Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Tìm hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: uyenchap210

Sân khấu hí của phủ Thanh Bình Hầu được dựng ở một khoảng bằng phẳng vuông vức như bãi thao luyện, rộng rãi thoáng mát, sạp kịch hài thì ở đối diện sân khấu hí, chứa trăm người cùng đứng cũng không vấn đề.

Lúc mấy đứa Vương Hi đến, chưa có người xem, ở đó đều là các hầu già.

Vương Hi hơi bất ngờ, bất kể sân bãi được thiết kế kiểu nào thì đều có lí do cả. Nàng tò mò hỏi Ngô Nhị tiểu thư:

- Bình thường yến hội nhà tỷ mời rất nhiều người à?

Ngô Nhị tiểu thư gật đầu, đáp:

- Nhà tỷ nhiều huynh đệ tỷ muội, thông gia cũng nhiều, mỗi khi có việc hiếu hỉ, chỗ này cũng không đủ, bọn tỷ còn phải lên lầu bên cạnh nghe hát. - Nói rồi chỉ mấy cái lầu hai tầng cách đó không xa.

Bảo sao trong tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa, tỷ ấy lại dẫn mọi người lên lầu. Vương Hi mím môi cười, nhớ lại ngày hôm đó, chợt yêu quý Ngô Nhị tiểu thư thêm đôi phần.

Thường Kha nhìn mà cắn môi. Nàng ấy đã kiệm lời từ nhỏ, có việc sẽ luôn quan sát trước rồi mới mở miệng. Nhưng dạo này tiếp xúc với Vương Hi nhiều, lại cảm thấy càng cởi mở như Vương Hi càng tạo được thiện cảm trước đối phương.

Mình có nên học theo Vương Hi không? Suy nghĩ này lóe lên trong đầu thì nghe thấy Ngô Nhị tiểu thư vui vẻ kể cho Vương Hi biết phòng khách nhà họ cũng không đủ rộng, mấy chỗ vui chơi giải trí này ngày thường là bãi thao luyện, nhà có việc sẽ dựng sân khấu ở đây luôn. Nàng ấy lấy lại bình tĩnh, hỏi Lục Linh:

- Sao hôm nay thái phu nhân cũng đến? Không yên lòng về muội à?

Đáng lí, thái phu nhân là trưởng bối, lại ở góa, đến chúc thọ Thất phu nhân phủ Thanh Bình Hầu là sai tôn ti thứ bậc.

Lục Linh được chiều từ nhỏ, thành tính không gì không dám kể, nghe vậy cười bảo:

- Nhà có mình muội, nếu muội đi chơi, bà nội ở nhà một mình không có ai hầu chuyện. Mỗi lần phủ Thanh Bình Hầu mời khách, đều sẽ gửi riêng thiệp mời cho bà nội, mời bà nội qua chơi, nói chuyện với thái phu nhân.

Bảo sao! Thường Kha vỡ lẽ.

Lục Linh ruột để ngoài da kể tiếp:

- May mà thái phu nhân gửi thiệp mời bà nội. Chẳng biết Thục Phi nương nương làm gì khiến Hoàng thượng nổi giận, đêm qua không những bị Hoàng thượng khiển trách, ngay cả Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử cũng bị cấm túc, Công chúa Phú Dương khóc ầm ĩ, không dám xin trực tiếp Trưởng công chúa, phái ma ma thân tín nhờ bà nội qua phủ Trưởng công chúa nói giúp.

Nói đến đây, muội ấy nhếch miệng:

- Thục Phi nương nương không tốt ở đấy đấy, mất bò mới lo làm chuồng. Tính xấu của Phú Dương cũng từ ấy mà ra. Nàng ta còn trẻ, bà nội đâu thể cứ quan tâm chuyện nàng ta lo sợ hãi hùng mãi, nhưng phiền là nàng ta còn đưa theo một xe quà đến. Mọi người nói xem, bà nội nhận thì thành cái gì? Đành phải đuổi người, còn phải tránh mặt.

Lục Linh nói mà nghe rõ sự khó chịu, làm mấy đứa Ngô Nhị tiểu thư toát mồ hôi lạnh. Ngô Nhị tiểu thư cảm thấy Lục Linh quá không cẩn thận, mấy đứa Vương Hi thì lo mình nghe những điều này liệu có bị liên lụy.

- Kịch hài này do muội xin Thất thẩm thẩm. - Ngô Nhị tiểu thư sợ Lục Linh nói tiếp, vội cắt lời muội ấy. - Đừng nói là muội lại chán rồi nhé? Không thì dù có Thất thẩm thẩm bảo vệ, tỷ cũng phải mách bà nội.

Lục Linh làm mặt quỷ với Ngô Nhị tiểu thư, ngoan ngoãn theo Ngô Nhị tiểu thư đi về phía hành lang hoa xem diễn.

Vương Hi cũng đi theo, cười hỏi:

- Chỉ có mấy đứa chúng ta đã bắt đầu rồi ạ?

Diễn mỗi một vở cũng không rẻ, bất kể nhà ai, đã bày vẽ thế này thì đều phải tốn một khoản khá lớn. Vương Hi nhìn không ra mấy đứa bọn nàng có chỗ nào đáng để phủ Thanh Bình Hầu quan tâm như vậy.

Ngô Nhị tiểu thư mỉm cười, đáp:

- Đương nhiên! Thất thẩm thẩm mời riêng cho A Linh đấy, mong nó đến nhà tỷ có thể chơi ngoan một bữa, đừng vừa đến đã cãi nhau ầm ĩ rồi đòi về.

Lục Linh đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

- Chẳng, chẳng phải vì hồi đó muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện ạ? Giờ muội lớn rồi có lúc nào nhiễu sự nữa đâu?

Ngô Nhị tiểu thư mím môi cười. Lục Linh xấu hổ túm loạn, lại túm được Thường Kha ngu ngơ mới chạy tới. Thường Kha thì chưa hiểu gì đã bị kéo tuột đi, vừa buồn cười vừa giận dỗi, trước chạy theo muội ấy sau làm bộ nói:

- Muội kéo nhầm người rồi!

- Thường Tứ tỷ tỷ chơi với muội đi mà. - Muội ấy ngượng chín mặt, làm nũng với Thường Kha.

Thường Kha thích nhất mấy cô bé đáng yêu, nào chịu cho nổi, chỉ có thể lắc đầu theo muội ấy đi tới hành lang hoa.

Ngô Nhị tiểu thư và Vương Hi cười không ngớt, Ngô Nhị tiểu thư còn sợ Vương Hi hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích với nàng:

- Phủ tỷ rất cảm kích Giang Xuyên Bá, nếu không nhờ ngài ấy nói giúp trước Hoàng thượng, e rằng quân lương năm nay khó được xuất. Cho nên mọi người nhà tỷ khá là chiều A Linh.

Vương Hi nghe thì nhíu mày. Quân lương là vấn đề trọng yếu của nước nhà, phát qua các tầng, kiểu gì cũng có người nhăm nhe chú ý, thậm chí tham ô một phần, nhưng trì hoãn ngay từ Hoàng thượng thì thật sự đáng quan ngại. Đáng lẽ nàng không nên quan tâm những chuyện này, nhưng nàng và Ngô Nhị tiểu thư mới quen như đã thân, Ngô Nhị tiểu thư cũng rất thẳng thắn, nếu nàng lại khép mình vậy không coi Ngô Nhị tiểu thư là bạn hữu rồi.

Nàng vội hỏi:

- Tại sao có thể như thế? Chuyện quân lương nhà tỷ có thường bị vậy không? Hay thỉnh thoảng mới bị?

Tất nhiên, Ngô Nhị tiểu thư cũng rất hoang mang về chuyện này, đáp:

- Trước đây cũng chậm, nhưng hầu hết đều do Bộ Binh hoặc Bộ Hộ, còn ngay từ Hoàng thượng thì vẫn là lần đầu.

- Hoàng thượng có ý gì vậy? - Vương Hi càng lo.

