Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 187

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tâm tình Tả Ngôn giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, hết đợt này đến đợt khác từ trên xuống dưới, tuy sáng cậu không cống hiến mông, nhưng phải hy sinh cái miệng.

Lúc dùng bữa sáng, Thập nhất đứng bên cạnh bàn, cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

Trái lại trên bàn cực kỳ hài hòa, Tả Ngôn thậm chí không cần duỗi đũa, người bên cạnh đã gắp đồ ăn vào chén cậu, nhìn cậu ăn xong, còn đè cậu lại thưởng cho một cái hôn sâu. Sau khi hoàn thành toàn bộ động tác sẽ tiếp tục lặp lại như trên.

Tả Ngôn xoa khóe miệng, nhìn hắn nói: "Anh không ăn sao?"

"Nhìn em ăn tôi cũng no rồi."

Dạ dày của tôi cũng không mọc trên người anh, nhưng nhìn người trước mắt, lại nghĩ đến tính cách của hắn, Tả Ngôn thành thành thật thật cầm chén lên ăn hết đồ bên trong.

"Ăn no rồi?" Cố Chấp cười ôn nhu, biên độ cười tác động đến mỹ nhân chí, mỹ nhân cười, *nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc, còn cười...... Tổ tông à anh đừng cười nữa, anh muốn tôi làm gì anh cứ nói thẳng đi.

*Cười một lần nghiêng thành, cười hai lần nghiêng nước.

Cố chấp ghé sát vào, liếm một vết dầu dính trên khóe miệng cậu "Sao lại sợ tôi như vậy. Lúc trước tiếp cận tôi lá gan cũng không nhỏ."

Tả Ngôn cả kinh "Anh biết cái gì rồi?"

"Em đoán xem."

Cố Chấp vuốt ve gáy cậu, áp trán vào, trong miệng tràn ra tiếng cười khẽ cùng với ba chữ này.

Khắp thế gian ba chữ này là nhất, tôi mà đoán được còn hỏi anh làm gì! Nhưng Tả Ngôn dám rống sao? Không dám, nếu là Cố Chấp, cậu dám, nhưng đây là Tạ Hào, cậu vẫn nên nghỉ ngơi một lúc thôi.

Mày Tả Ngôn nhăn thành hình chữ xuyên, vấn đề ở đây hai người họ là một!

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Tả Ngôn nói: "Em đang đoán."

"Đoán được chưa?"

"Vẫn chưa."

Cố Chấp cười, cắn vành tai cậu "Em vẫn đáng yêu như vậy." Tiếng cười từ tính trực tiếp rót vào tai.

Tả Ngôn: Còn anh vẫn biến thái như vậy.

Chu Vị bước vào thì thấy một cảnh tượng như vậy, hắn kinh ngạc nhướn mày, tiến triển nhanh thế sao?

Nhưng lúc thiếu gia nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng hắn lập tức cảnh giác.

"Tả Ngôn."

Tả Ngôn ngẩng đầu thấy hắn đến vẻ mặt rất vui "Chu Vị anh đến rồi."

"Lúc em nhìn tôi hình như không có vui như vậy." Tay hắn ôm chặt vai cậu, Tả Ngôn vội vàng nói cậu có hẹn với Chu Vị, có việc cần làm.

Cố Chấp quay đầu nhìn Chu Vị, nhẹ giọng nói: "Phải không?"

Nhận được ánh mắt của Tả Ngôn, hắn gật đầu "Không sai, là về việc chuyển từ nhập mộng sư thực tập lên nhập mộng sư chính thức."

"Không cần, sau này em ấy sẽ không làm nhập mộng sư nữa."

Tả Ngôn nói: "Đừng mà, công việc của em......"

"Em còn muốn vào giấc mơ của người khác?" Ý cười trên mặt Cố chấp đã không thấy đâu, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu.

Không phải tất cả mọi người đều giống anh mắt mù coi trọng tôi, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể biến cảnh thám hiểm/ huyền nghi/ mưu mô/ thần quái trong mơ đều thành mộng xuân.

Dư quang Tả Ngôn nhìn về phía Chu Vị, tốt xấu gì cũng là đồng đội, hỗ trợ đi, đừng xem kịch nữa!

"Nếu muốn hủy bỏ thân phận nhập mộng sư phải yêu cầu tự mình làm." Chu Vị không chút hoang mang nói.

Cố Chấp nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt này khiến trong lòng Chu Vị ngưng tụ một tầng băng lạnh, loại ánh mắt như vậy, trong tay khẳng định đã từng dính máu tươi.

Cuối cùng Tả Ngôn bị kéo vào phòng gần mười lăm phút mới được thả ra, mà nguyên nhân Cố Chấp không thể đi cùng cậu là vì hôm nay hắn phải đi tiễn lão gia tử.

Trước khi đi Tả Ngôn còn nói lúc về sẽ mua vải vẽ tranh, thuốc màu, bút vẽ cho hắn, Cố Chấp cười ôn nhu "Về sớm một chút."

