Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Đại phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: uyenchap210

Vương Hi uyển chuyển bước ra từ sau bức phù điêu đá xanh khắc chữ "Phúc", còn tinh nghịch giơ bọc giấy dai lên với Trần Lạc.

Trần Lạc nhịn không được cong môi mỉm cười.

- Phùng gia gia sắp đến rồi. - Vương Hi lại ngồi xuống, lấy dao cắt bánh. - Tiểu Cao ca đang bận. Chúng ta đành phải tự thân vận động thôi.

Trần Lạc trông nàng thuần thục dùng dao cắt bánh ngọt, nhẹ nhàng khéo léo, bánh nhanh chóng bị chia thành từng miếng.

Như thể nàng đã làm cả trăm ngàn lần. Không biết tại sao, Trần Lạc nghĩ đến cảnh Vương Hi bé nhỏ quen đường chạy đến phòng ông nội râu tóc bạc phơ tìm kẹo. Thật ra chàng không biết hồi bé Vương Hi trông thế nào, cũng không biết ông nội Vương Hi hình dáng ra sao. Nhưng chàng đoán chắc chắn là như vậy. Mà lúc này đây, chàng như đã trở thành đồng phạm cùng làm chuyện xấu với nàng.

Nụ cười của Trần Lạc càng rõ ràng hơn. Chàng giúp bỏ thêm than vào lò đất bên cạnh, ấm nước đặt lên vừa sôi thì bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào.

Phùng đại phu đã về. Trần Lạc do dự một lát, sau đó đứng dậy chào Phùng đại phu.

Phùng đại phu giật mình thầm kêu, ông vẫn nhớ rõ vẻ nghiêm nghị của Trần Lạc trong lần gặp trước. Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, người với người ở với nhau lâu tự sẽ kéo gần khoảng cách, ông cũng xem như đã giúp Trần Lạc, Trần Lạc có thái độ hòa nhã với ông hơn là điều bình thường.

Phùng đại phu ngồi xuống, khi Vương Hi bắt đầu pha trà, ông đã không chờ được mà giới thiệu về vị đại phu kia:

- Vị đại phu kia họ Vương, nhiều đời hành nghề y có tiếng ở vùng Giang Tây, sau vì con trai vướng vào kiện cáo mà tha hương chuyển đến kinh thành sinh sống. Y thuật của ông ta rất giỏi, cũng khá tinh tường nhạy bén, tôi đã nói rõ mặt lợi mặt hại với ông ta rồi, ông ta đồng ý vào cung theo đuổi phú quý nên tôi mới đề cử với ngài.

Trần Lạc gật đầu, hỏi:

- Ông ta đang ở đâu? Ông có danh thiếp của ông ta không.

Phùng đại phu kinh ngạc. Ông tưởng Trần Lạc sẽ hỏi một chút về vụ kiện cáo của con trai Vương đại phu, và thậm chí còn điều tra kĩ, nhưng không ngờ Trần Lạc lại không thắc mắc gì, cứ thế quyết định chọn Vương đại phu.

- Ngài muốn suy nghĩ lại không? - Phùng đại phu do dự. - Dẫu sao cũng là người do ngài tiến cử, nhỡ xảy ra chuyện gì thì không hay. Tôi chỉ có thể khẳng định y thuật của ông ta mà thôi.

Trần Lạc bình tĩnh, đáp:

- Quan trọng nhất là y thuật, y thuật giỏi là được.

Phùng đại phu khuyên chàng thêm, nhưng Trần Lạc đã quyết, mặc Phùng đại phu nói gì chàng cũng nguyên vẻ "sẽ không thay đổi", Phùng đại phu đành theo Trần Lạc, đồng ý dẫn chàng đi gặp Vương đại phu.

- Không vội! - Trần Lạc cười nói. - Ông cho ta biết chỗ ở của ông ta, và một danh thiếp gửi ông ta là được.

Muốn một mình đi gặp? Phùng đại phu nghe mà thở phào, đi viết địa chỉ và một danh thiếp gửi Vương đại phu cho Trần Lạc.

Trần Lạc giao lại cho tùy tùng theo hầu Trần Dụ, rồi hỏi về chuyện làm ăn của Tế Dân Đường.

Phùng đại phu thấy chàng nói chuyện khách sáo với mình thì rất bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn như thường, đáp lại Trần Lạc:

- Chuyện làm ăn vẫn ổn. Dưỡng vinh hoàn của hiệu thuốc chúng tôi mấy năm gần đây bán rất chạy, chỉ dựa vào nó cũng đã không quá thua lỗ rồi.

Vương Hi biết chuyện này, đây là ý của Đại ca. Đại ca cho rằng lương y khó tìm, muốn bào chế thuốc thành viên uống, vừa có thể đảm bảo hiệu quả điều trị, vừa có thể giảm giá thành, giúp người bệnh dễ chạy chữa.

Gần đây, Phùng đại phu cũng đang bận lòng chuyện này, ông đã bàn với Vương Thần, thử nghiệm dưỡng vinh hoàn này không mất tác dụng của thuốc gốc, sau đó mới từ từ chuyển sang mỡ bôi chân và thuốc bột tiêu thực. Phùng đại phu trò chuyện với Trần Lạc, vô tình nói sang nó.

Trần Lạc ngẩn người, liếc Vương Hi. Chàng không ngờ họ Vương lại sống nhân nghĩa như vậy, vốn cứ tưởng họ chỉ biết kiếm tiền cho bản thần, không quan tâm người dân sống chết ra sao. Thế nên ngay sau đó, thái độ của chàng với Phùng đại phu càng thêm kính trọng.

Trần Lạc ngồi ở Tế Dân Đường một lúc lâu rồi đứng dậy cáo từ, Vương Hi đến để hóng hớt, tất nhiên muốn đi theo Trần Lạc.

Phùng đại phu có đầu bếp mới, định giữ Vương Hi lại dùng bữa, kết quả không giữ được, đành tiễn bọn họ đi.

Nào ngờ Trần Lạc ra khỏi Tế Dân Đường là về thẳng phủ.

Vương Hi mãi vẫn không hoàn hồn, chặn đầu kiệu của Trần Lạc ở ngõ Nhị Điều, hỏi:

- Tại sao không đi gặp Vương đại phu?

Trần Lạc nghĩ đến cuối ngõ Nhị Điều là cửa sau phủ Vĩnh Thành Hầu có thể đi vào Liễu Ấm Viên, nên quyết định cùng nàng vào đó nói chuyện.

- Mới đầu, ta nghĩ người của Thái Y Viện không được, mà dân gian tàng long ngọa hổ, chưa chắc đã không có cao thủ, phải nghĩ cách tìm được người có thể chữa bệnh cho Hoàng thượng. - Chàng đứng ở trong ngõ nhỏ, bên cạnh là tường trắng ngói xém có tán cây vươn ra. - Ta tính ép Phùng đại phu vào cung, nhưng trong Càn Thanh Cung lại xuất hiện hương không rõ nguồn gốc. Ta cho rằng, khắp thiên hạ này đều là đất của vua, dưới vùng trời có ai không phải phận bề tôi. Ta lo cho sức khỏe của Hoàng thượng, tất nhiên người khác cũng lo cho sức khỏe của Hoàng thượng. Nhưng từ khi Hoàng thượng muốn đẩy ta đến Mẫn Nam, suy nghĩ của ta đã thay đổi. Có lẽ Hoàng thượng không mong ta tận tụy như thế.