Bề trên làm vậy thường vì thuộc hạ khiến bề trên không hài lòng, muốn giáo huấn, hoặc có thể là cố ý gây khó dễ, muốn đổi tướng. Phủ Thanh Bình Hầu trấn thủ Tây Bắc đã nhiều năm, mà không nghe nói trong triều có vị danh tướng kiệt xuất nào, nhỡ Hoàng thượng bất mãn phủ Thanh Bình Hầu, là tai hại của phủ Thanh Bình Hầu, cũng là tai hại của bách tính.

Ngô Nhị tiểu thư ấm lòng, cảm thấy mình không nhìn lầm khi xem Vương Hi là bạn, nói chuyện càng thân:

- Hoàng thượng cho rằng chiến sự Mân Nam quan trọng hơn, muốn nhà tỷ cắt một phần quân lương, chuyển một nửa sang xưởng đóng tàu bên Thiên Tân Vệ. Ông nội tỷ thấy cũng được, nhưng lại sợ Hoàng thượng nghĩ nhà tỷ ủng binh tự trọng* đâm ra do dự, may Giang Xuyên Bá đứng ra giải vây giúp nhà tỷ.

Nắm binh quyền, sở hữu quân đội, lực lượng vũ trang mà không nghe theo bề trên, thách thức chính quyền.

Vương Hi kinh hãi.

Chẳng phải Hoàng đế đang chuyển tiền của xưởng đóng tàu Thiên Tân Vệ cho nhà ngoại của Ninh Tần tức mẹ đẻ của Thất Hoàng tử à? Không lẽ phủ Thanh Bình Hầu và phủ Giang Xuyên Bá cũng không biết chuyện này?

Vương Hi mím chặt miệng, như thể làm vậy có thể giúp Trần Lạc giữ bí mật.

Ngô Nhị tiểu thư lại hiểu lầm nàng đang bất bình thay phủ Thanh Bình Hầu, dịu giọng an ủi nàng:

- Mấy chuyện này, nhà tỷ cũng không phải mới mặt lần đầu, có thể giải quyết êm xuôi không tổn hại sâu căn gốc rễ thì tốt rồi, cái khác, cứ từ từ xem xét thôi!

Lòng Vương Hi rối như tơ vò. Chẳng lẽ Hoàng thượng lại không biết chuyện này xung yếu cỡ nào? Quốc gia đại sự, không phải quan trọng hàng đầu ư?

Rốt cuộc là Hoàng thượng muốn rút quân lương của phủ Thanh Bình Hầu cho nhà mẹ của Ninh Tần, hay thật sự chướng mắt phủ Thanh Bình Hầu, muốn xử lí nhà họ?

Bất kể nguyên do trước hay sau, đều dấy lên giông bão trong lòng Vương Hi. Nàng nào còn tâm trạng xem kịch hài gì chứ?

Vương Hi vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh chào hỏi khách khứa xung quanh, nhờ Ngô Nhị tiểu thư đặc biệt giúp đỡ, không chỉ quen mấy vị tiểu thư có trưởng bối đang làm ở Bộ Binh, mà còn gặp được nữ quyến nhà đang chống lưng cho Thi gia, Thượng thư Bộ Binh, Đại học sĩ Vũ Anh Điện - Du Chung Nghĩa.

Nhất là cháu gái của Du Chung Nghĩa, trò chuyện cùng nàng rất vui vẻ, mọi người còn hẹn mấy ngày nữa đến phủ Giang Xuyên Bá thưởng hoa, cũng coi như một thu hoạch ở phủ Thanh Bình Hầu của nàng.

Về phần thọ tinh Ngô Thất phu nhân, Vương Hi cũng gặp được. Đó là một nữ tử cao gầy, dáng người cực kì mảnh dẻ nhưng không phải kiểu liễu rủ trong gió rung động lòng người, mà là mạnh mẽ thanh tú như tùng, sở hữu nước da màu mật hiếm thấy ở nữ tử, mày liễu mắt hạnh, nụ cười hào sảng phóng khoáng, vừa có nét yêu kiều của cô nương mà cũng mang vẻ oai hùng của nam nhân. Đứng lẫn trong các quý nữ mỹ lệ đoan trang tựa hạc giữa bầy gà, khiến người ta nhìn một lần mãi không quên, khó có thể rời mắt.

Vương Hi còn nhớ rõ ngay lúc ấy đã thốt lên: "Bà ấy là con gái nhà ai vậy?"

Theo suy nghĩ của nàng, người con gái tốt đẹp phụ thuộc rất nhiều vào nề nếp gia giáo.

Ngô Nhị tiểu thư đã nghe nhiều lời khen tương tự, không để tâm, hờ hững nói: "Phụ thân của Thất thẩm là Đô chỉ huy sứ Tây Ninh Vệ, thẩm ấy là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được nuôi dạy như con trai, cưỡi ngựa bắn tên, hành quân bày trần còn tài hơn Thất thúc của tỷ, mà cũng rất giỏi xã giao, quan hệ còn rộng hơn mẫu thân của tỷ. Thất thúc của tỷ phải tốn rất nhiều công sức mới cưới được Thất thẩm, coi Thất thẩm như bảo bối quý giá."

Nói đến đây, tỷ ấy như nhớ tới cái gì mà bật cười, kể tiếp: "Thất thúc của tỷ có tiếng sợ vợ vang khắp Tây Bắc đấy."

Vương Hi sáng mắt, trong yến hội chỉ muốn làm sao để lại ấn tượng tốt cho vị Thất phu nhân này, nhất thời bỏ qua chuyện quân lương, vui vẻ làm khách của phủ Thanh Bình Hầu nửa ngày còn lại.

Nhưng Thường Kha thì ngược lại, vì muốn chuyển lời giúp Thường Nghiên, đã chủ động bắt chuyện Ngũ tiểu thư phủ Tương Dương Hầu, khiến Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu đi cùng để mắt mấy lần, bám lấy nàng ấy hỏi chuyện nhà rất lâu, nói tới nói lui lại vòng về hỏi chuyện của Vương Hi, còn hỏi Thường Kha có biết ai mời Tiểu Hoa Lê không?

Thường Kha không khù khờ, nhận ra trong lời của Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu có ẩn ý, chỉ ấp úng hoặc trả lời không biết, khiến Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu không thu hoạch được.

Nàng ấy thoát khỏi người của phủ Tương Dương Hầu thì cũng lập tức tìm được Vương Hi, kể lại chuyện này cho nàng. Vương Hi nghi ngờ phủ Tương Dương Hầu đã biết chuyện Trần Lạc đưa thiệp mời Hoa Lê Ban, nhưng nàng thấy không có gì đáng để lo. Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người muốn dò hỏi tin tức từ nàng, nếu ai nàng cũng đề phòng, vậy cuộc sống còn gì thú vị nữa?

Dù sao văn đã có Bạch Quả và Bạch Truật, võ đã có Thanh Trù và Hồng Trù, nên trong có vú Vương, bên ngoài có Vương Hỉ, còn có trưởng bối luôn che chở nàng, nếu có vấn đề, binh tới tướng chặn, nước đến đá ngăn.

Nhưng Thường Kha không lạc quan như Vương Hi, dẫu không thích nói sau lưng người khác, song, liên quan đến Vương Hi, nàng ấy vẫn phải hạ giọng thì thầm:

- Phủ Tương Dương Hầu vô sự hiến ân cần, chúng ta vẫn nên cẩn thật thì hơn, không nhỡ bị lợi dụng. Mấy chuyện như này, không phải phủ Tương Dương Hầu chưa từng làm.

Vương Hi an ủi Thường Kha:

- Vậy cũng phải có lợi để làm chứ? Muội có gì đáng giá với họ? Lại nói, nội trạch quanh đi quẩn lại cũng chỉ những thủ đoạn đó, chúng ta lại không ngốc, đề phòng họ, nguy cơ bị lừa sẽ bớt đi.

Đúng thế thật. Thường Kha thường không được ai giúp đỡ, gặp chuyện sẽ lâm vào thế khó xử. Vương Hi không giống vậy. Coi như phủ Tương Dương Hầu có mưu kế gì đi, vậy cũng phải xem trưởng bối nhà người ta có chịu vào chòng không đã?

Nàng ấy suy nghĩ, tâm trạng vậy mà bình tĩnh lại, nhưng chợt nhớ tới một chuyện khác. Nàng ấy cười hì hì kèo Vương Hi đến một góc, hỏi:

- Vậy muội nói thật với tỷ đi, Trần Lạc mời Tiểu Hoa Lê giúp muội thật à?

