Vương Hi không giận thì lập tức gật đầu, cười nói:

- Bữa nay chỉ mời nữ quyến của mấy nhà quen. Lục tỷ tỷ đang nói chuyện với Ngô Nhị tỷ tỷ, để muội dẫn tỷ qua!

Vương Hi gật đầu, đi vài bước thì nhớ ra có chuyện muốn dặn Bạc Minh Nguyệt, quay người lại thấy Bạc Minh Nguyệt ngay sau lưng bọn nàng.

Hắn thấy Vương Hi quay đầu thì cứng cổ hỏi:

- Ta vẫn muốn hỏi nữa. Giữa cô và Trần Lạc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gã lại đánh ta vì cô?

Vương Hi trợn trắng mắt, cảm thấy Bạc Minh Nguyệt cứ gào lên thế này, nàng và Trần Lạc không có gì cũng bị nói thành có.

Nàng lạnh lùng đáp:

- Ta nghĩ công tử phải bị Trần Lạc đánh một trận nữa mới được đấy. Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi. Công tử thấy công tử nói những lời kia giống tiếng người không? Nể công tử giúp ta một lần, chúng ta coi như xí xóa, sau này ta không tìm công tử, công tử cũng đừng nhắc tới ta.

Bạc Minh Nguyệt cười khinh:

- Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, cô nói Trần Lạc ấy hả? Gã tốt thế ư? Cô nhận nhầm người không thế?

- Thất ca! - Đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo cắt lời Bạc Minh Nguyệt. - Sao huynh lại theo tới rồi? Đây là chỗ cho nữ quyến mà! Huynh giúp chúng muội để ý bưng hoa quả một lúc còn được, nhưng không thể ở lại lâu!

Giọng nói thánh thót, tuy là trách cứ nhưng không hề khiến người nghe phản cảm.

Vương Hi nhìn về phía đó, thấy Ngô Nhị tiểu thư và đi cùng là Bạc Lục tiểu thư, vị tiểu thư nhà công hầu bậc nhất thích đồ của Vân Tường Dung.

Vương Hi thầm nhíu mày, bước tới thi lễ với Bạc Lục tiểu thư và chào Ngô Nhị tiểu thư. Bạc Lục tiểu thư cười híp mắt, đáp lễ. Nhưng Vương Hi cảm giác ánh mắt nàng ấy nhìn mình quá chăm chú, như thể không chỉ vì chuyện Bạc Minh Nguyệt xin lỗi nàng.

Vương Hi không sợ người ta nhìn mình. Nhà nàng là đại phú hộ vùng Tây Nam, nhiều bà con họ hàng, nàng lại được các trưởng bối ôm trong lòng từ nhỏ nên đi đâu cũng sẽ có một đống người nhìn chằm chằm.

Ông nội nàng đã nói, người không tự tin mới sợ người khác nhìn mình.

Bạc Lục tiểu thư nhìn chằm chằm nàng, nàng không chỉ không tránh hay ngượng ngùng mà còn thoải mái cười với nàng ấy, chủ động mở lời:

- Bữa ở thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh, ta thấy qua tiểu thư, nhưng ca qua nên không có cơ hội làm quen, không ngờ lại gặp lại ở phủ Giang Xuyên Bá. Chúng ta quả là có duyên.

Bạc Lục tiểu thư rất kinh ngạc trước sự chủ động nàng, vội cười đáp:

- Đúng là rất có duyên. Tỷ đứng hàng thứ sáu trong các tỷ muội nhà Khánh Vân Hầu, lớn hơn Thi Châu mấy ngày, muội đã là biểu muội của Thi Châu vậy chắc nhỏ hơn tỷ. Nếu muội không chê, có thể gọi tỷ là Lục tỷ giống Ngô Nhị muội muội.

Này chắc là nhũ danh. Vị Lục tiểu thư này thật phóng khoáng. Vương Hi mỉm cười gọi "Lục tỷ tỷ".

Bạc Lục tiểu thư tươi cười vui vẻ, mời Vương Hi tới đình ngồi, còn nói:

- Tỷ có mang ít bánh hoa quế và bánh định thắng, Vương muội muổi thử xem có hợp khẩu vị không.

Bạc Minh Nguyệt thấy thế thì đừng bên lẩm bẩm:

- Đúng là điển hình cho chuyện cả vú lập miệng em, nói thì chính trực lắm, chứ không phải là đến xem trò cười của ta à.