Vương Hi nghe mà mông lung, vội hỏi:

- Thế tức là không cần Vương đại phu vào cung nữa ạ?

Trong làm ăn buôn bán, nhà nàng cũng thường xuyên gặp phải tình trạng này. Lúc cần thì cần rất gấp, mà khi qua giai đoạn ấy rồi lại không cần nữa.

Phải chăng vì vậy nên hôm nay Trần Lạc không hỏi nhiều về Vương đại phu.

- Cũng không... - Trần Lạc ngập ngừng hồi lâu, nói nhỏ. - Giờ ta tính tiến cử Vương đại phu cho các Hoàng tử. Ta muốn biết, Hoàng thượng có để ông ta khám bệnh không.

Vương Hi ngạc nhiên. Nếu nàng nhớ không lầm, Trần Lạc điều tra nguồn gốc của bột hương trong Càn Thanh Cung vì muốn biết Hoàng thượng tín nghiệm ai.

Chàng đang nghi ngờ ai ư?

- Vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến Vương đại phu? - Vương Hi cau mày.

Dẫu sao Vương đại phu cũng là người nàng tiến cử cho Trần Lạc, Vương đại phu có thể đưa ra lựa chọn của ông ta, nhưng không thể vì nàng tiến cử mà bị hy sinh như thế.

Trần Lạc nghe vậy, lập tức không vui. Tìm giàu sang nơi hiểm nguy, Hoàng cung nào phải chốn leo cao dễ dàng. Vương đại phu kia đã dám ghi danh, tức phải chuẩn bị tinh thần.

Vương Hi không phải không hiểu chuyện đời, nhưng vẫn đồng cảm cho Vương đại phu.

Chẳng lẽ chuyện của mình không quan trọng hơn? Khi Trần Lạc buông bỏ cảnh giác, cũng đâu muốn che giấu cảm xúc, mà nghĩ như vậy, mặt chàng lại sa sầm.

Vương Hi vội nói:

- Tất nhiên là ta tin ngài, giao người cho ngài, ta rất yên tâm.

Nhưng nếu đổi lại là những người khác, quả thật nàng không dám khẳng định sẽ xảy ra chuyện gì. Chưa tính đến bí mật trong Hoàng thất, mà chỉ riêng ở Vương gia nhà nàng thôi, cách làm việc giữa Đại ca và Nhị ca của nàng đã rất khác rồi, người tài giỏi giúp việc lại càng có kết cục khác nhau.

Trần Lạc cảm giác trái tim như được xoa dịu, vô cùng sung sướng, sắc mặt không những dịu đi mà giọng cũng nhẹ hơn:

- Nàng yên tâm, ta biết điểm dừng.

Chàng như vậy, Vương Hi cũng lấy làm ngại, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nói khéo:

- Ông nội ta bảo, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, đôi lúc thiện ác khó phân, nhưng qua một thời gian sẽ nhìn rõ. Không thì tại sao người ta lại nói đời trước đắp nấm, đời sau ấm mồ? Thế nên không thể làm chuyện xấu, báo ứng có thể không đến với mình, nhưng còn đời sau của mình nữa. Tâm hại người không nên có, tâm đề phòng người thì không có không được.

Dông dài liên miên như một ông cụ non.

Trần Lạc buồn cười, cảm thất Vương Hi thật thú vị, dung mạo xinh đẹp yêu kiều mà cái miệng lại nói không ngớt. Song, giọng của nàng rất êm tai, mặc dù nói dai nói dài, nhưng đều muốn tốt cho chàng, chàng cũng không thấy ghét. Chàng cười càng tươi, nói:

- Biết! Ta biết rồi. Giả như Vương đại phu xảy ra chuyện gì thật, tuyệt đối không phải do ta gây nên, vậy được chưa?

Giọng điệu kia, như đáp cho có. Đúng là không biết tốt xấu, không hiểu lòng tốt của người ta. Vương Hi bĩu môi với chàng, thôi không nói nữa.

Trần Lạc cảm giác tim nhẹ bẫng, phất tay với Vương Hi, định tách ra về nhà mình.

Vương Hi lại hỏi:

- Ngài định chừng nào đi gặp hai văn nhân kia?

Trần Lạc quay đầu, thấy nàng vẫn đang nhìn mình, ánh mắt sáng ngời, còn sáng hơn ráng chiều đường chân trời, tràn ngập mong đợi. Chàng sửng sốt, chợt hiểu tại sao khi giới thiệu Vương đại phu, Phùng đại phu lại cho mình dẫn theo Vương Hi, còn đại chưởng quỹ lại không hề nhắc đến Vương Hi.

Chắc chắn là Phùng đại phu và đại chưởng quỹ đều biết Vương Hi thích hóng chuyện. Phùng đại phu quý nàng, luôn chiều nàng. Đại chưởng quỹ cũng quý nàng, nhưng vì mình đi gặp hai văn nhân kia, sợ hai người kia có thành kiến với nữ tử, có lời xúc phạm nàng, khiến nàng tủi thân.

Chàng chưa từng thấy nhà nào chiều chuộng con gái đến vậy, thật sự không thể không nói:

- Hay khi nào ta đi gặp hai người kia cũng dẫn nàng theo? Nhưng nàng không thể ăn mặc như này, phải cải trang mới được.

Vương Hi nghe xong liền hiểu, cải trang ư, vậy chỉ có thể cải trang thành gia nhân hoặc tùy tùng. Nhưng dù cải trang thành ai, nàng đi theo cũng chỉ có thể đứng bên hầu hạ, nói không chừng còn không được vào cổng nhà người ta. Mà nếu không thể nghe thấy họ nói chuyện, nàng theo còn nghĩa lí gì nữa.

Nàng nhịn không được chu môi, nói:

- Ta không cải trang thành người hầu của ngài đâu! Ta muốn về nhà. Đợi ta tổ chức tiệc tân gia xong nói chuyện với ngài sau.

Đến lúc đó Trần Lạc tóm tắt lại cho nàng, kiểu gì nàng cũng biết không ít thì nhiều.

Vương Hi rất tự tin vào khả năng kết giao bạn hữu của mình.

Trần Lạc nghe mà ngẩn người. Vương Hi thông minh, chàng biết, nhưng chàng không ngờ nàng còn có điều khiến chàng phải kinh ngạc hơn, khiến chàng đi từ ngạc nhiên đến mừng rỡ. Muốn mà không được nhưng lại có thể kìm nén ham muốn của bản thân, tâm tính này, rất nhiều nam tử đã cập quan cũng không có, nàng là một tiểu cô nương lại làm được.

Trần Lạc nhìn Vương Hi, nàng còn bao nhiêu mặt mà người khác chưa biết đây?

Nàng như một quyển sách, chỉ cần ta tiếp tục đọc, kiểu gì cũng biết thêm những nội dung khác, đa dạng mới mẻ.

Giọng Trần Lạc bất giác nhẹ hơn, dịu dàng hơn mà ngay đến chàng cũng không nhận ra:

- Dù ta mời ai làm phụ tá, kiểu gì nàng cũng được biết, không cần phải nóng vội.

Vương Hi biết chứ, nhưng cái nàng muốn biết là Trần Lạc gặp hai văn nhân kia sẽ nói gì. Có câu "Ba lần viếng thăm nhà tranh", những gì họ mới mới thật thú vị!