Tả Ngôn cười cười đóng cửa, vừa bước ra ngoài nụ cười đã không thấy đâu, cậu ngồi vào xe Chu Vị "Người đó là ai?"

"Thiếu gia nhà anh, không nhìn ra sao?"

Chu Vị nhìn cậu "Tôi hỏi bên trong."

"Nhân vật chính cảnh thứ hai trong mơ." Tả Ngôn nhìn hắn nói: "Từ tối hôm qua cho tới sáng hôm nay đã đổi hai người rồi, bây giờ tôi không thể xác định người thứ ba, thứ tư có thể chạy ra không, mấy ngày nay rốt cuộc Cố Chấp đã làm cái gì?"

Chu Vị chuyển thành lái xe tự động, nhìn cậu nói: "Mấy hôm nay thiếu gia liên tục nằm mơ, mỗi lần như vậy đều là một người khác nhau, nên hôm qua cậu ấy đến đại sảnh ký ức, khôi phục ký ức trong mơ."

Hắn nhớ ra những giấc mơ đó nên có tình huống này sao?

Đại khái là nhìn ra suy nghĩ của Tả Ngôn, Chu Vị nói: "Tôi cũng không rõ đã xuất hiện vấn đề gì, một lát tới đại sảnh ký ức hỏi bác sĩ sẽ biết vì sao."

Đại sảnh ký ức, lần này vẫn đến tầng cao nhất, bác sĩ vừa thấy hai người bọn họ thì hơi sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Các người đến tiếp tục việc chưa hoàn thành lần trước sao? Lần này vẫn phải trả phí riêng cho tôi."

Tả Ngôn phớt lờ sự tham tiền của con người này, chỉ vào Chu Vị nói: "Anh thấy anh ta không? Người hôm qua đến làm phẫu thuật với anh ta, anh có nhớ không?"

Bác sĩ đương nhiên còn nhớ, ông chủ nhỏ, không quên được.

Nghe Tả Ngôn nói xong, bác sĩ lên tiếng: "Chỉ là giai đoạn ký ức hỗn loạn, chờ một thời gian nữa ký ức dung hợp, sẽ không còn xuất hiện tình huống này nữa."

"Dung hợp? Là loại dung hợp mà tôi biết sao?" Tả Ngôn hơi có dự cảm không lành.

Bác sĩ gật đầu "Đến lúc đó sẽ nhớ hết tất cả ký ức, bao gồm cả ký ức trong mơ."

"Vậy Cố Chấp đâu?"

Bác sĩ nói: "Đương nhiên cậu ấy vẫn còn ở đó, chỉ là giai đoạn này bị chuyện trong mơ ảnh hưởng thôi."

Nói cách khác mấy ngày nữa sẽ xuất hiện một Cố Chấp nhớ hết chuyện trong mơ, như vậy.... "Ký ức trước kia của anh ấy đâu? Tôi nói là ký ức trước khi bị thương." Cũng không biết Tả Ngôn ôm tâm tình gì mà hỏi câu này, chỉ là trong lòng rất thấp thỏm.

Bác sĩ trả lời "Cố tiên sinh khuyết thiếu một đoạn ký ức? Về việc này, chúng tôi chỉ phụ trách khôi phục ký ức trong mơ, việc khác sẽ không phụ trách."

"Các người có thể giúp cậu ấy nhớ lại đoạn ký ức khuyết thiếu kia không?" Chu Vị hỏi.

"Việc này không phải nằm trong phạm trù của trị liệu sư và nhập mộng sư sao? Chúng tôi chỉ có thể phẫu thuật thanh trừ ký ức, hoặc là làm nhạt ký ức. Tựa như một quả cam, tôi có thể khoét đi một phần thịt quả bên trong, nhưng không thể lắp lại lỗ đã khoét."

Tả Ngôn quay đầu nhìn Chu Vị "Anh trả Cố Chấp mười lăm tuổi đáng yêu đơn thuần lại cho tôi."

Chu Vị: Thiếu gia nhà hắn từ khi nào có ba thứ này.

Trước khi rời khỏi đại sảnh ký ức, bác sĩ cười tủm tỉm nói với bọn họ: "Thật sự không muốn đặt một suất sao? Người quen giảm giá tận 20% đấy."

Tả Ngôn xua tay "Bây giờ tôi không cần, anh vẫn nên giúp người khác đi." Đi được hai bước thì quay đầu lại, kéo cổ áo bác sĩ, lạnh mặt nói "Nếu mấy ngày nữa tình trạng Cố Chấp chuyển xấu, tôi sẽ thay anh đặt một suất."

Nói xong xoay người đi rồi, bác sĩ nhìn máy móc phía sau, tôi chỉ là người làm công thôi mà.

