Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen che ánh trăng, Hạ Bảo đi ở trên đường, một bên đeo tai nghe một bên lắc lư theo điệu nhạc.

Con thỏ trắng đi theo bên chân hắn, thỉnh thoảng né tránh chân hắn sắp đạp lên trên người nó.

"Chúng ta...... Có thể không đi đào được không?"

Hạ Bảo nói: "Không được, chúng ta đến là đi xác nhận lần nữa. Vạn nhất cái chết này không phải hư thối, cảnh sát tới lại cho rằng chúng ta báo án giả làm sao bây giờ."

Triệu Tuấn Phong nắm chặt côn thiết thu nhỏ, gân xanh nổi lên, toàn thân toát ra hương vị cự tuyệt. "Chúng ta lần trước không phải đã......"

"Lần trước lỡ là tình cờ thì làm sao bây giờ, được rồi, đừng nhiều lời. Nếu cậu không đi thì đừng đi, còn không phải cậu ủy thác chúng tôi tra thôn này, chúng tôi cũng không đến mức bị nhốt tại đây."

Triệu Tuấn Phong có hơi bối rối, họ đã đào rất nhiều thi thể trong rừng rồi. Còn có không phải cảnh sát bị chặn bên ngoài không vào được sao?

Hạ Bảo đeo tai nghe lên, lung lay đi tới, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một đoạn b-box, tiết tấu mãnh liệt. Nhưng ở một nơi yên tĩnh vào ban đêm như vậy có chút khủng bố, Triệu Tuấn Phong không hề có cảm giác an toàn chút nào.

Hôm nay trong thôn lại chết một người, lần này bị hắn tận mắt nhìn thấy cho nên thôn không bí mật chôn cất mà tổ chức tang lễ thật trọng thể.

Vào giờ *chính ngọ ba ngày sau thi thể được chôn cất.

*Chính ngọ: 12 giờ trưa.

Thiếu niên đi cùng họ bằng cách nào đó đã ổn định lại, được người đàn ông khiến cậu sợ hãi bảo vệ.

Hạ Bảo đề nghị ban đêm đi đào mộ, đe dọa hắn nếu không đi bọn họ liền mặc kệ việc này.

"Tôi nói, này, hỏi anh đấy"

"A?" Triệu Tuấn Phong lo sợ có đứa nhỏ nào đó sẽ đột ngột chui ra, thần kinh căng chặt nhìn chằm chằm chỗ tối. "Cậu nói cái gì?"

Hạ Bảo nói: "Hôm đó anh nhìn thấy cái gì mà sợ hãi như vậy."

Vào ngày người đó chết, Triệu Tuấn Phong đã tận mắt chứng kiến quá trình, nếu không có quá nhiều người ở hiện trường, hôm đó hắn khẳng định sẽ ngất đi vì sợ hãi.

Triệu Tuấn Phong nuốt nuốt nước miếng, "Ngày đó......"

Ngày đó đầu óc hắn vẫn luôn nghĩ đến thi thể những đứa trẻ và hài nhi, ban đêm mãi vẫn ngủ không được, sáng sớm hôm sau hắn liền đến nhà thôn trưởng.

Hắn muốn một lời giải thích!

Nhưng mà không đợi hắn đi đến nhà thôn trưởng, liền nghe thấy tiếng động lớn từ bức tường phát ra.

Với tâm niệm trong lòng, hắn tìm hai viên gạch rồi đặt dưới chân, bám vào đầu tường nhìn vào bên trong.

"...... Ta cầu xin ngài...... Ngài không cứu ta, ta liền sống không được...... Thôn trưởng...... Ngài cứu ta......"

Một nam nhân dáng người nhỏ gầy quỳ trên mặt đất, trước mặt là thôn trưởng ngồi trên ghế đá, trong tay cầm theo một cây tẩu thuốc, bộ dáng thong thả ung dung châm thuốc.

"Những người kia còn ở, gần đây không được."

"Thôn trưởng...... Ngài cũng thấy Vương Hối rồi, hắn chết ở trên ruộng dưa hấu nhà mình. Nếu ta lại không uống thuốc, ta cũng sẽ chết, ngài xem, trên người ta đã nứt ra......"

Hắn nói một phen liền xốc quần áo trên bụng lên, ánh mắt Triệu Tuấn Phong không tồi, vừa nhìn thấy trên cơ bụng là ngang dọc vết rạn nứt, giống như đất bị thời tiết hanh khô làm nứt nẻ.

Thôn trưởng sắc mặt âm trầm, dùng tẩu hút thuốc đánh vào trên tay hắn "Bỏ xuống!"

"Thôn trưởng...... Ta nhịn không nổi, ngài ngửi được mùi hôi thối trên người ta không? Còn không uống thuốc ta sẽ phải đi cùng Vương Hối!"

"Yên lặng đi! Ta nói cho ngươi biết ngươi cầu ta cũng vô dụng! Mấy người kia không đi, thuốc liền không có cách nào làm được!"