Vương Hi không giấu giếm nàng ấy, tự nhiên thừa nhận.

Thường Kha ngạc nhiên, hỏi:

- Sao hắn lại làm chuyện như vậy? Biết không, hắn có tiếng là kẻ lạnh lùng vô tâm. Chẳng lẽ giữa hai người bọn muội còn có quan hệ khác? - Rồi nàng ấy trừng mắt. - Chẳng lẽ Trần Lạc có ý gì đó với muội thật? Hắn giúp muội cho Bạc Minh Nguyệt một bàn học à? Thế nên Bạc Minh Nguyệt mới tặng muội một xe quà xin lỗi!

Nàng ấy vừa nói vừa há hốc miệng, nhìn nhìn Vương Hi từ trên xuống dưới, như thể muốn đánh giá lại nàng một lần nữa.

Vương Hi dở khóc dở cười, biết Thường Kha hiểu lầm, quả thật có những chuyện có thể nói, nhưng cũng có những chuyện không thể. Nàng đành phải thừa nhận chỗ quà của Bạc Minh Nguyệt là để xin lỗi nàng, Trần Lạc giúp nàng mời Tiểu Hoa Lên đến nhà biều diễn vì nàng nhờ chàng ra mặt giúp.

Thường Kha không hề tin, nàng ấy lẩm bẩm:

- Đây không giống chuyện Bạc Minh Nguyệt sẽ làm, càng không giống chuyện Trần Lạc sẽ làm. Chẳng lẽ hai người này trúng tà rồi? Bạc Minh Nguyệt thì tỷ không dám khẳng định, nhưng Trần Lạc thì tỷ biêt rõ. Mấy hôm trước hắn còn đá tỷ phủ của hắn đến Trừng Châu Vệ, hắn đâu phải người tốt đẹp gì!

Vương Hi không thích nghe lời này, nàng phản bác:

- Chẳng phải tỷ nói tỷ chỉ thấy huynh đệ Trần thị từ xa, không tiếp xúc với họ, sao biết Trần Anh là người thế nào? Trần Lạc là người thế nào? Tất cả chỉ là tin đồn thôi. Đại cô gia của Trần gia chuyển tới Trừng Châu vệ, tỷ có dám vỗ ngực cam đoan do Trần Lạc làm không? Hay tỷ chỉ nghe người ta nói chàng đá tỷ phu của chàng tới Trừng Châu vệ?

Thường Kha đỏ mặt, không nói gì.

Vương Hi lại nghĩ, ngôn từ dù đáng sợ, nhưng phải biết chọn lọc, song, cũng không thể bỏ qua chỉ vì nó không có trọng lượng. Nàng nắm tay Thường Kha, khuyên nhủ:

- Giờ chúng ta đều lớn rồi, không thể nghĩ gì nói đấy như hồi bé. Muội tiếp xúc với Trần Lạc, con người cũng không tệ lắm, mà muội nghĩ nếu chàng thật sự đá tỷ phu của chàng tới Trừng Châu vệ, chẳng phải còn có Trấn Quốc công ư? Người làm nhạc phụ là ông ấy còn chưa ý kiến, chúng ta bất bình cái gì! Tỷ nói xem có đúng không?

Thường Kha nhíu mày, hồi lâu sau mới mở miệng:

- Muội nói đúng lắm, A Hi. Trấn Quốc công quyền cao chức trọng, lại yêu chiều Giác tỷ tỷ như trân bảo, dù Trần Lạc khiến Giác tỷ phu phải chuyển đến Trừng Châu Vệ như người ta đồn, song, với quyền thế của Trấn Quốc công, có thể dễ dàng điều người về lại được.

Nhưng có lẽ chuyện Đại cô gia của Trần gia được chuyển tới Trừng Châu Vệ không giống như lời người ta bàn tán.

Nàng ấy ngượng ngùng nói với Vương Hi:

- Quả thật tỷ không nên nói Trần Lạc như vậy.

Vương Hi thở phào, khoác tay Thường Kha, mỉm cười nói:

- Ôi, chúng ta lo chuyện bao đồng quá, chuyện của họ mắc mờ gì tới chúng ta? Chúng ta vẫn nên nghĩ xem mặc gì khi đến chơi phủ Giang Xuyên Bá đi thôi?

Thường Kha gật đầu, hai người cười nói vui vẻ rời đi.

Nhưng đằng sau tường hoa chỗ bọn nàng vừa đứng lại có hai người bước ra, một vị chống quải trượng, tóc bạc trắng mà sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng ngời, là thái phu nhân phủ Thanh Bình Hầu. Một vị khác có khuôn mặt từ ái, phong thái đoan trang, là thái phu nhân Giang Xuyên Bá được mọi người vây quanh khi nãy.

Thái phu nhân Thanh Bình Hầu cười hỏi:

- Tiểu cô nương này thật thú vị, thế mà lại giải thích cho con thứ của Trần gia, bà biết nó là con cháu nhà ai không, dung mạo xinh đẹp quá.

Thái phu nhân Giang Xuyên Bá cười đáp:

- Đó là con gái của vị cô nương bị phủ Vĩnh Thành Hầu ruồng bỏ, tôi đừng gặp ở tiệc mừng thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh, chơi chung với Linh Nhi nhà tôi và Trúc Nhi nhà bà, lát nữa sẽ đi thỉnh an bà đó.

Thái phu nhân Thanh Bình Hầu cười híp mắt gật đầu, không quan tâm chuyện của bọn nhỏ, nhưng hai đầu mày lại hiện lên vẻ sầu não, nói:

- Bà nói xem, rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì? Ngài sẽ không giống Tiên đế, càng già càng hồ đồ chứ? Không lập trữ quân, sủng tin ái phi, đều là điềm báo của hôn quân!

Thái phu nhân Giang Xuyên Bá sớm đã quen tính bộc trực này, thở dài nói:

- Ai biết được! Giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.

- Cũng may hai nhà chúng ta đều có cái hay. - Bà tìm vui trong khổ. - Nhà bà nhiều người thuyền lớn vững chắc, nhà tôi ít người thuyền nhỏ linh hoạt. Giờ chỉ có thể xem chiêu phá chiêu.

Thái phu nhân Thanh Bình Hầu hừ vài tiếng, cùng thái phu nhân Giang Xuyên Bá đi đến sân khấu kịch. Sau lưng ngay cả một tiểu a hoàn theo hầu cũng không có.

Tất nhiên, Vương Hi không biết sau khi mình và Thường Kha rời đi đã xảy ra chuyện gì. Trước khi ra về, nàng theo Ngô Nhị tiểu thư tới chào thái phu nhân Thanh Bình Hầu, thái phu nhân rất hòa ái với nàng, còn đặc biệt nói với nàng mấy câu.

Phu nhân Vĩnh Thành Hầu kinh ngạc, xem đi xem lại Vương Hi, khiến Vương Hi còn tưởng đầu tóc trang điểm của mình có vấn đề. Hầu phu nhân cười cười không giải thích, lại nói với vú Phan lúc trên xe ngựa về phủ: "Không ngờ Vương biểu tiểu thư lại tốt số thế, còn có thể trò chuyện mấy câu với cả thái phu nhân Thanh Bình Hầu, so ra còn được hơn mẫu thân của nó bao nhiêu."

Thường Ngưng cùng xe khinh khỉnh: "Ỷ mình có vài phần tư sắc mà thôi..."

Hầu phu nhân không nghe xuôi tai, lạnh lùng ngắt lời phàn nàn của con gái: "Nhan sắc cũng là một năng lực. Nếu con không phục, cứ ăn vận xinh đẹp, lấn át đám đông, vượt mặt Vương tiểu thư đi. Dở dở ương ương thế này, ngoại trừ khiến người ta mắc cười, còn làm được tích sự gì?"

Thường Ngưng nghĩ đến đồ hồi môn của mình bị mẫu thân lấy ra uy hiếp, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng không nói nữa.

