Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c16-20

Chương 16: Trong Tấn Trạch

Trong sương phòng tây viện Tấn trạch ở Thương Hi thành, một đám người vây quanh bên giường. Tấn Du Ngao mới vừa mở mắt ra đả cảm thấy phiền đến đau đầu. Đại ca, nhị ca của Tấn Du ngao, Cao quản gia và một đám nô bộc đều ở. Xem ra lần này gặp chuyện không may đem người trong nhà kinh hách không ít.

Thấy Tam thiếu nhà mình mở mắt, Cao quản gia lập tức nghiêng đầu phân phó tiểu bộc bên người, nói:

"Nhanh đi thỉnh đại phu."

"Vâng!"

"Ta cũng đi." Cận thị Tiến Bảo của Tấn Du Ngao cũng đỏ mắt mà bước ra cửa. Tuy rằng ngày thường sợ chủ tử nhà mình nhưng khi thấy chủ tử bị thương thì trong lòng hắn cũng rất khó chịu, trong lòng càng thêm áy náy. Ban đầu nếu là mình đi theo tam thiếu...Tam thiếu có thể....có thể so ới bây giờ thảm hơn?.....Tiến Bảo lâm vào mâu thuẫn của chính mình.

"Tiểu Ngao, hiện tại cảm thấy thế nào?"

Tấn Tư Viễn tiến đến, ngồi ở bên giường Tấn Du ngao. Khuôn mặt đều lộ vẻ quan tâm lo lắng.

Thân là trưởng tử của Tấn gia, Tấn Tư Viễn có một cỗ khí tức trầm ổn. Tướng mạo mặc dù không xuất chúng bằng huynh đệ nhà mình nhưng đoan chính, thân thể lại cường tráng. Là một thương nhân, đối ngoại là một ưu thế. Tấn lão gia thường nói Tấn Tư Viễn trời sinh đã có khiếu kinh thương, khi hắn nói chuyện luôn khiến người khác tín nhiệm. Tính tình lại ôn hòa, đối với ngoại nhân không tồi. Danh tiếng của Đại công tử Tấn gia ở bên ngoài rất tốt, mấy năm nay sinh ý trong nhà chủ yếu do Tấn Tư Viễn xử lý, rất trôi chảy.

"Phiền."

Tấn Du Ngao cuối cùng cũng phải mở miệng nói, chỉ là giọng khàn một cách lợi hại. Thấy hai vị ca ca ở trước mặt, trong lòng phiền toái hơi hơi lặn xuống. Tấn Nguyệt Bạch hiểu rõ tính tình tam đệ nhà mình, phất phất tay áo. Một đám nô bộc trong phòng cùng Cao quản gia đều lui xuống, đứng ở cửa chờ.

Đúng lúc này, Tiến Bảo dẫn theo lão đại phu chạy đến. Lão chưởng quỹ của hiệu thuốc Thượng Thiện chưa kịp thở đã bị nắm kéo vào trong phòng. Tấn Tư Viễn nhường lại vị trí, lão chưỡng quỹ bắt mạch cho Tấn Du ngao liến nói không có gì đáng ngại chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi. Vết thương trên chân phải tốn công phu chăm sóc mới tốt, nếu không sẽ để lại di chứng.

Tiến Bảo cầm phương thuốc đi theo lão chưởng quỹ bốc thuốc, Cao quản gia phân phó nô bộc đi nấu một chút canh bổ. Cửa sương phòng được đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có ba huynh đệ.

Tấn Nguyệt Bạch lại mở miệng nói: "Tiểu Ngao, biết lần này là người nào làm chứ?"

Tấn Du Ngao lần này một thân một mình, bên người có chút công phu như Chiêu Tài, Tiến Bảo cũng không mang theo. Chỉ có vài gia nô mà thi thể mấy tên gia nô này đã được người tìm thấy trên thuyền hoa bên bến tàu.

Chuyện này cũng chỉ có Tấn Du Ngao mới có thể biết rõ ràng, nhưng Tấn Du Ngao cũng không phát hiện chút manh mối nào chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

Tấn Tư Viễn và Tấn Nguyệt Bạch không khỏi nhíu mày, chiếc thuyền hoa tìm thấy sau khi tìm được Tấn Du Ngao. Bến tàu cũng không có chút manh mối nào, xem ra lần này là có kế hoạch trước vừa vặn Tấn Du Ngao có chuyện buồn bực trong lòng nên sập bẫy.

"Là Tôn gia sao?"

Tấn Tư viễn không khỏi suy đoán, bởi vì đầu năm nay Tấn gia đoạt không ít sinh ý của Tôn gia, tuy rằng không tính là lớn nhưng rất quan trọng đối với việc mở rộng sinh ý. Tôn gia là nhân tài mới xuất hiện trong giới thương nhân trong vài năm gần đây đã có thể sánh ngang với Tấn gia, trước kia cũng chỉ là một thương đội nhỏ mà thôi. Bên trong trộn lẫn nhiều nhân vật bí ẩn không ai đoán được, vài gia tộc thương nhân trong nước rất kiêng kỵ Tôn gia.

"Không rõ lắm....có lẽ là người khác."

"Chỉ có thể hành sự tùy theo tình huống thôi."

Tấn Tư Viễn và Tấn Nguyệt Bạch chỉ có thể thở dài. Tấn Du ngao đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đưa tay ra hiệu với hai huynh trưởng. Tấn Nguyệt Bạch sang phòng bên cạnh lấy tờ giấy chậm rãi viết xuống..... Tấn Tư viễn và Tấn Du Ngao mơ hồ cũng bắt được manh mối, xem ra lần này gặp phải phiền phức lớn.

"Ngô tiên sinh đã đến chưa?" Tấn Du Ngao mở miệng nói.

"Còn vài ngày."

"Chuyện lần này đừng nói cho y biết." Tấn Du Ngao thanh âm khàn khàn trong có pha lẫn sự thỉnh cầu, giống như khi còn bé làm sai chuyện gì muốn hai huynh trưởng giúp giấu diếm.

"Cái này...."

Tấn Tư Viễn và Tấn Du Ngao hai mặt nhìn nhau. Khuôn mặt tái nhợt của Tấn Du Ngao đen lại, xem ra Ngô tiên sinh đã biết; y biết còn đáng sợ hơn.

"Khái...Tiểu Ngao ngươi an tâm nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác có ta và nhị ca ngươi lo rồi."

"Còn có Tiểu Ngao, lần này vị ân nhân cứu ngươi. Muốn tra ra hay sao?"

"Không nên."

Tấn Du Ngao máy móc trả lời, có chút tức giận.....Dù sao người đều không muốn, hà tất cưỡng ép người ta. Chẳng phải tự tìm bẽ mặt sao?