Chỉ sự kiến Lưu Bị ba lần đến mời Gia Cát Lượng làm quân sư cho mình, thể hiện một tấm lòng chân thành, kiên trì, nhẫn nại.

Cuối cùng thì Vương Hi cũng không thể đi hóng chuyện, nhưng nàng vừa về phủ Vĩnh Thành Hầu, còn chưa kịp thay xiêm y, Thường Kha đã sang Liễu Ấm Viên, thì thầm với nàng:

- Có phải bà nội bảo muội nhờ vả phủ Khánh Vân Hầu cho nhà mình không?

Vương Hi vốn không định giấu giếm chuyện này, nghe vậy liền gật đầu.

Thường Kha lập tức hỏi:

- Vậy muội đồng ý chưa?

- Chưa! - Vương Hi kể lại chuyện ngày đó cho Thường Kha.

Thường Kha nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, nói:

- May mà muội chưa đồng ý. Muội biết hôm nay tỷ nghe thấy gì không? - Nhưng không cần Vương Hi trả lời đã tự động kể. - Hòa ra, hóa ra người họ hàng xa của Tương Dương Hầu được Khánh Vân Hầu tiến cử kia lại có quan hệ với nhà Giang Xuyên Bá. Người nhờ Khánh Vân Hầu không phải Tương Dương Hầu, mà đó chính là thái phu nhân Giang Xuyên Bá. Phủ Tương Dương Hầu sĩ diện, nói với mọi người là nhà họ giúp đỡ cùng.

Vương Hi rất bất ngờ, cảm thấy phủ Giang Xuyên Bá trông thì người ít thế mỏng, nhưng thật ra lại giống một con cá sấu chúa ẩn mình dưới mặt hồ, rất lực, đã xuất thủ là không về tay trắng. Nàng tò mò hỏi:

- Tại sao thái phu nhân phủ Giang Xuyên Bá lại muốn nhúng tay vào chuyện này?

Thường Kha đáp:

- Nghe bảo ông nội người kia từng cứu mạng Lão Giang Xuyên Bá, người ta mang tín vật của Lão Giang Xuyên Bá tới, thái phu nhân Giang Xuyên Bá lập tức ra mặt, không liên quan gì đến đến phủ Tương Dương Hầu hết.

Sau đó, tỷ ấy lại hỏi Vương Hi:

- Đố muội, tỷ biết chuyện này kiểu gì?

Vương Hi trông hai mắt tỷ ấy sáng rực, dáng vẻ như thể "muội mau hỏi đi" thì nhịn không được bật cười, phối hợp lắc đầu, còn hỏi:

- Sao tỷ lại biết chuyện này?

Có lẽ đây mới là điều Thường Kha quan tâm, tỷ ấy hưng phấn nói:

- Lúc Phan biểu muội và Đại bá mẫu nói chuyện, tỷ vô tình nghe được đó.

Thường Kha và Phan tiểu thư ở chung một viện, gió thổi cỏ lay biết ngay cũng chẳng lạ. Nhưng không ngờ Phan tiểu thư lại biết nội tình mấy chuyện này, thật làm người ta tò mò.

Vương Hi hối Thường Kha mau kể, Thường Kha cũng không úp mở:

- Nghe ý của Phan tiểu thư, Đại bá mẫu và thái phu nhân đã dò hỏi chuyện này khắp nơi, cảm thấy không ổn liền cầu kiến Lưu phủ, nghĩ cách nhờ Lưu gia giúp đỡ tìm hiểu.

Dứt lời, tỷ ấy không nhịn được cảm thán:

- Tài thật đó. Muội không nói, tỷ không ngờ Phan tiểu thư lại lợi hại đến vậy. Thái phu nhân không nghe ngóng ra, thế mà muội ấy lại làm được.

Vương Hi cũng rất bất ngờ. Nhưng Phan tiểu thư có thể giúp đỡ Hầu phu nhân cũng là chuyện tốt. Mọi người đều là họ hàng thân thích của phủ Vĩnh Thành Hầu, phủ Vĩnh Thành Hầu làm khùng làm điên, bọn nàng cũng chẳng mát mặt gì.

Sáng hôm sau, khi Vương Hi đến vấn an thái phu nhân, thái phu nhân và Hầu phu nhân vồn vã với nàng hơn bao nhiêu. Không lẽ hối hận vì đã oan nàng? Vương Hi mỉm cười, thoải mái tận hưởng sự quan tâm của thái phu nhân và Hầu phu nhân.

Mà không biết có phải vì ảnh hưởng của thái phu nhân không, vú Thi cũng tự dưng thân vú Vương hơn nhiều, chẳng mất mấy bữa đã gửi xong thiếp mời, vú Vương đã nắm được cơ bản các nhà quyền quý trong kinh thành, còn làm thân được với vú hầu của mấy nhà rất có danh giá.

Phủ Vĩnh Thành Hầu lại bắt đầu chuẩn bị đón khách.

Nhưng rất khác với lần Thi Châu mở tiệc trước đó. Lần Thi Châu mở tiệc, phủ Vĩnh Thành Hầu rất bận rộn, chỉ riêng chuyện quét dọn đã không dễ dàng, chuyện trà nước điểm tâm đồ ăn lại càng khó mà ổn thỏa. Còn lần này Vương Hi mở tiệc, bọn họ có mỗi việc quét dọn, mặt khác, tự có người của Vương gia lo liệu, bọn họ không những nhẹ việc đi nhiều mà sau đó còn có thời gian buôn chuyện tám phét về yến tiệc.

"Thái phu nhân bảo vú Thi lấy bộ chén sứ trắng ngọt để tiếp đón tiểu thư các phủ, nhưng ta nghe bà tử phòng bếp kể, Vương gia định dùng bộ chén sứ kia lúc uống trà ăn điểm tâm, còn lúc ăn cơm sẽ dùng bộ phấn thái* do Đại tiểu thư nhà họ mang tới."

"Bà tử phòng bếp đã lên danh sách hết thảy, e rằng mấy bộ phấn thái không rẻ đâu."

"Chỉ riêng trà đã chuẩn bị hơn mười loại, còn có cả Minh Tiền Long Tỉnh và trà Lục An."

"Tất cả rượu đều được chở từ Kim Hoa, bữa trước Thi tiểu thư dặn đi dặn lại mấy người bọn ta là phải có Khê Xuân. Nhưng họ Vương người ta thì chẳng đòi hỏi thêm gì, hơn nữa chỉ dặn người hầu chú ý một loại rượu tên Đông Dương, bảo là vận chuyển rất khó. Nhất định rượu Đông Dương kia còn quý hơn Khê Xuân."

Các vú hầu của phủ Vĩnh Thành Hầu không khỏi so sánh hai bên.

"Đúng, đúng thế! Ta còn nghe nói nữ đầu bếp của Vương tiểu thư chỉ phụ trách làm điểm tâm, còn món mặn sẽ mời bếp trưởng của Xuân Phong Lâu tới làm. Thế nào cũng rất ngon."

Điểm tâm do nữ đầu bếp của Vương Hi làm ngon bao nhiêu, những người này đều biết, cũng càng mong đợi vào tay nghề của bếp trưởng Xuân Phòng Lâu. Bọn họ không biết, nữ đầu bếp của Vương Hi nấu món mặn cũng rất ngon, nhưng Xuân Phong Lâu là tiệm của nhà nàng, lần này tưng bừng một phen, nàng nhất định phải ưu tiên chuyện làm ăn nhà mình, quảng bá tiệm nhà mình.