Vương Hi vừa rời khỏi viện của thái phu nhân, đã bị người đại diện phủ Tương Dương Hầu tới tham dự yến tiệc là Ngũ tiểu thư và Nhị thái thái đuổi theo, Nhị thái thái kia còn làm như quen biết mà rằng:

- Chứng tỏ ta và Vương tiểu thư có duyên lắm —— Nhưng ta cứ gọi "Vương tiểu thư", "Vương tiểu thư" thế này, giữa bao nhiêu người, e rằng Vương tiểu thư cũng không biết đang gọi ai, Vương tiểu thư phải cho ta biết khuê danh của tiểu thư mới được.

Khuê danh, há có thể tùy tiện nói cho người lạ!

Mà cũng vì lời của Thường Kha để lại ác cảm trong lòng Vương Hi, Vương Hi còn chưa tiếp xúc với vị Nhị thái thái này, chỉ nghe nói vậy đã không ưa nổi. Nàng cười híp mắt, nói:

- Ta nói cho người cũng vô dụng thôi! Chẳng lẽ người có thể gọi khuê danh của ta ngay trước đám đông?

Nói mát đấy, Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu thấy gương mặt còn ngây thơ mỉm cười ngọt ngào mà lời lẽ lại sắc sảo như vậy, không khỏi sửng sốt một lúc.

Vương Hi chẳng muốn liên quan tới họ, nhún gối thi lễ, kéo Thường Kha chạy đi:

- Trưởng bối đang chờ ta hồi phủ, lần sau có cơ hội lại hỏi thăm người sau.

- Ơ... Nhị thái thái thấy bóng lưng bọn nàng chạy nhanh như chớp, không kịp nói câu thứ hai.

Nhị thái thái tức giẫm chân, Ngũ tiểu thư lại cúi đầu, ở một góc không ai nhìn thấy lén mím môi cười.

Vương Hi vừa về tới phủ Vĩnh Thành Hầu đã phái người đưa tin cho Trần Lạc.

Trần Lạc đang bận lòng, thấy Vương Hi gửi tin cũng lười hẹn địa điểm thời gian gặp mặt, đút thư vào túi áo trong ngực, nói mỗi câu "Biết rồi", sau đó đuổi người gửi tin.

Vương Hỉ hay tin liền nhíu mày tới mức có thể kẹp chết con muỗi. Đại tiểu thư nhà hắn chưa từng bị người ta coi thường như vậy, chuyện làm ăn vốn của cánh mày râu, cớ gì Đại tiểu thư nhà hắn phải chịu uất ức này. Trong lòng Vương Hỉ bùng lên ngọn lửa.

Còn Trần Lạc ngay tối đó lại trèo tường sang gặp Vương Hi. Mà lần này chàng còn tùy hứng hơn lần trước. Ít ra lần trước chàng còn mặc quan phục, mũ áo chỉnh tề, lần này thì mặc luôn một bộ áo bào lụa màu lam nhạt không cũ không mới.

Lần đầu Vương Hi thấy Trần Lạc mặc áo màu nhạt vậy, làm thần sắc của chàng cũng dịu dàng thêm đôi phần, tạo cho người nhìn cảm giác dễ chịu gần gũi hơn trước, đương nhiên vẫn rất tuấn tú.

Nàng nhìn với ánh mắt tán thưởng, lại mời Trần Lạc ngồi uống trà dưới giàn nho trong sân.

Đây là lần đầu Trần Lạc thấy trong mắt Vương Hi có ý khen ngợi vẻ ngoài của mình, chàng hơi bất ngờ, nhớ lại hồi nhỏ nghe bọn tiểu kỳ, tổng kỳ trong quân doanh nói về nữ nhân "Cũng không quá đẹp, chẳng qua nhìn lâu, càng nhìn càng thuận mặt". Ai mà chẳng thế, ở chung với nhau lâu ngày, biết nhau là loại người gì, càng xem càng hợp ý.

Phải chăng đây là "người tình trong mắt hóa Tây Thi" như trong sách viết.

Trần Lạc cho rằng Vương Hi khen chàng khả năng vì thế rồi. Đương nhiên, ví von với "người tình trong mắt hóa Tây Thi" cũng không đúng, nhưng có lẽ vì Vương Hi hiểu chàng, nên mới có thể càng thấy chàng thuận mắt?

Trần Lạc suy nghĩ miên man, cảm thấy Vương Hi vận bộ đồ màu trắng vải đay đơn giản, phe phẩy quạt lụa tròn, tựa như bạch mẫu đơn, không chỉ xinh đẹp mà còn rất đáng yêu.

Trước đây, nàng đứng lẫn trong đám đông, chàng chẳng thể nhận ra. Quả thật sống lâu mới hiểu lòng nhau.

Vương Hi đối diện chàng lại thở dài, hận không thể lắc cái đầu của chàng. Nàng hắng giọng ho hai cái, kéo Trần Lạc hồn bay phách tán không biết đang suy nghĩ gì trở về, hỏi lại lần nữa:

- Ngài biết chuyện Hoàng thượng muốn cắt bớt quân lương của phủ Thanh Bình Hầu không?

Liễu Ấm Viên trong đêm hè, bóng cây đung đưa, mặt đất còn vệt nước vẩy chứng tỏ cái nóng ban ngày, không khí thoang thoảng hương ngọc trâm, hương nhài, dạ lai hương, có cảm giác gì đó thật nhàn tản dễ chịu.

Tự dưng Trần Lạc cảm thấy đêm hè tuyệt như vậy, bọn họ lại nói chuyện của người khác, đúng là sát phong cảnh đốt đàn nấu hạc. Nhưng chàng ngẫm lại, nên nói gì mới hợp thì nhất thời không biết.

Chàng thuận miệng đáp:

- Ta đã biết chuyện này. Du đại nhân nói cho ta biết.

Vương Hi kinh ngạc, nói:

- Ngài gặp Du đại nhân rồi?

- Ừ! - Trần Lạc gật đầu. - Chuyện này là Du đại nhân kể với ta. Nói là Giang Xuyên Bá giúp phủ Thanh Bình Hầu. Du đại nhân còn ẩn ý nhờ ta dò hỏi xem rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì? Nếu tiền của nội khố không đủ, có thể kêu Bộ Hộ nghĩ cách. Còn chuyện tham ô quốc khố thế này, thật sự không tốt. Nếu bị đồn thổi, sẽ ảnh hưởng đến uy danh của Hoàng thượng.

Thật ra Du Chung Nghĩa nói khó nghe hơn thế nhiều, nhưng Trần Lạc cảm thấy không cần kể tường tận cho Vương Hi, làm bẩn tai nàng.

Vương Hi cảm thấy Du Chung Nghĩa không hổ là Đại học sĩ trong nội các, mấy câu đều nói trúng trọng tâm. Nàng hỏi Trần Lạc:

- Thế ngài định dò hỏi giúp Du đại nhân ạ?

Trần Lạc nghe vậy liền rót thêm trà cho Vương Hi, sau đó mới nói:

- Chính ta cũng muốn biết Hoàng thượng nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn lập trữ rồi? Nhưng sợ Thất Hoàng tử tuổi nhỏ yếu thế, muốn chuẩn bị tốt cho hắn?

Cái gì mà phi tử tuyển hầu, nói cho cùng cũng đều là thiếp trong Hoàng thất. Khi còn sống cần có thể diện, không thể sủng thiếp diệt thê rõ rành rành, nhưng sắp chết rồi, mở đường lui cho đứa con của sủng thiếp là rất thường tình. Nhưng dù vậy, cắt xém quốc khố cũng giống như tham ô của công, thật sự quá đáng.

Vương Hi thì chú ý đến chuyện lập trữ. Nàng hỏi:

- Có phải ngài phát hiện ra gì rồi không?

Trần Lạc không giấu nàng, trầm ngâm nói:

- Ta cũng không đoán được tại sao Hoàng thượng lại muốn làm thế. Ta thử đặt mình vào vị trí, nếu ta là Hoàng thượng, tại sao ta lại muốn làm thế. Quanh đi quẩn lại chỉ có thể như này. Mà càng nghĩ càng thấy không đúng, Nhị Hoàng tử không phải người lòng dạ hẹp hòi, huống chi lo liệu cho em nhỏ vốn là trách nhiệm của người làm anh, mà không cứ là Nhị Hoàng tử, bất kể Hoàng tử nào đăng cơ cũng có thể làm được. Vậy rốt cuộc Hoàng thượng đang lo lắng điều gì?

