Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Bày kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: wattpad uyenchap210

- Từ Đại Đồng tới? Phụ thân Thi Châu từng làm Tổng binh Đại Đồng. - Vương Hi nói.

Nếu đúng như lời của Trần Lạc, người bên Đại Đồng tới giám thị họ, vậy có nghĩa phụ thân Thi Châu là tâm phúc của Hoàng thượng.

Nàng hỏi Trần Lạc, Trần Lạc lại lắc đầu:

- Quả thật Đại Đồng có người của họ Thi, nhưng họ Thi không lợi hại như nàng tưởng, nếu Thi đại nhân có bản lãnh này thì mấy năm nay đã không bị điều chuyển liên tục. Huống chi, họ Thi quý nhờ họ Du chứ không phải họ Du hiển hách nhờ họ Thi, họ Thi không thể không có họ Du chứ không phải họ Du không thể tách khỏi họ Thi. Còn về chuyện giám thị, ta nghĩ có lẽ Đại Hoàng tử còn hoang mang hơn ta. Hắn đã không vội thì việc gì ta phải vội.

Vương Hi không hiểu, nàng nói:

- Vậy ngài...

Trần Lạc tiến lên mấy bước, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:

- Ta nghĩ ra một kế, e rằng cần mượn người của nàng mấy ngày.

Hơi thở của chàng phả lên đỉnh đầu nàng, giọng nói như tiếng đàn xiêu lòng người, khiến nàng trở nên mụ mị, mãi lâu sau mới hiểu chàng đang nói gì.

Khoảng cách này gần quá rồi. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, chắc vì nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân xa lạ gần đến vậy nên mới lúng túng.

Vương Hi im lặng lùi về sau hai bước rồi nói:

- Ngài khỏi cần khách sáo với ta, ngài có chuyện gì thì cứ bảo.

Trần Lạc nói:

- Ta muốn nàng lan truyền chuyện ta theo Đại Hoàng tử tới Hình Bộ.

Vương Hi không hiểu:

- Ngài đang muốn lừa ai?

Trần Lạc nói:

- Nàng nghĩ đi, vì sao Hoàng thượng lại muốn ta theo Đại Hoàng tử tới Hình Bộ?

Vương Hi trợn mắt nhìn Trần Lạc. Nếu nàng biết còn hỏi chàng làm gì?

Trần Lạc bật cười, đường nét trên khuôn mặt càng dịu dàng:

- Ngày đó tại tiệc mừng sinh thần của Giang thái phi, Hoàng thượng nói năng linh tĩnh, đáng lẽ phải đồn thổi khắp nơi mọi người đều biết rồi. Nhưng nàng xem, có nhà nào ý kiến về chuyện này không.

Vương Hi ngẫm lại, quả thật như vậy. Nàng ngập ngừng:

- Vì mọi người sợ động vào chuyện không nên động, không muốn bàn tới chăng? Hay vì không tin Hoàng thượng nói thật?

- Cả hai khả năng. Mọi người không muốn nghe những lời mượn rượu của Hoàng thượng rồi đắc tội với Khánh Vân Hầu, cũng chứng tỏ sức ảnh hưởng của Khánh Vân Hầu trên triều. Có lẽ Hoàng thượng cũng nhìn ra điều này nên mới cố tình bắt ta theo Đại Hoàng tử tới Hình Bộ.

Vương Hi nghe vậy sắc mặt cũng trở nên khó coi, nàng nói:

- Hoàng thượng kéo ngài vào, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì? Muốn ngài cảm thấy dù Đại Hoàng tử lên làm thái tử thì ngài vẫn là Thế tử danh chính ngôn thuận của phủ Trấn Quốc công?

- Không biết nữa. - Trần Lạc không quan tâm. - Nhưng có lẽ Hoàng thượng đang cho chúng ta một cơ hội?

Vương Hi ngây người. Trần Lạc nói "chúng ta", hóa ra trong lòng chàng, hai người họ cùng hội cùng thuyền?

Nhưng chàng độc mồm độc miệng quá, mà bình thường lại chẳng chịu thừa nhận.

Vương Hi bất mãn hừ mấy tiếng trong lòng, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo ra:

- Ngài định làm gì? Muốn ta lan truyền tin này để lừa Trần Anh?

Ánh mắt Trần Lạc như muốn nói "quả nhiên nàng rất thông minh", chàng nói:

- Hoàng thượng nói thế trong tiệc mừng sinh thần của Giang thái phi, người bình có thể không biết, nhưng những người như cha ta hay Du đại nhân, Tạ đại nhân thì kiểu gì cũng biết. Cha ta vẫn luôn muốn Trần Anh làm thế tử, giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, chắc chắn Trần Anh cũng rất vui.

- Nhưng rồi hắn đột nhiên nhận ra, dù Đại Hoàng tử có làm thái tử thì ngài lại được Hoàng thượng sắp xếp làm cánh tay đắc lực cho Đại Hoàng tử. - Vương Hi trầm ngâm. - Với khả năng chịu đựng của Trần Anh, nhất định hắn sẽ rơi vào tuyệt vọng. Và đó là cơ hội của ngài!

- Chính xác! - Trần Lạc cười nói. - Ta muốn hắn phạm sai lầm, khiến hắn mất đi tư cách kế thừa tước vị, nhưng ta sẽ không giết chóc, ta sẽ để hắn tự lựa chọn.

Thế thì dù Trần Anh có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới chàng.

Nếu nói giết Trần Anh là âm mưu, vậy chàng khiến Trần Anh tự chui đầu vào bẫy chính là dương mưu. Âm mưu là thủ đoạn hèn hạ. Còn dương mưu, có thể phản chiếu tài trí của một con người.

Vương Hi cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu Trần Anh trụ được, hoặc hắn có bản lãnh thăm dò được chuyện gì đang xảy ra, có năng lực phán đoán chính xác thì ai có thể rung chuyển được vị trí thế tử của hắn!

Vương Hi nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trần Lạc, nói:

- Ta biết ngài muốn làm gì. Ngài mau đi nghỉ ngơi đi, cứ yên tâm giao việc này cho ta, đảm bảo mấy ngày nữa có kết quả báo lại ngài.

Tất nhiên Trần Lạc sẽ không đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Vương Hi, chàng còn một số chuẩn bị khác, nếu Trần Anh còn nhớ tới tình máu mủ ruột rà thì dù không được làm thế tử Trấn Quốc công cũng không sao.

Trần Lạc trở về phủ Trưởng công chúa.

Vương Hi dùng bữa tối, vừa đi bộ trong sân tiêu cơm vừa suy nghĩ nên bắt đầu ra tay từ đâu cho ổn.

Thường Kha đột nhiên tới gặp nàng. Vương Hi lấy làm ngạc nhiên.

Từ sau khi Thường Kha đính hôn thì không chạy lung tung như trước, cũng không thường xuyên tới chơi nữa. Nhưng nàng ấy vẫn thường phái a hoàn vú hầu đưa ít thức ăn đồ chơi qua, hai người không vì vậy mà trở nên xa cách.

Nàng ấy vừa đến đã kéo Vương Hi vào phòng nói chuyện:

- Muội đã nghe gì chưa. Hoàng thượng sắp lập Đại Hoàng tử lên làm thái tử đấy, còn phái Nhị công tử của nhà họ Trần theo hỗ trợ ngài ấy. Định phong Nhị công tử của nhà họ Trần làm thế tử thật hả?

Vương Hi chớp mắt nghi ngờ mình nghe lầm. Nàng còn chưa đi lan truyền tin tức đâu đấy, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thường Kha nói:

- Tỷ sợ muội làm chuyện hồ đồ. Chẳng phải hôm nay Hầu gia và thái phu nhân đóng cửa nói chuyện rất lâu à? Nghe bảo là bàn việc này. Hầu gia cảm thấy tình hình bây giờ rất phức tạp, lỡ Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử xảy ra xung đột, nhà ta lại không thể đắc tội với ai, cho nên dặn thái phu nhân quản thúc chúng ta không được ra ngoài lung tung. Mấy vị đường huynh còn bị gọi vào thư phòng cảnh cáo một trận, nếu xuất phủ thì cần được sự đồng ý của Hầu gia. Chắc chắn lát nữa thái phu nhân sẽ gọi muội và hội Thi biểu tỷ, Phan tiểu thư qua nói chuyện. Muội cứ nghe theo, nếu có chuyện gì, tỷ sẽ nhờ mẫu thân báo lại đại chưởng quỹ nhà muội.

Tam lão gia phủ Vĩnh Thành Hầu quản lí công việc trong nhà, cũng quản lí tất cả quản gia từ lớn tới nhỏ, có Tam thái thái hỗ trợ, phủ Vĩnh Thành Hầu như chốn không người đối với Vương Hi.

Vương Hi vội cảm ơn Thường Kha, Thường Kha bèn cảm thán thay Trần Anh:

- Kể ra số chàng ấy không tốt, có loại cha như thế, cưới ai không cưới lại cứ phải cưới Trưởng công chúa Bảo Khánh, vậy khác nào tước vị đã được định sẵn.

Nàng ấy gặp Trần Lạc mất lần, đã coi Trần Lạc thành người quen thân.

Vương Hi lại tự hỏi có phải mình không cần làm gì hết nữa, chuyện đã phát triển theo hướng Trần Lạc muốn rồi. Nàng bị phủ Vĩnh Thành Hầu giữ chân, nhưng nàng có Thanh Trù và Hồng Trù, còn ở cùng một con phố với phủ Trấn Quốc công. Nàng phái Thanh Trù và Hồng Trù đi hỏi Mễ nương tử, tất nhiên Mễ nương tử biết gì nói nấy.

Quả như Trần Lạc dự liệu, chuyện Hoàng thượng muốn lập Đại Hoàng tử lên làm thái tử không thể áp chế được. Khắp kinh thành đang bàn tán xôn xao, tất nhiên có cả chuyện Trần Lạc có thể sẽ là thế tử Trấn Quốc công.

Nghe nói vì việc này mà Khánh Vân Hầu tiến cung nhiều lần.

- Nhưng Hoàng thượng cứ lập lờ, không cho Khánh Vân Hầu một câu trả lời chính xác. - Hồng Trù ghé lại gần Vương Hi, hưng phấn kể như thể được tận mắt chứng kiến. - Nhị Hoàng tử thẹn quá không dám ra ngoài, chỉ sợ có người hỏi chuyện này.

