Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: uyenchap210

Tại gian phía Tây chuyên để tiếp khách của chính viện Ngọc Xuân Đường, thái phu nhân và Hầu phu nhân đang nhìn đăm đăm bản vẽ trên bàn, cả hai đều như mắc nghẹn trong ngực.

Tu sửa lại Liễu Ấm Viên ư! Họ nằm mơ cũng muốn.

Đặc biệt là khi Trần Lạc dần lớn lên, Trần Ngu không còn đuổi đánh con trai nữa. Lại thêm Trần Lạc đã chuyển ra ngoài sống vì bất hòa với phụ mẫu, kéo theo con em quyền quý ít ra vào phủ Trưởng công chúa, Lộc Minh Hiên không còn ồn ào như xưa, Liễu Ấm Viên cũng ngày càng yên tĩnh.

Không chỉ có họ mà ngay cả Vĩnh Thành Hầu cũng từng nghĩ đến chuyện này nhiều lần.

Nhưng tiền tu sửa Liễu Ấm Viên chẳng nhỏ, nhà họ kiếm đâu ra được?

Giờ một cơ hội dễ như trở bàn tay đang bày ra trước mắt, nhưng thái phu nhân lại cúi đầu, cụp mắt, mãi không nói gì.

Hầu phu nhân nhìn mà sốt ruột, hận không thể đồng ý thay thái phu nhân. Được vậy, khi mấy đứa con trai của bà thành thân sẽ không cần lo chuyện tân phòng, khi người thân của bà tới chơi, bà không còn phải rán sành ra mỡ, mất hết thể diện của một cô mẫu.

Hầu phu nhân kéo kéo tay áo của thái phu nhân.

Thái phu nhân như bừng tỉnh, nhìn Vương Hi với ánh mắt phức tạp, giọng nói khàn khàn, gượng gạo:

- Cháu đã bàn với người nhà chưa?

Bà biết họ Vương kia có tiền, nhưng đây không phải số tiền nhỏ, bà sợ Vương Hi không hiểu chuyện và tùy hứng, song, cũng mong đây là đứa con gái lưu lạc còn nhớ thương mình, thông qua Vương Hi báo hiếu mình.

Vương Hi không biết thái phu nhân nghĩ thế nào. Nhưng với nàng, đây chỉ là việc nhỏ chẳng đáng, nàng có thể quyết định tất cả, không cần kinh động đến trưởng bối, còn có thể thay đổi suy nghĩ của phủ Vĩnh Thành Hầu về Vương gia. Cái nàng lo là phủ Vĩnh Thành Hầu nghĩ nàng thấp cổ bé họng, không coi nàng ra gì. Nàng bèn ngọt ngào nói:

- Chuyện này không cần bàn với cha mẹ cháu. Cháu đã bảo đại chưởng quỹ tính qua, tu sửa một cái viện như vậy cần khoảng bảy, tám ngàn lượng bạc. Vừa hay cháu có mang theo tiền riêng, có thể lấy ra dùng. Chỉ là cháu nghe nói xây nhà trong kinh có quy tắc riêng, cháu sợ mình trẻ tuổi không hiểu chuyện, có chỗ không chu toàn, còn mong thái phu nhân và Hầu phu nhân chỉ điểm ạ.

Thái phu nhân và Hầu phu nhân nghe vậy thì sửng sốt.

Bảy, tám ngàn lượng bạc tiền riêng mà Vương Hi làm như trò đùa, nói tiêu là tiêu, như thể đây chẳng phải khoản tiền khổng lồ mà là một quả táo, nàng tiện tay bỏ vào giỏ thích thì tặng người ta.

Họ Vương kia chiều con cái là thật, nhưng gì cũng có giới hạn. Vương Hi thế này thì bao nhiêu gia tài cho kham.

Thái phu nhân mấp máy môi, muốn hỏi rõ ràng. Cơ mà Hầu phu nhân đã giành lời trước, vội vàng nói:

- Xem biểu tiểu thư nói kìa, làm gì có chuyện biểu tiểu thư làm việc không thỏa đáng! Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng bản vẽ này ta đã thấy không sai lỗi nào, chắc biểu tiểu thư bỏ nhiều tâm tư lắm. Hơn nữa, sửa phòng xây nhà vốn để cho con cháu trăm năm sau, nhưng người được hưởng trước mắt lại là chúng ta. Không chỉ cữu mẫu mà ngay cả Đại cữu cữu của cháu cũng rất cảm kích.

Bà sợ thái phu nhân nói gì đó rồi lại khiến chuyện này mắc cạn, không dám nhìn thái phu nhân, lập tức cầm bàn vẽ, mỉm cười nói:

- Thế cữu mẫu không khách sáo nữa nhé. Giờ cữu mẫu sẽ đưa bản vẽ này cho Đại cữu cữu của cháu xem, để ông ấy phái người nói chuyện với Công Bộ, sớm chọn ngày đẹp động thổ.

Vương Hi chẳng khó để nhìn ra tâm tư của Hầu phu nhân, nhưng vừa hay nó cũng trùng với suy tính của nàng. Nàng lập tức mỉm cười, nói:

- Vậy phiền Hầu phu nhân rồi. Cháu nghe đại chưởng quỹ nhà mình nói, tháng Sáu nắng chập nữa rồi cuối hạ có thể chuyển qua. Nếu phía phu nhân có quyết định, cháu có thể báo lại đại trưởng quỹ nhà mình sớm, để ông ấy giúp tìm gỗ và đá tốt cho phủ, nhanh chóng sửa xong viện kia.

- Được! Được!

Hầu phu nhân phấn khởi đáp, liếc nhanh thái phu nhân một cái, thấy thái phu nhân không nói gì nhưng cũng không phải không vui thì thở phào trong lòng, biết đã qua một hồi hữu kinh vô hiểm* này rồi. Bà cười càng tươi, thưa với thái phu nhân rồi nhanh chóng rời khỏi gian phía Tây của chính viện.

有惊无险 - Kinh sợ nhưng không hung hiểm. Wattpad uyenchap210

Thái phu nhân thầm thở dài, tự trách mình yếu mềm, cũng không có nhiều của hồi môn, không thể giúp đỡ con cháu, nên mỗi khi rơi vào hoàn cảnh rối ren như này, dù lo lắng cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận. Nhưng bà vẫn cảm thấy có lỗi với Vương Hi vì đã để cháu gái dùng tiền riêng trợ cấp cho Thường gia.

Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210

Thái phu nhân nắm tay Vương Hi, áy náy không biết nói gì cho phải.

Vương gia là nhà buôn, ngoại trừ hòa khí sinh tài, nhà họ còn có kinh nghiệm làm ăn -- Cái gì có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.

Vương Hi cho rằng nàng tốn ít tiền mà có thể giải quyết được chỗ ở cho mình, còn có thể khiến phủ Vĩnh Thành Hầu choáng ngợp một phen, cớ gì lại không làm?

Nàng không cảm thấy mình bị thiệt, nhưng cũng không muốn tung hô chán rồi im ỉm, đến lúc báo ân mà chẳng thấy nói gì.

- Bà không cần áy náy. - Vương Hi cười hì hì, dỗ dành thái phu nhân. - Bà có thể chuyển qua Liễu Ấm Viên sau khi cháu đi. Tuy Ngọc Xuân Đường không tệ nhưng gần Đông Viện của Hầu gia, ngày lễ tết sẽ hơi ồn.

Sau đó, nàng nói về kế hoạch của mình:

- Chẳng phải đằng sau Liễu Ấm Viên có một con hẻm sao? Vừa hay đủ cho xe ngựa đi qua. Cháu nghĩ rồi, có thể mở cửa lách ở Liễu Ấm Viên, xây cửa thùy hoa, dựng dãy nhà phía sau và sảnh kiệu rồi bố trí mấy gia nhân ở đó, bình thường có việc ra ngoài không cần đi cửa trước, tiện hơn biết bao.