Phủ Vĩnh Thành Hầu rộng từng nào, người hầu trong phủ bao nhiêu mạng, mọi người đều quanh quẩn trong một mẫu ba tấc đất suốt mười hai canh giờ, hễ có chuyện gì cũng có thể buôn mấy tháng liền.

Có người nháy mắt ra hiệu cho bên Tình Tuyết Viên, nơi Thi Châu đang ở biết: "Không phải chê nhà người ta tới từ chốn quê mùa, đến để làm tiền à? Nếu ta là thái phu nhân, thân thích như vậy đến càng nhiều càng tốt, ở càng lâu càng vui. Rồi không phải Hầu phu nhân và Nhị thái thái đều đang nhăm nhe sân của người ta đó à? Sửa sang lại đẹp biết bao. Sau này Lục thiếu gia và Thất thiếu gia thành thân, nếu cần dùng đến, còn hoành tráng hơn lúc Thế tử gia thành thân."

Đám người vừa cười nói vừa đi qua.

Nhưng những lời này đến tai Thi Châu lại thành kiểu khác. Thi Châu giận run người, hết nhẫn rồi nhịn, song, vẫn không chịu nổi đập nát chung trà men Tế Hồng* do Công chúa Phú Dương tặng mà nàng ta thích nhất. Vú Đan theo nàng ta đến phủ Vĩnh Thành Hầu tiếc ghê gớm, bèn bày kế rằng:

- Ngày Vương tiểu thư mở tiệc, người muốn vào cung chơi với Công chúa Phú Dương không?

Nhưng tiến cung gặp Công chúa Phú Dương nào đơn giản.

Không những phải đề thiệp trước, qua các vòng, mà còn phải xét duyệt bởi nữ quan trong cung. Đường nhiên, với nữ quý có tiếng như Thi Châu, nữ quan trong cung thường sẽ không ngó lơ, nhưng càng là vậy thì càng phải chuẩn bị bạc, không thì người ta sẽ khinh mình keo kiệt, không biết đối nhân xử thế, ngay cả chút tiền lẻ cũng không muốn chi, cho dù có được duyệt qua, nhưng cũng bị người ta tỏ thái độ ra mặt. Thiệp tới tay quý nhân trong cung, còn phải xem quý nhân trong cung có bận việc gì khác không, có muốn gặp không. Rồi đến lúc thuận lợi vào cung, đi trên đường gặp người ta còn phải thưởng.

Như Bạc Lục tiểu thư ấy, tại sao mọi người đều thích nàng ta vào cung? Chẳng phải cũng vì lần nào nàng ta vào cung cũng thưởng không ít ư? Còn như Ngô Nhị tiểu thư, tại sao không muốn vào cung? Chính bởi vì không muốn dây dưa với những người trong cung đó.

Song, Thi Châu vẫn thấy vú hầu nhà mình nói có lí, nàng ta chấp nhận bỏ ra ít tiền, còn hơn là ở lại phủ Vĩnh Thành Hầu dát vàng lên mặt cho Vương Hi. Nàng ta nhân buối tối qua thưa hầu thái phu nhân, nhắc tới chuyện này. Tất nhiên là thái phu nhân mong Thi Châu thân gần cung cấm. Nhưng không biết ai rỉ tai thái phu nhân cái gì, thái phu nhân lại hỏi Thi Châu:

- Có thể dẫn A Nghiên đi cùng không? Bà nghĩ hôn sự của A Ngưng đã quyết rồi, còn A Nghiên cũng nên tìm hiểu thôi. Nếu được Công chúa Phú Dương nói tốt, người ta sẽ chú ý con bé hơn chút.

Thi Châu khó chịu như nuốt phải ruồi, tính từ chối, nhưng trong lúc vô tình liếc qua Thường Nghiên, thấy Thường Nghiên long lanh hai mắt nhìn mình, lại nghĩ tới trong mấy tỷ muội Thường gia, người này cũng tạm chấp nhận được, nếu được gả vào nhà tốt, nói không chừng sau này có thể giúp đỡ nàng ta. Thế là nàng ta lập tức thay đổi quyết định, cười gật đầu đồng ý.

Thường Nghiên thở phào. Dạo này, Tứ công tử Giải Phùng của phủ Tương Dương Hầu thường vào cung, nghe nói là đang theo hầu Tứ Hoàng tử học bài. Công chúa Phú Dương và Thi Châu lại thân với Tứ Hoàng tử, lần nào Thi Châu vào cung cũng sẽ đi gặp Tứ Hoàng tử, có khi lúc ấy nàng sẽ gặp được Giải Phùng.

Quả thật hôn sự của nàng cũng phải quyết rồi, nếu nàng vẫn không thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Giải công tử, nàng sợ khi mẫu thân đến phủ Tương Dương Hầu cầu hôn, phủ Tương Dương Hầu sẽ thẳng thừng từ chối. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nàng.

Sau khi rời chỗ thái phu nhân, Thường Nghiên đặc biệt mang theo mấy túi lưới do mình làm qua cảm ơn Thi Châu.

Thi Châu rất hài lòng với thái độ của Thường Nghiên. Nàng ta đã làm không ít chuyện cho Thường Ngưng, nhưng chưa từng được một miếng nào của Thường Ngưng. Giờ hôn sự của Thường Ngưng đã quyết, tuy Hầu phu nhân giữ Thường Ngưng trong phòng học nữ công, nhưng chẳng lẽ không có một cơ hội ra ngoài nào? Có khi là Thường Ngưng nghĩ không được lợi từ mình nên thôi luôn?! Thi Châu cười khinh. Vậy nên nàng ta càng quan tâm đến Thường Nghiên hơn.

Thường Kha biết sau khi hôn sự của Thường Nghiên được quyết thì sẽ đến mình. Nhưng tỷ ấy không giống Thường Nghiên, còn có mục tiêu. Nếu nói đến người tỷ ấy từng cảm mến, cũng chỉ có Trần Anh. Nhưng tỷ ấy biết, dù mặt trời có mọc đằng Tây, tỷ ấy cũng không có cơ hội được gả cho Trần Anh. Tỷ ấy không tránh khỏi buồn phiền, kéo theo khi giúp Vương Hi chuẩn bị mở tiệc hơi thất thần.

Vương Hi là kiểu người mà khi đã coi ai như bạn hữu thì nhất định sẽ tích cực quan tâm người đó, còn nếu đã bị nàng loại ra khỏi vòng bạn bè của mình, nàng sẽ không bao giờ chủ động hỏi thừa người ta.

Tất nhiên Thường Kha là bạn hữu của nàng. Nàng kéo Thường Kha ra chỗ gốc cây lòng não bên sân nói chuyện.

Thường Kha não nề, cũng muốn nói chuyện với người khác, nhưng tỷ ấy cảm thấy trong phủ này, ngoại trừ Vương Hi thì chẳng có ai thích hợp, cho nên không giấu giếm, kể hết tâm tư của mình với Vương Hi.

Vương Hi rất khó xử:

- Muội còn không làm được gì chuyện của mình, chuyện của tỷ, muội thật sự không giúp được. Nhưng nếu có ai đến phủ làm mai, muội vẫn có thể giúp tỷ hỏi thăm kĩ càng. Dẫu sao vẫn tốt hơn mù cưới câm gả, đáng tin hơn miệng bà mối nhiều.