Tấn Tư Viễn và Tấn Nguyệt Bạch nán ở trong phòng không lâu sau liền rời đi để cho tam đệ có thể nghỉ ngơi thật tốt. Tờ giấy khi nãy đã đem đi đốt.

Tấn Du Ngao nằm ở trên giường, trong lòng có chút không hài lòng nên không tài nào ngủ được. Con mắt lăng lăng nhìn thẳng ngoài cửa sổ....Người nam nhân kia cứ như vậy mà đi, may mà hắn nhờ ám vệ Tấn Nguyệt Bạch phái đến uy canh cá và trứng, đợi nam nhân kia trở về. Đến khi trời sáng hẳn, bởi vì thân phận đặc thù của ám vệ không thể xuất hiện ngoài sáng, Tấn Du Ngao mới từ bỏ mà ly khai.....

--------------------------

Mùng một tháng tám trời vẫn còn chưa sáng, Thủy Căn và cha mỗi người xách bao lớn mà ra cửa. Từ thành nam hướng Tấn trạch ở phía bắc mà đi, đi ngang qua chợ hai cha con khó có được cơ hội một lần xa xỉ mà ngồi ở sạp bánh bao ăn bánh bao nóng hổi, uống chén đậu hũ hoa sau đó dựa theo ước định mà từ thiên môn đi vào Tấn trạch.

Đại môn hắc sắc sau một loạt tiếng đập cửa được mở ra, người mở là Cao quản gia. Xem ra là đặc biệt ở đại môn chờ hai cha con Thủy Căn. Trên mặt Cao quản gia vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, thấy hai người Thủy Căn chỉ gật đầu nhẹ giọng nói: "Các ngươi tới rồi."

"Ân."

Thủy Căn đáp lời. Cao quản gia đóng cửa lại, dẫn hai người Thủy Căn hướng đến tòa nhà sâu bên trong. Lo lắng thân thể lão cha khó chịu, Cao quản gia đi rất chậm. Thủy Căn tuy là khẩn trương bất an nhưng vẫn bị phòng lớn ngói xanh trong Tấn trạch cùng cảnh trí vườn cây hấp dẫn. Y cảm giác...cảm giác hai mắt vẫn không đủ dùng, nhìn bên này thì không kịp nhìn bên kia. Nhưng chỗ này to như vậy lại không có bao nhiêu người, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa gặp được ai.

Châm rãi đi một lúc lâu, xuyên qua một cái cổng tròn lớn đi đến một tòa tiểu viện vô danh ở tòa nhà phía tây thì dừng lại. Tuy rằng sân được thu thập vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả một mảnh lá rụng cũng không có thế nhưng vừa vào viện thì biết ngay chỗ này rất lâu rồi không có người vào ở. Cao quản gia đẩy ra cửa gỗ được chạm khắc hoa, Thủy Căn và cha liền đi vào trong đứng ở nội viện đánh giá.

"Tiền lão cha, ngươi trụ ở nơi này. ba bữa cơm và thuốc sẽ có tiểu bộc đưa đến. Có chuyện gì cứ cùng hắn nói, ta cũng sẽ ngẫu nhiên đến đây."

Cao quản gia lời nói bình thản, nhưng ám chỉ cha không được loạn đi xung quanh. Nhưng cũng là một loại nhắc nhở, sống ở nhà cao cửa rộng chung quy cũng không đơn giản như vậy. Kỵ nói kỵ đi là điều đầu tiên.

"Thủy Căn ngươi và Tiền lão cha trước tiên quen thuộc gian nhà, đợi ta."

Cao quản gia rời đi, Thủy căn đánh bạo ở trong phòng đi dạo. Sau đó đem bao trên lưng mở ra, cầm xiêm y của cha bỏ vào trong tủ. Sau đó cũng không làm gì khác, cha ngồi ở bên giường nhìn Thủy Căn bận rộn.

"Tiểu Căn Tử, đáp ứng cha mặc kệ kết quả thế nào đến thời hạn chúng ta lập tức trở về."

Thủy Căn không suy nghĩ nhiều liền bật người đáp ứng, chỗ này chung quy không phải là địa phương mà y và cha có thể ở lại.

Thủy căn lại cùng cha ngồi ở trên giường trò chuyện một chút, đều là cha căn dặn Thủy căn cẩn thận cái này rồi chú ý cái kia. Dặn không cần nói nhiều, không phải việc mình thì không cần phải làm. Sau nữa canh giờ, Cao tổng quan trở lại bên người còn dẫn theo một tiểu bộc khoảng mười ba, mười bốn. Tóc tết thành hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng nõn mập mạp nhìn rất là khả ái. Đây cũng là cận thị Tiến Bảo bên người Tấn Du Ngao, Tiến bảo chớp chớp mắt to hiếu kỳ đánh giá Thủy Căn và cha.

"Cha, ta đi." Thủy Căn có chút không muốn. Mặc dù cách không xa nhưng dù sao đây cũng là nhà người khác, tới lui không được tự nhiên. Luôn luôn có một cỗ cảm gác không nỡ....

"Ân, chú ý thân thể." Cha chỉ có thể đối với Thủy Căn cưới an ủi, đưa Thủy Căn ra đến cửa viện.

---------------------------------

Chương 17: Thiên Tứ Lương Duyên

Trong phòng Tấn Du Ngao vào buổi sáng sớm, bởi vì bị gọi dậy vào lúc sáng sớm mà Tấn Du Ngao chưng ra bản mặt thối đen thui. Nhưng cũng nhờ cơ hội này mà ba huynh đệ quanh năm bôn ba bên ngoài vì sinh ý gia tộc mới có thể cùng ngồi ăn chung với nhau. Ba huynh đệ Tấn gia dùng bữa sáng, Như Thủy đứng bên cạnh bị quản gia nhắc nhở cũng không dám hối thúc, chỉ có thể chờ ba người dùng xong bữa sáng.

Tấn Nguyệt Bạch nhìn cận thị Như Thủy bên người mình đang tự đứng xoắn xuýt bên kia, trong lòng không khỏi buồn cười liền ngoắc tay ra hiệu. Như Thủy thở dài một hơi, chỉ có chủ tử của mình mới đau lòng mình, trong lòng vạn phần cảm kích. Nếu như vẫn tiếp tục chậm chạm chắc chắn Cao quản gia sẽ không cho sắc mặc dễ chịu, tuy rằng mặt Cao quản gia chưa từng có lộ vẻ gì khác.

Như Thủy bưng lấy ống tre đi đến; Tấn Du Ngao nhướng mày, đây là đang muốn làm gì? Tấn Tư Viễn thấy trong phòng không có người nào khác, liền thấp giọng nói: "Cha cho chúng ta bốc thăm chọn."