Vương Hi ấn trán Hồng Trù, nói:

- Ngươi nghe ai nói vậy? Sao Nhị Hoàng tử lại không dám ra ngoài? Xảy ra chuyện như vậy, ai dám hỏi Nhị Hoàng tử chứ?

Thanh Trù bất đắc dĩ cười khổ, cũng mắng muội muội:

- Sau này phải nghĩ trước khi nói.

Hồng Trù bìu môi, cãi:

- Chẳng phải muội muốn dỗ Đại tiểu thư vui lên à?

Vương Hi bất đắc dĩ cười nói:

- Mễ nương tử bảo gì?

Thanh Trù mấp máy môi đang định thưa thì Hồng Trù đã tranh trước:

- Đại tiểu thư, để nô tỳ kể, để nô tỳ kể ạ.

Tính Hồng Trù hoạt bát vui vẻ, sau chuyện Lưu Chúng thì luôn kè kè bên người Vương Hi, Vương Hi đi đâu nó đi theo đó, làm nó nhịn gần chết.

Vương Hi cũng hay dung túng nó, cười nói:

- Vậy được, ngươi nói đi. Nhưng ta cũng cảnh cáo trước, nếu ngươi lại nói những thứ người nghe được, sau này có chuyện gì ta sẽ không hỏi ngươi nữa, chỉ hỏi Thanh Trù thôi.

Hồng Trù cười khì, thề thốt cam đoan xong rồi mới nói:

- Mễ nương tử bảo, quả nhiên Trần Anh không giữ được bình tĩnh như Trần đại nhân dự liệu. Đầu tiên hắn chất vấn Trấn Quốc công, bị Trấn Quốc công đuổi thẳng cổ, hắn không dám xuất hiện trước mặt Trấn Quốc công nữa, nhưng mấy ngày nay lại đi làm một một chuyện hết sức ngu ngốc. Đố Đại tiểu thư biết là chuyện gì? - Nó vui khi người ta gặp họa mà con mắt sáng rực. - Không ngờ Trần Anh lại đi gặp Thi tiểu thư, muốn Thi tiểu thư giới thiệu cho hắn một số người trong vệ sở Đại Đồng.

Đây cũng là một cách! Vương Hi tò mò hỏi:

- Thế Thi tiểu thư trả lời sao?

Hồng Trù cười phá lên, nói:

- Thi tiểu thư người ta chẳng thèm để ý tới hắn, còn nói nam nữ thụ thụ bất thân, Trần Anh có chuyện gì thì có thể gặp trực tiếp phụ thân của nàng ta, nhưng danh thiếp còn chưa cho đã sai người tiễn Trần Anh ra ngoài.

Con người Thi Châu sắt đá kiên định, Vương Hi đánh giá cao điểm này của Thi Châu.

Nàng phái Thanh Trù báo tin này lại cho Trần Lạc, cũng dặn Thanh Trù truyền lời: "Cần theo dõi người của vệ sở Đại Đồng không, có khi sẽ có thu hoạch khác?"

Không biết Trần Lạc đang làm gì mà rất bận, tiện thể nhắn cho Vương Hi qua Thanh Trù luôn: "Ta biết rồi. Ta sẽ chú ý."

Vương Hi tin ở Trần Lạc, nghe chàng nói vậy thì vứt chuyện này đi, suy nghĩ đến vấn đề ban đầu, Trần Lạc được Hoàng thượng sắp xếp làm thuộc hạ cho Đại Hoàng tử, có khi đang muốn Trần Lạc lập công phò vua, sau này chàng được phong làm thế tử thì càng có danh tiếng.

Nàng viết cho Nhị tiểu thư của Ngô gia và Lục Linh một phong thư, nhờ hai người họ loan tin giúp. Thậm chí nàng còn viết thư cho Lục tiểu thư của Bạc gia, nhắc khéo tới chuyện Trần Lạc có thể sẽ được phong làm thế tử.

Bạc Lục tiểu thư đọc được thư thì rất không vui, cảm thấy đây không phải việc Vương Hi nên quan tâm. Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng ấy vẫn viết một phong thư hồi đáp Vương Hi.

Chỉ là khi nhận được thư thì đã có viên quan dâng tấu thỉnh phong Đại Hoàng tử lên làm thái tử, Hoàng thượng giữ những tấu sớ thỉnh phong Đại Hoàng tử.

Khánh Vân Hầu giận dữ. Nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua ranh giới cuối cùng, không thì nhà họ Bạc sẽ thành trò cười mất!

Bầu không khí trong thư phòng của Khánh Vân Hầu vô cùng căng thẳng, các phụ tá ra vào liên tục, sắc mặt ai nấy cũng rất nghiêm trọng.

Bạc Lục tiểu thư nhịn không được hỏi Bạc Minh Nguyệt: "Nhà chúng ta sẽ đối đầu với phủ Trấn Quốc công thật à?"

Nếu Hoàng thượng lập Đại Hoàng tử, chắc chắn Trấn Quốc công sẽ đứng về phía Hoàng thượng, vậy thì nàng ấy và Trần Lạc vĩnh viễn không đến được với nhau.

Bạc Minh Nguyệt im lặng nhìn Bạc Lục tiểu thư. Hắn cảm thấy muội muội này của mình thật ngốc nghếch, đến thời khắc này mà muội ấy còn nghĩ tới tình yêu trai gái cho được.

Hắn trở về viện của mình, hầu cận Tiểu Tứ đang đứng trước cửa ngó nghiêng, thấy Bạc Minh Nguyệt thì vội vàng chạy chậm tới, khẽ thưa:

- Bẩm công tử, có người đưa một mảnh giấy cho nô tài, bảo nô tài giao tận tay cho ngài ạ.

Dạo gần đây, Bạc Minh Nguyệt nhận được không ít mảnh giấy như này, hỏi hắn Nhị Hoàng tử thế nào, hoặc hỏi cha hắn thế nào. Bạc Minh Nguyệt thấy phiền chết, nhưng vẫn sợ bỏ sót thông tin gì, hắn khẽ "ừ" rồi cùng Tiểu Tứ vào thư phòng.

Mảnh giấy lại do Trần Lạc viết, muốn hắn nghĩ cách theo dõi Thất Hoàng tử, nếu có gì khác thường thì báo lại cho Trần Lạc.

Bạc Minh Nguyện đọc tin mà giật mình bật thốt, vội vàng thắp đèn đốt mảnh giấy thành tro.

Tiểu Tứ muốn nói lại thôi. Người ngoài đồn Trần Lạc và Bạc Minh Nguyệt bất hòa, nhưng thực tế Trần Lạc và Bạc Minh Nguyệt không có mâu thuẫn gì hết. Ngặt nỗi tính cách hai người khác nhau, lại cùng là con cưng của trời, đã không chơi chung một chỗ được thì thôi mà mọi người lại cứ mang hai người ra so sánh.

Tình cảnh bây giờ của Trần Lạc rất nhạy cảm, Tiểu Tứ cũng biết điều đó. Hắn im lặng hòa tro vào nước trà.

Bạc Minh Nguyệt nhìn chén nhỏ kia, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên hỏi Tiểu Tứ:

- Ngươi nói xem, ta có nên liên thủ với Trần Lạc không?

Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Tiểu Tứ cảm thấy phủ Khánh Vân Hầu thêm một bằng hữu vẫn hơn thêm một kẻ thù.

- Công tử thông minh như vậy, vốn không cần hỏi nô tài . - Tiểu Tứ ngập ngừng. - Nhưng nô tài cảm thấy con người của Nhị thiếu gia nhà họ Trần không tồi, đáng tin hơn Đại thiếu gia nhà họ Trần, hơn nữa còn có Trưởng công chúa, nếu trong khả năng công tử cứ giúp một tay.

Bạc Minh Nguyệt gật đầu, ngồi thừ người trên ghế bành, nhìn trần nhà vẽ hoa cỏ tảo nước sắc xanh mòng két mà thở dài:

- Đã sinh Du sao còn sinh Lượng? Cũng tại cha ta hại ta, sinh ta tuổi trạc Trần Lạc, không thì có lẽ hai ta đã trở thành tri kỷ!

Văn võ bá quan cả triều này, sao lại chỉ có mình hắn và Trần Lạc cảm thấy Hoàng thượng quá yêu chiều Thất Hoàng tử chứ?

Tiếc là cha hắn muốn lấy lòng các hoàng tử khác, muốn Hoàng thượng cảm thấy dù Nhị Hoàng tử kế vị thì vẫn sẽ yêu thương mấy vị huynh đệ. Cha hắn so với gia gia của hắn, thật sự thua kém rất xa!

Bạc Minh Nguyệt lại thở dài, cảm thấy mình thật cô đơn.

Tiểu Tứ đã quen với chuyện Bạc Minh Nguyệt "nói nhăng nói cuội", coi như không nghe thấy, nhưng Bạc Minh Nguyệt vẫn không tha cho Tiểu Tứ:

- Chắc đã bán nho Tây Vực rồi nhỉ? Ngươi đi mua một ít, mang sang phủ Vĩnh Thành Hầu biếu biểu tiểu thư nhà họ, cứ lấy danh nghĩa của Lục tiểu thư. - Nhưng hắn cũng không phải người thích mặc áo gấm đi đêm, dặn nữa. - Nhớ để tranh vẽ trong giỏ nho đấy.

Một ngày nào đó nàng sẽ biết, những thứ này đều do hắn tặng.

Tiểu Tứ gật đầu, cảm thấy công tử nhà hắn cũng rất ngốc, vẫn biết lật mặt tráo trở là không hay, nhưng chuyện nhân duyên thế này còn cần liêm sỉ gì chứ, cứ đi xin thái phu nhân cho xong. Vả lại trong phủ cũng đang có chuyện, vừa hay có thể xem phẩm hạnh của vị Vương tiểu thư này.

Tiếc rằng công tử nhà hắn nhanh trí việc lớn mà lại mù mờ việc nhỏ, toàn làm những chuyện nhảm nhí đâu đâu.

Vương Hi nhận được nho, quả thật phát hiện ra trong giỏ nho có hình vẽ mèo con, lần trước là hình mèo con vươn vai, lần này là hình mèo con đòi ăn, nét vẽ rất giống nhau.