Thường Kha chơi với Vương Hi, tự biết Vương gia mạnh vì gạo bạo vì tiền, cảm thấy Vương Hi nói rất đúng. Hai người nói chuyện một lúc thì thợ may của Hoa Tưởng Dung tới đo áo cho Vương Hi và Thường Kha.

Trời quá nóng, bọn nàng tiếp khách trong sảnh. Vương Hi phấn khích kéo Thường Kha đi gặp.

Lần này, bọn nàng muốn làm xiêm y mùa hè kiểu Tô Châu. Hoa Tưởng Dung lại mang theo vải pha mới đến, được giới thiệu đặc biệt nhất trong đó là một loại dệt từ vải đay và tơ tằm của Phùng Ký - Hồ Châu, vừa có độ mềm mịn của tơ tằm, lại có độ thoáng mát của vải đay.

Tự dưng Vương Hi rất muốn gặp gia chủ của Phùng Ký - Hồ Châu. Coi bộ, nhà họ luôn cố gắng sáng tạo để vải pha nhà mình trở nên mới mẻ đặc biệt, những nhà như vậy, rất có tiềm năng. Vương Hi đo áo xong liền phái Vương Hỉ chuyển lời cho đại chưởng quỹ, đại chưởng quỹ nhất định sẽ tìm hiểu rõ, bẩm lại với Đại ca của nàng.

Còn nàng thì làm xong là xong, chờ đến khi cửa hàng bạc chuyển đồ tới, ngày mở tiếc cũng đến.

Đầu tiên Vương Hi qua chỗ thái phu nhân, theo phép mời bà tham dự. Thái phu phân tặng nàng mấy món đồ trang trí làm quà tân gia, dặn dò vài câu rồi từ chối khéo. Sau đó, Vương Hi qua chỗ Hầu phu nhân, Nhị thái thái và Tam thái thái. Tất nhiên là mọi người từ chối khéo, hoặc tặng bộ trà cụ, hoặc tặng bồn hoa, hoặc tặng đồ thêu.

Nhưng khi đến chỗ Thường Ngưng, chẳng biết có phải vì Thường Ngưng bị Hầu phu nhân quản chặt quá, hay vì không ưng mối hôn sự của mình mà thiếu nữ đương tuổi xuân trẻ trung lại mặt mày vàng vọt, nổi mấy nốt mụn trên trán, hằm hằm nhìn Vương Hi:

- Các người đều là tiểu cô nương chưa đính hôn, còn có người xe đến xe đi tặng đồ, ta đây không tới làm ngứa mắt các người. Các người cứ chơi vui vẻ, nhưng cẩn thận không lại đắc tội với em chồng tương lai, sau này được gả đi bị người ta chơi xấu.

Vương Hi bực không để đâu cho hết. Nàng có lòng tốt tới mời, chẳng lẽ là chuyện xấu?

- Thế Nhị tiểu thư cứ ở trong phòng thêu áo cưới đi. - Nàng thẳng thừng bật lại. - Đến ngày nhận thân lấy đồ ra, tất cả đều do tú nương làm, Hầu phu nhân lại phải cho tiểu thư một a hoàn châm tuyến. Nghe nói a hoàn châm tuyến không rẻ đâu, tiền không đã ba mươi lượng, tiền trả hàng tháng cũng khỏi phải nói.

Châm chọc nàng ta mua được mà chưa chắc đã dùng được.

Nhưng vừa hay chọc trúng chỗ đau của Thường Ngưng, tỷ ta nổi đóa:

- Cái đồ tiểu nhân nhà ngươi...

Vương Hi chẳng buồn nghe tỷ ta nói xong đã phất áo bỏ đi. Cơ mà nàng còn chưa ra khỏi chính viện của Hầu phu nhân, câu chuyện này đã lan ra khắp phủ Vĩnh Thanh Hầu.

Mọi người cảm thấy Vương Hi ngây thơ, cũng biết tính nàng không hay nhẫn nhịn, nhưng không ngờ miệng lười nàng lại sắc bén như vậy.

Thường Nghiên cảm thấy hôm Vương Hi mở tiệc mà mình lại theo Thi Châu vào cung, về tình về lí đều đuối, sợ Vương Hi cả giận rồi trách, nàng không đáp trả thì bực thân, mà đáp trả thì sợ đến tai phủ Tương Dương Hầu, thế là quyết định trốn đến chỗ thái phu nhân, chỉ nói sợ mình không hiểu lễ nghĩa trong cung làm trò cười cho người ta, muốn thái phu nhân dạy cho nàng phải chú ý những gì khi vào cung.

Thái phu nhân lại Thường Nghiên mới chỉ vào cung một lần hồi bé, không giống hai tỷ muội Thường Ngưng cách hai, ba năm đều có thể theo Hầu phu nhân vào cung, bà thương chái, giữ Thường Nghiên lại dặn một thôi một hồi.

Vương Hi không gặp được Thường Nghiên, nhắn lại rồi qua chỗ Phan tiểu thư. Phan tiểu thư rất nhiệt tình, không chỉ đồng ý tham gia tiệc, mà còn lấy xiêm y mình định mặc hôm dự tiệc ra cho Vương Hi nhận xét:

- Liệu có bị mặc trùng với các tỷ muội không? Rồi đến lúc đó đổi trang sức không biết có thể cứu vớt được một chút hình tượng không nữa.

Vương Hi cười ha ha, nói:

- Mặc trùng nhau, chẳng phải sẽ biết ai đẹp hơn ai ư? Muội nghĩ Phan tỷ tỷ không cần lo mấy chuyện này đâu!

Phan tiểu thư biết rõ là lời khách sao mà vẫn vui, giữ Vương Hi lại uống trà ăn bánh một lúc mới cho nàng về.

Thường Nghiên sau đó tới Liễu Ấm Viên giải thích, nhưng Vương Hi đã chẳng còn chút hảo cảm nào với tỷ ta.

Ngày mở tiệc hôm đó, rạng sáng trời đổ cơn mưa phùn, đến khi sáng tỏ thì mưa cũng tạnh, lá cây được mưa rội rửa trở nên xanh mướt tươi mát, không khí cũng bớt oi bức đi nhiều.

Bạch Quả phấn khởi bảo:

- Thời tiết tốt quá, ngay cả ông trời cũng giúp tiểu thư của cúng ta.

Đây là lần đầu tiên Vương Hi mở tiệc từ khi tới kinh thành, người của Vương gia đều trông mong hết thảy suôn sẻ.

Vương Hi vận áo khoác dài màu phấn may từ vải pha của Phùng Ký, phối với váy trắng, cài trâm đính ngọc trai và kết hoa nhài, tươi mát tựa đóa hoa đẫm sương ngày hè, cũng không kém phần yêu kiều, dễ mến.

Thường Kha tới sớm hơn mọi người. Tỷ ấy cũng mặc xiêm y may từ vải pha của Phùng Ký, nhưng khác là tỷ ấy mặc một bộ nhu quần* màu vàng nhạt, thêu nhành hoa xương bồ màu hồng, đeo khuyên tai ngọc lưu ly xanh, cài mấn hoa đính tơ bạc, đoan trang xinh đẹp, lại có chút trưởng thành, rất có phong thái của tỷ tỷ.