Nàng bố trí như vậy, bọn Vương Hỉ có thể vào ở.

Thái phu nhân ở xa, không cần thiết thì không cần tham gia tiệc tùng xã giao.

Bà cụ nghe mà xúc động, không hề chú ý đến bọn Vương Hỉ, chỉ cảm thấy cháu gái ngoại này thật dịu dàng, tinh tế, vô cùng hiếu thảo, tuổi còn nhỏ mà đã biết quan tâm mọi người, là một đứa hoàn hảo hiếm có.

- Cháu chu đáo quá! - Nỗi áy náy của thái phu nhân hóa thành hành động, nắm chặt tay Vương Hi. - Nhưng cũng không thể để cháu khó xử. Bà có hai miếng ngọc Hòa Điền, để bà bảo vú Thi lấy cho cháu, cháu mang về chơi.

Dứt lời, bà lập tức gọi vú Thi vào.

Đây là đồ áp đáy hòm, có khi sẽ chôn cùng bà luôn.

Vương Hi vội ngăn thái phu nhân:

- Bà nói vậy lại khiến cháu không thoải mái tu sửa Liễu Ấm Viên ấy chứ! - Nàng giả bộ buồn rầu. - Cháu còn đang định bảo đại chưởng quỹ tìm giúp gỗ trầm hương hoặc gỗ kim tơ nam để làm giường bát bộ đấy.

*Giường bát bộ (八步床) là kiểu giường lớn nhất trong các đồ nội thất truyền thống của Trung Quốc, được sản xuất từ cuối thời Minh. Giường bát bộ gia công cầu kỳ, tốn nhiều thời gian, có khi lên đến 3 năm.

Gỗ trầm hương và gỗ kim tơ nam không dễ tìm, huống chi còn dùng làm vật liệu đóng giường. Đặc biệt là gỗ trầm hương có tác dụng an thần, rất tốt cho người cao tuổi.

Thái phu nhân cho rằng Vương Hi làm vậy đều vì bà. Bà cảm động chẳng biết phải nói gì.

Vương Hi tiện thể nói:

- Như vậy thì nhà mình sẽ không thiếu chỗ ở rồi. Hay nhân cơ hội này cũng sửa lại Xuân Ấm Viên ở bên cạnh Liễu Ấm Viên, chia nó thành hai viện. Thi tiểu thư có thể ở Tình Tuyết Viên, còn Phan tiểu thư và Kha biểu tỷ ở Xuân Ấm Viên. Mà nếu sau này di mẫu về chơi cũng có thể nghỉ tại Xuân Ấm Viên.

Còn có một câu nàng không nói ra. Sau này, thái phu nhân dọn qua Liễu Ấm Viên, nếu thích đứa cháu nào thì có thể sắp xếp nó ở Xuân Ấm Viên không gần không xa, tiện cho việc sớm tối thưa hầu, trò chuyện mỗi ngày.

Hiển nhiên là thái phu nhân cũng nghĩ đến.

Xuân Ấm Viên và Liễu Ấm Viên vốn là một viện. Nhưng lão hầu gia chay mặn không kị, sinh một đống con thứ, nhà không đủ phòng, đành phải chia viện thành hai.

Giờ chia một viện thành hai viện nhỏ có thể giải quyết được vấn đề cấp bách của Hầu phủ, thái phu nhân không thể không xao động.

Vương Hi tranh thủ giành quyền lợi cho Thường Kha:

- Cháu thấy tính Kha biểu tỷ hiền dịu, Phan tiểu thư lại là con nhà thi thư, hai người nhất định sẽ nhường nhịn nhau và sống chung được.

Nàng sợ đến lúc đó Thường Ngưng thấy tốt, muốn vào ở, Thường Kha vẫn phải ở lại Ngọc Xuân Đường.

Thái phu nhân nghĩ đến tính của Thường Ngưng thì cũng phải gật đầu. Ngay khi Hầu phu nhân quay lại, bà lập tức nói về Xuân Ấm Viên:

- Hay là nhân cơ hội này sửa lại bên đó, dựng tường hoa ở giữa, chia làm hai viện, một viện cho cháu gái đằng ngoại của con, một viện cho A Kha. Khi A Kha xuất giá, thằng Thất và thằng Bát có thể dọn vào.

Như vậy, ba người con trai chưa lập gia đình của Hầu phu nhân sẽ có chỗ ở riêng.

Hầu phu nhân mừng rỡ, lại ngập ngừng:

- Thế tiền dựng tường hoa...

Thái phu nhân thở dài. Rõ ràng người được lợi là nó mà nó lại không muốn bỏ tiền ra.

Nhưng nghĩ đến của hồi môn của Hầu phu nhân, thái phu nhân cũng hiểu cho, nói:

- Ta sẽ nghĩ cách, con cứ thu xếp đi.

Hầu phu nhân xúc động vô cùng, không ngừng cảm ơn thái phu nhân.

Khi gỗ và đá được chuyển vào phủ, Vương Hi sai Vương Hỉ đi hỗ trợ, cũng nói cho hắn biết:

- Ngươi học hỏi một ít, biết đâu sau này sẽ có ích.

Quan trọng nhất là đừng để quản gia của Hầu phủ tham tiền của nàng, nàng đã viết rõ trên bản vẽ là phải dùng cây cột to bằng một vòng tay, đừng có đổ thành cây cột to cỡ miệng chén.

Vương Hỉ kính cẩn thưa vâng rồi đến Liễu Ấm Viên.

Vương Hi rảnh rỗi mời Thường Kha qua đây chơi cờ.

Thường Kha khó xử nói:

- Tỷ không biết chơi cờ!

Vương Hi nghe thế liền hào hứng, nói:

- Tỷ không biết chơi cờ thì muội có thể dạy tỷ. Tỷ yên tâm, nó đơn giản lắm.

Bạch Quả kê bàn lớn dưới giàn nho trong sân. Bạch Truật mang bộ cờ ra. Thường Kha run run cầm quân trắng lên. Nhưng qua nửa canh giờ căng thẳng, nàng ấy đã phát hiện ra Vương Hi cũng như mình, kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì phải sợ!

Thường Kha hớn hở, cười khúc khích, thừa cơ ăn luôn bốn quân của Vương Hi.

Vương Hi chơi một ván mới thấy sai sai.

Nàng giận đến mức hai má phồng lên như con cá vàng, hỏi lại:

- Tỷ bảo tỷ không biết chơi cờ mà?

Thường Kha cười đáp:

- Tỷ không biết thật! Nhưng tỷ không ngờ muội lại chơi kém hơn cả tỷ.

Vương Hi cảm thấy lời của Thường Kha quá đau lòng, quyết phải chơi thật hay, đánh bại được Thường Kha.

Nàng chống tay đứng đó, cân nhắc xem nên đi nước nào tiếp.

Thường Kha mới đầu còn kiên nhẫn đợi, nhưng khi A Tây mang cá ra cho Hương Diệp ăn, Thường Kha không ngồi im được nữa, đầu tiên là khẽ kêu meo meo, cầm cá nhử Hương Diệp, sau đó trắng trợn ôm Hương Diệp vào lòng, cho nó ăn.

Vương Hi bực không tả, nói với Thường Kha:

- Có ai chơi cờ như tỷ không? Tỷ không tôn trọng đối thủ một chút nào.

Thường Kha vội thả Hương Diệp xuống đất, nói với nó:

- Mày tự chơi một lúc nha.

Sau đó, nàng ấy ngồi ngay ngắn vào bàn.