Nàng cầm lên ngắm nghía một lúc rồi bảo Bạch Truật cất vào trong hộp. Trong đó đã có bảy tám hình vẽ như này.

Vương Hi không ngờ Bạc Lục tiểu thư lại tỉ mẩn đến vậy, cũng may những thứ Bạc Lục tiểu thư tặng đều ăn đồ ăn đồ chơi không quá đắt, sau này dễ trả nên nangf cứ nhận.

Nhưng nếu thế thì nàng lại không tiện nhắm vào Bạc Lục tiểu thư. Về chuyện Bạc Lục tiểu thư hồi âm nói nàng là tiểu thư khuê các không nên quan tâm những việc này, thôi nàng coi như không nghe thấy vậy!

Nho của nhà họ Bạc tặng rất ngon, nàng chia nho biếu thái phu nhân, Hầu phu nhân và những người khác, tất nhiên có cả Phan tiểu thư.

Thanh Trù hốt hoảng chạy vào, khẽ bẩm:

- Đại tiểu thư, xảy ra chuyện không hay rồi, người tìm được hiệp khách cho Trần đại nhân chưa ạ? Mễ nương tử nói với nô tì, Trần Anh viết thư gửi Đại cô nãi nãi nhà họ Trần, muốn Đại cô nãi nãi nhà họ Trần gửi mấy người đáng tin đến kinh thành cho hắn, có thể hắn muốn gây bất lợi cho Trần đại nhân đấy ạ.

Vương Hi cười khẩy. Trần Lạc không muốn phá hỏng quy tắc, không muốn tổn thương Trần Anh, nhưng ai ngờ Trần Anh lại bất chấp tất cả.

Nàng nói:

- Vậy ngươi mau báo cho Trần đại nhân đi.

Thanh Trù thưa rồi đi.

Vương Hi không còn tâm trạng ăn nho, càng không có tâm trạng làm nho khô.

Buổi tối Thường Kha tới, đưa cho nàng một giỏ mơ sấy, ngượng ngùng nói:

- Bên ấy đưa tới, tỷ ăn thấy ngọt bùi ngon miệng, nghĩ chắc muội sẽ thích, còn có thể làm bánh thập cẩm mà muội nói nên mang cho muội một ít.

Vương Hi cười ha ha, nói:

- Bên ấy là bên nào? Bên thái phu nhân ấy hả? - Nói rồi ăn thử một miếng mơ sấy. - Mơ được sấy tốt thế này chắc là mơ sấy của Lương Châu, bên ấy chu đáo quá.

Thường Kha ngượng chín mặt, trừng mắt nói lại:

- Muội đừng đắc ý, có vay có trả đấy. Tỷ xuất giá trước muội, sau này để xem tỷ chọc muội thế nào!

Con gái như khách nuôi trong nhà nhưng bị trói buộc nhiều quy tắc, còn người đã xuất giá thành ra lại thoải mái hơn. Thường Kha nói vậy cũng có ý đúng.

Vương Hi cười khì, không sợ nói:

- Muội có xuất giá thì cũng xuất giá ở Tứ Xuyên, cùng lắm mới tỷ bữa rượu sau khi đã thành thân thôi.

- Muội được lắm! - Thường Kha véo má Vương Hi, Vương Hi lập tức nghiêng người tránh.

- Hôm ấy tỷ đi Tứ Xuyên đưa dâu. - Thường Kha không chịu chạy đuổi theo Vương Hi.

Tảng đá lớn trong lòng Vương Hi được buông bỏ. Chỉ khi tự tin rằng mình được người ta yêu thương trân trọng thì mới dám có quyết định như vậy, quả thật mối hôn sự thái phu nhân Giang Xuyên Bá giới thiệu này rất được.

Hai người nô đùa một hồi.

Thanh Trù quay lại, chờ Thường Kha về mới bẩm với Vương Hi:

- Trần đại nhân cảm ơn người. Còn nói Trần Anh ngu thì Đại cô gia nhà họ cũng không ngu. Phái người tới cho Trần Anh sai bảo, nếu chuyện bại lộ, Hoàng thượng và Trưởng công chúa sẽ tha cho hắn sao? Không những Trần Anh mà ngay cả Trấn Quốc công cũng không thoát khỏi liên đới!

Chẳng trách Thanh Trù không vội. Vương Hi cũng yên tâm.

Nhưng Trần Anh thì giống như thú bị nhốt trong lồng. Hắn muốn mượn mấy người của tỷ tỷ thì lại bị tỷ phu từ chối, hơn nữa còn khiến tỷ tỷ cãi nhau với tỷ phu. Cuối cùng tỷ phu không nói gì nữa, nhưng thái độ với hắn không còn thân thiết nhiệt tình như trước. Hắn biết, tỷ phu coi thường hắn bất tài vô dụng.

Nhưng ngoài cách này thì hắn chẳng còn cách nào để hạ được Trần Lạc. Con mắt Trần Anh đục ngầu như độc xà cắn người.

Nếu lúc này có người nhìn thấy e rằng sẽ sợ hãi hét toáng lên, nào còn tin hắn là Đại công tử lịch sự lễ độ, hào hoa phong nhã của phủ Trấn Quốc công.

Trần Anh cũng không muốn bị gọi mãi là Đại công tử. Giằng co vị trí thế tử phủ Trấn Quốc công đã quá lâu. Dù cho Đại tỷ không ngừng cổ vũ hắn, nói vị trí này vốn thuộc về hắn, dù cho cha hắn luôn thiên vị hắn, thậm chí không tiếc đánh chửi Trần Lạc, nhưng thế thì làm được gì? Thời điểm cha hắn quyết định tái giá với một trưởng công chúa, vận mệnh của hắn đã được an bài rồi.

Cha hắn nói ông ấy không sợ điều gì, nhưng vẫn không dám thỉnh phong hắn làm thế tử.

Tất cả đều là những lời giả dối. Hoàng thượng nói sẽ không can thiệp vào chuyện nhà của họ, nhưng chẳng phải vẫn nghĩ cách lập Trần Lạc làm thế tử đấy thôi!

Hắn rất muốn hỏi cha hắn, sao lại nghĩ Hoàng thượng sẽ đồng ý cho hắn làm thế tử Trấn Quốc công? Chẳng sẽ Hoàng thượng đã hứa với ông ấy?

Nhưng Trần Anh không dám hỏi.

Sau nhiều năm đeo mặt nạ đứa con ngoan ngoãn nghe lời để đối lập với Trần Lạc nghịch ngợm xấc xược, giờ hắn cũng không biết phải tháo xuống thế nào, liệu tháo xuống thì chuyện có càng tệ hại hơn không.

Trần Anh đi tới đi lui trong phòng. Vú nuôi trước là thị tì của mẹ đẻ, sau này chăm sóc hai tỷ đệ hắn nhìn mà xót lòng, bưng bánh trôi cơm rượu vào, khuyên hắn:

- Cô gia là người có tài, dù nói chuyện không xuôi tai nhưng Đại công tử cũng đừng chấp nhặt. Ngài ấy đã cưới Đại cô nãi nãi thì chắc chắn sẽ đứng về phe ngài. Ngài cũng đừng giận cô nhà, cô ấy cuống quá, ai ngờ được Nhị thiếu gia ngoan độc đến thế! Quốc công gia sẽ không để hắn chèn ép ngài vậy đâu.

Rõ ràng hắn là huynh trưởng mà tại sao ai cũng nghĩ Trần Lạc chèn ép hắn chứ? Trần Anh rất bất mãn. Nhưng hắn không thể phủ nhận lời của vú nuôi. Đại tỷ phu của hắn được cha chọn lựa cẩn thận, nếu không có bản lãnh thì đã không lọt vào mắt cha.

Hắn ngẫm nghĩ, đè nén lửa giận trong lòng, viết một bức thư cho tỷ phu ở Trừng Châu xa xôi.

Chỉ là bức thư này gửi đi chưa được mấy ngày, hắn đã nhận được hồi âm của tỷ phu.

Trong thư, tỷ phu xin lỗi hắn, vì cuống quá nên mới nói hơi nặng lời. Sau đó tỷ phu nghĩ kế cho hắn, nếu hắn thật sự muốn hơn thua với Trần Lạc thì có thể kết giao với Tam Hoàng tử. Hai hổ đánh nhau chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, nói không chừng đây sẽ là cơ hội của hắn. Nếu không may Nhị Hoàng tử thắng, với dã tâm truyền gia lập nghiệp của phủ Khánh Vân Hầu, chắc chắn sẽ tiếp đãi tử tế với mấy Hoàng tử, hắn cũng không bị Tam Hoàng tử liên lụy.

Trần Anh vừa đọc là biết tỷ phu chưa nhận được thư của hắn thì đã gửi cho hắn lá thư này, nói không chừng đây là kết quả sau khi tỷ tỷ làm ầm làm ĩ lên.

Hắn thắp nến đốt giấy, ngẫm nghĩ, hình như hai ngày tới cháu trai của Thục Phi hiện đang làm ở Kim Ngô vệ sẽ tổ chức sinh thần, với tính cách của Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử chắc chắn sẽ không có mặt, nhưng hắn có thể bắt đầu móc nối từ đứa cháu này của Thục Phi, dần dần kết giao với Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử.

Thục Phi nương nương họ Doãn, xuất thân quân hộ bình thường, nhà nghèo hàn vi không có học thức. Từ khi Thục Phi nương nương được sủng ái, người nhà bắt đầu cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, Thục Phi nương nương phải cảnh cáo nhiều lần thì mới vào nếp. Nhưng dù sao bà ta cũng ở trong cung, không thể nhìn chằm chằm mỗi ngày, thỉnh thoảng người nhà vẫn gây họa. Vì thế, bà ta rất không ưa mấy huynh đệ nhà mình, càng không thích mấy đứa cháu.

Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Công chúa Phú Dương đều bị ảnh hưởng từ mẹ, không thân với người nhà Thục Phi nương nương.

Người ở kinh thành cũng nhìn vào mà không mấy niềm nở với người nhà của Thục Phi nương nương.

Hôm sinh thần của cháu trai Thục Phi nương nương, chỉ cần là con cháu nhà danh gia vọng tộc chắc chắn sẽ không đến. Nếu Trần Anh đến mừng chẳng phải sẽ thành trò cười cho người ta? Hắn muốn nịnh bợ Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử nhưng cũng không hạ mình làm vậy.

