Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các người đều mới ba tuổi sao?"

Bị "mấy bạn nhỏ ba tuổi" vui vẻ đẩy lảo đảo một cái, loạng choạng đụng phải lồng ngực phía sau. Thông qua nhiệt độ lạnh lẽo Tả Ngôn đã đoán được người phía sau là ai, trên eo nhiều thêm một bàn tay, đỡ lấy cậu.

Hạ bảo nói: "Ba tuổi chỉ có cậu thôi."

Tôi hai tuổi cảm ơn.

Tả Ngôn đứng trong đám đông, nghe phía trước truyền đến tiếng kêu kinh hãi, ánh mắt mờ mịt. Cậu bán thân kiếm được một ngày nghỉ, vậy mà lại đến công viên! Hơn nữa còn là loại công viên ngày xưa! Nhìn giống như mấy năm rồi chưa tu sửa, cũng không biết có an toàn hay không.

Nhìn sang mấy người kia thế mà lại hứng thú bừng bừng!

Còn có lúc mua vé vì để bớt tiền mà biến cậu và Cát Lan về hình dạng gấu trúc, giả thành thú bông!

Cậu bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ làm quỷ nhàm chán như thế sao?

Một đám người bọn họ như tội phạm mới được thả ra khỏi trại giam, chuyện đầu tiên ra tù lại là đi xem phim!

Còn xem phim kinh dị! Đây là khái niệm gì thế?

Mọi người đều chăm chú theo dõi cốt truyện, cứ như vậy một đám quỷ xem rất thích thú, thỉnh thoảng còn bình luận hai câu.

Bé gái trên màn hình thừa dịp cha mẹ không chú ý, bỏ mèo nhỏ trong nhà vào ba lô, theo cha mẹ về quê thăm bà nội.

Cô bé đối với nông thôn đều là tò mò, đã nhanh quên mất con mèo trong ba lô. Chờ đến tối khi cô bé đi tắm, mẹ cô bé mới chú ý trong ba lô dường như có thứ gì đó động đậy. Miệng còn nhắc mãi chắc lại lén mang theo mèo rồi, nhưng lúc này hình ảnh hiển thị trên màn hình đã phủ một bức màn kinh hoàng lên hiện trường.

Khóa ba lô được kéo ra, lộ ra một góc bóng đen.

Khi khóa kéo ra toàn bộ, vẫn là một mảng đen tuyền, vặn vẹo lộ ra chút ánh sáng.

Mẹ cô bé hoảng sợ trừng mắt, vật thể màu đen kia từ từ chuyển động, tốc độ máy quay chậm lại đủ khiến người xem quan sát được toàn bộ không gian.

Miệng hé mở ra một độ cung, mơ hồ có thể thấy được trên đầu lưỡi đỏ tươi...... là một cái đầu!

"Hắc hắc hắc hắc hắc hắc......"

Tiếng cười quái dị truyền ra từ miệng vật thể, người phụ nữ kinh hãi hét lên một tiếng, lảo đảo chạy ra ngoài......

Tả Ngôn cảm thấy thứ làm người ta sợ không phải là cảnh tượng trong phim, mà là hai con quỷ hàng thật giá thật đang nhỏ giọng thảo luận bên cạnh cậu đây.

Hạ Bảo: "Lần sau tôi sẽ thử phương pháp này."

Hạ Tử Dương: "Đầu anh quá lớn, hay nhét thử một ngón tay vào túi khoai tây chiên đi."

Tả Ngôn nhìn Cát Lan ôm túi khoai tây, bên trong là măng đã được cắt thành khối.

Cả đời này Tả Ngôn cũng không muốn ăn loại khoai chiên như vậy.

Tả Ngôn nghĩ nếu đang ăn khoai tây chiên lại cắn trúng một ngón tay...... Sau đó kế bên bỗng xuất hiện một người, nói với cậu một câu "Aiiii thật ngại quá, đây là ngón tay của tôi, đã tìm cả sáng rồi, cảm ơn cậu nha."