Vương Hi cũng nghĩ không ra. Nàng đành phải khuyên Trần Lạc:

- Thôi cứ từ từ quan sát. Cháy nhà mới ra mặt chuột, đôi khi chúng ta nóng vội, ngược lại bắt không đúng nhịp.

Trần Lạc bất đắc dĩ gật đầu, nói:

- Những ngày này xảy ra nhiều chuyện quá, ta hơi bực bội.

Vương Hi thấu hiểu phần nào, cười nói:

- Bình thường ngài làm gì tiêu khiển? Hay là tạm gác những chuyện phiền lòng này, nghỉ ngơi mấy bữa cho khỏe, nói không chừng có thể vực lại tinh thần.

Trần Lạc ngẫm nghĩ, lại không nghĩ ra mình có sở thích gì. Hồi nhỏ, muốn cha mẹ chú ý một chút, phụ thân nói gì chàng sẽ nghe theo đó, dù không thích vẫn có thể ngoan ngoãn ngồi học mấy canh giờ. Sau này lớn hơn chút, biết dù mình nghe lời thế nào, cha mẹ cũng không quan tâm, còn cữu cữu Hoàng đế, khen chàng có tài cưỡi ngựa bắn cung không chỉ một lần, để làm cữu cữu vui, chàng bắt đầu khổ luyện võ nghệ.

Rốt cuộc chàng thích đọc sách hay tập võ, đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, nhưng hình như vẫn chẳng thể rõ.

Trần Lạc ngồi đó mà thần trí lại mông lung.

Vương Hi nhìn, giật thót trong lòng. Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ?

Những gì Trần Lạc quan tâm đều thực dụng, trừ đó ra chàng chẳng có vui thú gì... Nàng chợt xót xa. Trần Lạc trông thì chính khí ngạo nghễ, nhưng cuộc sống của chàng lại chẳng có chút vui vẻ thoải mái.

Vương Hi không nhịn được giải vây cho chàng:

- Ngài thích đồ ăn ngon không? Tức là lúc không có việc sẽ đi khắp nơi tìm chỗ ăn ngon. Hay bình thường rảnh rỗi sẽ đánh đàn, thổi sáo, chăm hoa cắt cỏ?

Trần Lạc chẳng có hứng thú với mấy cái này, nhưng chàng có thể cảm nhận được ý tốt của Vương Hi, hi vọng chàng có thể vui lên. Chàng buồn cười, đáp:

- Dù ta đều không thích những cái nàng nói, nhưng cũng không thấy khó sống.

Vương Hi nhớ tới ông nội rất thích câu cá sau khi đã giao chuyện nhà cửa cho phụ thân mà nói:

- Hay ngài thử đi câu cá đi. Ta thấy cũng thú vị lắm. Giữa non xanh thăm thẳm, thoáng cái nửa ngày nhàn, thật sự không tồi đâu. Ngài còn có thể nghĩ trời nghĩ đất nghĩ đẩu đâu.

Trần Lạc nghe vậy, trong đầu hiện ra một Vương Hi bé xinh, cánh tay trắng nõn như ngó sen, tay nhỏ mũm mĩm có mười hoa tay, kéo một cái giỏ tre cao ngang người, chạy quanh quanh một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi dưới bóng cây râm mát câu cá dưới suối.

Chàng nhịn không được bật cười, hỏi:

- Nàng thích câu cá à?

Vương Hi xấu hổ cười:

- Ta không thích câu cá lắm.

Nàng thích ăn cá nướng, nhất là cá sống ở con lạch chảy sau núi nhà nàng. Đầu bếp nhà nàng nói cá trong con lạch kia là cá nước lạnh, ngon hơn cá sông cá biển. Vì tại sao cá trong con lạch nhà nàng là cá nước lạnh thì nàng không biết, nhưng nó ăn ngon thật. Nghĩ tới đây, Vương Hi lại muốn chảy nước miếng.

Trần Lạc nhìn bộ dáng của nàng, nhớ đến tính nàng háu ăn, không cần đoán cũng biết nàng nghĩ gì.

Chàng cười càng tươi, nói:

- Ta có tòa nhà ở Tây Sơn, sau núi có con lạch, bữa nào rảnh, nàng có thể đến chỗ ta ở mấy ngày.

Dù gì nàng cũng đang sống nhờ phủ Vĩnh Thành Hầu, mượn tiếng đại chưởng quỹ, thỉnh thoảng có thể ra ngoài chơi một hai ngày, nhưng ở lại nhiều ngày thì không thể.

- Có dịp lại nói! - Vương Hi trả lời bâng quơ, kể chuyện hồi còn bé theo ông ngoại đi câu cá.

Chỉ mấy chuyện nhỏ nhặt này, hai người mỗi người một câu, nói tới khi nghe thấy tiếng trống canh ba mới giật mình nhận ra không còn sớm.

Vương Hi ngáp một cái. Trần Lạc vội đứng dậy cáo từ.

Cơn buồn ngủ của Vương Hi lại lập tức không cánh mà bay, nàng cười trêu:

- Ngài đi cửa nào?

Trần Lạc cười ha hả, đáp:

- Ta đi cửa của ta.

Vương Hi cười híp mắt.

Trần Lạc vừa cười vừa rời Liễu Ấm Viên, đến khi quay về phòng trong Lộc Minh Hiên, khóe miệng vẫn hơi cong lên, ý cười chưa tan.

Trần Dụ tò mò hỏi:

- Đại nhân qua chỗ Vương tiểu thư nghe được tin tốt gì ạ? Trông hôm nay ngài vui lắm!

- Thế à? - Trần Lạc đứng trước gương, giang tay để gia nhân thay quần áo cho mình. Khóe mắt đuôi mày phản chiếu trong gương đều mang ý cười, rõ ràng là khuôn mặt chàng đã nhìn mười chín năm, mà nay lại giống như cây cối mùa xuân, vươn cành bung lá, sức sống nảy nở, bền bỉ mạnh mẽ.

Đây là mình ư? Trần Lạc không kìm lòng tiến lên một bước, cẩn thận quan sát người trong gương. Nhưng gương đồng cao ngang người, càng đến gần, ngược lại càng nhìn mờ.

Chàng ngẩn ngơ.

Trần Dụ vốn đang lo gia nhân mang nước vào có đủ nóng không nên không chú ý, hắn cười nói:

- Hôm nay thần sắc của đại nhân không chỉ thư thái, mà giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường. Nhất định là ngài có chuyện gì đó rất vui! Nô tài hầu đại nhân bao nhiêu năm vậy rồi, chắc chắn không nhìn nhầm.

Hắn xếp mấy thứ xà phòng thơm, khăn tắm trong khay của gia nhân lên bàn con cạnh thùng tắm, miệng cũng không ngơi, tiếp tục ở đó lải nhải:

- Vương tiểu thư nói gì với ngài ạ? Chuyện tới chơi phủ Thanh Bình Hầu ạ? Hôm nay nô tài cố ý phái người dò hỏi, nghe nói Vương Hi rất thân với các tiểu thư khác, còn nhận được mấy thiệp mời, mời Vương tiểu thư tới nhà chơi. Vương tiểu thư quả thật không tồi, mới vài ba lần đã quen được các quý nữ của kinh thành. Đại nhân để Vương tiểu thư giúp nghe ngóng tin tức, đúng chuẩn người rồi!

Kiểu nhịn bợ này, một ngày Trần Lạc nghe không biết bao nhiêu, nhưng hôm nay lời của Trần Dụ lại khiến chàng hơi chói tai.

Cái gì mà để Vương Đại tiểu thư giúp nghe ngóng tin tức? Không có Vương Hi, chẳng lẽ chàng không biết cái gì? Có Vương Hi ra mặt, một số việc sẽ đơn giản hơn thôi, nói như chàng lợi dụng Vương Hi không bằng.

Trần Lạc im lặng tắm rửa, thay sang quần áo mặc đi ngủ.