Nhưng Hương Diệp đã nhớ mặt Thường Kha là người cho nó ăn nên cứ nằm sát chân váy của nàng ấy, không ngừng kêu meo meo.

- Tên phản đồ này! - Vương Hi gãi cằm Hương Diệp.

Hương Diệp thỏa mãn nằm vật ra đất, mặc cho Vương Hi sờ.

Thường Kha đỏ mắt, ngồi xổm xuống cùng, nhìn Vương Hi bằng ánh mắt bội phục.

- Muội giỏi thật đấy! Nhà ta chỉ có muội dám nuôi mèo.

Vương Hi không hỏi vì sao người trong phủ Vĩnh Thành Hầu không dám nuôi mèo. Ở đâu chẳng có người này người kia, chỉ cần phủ Vĩnh Thành Hầu không ác cảm với chuyện mình nuôi mèo là được.

Nàng hạ cờ nhận thua, muốn chơi một ván nữa với Thường Kha.

Nhưng Thường Kha nhìn Hương Diệp đang làm nũng với Vương Hi thì ngứa tay, chần chừ hỏi:

- Hay chúng ta nghỉ một lát để chơi với Hương Diệp đi? Muội cũng có thể nghỉ tạm, chơi cờ giống luyện chữ, không phải cứ dành nhiều thời gian là tốt, phải vừa học vừa chơi chứ.

Vương Hi ngẩn người. Thường Kha chê mình không có khiếu chơi cờ sao!

Vương Hi chộp lấy quả táo trong đĩa, cắn "rộp" một cái thật mạnh để hả giận.

Thường Kha nhoẻn miệng cười, sau đó ngồi xổm xuống chơi với Hương Diệp, còn hỏi Vương Hi:

- Vì sao Hương Diệp lại được gọi là Hương Diệp?

Vương Hi nhìn Hương Diệp liều mạng lấy lòng Thường Kha vì cá khô, cứ như tám trăm năm nay chưa được ăn thì tự dưng nóng mắt, túm cổ Hương Diệp rồi vứt nó lên ghế đá, nói:

- Bởi vì mẹ của nó tên là Bát Giác.

*Bát giác (八角): hồi hương, đại hồi - một vị thuốc trong Đông y. Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210

Thường Kha ngẩn người, hỏi tiếp:

- Thế anh chị em của nó cũng được lấy tên theo hương liệu ư? Bát Giác là mèo của muội à? Sao muội không mang nó vào kinh theo?

Vương Hi vừa gãi cằm Hương Diệp vừa nói:

- Bát Giác là mèo của bà nội muội. Ngoài trừ Hương Diệp được giữ lại nhà muội, tất cả anh chị em của nó đều được cho các cô mẫu, thế nên mẫu thân muội mới đặt cho nó cái tên này...

Nàng đang nói thì Hồng Trù hưng phấn chạy vào, từ xa đã hô hào gọi.

Vương Hi và Thường Kha quay đầu lại.

Hồng Trù chạy tới, thở phì phò bẩm với Vương Hi:

- Thưa Đại tiểu thư, người kia, người múa kiếm kia lại xuất hiện rồi, đang ở trong rừng trúc ạ.

- Thật ư?! - Vương Hi đứng phắt dậy, nói với Hồng Trù. - Chúng ta mau đi xem.

Dứt lời, nàng mới nhận ra Thường Kha đang đứng bên cạnh, thế là ngập ngừng hỏi:

- Tỷ muốn đi xem cùng bọn muội không? - Sau đó nhớ tới chuyện Thường Kha biết mặt huynh đệ Trần thị của phủ Trấn Quốc công thì câu nghi vấn lập tức biến thành câu khẳng định. - Tỷ giúp muội xem đó có phải là người tỷ biết không đi.

Lúc Hồng Trù bẩm với Vương Hi, Thường Kha đã mong chờ vô cùng, tự động đứng lên, còn tính nếu Vương Hi không nhờ mình, mình nên làm thế nào để được đi theo. Nay nghe Vương Hi nói vậy, nào có chuyện nàng ấy không đồng ý.

- Được! Được! Tỷ theo muội xem thế nào.

Xem người nọ có đúng là tuấn mỹ vô cùng như Vương Hi nói không.

Hai người cùng nhau qua Liễu Âm Viên. Liễu Ấm Viên đang được tu sửa, cửa viện đóng chặt đã đành, xung quanh còn căng màn cẩn thận, sợ có nữ quyến không biết đi nhầm vào. Đến gần, mọi người còn nghe được tiếng nam nhân ồn ào bên trong.

Thường Kha rất sợ. Từ khi mẫu thân của Vương Hi bị lạc, Thường gia quản giáo con gái cực nghiêm, tuyệt đối không cho tiếp xúc với người lạ.

Vương Hi sai người đi gọi Vương Hỉ. Vương Hỉ dẫn các nàng đến góc Đông Bắc của Liễu Ấm Viên.

Vương Hi hỏi Vương Hỉ chuyện tu sửa ra sao. Vương Hỉ thưa:

- Mấy vị quản gia đều là người giỏi giang. Thợ làm cũng có tiếng trong nghề, nhất định sẽ xây rất nhanh, nhưng mà tiền công cũng không thấp, sợ sẽ vượt quá dự trù ban đầu.

Nói cách khác, những thợ làm này rất được việc và đòi tiền cũng rất nhiều.

Vương Hi cười nói:

- Chỉ có mua sai chứ không có bán sai, miễn làm xong sớm thì vượt quá dự trù một chút cũng không sao. Ai làm việc mà chẳng vì tiền. Về sau, nếu chúng ta có việc, những người này tự khắc sẽ chạy tới, coi như kết mối làm ăn đi!

Thiên kim mua cốt chẳng phải vậy sao!

Vương Hỉ biết Vương Hi còn có hai mỏ muối trên danh nghĩa nên không tiếc chút tiền này. Hắn gật đầu, đích thân mang hai cái thang qua đây, sau đó cùng hai gia nhân canh giữ từ xa.

Thường Kha líu lưỡi.

Vương Hi có nhiều tiền thật đấy! Tận bảy, tám ngàn lượng bạc nói chi là chi, mà có vượt quá thì cũng không bận tâm. Bảo sao bà nội và Đại bá mẫu đều quý muội ấy. Nếu ngày nào đó mình cũng được như Vương Hi thì tốt biết bao.

Thường Kha lắc đầu trong lòng, cùng Vương Hi trèo lên thang.

Nói là sát vách, viện bên viện, nhưng hai nhà đều trồng rất nhiều cây, chỉ liếc mắt thôi cũng có thể nhận ra một thân võ phục màu đen đang đứng giữa ngàn xanh.

Vương Hi lại giơ kính thiên lí lên, thèm thuồng nhìn một hồi.

Khác với trung y trắng tinh như mọi lần, hôm nay, người ấy mặc võ phục đen có thêu hình sư tử lăn tú cầu bằng chỉ ngũ sắc. Bàn bàn tay trắng nõn như ngọc cầm cánh cung đen tuyền, cùng với dây cung ánh xanh đang kề sát bờ môi hồng phớt mang lại một vẻ đẹp mềm dẻo nhưng không kém phần cương nghị, rắn rỏi.

*Hình minh họa cho mẫu thêu sư tử lăn tú cầu

Đặc biệt là tư thế nghiêng người, dáng đứng thẳng tắp tựa trúc, ánh mắt chăm chú và sắc bén. Chàng như cây tên sắp rời cung kia, mạnh mẽ tiến về phía trước, không sợ không phục.

Vương Hi hét vang trong tim. Người đẹp thì thế nào cũng đẹp! Không hổ là người khiến mình nhớ thương.

Vương Hi thầm cảm thán một phen, sau đó mới đưa kính thiên lí cho Thường Kha, nói:

- Tỷ dùng cái này này, nhìn sẽ rõ hơn.