Tấn Tư Viễn không cần nói rõ, Tấn Du Ngao lập tức hiểu ý. Từ khi về Tấn trạch trong lòng hắn luôn bị mây đen bao trùm lập tức phẫn nộ bỏ ngân đũa trong tay xuống. Tấn Tư Viễn và Tấn Nguyệt Bạch từ ống thẻ chọn rút đi thẻ tre, chỉ còn lại một thanh mới bị Tấn Du Ngao lấy đi.

Tấn Tư Viễn vốn hăng hái ngẩng cao đầu nhưng khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ viết bằng mực đỏ trên thẻ tre thì có chút nhụt chí. Vốn cho là ông trời sẽ ban cho một đoạn nhân duyên, nhưng vào thời khắc này khống chiếm được sự thật.....

"Đại ca, việc do người làm."

Tấn Nguyệt Bạch rút đi thẻ tre trong tay Tấn Tư Viễn, thay vào thẻ của mình. Tấn Tư Viễn cúi đầu vừa nhìn thì thấy "Điềm Điềm" hai chữ được viết ở phía trên, nhất thời mặt mày rạng rỡ, cẩn thận đem thẻ tre bỏ vào tay áo. Tấn Nguyệt Bạch không khỏi lắc đầu, người đang yêu đôi lúc có chút ngốc.

"Hừ..." nhìn hai huynh trưởng hăng hái giao lưu, trong lòng Tấn Du Ngao càng thêm tích tụ.

"Nhị ca cũng đổi với ngươi nhé?"

Tấn Nguyệt Bạch nói, lại rất hào phóng đem thẻ tre của mình đổi cho tam đệ. Tấn Du Ngao nhìn sang lập tức nhảy về giường nhắm mắt lại (sau: em thấy anh trẻ con vãi =))) ), Tấn Nguyệt Bạch cầm lấy thẻ tre của Tấn Du ngao để trên bàn lên nhìn. Tấn Tư Viễn cũng tò mò đưa đầu qua nhìn lập tức há hốc mồm, bao nhiêu từ ngữ muốn thốt ra đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, vẻ mặt táo bón nhìn nhị đệ nhà mình.

"Tiểu Ngao, ngươi xác định không muốn cùng nhị ca đổi sao?"

Tấn Nguyệt Bạch có chút chọt dạ hỏi, nhìn tên trên thẻ tre của mình. Hắn có chút vui mừng....Không biết lớn lên trong như thế nào, chí ít tên thoáng qua nghe rất tốt. Phù hợp với yêu cầu nho nhã mà hắn muốn, bất quá....sẽ có thai sao?.....

Xem chừng Tấn Du Ngao chưa hề liếc nhìn chữ trên thẻ tre, mới không thèm quan tâm, đáp:

"Không cần."

"Vậy nhị ca và đại ca đi trước đây."

Không đợi Tấn Du Ngao trả lời, Tấn Nguyệt Bạch lập tức lôi kéo Tấn Tư Viễn ra cửa. Tấn Du Ngao chưa từng liếc mắt nhìn thẻ tre trên bàn.....Bất quá có một số việc là do ông trời tác hợp lương duyên....

Mà một màn này diễn ra trơi chảy trước mắt Như Thủy, Cao quản gia đã ký thác kỳ vọng vào hắn. Thế nhưng người phạm quy đầu tiên là chủ tử nhà hắn, hai vị chủ tử khác càng không thể trêu vào. Hắn cũng không thể nói, để ba vị thiếu gia quyết định là được rồi. Như Thủy dọn dẹp liền đi về hướng viện Cao quản gia.

------------------------------

Thủy Căn đi theo Cao quản gia cùng tiểu cận thị khuôn mặt trẻ con đi về phía trước, xuyên qua hành lang dài gấp khúc lại tiến vào một cái sân. Ngoài phòng hai bên cửa có hai người đứng, trong đó một người là Như Thủy cận thị của Tấn Nguyệt Bạch. Như Thủy thấy quản gia vào sân lập tức tiến lên đem tờ giấy dâng lên sau lui trở về vị trì cũ. Tiến Bảo cũng đứng ở bên cạnh Như Thủy, đưa mắt nhìn Thủy Căn theo Cao quản gia đi vào phòng, kỳ thực hắn nghĩ người này rất tốt, hầu hạ y nhất định rất dễ.....

Nếu như đây không phải là viện của quản gia, Tiến Bảo nhất định quấn quít lấy Như Thủy thảo luận kết quả. Nhưng Tả Nham đứng bên kia không có biểu hiện gì, hắn cũng không có ý tứ hủy quy củ. Bất quá Tả Nham hầu hạ tiểu chủ đã được xác định, cũng không cần cùng Tiến Bảo trộn lẫn. Nhưng vị Điềm Đềm kia cũng không phải là người đơn giản, Tiến bảo nhìn Tả Nham thần tình bĩnh tĩnh mà thở dài trong lòng.....Hi vọng mình có thể có một vị tiểu chủ hòa nhã.

Đáng tiếc nam nhân kia tuy rằng coi như có khí khái nam tử hán, tinh thần lẫn tướng mạo xem ra cũng rất tin cậy nhưng lớn lên không quyến rũ kiều mi như tiểu quan hay con hát. Nam nhân kia nếu theo Tam thiếu nhất định sẽ bị lạnh nhạt..... Tiến Bảo không ngừng lo lắng, ngay cả Tả Nham bên người Tấn Tư Viễn trong mắt cũng đầy sầu lo, mà Như Thủy biết được kết quả cũng thở dài.

Thủy Căn theo Cao quản goa đi vào, trong phòng đã ngồi hai nam nhân. Một người mặc hồng y, da tuyết trắng tóc đen như vân, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thủy căn một cái rồ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Cách hồng y nam nhân hai ghế là một nam nhân mặc trường bào màu ngân bạch, lúc Cao quản gia dẫn Thủy Căn đi vào thì y đang cầm chén trà thưởng thức. Thấy hai người liền thả chén xuống bàn, gật đầu mỉm cười. Thủy căn cũng mỉm cười đáp lễ.

Cao quản gia ra hiệu ý bảo Thủy Căn tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, Thủy Căn liền ngồi xuống chỗ cách ngân bạch trường bào nam tử một ghế.

"Dùng trà chứ?" Nam nhân bên cạnh Thủy căn lê tiếng hỏi.

"Không...Không cần, cảm tạ." Thủy Căn túng quẫn đến mức mặt đỏ bừng, chỉ là dưới làn da màu lúa mạch thấy không rõ ràng.

Quản gia ngồi xuống trước mặt ba nam nhân, hắng giọng nói:

"Hôm nay ba vị tiểu chủ đã đến đây, bỉ nhân trước hết sẽ nói cho tiểu chủ những điều cần chú ý trong phủ...."

Ở trong phòng Cao quản gia ngây người hơn một canh giờ, Cao quản gia vẫn liên tục chậm rãi nói. Những thứ Thủy căn quan tâm trước đó đều đã hỏi rõ, hiện tại cũng là ngồi một bên tùy tiện nghe một chút.

