Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi về đến nhà trời cũng đã tối, tùy tiện ăn chút gì đó mới về phòng, lăn qua lộn lại suy nghĩ chốc lát, mới cau mày thiếp đi.

Sáng hôm sau cậu đi mua điểm tâm trước mới đến nơi, có người trực tiếp chặn cửa, Tả Ngôn nói tìm Chu Vị, bảo vệ kêu cậu chờ.

Một lát sau, có người đưa cậu vào, Tả Ngôn đi một đường, phát hiện có chút khác lạ, so sánh với không khí nghiêm cẩn lúc trước, lần này cậu thấy buông lỏng hơn rất nhiều.

Tới phòng khách, Chu Vị đã chờ cậu ở trong, thấy cậu đến thì đặt máy tính trong tay xuống.

"Lần này Tả tiên sinh đến là muốn làm phẫu thuật trước sao?"

"Đại sảnh ký ức sẽ không tiếp nhận ca phẫu thuật của tôi."

Chu Vị cười nói: "Sao cậu lại chắc chắn như vậy?"

Tả Ngôn ngồi trước mặt hắn "Mấy ngày nay tôi không có nghỉ ngơi."

Với phẫu thuật thanh trừ ký ức, người bệnh nhất định phải ở trạng thái nhẹ nhàng thả lỏng nhất, còn không chỉ là vô dụng, ngay cả bản thân người bệnh cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Nên đại sảnh ký ức yêu cầu người bệnh phải ở trạng thái khỏe mạnh nhất, nếu không những người này đều bị chặn ngoài cửa.

Bởi vì phẫu thuật thanh trừ không phải dễ, hơn nữa cũng chẳng mấy ai đi phẫu thuật thanh trừ lúc bản thân ở trạng thái tốt nhất cả, không cần thiết.

"Là di chứng khi vào giấc mơ sao? Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ kiểm tra cho cậu."

Tả Ngôn nói: "Thật sự là di chứng, có điều là bệnh tương tư."

"Bệnh tương tư ?"

"12357 đi theo tôi lâu như vậy, tuy nó rất nhát gan lại vô dụng, nhưng không có nó lầm bầm lải nhải trong đầu, có chút không quen. Lúc về thật sự nhớ nhung, đêm khuya trằn trọc mãi trong mộng, Chu tiên sinh có thể giải thích được loại cảm giác này không?"

Chu Vị im lặng một lát "Công ty chúng tôi không tiếp nhận hệ thống yêu vượt giống loài."

Tả Ngôn: ....Công ty các người thật sự vô nhân đạo.

"Tôi cũng không nói muốn yêu đương với nó."

"Pháp luật không cho phép kết hôn."

Tôi cũng không định kết hôn với nó! Tôi sợ chưa đến ba ngày đã bị bắt vì tội giết vợ!

——

"Tại sao ta phải là vợ." Hệ thống ủy khuất nói.

"Bởi vì ngươi không có chíp chíp."

"Sao ngươi biết ta không có?"

"Lấy ra xem nào."

Hệ thống tức giận, nửa ngày, lại xoay đầu ngồi xuống "Không phải nói có quà cho ta sao, quà đâu!"

Tả Ngôn đưa hộp qua, nhìn nó cố sức dùng ngón tay mở.

"Hóa ra bộ dạng của ngươi là cái đức hạnh này, thật sự phá hỏng hình tượng ngươi trong lòng ta."

Hệ thống ngẩng đầu "Ở thế giới hiện thực ta còn chưa đến một tuổi! Ta vẫn còn lớn được!"

Tả Ngôn: "Không nói vội, lau nước miếng đi, ai, thật ngoan mà."

Hệ thống cầm khăn lau nước miếng, cúi đầu xuống ngực đập vào nắp hộp.

Người cao bằng ba phần đầu, lúc nói luôn phun nước miếng, mắt to màu xanh lục chiếm hết nửa khuôn mặt, trắng trắng mềm mềm, cực kỳ giống trẻ con của tộc kiến tinh.

"Đây là quà mà ngươi nói?"

"Đúng đó, xem xem có thích hợp không."

Hệ thống lấy chip nhét vào lỗ tai, đôi mắt màu xanh lục lập loè hai cái, nó liền tháo xuống, nhấp miệng nói: "Đây vốn là ngươi đồng ý với ta, không thể tính là quà."

Đừng cho là ta không thấy vẻ mặt vui lén của ngươi "Còn giám sát không?"

"Ta đã cắt rồi, chỉ có hai phút, có chuyện thì hỏi nhanh."

Tả Ngôn không nói nhiều lời vô nghĩa "Hai ta cũng được tính là bạn bè, ta muốn ngươi nói sự thật cho ta, lúc đó Tư Già vẫn chưa chết."

Hệ thống nói: "Tư Già đã chết rồi."

Không thể nào, ba chữ này sắp thốt ra khỏi miệng, mắt Tả Ngôn đã trừng lớn.

Tư Già chưa chết, cậu nói là Tư Già!

"Tổng cộng ta đã trải qua mấy giấc mơ?"

Khuôn mặt nhỏ của hệ thống nhăn lại, thở ngắn than dài "Chỗ này của ta có cấm chế, có một số chuyện không thể nói." Nó chỉ chỉ đầu.