Trần Dụ ân cần bưng một đĩa điểm tâm và một chén trà nóng lên, nói:

- Đại nhân, nô tài thấy ngài ở phủ Trấn Quốc công đều không ăn được gì, giờ đã muộn quá rồi, ăn cái khác khó tiêu, vừa hay hôm qua phòng bếp của Vương tiểu thư phái người mang điểm tâm sang, ngài ăn lót dạ một ít, ngày mai nô tài kêu phòng bếp làm bánh thịt đinh cửa và cháo gạo ngài thích nhất.

Điểm tâm là bánh quế, bánh ngọt trắng rắc hoa quế vàng lên trên, Trần Lạc đã ăn ở chỗ Vương Hi, ngọt mà không ngán, hương thơm nức mũi, lúc ấy chàng ăn liền hai miếng, không ngờ Vương Hi còn cho người đưa sang. Trà là Bạch Mẫu Đơn lần trước chàng cảm thấy uống không tệ, nước trà vàng trong, vị trà đậm vừa. Tất cả đều được đựng trong bộ chén sứ ngọt men đỏ năm trước Hoàng thượng ban, mới nhìn đã muốn ăn.

Chàng thở dài thườn thượt. Hôm nay tâm trạng của chàng không tốt, không phải vì đến phủ Du, nghe Du đại nhân nói những lời kia. Chàng thấy, Hoàng thượng muốn thế nào cũng được, dẫu sao thiên hạ này cũng là của ngài, ngài không cần nữa, tự có người đến cướp.

Chàng không vui vì sau khi từ phủ Du về, chàng bị phụ thân gọi qua dùng bữa tối. Cùng ăn cơm còn có Trần Anh.

Nghe giọng điệu của phụ thân, do chàng từ chối đi Mân Nam, Hoàng thượng định để chàng làm Thiêm sự trong phủ Đô đốc Ngũ quân, phụ trách công việc của Đô đốc Tiền quân.

Trong phủ Đô đốc Ngũ quân và mười hai thân vệ quân của Hoàng thượng, có rất nhiều con cháu thế gia được phong phẩm hàm, nhận bổng lộc, gọi chung chung là "Đô đốc" mà không có chức quan cụ thể. Nhưng phàm là có chức quan cụ thể, tỉ như "Đô đốc Tiền quân" Trần Ngu tức là có thực quyền, có chức quan rõ ràng. Tương tự, Thiêm sự phủ Đô đốc Ngũ quân cũng là chức quan có thực quyền. Hơn nữa nó còn là tòng nhất phẩm.

Nếu Trần Lạc thật sự chuyển đến phủ Đô đốc Ngũ quân làm Thiêm sự Đô đốc Tiền quân, tức là thăng liền ba cấp, thành quan võ trẻ tuổi nhất đương triều.

Là cháu trai được Hoàng thượng cưng chiều nhất, này không có gì to tát. Cái khiến Trần Ngu không chịu nổi chính là Trần Lạc lại làm Thiêm sự dưới trướng Đô đốc Tiền quân của ông. Vậy chẳng phải nói toạc cho người ta biết Hoàng thượng muốn Trần Lạc nối gót Trần Ngu? Phủ Trấn Quốc công lập Thế tử hay không có khác gì?

Trần Ngu gọi Trần Lạc tới, chất vấn tại sao chàng không đi Mân Nam. Trần Lạc cảm thấy nếu chàng nói ra nguyên nhân, Trần Ngu không chỉ không hiểu cho chàng mà còn giống như những lần trước, cho rằng chàng không biết điều. Nếu chàng lộ ra một chút do dự trước Hoàng thượng, thậm chí Trần Ngu có thể sẽ khoa chương làm lớn chuyện lên mà bẩm lại với Hoàng thượng.

Hoàng thượng lo cho tiền đồ của chàng, chàng lại nghĩ như vậy, dù Hoàng thượng biết mà không trách chàng, nhưng cũng sẽ phật lòng. Một thần tử làm Hoàng thượng phật lòng sẽ có kết cục như nào, tin chắc ai cũng biết.

Trần Lạc một mực im lặng trước phụ thân.

Thái độ của chàng như vậy càng khiến Trần Ngu không vui, thậm chí nổi cơn lôi đình, ép Trần Lạc vào cung từ chối chức quan này, còn mắng chàng: "Ta thấy ngươi ỷ vào ân sủng của Hoàng thượng càng ngày càng hư hỏng rồi. Ngươi biết trong ngoài triều có biết bao người đang nhìn chằm chằm vào phủ Trấn Quốc công chúng ta không? Biết bao người mong phủ Trần Quốc công lừng lẫy này rớt đài không? Ta và Đại ca của ngươi ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, sợ có kẻ biến không thành có, sợ có kẻ đặt điều trước mặt Hoàng thượng. Ngươi thì hay rồi, hành xử phách lối không ghê tay, mới tí tuổi đã bắt đầu biết xin quan cầu tước. Ta dạy ngươi như thế hả? Có phải ngươi muốn thấy phủ Trấn Quốc công chúng ta gặp chuyện không may mới học được cái gì là nói năng chú ý, cái gì là làm việc cẩn thận?"

Trần Lạc đã học được cách làm dịu lửa giận của phụ thân qua vô số trận đòn. Chàng biết chỉ cần chàng cúi đầu nhận sai, tỏ vẻ kính cẩn nghe theo, cam đoan sẽ lấy danh dự và tương lai của phủ Trấn Quốc công làm đầu, phụ thân dù còn lải nhải nhưng rồi cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cứ thế bỏ qua. Mà chàng, miệng vừa dứt lời, quay sang chỗ khác lại đâu vào đấy, cùng lắm lại bị phụ thân bắt, chàng lại thề thốt một lần.

Nhưng không hiểu sao lần này Trần Ngu khiến Trần Lạc nghe rất khó chịu.

"Nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng", đại trượng phu tay nắm quyền mà bất an như vậy, còn không phải vì phụ thân vô năng ư?

"Phủ Trấn Quốc công gặp chuyện không may", chàng chẳng phải là Thế tử, phủ Trấn Quốc công gặp chuyện không may thật, cũng không có trách nhiệm của chàng trong đó, tại sao chàng phải gánh chịu?

"Ta dạy ngươi như thế hả?", ông ta đã dạy được chàng cái gì? Lần nào ông ta gặp chàng cũng một vẻ bực bội, không hài lòng, chưa nói được hai âu đã bắt đầu trách mắng chàng, đối xử với chàng và Trần Anh là hai bộ mặt khác hoàn toàn. Ông ta dựa vào đâu mà chỉ trích chàng?

Trần Lạc biết rất rõ làm sao để chiều theo ý phụ thân, nhưng lần này chàng không muốn làm vậy nữa, đột nhiên bốt đồng giống hồi tám, chín tuổi, chàng hất cằm cười khẩy, câu chữ nói ra sắc bén như dao đâm vào Trần Ngu: "Phụ thân đã thấy ở vị trí Trấn Quốc công này như ngồi trên bàn chông, thế đừng ngại xin Hoàng thượng cáo lão, hai huynh đệ bọn con cũng có thể theo phụ thân lên Nam Sơn hái cúc, làm phú ông tiêu dao. Nhưng muốn con phụ tấm lòng của cữu cữu, con tuyệt sẽ không làm. Muốn làm, phụ thân đi mà nói với cữu cữu. Để một thằng nhóc chưa nhược quán như con vào cung nói chuyện với Hoàng thượng, chẳng biết trưởng bối trong nhà đâu hết rồi? Phụ thân nhìn Hoàng thượng là biết đấy. Muốn con thăng chức, không gọi con tới căn dặn mà lại nói với phụ thân. Bảo sao phụ thân làm Trấn Quốc công lại nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng!"

Trần Ngu giận tím mặt.

Trần Anh giống mọi lần, căn đúng lúc ra ngăn phụ thân, khổ sở cầu xin: "Phụ thân bớt giận, đệ đệ còn nhỏ, phải từ từ dạy bảo. Người đừng chấp nhặt với đệ ấy. Chưa đến hai mươi đã là quan võ tòng nhất phẩm, triều ta chưa từng có tiền lệ, đệ ấy nhất thời hồ đồ, chỉ thấy cái phù phiếm của dệt hoa trên gấm, không hiểu được hung hiểm phía sau."