Hắn sẽ lấy thứ đó từ trong tay cậu sau đó gắn nó lại tay mình, miệng còn lẩm bẩm "Toàn dấu răng thôi"......

Chỉ nghĩ thôi đã có chút buồn nôn rồi.

Không nghĩ tới chuyện này còn chưa xong, Hạ Ngọc nâng tay lên nhìn móng tay màu đỏ tươi của mình, lắc đầu không đồng tình "Các cậu chơi toàn là trò trẻ con, lần trước chị đây tặng thằng đàn ông kia một chú "chim", kẹp trong ổ bánh mì sáng của hắn."

Tả Ngôn tăng tốc độ chân, nhích đến gần Tư lão đại bên cạnh, bọn họ đang làm gì vậy! Bọn họ còn có nghề tay trái phải không!

Tư Già đỡ lấy vai cậu, lấy đi hộp bắp rang cậu vẫn luôn cầm trên tay lắc lắc, cả xô bắp rang bỗng chỉ còn bắp vụn, sau đó hắn nhét bắp về tay Tả Ngôn.

Tả Ngôn: ......

Hạ Bảo không nỡ nhìn thẳng "Sau đó thì sao?"

Hạ Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hắn cắn được hai miếng mới phát hiện."

Mẹ nó còn cắn rồi! Có vị gì thế?

Hạ Tử Dương cẩn thận hỏi "Vị thế nào?"

"Chị lại không ăn, làm sao chị biết được, có điều nghe hắn nói rất giòn, chỉ là có hơi nhỏ."

Ngô Khoan ngồi phía trước quay đầu lại, cười ôn hòa "Tôi tò mò đồ vật kia là của ai."

"Đương nhiên là của chính hắn." Hạ Ngọc không thèm để ý vẫy vẫy tay "Tuy rằng hắn ta không cảm thấy đau nhưng đáy quần cũng không có cảm giác thiếu thứ gì, anh có thể tưởng tượng thứ đó nhỏ đến mức nào rồi. Cho nên nói....." Cô hơi dừng lại, đưa mắt nhìn những người xung quanh, duỗi một ngón tay ra "Các người phải cẩn thận một chút, lỡ ngày nào đó đột nhiên mất thì phải làm sao bây giờ."

Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn Tư Già, anh nói tôi nghe, rốt cuộc các người đang làm gì, dù thế nào tôi cũng chịu được.

Tư Già vỗ đầu cậu "Em không nhỏ." Hắn lại nghĩ tới nguyên hình gấu trúc, đồ vật nhỏ xinh kia thực sự rất dễ dàng bị bỏ qua. Lại nói tiếp một câu "Yên tâm, không mất được."

Tả Ngôn cười cứng đờ, tôi nên vui sao?

Sau đó nghe Hạ Ngọc nói, người đàn ông kia là một kẻ biết thái, luôn nhìn chằm chằm những đứa bé để xuống tay, trên tay tuy không có mạng người, nhưng so với tội giết người còn nghiêm trọng hơn.

Lại có một lần Hạ Ngọc nói với cậu "Có liên hệ không nhỏ với trường hợp xâm hại trẻ em. Nhưng pháp luật đối với phương diện này chưa đủ hoàn thiện, những kẻ thế này không phải chỉ nhốt mấy năm là có thể sửa đổi. Không bằng xử lý một lần, mọi chuyện đều xong." Khi đó ngón tay cô kẹp một điếu thuốc, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cô hút.

"Có muốn ngồi tàu lượn siêu tốc không?" Một bàn tay chụp lên bả vai cậu, kéo cậu từ hồi ức tỉnh lại.

"Không muốn"

"*Tháp rơi tự do?"

*Là cái trò này nè mn:

"Không muốn."

"Chẳng lẽ cậu muốn chơi xe điện đụng?"

Tả Ngôn lại lắc đầu. Trò chơi không nhiều lắm có thể chơi cũng chỉ có mấy trò, nói thật, có thể tìm được công viên kiểu xưa như vậy thật sự không dễ dàng.

Hạ Bảo nói: "Cái gì cũng không chơi cậu tới nơi này phát ngốc à?"

