Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đợi em thay quần áo một chút." Phẫu thuật còn chưa làm xong cứ như vậy mà bị đánh gãy. Tả Ngôn vào phòng thay đồ nhanh chóng đổi sang quần áo của mình sau đó đi với Cố Chấp, trước khi đi còn chào Chu Vị "Tạm biệt~"

Chu Vị nhíu mày nhìn hai người biến mất trước mắt hắn "Bác sĩ, người vừa nãy đã tới nơi này mấy lần rồi?"

Bác sĩ nói: "Việc này là thông tin riêng tư của bệnh nhân, không thể tiết lộ, thật ngại quá."

Chu Vị gật đầu với bác sĩ một cái rồi rời đi, bác sĩ phía sau gọi hắn lại.

"Thuốc rất đắt, ngài đừng lãng phí." Bác sĩ chỉ vào máy móc phía sau, giọng nói tràn ngập ý cười.

"Thật sự không cần." Nói xong bước nhanh hơn ra khỏi phòng, phía sau truyền đến âm thanh.

"Lần sau lại đến nha."

Chu Vị dẫm lên bậc thang xém nữa đã ngã rồi, rốt cuộc đây là chỗ nào thế?

Tả Ngôn theo Cố Chấp đi thẳng một đường, ra khỏi đại sảnh ký ức, tốc độ Cố Chấp mới chậm lại. Một chiếc xe dừng trước mặt hai người, Cố Chấp lên xe, Tả Ngôn cũng không khách khí theo lên.

"Anh ăn cơm chưa?"

"...... Chưa."

"Vậy anh mời em đến Thiên Khách Cư đi, em đói bụng."

Tài xế quay đầu lại nhìn Cố Chấp, chờ đợi mệnh lệnh, hắn lạnh nhạt nói: "Đến Thiên Khách Cư."

Tài xế ngoài ý muốn nhìn thoáng qua một người khác ngồi trên ghế sau, xoay đầu lái xe.

Cố Chấp nhìn cảnh ngoài cửa xe, Tả Ngôn nhích lại gần "Mấy hôm trước sao anh không đến bệnh viện thế."

"Có việc."

"Ồ."

Bên trong xe an tĩnh một lúc "Sao hôm nay anh lại đến đại sảnh ký ức?"

Cố Chấp quay đầu sang thì hơi sửng sốt, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần. Chóp mũi đối phương nhẹ nhàng lướt qua gò má hắn, trong lòng rung động tựa như giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

Hai người vẫn duy trì tư thế này, không ai tránh đi. Vừa rồi Tả Ngôn đã nâng cao tay vịn xe lăn, bây giờ cậu đang ghé lên tay vịn, cằm đè lên cánh tay nghiêng đầu nói chuyện với hắn.

"Tiện đường."

"Vậy trước đó anh muốn đi đâu?"

Cố Chấp nghiêng người hơi kéo xa cậu "Cậu nói nhiều quá."

Là anh nói quá ít.

"Hôm nay anh đến tìm em đúng không? Anh biết em phải phẫu thuật thanh trừ ký ức nên cố ý đến giải cứu em, nếu không sao lại trùng hợp xuất hiện như vậy được." (Nghe cứ như Ngôn Ngôn gửi tính hiệu ét o ét, Chấp Chấp thấy nên bay tới giải cứu bé ý =)))

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Anh biết em nghĩ gì sao?" Tả Ngôn bày ra bộ dáng ngoài ý muốn.

Cố Chấp nhấc mí mắt nhìn cậu "Đại sảnh ký ức là sản nghiệp nhà tôi."

Lúc này đến phiên Tả Ngôn ngây người, khi nào? Sao lại thành của nhà anh rồi?

Cậu ngồi thẳng người, nắm lấy tay hắn, biểu tình nghiêm túc "Đại gia, anh có thiếu người làm ấm giường không? Kiểu loại khác đều không ăn chỉ ăn loại này thôi ấy."

Lần này tài xế lái xe đã nghe đến mức không còn gì để nói rồi, thiếu gia đưa người nào về đây? Da mặt dày như vậy.

Cố Chấp rũ mắt nhìn tay hai người giao nhau. Tay người nọ nhỏ hơn tay hắn một chút, móng tay được cắt gọn sạch sẽ, ngón tay thon dài, ngón út đeo một chiếc nhẫn đơn giản, hắn nhìn thoáng qua lại nghiêng mắt không để ý tới nữa.

"Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Sao không đẩy em ra?" Tả Ngôn tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói, hơi thở ấm áp còn lưu lại bên tai chưa biến mất thì người đã lui về sau, bàn tay đan nhau cũng rút về.

Cố Chấp nhìn cậu, chỉ thấy cậu cười vô tâm vô phế nghịch điện thoại, dường như người vừa rồi trêu chọc hắn không phải là cậu vậy.

Cuối cùng xe cũng chạy tới Thiên Khách Cư, trang trí theo phong cách cổ kính, hai người bước vào được dẫn lên lầu yên tĩnh.

Người máy trên cổ có một cái nơ nhỏ tiến đến hỏi họ muốn gọi gì, Tả Ngôn chỉ chỉ Cố Chấp.

"Hỏi anh ấy đi."

Cố Chấp cầm thực đơn, nghĩ cũng không thèm nghĩ chỉ vài món ăn và vịt quay chiêu bài của quán, còn gọi một ly nước ấm. Sau khi hai người gọi món thì đi rửa tay, trong lúc đó không một ai lên tiếng, vài phút trôi qua, đồ ăn được đưa lên.

Tả Ngôn nhìn một bàn đồ ăn, nhấp một ngụm nước ấm vừa được mang lên, dư quang thấy người bên cạnh nhíu mày.