Bạc Lục tiểu thư nghe vậy thì bất lực lườm Bạc Minh Nguyệt một cái, sau đó áy này vô cùng quay sang nói với Vương Hi:

- Tính Thất ca nhà tỷ vậy đó, nhưng huynh ấy không có ý xấu gì đâu. Nếu huynh ấy có chỗ không phải với muội, tỷ thay huynh ấy xin lỗi muội. Muội xem huynh ấy từng bị Trần Nhị ca đánh một trận mà đừng chấp huynh ấy nhé.

Vương Hi cho rằng ân oán giữa nàng và Bạc Minh Nguyệt đã thanh toán xong từ lâu, Trần Lạc lại giúp nàng là nàng đã kiếm quá rồi, nào còn so đo với Bạc Minh Nguyệt nhiều như vậy. Nàng cười đáp:

- Không phải công tử đã xin lỗi muội rồi ư?

Bạc Lục tiểu thư thầm gật đầu, không ngớt lời cảm tạ Vương Hi, còn đuổi Bạc Minh Nguyệt qua chỗ khác uống trà. Bạc Minh Nguyệt u oán nhìn Vương Hi, tựa như Vương Hi không cho hắn câu trả lời, hắn sẽ không cam tâm, trông thế khiến Vương Hi cười không ngừng trong lòng.

Hóa ra, hôm nay phủ Giang Xuyên Bá đáp tạ phủ Thanh Bình Hầu đã gửi tặng hai hầm băng nên mở tiệc khoản đãi nữ quyến phủ Thanh Bình Hầu. Lục tiểu thư phủ Khánh Vân Hầu biết thì mượn danh nghĩa của phủ Giang Xuyên Bá mời Vương Hi để xin lỗi Vương Hi.

Chẳng phải phủ Khánh Vân Hầu được xưng là dòng dõi hiển hách đương triều ư? Sao người nhà họ khiêm nhường thế? Vương Hi hơi hơi nghi ngờ chuyện này liên quan đến Tràn Lạc, tiếc rằng nàng không có bằng chứng, mà có bằng chứng cũng chẳng được ích lợi gì. Nàng đâu thể không nhận lời xin lỗi vì lời xin lỗi ấy từ phủ Khánh Vân Hầu được phải không? Cũng đâu thể gào lên nói mình không nhận sự che của Trần Lạc được phải không? Thế thì khác nào số sướng mà không biết hưởng?

Hôm nay, Ngô Nhị tiểu thư ăn vận còn giản dị hơn hôm tham dự thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh, y phục mộc mạc đã đành, lại còn chỉ thoa một chút son môi, không hề dùng phấn, nhưng cũng đặc biệt tinh khôi. Tỷ ấy xấu hổ nói:

- Vốn nên mời cả Thường Tam tiểu thư nữa, nhưng trước đó mọi người không biết muội sẽ nên thành ra tủi thân muội ấy. Sau khi muội về hãy giải thích với muội ấy nhé.

Này có gì phải trách cứ, nói chừng chính tỷ ấy cũng bị Bạc Lục tiểu thư bất ngờ gọi tới. Vương Hi cười híp mắt và gật đầu, kể mấy ngày nay Thường Kha làm gì.

- Tỷ ấy phải đi mừng thọ nhà vợ của Thường Tam gia, coi như biết các tỷ mời tỷ ấy thì tỷ ấy có lẽ cũng không đến được. - Rồi nàng nói sang chuyện khác, hỏi về hầm băng. - Sao băng trong kinh thành lại không chuẩn bị đủ?

Khi sang mùa hè oi ả, nhà giàu sẽ dùng băng để giải nóng. Những khối băng này thường được đông từ mùa đông trước, sau đó cất trong hầm, đến tháng sáu lấy ra dùng. Vì năm đầu cất trữ mà đến năm sau mới có cái để dùng nên phải đặt trước hầm băng ở các nơi, đến sát mùa mới mua thì có tiền cũng không mua được.

Phủ Giang Xuyên Bá không phải là nhà không có công danh đích thực gì, mà nhà họ đã thiếu băng thì Vương Hi nghi ngờ với năng lực của phủ Vĩnh Thành Hầu, e rằng mùa hè này nàng sẽ phải chịu khổ với Thường gia. Nàng không muốn ngày nào cũng như bị hấp trong cái thời tiết nóng bức ngày hè đâu.

Lục Linh vội nói:

- Không phải thế. Hầm băng trong kinh thành vẫn vậy mà không hiểu sao Hoàng thương đột nhiên thay đổi quyết định, nói năm nay nghỉ mát ở cung Càn Thanh, kéo theo các quý nhân trong cung cũng không rời đi. Số băng mọi nhà chuẩn bị ban đầu phải giảm đi nửa nên không đủ dùng.