Thủy Căn suy đoán hai người ngồi ở đây cũng có giao dịch với Tấn gia, xem ra Tấn gia là chuẩn bị khiến ba vị công tử cùng nhau tá phúc sinh tử. Nhớ đến Tấn gia cho mình thù lao, Thủy Căn không khỏi cảm thán Tấn gia quả nhiên là thế gia vọng tộc.... Nhưng mà y phục của hai người kia cũng không phải người của gia đình bình thường, không lẽ Tấn gia trả thù lao không giống nhau?.....

Thủy Căn ở Tấn gia chỉ nữa năm, cũng chính là đến tháng giêng là có thể khôi phục tự do. Mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt không giống như những nhà bình thường khác, bao ăn lẫn bao ở còn có thể chữa bệnh cho cha....Nếu Thủy căn có bảo bảo thì thời gian rời đi Tấn gia phải dời lại, tiền tiêu vặt hàng tháng gấp bội, ly khai thì sẽ được tiền bồi thường càng nhiều.

Chờ Cao quản gia đem mọi việc đều nói xong, sau đó đứng dậy ra hiệu cho ba cận thị đứng bên ngoài tiến vào. Đối với ba người Thủy Căn nói:

"Ba vị tiểu chủ, Tả Nham, Như Thủy và Tiến Bảo sẽ mang ba vị tiểu chủ trở về viện của mình."

Ba người Tả Nham tiến lên chào, Cao quản gia bảo Tả Nham dẫn hồng y nam nhân đi ra ngoài. Nam nhân kia có chút không cam nguyện từ ghế bành đứng lên cùng Tả Nham đi ra ngoài, Thủy Căn không rõ lắm. Nhưng ngân bạch y nam tử cũng hiểu được đây là đang an bài bọn họ đến bên người thiếu gia làm thư thú, hai tay vì khẩn trương mà run nhè nhẹ.... Đây là một canh bạc, nếu như không thể trở thành thư thú của người nọ, hắn sẽ không còn cơ hội nữa....Cả đời sẽ không được gặp lại hắn, cả đời cũng sẽ không còn gì hạnh phúc?

"Như Thủy, vị này là Tịch công tử. Ngươi sau này phải tận tâm hầu hạ."

"Vâng."

Tịch Mộ Luyến thần sắc bình thường đi thep Như Thủy ra cửa, trước khi đi còn lễ phép cười đối với Thủy Căn. Cả người đều có cảm giác hưng phấn muốn bay cao....Tấn Nguyệt Bạch, đây là quả là duyên trời định.

--------------------------------

Chương 18: Ba Vị Tiểu Chủ

Đợi Tịch công tử theo Như Thủy ra khỏi phòng thì Tiến Bảo cũng dẫn Thủy Căn ra cửa viện, vẫn dẫn Thủy Căn hướng đại viện Tấn Du Ngao đi tới. Tuy rằng dựa theo ý tứ của lão gia thì tiểu chủ hẳn là phải ở tại trong phòng các vị công tử, nhưng hiện tại chủ tử của Tiến Bảo đang bị thương, đi đứng lại không có phương tiện. quản gia trước hết khiến Tiến Bảo dần tiểu chủ ở tại tiểu biệt viện, này tự nhiên là yêu cầu của Tấn Du Ngao.

Tiểu biệt viện tuy là vẫn trong sân của Tấn Du Ngao trụ nhưng cách phòng Tấn Du Ngao rất xa.

Nhà cũ Tấn gia đã trải qua ba lần tu bổ cùng xây dựng thêm mới có quy mô như hiện tại. Tấn gia trước giờ là nhất mạch đơn truyền tới đời Tấn lão gia mới xem như là khai chi tán diệp sợ là Tấn lão gia là công thần to lớn của Tấn gia. Trong nhà nam nhân thoáng cái thái vượng, này đại viện an bài cũng có chút chật chội. Đông viện là chổ của Tấn lão gia và hai vị huynh trưởng, Tấn Du Ngao là con út trong nhà chỉ có thể ủy khuất đến trụ Tây viện nơi nữ quyến trụ trước đây. Cho nên Tây viện lập tức sửa chữa lại theo ý tứ của Tấn Du Ngao, rốt cục lại thành sân lớn nhất trong Tấn trạch.

Đoạn đường này đi xuống, Thủy Căn tự nhiên phát hiện này Tấn Trạch so với trong tưởng tượng củ y còn muốn lớn hơn. Y đều đã có chút thở hổn hển mà tiểu oa nhi đi trước mặt y thần sắc vẫn như thường. Thủy Căn trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ thể lực của y giảm xuống? Lì thực Tiến Bảo là một người luyện võ, tuy rằng so ra kém Đại thiếu cùng Nhị thiếu cận thị nhưng công phu cũng không kém, dù sao tuổi tác còn nhỏ.

Rốt cục đến gian tiểu viện, phía trước viện có vài cây cành lá xum xuê không biết tên chiếm cứ một mảng lớn vòm trời bao la. Viện này ánh sáng không quá tốt, trong viện lót gạch xanh còn có một bộ bàn ghế đá. Tiến Bảo nhìn thấy Thủy Căn nhìn chằm chằm mấy cái cây nhân tiện nói:

"Này mấy cây là lúc xây tòa nhà gieo xuống, cũng lâu lắm rồi cũng không ai đụng đến cho nên mới khỏe mạnh như vậy."

"Nha..."

Này máy hát vừa mở liền cũng không còn thấy câu nệ, Tiến Bảo nói tiếp:

"Tam thiếu nhà ta gần đây bị thương, phỏng chừng mười ngày nữa tháng cũng không tới được. Tiểu chủ ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều."

"Không....không có việc gì."

Tiến Bảo dẫn Thủy Căn vào phòng liền đón lấy bao y phục của Thủy Căn thu thập một phen, nhưng Thủy Căn nghẹn đỏ mặt cũng không chịu để tiểu choai choai hỗ trợ. Tiến Bảo cũng không miễn cưỡng trong lòng âm thầm may mắn tiểu chủ thật tốt nhưng nếu là để hắn biết được Thủy Căn là nhìn hắn tuổi nhỏ mới không muốn phiền đến hắn thì nhất định sẽ ảo não khủng khiếp.

"Nga...được rồi. Tiểu chủ, nô tài tiện danh Tiến Bảo, ngài sau này gọi Tiến Bảo hoặc Tiểu Bảo là được."

"Cái kia....Ngươi cũng gọi ta Thủy Căn là được, không cần cứ gọi tiểu chủ này nọ."

Thủy Căn là mệnh khổ chẳng bao giờ có người hầu hạ như vậy, tiểu oa nhi này ngay cả nói chuyện cũng khiến y thập phần khó chịu. Đem bao quần áo phóng lên bàn tròn trong nhà, Thủy Căn cả người không tự nhiên mà đứng ở nói đó, tọa cũng không dám tọa.