Dù Thường Kha là con em nhà quyền quý nhưng chưa từng thấy kính thiên lí. Nàng ấy đón lấy, vừa loay hoay vừa hỏi:

- Đây là cái gì? Dùng thế nào?

Nhưng không cần Vương Hi chỉ rõ, nàng ấy đã ngẫu nhiên tìm được cách dùng.

- Trời ơi!!!

Cảnh xa xa được thu rõ vào mắt, khiến nàng ấy vô cùng sửng sốt, suýt chút nữa ngã khỏi thang. Cũng may Hồng Trù và Thành Trù đều đứng bên, khi thấy nàng ấy chao đảo thì lập tức đỡ lấy. Nàng ấy chỉ mất một lúc hốt hoảng không đâu là có thể đứng vững trở lại.

Vương Hi hỏi nàng:

- Tỷ biết người đó à?

Thường Kha im thít, mãi lâu sau mới hạ kính thiên lí xuống, hỏi nàng với vẻ mặt kỳ quái:

- Muội thật sự thấy hắn rất rất anh tuấn ư? Hắn là nam tử đẹp nhất mà muội từng gặp ư?

- Tất nhiên rồi! - Vương Hi cảm thấy Thường Kha hỏi như đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của mình nên lập tức giải thích. - Muội đã gặp qua rất nhiều mỹ nam như danh linh Phàn Tiểu Lâu nổi tiếng nhất Tứ Xuyên, Thẩm Bất Khanh của thư viện Phù Dung, Quan Thất thiếu gia Quan Ngọc của Cẩm thành, nhưng không một ai bằng chàng. Chàng oai phong lẫm liệt, kiêu ngạo ngang tàng. Có lẽ khắp thiên hạ này cũng chẳng được mấy người như vậy, dung mạo anh tuấn khỏi phải bàn, lại còn ngạo khí ngút trời.

Thường Kha trả kính thiên lý cho Vương Hi, thở dài:

- Thôi rồi! Muội lại giống bọn Tam tỷ, đều cho rằng Trần Lạc mới là đệ nhất mỹ nam của kinh thành rồi!

Vương Hi ngạc nhiên, hỏi:

- Tỷ nói gì? Người kia là Trần Lạc!

- Đúng vậy! - Thường Kha nhìn nàng bằng ánh mắt thương cảm - Chẳng hiểu sao các người đều thích Trần Lạc. Tỷ thấy Trần Anh tốt hơn hắn nhiều mà. Ít ra, Trần Anh cũng dịu dàng với mọi người, còn Trần Lạc thì cứ nhìn bọn tỷ như bọn tỷ là rác rưởi không bằng.

Thường Kha buồn rầu thở than:

- Tại sao các người đều thích bị bắt nạt? Được tôn trọng không tốt sao? Được đối xử tử tế không tốt sao? Được dịu dàng quan tâm không tốt sao? Cớ gì lại để người ta chà đạp mình?

- Khoan đã! - Vương Hi ngắt lời Thường Kha. - Tỷ nói "các người" là ý gì? Ngoại trừ muội và Tam đường tỷ Thường Nghiên thì còn ai khác nữa ư?

- Thi Châu và Thường Ngưng đó! - Thường Kha hận không thể ôm đầu. - Hồi bé, Thi Châu rất thích bám theo Tam đường huynh để có thể gặp được Trần Lạc. Cũng bởi vậy mà Nhị bá mẫu hay nói đùa sau này Thi Châu lớn lên có thể gả cho Tam đường huynh. Tiếc rằng Thi gia không vừa ý Tam đường huynh, không có khi Thi Châu đã thành Tam đường tẩu của tỷ rồi. Muội không biết Trần Lạc xấu xa thế nào đâu. Hắn ghét Thi Châu cứ bám đuôi nên đã bảo Thi Châu ôm bao đựng tên cho mình. Thế mà Thi Châu cũng ngây ngốc ôm bao đựng tên đợi hắn suốt hai canh giờ dưới trời mưa tuyết, đợi tới mức tay chân đông cứng. Còn hắn thì đã chạy về nhà, thư thái nằm trên giường ăn lê lạnh từ đời nào.

- Nếu không có vú nuôi của Thi Châu nhận ra, quỳ xuống cầu xin thì tỷ ta vẫn đứng đó đợi. Sau ấy, Thi Chậu ốm nặng một trận, khiến trưởng bối hết sức lo lắng. Khi Thi cữu lão gia đến Đại Đồng nhậm chức đã phải mang tỷ ta đi theo,

- Giờ tỷ ta quay lại đây, tỷ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

- Nhưng không ngờ muội cũng bảo hắn anh tuấn.

Thường Kha lay Vương Hi, giống như làm vậy mới có thể khiến Vương Hi tỉnh ngộ:

- Muội mở to mắt nhìn kĩ đi, đừng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc. Bố Tát đã nói: "Hồng phấn khô lâu, bạch cốt bỉ nhục". Muội không nhận ra bản chất bên trong của hắn là gì sao?

*Hồng phấn khô lâu, bạch cốt bỉ nhục tức là hồng phấn rồi cũng thành khô lâu (đầu lâu), mà xương trắng cũng có thể biến thành da thịt. Đây là một câu trong Kim Cương kinh, ý chỉ vẻ đẹp con người theo đuổi rồi cũng sẽ hóa thành xương trắng, nhưng con người luyến tiếc cái đẹp, dù đã biến thành bộ xương khô thì vẫn mong ước. Tựa như Giả Thụy trong "Hồng lâu mộng", dù nhìn thấy bộ xương trắng đang lấy đi sinh mạng của mình nhưng vẫn coi đó là một mỹ nhân. Bề ngoài là một mỹ nhân mà sâu bên trong lại là bộ xương trắng giết người. Không phải ai cũng có thể nhận ra, và không phải ai cũng có thể bình tâm như Liễu Hạ Huệ. (Tóm tắt từ một bài giải thích trên zhidao.baidu.com)

Vương Hi cười ha hả, nói:

- Tức là tỷ cũng thừa nhận chàng đẹp nhất! Không thì tỷ đã không nói vậy!

Thường Kha nhìn Vương Hi tựa như đang nhìn đồ đần.

Vương Hi ngồi trên bậc thang, ôm vai Thường Kha, nói lời thấm thía:

- Rất ít người hoàn hảo cả trong lẫn ngoài, không thì đã chẳng được người đời xưng tụng là thành nhân. Bên trong có thể hun đúc thông qua đọc sách và tu hành, nhưng bên ngoại lại không thể dựa vào sức người. Cái đẹp trăm năm có một là thứ hiếm có khó tìm. Chúng ta thích nhìn, muốn ngắm là chuyện hết sức bình thường. Tỷ không cần hoảng hốt như thể trời sắp sụp đâu.

Thường Kha nhìn Vương Hi đăm đăm.

Vương Hi đành phải khuyên tiếp:

- Đâu phải chỉ có mình muội thấy Trần Lạc tuấn tú, nhưng đồ ngốc ôm túi đựng tên đợi chỉ có một người là Thi Châu thôi. Tỷ không thể nhìn một người rồi đánh đồng tất cả được.

Thường Kha chớp mắt.

Vương Hi cảm thán:

- Muội không ngờ trong số đó có cả Thi Châu, quá là bất ngờ luôn ấy!

Thường Kha đáp:

- Tỷ cũng không ngờ muội sẽ nối gót Thi Châu, quá là bất ngờ luôn ấy!

Vương Hi trừng Thường Kha. Sao trước đây mình không phát hiện Thường Kha lanh miệng nhỉ?

Nàng xác nhận lại:

- Tỷ không nhận lầm chứ? Người trong rừng trúc kia là Trần Lạc ư?