Cũng không phải cậu muốn tới, cậu tới là cho rằng sẽ đi ăn thịt nướng.

Tả Ngôn nhìn xung quanh, giờ này cũng đã gần chiều rồi nhưng người vẫn còn rất nhiều "Tôi...... chơi cái kia!"

Bắt mắt nhất không gì ngoài vòng đu quay, chưa kể còn có hoàng hôn cùng những đám mây ánh cam làm nền nữa.

Hạ Bảo kéo dài giọng "a" một tiếng "Con gái mới thích trò này." Nói xong xoay người chạy đi rồi.

Tư Già sau lưng cậu nói: "Thích vòng đu quay?"

Trong đầu Tả Ngôn nhớ tới một hình ảnh, nuốt hai chữ không thích trong miệng xuống "Cũng tốt."

--------

Lúc đợi xếp hàng Tả Ngôn nhìn chằm chằm cửa hàng kem ở đằng xa.

Tư Già nhíu mày nhìn mặt trời trên đỉnh đầu "Muốn ăn?"

Tả Ngôn trả lời rất dứt khoát "Muốn."

Tư Già kéo tay cậu rời khỏi đội ngũ đang xếp hàng. Một đám trẻ con đứng trước tiệm kem đang thảo luận nên ăn vị nào.

Bên cạnh có một cô gái ôn nhu sau khi bọn trẻ chọn xong kem rồi trả tiền, mới đến lượt hai người Tả Ngôn.

Ông chủ bán kem vừa thấy bọn họ thì hơi sửng sốt một chút "Các cậu cũng muốn ăn cái này?"

Bọn họ ăn thì có vấn đề gì sao? Tả Ngôn nhìn, cũng không có nói người lớn không thể ăn mà.

Tư Già xoa đầu cậu "Đứa trẻ nhà người khác có thể, đứa trẻ nhà tôi sao lại không thể?"

Mắt ông chủ trợn to, đánh giá hai người họ "Đương nhiên có thể ăn rồi."

Cậu có thể ăn, cả nhà cậu đều có thể ăn.

Đến khi Tả Ngôn cầm kem đi xa, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ông chủ kem từ phía sau.

Hoàng hôn ngả về Tây, vòng đu quay nhiễm một tầng ánh sáng cam, Tả Ngôn ngồi ở trên không dám lộn xộn.

Hình như cậu có chút sợ độ cao.

Càng lên cao, thân thể càng không thể khống chế được mà cứng đờ, qua dư quang khóe mắt cậu thấy Tư Già đang cười nhạt.

Chưa thấy gấu trúc sợ độ cao sao?

Hệ thống: "Có lẽ hắn chưa từng thấy gấu trúc sợ đến như ngươi vậy."

Móng vuốt trắng nõn nho nhỏ bám chặt đùi người bên cạnh, một cái khác kéo cổ tay áo người nọ, cả người không khống chế được run rẫy.

Lúc lên tới điểm cao nhất, hai cái tai tròn xoe cũng chui ra, tầm mắt Tư Già rũ xuống, đám lông tơ mềm mại trong lòng bàn tay hắn bất an đong đưa.

Tả Ngôn không hề phát hiện ra, cậu nhìn chằm chằm thùng xe đối diện, bên trong có hai người rất quen mắt.

Nhìn động tác hai người kia, khiến cậu nhớ tới một câu, nghe nói hôn môi trên vòng đu quay tình cảm có thể mãi mãi bền lâu, lúc trước cậu từng trải qua với một người, có điều sau này...... Kết cục chỉ có thể nói, tốt xấu gì vẫn toàn thây.

Đối diện cũng nhìn thấy cậu, một người giật mình cọ sang một bên, một người bối rối quay đầu.

Tả Ngôn nói khẩu hình với bên đối diện "Huynh thủ đệ công."

Hạ Bảo hình như muốn xông tới quyết chiến, Tả Ngôn rụt đầu "Anh lên anh lên đi."

Tư Già ôm eo cậu, miễn cho cậu khoe khoang đến không thấy đường ngã xuống, tầm mắt dừng trên cái đuôi trong lòng bàn tay, chậm chạp không dời đi.