"Cái này không được, nếu quản gia biết được sẽ trách phạt." Tiến Bảo vẻ mặt thành thật trả lời.

Thủy Căn nghĩ đến Cao quản gia không có biểu tình thứ hai tâm lý cũng một trận ác hàn, tuy rằng nhìn không hỉ nộ khiến người khác không nhìn được con người hắn trong lòng cũng có chút kiêng kỵ. Thủy Căn vì điều này cũng không làm khó tiểu oa nhi.

"Tiểu chủ hiện tại đói không?"

"Không đói bụng." Thủy Căn rất nhanh đáp, buổi sáng y ăn rất nhiều.

"Vậy Tiến Bảo chờ ăn trưa thì tới nữa, tam thiếu vẫn còn chờ ta trở về bẩm báo."

"Được, ngươi đi đi."

Thủy Căn nhìn tiểu oa nhi rời khỏi cửa viện mới thở phào nhẽ nhõm, vào nhà hì vô ý thức mà khóa cửa lại. Nhưng lại nghĩ đến đây là trong trạch tử người khác, lại mở cửa ra ở trong phòng đi dạo chung quanh. Bình sứ lớn thoạt nhìn xem ra rất quý cùng tiểu ngoạn ý tinh xảo đặt trên kệ y chỉ dám ở xa xa đứng nhìn. Sau lại đi vào buồng trong đem quần áo cất kỹ xong xuôi thì ngồi lên giường được phủ chăn bông mềm mại chờ đợi ăn cơm.

-----------------------------

Chương 19: Tam Thiếu Mất Địa Vị

Lúc Tiến Bảo ra khỏi tiểu biệt viện thì lập tức chạy đến bẩm báo cho Tấn Du Ngao. Tuy rằng đại phu nhắc nhở tam thiếu phải ở trên giường tĩnh dưỡng nhưng cả ngày nằm suốt trên giường không phải là tính cách của Tấn Du Ngao. Cho nên Tiến Bảo vừa vào đại viện thì thấy thiếu gia nhà mình ngồi ở ghế thái sư huýt sáo đùa hai con chim Hoàng Yến trong lồng.

"Thế nào, nhìn thấy người sao?"

Tấn Du Ngao giương mắt nhìn Tiến Bảo, hỏi thăm. Xem ra hắn vẫn không thể tiếp thu việc phải cùng nam nhân với nhau tằng tịu là thật sự.

"Vâng." Tiến Bảo tiến đến, cẩn cẩn dực dực trả lời.

"Nói tiếp a? Ngươi không thấy gia hiện tại đang bị thương sao? Cấn phải đợi thiếu gia ta hỏi ngươi?"

Thiếu gia, ngươi thụ thương là vai và chân đã khá hơn, ngài đây là muốn mặc kệ a!.....Tiến Bảo tự nhiên....tự nhiên chỉ dám ở trong lòng oán thầm. Lúc đại thiếu và nhị thiếu dùng xong điểm tâm rời đi, Tấn Du Ngao tâm tình vẫn rất kém. Tiến Bảo không dám trái ý, nói:

"Nô tài tự nghĩ là...tiểu chủ cũng không tệ lắm...."

"Cũng không tệ lắm? Thế nào mới là không tệ lắm?"

Tấn Du Ngao điều chỉnh tư thế một chút, nằm ngửa trên ghế bành nhìn Tiến Bảo. Tiến Bảo không khỏi thầm kêu không xong thế nhưng hắn khi nào thì đắc tội thiếu gia nhà mình a, hay tiểu chủ này chọc tiếu gia nhà mình a?

"Tiểu chủ hắn tính tình thân thiện, ha hả...." Tiến Bảo nỗ lực kéo ra một nụ cười.

"Đúng vậy a, một tên thổ bao tử ngoại trừ tính tình hiền lành thì còn lại đều không có cái gì đi?"

Tấn Du Ngao đột nhiên phóng nhẹ ngữ điệu, vui cười trêu chọc sau đó Tấn Du Ngao cầm một vật trên bàn sách ném về phía Tiến Bảo. Vài tiếng giòn vang, vật kia rơi xuống sát bên chân Tiến Bảo, là một thẻ tre bốc thăm. Tiến Bảo không hiểu sao, rất là nghi hoặc.

"Cầm lên nhìn."

Tấn Du Ngao lên tiếng. Tiến Bảo ngồi xổm xuống nhặt lên thẻ trúc, "Tiễn Thủy Căn" ba chữ được khắc chỉnh tề ở trên. Tiến Bảo rốt cuộc biết chủ tử mình vì cái gì tức giận, nhưng cũng không dám khuyên nhiều cũng có thể nói là hắn không biết nên khuyên như thế nào!?....Nói về sau tắt đèn bịt kín chăn đều như nhau? Nếu như nói như vậy Tiến Bảo không có can đảm nói ra, trong lúc nhất thời trong phòng rơi vào trầm mặc.

"Tiến Bảo, đi đem cái quản gia người chết kia kêu đến cho ta."

"Vâng."

Tiến Bảo lui ra ngoài, không khỏi có chút hả hê. Quan gia đem chuyện phá hư nha~~~ xem ngươi làm như thế nào giải quyết!

Thủy Căn ngồi ở tiểu biệt viện quạnh quẽ không gì làm lập tức cảm thấy mệt rã rời liền thuận thế nằm xuống giường lớn mềm mại sau đó bất tri bất giác liền ngủ mất. So sánh với Thủy Căn bị lạnh lùng đãi ngộ, hai vị tiểu chủ khác thì hoàn toàn bất đồng.

Tấn Nguyệt Bạch vốn là cái toan nho theo lời Tấn Du Ngao nói, theo phương diện lễ tit61 tuyệt sẽ không chậm trễ Tịch Mộ Luyến. Hắn tự mình dẫn Tịch Mộ Luyến đến nơi ở, nhìn thấy khí chất xuất trần trên người Tịch Mộ Luyến thì âm thầm gật đầu. Cùng Tịch Mộ Luyến cùng nhau trò chuyện vài câu thì tới nơi liền lập tức lôi kéo y cùng nhau chơi cờ thưởng thức trà. Xem ra Tịch Mộ Luyến là xuất thân từ thư hương thế gia, có một số quan điểm rất là mới mẻ. Nếu như Tịch Mộ Luyến không phải là thân phận thư thú ở chỗ này thì Tấn Nguyệt Bạch đã muốn cùng y kết bái.

Mà Tấn Tư Viễn thì trôi qua không mấy dễ chịu, Điền Điềm vừa trở về thì lật bàn đập bình hoa, còn chỉ vào mặt Tấn Tư Viễn mắng vương bát đản. Tán gia đại thiếu trước mặt người khác phong quang vô hạn hiện tại chỉ có thể cúi đầu chịu tội, tuy rằng hắn cũng không biết mình sai ở chỗ nào. Chỉ hi vọng bảo bối mau nguôi giận, nếu động thai khí thì không tốt.....