Thường Kha hừ lạnh:

- Hắn hóa thành tro tỷ vẫn nhận ra -- Hắn coi tỷ thành a hoàn, bảo là đến tết Đoan Ngọ rồi mà tỷ vẫn còn mặc áo kép*. Cả đời tỷ sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hắn nhìn tỷ khi nói câu đó.

Áo có hai lớp.

Ở kinh thành, các nhà quyền quý sẽ theo thông lệ trong cung, đến tết Đoan ngọ, dù thời tiết thế nào cũng phải đổi áo kép thành y phục mùa hè.

Trước đó, Vương gia đã mời ma ma từng ở trong cung về dạy Vương Hi một số điều cần biết, nếu không những con nhà quyền quý kia sẽ đánh giá nàng không được nuôi dạy tử tế, sẽ coi nàng là đồ nhà quê hay nhà giàu mới nổi.

Vương Hi nghe vậy thì không khỏi thở dài, khó nén thất vọng.

Thường Kha thấy thế thì mừng rỡ nói:

- Giờ muội đã biết bộ mặt thật của Trần Lạc, có phải thấy hắn không còn tuấn tú như trước nữa không?

- Không phải! - Vương Hi ủ rũ nói. - Muội vẫn thấy chàng đẹp lắm. Cơ mà muội tiếc chàng là con trai của Trưởng công chúa và Trấn Quốc công, rồi sẽ không có chuyện chàng theo muội về nhà, thế thì vẻ đẹp của chàng đâu còn liên quan tới muội nữa.

Dứt lời, nàng lại thở dài thật dài.

Tròng mắt của Thường Kha sắp rớt xuống đất. Nàng ấy bật thốt:

- Muội còn muốn mang Trần Lạc về nhà? Mang về làm gì?

- Làm hộ vệ! - Vương Hi lại thở dài. - Trước đó, muội không biết chàng là ai, nếu chàng có thể theo về làm hộ vệ cho muội thì thật tốt.

Nàng còn mơ mộng kể:

- Tỷ nghĩ mà xem, muội đi trên đường lớn, theo sau có một hộ vệ như vậy thì thể nào mọi người cũng phải ngoái đầu lại nhìn, tuyệt biết bao nhiêu!

Trần Lạc ngạo mạn phách lối làm hộ vệ cho Vương Hi, đi sau lưng Vương Hi. Vương Hi muốn đi đâu, hắn phải đi theo đó, còn bị các cô nương trên đường nhòm ngó nhưng không được nổi cáu, không được tỏ thái độ... Cảnh tượng ấy mới chỉ lóe lên trong đầu đã khiến Thường Kha vui không tả!

Nàng ấy bật cười, nhịn không được tưởng tượng:

- Muội có thể sai hắn mua đồ ăn cho muội. Bình thường, hắn ghét nhất cái này, cho rằng bọn tỷ nhờ hắn để thể hiện bọn tỷ thân với hắn thế nào. Còn khi nhờ hắn cầm hộ đồ, hắn sẽ nói bọn tỷ lắm chuyện, nhưng đúng là có lúc bọn tỷ phải nhờ thật. Bọn tỷ ra ngoài luôn phải đeo đủ loại trang sức, mà những cây trâm đó lại nặng như vậy, không cẩn thận sẽ rơi mất đâu. Đến lúc về nhà, vú hầu kiểm tra đồ trang sức thấy thiếu nhất định sẽ phàn nàn, còn báo lên trưởng bối, bị trưởng bối trách mắng...

Vương Hi ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ bọn tỷ đều đeo trâm đặc ruột?

Đến phiên Thường Kha ngây người, hỏi lại:

- Chẳng lẽ muội mang trâm rỗng ruột?

- Đúng vậy! - Vương Hi thẳng thắn kể. - Trâm đặc ruột nặng thế mà! Hồi bé muội không chịu đeo, vú hầu đeo lên là muội lại rút ra, mẫu thân muội không còn cách nào, đành phải cho muội đeo trâm rỗng ruột, thế nên muội cứ đeo trâm rỗng ruột thôi.

Thường Kha hoang mang nói:

- Nhưng trâm rỗng ruột không đính được đá quý, mà đồ trang sức của muội lại đính rất nhiều đá quý.

Vương Hi mím môi cười, rút cây chây đính đá màu xanh ngọc rồi đưa cho Thường Kha:

- Tỷ nhìn xem.

Thường Kha cầm trong tay cũng cảm giác nó rất nhẹ, nhưng nhìn kỹ một lát thì phát hiện ánh vàng ở đầu đính đá nhạt hơn phần thân, không dí sát vào mắt thì không thể nhận ra. Nàng ấy không nhịn được mà thốt lên:

- Chỗ đính đá là mạ vàng!

Thường Kha lập tức giơ cây trâm lên, nhìn dưới ánh mặt trời:

- Đây là đá lục tùng phải không? Màu đẹp quá! Đại bá mẫu cũng có một cây trâm khảm đá lục tùng, tuy lớn hơn nhưng sắc đá lại không được thuần bằng cái của muội, vân đá cũng không đẹp bằng, vân đá của muội trông như đường băng nứt. Chắc là quý lắm?

Đá lục tùng hay còn gọi là ngọc lam, vì có màu tựa màu lá thông nên được gọi vậy. Đá lục tùng cũng có nhiều màu: xanh da trời, xanh nước biển, xanh cô ban, lục sẫm xanh. Chất đá mịn, tươi, tạo cảm giác mạnh mẽ. Là một loại đá cao cấp thời xưa, đá lục tùng thường được sử dụng trong giới quý tộc và hoàng thất.

Vương Hi gật đầu, cười nói:

- Tỷ thích à? Vậy cho tỷ đó! Muội còn nhiều cây trâm như thế lắm.

Thường Kha vội lắc đầu, nói:

- Không công không hưởng lộc, vô duyên vô cớ nhận đồ làm gì! Muội có nhiều thì cũng là của muội, tỷ không cần đâu.

Vương Hi không miễn cưỡng. Tặng đồ là một chuyện rất thú vị, người tặng vui và người nhận cùng phải vui mới được. Nếu chỉ có người tặng vui thì đó không còn là tặng đồ mà là kết thù. Nàng không muốn vừa tặng đồ vừa kết thù với người ta đâu.

Vương Hi nhận cây trâm từ tay Thường Kha, cắm lại lên tóc, nói:

- Khi nào tỷ cần thì hãy nói với muội.

- Được! - Thường Kha sảng khoái đáp.

Ai có nhiều đồ trang sức chứ? Tỷ muội mượn đồ của nhau để tham gia yến hội là chuyện hết sức bình thường.

Vương Hi cười mỉm gật đầu, ngẩng đầu lên thì thấy ánh nắng xuyên qua tán cây như những mảnh hoàng kim vụn vãi, nghĩ đến chuyện mình và Thường Kha đã tới được một lúc rồi.

- Muội vẫn muốn ngắm Trần Lạc, trước đó chỉ thấy chàng múa kiếm nên không biết chàng có thể bắn tên, cũng không biết sớm mai chàng còn múa kiếm ở đây không...

Vừa nói, nàng vừa giơ kính thiên lí lên, vươn người nhìn Trần Lạc.

Qua ống kính, nàng có thể thấy tiễn pháp của Trần Lạc rất tốt, mũi nào cũng trúng hồng tâm.

Đương nhiên là người đẹp thì vẫn sẽ đẹp. Chàng đứng thẳng tựa trúc xanh, mặt trầm tựa đầm nước, đúng là một mỹ nam tử được cả khuôn mặt lẫn khí chất.

Vương Hi cảm thán trong lòng, đưa kính thiên lí cho Thường Kha:

- Tỷ cũng xem đi.

Thường Kha nhìn một lát rồi trả lại kính thiên lí cho Vương Hi.