Tốt nhất là vô tình gặp thì cũng dễ ăn nói với Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử.

Trần Anh thăm dò được cháu trai của Thục Phi nương nương mời khách ở tửu lầu, hắn lập tức đặt bàn tiệc ở đó, hẹn hai bằng hữu bình thường chơi thân tới ăn cơm.

Chỉ là hắn không ngờ cháu trai của Thục Phi nương nương chẳng hề hiểu nỗi khổ tâm và tình cảnh hiện tại của cô mẫu. Một kẻ sâu lông tầm thường thôi mà mời hai mươi bảy, hai mươi tám người khách, hơn nữa tất cả đều là người trong thân vệ quân, Xuân Phong Lâu lớn vậy cũng bao hết cho được. Lúc bọn hắn tới, chưởng quỹ của tửu lầu đích thân đi ra xin lỗi, dẫn bọn hắn vào cửa tiệm sơn mài mới mượn tạm ở đằng sau Xuân Phong Lâu:

- Xin thứ lỗi, đột nhiên có nhiều khách tới quá, nhất thời không kịp báo lại các ngài. Nếu các ngài không ngại, chúng tôi mượn tạm nhã gian của quán, các ngài ăn tạm bữa cơm, ngày khác tôi sẽ đến tận nhà xin lỗi, biếu tặng ngài mấy bàn tiệc. Ngài muốn gọi lúc nào, chúng tôi lập tức đưa tới cho ngài ạ.

Cái thứ ngu xuẩn! Bảo sao Thục Phi nương nương không ưa. Ngay đến quốc cữu của phủ Khánh Vân Hầu cũng dám làm vậy chứ đừng nói là cháu trai của một phi tần như gã. Trần Anh mắng chửi thậm tệ trong lòng, nghĩ bụng bữa hôm nay coi như xong rồi, hắn quay sang hỏi hai bằng hữu đi cùng vẫn ăn ở đây hay đổi quán. Hai bằng hữu còn chưa kịp trả thì đột nhiên có tiếng ầm ĩ vọng từ bên Xuân Phòng Lâu.

Chẳng lẽ là thiếu gia ăn chơi trác táng nhà ai và cháu trai của Thục Phi nương nương phát sinh xung đột?

Đáng đời! Trần Anh nghĩ bụng, quyết định đi tới xem trò cười, tiện thể thêm dầu vào lửa, vừa hay có thể mượn cớ này bắt chuyện với Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, bọn họ sẽ rất hả hê lắm nếu biết tên biểu ca hợm hĩnh này bị dạy cho một bài học.

Hắn đi tới, thế mà lại nghe được tiếng của Bạc Minh Nguyệt:

- Ngươi mời khách thì cứ mới, nhưng không báo tiếng nào đã bao hết Xuân Phong Lâu, còn những người đặt bàn trước như bọn ta tới, ngươi lại quẳng một câu "mặc kệ", bắt bọn ta đi về. Ngươi làm thế mà coi cho được? Chẳng phải ngươi cũng đến kinh thành nhiều năm vậy rồi à, sao vẫn không biết kinh thành có phép tắc gì thế?

Ý là châm chọc cháu trai của Thục Phi nương nương quê mùa.

Trần Anh lảo đảo suýt nữa trẹo chân. Bạc Minh Nguyệt cũng đặt bàn ở đây, không trùng hợp vậy chứ?

Hắn bước nhanh về trước, thấy Bạc Minh Nguyệt trong áo bào lụa Hàng màu lam nhạt in chìm họa tiết đốt trúc đang phe phẩy quạt sơn đen mạ vàng, tuấn tú tiêu sái đứng thẳng trước Xuân Phong Lâu như kẻ bao đồng phí nước bọt với cháu trai của Thục Phi nương nương!

Cháu trai của Thục Phi nương nương thì không dám cả lộ mặt chứ đừng nói là người hầu của gã, một lũ như rùa đen rụt đầu hoặc chỉ biết đừng bên cười nịnh. Tất nhiên cũng có kẻ gan lớn đứng ra vái chào khuyên bảo:

- Nào có chuyện ấy! Nào có chuyện ấy! Chẳng là mọi người nghe nói Doãn thị vệ mở tiệc sinh thần ở đây nên muốn tới góp vui. Nào ngờ nhiều người tới quá, không có chỗ ngồi, Doãn thị vệ hết cách đành nhờ chưởng quỹ sắp xếp chỗ cho những người khác. Thật lòng không muốn đuổi khách, càng không biết trùng hợp hôm nay ngài cũng mời khách ở đây. Ngài xem thế này có được không? Dù sao cửa hàng sơn mài bên cạnh đã được dọn dẹp, chúng ta qua bên đó ăn, bên này cho mọi người... - Đồng thời nháy mắt với chưởng quỹ Xuân Phong Lâu, ý bảo ông nói đỡ mấy câu.

Là người làm kinh doanh buôn bán, tất nhiên không muốn đắc tội với bất kỳ ai. Nhưng chưởng quỹ cũng không chủ động xin Bạc Minh Nguyệt tha cho họ Doãn kia, không nhỡ Bạc công tử người ta nói quá lại thành ra mất lòng đôi bên, sau này còn ai dám giúp bọn họ. Ông giả vờ như không hiểu ý người kia.

Quả thật Bạc Minh Nguyệt không muốn làm khó người của Xuân Phong Lâu. Hắn đã điều tra biết đây là sản nghiệp của nhà họ Vương từ lâu.

Chuyện tới nước này, Bạc Minh Nguyệt cũng đành lui bước, cười mắng:

- Ngươi nhìn chưởng quỹ làm gì? Chẳng lẽ ta thua cả chưởng quỹ? - Thái độ không muốn đôi co với bọn họ nữa.

Người kia mừng quýnh, bước tới thi lễ với Bạc Minh Nguyệt, vừa nói vừa mời những người bị chiếm bàn sang cửa tiệm sơn mài ở sát vách. Chưởng quỹ của Xuân Phong Lâu vội vàng đi trước dẫn đường.

Người vây xem thấy không còn gì để hóng hớt cũng lập tức giải tán.

Trần Anh niềm nở bước tới chào Bạc Minh Nguyệt:

- Hôm nay trùng hợp quá, không ngờ lại gặp đệ ở đây.

Hắn luôn tin "Kẻ thù của kẻ thù là bạn", Bạc Minh Nguyệt và Trần Lạc không thân nhau nên mỗi lần hắn gặp Bạc Minh Nguyệt đều rất vui vẻ nhiệt tình.

Bạc Minh Nguyệt cười bò trong bụng. Ta đang đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự vác xác đến.

Nhưng hắn cũng không để lộ ra mặt, tỏ vẻ bất ngờ tươi cười chào lại Trần Anh:

- Trùng hợp quá! Trần đại ca cũng tới ăn cơm à? Không ngờ chúng ta cùng gặp phải chuyện vớ vẩn này.

Đừng nhìn tình hình hiện tại mà khẳng định Hoàng thượng sẽ lập Đại Hoàng tử lên làm thái tử, giờ vẫn chưa hạ chỉ đâu! Với năng lực của phủ Khánh Vân Hầu, dù Hoàng thượng có lập Đại Hoàng tử thật, nhưng một hoàng tử không có mẫu tộc cũng không có thê tộc chống lưng thì ai biết có đợi được tới ngày Hoàng thượng băng hà không.

Người trong kinh thành vẫn không dám đắc tội với phủ Khánh Vân Hầu, và càng không giậu đổ bìm leo với Bạc Minh Nguyệt.

Trần Anh đáp lời, muốn mời Bạc Minh Nguyệt vào bàn.

Lúc Bạc gia hưng thịnh nhất, ai dám nói vậy trước mặt hắn?

Suy cho cùng nay đã khác xưa. Bạc Minh Nguyệt nghĩ vậy thì vẫn từ chối Trần Anh như trước trước giờ. Trần Anh muốn khiêu khích Trần Lạc nên luôn niềm nở với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thích sự niềm nở này. Hắn có hơi chán chường, nhưng hắn sẽ không cùng hội cùng thuyền với Trần Anh chỉ vì không thân Trần Lạc.

Bọn họ nói đôi ba câu rồi tách ra.

Trần Anh đứng trước cổng tửu lầu, phân vân không biết nên đi uống bữa rượu này nữa không, đột nhiên ngẩng đầu thấy cháu trai Doãn thị vệ của Thục Phi nương nương ngó đầu qua mành trúc Tương Phi từ lầu hai vẫy hắn.

Đã bị nhìn thấy thì không thể tránh được.

Trần Anh ngẫm nghĩ rồi đi lên lầu hai.

Doãn thị vệ hỏi hẳn:

- Ngươi và Bạc Minh Nguyệt gặp nhau làm gì thế? Hắn hẹn ai tới đây uống rượu vậy?

Dạng trâm anh quý tộc như Trấn Quốc công là đối tượng mà nhà họ Doãn muốn giao thiệp nhất. Nhưng Trần Lạc cao ngạo chỉ chơi với hội hoàng tử thế tử, trái ngược với đó Trần Anh hòa nhã lễ độ chơi được với tất cả mọi người, thế nên Doãn thị vệ thích Trần Anh hơn.

- Ta không có hỏi! Ta tình cờ gặp Bạc Minh Nguyệt thôi. - Trần Anh nói.

Doãn thị vệ ngẫm nghĩ, bảo chưởng quỹ đưa hai bình Lê Hoa Bạch ngon nhất cho Bạc Minh Nguyệt, còn dặn:

- Cứ nói ta bận tiếp khách bên này, chờ khách về sẽ qua tạ lỗi với hắn.

Gã tin chắc Bạc Minh Nguyệt sẽ không để ý tới mình, nhưng không ngờ chẳng mấy chốc chưởng quỹ lại mang hai bình Lê Hoa Bạch tới và thưa:

- Bạc công tử không dùng bữa ở tửu lầu chúng tôi, ngài ấy đã đi rồi ạ.

- Đi rồi á! - Hai người đều ngẩn ra.

Mắng cháu trai của Thục Phi nương nương một trận xong bỏ đi? Như thể hắn đang muốn trút giận chứ không phải nổi cáu thật sự.