---------------------------------

"Tam thiếu gia, người gọi lão nô?"

Cao quản gia hơi khom lưng thi lễ. Tấn Du Ngao ở trên ghế thái sư cũng không lên tiếng, tiếp nhận trà Tiến Bảo đưa tới. Mở nắp, đặt ở trước mũi khẽ ngửi sau đó mở miệng:

"Ngô tiên sinh sắp đến đi?"

"Hồi bẩm tam thiếu gia, Ngô tiên sinh nghe nói Điền tiểu chủ có thai nên tận lực đẩy nhanh cước trình. Không quá ba ngày sẽ trở về."

"Khụ khụ khụ...A!"

Tấn Du Ngao vì kinh hách quá độ mà đánh vỡ hình tượng đem trà trong miệng phun, luống cuống tay chân lau nước trà rơi trên bàn. Kết quả quên mất chân mình đang bị thương,đem chân đụng chân bàn. Nhất thời sắc mặt thập phần đặc sắc, Tiến Bảo đứng ở một bên lập tức tiến đến hỗ trợ kiểm tra vết thương ở chân của tam thiếu, may không có nặng thêm.

"Ân....Quản gia ý của ngươi là đại ca hắn....cùng cái kia....chính là bọn họ....."

"Hồi bầm thiếu gia, không lâu sau ngài sẽ có chất nhi."

Tấn Du Ngao thở dài một tiếng. Không nghĩ đến Tấn Tư Viễn lớn lên trung hậu có thể khiến người tín nhiệm lại không hề thành thật như vẻ bề ngoài, ngay cả Tấn Du Ngao cái này đệ đệ cũng không nghĩ đến đại ca nhà mình luôn luôn cổ hủ cũng sẽ.... Bình thường đàm sinh ý tiến nhập nơi phong nguyệt thì không thể nào tránh được, Tấn Tư Viễn tuyệt không bao giờ qua đêm. Không ngờ hiện tại ngay cả hài tử cũng mau ra đời....Này có đúng hay không đại biểu Tấn Du Ngao hắn có thể không cần cùng nam nhân thượng giường?! Tấn Du Ngao lập tức mừng rỡ.

Thế nhưng nghĩ lại thì hắn dầu gì cũng là nam nhân trong nhà, việc nối dõi tông đường là không thể tránh khỏi. Lẽ nào thật sự phải như nhị ca nói chết sớm, sớm siêu sinh?.... Thế nhưng vừa nghĩ tới tiểu hài tử như một cục thịt nhỏ, Tấn Du Ngao một trận nổi da gà.....

Tiến Bảo nhìn tam thiếu nhà mình sắc mặt đen thui, nhìn sắc trời nghĩ cũng đã đến giờ dũng bữa trưa. Hắn còn phải đi dọn cơm, vốn còn muốn nhìn Cao quản gia xấu mặt. Nhưng mà nhà hắn tam thiếu vẫn chậm chạp không muốn tiến vào chủ đề, hắn cũng không thể tự ý rời đi đánh đứng tại chỗ cùng Cao quản gia nháy mắt.

"Tiến Bảo, ngươi có lời gì muốn nói với Tam thiếu gia sao?" Cao quản gia nhàn nhạt mở miệng nói, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

Ngạch, Tiến Bảo cảm giác mình bị ám toán. Hắn vừa rồi chắc chắn nhìn thấy trên mặt Cao quản gia xuất hiện cười tà ác a! Vì sao mỗi lần không may đều là hắn!? Cao quản gia rốt cuộc nhìn hắn chỗ nào không vừa mắt, mỗi lần quay về Tấn trạch sẽ bị khi dễ!

Tiến Bảo dưới con mắt chèn ép của Tấn Du Ngao, kiên trì mở miệng. Trong lòng đem Cao quản gia lão hồ ly kia mắng trăm ngàn lần.

"Chủ tử, Tiến Bảo muốn đi dọn bữa trư cho tiểu chủ."

"Sau này Tiễn tiểu chu do Tiến Bảo chiếu cố, tối này lập tức dời đi qua." Cao quản gia bình tĩnh bồi thêm một cú.

"Ta đây gian nhà chẳng phải không ai sao!?" Tấn Du Ngao không khỏi đề cao âm điệu. Thế nào tam thiếu hắn ở trong nhà đột nhiên không có địa vị?

"Lão nô sẽ an bài hai người lanh lợi đến. Lão gia đã phân phó ba vị tiểu chủ cũng phải có cận thị chiếu có."

Cao quản gia mới ba mươi tuổi mợ miệng một tiếng tự xưng lão nô. Tấn Du Ngao nghe xong cũng phải thay hắn đỏ mặt, cái này là cậy già lên mặt sao?

"Tiểu chủ?! Cao quản gia như thế nhắc nhở ta một việc...."

Tiến Bảo tuy rằng chủ yếu vì chuyện này mà đợi thế nhưng dưới sự áp bách của Cao quản gia, chỉ có thể bái thân đi ra.

"Không biết lần này Cao quản gia giúp ta chọn thư thú thấy thế nào a? Tấn gia thực sự chỉ có thể tìm tới mặt hàng như vậy sao?"

Tấn Du Ngao nâng mi mắt liếc xéo Cao quản gia, lười biếng nằm trên ghế. Khí tức thập phần dọa người, xem ra Tấn Du Ngao thật sự tức giận.

"Hồi bẩm tam thiếu, chuyện này lão nô đã báo qua với lão gia. Tiểu chủ chuẩn bị trước đó đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo mới đột nhiên thay đổi người."

"Thay người?! Lẽo nào không thể đổi lại một người tốt chút sao?"

Chén trà bị lật úp vở thành tứ phân ngũ liệt bên chân Cao quản gia nhưng hắn thần sắc vẫn như cũ bất biến. Mặc dù trong trí nhớ Tấn Du Ngao, Cao quản gia vẫn chỉ có một biểu tình. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, bốn mùa vẫn không đổi nhưng hiện tại quả thật khiến người căm phẫn.

"Hồi bẩm tam thiếu chuyện đó cũng là đột ngột phát sinh ở hai tháng trước, Y Vân tộc không phải nói tìm là có thể lập tức tìm được. Vừa vặn trong thành có một người Y Vân, mấy năm nay vẫn ở dưới mí mắt Tấn gia so với bên ngoài tự nhiên an toàn một ít."

"Tìm không được?! Vậy liền đem người kia đem ra ngoài cho ta, bản thiếu gia mới không cần!"

"Cái này cũng không thuộc phạm vi quản hạt của lão nô, tam thiếu cần phải cùng lão gia nói."