Áo ngắn, váy xếp ly*

Hai người xem giờ, cùng nhau ra cửa thùy hoa đón khách. Vương Hỉ thì dẫn mười phụ nhân to khỏe đặt băng khắp viện, sắp xếp a hoàn đứng quạt.

Người tới sớm nhất là Lục Linh. Muội ấy mặc một bộ nhu quần xanh lá mạ, đeo trâm hoa bằng ngọc và cài hoa đinh hương, tôn lên khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, khí sắc tươi vui, như một tiên hoa. Vương Hi và Thường Kha nhìn mà thích.

Cư nhiên muội ấy vừa xuống xe ngựa đã nhấc váy chạy lại với hai người, còn nói:

- Muội không muộn chứ? Muội muốn đến sớm hơn nữa nhưng vú Giang bảo tới sớm quá không tốt lắm.

Hoạt bát mà thẳng thắn, có ai không cưng một tiểu cô nương như vậy chứ?

Vương Hi và Thường Kha lập tức nắm tay muội ấy, hỏi muội ấy đã ăn sáng chưa, có nóng không, muốn vào sảnh nghỉ ngơi uống nước ô mai, ngồi ghế một chút không. Nhưng Lục Linh lại cười bảo:

- Thôi muội ở đây đón khách với hai vị tỷ tỷ được không? Ngô Nhị tỷ tỷ rất đúng giờ, muội thấy tỷ ấy cũng sắp tới rồi.

Lại không ngờ người tới thứ hai là Bạc Lục tiểu thư. Nàng ấy tặng Vương Hi một cuốn chép tay Du Kí bản tiền triều duy nhất, còn cười nói tha thiết:

- Muội kể muội cùng người nhà du ngoạn nhiều nơi, chắc cũng rất thích đi đây đi đó. Quyển này là món đồ ông nội ta rất thích, tiếc còn không đành lòng chôn theo, muốn giữ lại cho con cháu đời sau xem. Ta nghĩ thể nào muội cũng rất thích loại sách này, nên mấy ngày trước đã sai mấy đứa a hoàn liên tục sao chép một bản. Chỉ mong ta không đoán sai, muội sẽ thích nó!

Quả thật Vương Hi rất thích món quà này. Nàng ríu rít cảm ơn, tươi cười dẫn Bạc Lục tiểu thư vào phòng khách ngồi trước, kêu mấy đứa Bạch Truật rót trà dâng bánh cho Bạc Lạc tiểu thư, rồi mới quay trở lại cổng thùy hoa đón khách tiếp.

Bạc Lục tiểu thư vừa uống trà vừa âm thầm đánh giá bày trí xung quanh. Cửa phòng khách mở rộng, tất cả đều được khảm lưu li rực rỡ, đây là loại lưu li có nguồn gốc hải ngoại, chỉ được bán bởi những cửa tiệm nhập hành từ thuyền đi biển, hơn nữa còn phải đặt hàng trước rất lâu. Bạc gia cũng có một phòng khách lắp cửa khảm lưu li như này, nó được đặt tại viện của bà nội nàng, do phụ thân nàng hiếu kính bà nội.

Phòng khách Đa Bảo cách bên trên đặt vào ngà voi điêu hoa sen Song Ngư đồ, chạm trổ tinh xảo, sinh động như thật, cá chép kia, lắc đầu vẫy đuôi, như thể sống thật, muốn nhảy lên khỏi mặt nước. Đồ dùng trong nhà dùng hoàn toàn bằng gỗ kê sí, rèo che là mành sa màu lục vẹt, bên cạnh bày mấy bồn lan huệ.

Bạc Lục tiểu thư không khỏi nhíu mày, mùa này còn lan huệ ư.

Nhưng còn có thứ khiến nàng ấy lấy làm lạ hơn. Bốn góc phòng khách thế mà đều đặt băng, có tiểu a hoàn đứng đó, cầm quạt hương bồ quạt mát. Hơi mát lan tỏa, tuy là buổi sáng, ngày hè chói chang mà lại mát như đầu thu.

Phải bỏ ra nhiều tiền lắm ấy.

Bạc Lục tiểu thư nghe đồn, Công chúa Phú Dương đến chơi phủ Vĩnh Thành Hầu, người đi theo nóng tới mức suýt bị say nóng. Trong cung đều đang bàn tán người hầu của Thi Châu không chu đáo, một bữa tiệc nhỏ bốn, năm mươi người cũng lo không xong.

Chỗ băng này có lẽ do Vương gia chở tới. Trong lúc Bạc Lục tiểu thư suy nghĩ, Ngô Nhị tiểu thư đã tới. Nàng ấy vẫn ăn vận đơn giản mà trang nhã như trước. Một thân áo lụa khoác ngoài kiểu dáng Hàng Châu sắc vàng xanh, kết hợp với váy trắng, cài hai đóa chi tử trên búi tóc song loa, hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ dễ chịu.

Bạc Lục tiểu thư cười nói:

- Mùa này vẫn có hoa chi tử, chắc hoa này do nhà muội tự chăm?

Ngô Nhị tiểu thư cười đáp:

- Tỷ cũng biết đây, Nhị tẩu nhà muội không có sở thích gì khác ngoài chăm hoa. Đây là muội hái trộm của tẩu ấy, khi về còn không biết phải làm sao nữa!

Đương nhiên là nói đùa. Có ai ở kinh thành không biết lớn bé Ngô gia hòa thuận, được nhiều người hâm mộ. Bạc Lục tiểu thư rất thích hoa chi tử này, khen mãi, còn đòi Ngô Nhị tiểu thư một bồn.

Vương Hi dẫn Phan tiểu thư đến. Đây là lần đầu tiên Phan tiểu thư tiếp xúc với mọi người, không thể thiếu một màn giới thiệu. Cũng may Phan tiểu thư trông thì đoan trang ít nói, nhưng lại rất khéo léo, chỉ mới mấy câu đã hòa nhập với mọi người, khiến bầu không khí trở nên vui vẻ hơn.

Lục Linh đòi đi thăm sân vườn của Vương Hi. Muội ấy nói:

- Vừa này mới tới, muội đã thấy trong sân của tỷ có dây đu, chúng ta đến đó ngồi nói chuyện đi.

Bạc Lục tiểu thư phe phẩy quạt tròn trúc tương phi, cười nói:

- Ta không đi. Ngoài trời nóng lắm.

Lục Linh bĩu môi.

Một tiểu a hoàn vào bẩm, rằng Ngủ tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu đến.

Ngô Nhị tiểu thư kinh ngạc, hỏi Vương Hi:

- Muội mời cả tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu à?

Vương Hi chẳng biết đâu mà lần, hoang mang đáp:

- Muội không gửi thiệp mời phủ Tương Dương Hầu! Có nhầm lẫn gì chăng?

Kinh thành lớn mà cũng thật nhỏ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mất nhà đấy. Nữ quyến phủ Vĩnh Thành Hầu và nữ quyến phủ Tương Dương Hầu có xích mích, ngay cả Ngô Nhị tiểu thư bàng quan với những chuyện này cũng biết, chớ đừng nói là người khác.

Còn Bạc Lục tiểu thư lại bình tĩnh như thường, cười bảo:

- Đã tới thì đều là khách. Huống chi hôm nay Vương tiểu thư tổ chức tiệc tâm gia, muội ấy đã có lòng tới chúc mừng, không lẽ chúng ta từ chối để người ta ngoài cửa? Muội ấy tới thì tiếp thôi!