Trần Anh nhớ lại tin đồn nghe được dạo gần đây, hắn chắc chắn phủ Khánh Vân Hầu không bình tĩnh như đang thể hiện, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, hắn hỏi chưởng quỹ:

- Biết Bạc Thất công tử mời ai uống rượu không? - Còn giả vờ quan tâm. - Nếu mọi người quen nhau thì ta phải đích thân đi giải thích mới được.

Đứa cháu của Thục Phi nương nương ngáo ngơ là thế nhưng lại thừa hưởng cái tài giỏi nhìn sắc mặt của Thục Phi nương nương, nghe vậy cũng nhạy bén nhìn chưởng quỹ bằng ánh mắt lấp lánh.

Chưởng quỹ rùng mình, vội đáp:

- Tôi không biết thật ạ! Người đặt bàn là Bạc công tử. Đại chưởng quỹ của chúng tôi còn lo hôm nay Bạc công tử không ăn được nên kêu tôi mang hai bình rượu cho Bạc công tử, ai ngờ tôi tìm mãi vẫn không thấy người đâu.

Người có thể khiến Bạc Minh Nguyệt mời tiệc, không phải tôn quý cỡ Bạc Minh Nguyệt thì cũng vì Bạc Minh Nguyệt có chuyện nhờ vả.

Cháu trai của Thục Phi nương nương không nghĩ nhiều, lập tức sai gia nhân của mình:

- Ngươi qua bên kia nói chuyện, hỏi xem có người nào thấy Bạc Minh Nguyệt đi với ai, hoặc biết hôm nay Bạc Minh Nguyệt mời ai.

Chỉ cần tìm được người thì sẽ biết có chuyện gì.

Gia nhân kia một đi không trở lại. Trần Anh nghi ngờ gia nhân kia đã hỏi được gì đó nhưng vì hắn đang ở đây nên không tiện về bẩm.

Lòng hắn rối như tơ vò, cố ngồi một lúc rồi lấy cớ cáo từ. Nhưng hắn vừa rời nhã gian liền lao nhanh xuống lầu, sai gia nhân thân tín của mình đi điều tra chuyện này.

Chốc lát sau, gia nhân của hắn đã có tin bẩm: "Bạc công tử mời cơm Ngụy Hòe của Long Tương vệ. Ai ngờ sau khi vào quán hai người lại lần lượt đi ra từ cửa sau, không biết đổi sang quán nào."

Ngụy Hòe là tâm phúc của Trần Lạc, Bạc Minh Nguyệt tìm hắn làm gì? Chẳng lẽ vì vị trí thế tử mà Trần Lạc nghe theo sắp xếp của Hoàng thượng, đầu quân cho Đại Hoàng tử? Không thì với cái tính của Bạc Minh nguyệt sao lại phải hẹn gặp Ngụy Hòe?

Trần Anh càng hoang mang hơn.

Doãn thị vệ thì lập tức báo tin này cho cô mẫu ngay trong ngày hôm ấy. Thục Phi nương nương cũng rất hoảng.

Hoàng thượng đã ngầm đồng ý cho nhà họ Ngô gả Nhị tiểu thư cho một quân hộ, ngầm đồng ý cho Tứ Hoàng tử cưới Đàm Tứ tiểu thư, còn lo liệu hôn sự cho Phú Dương. Nếu lập Đại Hoàng tử lên làm thái tử thật, vậy Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử sẽ chẳng có lấy một tia hi vọng.

Thậm chí, bà còn muốn tới gặp Ninh Tần để dò hỏi mục đích của Hoàng thượng. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong cung đã đánh tỉnh bà lại, bà lệnh cho nữ quan đi truyền Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử vào cung.

Bạc Minh Nguyệt biết chuyện thì sướng điên, nói với Tiểu Tứ:

- Không ngờ câu được Trần Anh còn tiện thể câu được người nhà họ Doãn, úp úp mở mở, thế mà lại hữu hiệu hơn âm mưu quỷ kế. Xem ra, hai kẻ này đều lớn lên trong tay đàn bà, động việc cũng chỉ biết dùng mấy thủ đoạn của đàn bà, thế mà Trấn Quốc công còn muốn giao phủ Trấn Quốc công lại cho Trần Anh, chẳng lẽ ông ta không sợ phủ Trấn Quốc công lụi bại trong tay Trần Anh?

Nói rồi hắn nghĩ lại:

- Nhưng lụi bại cũng tốt, chí ít phủ Khánh Vân Hầu sẽ bớt đi một đối thủ. Nếu ta mà là Trần Lạc, ta chẳng thèm cái phủ Trấn Quốc công này, tự mình kiếm tước vị, mặc phủ Trấn Quốc công suy tàn như những phủ quốc công khác.

Tiểu Tứ cười hì hì, Thất công tử nói tước vị cứ như rau cải, muốn có là có. Nhưng Nhị công tử nhà họ Trần cũng xui xẻo thật, có loại phụ thân và huynh trưởng như thế.

Hắn bước tới trước mặt Bạc Minh Nguyệt, vồn vã nói:

- Chúng ta vẫn theo dõi xem Thục Phi nương nương nói gì ạ?

- Tất nhiên vẫn phải theo dõi rồi. - Bạc Minh Nguyệt dùng quạt gõ lên đầu Tiểu Tứ. - Thục Phi nương nương lắm tâm kế hơn cô mẫu của ta nhiều. Chắc lúc này bà ta đang nghĩ cách tìm nhà vợ quyền cao thế mạnh cho hai đứa con trai, không biết bà ta để mắt tới ai. Đáng tiếc Đàm Tứ tiểu thư đã đính ước với Tứ Hoàng tử.

Nói rồi hắn thở dài một hơi.

Tiểu Tứ ngập ngừng hỏi:

- Vậy phía biểu tiểu thư phủ Vĩnh Thành Hầu, chúng ta còn cần mượn danh nghĩa của Lục tiểu thư để tặng quà không ạ?

Bạc Minh Nguyệt khó hiểu:

- Chuyện này liên quan gì đến Vương tiểu thư? Ngươi cứ làm theo những gì ta bảo là được. Còn phía Lục tiểu thư, tuyệt đối đừng để muội ấy biết. Muội ấy một lòng muốn được gả cho Trần Lạc, nếu biết ta tặng quà cho Vương tiểu thử thì thể nào cũng làm ầm lên... Chuyện trong cung còn chưa giải quyết xong, lúc này thêm việc hôn sự của ta, không phải sẽ khiến người nhà thêm phiền?

Tiểu Tứ lẩm bẩm:

- Chẳng phải nô tài nghe ngài nói tiếc cho Đàm Tứ tiểu thư à?

- Cái thứ nghĩ nhiều. - Bạc Minh Nguyệt lại gõ lên đầu Tiểu Tứ hai cái. - Ta còn tiếc cho những tiểu thư của phủ Thanh Bình Hầu nữa kìa, vì để Thanh Bình Hầu làm thuần thần mà tất cả phải cưới hạng vô danh tiểu tốt. Không lẽ vì tiếc thương họ mà ta phải cười người ta về?

Tiểu Tứ gãi đầu cười ngượng.

Bạc Minh Nguyệt lại nói:

- Ta thông minh quá! Một mũi tên trúng hai đích.

Chân chó của Tiểu Tứ bóp vai nịnh Bạc Minh Nguyệt. Còn Bạc Minh Nguyệt ngồi đó thỏa sức tưởng tượng:

- Ngươi nói xem, Vương tiểu thư sẽ thích gì? Nhà nàng ấy là đại phú hộ đất Thục nhỉ? Chắc đồ tốt gì cũng nhìn rồi ha? Chắc chỉ có đồ của nội kho may ra mới khiến nàng ấy để mắt tới.

Hắn có nên vào cung xin cô mẫu mấy món đồ không ta? Nhưng vậy thì khó mà lấp liếm được.

Tiểu Tứ không dám nhiều lời, nghĩ tới ngoài kia người ta đang đồn biểu tiểu thư phủ Vĩnh Thành Hầu cao tay, Trần Lạc làm giả hóa thật, cảm mến biểu tiểu thư phủ VĨnh Thành Hầu. Hắn nhịn không được nói:

- Nhưng giả sử, nô tài nói giả sử có người khác cũng để mắt tới Vương tiểu thư thì sao? Vương tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu là nô tài, nô tài cũng muốn cưới về!

- Tên khốn nhà ngươi! - Lần này Bạc Minh Nguyệt nổi giận thật sự, nhạy dựng lên đuổi đánh Tiểu Tứ. - Nói vớ va vớ vẩn! Khắp cái đất kinh thành có ai dám bàn chuyện hôn nhân vào thời điểm này. Ngay đến Trấn Lạc cũng không có động tĩnh gì đấy!

Vương Hi muốn gả, tất nhiên gả cho hắn là tốt nhất, gả vào nhà hắn là tốt nhất. Hắn không cần thông gia.

Về vấn đề "muốn cưới người xinh đẹp nhất", mỗi người mỗi tiêu chuẩn, hắn nói ai xinh đẹp nhất thì người đó xinh đẹp nhất.

Nhưng nhà hắn đang trong cảnh mưa gió chấp chới, hắn sợ liên lụy Vương tiểu thư.

Nghĩ tới những điều này, hắn lại hối hận ngày trước đã lợi dụng Vương tiểu thư, tại sao lại nói ra những lời vô tri như thế, không thì hắn đã đính hôn...

*

Thục Phi nương nương gọi hai con trai tới quả thật để bàn về hôn sự của hai con.

Tam Hoàng tử chín chắn trưởng thành hơn Ngũ Hoàng tử nhiều, nếu có cơ hội vấn đỉnh giang sơn, ngoại trừ hắn thì không còn ai khác, bà minh tranh ám đấu với Hoàng hậu bao năm qua cũng vì đứa con này. Hoàng thượng cũng hiểu, cho nên cả Hoàng thượng và bà đều cân nhắc rất nhiều về hôn sự của hắn.

Ngũ Hoàng tử thì dễ hơn, chỉ cần tìm nhà vợ có lợi cho phe mình là được.