Tả Ngôn lùi lại, chú ý tới hai tai trên đỉnh đầu.

Lòng bàn tay áp lên đè xuống, đến phiên cái đuôi, muốn ấn vào lại chạm phải làn da lạnh lẽo.

Tư Già dưới ánh mắt cậu nhéo nhéo đoàn nho nhỏ kia "Xúc cảm không tồi."

Hiếm khi Tả Ngôn thấy hắn thích thứ gì, mở miệng nói một câu "...... Vậy để cho anh sờ một chút?"

Tư Già thu tay "Không cần."

Cho sờ anh lại không sờ, có tật xấu!

Chỉ nghe Tư Già lại nói một câu: "Tối đi."

Tả Ngôn:...... Tối ở đây là một động từ, anh khẳng định chỉ sờ đuôi thôi sao.

Hệ thống: "Nhanh đưa ta đi nhiều một chút."

Tả Ngôn: "Làm gì?"

"Đêm nay hai mắt ta có khả năng sẽ không trụ nổi, hãy để ta nhớ kỹ thế giới này lần cuối."

Nửa tiếng sau, hệ thống hối hận rồi.

Bởi vì địa điểm tiếp theo nhóm bọn họ đến là "Nhà ma".

Nếu chỉ là nhà ma bình thường hệ thống hoàn toàn có thể tiếp nhận được, nhưng mà, ma là do nhân viên giả thành, còn du khách đi vào thì không, người ta là ma hàng real!!

Tả Ngôn nhìn thấy một người mặc đồ xác ướp thét chói tai chạy xa, Ngô Khoan chậm rì rì xoay đầu lại "Tôi còn chưa sử dụng tuyệt chiêu đâu."

Các cảnh tiếp theo đã hoàn toàn đổi mới thế giới quan của Tả Ngôn.

Nhà ma thì mọi người đều biết rồi, nhưng có ai từng thấy một đám ma thật vào nhà ma dọa nhân viên công tác chưa?

Tả Ngôn: Cậu thấy rồi.

Trước đây mỗi lần rời khỏi nhà ma, chỉ nghe được tiếng du khách thét chói tai, tiếng kêu đau của nhân viên công tác.

Lần này, thì chỉ nghe được tiếng du khách cười ha hả còn có tiếng kêu gào sụp đổ của nhân viên công tác.

"Mẹ nó! Có ma!"

Không, đại ca, tôi không phải......

Sau khi rời khỏi nhà ma, cứ tưởng rằng sẽ có náo loạn, không nghĩ tới khi rời khỏi đó Hạ Bảo trực tiếp nói với một người hóa trang hề: "Ở trong có hai người bị ngất."

Khuôn mặt vai hề vặn vẹo, đến khi Tả Ngôn và những người khác đã đi được một đoạn xa, vẫn còn có thể nghe được tiếng nói từ phía sau.

"Diêm Vương gia phù hộ, nhóm người này trăm triệu lần đừng tới nữa, mỗi lần tới lại phải đổi nhân viên."

Ánh hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất, bầu trời bắt đầu ngã tối.

Tả Ngôn còn chưa hiểu gì, mắt cậu đã bị gió thổi có chút đau, chớp mắt, mọi thứ trước mặt đều đã thay đổi.

Ở cửa hàng kem lúc sáng lại gặp được mấy đứa trẻ đáng yêu kia, trên đồng phục của chúng đều dính nhiều hoặc ít máu đỏ sậm, còn trên trán cô gái ôn nhu kia có một lỗ thủng, đang không ngừng chảy máu.

Tư Già lấy vụn giấy trên đỉnh đầu cậu xuống "Mỗi khi trời tối, công viên này sẽ không có người."

Nhìn một góc tiền giấy trong tay hắn, Tả Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát "Những nhân viên công tác đó......"

"Phần lớn đều là người."

Trước khi đi, Tả Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua công viên xưa cũ, hơi thở âm lãnh được ánh đèn ấm áp làm cho nhu hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top