- Tỷ vẫn thấy Trần Đại công tử anh tuấn hơn!

Vương Hi nghĩ đến hồng tâm đã cắm đầy mũi tên kia, tự hỏi Trần Lạc còn bắn tiếp sẽ thành thế nào. Nàng lại ghé người vào đầu tường, vừa ngắm Trần Lạc vừa lơ đãng hỏi Thường Kha:

- Muội nhớ tỷ từng kể có ai đó cũng rất tuấn tú, là Tứ Hoàng tử hay Ngũ Hoàng tử nhỉ? Thật sự tuấn tú đến vậy sao?

Chỉ là Thường Kha chưa kịp trả lời, Vương Hi đã reo lên "tuyệt quá", bất ngờ vỗ mạnh lên vai Thường Kha.

- Sao thế? Sao thế? - Thường Kha lo lắng hỏi.

- Thế mà lại bắn trúng giữa tên, chẻ nó thành hai nửa luôn. - Vương Hi đưa kính thiên lí cho Thường Kha. - Muội biết một số người có tài bắn cung, nhưng lợi hại như này thì đúng là hiếm thấy! Muội nghĩ chàng nhất định có thể bắn ra mũi tên chim sợ cành cong*! Có lẽ Lý Quảng cũng chỉ vậy mà thôi?

惊弓之鸟 chim sợ cành con, chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ

Thường Kha nhìn phủ đệ sát vách qua kính thiên lí, mãi lâu sau mới nói:

- Võ nghệ của Trần Đại công tử không phải tầm thường, nhưng không ngờ Trần Lạc cũng tài giỏi như vậy!

Qua kính thiên lí, nàng ấy thấy Trần Lạc không chỉ bắn trúng hồng tâm mà còn bắn tan những mũi tên cắm trên hồng tâm trước đó.

- Trần Anh cũng lợi hại vậy ư? - Vương Hi rất tò mò. - Nếu muội nhớ không lầm, hình như Trần Anh đang làm ở Vũ Lâm vệ nhỉ? Bình thường hắn rất bận sao?

Không biết làm sao mới có thể gặp được người này?

Thường Kha đoán được suy nghĩ của Vương Hi. Nàng ấy cười ha hả, đáp:

- Chàng là một tiểu kỳ trong Vũ Lâm vệ, bình thường không có việc gì. Nhưng nếu được nghỉ, chàng sẽ ra ngoài du ngoạn với bạn hữu, hoặc ở bên hầu Trấn Quốc công. Hơn nữa, trai gái khác nhau, đã lâu rồi bọn tỷ không gặp chàng.

Vương Hi chưa từ bỏ, hỏi:

- Không phải tỷ bảo là Thường Tam gia thân với hắn ư? Chẳng lẽ hắn không hay rủ Thường Tam gia đi chơi.

Thường Kha đã không còn là trẻ con, nghe vậy mỉm cười, nói:

- Tam đường huynh tìm chàng chứ không có chuyện chàng tìm Tam đường huynh.

Có duyên mới được gặp mặt là thế này ư? Vương Hi thất vọng thở dài, lại ghé đầu tường, lấy kính thiên lí trong tay Thường Kha.

- Trần Anh có giống Trần Lạc không?

Thường Kha trầm ngâm nhớ lại.

- Tỷ thấy giống lắm. Hai huynh đệ họ có vóc dáng tương tự nhau. Nhưng Trần Đại công tử không trắng bằng Trần Lạc và có góc mặt vuông hơn. Lông mày của Trần Anh điển hình của lông mày ngọa tằm, trông khá đĩnh đạc. Còn đuôi mày của Trần Lạc hơi xếch lên, trông rất sắc, nhìn cái là biết không phải người hiền lành. Lại nói về đôi mắt, cả hai đều là mắt đan phương, nhưng mắt Trần Lạc to hơn mắt Trần Anh, lúc đứng cạnh Trần Anh trông không giống mắt phượng mà lại giống mắt hạnh. Đặc biệt khi hắn tức giận trừng người ta, ánh mắt lạnh lùng, càng nhìn càng không giống...

- Ô kìa! Vương Hi la lên, ngắt lời nàng ấy. - Người đâu rồi? Sao lại không thấy nữa?

- Hả! - Thường Kha cũng bò lên nhìn.

Đúng là trong rừng trúc không có bóng người nào.

Thường Kha lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ luyện xong rồi? Nhưng không thể nào! Kiểu gì cũng phải có gia nhân đứng cạnh hầu rửa tay chứ? Không thể cứ đi thế được!

Vương Hi cũng nghĩ như vậy. Nàng giơ kính thiên lí lên nhìn chung quanh phủ Trưởng công chúa, đột nhiên phát hiện một gian phòng xây trên núi đá Thái Hồ đang mở rộng cửa sổ, có ai đó cũng đang cầm kính thiên lí nhìn quanh giống nàng, mà người đó còn một thân võ phục đen tuyền. Rõ ràng là người luyện cung trong rừng trúc khi nãy!

- Thôi rồi! Chúng ta bị Trần Lạc phát hiện rồi! - Vương Hi thấp giọng kêu lên. Nàng đã bị dọa đến mức nín thở.

Nào có ai muốn trở thành kẻ mãi nghệ mua vui cho người khác chứ. Vương Hi cảm thấy nếu mình bị Trần Lạc bắt tại trận, nàng vẫn hơi chột dạ.

- Thật ư?! - Thường Kha cũng cuống lên, chủ yếu là sợ Trần Lạc phái người tới cáo trạng.

- Ừ, ừ! - Vương Hi đáp.

Một nhành liễu phất qua trán, trong đầu nàng lập tức lóe lên một tia sáng. Bọn nàng đang đứng dưới liễu rủ, có nhánh cây che chắn, mà với kinh nghiệm từng đứng trên cao quan sát, nàng cho rằng nếu không nhìn cẩn thận thì rất khó phát hiện ra chỗ này có người. Hơn nữa, kính thiên lí trong tay Trần Lạc có vẻ nhỏ hơn cái của nàng, kính càng mỏng, độ hội tụ càng thấp.

Nàng vỗ vỗ ngực, an ủi Thường Kha:

- Không sợ! Không sợ! Giờ chúng ta trốn im dưới tán cây, chàng sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu.

Nghe vậy, Thường Kha chẳng những bớt lo mà còn hoảng hơn, mặt đã trắng bệch.

- Có phải hắn đang đứng bên cửa sổ của Sướng Xuân Đường không? Có phải trong tay hắn cũng có kính thiên lí giống muội không? Tỷ nghe Tam đường huynh kể, hắn từng đứng trên lầu hai của Quảng Hàn Điện ở núi Vạn Tuế, bắn thẳng một tên tới cầu Kim Ngao. Đừng nói là hắn chuẩn bị bắn về phía chúng ta nhá?

- Không, không thể nào?! - Vương Hi trợn mắt há mồm. - Mạng người quan trọng, chàng không đến mức xem mạng người như cỏ rác chứ!

- Hắn quan tâm đến mạng người khi nào chứ! - Thường Kha sắp khóc đến nơi rồi. - Hồi còn học trong cung, hắn từng cá cược với Tứ Hoàng tử, xem ai có thể bắn trúng tổ chim trên cây, kết quả suýt chút nữa bắn nhầm vào Bạch Minh Nguyệt tình cờ đi ngang qua. Bạc Minh Nguyệt là cháu trai ruột của Hoàng hậu nương nương, là công tử được sủng ái nhất phủ Khánh Vân Hầu. Người như thế mà hắn còn chẳng coi ra gì huống chi hai chúng ta!

Vương Hi vã mồ hôi, cảm thấy mình sai rồi.