Dứt lời, muội ấy còn bực bội nhíu mày, nói:

- Không chỉ các nhà mà ngay đến các thái phu trong cung Từ Ninh e rằng cũng phải giảm một nửa số băng. Chỉ mong mùa hè này mát hơn các các mùa hè trước, không thì biết sống sao!

Nhưng phủ Thanh Bình Hầu lại tặng hai hầm băng cho phủ Giang Xuyên Bá, chứng tỏ dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng có trường hợp ngoại lệ. Vương Hi cảm thấy nếu đã thế, có khi Vương gia nhà nàng có thể mượn cơ hội này. Chỉ là mượn thế nào thì nàng nhất thời chưa nghĩ ra, cứ vừa đi vừa quan sát đã rới lúc đó tính tiếp.

Nhưng chủ đề này vừa bắt đầu, mọi người lại không ngừng bàn xem mùa hè năm nay biết làm thế nào —— Các nàng vốn có thể ra khỏi thành nghỉ mát theo quý nhân trong cung, nhưng giờ Hoàng thượng lại ở trong kinh, các nàng ra khỏi thành sao được?

Còn Vương Hi thì nghĩ sâu hơn. Tại sao Hoàng thường không ra khỏi thành? Có phải liên quan đến bệnh tim của ngài không? Trần Lạc đang làm gì? Đang vội vàng tìm đại phu tin cậy xem bệnh cho Hoàng thượng để lập công, đang đắm chìm trong hương liệu, hay là đang quay cuồng với việc bí mật nào khác?

Tiếc rằng Vương gia ở qua xa triều đình. Chẳng biết có vị tiểu thư nào đang ngồi đây biết thêm chuyện không?

Vương Hi nghĩ vậy thì nhịn không được đánh giá một vòng các tiểu thư. Và rồi ánh mắt nàng không hẹn mà bắt gặp ánh mắt của Bạc Lục tiểu thư.

Hình như Bạc Lục tiểu thư đang âm thầm quan sát nàng. Nàng rất bận, không có thời gian chơi trò đoán mò với Bạc Lục tiểu thư nên thẳng thắn cười hỏi:

- Lục tỷ tỷ có lời muốn nói với muội ạ? Lục tỷ tỷ và muội không quen thân, nhưng Ngô Nhị tỷ tỷ thì biết muội, có lời gì thì tỷ cứ nói thẳng. Mà nếu tỷ thấy không tiện, chúng ta có thể đi dạo ngoài đình một vòng?

Bạc Lục tiểu thư bất ngờ khi thấy Vương Hi bộc trực như vậy. Nàng ấy lau lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng cười:

- Còn không phải vì tỷ thấy Vương muội muội đẹp à>

Mọi người bật cười ha hả.

Vương Hi không tin lấy nửa chữ. Nhưng Bạc Lục tiểu thư không nói thì nàng coi như không biết, nên làm gì thì cứ làm thế, nên nói gì thì cứ nói thế. Giờ nàng là người nắm quyền chủ động, Bạc Lục tiểu thư không tự đến tìm nàng, nàng có thể khiến Bạc Lục tiểu thư nuốt lời muốn nói xuống bụng sâu, chỉ cần nàng ấy có thể nhịn thì cỏ thể nhịn cả đời không hỏi.

Vương Hi chia mấy phần chú ý sang mấy người Lục Linh, nói cười chờ mãi mới tới lúc yến hội của phủ Giang Xuyên Bá tan cuộc. Nàng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì Ngô Nhị tiểu thư lại như vô ý đi sóng vai với nàng tới sảnh kiệu, còn thì thầm nói với nàng:

- Chắc Bạc Lục thấy Trần Lạc đứng ra giúp muội, muốn biết quan hệ giữa muội và Trần Lạc thế nào?

Vương Hi nhíu mày. Hóa ra, người nhà họ Bạc chẳng hề tin lời của nàng.

Ngô Nhị tiểu thư khẽ cười, nói:

- Hôn sự của Bạc Lục cũng không suôn sẻ gì! Nhà môn đăng hộ đối có thể lọt vào mắt xanh chẳng nhiều, lại còn sợ Hoàng thượng hiểu lầm là kết bè kéo cánh. Nhưng ít ra vẫn phải hỏi cho rõ xem có đáng để mạo hiểm không!

Tức là Bạc Lục tiểu thư ưng Trần Lạc? Vậy có thể giải thích được vì sao Bạc Lục tiểu thư cứ nhìn chằm chằm nàng, còn để Bạc Minh Nguyệt xin lỗi nàng.

Vương Hi hơi hơi thổn thức, cảm thấy cuộc sống của mọi người cũng không tốt đẹp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top