Bà đuổi hết người hầu trong điện ra, hạ giọng:

- Thi Châu là lựa chọn không thể phù hợp hơn. Thi Tổng binh được điều đến Du Lâm để giám sát phủ Thanh Bình Hầu. Hơn nữa, chống lưng cho nhà họ là Thượng thư Binh Bộ Du Chung Nghĩa, người này có tiếng đa mưu túc trí, nếu có thể kéo ông ta về phe, Khánh Vân Hầu muốn làm gì cũng phải suy đi tính lại.

Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều cảm thấy Thục Phi nương nương suy nghĩ quá đơn giản, lúc này đứng im quan sát Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử lưỡng bại câu thương mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhưng bọn họ nói thế nào cũng không thuyết phục được Thục Phi nương nương, bà luôn cảm thấy hai con trai còn quá nhỏ, không hiểu chuyện:

- Chỉ cần một trong hai đứa đính hôn. Các con nhìn Tứ Hoàng tử đi, không phải cũng cưới được Tứ tiểu thư của Đàm gia rồi sao? Không phải Hoàng thượng không nói gì sao?

Ngũ Hoàng tử nóng nảy bộp chộp, không nhịn được nói:

- Đó là vì mẫu phi của lão Tứ quỳ xuống xin phụ hoàng, sau khi lão Tứ thành thân sẽ tới đất phiên, chẳng lẽ người muốn chúng con cũng tới đất phiên?

Thục Phi nương nương buột miệng:

- Lão Ngũ tới đất phiên chưa chắc đã không tốt, ít nhất Hoàng thượng cũng không đề phòng như bây giờ.

Một câu này đã dấy lên gợn sóng trong lòng hai huynh đệ.

Tam Hoàng tử cảm thấy đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Hoàng gia đã không có tình phủ tử nhưng hắn không thể không có tình huynh đệ, không thì sau này bọn họ sẽ càng khó sống.

Ngũ Hoàng tử cảm thấy mẫu phi yêu quyền thế hơn yêu hắn, ở thời điểm mấu chốt, hắn luôn là người phải hi sinh. Như hồi bé Tam Hoàng tử mắc lỗi, nhưng mẫu phi luôn đẩy hắn lên, dù sao hắn cũng nhỏ hơn Tam Hoàng tử, mắc lỗi cũng không sao.

Bây giờ bọn họ đều đã lớn, đôi khi ấn tượng trong lòng Hoàng thượng có thể sẽ quyết định tới sống chết của bọn họ...

Ánh sáng trong mắt Ngũ Hoàng tử dần tối đi.

Tam Hoàng tử không muốn như vậy, còn chưa thấy hoàng vị đâu mà huynh đệ ruột thịt đã cách lòng rồi.

Sau khi rời chỗ Thục Phi nương nương, hắn lập tức kéo Ngũ Hoàng tử vào góc tường ở cửa cung nói chuyện:

- Đệ yên tâm, ta sẽ không để mẫu phi can thiệp vào hôn sự của chúng ta. Hoàng thượng đang bệnh, lo lắng nhất lúc này là chúng ta có mưu lợi riêng. Hôn sự của chúng ta phải để Hoàng thượng quyết định. Ông ấy bảo chúng ta thành thân thì chúng ta thành thân, ông ấy bảo chúng ta tới đất phiên thì lúc đó chúng ta suy tính tiếp cũng không muộn. Đệ đừng nghe mẫu phi.

Ngũ Hoàng tử gượng gạo gật đầu, không phải hắn không tin huynh trưởng của mình, chỉ là đôi lúc huynh trưởng cũng thân bất do kỷ.

Tam Hoàng tử cụp mắt như có điều suy nghĩ.

*

Vương Hi không biết những chuyện đã xảy ra trong cung, nhưng Trần Lạc lại biết rõ và đang chờ xem kịch.

Ai cũng nghĩ nhà đế vương không có tình thân, nhưng có lẽ Hoàng thượng làm lố quá thể, đối xử với một đứa cháu ngoại quá tốt, dẫn đến các hoàng tử lại chẳng hề bất bấp thủ đoạn đấu đá lẫn nhau như người ngoài vốn tưởng.

Trần Lạc ngẫm lại mà cảm thấy thật nực cười. Chàng hỏi Trần Du:

- Mấy ngày nay Vương tiểu thư đang làm gì?

Dạo gần đây không thấy nàng tìm gặp mình.

Mấy này nay chàng đang bận tham gia hội họp với các vị đại thần nội các, hôm trước đi ăn với một tiểu lại của Hình Bộ tình cờ phát hiện đầu ngõ có bán xôi gà hấp lá sen nên đã mua cho Vương Hi ăn thử một ít.

Trần Dụ hầu trà Trần Lạc, cười bẩm:

- Tam gia của phủ Vĩnh Thành Hầu thành thân vào đầu tháng Chín tới, trên dưới phủ Vĩnh Thành Hầu đang bận chuyện này. Ấy thế mà Hầu phu nhân lại ngã bệnh, Nhị thái thái phủ họ đành tự lo hết. Vương tiểu thư hôm thì đi thăm Hầu phu nhân, tiện qua nói chuyện với Phan tiểu thư cháu gái của Hầu phu nhân đang chăm bệnh, hôm thì qua chỗ thái phu nhân chơi, ngày nào cũng vui vẻ tươi cười.

Trần Lạc không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng ra điệu bộ nàng cười trên nỗi đau của người khác.

- Ngươi dặn người của chúng ta chú ý nàng ấy, đừng để ai bắt nạt nàng ấy. - Chàng biết nàng có nha hoàn biết võ nhưng vẫn không yên tâm dặn dò.

Trần Dụ vội đáo:

- Công tử yên tâm, chúng nô tài rõ ạ.

Trần Lạc cúi đầu nhìn công văn Hình Bộ mang về nhà. Tuy không biết mục đích của Hoàng thượng nhưng chàng cảm thấy đây là cơ hội để mình học hỏi thêm, bây giờ không dùng thì sau này cũng có lúc dùng.

Vương Hi đúng như Trần Dụ nói, chạy qua chạy lại quên cả trời đất, lúc này đang bày trò xấu ở chỗ Thường Kha:

- Khi ấy để vú Vương đi tiếp rượu vú hầu tới đưa của hồi môn của nhà họ Hàn, kể hết chuyện của nhị phòng cho người họ Hàn biết, xem tẩu tử là người thế nào, sẽ chọn ra sao. Thế thì đâu tính chúng ta hại người ta, đúng không?

Nàng ghét nhị phòng, nhưng Hàn tiểu thư người ta vô tội, nàng không thể thất đức phá hỏng hôn lễ của Tam gia bởi vì đó cũng là hôn lễ của Hàn tiểu thư.

Thường Kha gật dù, rất tán thành. Hai người đang nói chuyện thì thái phu nhân đột nhiên gọi Thường Kha qua.

Hôn sự của Công chú Phú Dương đã được quyết định, mấy ngày nữa sẽ làm lễ cài trâm, Công chúa Phú Dương mời Thi Châu vào cung xem lễ.

Thái phu nhân cười híp mắt nhìn Thường Kha và Thường Nghiên.

- A Châu cũng nói hiếm lắm mới có cơ hội này, con bé đã bẩm với nữ quan của Công chúa Phú Dương, hôm đó sẽ dẫn theo cách cháu. - Nói rồi thái phi nhân quay sang ra hiệu cho vú Thi.

Vú Thi lập tức đưa ra hai thiếp mời.

Thái phu nhân nói:

- A Châu xin cho các cháu, các cháu phải nắm chắc, cũng nhớ ơn tình này của A Châu. Tỷ muội thân thiết sau này xuất giá vẫn là người nhà mẹ đẻ, phải giúp đỡ lẫn nhau, thế thì mới được nhà chồng tôn trọng, có cuộc sống êm ấm lâu dài.

Nói cái quái gì vậy? Thường Kha oán thầm, nhìn sang Thi Châu kiêu căng vênh váo đứng bên người thái phu nhân.

Thi Châu khẽ gật đầu với tỷ muội Thường thị, nói:

- Tiện thể hai tỷ muội ngồi lại nói chuyện, trước kia có hiểu lầm gì thì nhân cơ hội này làm hòa, không nhỡ người ta nói tỷ muội phủ Vĩnh Thành Hầu không ưa nhau rồi lại ảnh hưởng tới danh tiếng của phủ Vĩnh Thành Hầu.

Nàng ta ở đó mà chỉ tay năm ngón. Chuyện kia thì hiểu lầm cài gì? Có một số việc có thể làm hòa trong đôi ba câu sao?

Thương Kha chẳng buồn nể mặt thái phu nhân và Thi Châu, phẩy tay áo bỏ đi luôn. Sau lưng có tiếng thái phu nhân tức giận mắng: "Học ở đâu ra không biết? Dám thái độ với trưởng bối!"

Thương Kha không về Xuân Ấm Viên mà đi thẳng tới Liễu Ấm Viên, kể việc này cho Vương Hi.

Vương Hi sợ ngây người, nói:

- Thi Châu muốn làm gì thế?

- Có lẽ muốn giúp Thường Nghiên? - Thường Kha bực bội đoán. - Dạo này chúng ta không đoái hoài gì tới Tam tỷ, chắc có người cảm thấy cứ như vậy xuất giá sẽ ảnh hưởng tới danh dự. Nếu mấy tỷ muội có thể cùng xuất hiện trước mặt mọi người thì thanh danh của tỷ ta sẽ được bảo vệ, nếu chúng ta có nói gì tỷ ta, vậy đó là chúng ta hẹp hòi thù dai, không nghĩ đến tình cảm tỷ muội.

Vương Hi cười khinh, hỏi Thường Kha:

- Tỷ định thế nào?

- Tỷ sẽ không tham gia lễ cài trâm của Công chúa Phú Dương. Lúc trước có nghĩ cho người ta đâu, giờ mùa thu tới lại đưa quạt tròn, không phải quá muộn rồi à? Ai thích đi thì đi!

Vương Hi cảm thấy Thường Kha nói có lý, dặn thêm:

- Phía thái phu nhân vẫn phải lo liệu cho tốt, không kẻo sau này bị người ta lôi ra nói.

Một chữ "Hiếu" đè xuống, không những Thường Kha mà ngay cả Tam thái thái cũng bị chỉ trích.

Thường Kha gật đầu:

- Tỷ biết mà. Tỷ qua chỗ muội, cũng bảo đại a hoàn của mình đi nói chuyện với mẫu thân rồi. Với tính tình của mẫu thân, e là lúc này đã chạy tới chỗ thái phu nhân đòi một lời giải thích.