Thường Kha thì cuống lắm, nhưng lại không dám động đậy, sợ khiến nhánh cây đung đưa rồi bị Trần Lạc phát hiện:

- Đừng nói là hắn đã phát hiện ra muội nhìn trộm hắn từ trước nhé? Không thì tại sao hôm nay hắn lại chuyển sang luyện cung? Không phải muội bảo mấy bữa trước hắn chỉ múa kiếm thôi ư?

- Không, không thể nào?! - Vương Hi lắp bắp.

Nhưng nghĩ đến lần trước trông thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Trần Lạc, trong lòng nàng lập tức dấy lên nỗi hoang mang chưa từng có.

Dù sao Vương Hi vẫn còn nhỏ, lý thuyết suông thì nhiều mà kinh nghiệm lại chẳng có mấy nên chột dạ trong lòng lập tức hiện ra mặt. Thường Kha thấy thì càng hoảng, kéo tay áo Vương Hi, lo sợ nói:

- Thế, thế chúng ta làm gì bây giờ? Hay là đi xin bà nội? Không, không thể để bà nội biết. Bà nội biết thì Hầu gia cũng biết. Hay là đi xin Đại bá mẫu? Bá mẫu luôn yêu thương con cháu, Trưởng công chúa sẽ nể mặt phủ Vĩnh Thành Hầu, nói không chừng vấn đề này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không...

Mới đầu, Vương Hi còn bối rối, nhưng nghe Thường Kha nói vậy thì sự bối rối này đột nhiên không cánh mà bay, thậm chí còn vỡ lẽ: "Hóa ra mình đoán đúng rồi. Bà đáng thương thật, nhưng không có dũng khí của người làm mẹ. Thời điểm mấy chốt, ngay cả cháu gái cũng biết không thể dựa vào bà chứ đừng nói là con cái của bà."

- Tỷ đừng hoảng! - Nàng an ủi Thường Kha, động não nghĩ đến những gì bà nội hay nói với nàng.

Ông chủ thế nào, kẻ dưới thế đó. Ông chủ càng giữ được bình tĩnh, đám hầu bên dưới càng ổn định, từ đó mọi người mới có thể chung tay vượt qua khó khăn.

Dù nàng và Thường Kha không phải là ông chủ hay kẻ dưới, nhưng giờ Thường Kha sợ hãi thế này thì chắc chắn không quyết định được gì, vậy chỉ còn nàng có thể đứng ra nghĩ cách, không thì bọn nàng sẽ như lời của Thường Kha, chưa kịp mở miệng đã vô cớ ăn một tên của Trần Lạc.

Vương Hi hít thật sâu mấy hơi, dẫu trong lòng thế nào đi nữa, vẻ mặt vẫn rất vững vàng, quả cảm:

- Tỷ nghe muội nói này. Trước đây, muội từng đứng trên lầu hai, dùng kính thiên lý soi xung quanh rồi. Tầm nhìn của nó có hạn, không thì muội đã không phải chạy tới Liễu Ấm Viên. Lại thêm cây cối che chắn, rất khó nhận ra, Trần Lạc không thể nhìn thấy chúng ta đâu. Nhưng nếu chúng ta tự dọa chính mình, tự loạn trận thế, vội vàng chạy ra, Trần Lạc có thể sẽ nắm được hành tung của chúng ta. Giờ điều chúng ta cần phải làm là kiên nhẫn hơn, xem Trần Lạc rời khỏi Sướng Xuân Đường trước hay chúng ta ra khỏi đây trước.

Giọng của nàng thanh thúy, truyền cảm, mang theo sự tự tin mạnh mẽ, khiến người nghe không thể không tin phục.

Thường Kha vỗ vỗ ngực, bình tĩnh trở lại. Nhưng nhớ tới những lời Vương Hi vừa nói thì nàng ấy lại sợ mình hành động bất cẩn, thu hút sự chú ý của Trần Lạc, thế là cả người lập tức căng cứng, giọng cũng nhỏ như muỗi kêu:

- Thật ư? Chỉ cần chúng ta bất động tại chỗ thì hắn sẽ không phát hiện được ư?

- Tỷ phải tin muội!

Vương Hi ngựa chết thành ngựa sống. Cùng lắm là bị thái phu nhân mắng một trận chứ gì. Nhưng với sức nặng của tám ngàn lượng bạc kia, phủ Vĩnh Thành Hầu chắc chắn sẽ giải quyết nguy nan này giúp nàng.

Nàng nghĩ tới đây thì xém rơi lệ. Quả nhiên phụ thân nói đúng. Người không có tiền đi nửa bước cũng cực! Nàng phải bảo vệ tốt đồ cưới của mình, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội chiếm đoạt, ngoài ra còn phải nghĩ cách học kiếm tiền, tự trở thành chậu châu báu, rồi những kẻ hận nàng sẽ phải cắn răng nịnh nọt vì bản lĩnh biến cát thành vàng của nàng.

Vương Hi nói chém đinh chặt sắt:

- Muội không sai đâu.

Thường Kha gật đầu, người cũng thả lỏng ra.

Vương Hi quá đỗi thất vọng, không chỉ không rước được mỹ nam về nhà mà còn chọc phải sát tinh.

Nàng cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không chạm vào cành lá đang đung đưa, ngồi trên bậc thang nói với Thường Kha:

- Tỷ cũng nghỉ một lát đi! Không xong nhanh được đâu. Tiếc là muội không tính trước, cứ tưởng Trần Lạc luyện cung một canh giờ rồi sẽ dẹp đường về phủ, ai ngờ lại không như hàng ngày, mà muội cũng không mang theo ít trà bánh và đồ ăn vặt. Cứ ngồi mốc ở đây chán quá! Nhưng may sao chúng ta ngồi dưới tán cây, nếu để nắng rọi đỉnh đầu, chúng ta không bị Trần Lạc bắn chết thì cũng bị phơi chết.

Thường Kha lại bị Vương Hi làm cho ngây người lần nữa:

- Muội gan thật đó! Muội không sợ Trần Lạc mách Đại bá phụ sao?

Vương Hi xem thường phất phất tay:

- Trần Lạc tố cáo với Vĩnh Thành Hầu tức là muốn đòi lý với chúng ta. Nhưng chàng bắt được chúng ta ở đâu? Đây là phủ đệ của Trưởng công chúa à? Hóa ra muội không được đi lại linh tinh trong nhà mình à? Liễu Ấm Viên mời thợ tới tu sử mà chàng đã dám khẳng định có người rình trộm mình? Nếu chàng cảm thấy chúng ta quấy rầy chàng thì chàng đừng ở đây nữa! Mà không được nữa thì vào cung xin Hoàng thượng ấy! Bảo Hoàng thượng chuyển phủ Vĩnh Thành Hầu qua chỗ khác, có khi chỗ mới còn rộng hơn chỗ này, cũng không cần sợ hàng xóm cách vách chèn ép, được sống thoải mái dễ chịu á!

Thường Kha bị bốn bức tường của phủ Vĩnh Thành Hầu hạn chế nên chưa từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng cách nói này... Khiến nàng ấy sôi trào nhiệt huyết, thống khoái như xả được cơn giận!

Nàng ấy rơm rớm nước mắt, nắm tay Vương Hi, nói:

- Đúng! Đúng! Đúng! Đúng vậy. Nếu hắn dám mách với Đại bá phụ, dẫu Đại bá phụ thiên vị hắn thì tỷ cũng phải chất vấn hắn như thế.

Này là oán niệm chồng chất rồi! Vương Hi dở khóc dở cười.

Nhưng sợ là sợ Trần Lạc tiền trảm hậu tấu, cho bọn nàng một tên giống lời của Thường Kha.