Bàn đồ ăn này thiên về cay, đều là món cậu thích ăn. Cố Chấp thích thanh đạm, hạ đũa mới là chuyện lạ.

Trên bàn phân thành hai thái cực, một bên ăn khí thế ngất trời, mồ hôi trên chóp mũi cũng toát ra rồi. Bên kia giơ đũa không biết nên xuống tay từ đâu, cuối cùng đành phải đặt xuống, nhìn người bên cạnh ăn.

Qua vài phút, lại có người gõ cửa, đưa lên vài món ăn không tiếng động lui ra ngoài.

Cố Chấp nhìn mấy món ăn thanh đạm, trong mắt hiện lên tia ngoài ý muốn.

Lúc Tả Ngôn ăn vẫn luôn chú ý đến hắn. Thấy hắn gỡ khẩu trang đặt sang một bên, bộ dáng thong thả ung dung ăn, động tác miệng chậm lại, trong mắt có ánh nước hiện lên.

Đã ngỡ rằng sẽ không được gặp nữa.

"Khóc?" Cố Chấp không nghe tiếng đối phương thì nghiêng mắt nhìn xem. Người vừa rồi còn cười đến vô tâm vô phế bây giờ vành mắt đã đỏ hồng.

"Vịt ngon quá, em cảm động đến khóc luôn." Tả Ngôn lau nước mắt, miệng còn nói dối.

Sau đó Cố Chấp thấy cậu khóc càng lớn hơn, nước mắt ướt đẫm gương mặt. Hắn điều khiển xe lăn qua, lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho cậu. Một cái tay khác rất tự nhiên vỗ nhẹ sau lưng cậu.

"Cậu khóc cái gì?"

Tả Ngôn vừa nhấc đầu, đã thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc. Ngay cả vị trí của mỹ nhân chí đều giống trong trí nhớ y như đúc. Đêm đến nằm mộng có đôi khi cậu sẽ không nhớ gương mặt này, càng không dám xem ảnh. Bây giờ hắn thật sự xuất hiện ở trước mắt, lòng Tả Ngôn chua xót "Cố Chấp."

"Sao vậy?"

"Cho nè."

Nhìn khăn tay mới vừa dùng để lau nước mũi, Cố Chấp im lặng vài giây nhận lấy đặt sang một bên "Đừng dụi mắt, trên tay cậu có ớt."

"Tôi nói sao lại cay như vậy!"

Nghe cậu lẩm bẩm, Cố Chấp thở dài trong lòng, hắn hơi sửng sốt, loại tâm tình này dường như trước đây đã từng xuất hiện rất nhiều lần.

Ăn một bữa cơm đến nhập viện, sau khi rửa sạch xem xét tình hình, rồi dùng nước thuốc nhưng xung quanh mắt sẽ bị ngứa, nên bác sĩ kiến nghị quấn mắt lại.

"Quấn lại, quấn lại đi."

Lần đầu tiên bác sĩ đối mặt với bệnh nhân gấp không chờ nổi như vậy, người bình thường sẽ lo lắng ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của mình.

Tả Ngôn chớp chớp mắt, không nhìn thấy gì cả, một tay cậu chống bàn đứng lên, xoay người, một cái tay khác nắm được người bên cạnh.

"Cẩn thận một chút."

Tả Ngôn nắm lấy tay hắn, mười ngón tay giao nhau "Nhĩ Khang, ta mù rồi~"

Cố · Nhĩ Khang · Chấp:....

"Mù cũng tốt, vì dân trừ hại."

Lúc này đến phiên Tả Ngôn nghẹn họng, thỉnh thoảng người này sẽ nói ra lời khiến người ta nghẹn như vậy.

"Bây giờ em không thể tự sinh hoạt, anh phải chịu trách nhiệm với em."

"Lý do?"

Tả Ngôn nói đến hợp lý hợp tình "Nếu anh không mời em đi ăn em cũng sẽ không mù."

Mời khách còn là lỗi của hắn à.

Cố Chấp nhìn bác sĩ đang vui vẻ xem kịch, kéo tay cậu đi ra ngoài, ngữ khí ôn nhu "Sau này không ăn vịt quay nữa có được không?"

"Nhĩ Khang, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy được ~"

Tả Ngôn muốn tung thế công làm nũng, không ngờ tung sai phương hướng, tự đâm đầu vào tường.

"Mũi của em......"

Cố Chấp chuyển xe lăn qua, đã thấy cậu ngồi xổm ở góc tường ôm mũi. Bộ dáng đáng thương hề hề làm hắn khẽ cười bất đắc dĩ.

Ngồi lên xe, Tả Ngôn liền gọi cho Tiểu Nhất "Tiểu Nhất, mấy ngày nữa ta không về nhà, ngươi ở nhà chơi đi, đừng tự ném mình đó."

"Cậu.... Đi.... Bíp bíp bíp...." Đâu......

Điện thoại bị cắt đứt, Tiểu Nhất chạy ra ban công nhìn trời thở ngắn than dài "Con...... lớn...... rồi......" Đau lòng cực điểm, nó lau nước mắt không tồn tại. Quay về phòng chơi game. Chỉ chốc lát sau đã nghe trong phòng truyền đến động tĩnh "Đánh...... Hắn! Súng...... Đâu! *Bình...... sữa...... xem...... không...... dùng...... xem...... tôi............ tôi chết......"

*Trong game cái người cấp máu cho đồng đội gọi là bình sữa. Tui không có đọc võng du nhiều cũng không nhớ rõ chức phận cấp máu gọi là gì nữa mn :<< Thật xin lỗi mn :<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top