"Ngươi!" Tấn Du Ngao bị chọc túc. Loại tình huống như vầy hắn đều là trực tiếp đem đối phương đánh tới tay chân đứt đoạn, thế nhưng đối phương lại là quản gia của nhà hắn....!!!

"Tam thiếu nếu như không còn việc gì, lão nô xin phép lui trước. Hôm nay có hai vị tiểu chủ vừa đến, có chút việc cần lão nô tự mình làm."

"Cút!"

"Vâng. Lão nô liền lui ra ngoài, sẽ lập tức phân phó nô tài đưa đến bữa trưa cùng thuốc."

Tấn Du Ngao cảm giác mình đều muốn nội thương, thật sự không biết quản gia Tấn trạch rốt cuộc là như thế nào bồi dưỡng ra! Tấn Du Ngao xoa bóp huyệt thái dương mơ hồ ẩn ẩn đâu. Nghĩ đến đến cái tên rách nát dung tục kia thì cảm thấy vết thương trên vai phảng phất không ngừng chảy huyết.

Tấn Du Ngao ăn trưa cùng uống xong thuốc thì đơn giản uống thêm một bát canh nhỏ mới để nô tài dọn chén đũa xuống. Hiện tại hắn một chút khẩu vị ăn uống cũng không có, trái lại bắt đầu tưởng niệm canh cá cùng trưng gà lúc ở trong miếu đổ nát....

Mặc khác Thủy Căn hiện tại đang dũng bữa ăn thịnh soan nhất cũng như cao quý nhất trong cuộc đời. Ba mốn mặn: thịt trâu nổ hành, gà nấu mộc nhĩ, chim bồ câu ướp ngủ vị hương. Hai món chay: ngó sen trộn dấm đường cùng nấm, phối với một dĩa rau nhỏ ướp ngũ vĩ hương. Có chút giống tiệc trong nhà quan.

"Chỉ có một mình ta ăn....Này?!"

Thủy Căn nhìn Tiến Bảo đi ba bốn lần mới dọn xong thức ăn, từng mòn tinh xảo đặt trên bàn. Đều không biết hạ đũa nơi nào, nhìn Tiến Bảo dọn xong muốn xuất môn Thủy căn không khỏi ngăn người lại.

"Vâng."

"Ta ăn không vô, ngươi ăn chưa? Cùng ta ăn được không?"

"Tạ ý tốt của tiểu chủ. Nhưng này không hợp quy củ, Tiến Bảo đợi một lát sẽ đi đến thu thập."

Tiến Bảo lúc nam sáu tiểu đã vào Tấn phủ, vừa tám tuổi thì đi theo bên người Tấn Du Ngao. Tên cũng là sau khi đến chỗ Tấn Du Ngao mới sửa lại, cùng một cận thị tên Chiêu Tài hầu hạ bên tam thiếu. Địa phương đi qua tự nhiên không ít, mỹ thục cũng ăn rất nhiều. Lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn đắt tiền hắn và Thủy Căn phản ứng giống nhau, bình thường đều trêu chọc. Bây giờ nhiền Tiễn tiểu chủ, Tiến Bảo càng có vài phần thân cận.

Chờ Tiến Bảo tìm được khoảng không để dùng bữa xong thì lập tức bưng cho thủy Căn mứt dưa và mứt táo thí kinh ngạc phát hiện chén đũa trên bàn sạch sẽ dị thường, còn được chồng lên nhau chỉnh tề. Đây cũng không phải là phân lượng mà người bình thường có thể nuốt trôi, đến khi bước vào buồng trong quả nhiên nhìn thấy Thủy căn ngửa bụng nằm trên giường. Tiến Bảo không nhịn được mà cười ra tiếng.....

-----------------------

Chương 20: Những Ngày Thanh Nhàn

Thủy Căn ngoan ngoãn đợi trong Tấn trạch, nhưng cả ngươi luôn cảm thấy khó chịu. Đây là quá rãnh rỗi a, tuy rằng ở chung với Tiến Bảo thế nhưng hai người mỗi ngày thường ngồi ở bên bàn đá ở trong sân trừng mắt nhìn cây rồi đờ ra. Nếu như vẫn cứ như vầy kéo dài ra nữa năm, thế nào cũng nghẹn đến sinh bệnh mất.......

"Tiến Bảo, ngươi bình thường đều làm cái gì?"

Tới đã được sáu ngày, hai người cũng thân thiết rất nhiều. Tiến Bảo cũng không giả nghiêm túc nữa cùng Thủy Căn nương tựa lẫn nhau trôi qua những ngày tháng buồn chán.

"Nếu như chủ tử đi ra ngoài thì đi theo chủ tử đi chung quanh một chút. Nếu như chủ tử ở Kinh thành thì bận bịu công việc trong nhà như quét rác, lau bàn. Tiễn tiểu chủ, ngươi trước đây bình thường làm gì?"

"Ta a...thì chèo thuyền, có sinh ý thì làm không có thì ngồi ngốc nhìn nước sông, nhìn người qua lại."

"Nước sông ở đây có gì đẹp? Nhỏ xíu."

"Ngươi nhìn qua sông lớn sao?"

"Đúng vậy, ta theo thiếu gia gặp qua không ít...."

Tiến Bảo tuy rằng trước đây theo tấn Du Ngao đi chung quanh chạy, giống như cún con vậy. Trong lòng không khỏi có chút oán hận nhưng..nhưng bây giờ hắn cùng Thủy Căn vui vẻ tán gẫu không khỏi có chút ba hoa chích chòe, nước bọt tung bay. Thủy Căn nghĩ cùng thuyết thư trong quán trà như nhau, rất đã nghiện a.

"Tiễn tiểu chủ bằng không sau này ngươi cùng chủ tử nhà ta quay về Hoàng đô đi."

"Cái này....vẫn là sau này hãy nói."

"Ân."

Trong viện lâm vào yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiềng thở dài phát ra. Thật sự là rãnh rỗi đến nỗi đầu khớp xương đều đau nhức.

Thủy Căn trước đây rãnh rỗi thì thích nhất nhìn gà mái đi bộ qua lại trong sân. Tiến Bảo là cận thị tùy thời đều có thể gọi đến, mấy ngày được nghỉ đều là ở trong phòng ngủ thẳng cẳng; đợi đói bụng chỉ còn da bọc xương mới ra khỏi phòng, mấy năm nay công phu của hắn vẫn chẳng đâu vào đâu cũng do quá lười biếng. Hiện tại Chiều tài đi theo Ngô trướng phòng đã trở về, Tấn Du Ngao bên kia sẽ không cần gọi hắn đi qua.

"Cai kia...Tiến Bảo, ngươi có thể dẫn ta đi đến chỗ cha ta không?"

"Sớm nói a, đều nhanh đợi đến phát ngốc." Tiến Bảo thoáng cái đứng dậy.