Trần Lạc cười khẩy, chàng đã không còn là Trần Lạc của ngày bé, từ lâu đã chẳng thèm quan tâm tới vị huynh trưởng tâm cơ của nhà mình này.

Trần Lạc nghĩ gì làm nấy, khi Trần Anh đứng ra "cầu xin" mà lật bàn, phẩy tay áo bỏ đi, sau đó về phòng đổi y phục, đi gặp Vương Hi theo hẹn.

Chàng trèo tường, nhìn Liễu Ấm Viên cây cỏ tươi tốt, ngửi được hương hoa thoang thoảng, tâm trạng tự nhiên bình thường trở lại.

Lúc ấy Trần Lạc đã nghĩ, hôm nay chàng không kiên nhẫn như vậy, có lẽ vì không muốn trễ buổi hẹn này. Đến khi chàng ngồi xuống, nhâm nhi bánh quế của Vương gia, uống trà Bạch Mẫu Đơn mà Vương Hi giới thiệu, chàng lại thấy mông lung.

Rốt cuộc là chàng không thể chịu đựng được cái kiểu giả vờ giả vịt của phụ thân và huynh trưởng, hay không thể chịu đựng được cách làm của cữu cữu, rõ ràng biết quan hệ của chàng với phụ thân thế nào, nhưng vẫn gửi gắm hi vọng chàng và phụ thân có thể hòa giải, mỗi lần có đại sự liên quan đến chàng đều bỏ qua chàng mà nói thẳng với phụ thân.

Trần Lạc uống trà, ăn điểm tâm, cả người ấm áp, cơn buồn ngủ ập tới.

Chàng không phải người thích làm khổ bản thân, cứ thế thoải mái nằm xuống giường, nhắm mắt, người muốn ngủ mà suy nghĩ lại không muốn dừng, tự chuyển sang cái khác.

Vương đại chưởng quỹ giới thiệu cho chàng hai phụ tá rất đúng lúc, chàng đã gặp cả hai. Người trẻ tuổi khá kiêu ngạo, không đợi chàng mở miệng đã nói đồng ý làm phụ tá cho chàng, nhưng chỉ chờ đợt thi tiếp theo, nhiều nhất hai năm sẽ cáo biệt chàng.

Ngược lại, người lớn tuổi trầm tính, nhưng quanh đi quẩn lại là muốn dưỡng lão ở chỗ chàng, giúp chàng xử lí mấy chuyện thường nhật, còn muốn ông ta bày mưu tính kế, e rằng hơi quá sức.

Chàng không quá hài lòng về hai người này. Đáng lẽ, hôm nay chàng nên nói luôn với Vương Hi, để Vương gia giới thiệu thêm mấy người, hoặc thẳng thắn từ chối Vương gia. Nhưng chàng lại chỉ lo nghe Vương Hi liến thắng, quên không nói chuyện này với nàng.

Có lẽ cũng do chàng đã quen gặp chuyện gì cũng tự mình giải quyết, không để tâm tới điều này.

Nhưng chàng thật sự cần một phụ tá, chí ít có thể giúp chàng đối phó với phụ thân và huynh trưởng. Chàng không sợ tranh cãi, chỉ là cảm thấy buồn nôn, có thể bớt chạm mặt cũng đã được rồi.

Còn cả Hoàng thượng, có phải trong lúc chuẩn bị đường lui cho Thất Hoàng tử, ngài cũng chuẩn bị đường lui cho chàng, đối xử với chàng như con cháu chứ không phải đứa cháu ngoại khác họ.

Nghĩ tới đây, Trần Lạc đột nhiên bật dậy. Tất cả những hành động lạ lùng của Hoàng thượng, đều bắt nguồn từ bệnh tim đập nhanh. Bệnh tình của Hoàng thượng, nghiêm trọng hơn chàng nghĩ? Tới mức phải bắt đầu lo hậu sự?

Trần Lạc nào có thể ngủ được. Mặc cho cơ thể gào thét muốn nghỉ ngơi, chàng vẫn nhanh nhanh bò dậy, sai Trần Dụ bị đánh thức:

- Chúng ta...

Hai chữ thốt ra, lại nhất thời không biết tìm ai để nói chuyện.

Tìm mẫu thân? Bà ấy nghe xong, e rằng sẽ thất kinh, sau đó vội vàng trang điểm, khóc lóc chạy vào cung, nằng nặc đòi Hoàng thượng kêu ngự y tới xem bệnh.

Tìm phụ thân? Vô ích. Ông ấy không lấy bệnh tình của Hoàng thượng ra uy hiếp chàng và mẫu thân, tranh thủ giúp Trần Anh đã tốt rồi. Còn nghĩ kế giúp chàng, đó là chuyện tuyệt đối không có.

Tìm Hoàng thượng? Hoàng thượng gắn liền với an nguy xã tắc, cho dù ngài lo lắng sợ hãi cũng không thể hiện ra mặt. Hoàng thượng sẽ bàn với Du đại nhân, sẽ bàn với Tạ đại nhân, nhưng sẽ không bàn riêng với chàng.

Tìm phụ thân của Trần Dụ? Chuyện làm ăn thì ông ta còn biết, chứ quốc gia đại sự thế này, ông ta chỉ biết run lẩy bẩy, không bị dọa tới hai chân mềm nhũn là tốt rồi, mong ông ta đưa ra chủ ý giúp cái gì!

Trần Lạc chán nản ngã xuống giường.

Nói tới nói lui, cũng vì chàng quá nhỏ bé, xảy ra chuyện, chàng không thể tự gánh vác nổi, bên cạnh cũng không có lấy một người để giao phó.

Chàng ngẫm nghĩ, trong đầu bỗng nảy ra hình bóng của Vương Hi.

Tiểu cô nương này không quá đáng tin, nhưng thắng ở nói nhiều mà vẫn kín miệng, có thể giữ bí mật, làm người ta yên tâm.

Huống chi còn vấn đề tìm phụ tá, chàng phải nói chuyện với tiểu cô nương ấy mới được. Trần Lạc suy nghĩ, nhớ tới sân vườn yên tĩnh, vú hầu nghiêm chỉnh phải phép trong Liễu Ấm Viên kia, trong lòng càng rạo rực.

Hắn kêu Trần Dụ:

- Chúng ta qua Liễu Ấm Viên.

Lúc này á? Trần Du nghi ngờ mình nghe lầm, nói:

- Đại nhân ơi, lúc này đã qua giờ Tý, hai canh nữa là giờ Dần, mấy bữa nay ngài đã không được nghỉ ngơi hẳn hoi rồi. Hay sáng sớm mai nô tài đi một chuyến giúp ngày, chuyển lời cho Vương tiểu thư?

Giờ Dần, quan lại đều rục rịch rời giường chuẩn bị vào triều.

Trần Lạc lắc đầu, cảm thấy không thể chờ nổi nữa dù chỉ một khắc. Chàng phải giải quyết chuyện này, không thì ngủ không yên được.

Trần Dụ đành hầu Trần Lạc thay quần áo, hắn không nghĩ Trần Lạc và Vương Hi có tư tình gì, đại nhân nhà hắn kiêu ngạo bậc nhất, vì vẻ ngoài quá anh tuấn nên luôn có con gái thích kiếm cớ tiếp cận, khiến Trần Lạc phản cảm, tới mức tất cả người hầu đều là nam đinh, ngay một a hoàn cũng không có.

Huống chi, mấy ngày gần đây Vương gia đã giúp Trần Lạc không ít, ngoại trừ công việc, Trần Lạc còn bí mật điều tra chuyện trong Càn Thanh Cung. Vài ngày trước, đại nhân nhà hắn đã cùng Vương tiểu thư tới miếu Chân Võ.

*

Vương Hi bị đánh thức hận không thể chửi ầm lên.

Nửa đêm dựng người ta dậy, như đang ăn một bàn đồ ăn thịnh soạn thì bị người qua đường cướp mất, thật không thể nhịn được.

Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, la:

- Để hắn chờ. Khi nào ta rời giường, khi đó mới gặp hắn!