Rời khỏi đại sảnh ký ức, Tả Ngôn vòng một vòng, mua vải vẽ tranh thuốc màu, dọc theo đường đi vẫn luôn im lặng.

Chu Vị nhìn cậu "Thiếu gia khôi phục ký ức với cậu mà nói không phải là chuyện tốt sao."

Tả Ngôn nói: "Nếu tôi muốn anh ấy nhớ, lần đầu tiên gặp mặt đã nói với anh ấy rồi."

"Cậu cũng không muốn thiếu gia nhớ ký ức hiện thực, vậy tại sao lại lăn lộn với cậu ấy dưới một mái hiên?"

Tả Ngôn nhìn ra cửa sổ "Bởi vì tôi do dự."

Cậu muốn thuận theo tự nhiên, muốn nhìn thấy chân hắn tốt lên, muốn hắn mỗi ngày đều vui vẻ. Mà không phải bức bách hắn suy nghĩ chuyện trong mơ hay là ký ức hiện thực, có thể nhớ tất nhiên là tốt, nếu không nhớ ra, thì làm bạn bè một lần nữa.

Tả Ngôn nhìn ảnh bản thân phản chiếu trên cửa kính tự giễu cười, thật ra chỉ là buông không được, quên không xong, nói đến cùng vẫn là không thoát ra được. Cậu nhớ là Cố Chấp, một Cố Chấp có hồi ức với cậu, mà không phải người như hiện tại.

Một đường im lặng về tới nhà, Tả Ngôn thu thập tâm tình, đứng trước cửa suy nghĩ nửa ngày mới mở cửa "Đã mua thuốc màu......"

Mới vừa vào cửa, eo lập tức bị ôm lấy.

"Chu Chu ta rất nhớ em, cuối cùng em cũng quay về rồi."

Thân thể Tả Ngôn cứng đờ, cúi đầu nhìn người đang cọ eo mình, cậu đẩy đầu hắn ra, đã thấy một đôi mắt tự mang thuộc tính mị hoặc, đang bĩu môi "Muốn ôm ôm muốn hôn hôn."

Hôn cái quỷ!

Tiểu tam đã xuất hiện, tiểu tứ còn xa sao?

Đến bữa tối, Thập Nhất căng mặt, đứng bên cạnh bàn ăn, hoài nghi nhân..... máy sinh.

"Chu Chu, đút ta, a."

Tả Ngôn đẩy đầu hắn ra, mặt không biểu tình "Tự ăn đi."

Cố Chấp một mặt ủy khuất "Vậy ta đút em, a ~"

Tả Ngôn bất đắc dĩ ăn một miếng, miệng lập tức bị chặn lại, đồ ăn còn chưa nhai đã bị cướp đi, đối phương còn ăn với vẻ mặt rất thỏa mãn "Ngon."

Tả Ngôn mặc kệ hắn, gắp một khối cá bỏ vào miệng, một tát chụp lên cái đầu đang cọ sang "Ăn cơm đàng hoàng!"

"Ồ." Ủy ủy khuất khuất trở về vị trí của mình, hắn cắn đũa mắt trông mong nhìn cậu.

Nhìn mặt hắn xuất hiện một dấu bàn tay nhỏ, Tả Ngôn nhéo đùi mình, sao lại đánh mạnh như vậy, mẹ nó đều đỏ rồi.

Sau khi ăn cơm tối, Tả Ngôn quay về phòng tắm rửa, cửa không tiếng động mở ra, vừa quay đầu lại, đã thấy người phía sau hai mắt đỏ lên nhìn thân thể cậu.

"Quần áo của anh đâu!" Sao vào mà không mặc đồ!

Xe lăn đẩy đến trước mặt Tả Ngôn, Cố Chấp ôm eo cậu, mặt chôn ở bụng cậu "Vì sao em lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể bỏ ta ở lại một mình."

Bàn tay muốn đẩy hắn ra của Tả Ngôn thoáng dừng lại, nhẹ nhàng đáp trên vai hắn "Tiêu Lưu Túy."

"Ta biết ta sai rồi, em đừng đuổi ta đi có được không, đừng để ta ở lại một mình, không có em ở đó, ta rất sợ."

"Anh......"

"Ta nghe lời em, đến rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ trước kia ta chưa từng thấy, nhưng cho đến khi ta chết em cũng không xuất hiện, em gạt ta."

Cố Chấp ngẩng đầu, cằm áp lên bụng nhỏ của cậu nhẹ nhàng cọ "Em gạt ta......"

"Anh......"

"Chu Chu......"

"Lấy móng vuốt trên mông tôi xuống." Tả Ngôn xoa đầu hắn, mặt không biểu tình chỉ phía dưới "Còn có cái này, cách xa đệ đệ tôi một chút."

Cố Chấp ủy khuất nhìn cậu, kéo tay cậu áp lên đùi hắn "Tiểu Chu Chu ~"

Tả Ngôn: "Ngộ Không, gậy sắt của anh đụng trúng tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top