"Thôn trưởng...... Ta cầu ngài, con ta đã chết, ta không thể chết được......"

Thôn trưởng ngậm tẩu hút thuốc ở trong miệng, hút một ngụm, thong thả phun ra một hơi khói trắng.

"Ngươi đây là uy hiếp ta? Hừ, kêu ngươi nhỏ giọng, lại không nghe khuyên bảo. Trịnh gia thôn này lại không thiếu người."

Trong đầu Triệu Tuấn Phong suy nghĩ về chuyện thuốc, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy người đang quỳ bỗng xé rách quần áo cuộn tròn trên mặt đất. Ước chừng là vài giây sau vẫn không nhúc nhích, làn da lỏa lồ thối rữa thành một đoàn.

Nhất thời hắn không chú ý đến tiếng đá và gạch đập xuống đất không ổn định, thanh âm khiến cho thôn trưởng phát hiện.

Nếu không phải khi đó Hạ Bảo lắc lư đến gần, hắn giả vờ đi cùng Hạ Bảo, có khả năng sau này hắn không trở về được.

"Ý của cậu, người này là thôn trưởng giết?"

Triệu Tuấn Phong nói: "Tôi chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực."

Hạ Bảo vuốt cằm "Thú vị, chỉ trong chốc lát, thôn trưởng đã giết chết một người dân trong thôn không động một phát súng. Nhưng theo tôi quan sát, ông ta xác thực là nhân loại."

Triệu Tuấn Phong trầm mặc, hắn không đồng ý với lời này. Từ khi tiếp xúc với nhóm người này, hắn càng ngày càng không thể xác định cục đá hoa cỏ ven đường, gia cầm sủng vật giây tiếp theo có trong miệng phun ra tiếng người hay không.

"Nếu cậu đã nói như vậy chúng ta càng phải đi đào mộ nhìn xem, đi, đừng nán lại nữa."

Một vài bóng người trong bóng tối lắc lư, ngay sau đó tiếng bước chân lộn xộn vang lên sau lưng, hai người không có cơ hội quay lại, đã nằm trên mặt đất rồi.

Cái bóng màu đen khiêng hai người lên bước nhanh trong bóng đêm mà đi.

Mà dưới chân bọn họ, một con thỏ ở ven tường quang minh chính đại đi theo.

————

Triệu Tuấn Phong bị đá tỉnh, sau khi tỉnh lại không đơn giản đau đầu, mông cũng đau.

"Tỉnh?"

Triệu Tuấn Phong trợn mắt, phía sau đầu đau đến không ngừng hút khí, cánh tay bị trói trụ không thể nhúc nhích "Sao lại thế này!"

Hạ Bảo ở bên cạnh hắn nói: "Thân thích nhà cậu có khả năng phát hiện ra chúng ta đang đào mộ, liền mời chúng ta tới làm khách."

Chỉ là phương thức mời khách này có điểm thô lỗ. Chiêu đãi kém, đánh giá 1 sao!

Triệu Tuấn Phong đánh giá xung quanh, cánh tay hai người bị trói ở cây cột trong nhà, trong phòng lại tối đen một mảnh, "Bọn họ đâu?"

Hạ Bảo bị trói chặt, một chút cũng không vội, khoanh chân ngồi dưới đất, "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."

Tiếng bước chân lộn xộn càng ngày càng gần, sau khi cửa mở đèn liền được bật lên. Ánh đèn mờ nhạt không chói mắt lắm, lại soi rõ những người ở cửa.

Thôn trưởng chắp tay sau lưng đi vào, sắc mặt âm trầm, phía sau đi theo mấy người đàn ông, già trẻ đều có, mỗi người trong tay cầm nhiều hoặc ít đồ dùng.

"Thôn trưởng! Ông đây là có ý gì!" Triệu Tuấn Phong tuổi trẻ khí thế không nhỏ khi nhìn thấy tư thế của bọn họ liền nhịn không được quát lên "Bắt cóc là phạm pháp!"

"Ở địa bàn của ta, ta chính là pháp." Thôn trưởng ngồi trên ghế chính giữa, tẩu hút thuốc đặt ở trên bàn, phát ra âm thanh thanh thúy.

"Lão tam các người đem đồ vật lại đây. Dương Tử, dao đã lấy tới chưa?"

Một cái vạc đen như mực được đặt xuống trước mặt hai người. Khi nắp vạc được mở ra, một mùi máu tanh xộc lên xen lẫn trong không khí.

Thân thể Triệu Tuấn Phong căng chặt, tim muốn nhảy lên cuống họng, đồng tử co lại "Những người ở ngoài bìa rừng đều là các người giết!"

Thôn trưởng tiếp nhận quyển sách màu vàng mà những người khác đưa qua, tiến đến gần ánh đèn nhìn từ trên xuống dưới, nghe vậy ngẩng đầu "Biết nhiều như vậy đối với ngươi không có chỗ tốt gì, nếu ngươi khống chế được lòng hiếu kỳ, cũng sẽ không có hôm nay."