Vương Hi cũng nghĩ vậy, vì không để thất lễ, còn phái Bạch Truật đi đón người.

Vương Hi biết Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu, bọn nàng đã gặp nhau lần đầu tại chùa Vân Cư, lần thứ hai tại tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh. Vương Hi nhớ rõ nàng ấy có nước da trắng nõn và khuôn mặt tròn, khóe miệng điểm nốt chu sa, cười lộ má lúm đồng tiền, tuổi xêm xêm nhau, để lại cho đối phương ấn tượng rất sâu.

Nàng đứng trước cửa phòng khách đón Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu. Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu mặc một bộ áo khoác lụa dài kiểu dáng Hàng Châu màu lục nhạt thêu hoa văn trúc xanh, cài ngọc trâm, tặng Vương Hi một bộ văn phòng tứ bảo đặt trong hộp gỗ sơn son khắc khoa, cười nói đã cười, vừa nhún gối chào Vương Hi vừa nói:

- Mong Vương tiểu thư đừng trách ta không mời mà tới.

Không đánh người mặt cười. Người ta đã khách sáo như vậy, Vương Hi cũng không thể làm khó, cười đáp lại:

- Ta và các tỷ muội của quý phủ không quá quen thân, nhất thờ cũng không biết ai ở nhà, ai không ở nhà, không dám gửi thiệp mời lung tung, suy cho cùng cũng do ta không phải. Ngũ tiểu thư đừng khách sáo với ta.

Phủ Tương Dương Hầu quản giáo khá nghiêm, nàng tin chắc Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu mà không được thái phu nhân nhà họ cho phép thì tuyệt đối sẽ không đến dự tiệc tân gia của một vị biểu tiểu thư phủ Vĩnh Thành Hầu như nàng. Mà không biết thái phu nhân phủ Vĩnh Thành Hầu có biết trước không?

Nhưng bất kể thái phu nhân phủ Vĩnh Thành Hầu biết hay không, giờ Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu đã đến, chắc họ cũng phải biết rồi.

Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu tỏ ra rất thân thiết với Vương Hi:

- Bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta nên thường xuyên qua chơi với nhau, thân như tỷ muội mới phải. Khuê danh của ta có duy nhất một chữ "Tú", ta biết muội nhỏ hơn Thường Kha, mà ta lại hớn hơn Thường Kha ba tháng, nếu muội không chê, cứ gọi ta là "Ngũ tỷ tỷ".

Nói rồi còn mỉm cười với Vương Hi, lúm đồng tiền trên má càng sâu hơn.

Vương Hi được yêu chiều từ nhỏ, tuy trưởng bối thường khuyên nàng "Không liên quan đến sinh tử thì không nên quá so đo với người ta", nhưng nàng cũng không thích tùy tiện gọi người ta là "tỷ tỷ", huống chi phủ Tương Dương Hầu bợ đít quá mức, tính toán quá chi li, nàng không ưa nổi, vậy càng không có chuyện sẽ gọi các tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu là "tỷ tỷ".

Nàng cười đáp:

- Vậy thì tốt quá. Bữa nay, ta quen biết mấy vị tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không chê, ta gọi người là "Giải Ngũ tiểu thư" nhé? Không kẻo các tỷ muội khác hoang mang, không biết ta đang gọi ai! - Vương Hi nhiệt tình ôm lấy cánh tay của Giải Ngũ tiểu thư. - Trời nóng quá, mau vào phòng nghỉ, uống mấy hớp trà dương mai giải nóng thôi.

Giải Ngũ tiểu thư biết mình bị từ chối, nhưng Vương Hi nói cười nhiệt tình như vậy, mặc dù trong lòng có hơi không vui, nhưng nàng ấy cũng không tỏ thái độ ra mặt, đành phải nhịn xuống, tươi cười theo Vương Hi vào phòng khách.

Hơi lạnh trong phòng khách ập vào mặt.

Nàng ấy nhạy bén, lập tức biết trong phòng để rất nhiều băng. Nhưng nàng ấy vừa bước vào đã nhìn thấy Bạc Lục tiểu thư, chưa kịp nhìn quanh đã nhanh chóng gọi một tiếng thân thiết "Lục tỷ tỷ", bước tới chào Bạc Lục tiểu thư.

Đại đường tỷ của Giải Ngũ tiểu thư là Đại tẩu của Bạc Lục tiểu thư, hai nhà có quan hệ thông gia, việc hiếu hỉ ma chay lại thường xuyênnnên rất quen mặt nhau. Bạc Lục tiểu thư đáp lễ:

- Mới nãy ta còn nói với Ngô Nhị tỷ tỷ, phủ Tương Dương Hầu có muội là nhạy bén nhất, có chuyện gì, thái phu nhân nhà muội cũng thích muội ra ngoài xã giao. Nhưng không biết bữa nay muội đến tặng quà rồi đi hay ở lại chơi? Nếu ở lại chơi, lát nữa mở tiệc, mọi người có thể có thêm một bạn rượu rồi.

Giải Ngũ tiểu thư vốn chỉ định tặng quà, nói chuyện với Vương Hi rồi về, nhưng đã nghe vậy thì thật sự phải thay đổi kế hoạch. Nàng ấy cười đáp:

- Kiểu gì muội cũng phải tiếp rượu Lục tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ chứ. - Nói rồi thi lễ với mọi người trong phòng.

Giải Ngũ tiểu thư nói chuyện với Bạc Lục tiểu thư, thật sự rất khéo ăn nói, tạo cảm giác thân quen với mọi người, chỉ chốc lát sau, mọi người đã cười nói vui vẻ, như thể nàng ấy cũng được mời.

Thường Kha cảm thán, thì thầm với Vương Hi:

- Giá mà tỷ cũng lợi hại như người ta vậy thì tốt quá!

Vương Hi an ủi:

- Chí không ở tuổi lớn, tài không ở miệng lanh.

Thường Kha bật cười, được an ủi ngay tức khắc, quay sang trò chuyện rôm rả với mấy người Ngô Nhị tiểu thư.

Vương Hi thấy trán mọi người đều không đổ mồ hôi, bèn mời mọi người đi dạo trong vườn:

- Nếu đã là tiệc tân gia, cũng muốn mời mọi người đi ngắm một chút. Sau đó, chúng ta sẽ dùng cơm trưa tại lương đình cạnh hồ. Bên đó cây lá xanh mướt, ban trưa xem cũng làm người ta khoan khoái theo.

Lục Linh muốn nói lại thôi, muội ấy nghĩ ở lại phòng khách vẫn tốt hơn, có băng, mát rượi. Nhưng năm nay kinh thành khan hiếm băng, Vương Hi bày vẽ như vậy, dù chỉ mỗi buổi sáng, nhưng cầm cự được nửa canh giờ đã là khó. Lương đình tuy thoáng mát, song, vẫn không thể bằng phòng khách. Nhưng vì muội ấy không muốn Vương Hi khó xử, nên không nói gì, đứng dậy theo mọi người. Những người khác cũng không lên tiếng.

Sân vườn của Vương Hi thì khỏi phải bàn, nàng đã bỏ ra một số tiền lớn để mời bậc thầy hàng đầu của Giang Nam tới thiết kế, hoa cỏ xanh tươi không nói, một bước một cảnh, cầu con nước chảy, lối nhỏ quanh co, dạo bước trong vườn mà như đang ở Giang Nam, ở một nơi khô hanh ít nước như kinh thành quả thật rất hiếm gặp.