Nàng nói với mấy đứa Hồng Trù đã kinh hồn bạt vía:

- Các ngươi tới gần chút nữa, nhưng đừng để Trần Lạc phát hiện. - Lại hỏi Hồng Trù. - Thật sự có loại cao thủ võ lâm nghe được tiếng bước chân trong mười dặm xung quanh ư? Trên đời này không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng, cũng không có chuyện một sớm một chiều là giỏi ngay. Trần Lạc vẫn chưa cập quan, cho dù tập võ từ trong trứng nước cũng không thể giỏi vậy chứ? Có phải Trần Lạc đã dùng cách nào đó để phát hiện ra chúng ta không?

Nói là thế nhưng khi nghĩ đến ánh mắt Trần Lạc nhìn đăm đăm trong kính thiên lí như thể đã thấy mình. Vương Hi càng khẳng định võ nghệ của Trần Lạc rất cao siêu.

Hồng Trù không biết giải thích thế nào. Thanh Trù bèn thưa:

- Một số người trời sinh đã được ban cho giác quan thứ sáu, không có võ vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm. Nếu biết võ nữa thì hắn luyện một năm ngang người thường luyện ba đến năm năm. Có lẽ vị Trần Nhị công tử kia là vậy cũng nên.

Vương Hi liền nhìn Thường Kha. Ánh mắt như chỉ trích Thường Kha không nói thật.

Thường Kha lập tức giải thích:

- Chính miệng Trấn Quốc công nhận xét võ nghệ của hắn không bằng Trần Đại công tử mà, không phải tỷ có thành kiến với hắn đâu.

- Tỷ cũng biết mình có thành kiến với chàng à! - Vương Hi nói lời ẩn ý. - Chúng ta không thể nghe người ta nói gì là biết cái đó, phải dùng mắt của mình nữa. Muội nhớ Hoàng thượng sẽ tổ chức cuộc thi săn bắn vào mùa thu hàng năm. Với thân phận và địa vị của mình, chàng nhất định có tham gia. Chẳng lẽ cuộc thi nào chàng cũng không bằng Trần Anh?

Vĩnh Thành Hầu cũng tham gia. Một số con em nhà công hầu bộc lộ tài năng qua cuộc thi, thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng, đạt được con đường thăng tiến rộng mở.

Thế nên mỗi lần cuộc thi săn bắn mùa thu qua đi, Thường Kha đều được nghe trưởng bối đàm luận về kết quả.

Giờ nghe Vương Hi nói vậy, nàng ấy không khỏi ngượng ngập, nhưng vẫn thấp giọng nói lại:

- Mọi người đều nói Trần Lạc là con trai duy nhất của Trưởng công chúa nên người khác không dám thắng hắn...

- Ôi! - Vương Hi càng lo hơn. Nếu Trần Lạc quyết tâm muốn cho bọn nàng một tên thì bọn nàng khó qua khỏi kiếp nạn này rồi.

Mấy người ngồi ở chỗ đó nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại lặng lẽ giơ kính thiên lí lên, dòm Sướng Xuân Đường của phủ Trưởng công chúa. Mới đầu còn thấy bóng đen kia, nhưng về sau chỉ còn khung cửa sổ mở rộng.

Thường Kha thở phào một hơi dài, hỏi:

- Chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này thôi nhỉ?

Vương Hi cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu Trần Lạc có thể phát hiện người nhìn trộm chàng qua giác quan thứ sáu thì chắc chắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

Nàng nói:

- Chúng ta đợi thêm một lát đi. - Sau đó dặn dò Thanh Trù làm việc cẩn thận hơn Hồng Trù. - Ngươi dùng kính thiên lí theo dõi sát đằng kia. Nếu trong vòng nửa canh giờ không có động tĩnh, chúng ta chuồn đi cũng không muộn.

Thanh Trù thưa vâng rồi làm theo lệnh.

Vương Hi và Thường Kha lại không có việc gì để làm. Hai người tiếp tục nói chuyện nhà.

- Tỷ nói xem, liệu có phải Trấn Quốc công không biết Trần Lạc giỏi võ hơn Trần Anh? - Vương Hi nói. - Muội thấy đường phía Đông của phủ Trường công chúa không có cái viện nào quan trọng. Chẳng lẽ quan hệ giữa Trưởng công chúa và Trấn Quốc công hết sức bình thường? Nhưng Trấn Quốc công chỉ có hai nam một nữ, chứng tỏ không phải người ham mê nữ sắc, đúng không? Hoặc vì có Trưởng công chúa nên ông ấy không dám làm xằng làm bậy chứ thực ra còn có con ngoài dã thú? Tỷ ruột của Trần Anh được gả đến phủ Đức Khánh Hầu, nàng ấy là người thế nào?

Thường Kha toát mồ hôi hột, nói:

- Muội tài thật đó! Chỉ dựa vào bố cục sân viện trong phủ Trưởng công chúa đã có thể đoán được Trưởng công chúa và Trấn Quốc công bất hòa. Thế mà trong kinh còn có rất nhiều người nói Trưởng công chúa và Trấn Quốc công là phu thê tình thâm đó!

Vương Hi cười khoái chí, nói:

- Muội là ai chứ? Nếu chuyện nhỏ như này cũng không nhìn ra thì sao có thể tung hoành trong nội viện! Nhưng tỷ cũng giỏi mà, cũng biết được Trưởng công chúa và Trấn Quốc công bất hòa.

Thường Kha mím môi cười.

Vương Hi huých Thường Kha bằng cùi chỏ, nói:

- Dù sao cũng đang rảnh, tỷ nói cho muội một chút đi!

Thường Kha nhìn chung quanh theo thói quen, thất mấy đứa Bạch Truật đều đứng không xa, nếu nói nhỏ chưa chắc bọn họ đã nghe được. Mà nàng cũng muốn chia sẻ bí mật mình phát hiện được cho người khác, suy tư một hồi, cuối cùng cũng ghé tai Vương Hi:

- Giác tỷ tỷ là tỷ ruột của Trần Anh, từ nhỏ đã rất ghét Trần Lạc, trước mặt người lớn một kiểu, sau lưng người lớn lại một kiểu khác. Có lần, Trấn Quốc công phát hiện nhưng không nói gì, thế là Giác tỷ tỷ càng được đà. Tỷ cho rằng nhất định là Trấn Quốc công không thích Trưởng công chúa.

Vương Hi tròn mắt. Nhất định là Trấn Quốc công không thích Trần Lạc vì Trần Lạc do Trưởng công chúa sinh, không thì đã chẳng để người ta hiểu lầm Trần Anh giỏi võ hơn. Mà có khi đây chính là lý do khiến Trần Lạc dọn ra ở riêng?

Nhưng Hoàng thượng thích Trần Lạc, chắc Trấn Quốc công cũng không dám tỏ rõ thái động hay hành động quá trớn. Cơ mà không biết Trưởng công chúa có biết chuyện này không? Nếu biết thì vui rồi.

Nàng dựa gần Thường Kha hơn, tiếp tục nghe kể.

- Nhưng tỷ cho rằng không có chuyện Trấn Quốc công nuôi đàn bà bên ngoài đâu. Muội nhìn Phò mã của Đại trưởng công Lâm An đấy, thiếp đông thành đàn mà Tiên đế, Hoàng thượng và ngay cả Đại trưởng công chúa Lâm An cũng không nói gì. Huống chi, Trưởng công chúa là tái giá, dù vì thanh danh thì cũng sẽ không nặng nề chuyện Trấn Quốc công nạp thiếp. Còn về Giác tỷ tỷ, tỷ thấy tỷ ấy tốt lắm, ngoại trừ ghét Trần Lạc, tỷ ấy nói cười nói nhỏ nhẹ với tất cả mọi người, cũng không chê bọn tỷ ồn ào, lại còn sai a hoàn dẫn bọn tỷ đi chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top