- Vậy cũng tốt! - Vương Hi giữ Thường Kha lại ăn cơm. - Không kẻo có người tới gặp tỷ, tỷ muốn tìm cớ cũng không có. Cứ ở chỗ muội dùng bữa, ít nhất cũng là khách.

Thường Kha cười không ngừng, nói:

- Vậy một chuyện không phiền hai chủ, mời Phan tiểu thư qua ăn cơm chung đi, tỷ mượn hoa hiến Phật, dùng phòng bếp của muội làm mấy món, mọi người thử xem có ngon không?

Nàng ấy quý trọng hôn sự với Ôn Chinh, nghĩ đến họ Ôn đông con nhiều cháu, người trong nhà nhiều, thân thích cũng nhiều, giữa chị em dâu với nhau không muốn bị so sánh cũng khó. Mặc dù nàng ấy xuất thân từ phủ Vĩnh Thành Hầu nhưng phụ thân của nàng ấy là con thiếp, còn là thường dân áo vải, giờ chưa ra ở riêng, vẫn đang ỷ vào phủ Vĩnh Thành Hầu nên đi ra ngoài được người ta gọi "tiểu thư Hầu phủ", sau này gả tới họ Ôn rồi phải tự đứng vững, ít nhất cũng phải có mấy món nghề.

Thường Kha đã để ý tới phòng bếp của Vương Hi. Mỹ vị nhân gian phải chia sẻ cho mọi người thì mới vui.

Họ Vương không giấu nghề. Vương Hi không những dặn đầu bếp của mình hướng dẫn Thường Kha mà còn đích thân vào bếp dạy Thường Kha, thậm chí phái người đi tìm hiểu khẩu vị của Ôn Chinh, viết ra một quyển ghi các món ăn cho Thường Kha, còn trêu:

- Tỷ có thể giữ làm bảo vật gia truyền. Nhưng lúc truyền cho con gái của tỷ phải nhớ nói cho tụi nhỏ  biết đây là dì Vương để lại cho chúng nó đấy.

Thường Kha ngượng chín mặt, đuổi theo giỡn với Vương Hi.

Không gì có thể sánh bằng chăm chỉ tỉ mẩn, thời gian Thường Kha học việc bếp núc tuy ngắn nhưng có nền nên tiến bộ thần tốc, nấu đồ ăn Hoài Dương rất ngon.

Tất nhiên Vương Hi không quên sai Bạch Quả đi mời Phan tiểu thư, còn nói:

- Muội nghĩ tỷ có thể học thêm hai món điểm tâm sở trường. Chỉ cần là nữ thì không ai không thích đồ ngọt, mà nếu có người không thích bánh ngọt thì tỷ làm bánh mặn cho người ta, tóm lại là không thể để người ta bắt bẻ mình.

Thường Kha cười ha ha:

- Xem muội nói kìa, làm như nhà họ Ôn là đầm rồng hang cọp không bằng. Tỷ không tin có muội dạy mà không làm nên trò trống gì.

Vương Hi dõng dạc tuyên bố:

- Vậy được! Nói về chuyện buôn bán, ở đời không thiếu người tài, nhà muội không dám xưng giỏi nhất, nhưng nếu bàn về đồ ăn thì dám khẳng định không ai hơn nhà muội.

Hai người trò chuyện rôm rả, Thường Kha cảm thấy bực tức ở chỗ thái phu nhân đã tan thành mây khói, tâm trạng khá hơn nhiều.

Phan tiểu thư tới hơi muộn. Mấy ngày nay nàng ấy đang "chăm bệnh" ở chỗ Hầu phu nhân, nhưng mọi người đều tự biết Hầu phu nhân đang giả bệnh. Ngày nào Phan tiểu thư cũng qua chỗ Hầu phu nhân uống thuốc bổ giúp Hầu phu nhân, lại ít vận động nên mặt đã tròn ra. Vương Hi và Thường Kha mời nàng ấy qua chơi, nàng ấy như chim được thả khỏi lồng, lập tức đi ngay.

- Vậy mà tỷ còn tới muộn. - Vương Hi không tin, trêu ghẹo nàng ấy. - Nhất định là tỷ nói xã giao để dỗ bọn muội."

Phan tiểu thư sợ mình mập nên mỗi lần tới chỗ Vương Hi là lại xách váy nhảy dây, vừa nhảy vừa nói:

- Ta dỗ bọn muộn làm gì, ta vừa chứng kiến một phen ra trò đấy.

Vương Hi tròn mắt.

Phan tiểu thư thở phì phò cười nói:

- Nghe bảo Thi tiểu thư định dẫn Thường Nghiên và A Kha vào cung tham dự lễ cài trâm của Công chúa Phú Dương? Thi tiểu thư còn đứng ra làm trung gian gỡ bỏ hiềm kích lúc trước giữa Thường Nghiên và A Kha? Nghe bảo Tam thái thái giận không để đâu cho hết, chạy tới chỗ thái phu nhân chửi bới một trận khiến thái phu nhân giận muốn xỉu, gọi cô mẫu của ta tới chủ trì công đạo. Ta đi theo cô mẫu, ở chỗ thái phu nhân mất một lúc rồi mới qua.

Vương Hi hiếu kỳ hỏi:

- Vậy ai thắng? - Chuyện này quyết định hôm tới Thường Kha có phải vào cung không.

Phan tiểu thư mỉm cười, đáp:

- Tất nhiên là Tam thái thái và cô mẫu của ta thắng rồi, không thì sao ta lại tới đây luôn?

Vương Hi nghe âm biết nhã, vội nói:

- Vậy muội thay Kha tỷ tỷ tạ ơn Hầu phu nhân và Phan tỷ tỷ ạ.

Phan tiểu thư cười nói:

- Không được nói dóc đâu đó. Ta đây không cần gì hết, chỉ cần muội chiêu đãi ta Mông Đỉnh Hoàng Nha bữa trước là được.

Vương Hi cười đáp:

- Thế mà tỷ cũng nghĩ ra được! Trà kia muội chỉ mang theo mấy lượng, sắp uống hết rồi, chỉ cho tỷ nhiều nhất một bọc nhỏ để uống hương uống hoa thôi.

Sau khi hai người quen thân thì nhận ra đối phương đều cởi mở dễ gần, càng nói càng ăn ý, tình cảm ngày một tốt hơn.

Vương Hi chỉ cho Phan tiểu thư một bao nhỏ thật. Phan tiểu thư vừa kêu Vương Hi hẹp hòi vừa bảo a hoàn của mình lập tức mang trà về Xuân Ấm Viên, sau đó mới dùng bữa tối ở Liễu Ấm Viên.

Thường Kha nấu một bàn gà cay làm Phan tiểu thư tấm tắc khen ngợi, sau đó ăn bánh trôi cơm rượu hoa quế thì phải dùng tay quạt miệng kêu cay không ngừng.

Gà cay Trùng Khánh, đặc sản Tứ Xuyên với vị cay nồng. - wattpad uyenchap210

Thường Kha cười ha ha, cảm thấy như đã đạt được thành tựu lớn.

Thi Châu chỉ dẫn Thường Nghiên đi dự lễ cài trâm của Công chúa Phú Dương, Thường Nghiên có vẻ buồn phiền, nhà họ Hàn không biết chuyện, cảm thấy rất hãnh diện, người tới phủ Vĩnh Thành Hâu đưa danh sách gia cụ về kể với người nhà họ Hàn, Hàn tiểu thư còn tặng Thường Nghiên một mấn hoa mạ vàng đính bảo thạch.

Vương Hi bí mật nói với Thường Kha và Phan tiểu thư: "Tiếc cho Hàn tiểu thư, một đóa hoa tươi cắm nhầm chỗ.:

Thường Kha không đáp lời, nghĩ đến chuyện của họ Lưu, nghĩ đến Lưu Chúng, cảm thấy nhà chồng của Phan tiểu thư cũng không phải người tốt lành gì. Nàng ấy không kìm được mà thờ dài.

Đến ngày Công chúa Phú Dương cài trâm, Thi Châu dẫn Thường Nghiên vào cung, còn mấy đứa Vương Hi thì tụ tập ở Liễu Ấm Viên uống rượu hoa quế. Rượu ngon sánh vàng đựng trong chén lưu ly trong suốt, tựa như dòng chảy hoàng kim, chỉ là mùi vị còn hơi cay nồng.

Vương Hi nói:

- Đáng lẽ phải ủ thêm mấy ngày nữa, lời dạy quả không sai, rượu lâu năm thêm hoa quế mới hái nhất định phải ủ đủ sáu mươi ngày mới có thể mở ra. Đây chỉ chênh có mười ngày mà mùi vị đã quá khác biệt.

Nhưng Phan tiểu thư lại thích:

- Tỷ thấy vẫn rất ngon, thơm ngọt hơn rượu hoa quế bán ngoài nhiều. - Cũng rất thích màu rượu này. - Càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui. Nếu có gì tô điểm thêm thì tốt.

Thường Kha cũng thích màu rượu này, nói:

- Giống như lá thu. Hay là bỏ câu kỷ vào? Hoặc thứ gì màu xanh.

- Câu kỷ đẹp hơn đó. Nhưng để câu kỷ lâu quá sẽ làm rượu bị đỏ, thay đổi màu sắc vốn có, còn vừa để vào thì lại dễ chìm xuống. Chuyện này thật sự cần đến kỹ thuật, e rằng phải tìm bậc thầy ủ rượu mới được. - Vương Hi nói.

Trong lúc bọn nàng bàn chuyện, Phan tiểu thư tranh thủ hớp một ngụm rượu rồi nói:

- Tỷ thấy tìm bậc thầy ủ rượu cũng vô dụng thôi. Tỷ uống không ít rượu ngon nổi tiếng trăm năm ở Giang Nam mà cũng rất ít người ủ ngon được như muội. Muội còn không làm được, chưa chắc những người khác đã làm được.

Vương Hi nhận được lời khen thì rất vui, kể cho Phan tiểu thư và Thường Kha nghe chuyện mình ủ rượu ở Tứ Xuyên.

Bạch Quả đứng ngoài ngó mấy lần.

Vương Hi tìm một cơ hội kéo nó đi nói chuyện:

- Xảy ra chuyện gì?