Bạch Quả đành phải dùng khăn nhúng nước giếng lau mặt cho Vương Hi, dỗ dành:

- Là Trần đại nhân ở Lộc Minh Hiên sát vách. Đêm hôm khuya khoắt thế này, sợ là có chuyện gấp. Thôi tiểu thư ra gặp xem, nhỡ lại chậm chễ chuyện hệ trọng.

Chết người hay cháy nhà? Ngoài đó ra còn chuyện hệ trọng gì nữa? Vương Hi cáu bẳn, rời giường rồi vẫn chưa tỉnh hẳn, ngái ngủ ra ngoài phòng.

Trần Lạc đứng dưới giàn nho trong sân Liễu Ấm Viên, nhìn bàn ghế đá mình rời đi mấy canh giờ đã ướt sương, cúi đầu sờ sờ mũi, bấy giờ mới cảm thấy không phải lúc. Chỉ là người đã tới, không nên đánh thức cũng đánh thức rồi, đành kiên nhẫn chời tiếp.

Cũng may Vương Hi không để chàng đợi bao lâu, rửa mặt một lát liền ra gặp chàng.

Chàng áy náy, nhất thời không biết nói gì cho phải, vẫn là Vương Hi khe khẽ hỏi chàng, chàng mới ngượng ngập nhắc tới hai phụ tá, nói ra suy đoán của mình:

- ... E rằng vẫn phải mời Phùng đại nhân, bí mật xem bệnh của Hoàng thượng rốt cuộc thế nào mới yên tâm được.

Một hồi muốn Phùng đại phu giới thiệu đại phu khám cho Hoàng thượng, một hồi lại muốn Phùng đại phu tự ra mặt, một hồi quyết định mời phụ tá kia giúp chàng xử lý công việc linh tinh, một hồi lại muốn người ta làm quân sư. Sao không nhìn lại tình cảnh mình thế nào? Mắc gì người tài trong thiên hạ này không cống hiến cho nhà đế vương mà phải bán sức cho một kẻ còn chẳng phải là Thế tử Trấn Quốc công?

Vương Hi đang ngủ ngon thì bị đánh thức, còn phải lo mấy chuyện rắc rồi như vậy, cái tính đại tiểu thư của nàng cũng bùng nổ luôn:

- Biết tại sao chuyện của chúng ta không có tiến triển gì không? Vì ngài quá lằng nhằng! Quân là quân, thần là thần, ngay cả con ruột như Nhị Hoàng tử cũng biết trước là quân thần, sau mới cha con. Ngài thì hay rồi, nói dăm ba câu, mặt Hoàng thượng còn chưa nhìn đã đoán Hoàng thượng bị bệnh, nhào nhào cả lên, thất điên bát đảo. Ta mà là ngài, đầu tiên sẽ nghĩ tại sao mình không hỏi thẳng Hoàng thượng hương trong Càn Thanh Cung từ đâu ra? Liệu Hoàng thượng có nói cho mình biết không?

Trần Lạc sững người.

Đúng vậy! Tại sao chàng không dám hỏi thẳng cữu cữu hương trong Càng Thanh Cung từ đâu ra? Tại sao chàng không dám hỏi thẳng cữu cữu tiền của xưởng đóng tàu Thiên Tân Vệ đi đâu rồi? Tại sao chàng không dám đưa đại phu tới xem bệnh cho cữu cữu?

Bởi vì cữu cữu của chàng không phải người bình thường, cữu cữu của chàng trước là Hoàng đế.

Trần Lạc như bị sét đánh, rùng mình một cái, thậm chí chàng còn không bằng Vương Hi trước giờ chưa từng đặt chân vào quan trường, chỉ quanh quẩn nội viện. Một đáp án rõ ràng sáng tỏ như vậy, chàng vì mong một chút ấm áp nơi đáy lòng mà chấp nhận bịt tai trộm chuông, làm như không thấy.

Phải chăng đây mới là nguyên nhân chàng chẳng làm được gì hết? Rõ ràng chỉ cần vặn một cái nhẹ nhàng là có thể bẻ gãy gông xiềng, nhưng chàng lại tự mua dây buộc mình mà không biết.

Trần Lạc bất giác thẳng lưng, nhưng thể làm vậy mới có thể gánh được một mảnh trời nhỏ của mình kia.

- Vương tiểu thư nói rất đúng. - Chàng trầm giọng, thái độ nghiêm nghị nhưng không phải tức giận, ngược lại có hơi vững vàng như bước trên đất bằng. - Ta sẽ suy nghĩ lại chuyện này. Chỉ là những chuyện khác, e rằng vẫn muốn mời Vương gia cố gắng giúp đỡ.

Vương Hi nhịn lắm mới nuốt cái ngáp kia xuống, xua tay, nói cho có:

- Đã giúp sẽ không tùy hứng thất tín. Ngài yên tâm, chuyện của ngài chính là chuyện của họ Vương nhà ta, ta xử lí không được sẽ mời Đại ca của ta, tóm lại sẽ không làm ngài thất vọng.

Không thì cố gắng lúc trước sẽ đổ sông đổ bể hết à? Còn nàng từng hứa hẹn đảm bảo với Đại ca chẳng phải sẽ thành trò cười?

Vương Hi mơ màng không biết mình về đến phòng kiểu gì, chỉ nhớ ngã ập xuống chăn đệp mềm mại rồi ngáp một cái đã đời, lầm bẩm thở than, nhanh chóng thiếp đi ngon lành, không hề biết mình đã nói gì, Trần Lạc đã nói gì.

Hôm sau rời giường, nhìn giọt sương còn đọng trên tú cầu tím mới được cắm trong lọ hoa, nàng mông lung nhớ lại hình như đêm qua mình gặp Trần Lạc. Nàng vội hỏi Bạch Truật đang hầu mình thay áo:

- Hôm qua Trần đại nhân qua đây à? Không phải lúc chạng vạng tối, mà là đêm khuya lại tới một lần nữa ấy?

Bạch Truật mỉm cười gật đầu, đáp:

- Tiểu thư vừa nói chuyện với Trần đại nhân, vừa ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc, không hiểu sao vẫn có thể nói chuyện được với Trần đại nhân.

Nhớ lại là lại buồn cười.

Vương Hi đen mặt. Đại ca nhắc nàng không chỉ một lần, rằng lúc không tỉnh táo tuyệt đối không được nói chuyện với người khác, không nhỡ hứa hẹn rồi không làm được, hại người hại mình.

- Thế hôm qua ta nói gì. - Nàng lập tức hỏi.

Bạch Chỉ đứng cạnh chải đầu cho nàng chen lời:

- Người đuổi tất cả đi, chúng nô tì nghe không rõ lắm. Chỉ biết người đồng ý với Trần đại nhân dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ giúp, còn bảo Trần đại nhân không cần lo lắng, nói cái gì Trần đại nhân "đứng trên núi không biết núi", còn nói Trần đại nhân "quan tâm tắc loạn", nếu đổi lại là người, e rằng người cũng nhìn không ra.

Bạch Truật mở hộp trang sức giúp Bạch Chỉ, để Vương Hi chọn trâm muốn cài hôm nay, tiếp lời:

- Người còn khen Trần đại nhân có tình có nghĩa, mới có thể nhìn không ra. Nếu đổi sang kẻ tâm cơ, đã sung sướng chạy tới phủ Đô đốc Ngũ quân từ lâu, nào còn quan tâm sống chết của cữu cữu? Bảo Trần đại nhân yên tâm, đâu sẽ có đó, xôi hỏng bỏng không. Xem phản ứng của người khác rồi tính.

Vương Hi hận không thể che mặt. Nàng đã nói cái gì thế?

Nhưng nàng nhớ lại con người Trần Lạc không có chỗ nào nàng không thích, nhớ lại khuôn mặt ưu thương dưới ánh trăng sáng. Nàng thật sự không muốn thừa nhận mình bị sắc đẹp mê hoặc, nàng cảm thấy mình đồng cảm với Trần Lạc cũng vì chàng không có được tình thân.

- Đêm qua ta nói vậy với Trần đại nhân thật á? - Nàng cố chấp níu kéo, rõ ràng biết vô ích nhưng vẫn không từ bỏ. - Ta không ngu thế chứ?

Cả phòng im re.

Vương Hi không muốn vùi đầu vào cát cũng phải tự chôn mình rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top