Bạc Lục tiểu thư trêu ghẹo:

- Bảo sao muốn bọn ta dạo quanh vườn. Có vườn đẹp nhường này quả thật không nên giấu. - Rồi chỉ băng ghế đá bên hòn non bộ. - Vào đông, ngồi chỗ kia vừa hay ngắm được hai gốc mai nhỉ? Ta thấy tới đông muội phải mời bọn ta thêm lần nữa đó.

Trước đó Thường Kha còn không để ý, nghĩ đến dòng chính và nhị phòng đều đang nhăm nhe viện này, cảm thấy Vương Hi không cần phải sửa lại viện này tốt như vậy. Nhưng Vương Hi đã không làm thì thôi, mà đã làm là phải tới bến. Nhỡ nàng qua đông ở đây, không ngắm được hoa mai thì sẽ bất an lắm.

- Đúng vậy! - Nàng sảng khoái trả lời, còn chỉ vài cây quế cách đó không xa. - Muội còn trồng cả kim quế và ngân quế giống Giang Nam, không cần chờ tới mùa đông, mà chỉ mới mùa thu thôi đã có thể mời người tới chơi, uống rượu hoa quế, ăn bánh quế, thưởng tiền ngân quế.

Lục Linh vỗ tay, nói:

- Vương tỷ tỷ đừng quên đó nhé.

Ngô Nhị tiểu thư cười nói:

- Muội yên tâm, dù muội ấy có quên thì muội cũng không quên.

Mọi người bật cười ha hả.

Đến khi dùng cơm trưa ở lương đình, Lục Linh phát hiện trong lương đình cũng đặt băng, còn treo mất bức rèm trúc tương phi, ngồi trong lương đình vừa hay có thể ngắm được hoa súng nở rộ trong hồ, cảnh trí còn đẹp hơn trong phòng khách.

- Chỗ này cũng mát quá! - Muội ấy là người đầu tiên dựa vào ghế mỹ nhân, ngắm hoa súng hoặc hồng hoặc trắng, hỏi Vương Hi. - Có nuôi cá không ạ?

- Có nuôi cá chép. - Vương Hi đáp, kêu Bạch Truật đi lấy thức ăn cho cá cho Lục Linh. - Muội cứ chơi một lát trong lúc đợi khai tiệc.

Lục Linh gật đầu lia lịa, rắc thức ăn cho cá dụ các loại cá chép tới. Mấy người Ngô Nhị tiểu thư cũng nhịn không được bước lại xem.

Chỉ có Giải Ngũ tiểu thư, lặng lẽ tới bên Bạc Lục tiểu thư, thì thầm:

- Lục tỷ tỷ, nghe nói Nguyệt biểu ca tặng quà cho Vương tiểu thư, thật ạ?

Bạc Lục tiểu thư nghe vậy liền cảnh giác.

Phủ Tương Dương Hầu có tiếng nâng cao đạp thấp, biểu tiểu thư nho nhỏ của phủ Vĩnh Thành Hầu mở tiệc tân gia như một trò đùa, phủ Tương Dương Hầu không chỉ không mời mà đến, mạnh vì gạo, bạo vì tiền để Ngũ tiểu thư tới tham gia yến tiệc, mà giờ còn hỏi chuyện Bạc Minh Nguyệt tặng quà Vương Hi. Thất sự không thể không khiến Bạc Lục tiểu thư nghĩ nhiều.

Phủ Tương Dương Hầu muốn gả con gái tới nhà nàng là một chuyện, nhà nàng có đồng ý kết thông gia một lần nữa không lại là chuyện khác. Đại tiểu thư phủ Tương Dương Hầu quả thật có dung mạo hơn người, nhưng nếu lúc trước không phải phủ Tường Dương Hầu giở thủ đoạn, để Đại ca nhìn trúng Đại tiểu thư phủ Tương Dương Hầu, thì dù Đại tiểu thư phủ Tương Dương Hầu có thể chiều lòng Đại ca, nhà nàng cũng quyết không chấp nhận hôn sự này. Còn những người khác của phủ Tương Dương Hầu, hai nhà đã có một mối hôn sự, không thể có mối thứ hai.

Phủ Tương Dương Hầu sẽ không để mắt đến Thất ca của nàng chứ?

Vì Trần Lạc, nàng mong hôn sự của Vương Hi có thể mau quyết, nhưng nàng không định để phủ Tương Dương Hầu can thiệp vào. Nếu không, với bản tính của đám người phủ Tương Dương Hầu, nhất định sẽ cho rằng phủ Tương Dương Hầu có thể chối bay một số chuyện họ đã làm.

- Đúng là có chuyện như thế. - Bạc Lục tiểu thư cười đáp, sau đó ẩn ý. - Nhà muội cũng tự biết đấy, thái phu nhân nhà muội làm mai cho Thất ca của ta, nhưng chuyện còn chưa nói ra thì đã có tin đồn Thất ca từ chối hôn sự. Vương tiểu thư người ta biết giấu mặt vào đâu? Thất ca của ta không thể không gióng trống khua chiêng xin lỗi Vương tiểu thư.

Rồi nàng ra vẻ cảnh giác Giải Ngũ tiểu thư:

- Chẳng phải có kẻ ăn nói vớ vẩn ư? Thất ca của ta tốt là thế mà mấy năm nay đều bị những kẻ đó đưa chuyện bịa đặt! Nếu hôn sự của Thất ca có vấn đề gì, nhà ta chắc chắn sẽ không tha cho những kẻ tung tin đồn nhảm nhí đó.

Mặt Giải Ngũ tiểu thư hết đỏ lại trắng. Lúc trước, người tung tin đồn về Bạc Minh Nguyệt chính là nhà nàng.

Phủ Tương Dương Hầu cũng không đâu muốn kết thông gia với phủ Khánh Vân Hầu lần nữa, nhưng thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu luôn cảm thấy Đại tiểu thư nhà mình sau khi bước chân vào Bạc gia, tuy đã sinh trưởng tôn mà vẫn không có tiếng nói trong nhà, do đó muốn gả một tiểu thư khác cho Bạc Minh Nguyệt, đứa cháu đứa con được thái phu nhân và Hầu phu nhân phủ Khánh Vân Hầu yêu chiều nhất, dù không thể giúp đỡ Đại tiểu thư nhà mình thì chí ít cũng không kéo chân.

- Xem Lục tỷ tỷ nói kìa, cứ như người của phủ hai ta không biết đường giữ miệng. - Ngũ tiểu thư phủ Dương Dương Hầu giải thích. - Không phải vì muội nghe người ta kể, sợ người ta bóp méo câu chuyện, thế nên mới hỏi tỷ ạ? Lục tỷ tỷ đừng nghĩ oan cho bọn muội mà.

Lời xã giao, nhưng quá nghiêm túc sẽ phá hỏng bầu không khí. Hôm nay lại là ngày của Vương Hi, nên có điểm dừng. Bạc Lục tiểu thư mỉm cười, chủ động nắm tay Ngũ Tiểu thư phủ, nói:

- Có thể khiếm A Linh thích thú, cá chép Vương tiểu thư nuôi nhất định rất đặc biệt. Chúng ta cũng đi mở mang tầm mắt thôi.

Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu nào dám nói gì nữa, lập tức theo Bạc Lục tiểu thư lại gần mấy người Lục Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top