Bạch Quả xấu hổ cười nói:

- Không có gì ạ. Chuyện là bên Trần đại nhân nhắn với Vương Hi, dặn mọi người chú ý tới Đại tiểu thư, hôm nay không được để người đi đâu hết.

Thế này mà bảo không có gì? Vương Hi khó hiểu.

Bạch Quả nói:

- Người nhắn không nói gì với Vương Hỉ hết, Vương Hỉ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Vương Hỉ cũng đã nói ấy, Trần đại nhân không phải người ăn nói lung tung, ngài ấy đã dặn vậy, tốt nhất chúng ta vẫn nên cân nhắc.

Vương Hỉ dặn mọi người phải dỗ bằng được Vương Hi ở nhà theo lời Trần Lạc, nó cảm thấy không cần phải nói với Vương Hi vì dù sao trông Vương Hi cũng không giống muốn ra ngoài chơi.

Vương Hi đang đau đầu không biết cho gì vào rượu hoa quế, Bạch Quả lại nói không rõ, thôi để buổi tối nàng hỏi Trần Lạc sau, cho nên cũng không để tâm tới chuyện này, quay về phòng nói chuyện ủ rượu với Phan tiểu thư và Thường Kha tiếp.

Phan tiểu thư nói với Vương Hi:

- Muội ủ rượu ngon như vậy, hay là tết Trung Thu này mở tiệc mời bằng hữu tới nhà chơi? - Nàng ấy cảm thấy làm vậy sẽ tạo tiếng thơm cho Vương Hi, có lợi cho hôn sự của Vương Hi. Trong mấy đứa cháu họ hàng thông gia thì chỉ còn hôn sự của Vương Hi là chưa có tin gì.

Thường Kha cũng thấy được, nói:

- Nếu muội thấy phiền thì có thể thêm rượu hoa quế này trong danh sách quà tặng các nhà.

Quả thật Vương Hi đã nghĩ tới chuyện này. Nhưng lúc trước ở nhà, nàng có ông nội giúp ủ rượu, còn đây là lần đầu tiên nàng tự ủ một mình. Rượu ủ sẵn không nhiều, nếu muốn mang tặng thì phải nghĩ cách kiếm bình, cố gắng chia mỗi nhà một ít.

Bọn nàng cùng bàn xem nên đựng rượu vào loại bình nào, vì có chuyện làm nên thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Nhưng đến tận khi bọn nàng dùng bữa tối, quyết định xong chuyện bình rượu mà Thi Châu và Thường Nghiên đi dự lễ cắm trâm của Công chúa Phú Dương trong cung vẫn chưa về.

Thái phu nhân lẩm bẩm:

- Không phải chứ! Trong cung sắp khóa cổng rồi.

Vú Thi cũng sốt ruột, nhưng chỉ có thể an ủi thái phu nhân:

- Có lẽ Công chúa Phú Dương có nhiều chuyện muốn nói với Thi tiểu thư nên giữ hai đứa ở lại lâu chút.

- Dù là thế thì cũng phải về rồi chứ! - Thái phu nhân bất an.

Đêm đó, thái phu nhân đợi Thi Châu và Thường Nghiên tới khuya muộn vẫn không thấy người về.

Nhị thái thái rất lo, cùng Nhị lão gia chia ra xin Vĩnh Thành Hầu và Hầu phu nhân dò hỏi tin tức giúp. Huynh trưởng và đệ đệ của Thường Nghiên cũng đi nghe ngóng từ những người quen biết.

Phủ Vĩnh Thành Hầu nháo nhác một đêm, đang ngủ cũng bị dựng dậy, trong đó có cả Vương Hi và Phan tiểu thư.

Tiếc rằng trong cung đã khóa cổng từ lâu, Vĩnh Thành Hầu thân là một trong năm vị Đô đốc của phủ Ngũ quân Đô đốc, để tránh hiềm nghi nên không dám tùy tiện hối lộ, việc đâu ra đấy, tất nhiên không nghe được tin tức gì. Mấy huynh đệ của Thường Nghiên dù dò hỏi được tin nhưng tin này thà không biết còn hơn. Nghe nói người vào cung tham dự lễ cài trâm của Công chúa Phú Dương không nhiều nhưng đều bị giữ lại.

Chắc chắn có việc hệ trọng đã xảy ra!

Vương Hi nghĩ đến lời Trần Lạc dặn, rất muốn đi tìm Trần Lạc hỏi chàng có vào cung không, có biết chuyện gì xảy ra không. Nhưng hiện tại người của phủ Vĩnh Thành Hầu đang trợn tròn mắt nhìn nhau, và quan trọng là nếu trong cung xảy ra chuyện thật, Vương Hi tin Trần Lạc có thể tự bảo vệ bản thân, nàng không cần phải quấy rầy Trần Lạc vì những thứ nhỏ nhặt này.

Nàng kiên nhẫn đợi tin tức của Trần Lạc.

Thái phu nhân và mấy người khác thì không ngủ cả đêm qua, suy đoán ra đủ tình huống kinh hãi. Mãi mới tới hửng đông, Hoàng thượng vẫn tảo triều như bình thường, nhưng cổng của nội cung vẫn đóng chặt, phải đến giữa trưa Thuận Trinh Môn mới mở, các ngoại mệnh phụ tham gia lễ cài trâm của Công chúa Phú Dương mới lục tục xuất cung.

Nhị thái thái khóc tới độ mắt sưng như hột đào, Hầu phu nhân dù đang "bị bệnh" vẫn phải ở bên thái phu nhân một đêm. Lúc được tin, Nhị thái thái vội vàng xin Hầu phu nhân qua phủ Trưởng công chúa hỏi:

- Trưởng công chúa là người dễ nói chuyện nhất. Nếu A Nghiên xảy ra bất trắc gì, ta không thiết sống nữa.

Khóe miệng Hầu phu nhân giật giật. Lúc trước bà đánh giá rất cao Nhị thái thái, nhưng không ngờ ở thời điểm mấu chốt lại không bằng Tam thái thái. Rồi nói thế là có ý gì đây? Bà nợ nhị phòng à? Phủ họ có gì đặc biệt để Trưởng công chúa phải giúp? Lúc Thường Nghiên theo Thi Châu vào cung, Nhị thái thái đắc ý tự cao lắm mà, rồi giờ xảy ra chuyện thì quay lại trách thái phu nhân.

Bà vốn không muốn chạy đôn chạy đáo giúp nhị phòng, nhưng thân mang trách nhiệm của Hầu phu nhân nên không thể không gánh vác. Bà liếc thấy Tam thái thái luôn cúi đầu theo hầu thái phu nhân mà càng chạnh lòng, nói với giọng qua loa chiếu lệ:

- Tất nhiên ta sẽ cố hết sức. Muội cũng không cần quá lo lắng, đợi ta qua phủ Trưởng công chúa đã rồi tính tiếp.

Nhưng nếu Trưởng công chúa không muốn mở cửa tiếp bà thì đó không phải là chuyện của bà.

Hầu phu nhân tới phủ Trưởng công chúa. Trưởng công chúa không có ở phủ, quản gia báo:

- Hôm qua vào cung vẫn chưa về.

Hầu phu nhân sửng sốt. Trưởng công chúa cũng ở lại trong cung?

Bà nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Tiểu Trần đại nhân đâu?

Ba cha con Trần Lạc đều làm quan trong triều, Trần Ngu được gọi là Quốc công gia, Trần Anh được gọi là Trần đại nhân, Trần Lạc được gọi là Tiểu Trần đại nhân.

Quản gia cười đáp:

- Tiểu Trần đại nhân cũng chưa về. - Nói rồi ngập ngừng. - Trần đại nhân và Quốc công gia cũng chưa về.

Hầu phu nhân nghe mà biến sắc, vừa rời phủ Trưởng công chúa đã ra lệnh cho kiệu phu:

- Tới phủ Giang Xuyên Bá.

Tuy phủ Tương Dương Hầu cách họ gần hơn, phu nhân Tương Dương Hầu cũng vào cung dự lễ cài trâm của Công chúa Phú Dương, nhưng khi so với phủ Giang Xuyên Bá, bà lại tin Lục Linh nhỏ tuổi hơn. Vì thái phu nhân phủ họ góa phụ nên không thích hợp xuất hiện ở những việc vui thế này.

Cỗ kiệu của phủ Vĩnh Thành Hầu vội vàng tới phủ Giang Xuyên Bá.

Lục Linh mới từ trong cung về, nghe nói phu nhân Vĩnh Thành Hầu muốn gặp mình thì vội vàng phái a hoàn đi bẩm với thái phu nhân Giang Xuyên Bá: "Có nên gặp không? Gặp thì nói thế nào?"

Thái phu nhân Giang Xuyên Bá hơi giận, cho rằng phủ Vĩnh Thành Hầu bắt nạt Lục Linh nhỏ tuổi. Nhưng nể mặt Vương Hi và Thường Kha, thái phu nhân Giang Xuyên Bá vẫn giữ chút thể diện cho phu nhân Vĩnh Thành Hầu, để vú hầu thân tín của mình đi gặp phu nhân Vĩnh Thành Hầu, nói thẳng: "Những người ở lại cung đều không sao, ra về cũng không nói lung tung. Ý của thái phu nhân nhà tôi là đừng làm Đại tiểu thư nhà tôi khó xử, Hầu phu nhân cứ về phủ chờ tin tốt đi. Tóm lại không phải chuyện gây họa tới cả gia tộc.

Hầu phu nhân nghe xong càng hoảng, lo lắng về phủ Vĩnh Thành Hầu, đến thẳng chỗ thái phu nhân, kể lại chuyện tới phủ Giang Xuyên Bá.

Thái phu nhân sợ tái mặt, lẩm bẩm:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không biết A Châu và A Nghiên sao rồi? Đây khác nào muốn cái mạng già này của ta?

Nhị thái thái luôn ở bên thái phu nhân nghe được cũng gào khóc.

Hầu phu nhân sầm mặt, chỉ muốn vứt việc này đi "dưỡng bệnh". Nhưng bà còn phải báo cho Hầu gia, còn phải quán xuyến công việc trong phủ Vĩnh Thành Hầu, nếu bà ngã xuống, con trai và con dâu của bà sẽ ra sao?

_HẾT QUYỂN 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top