"Để ta nhìn xem, mẫu thân ngươi...... từ thế hệ ông nội của ngươi... quan hệ có hơi xa một chút, nhưng ... người thứ ba, ông ấy thuộc thế hệ ông nội ngươi."

Người đàn ông bị gọi là lão tam trên mặt là hai hàng ria mép, có một đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Triệu Tuấn Phong hai mắt tỏa ánh sáng, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn, "Tứ thúc, nếu người nọ phát hiện làm sao bây giờ?"

Sắc mặt thôn trưởng trở nên âm trầm "Đem thi thể ném tới rừng cây, để bọn họ nghĩ là bị đám đồ vật kia giết chết."

Người đàn ông dáng vẻ thành thật gọi là Dương Tử, trong tay cầm một con dao mổ heo đi đến gần Triệu Tuấn Phong, thân thể hắn run run "Cậu không phải rất lợi hại sao, sao còn chưa ra tay?"

Hạ Bảo vô tội nói: "Tay tôi bị trói."

Mắt thấy dao của người đàn ông cách hắn càng ngày càng gần, Triệu Tuấn Phong liền thô bạo túm tay mình, đặt ở trên vạc.

Đầu ngón tay chạm vào chất lỏng dính dính, trên da liền nổi một tầng da gà "Từ từ! Tôi có thể chết nhưng tôi phải biết tại sao! Vì cái gì các người giết nhiều người như vậy!"

Thôn trưởng châm đầy thuốc lá dùng bật lửa đốt lên, đưa tẩu thuốc đến khóe miệng, ngậm hút một hơi, lại đứng lên đi tới trước mặt hắn, cúi người, một ngụm khói trắng phả vào mặt.

Triệu Tuấn Phong theo bản năng tránh né.

"Nhãi ranh, muốn biết sao?"

Triệu Tuấn Phong cứng đờ nói: "Chúng ta đều là thân nhân, tại sao muốn làm như vậy!"

Dao đã ấn trên cổ tay Triệu Tuấn Phong, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, vừa động nhẹ nhàng như vậy, máu tràn ra dọc theo lưỡi dao, nhỏ giọt vào trong vạc.

Thôn trưởng cười lạnh một tiếng "Nếu không phải thân nhân, ngươi còn không chết được đâu, lão tam, giết kẻ kia đi."

"Người kia không cần giết, hắn sớm đã chết."

Cùng với âm thanh bất ngờ này, người trong phòng kinh hãi nhìn da trên đỉnh đầu của thanh niên bị trói vào cột đột ngột phân làm đôi. Một cái đầu lông xù xù mấp máy bên trong, giây tiếp theo, người bị trói bằng dây thừng, lớp da mềm mại rơi xuống đất.

Hạ Bảo hoạt động gân cốt một chút, cái lỗ trước ngực còn đang không ngừng chảy máu, hóa thành một cái bóng chui vào thân thể của kẻ được gọi là "Lão tam".

"Bé gấu trúc, cậu cuối cùng cũng dậy, làm cái gì trong mộng đẹp lâu như vậy mới tỉnh?"

Trong miệng lão tam phát ra âm thanh không thuộc về hắn, thậm chí tư thế đứng cà lơ phất phơ này......

"Ngươi không phải lão tam!"

Hạ Bảo nói: "Mới mẻ nha, hắn ta có giọng nói mỹ diệu như vậy sao?"

Triệu Tuấn Phong đã xem đến choáng váng, dao nhỏ trên cổ tay bởi vì khẩn trương sợ hãi mà dùng sức, hắn bị đau đớn làm bừng tỉnh.

Giây tiếp theo, cửa mở ra một con thỏ bị ném vào, vừa đúng lúc ném vào trên mặt người cầm dao.

"A! Thứ gì!"

Con thỏ bị ném ngược lên không trung, thân hình thon dài, bàn chân rơi xuống đá vào mặt người đàn ông khiến hắn ta ngất xỉu.

Trong phòng chỉ cần là người còn tỉnh táo đều trợn tròn mắt, bị ma bám vào người, thỏ biến thành người, mấy người bên cạnh thôn trưởng thậm chí tự mình quỳ trên mặt đất.

Từ cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thôn trưởng quay đầu lại, thiếu niên tóc trắng trên tay vẫn còn duy trì động tác ném đồ vật.

"Trúng hồng tâm!" Tả Ngôn cho chính mình một tràn pháo tay.

Thôn trưởng nhìn về phía sau, thân ảnh cao gầy từ trong bóng đêm dần dần rõ ràng, bàn chân quen thuộc lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, sợ hãi không tự chủ được khiến tay hắn run lên.

Tả Ngôn nhìn quét một lần ở trong phòng, ánh mắt dừng ở trên người thôn trưởng.

"Trịnh Hoàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top