"Nếu ta nói sai ngươi ngắt lời ta, nếu ta nói đúng ngươi không cần nói gì cả."

Tay nhỏ của hệ thống đan vào nhau, biểu tình rối rắm, như gặp thuyền cướp.

"Tổng cộng ta đã trải qua năm giấc mơ đúng không?"

Hệ thống không gật đầu cũng không lắc đầu, trong lòng Tả Ngôn nắm chắc.

"Tư Già biến mất ở ngôi trường kia là giấc mơ cuối cùng."

Một khoảng im lặng.

Tả Ngôn nói: "Cố Tranh, Tạ Hào, Tiêu Lưu Túy, Tư Già, người cuối cùng là...... Cố Chấp."

"......Sao ngươi phát hiện ra?"

"Lúc ra khỏi lớp một năm ba, cửa kính phản chiếu ảnh hai người tóc đen, Tư Già là quỷ, chỉ còn lại ta và hiệu trưởng kia, mà ta, tóc là trắng.

Sau đó xảy ra trận nổ, có người che chở ta dưới thân, ta nghe thấy tim hắn đập."

Trong đầu Tả Ngôn vang lên vài tiếng tim đập mạnh mẽ cuối cùng từng chút trở nên suy yếu, dưới ánh mắt hệ thống, cậu chậm rãi nói: "Tư Già không có nhịp tim."

Lúc đó hệ thống bị che chắn, cũng không rõ chuyện đã xảy ra.

"Lúc ngươi tỉnh lại vẫn đang trong giấc mơ thứ tư."

"Đây mới là mấu chốt, trận nổ mạnh đó không có khả năng khiến quỷ tử vong, thế nhưng Tư Già lại biến mất, mà ta vẫn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ.

Chỉ có một cách nói, là ta lớn mật suy đoán, cảnh thứ tư trùng với cảnh thứ năm trong mơ, Tư Già chưa chết, sau trận nổ đó hắn được người nhà đưa đi, vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, cho nên ta mới chưa thể rời đi."

Hệ thống: "Hóa ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc."

Tả Ngôn nói: "Ta cũng cho rằng ngươi không phải thiểu năng trí tuệ, là ta sai rồi."

Hệ thống vươn nắm tay nhỏ "Quyền nhỏ đánh vào ngực ngươi."

Tả Ngôn làm bộ bị đau che ngực "Vừa to lại vừa đắt, ngươi bồi thường đi."

Hệ thống: ....Để nó chết đi.

"Ngươi còn biết cái gì?"

Tả Ngôn nói: "Nhiệm vụ cuối cùng của ta chưa hoàn thành, vì ta cho rằng Tư Già đã chết hoặc đã gặp sự cố ngoài ý muốn, cho nên ta mới lựa chọn tự sát thoát khỏi giấc mơ. Mà sau khi ta rời khỏi giấc mơ, Chu Vị không có chút phản ứng nào. Hắn lại nói bệnh nhân có chuyển biến tốt, ta có thể giải thích rằng, vì bệnh nhân sắp tỉnh, giấc ngủ mơ màng khiến giấc mơ hỗn loạn, theo bản năng ký ức trước kia bị lặp lại."

Khi nói chuyện Tả Ngôn hơi dừng lại, như là nhớ tới gì đó, đáy mắt hiện lên một tia thống khổ.

"Trung học, lớp 1 năm 3, khu dạy học xảy ra trận nổ, có hai người được đưa đi, ký ức đó không đơn giản chỉ hắn có, ta chính là người còn lại."

Cậu nói chuyện đều gằn từng chữ một, hệ thống cầm hộp chip, không biết nên nói gì.

"Ngươi tính làm sao bây giờ."

Tả Ngôn nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra, sờ đầu nó "Thăm dò ta phải không? Không nói cho ngươi, hừ."

Đầu hệ thống theo sức lực của lắc trái lắc phải "Lải nhải một nùi, ta còn rất bận đó, đi nhanh đi, dù một chút xíu ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi."

"Lần sau ta sẽ tới nữa."

Hệ thống đá chân, vẻ mặt ghét bỏ "Cút đi."

Tả Ngôn cười ấn nó lảo đảo, xoay người để lại hư ảnh, rời khỏi không gian tối đen.

Mở to mắt, gỡ mũ giáp xuống ném qua một bên, ra cửa thì đụng phải Chu Vị, hình như hắn đang gọi điện thoại cho ai đó, rất cung kính.

"Gặp nhau vui không?"

"Vẫn tốt." Tả Ngôn nhìn hắn rất tự nhiên ngắt điện thoại, màn hình lập loè hai cái thì tắt, giọng người bên kia có chút quen tai.

"Chu tiên sinh, ngày 18 gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Chu Vị nhìn cậu mang theo tâm tình tốt rời đi, gõ gõ vỏ di động, điều tra cuộc gặp mặt vừa rồi của hệ thống với cậu, không có vấn đề gì, chỉ là nói chuyện phiếm bình thường.

Bộ dáng cấp bách muốn gặp bệnh nhân ngày đó còn rõ ràng trước mắt, nhanh như vậy đã quên rồi sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top