Thủy Căn không nghĩ tới Tiến Bảo sẻ đáp ứng nhanh như vậy, y lập tức đứng dậy đi theo Tiến Bảo ra cửa. Tiến Bảo vào trụ cùng với Thủy Căn chính là muốn hầu hạ y, hiện tại Thủy Căn chỉ đứng ở trong viện cũng không chạy loạn khắp nói. Tiến Bảo hắn làm nô tài cũng không thể một người lang thang trong tòa nhà, nếu như không cẩn thận gặp gỡ Cao quản gia thì hắn lập tức bi kịch.

---------------------------------

"Tiễn tiểu chủ sau này nếu như muốn đi, cùng Tiến Bảo nói một tiếng là được."

Thủy Căn xa xa nhìn thấy cửa tròn lập tức nhận ra đó là viện mà cha trụ, bước nhanh đi vào sân. Thủy Căn không khỏi gọi lớn:

"Cha, ta tới thăm ngươi."

Thủy Căn vào phòng, cha cũng tiến lên đón. Mặc dù mới có mấy ngày không gặp nhưng trong lòng cha lúc nào cũng nhớ mong, nghe được tiếng la Thủy Căn rất có tinh thần nhất thời kinh hỉ từ buồng trong đi ra:

"Thủy Căn tới rồi."

"Ân."

Thủy Căn vui vẻ cười khúc khích, nhìn thấy cha mặc áo lót khoác ngoại bào đoán là cha mới vừa từ trên giường đi xuống. Khí sắc của cha cũng tốt hơn rất nhiều, xem ra Tấn gia đem cha chiếu cố rất tốt.

"Cha, đây là Tiến Bảo. Hiện tại theo ta ngủ cùng phòng."

Tiến Bảo tiến đến cúi chào, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc. Lời nói này nghe thế nào cũng không được tự nhiên, là một người ngủ gian ngoài một người ngủ trong buồng trongđược không hả? Nếu truyền ra ngoài nhất định danh tiếng Tiến Bảo hắn sẽ bị hủy đó! Trong nhà đã có kế hoạch năm sau tìm vợ cho hắn mà....

"Cha ngươi trụ ở đây đã quen chưa?"

"Có cái gì mà không quen, chỉ là thay đổi địa phương ngã lưng mà thôi."

Cha lôi kéo Thủy Căn ngồi xuống, Thủy Căn cũng lôi kéo Tiến Bảo ngồi xuống bên cạnh. Cha đem điểm tâm cùng trà ngon đều đẩy đến trước mặt Thủy Căn và Tiến Bảo.

"Vậy là tốt rồi..ha hả..."

"Tiểu Căn tử, ngươi ở bên kia như thế nào? "

"Không có việc gì, chỉ là có chút rãnh rỗi. Hơi khó chịu."

"Ngươi hài tử này, hưởng phúc cũng không chịu được."

Thủy Căn cùng cha tán gẫu chuyện nhà, Tiến Bảo ở bên cạnh thiếu chút nữa nghẹn muốn bệnh. Này nhũ danh cũng quá buồn cười đi, so với Chiêu Tài biệt hiệu "Vượng Tài" còn dễ nghe hơn.

"Cha ngươi mấy ngày nay ở đây làm gì a?"

"Không có việc gì, chỉ đợi ăn rồi ngủ thôi."

"Giống nhau a."

"Ngươi trụ bên kia có khỏe không?" Cha hỏi có chút mờ mịt, nhưng ngữ khí hoàn toàn bất đồng. Thủy Căn và Tiến Bảo đều hiểu được có ý gì, Thủy Căn vùi đầu tiếp tục uống trà nhưng thật ra y rất xấu hổ a.

"Trong phòng chỉ có ta cùng Tiến Bảo."

"A"

Cha a xong một tiếng trong phòng yên tĩnh trở lại, Thủy Căn cầm trà cũng không biết như thế nào mở lời bắt chuyện. Tiến Bảo cũng rơi vào khoảng không, vẫn như cũ ở đàng kia ăn điểm tâm. Đúng lúc Thủy Căn muốn toát mồ hôi thì trong viện truyền đến tiếng bước chân.

Hắc Tử mới vừa vào phòng không có chuẩn bị tâm lý, thấy viện tử luôn luôn vắng vẻ đột nhiên xuất hiện người nên bị giật mình không nhỏ sững sờ đứng ở cửa không động đậy. Tiến Bảo cùng Hắc Tử quen biết nên lên tiếng trước:

"Hắc Tử ca, ngươi ở đây sao?"

"A? Ân....quản gia để ta chiếu cố Tiền lão cha."

Người cũng như tên, Hắc Tử trường kỳ thủ ngoài cổng so với Thủy Căn còn muốn đen hơn. So với Tiến Bảo cùng tuổi thì hắn cao hơn một cái đầu, thân thể đơn bạc nhìn tựa như cây trúc.

"Hắc Tử ca, đây là Tiễn tiểu chủ."

"Gặp qua Hắc Tử."

Hắc Tử rất là ngượng ngùng, có chút nhăn nhó. Này lại làm cho Thủy Căn tránh ra một chút, ánh mắt y lập tức chú ý tới đống nan trúc bị cầm vào nhà.

"Đây là muốn làm gì?"

"Đúng vậy, cái này để làm chi a?" Tiến Bảo cũng hiếu kỳ.

"Này là Tiền lão cha muốn."

"A...cái này là mấy ngày trước ta nhờ Hắc Tử ra ngoài mang về, dù sao cũng không có gì làm. Biên vài cái giỏ trúc đen đi đổi lấy chút tiền."

Thủy Căn nghĩ cha của y thật thông minh, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra. Trong lòng không quên mắng mình hồ đồ, đây chính là cơ hội tốt. qua ít bữa nữa cây ăn quả trên núi sẽ chín, giỏ trúc nhất định sẽ bán được giá. Nhất thời trong lòng bắt đầu tính toán.

"Tiến Bảo, ta ở trong phòng làm...mấy cái này được không?"

"Hẳn là được a. Nếu không ngày mai ta chọn thời điểm giúp ngươi đi hỏi quản gia một chút đi?" Tiến Bảo vốn muốn đáp ứng. Nhưng sợ Tiễn tiểu chủ thân phận cao quý, làm cái này cũng bán không được bao nhiêu, phải trả lời cẩn thận mới được.

"Tốt quá, vậy làm phiền ngươi."

Thủy Căn lúc này cũng không muốn nhiều, thấy nan y cảm thấy ngứa tay lập tức kêu Hắc Tử ngồi xuống. Sau đó y cùng cha cầm lấy đồ Hắc Tử mang đến vừa biên sọt vừa tán gẫu. Tới bữa tối cũng không buông xuống, trực tiếp cùng cha ăn cơm tối sau biên sọt tận giờ thìn mới theo Tiến Bảo về phòng nhưng vẫn như cũ ý do vị tẫn.

----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top