Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

301-305

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

★ Chương 301 ★

Mọi người thấy dưới thành đột nhiên có gần một ngàn tang thi có dị năng ào ra, dường như chúng nhờ tang thi dị năng hệ thổ để đào đường hầm trong lòng đất, sau đó từ đường hầm dưới đất chui lên.

Vừa ra khỏi đường hầm, đã dùng dị năng tấn công những người ở trên tường thành, khiến tường thành bị đánh thủng một lỗ lớn.

Những người ở bức tường thành thứ nhất, đại đa số chỉ là người thường, bọn họ chỉ phụ trách bắn pháo tấn công tang thi ở phía xa, chứ không có cách ứng phó với tang thi ở dưới tường thành, bởi vì, bọn họ không thể bắn pháo xuống phía dưới, làm vậy chẳng khác nào tự hủy trận địa.

Người nhà họ Chiến liền lập tức ra lệnh cho đội pháo binh rời khỏi tường thành phòng tuyến thứ nhất, để dị năng giả đối phó với tang thi có dị năng, những tay bắn tỉa ở phòng tuyến thứ hai phụ trách giúp dị năng giả bắn chết tang thi có dị năng.

Năng lực của tang thi có dị năng tương đối mạnh, phải cần đến ba dị năng giả để đối phó với một tang thi có dị năng, chỉ chốc lát, hàng phòng tuyến thứ nhất đã bị đánh nát vụn.

Phía chân trời vọng lại, không phải tiếng dị năng va chạm dị năng, thì cũng là tiếng súng bắn.

Những tay bắn tỉa ở hàng phòng tuyến thứ hai hết sức căng thẳng, nhất là khi tình hình chiến đấu ở hàng phòng tuyến thứ nhất quá đỗi hỗn loạn, muốn bắn trúng đầu tang thi, không phải chuyện dễ dàng gì.

Chưa tới ba phút, trên trán các tay súng đã ướt nhẹp mồ hôi, từng giọt từ trên mặt lăn dài xuống, cả lòng bàn tay cũng không ngừng tiết mồ hôi.

Thế nhưng, họ không có thời gian rảnh để chú ý tới, toàn bộ sức chú ý của họ đều đang dồn về hàng phòng tuyến thứ nhất, không dám có chút sai lầm nào.

Lúc bọn họ bắn trúng đầu tang thi, như trút được gánh nặng mà thở phào, với những tay súng như họ, bắn lệch vị trí chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bắn trúng người mình, sẽ ân hận cả đời.

Bọn họ thở phào xong, lại một lần nữa hít sâu, nhắm họng súng về phía mục tiêu tiếp theo.

Ở xa xa, sau khi đội pháo binh ở hàng phòng tuyến thứ nhất rút lui, tang thi cấp thấp không còn trở ngại gì, chúng không sợ hỏa hoạn, dẫm đạp lên thi thể đồng đội, dẫm lên biển lửa mênh mông mà hướng về thành B.

Ở thành B, càng vào trong thì tường thành càng cao, tựa như một chiếc cầu thang, từng tầng từng tầng nối tiếp, cho nên, những người ở tường thành phía sau đều có thể thấy rõ tình hình chiến đấu ở hàng phòng tuyến thứ nhất và thứ hai.

Nhất là những người cầm ống nhòm, từ xa họ đã trông thấy tang thi vượt biển lửa, đi về phía bọn họ.

"Tang thi tới, tang thi sắp tới nơi rồi." Có người kinh hãi la to.

Ngay sau đó, có người giận dữ quát: "Sợ cái gì mà sợ, không phải tang thi vẫn chưa tới nơi sao? Cả anh nữa, có biết bộ dạng anh bây giờ chỉ càng gây hỗn loạn, khiến tâm lý những người khác bị ảnh hưởng, mất đi dũng khí đánh tang thi không hả?"

Người nhà họ Chiến dẫn đầu hàng phòng tuyến thứ hai thấy tang thi vượt ra khỏi biển lửa, lại một lần nữa ra lệnh: "Đội pháo cối và súng, đội lựu đạn chuẩn bị."

Uy lực của hai đội pháo đạn này kém với đại bác, tầm bắn cũng khá gần, cho nên, chỉ khi tang thi sắp tới mới có thể để hai chi đội cầm pháo lên bắn.

Tang thi vừa vượt biển lửa, tiếng pháo lại một lần nữa vang lên, khiến đám tang thi nổ tan.

Thế nhưng, uy lực của pháo sao đủ, chỉ nửa giờ sau, vẫn có không ít tang thi tránh khỏi đạn pháo mà ra khỏi rừng rậm, đi tới đồng cỏ mênh mông không có cây lớn che cản.

Vốn bên ngoài thành B là một khu rừng rậm rạp, khắp nơi cây cối um tùm, cây này nối tiếp cây khác, nhưng qua mấy tháng mùa đông giá rét, những cây đại thụ xung quanh đều bị con người chặt sạch, dùng làm củi nhóm lửa sưởi ấm.

Cho nên, qua mùa đông, ngoài thành trụi lủi, chỉ còn lại một bãi cỏ mênh mông.

Mọi người thấy tang thi đi xuyên qua rừng cây, càng ra sức bắn phá, thế nhưng, tang thi tựa như nổ mãi không hết, chết một đám lại có thêm một đám.

Bải cỏ trống trải chẳng mấy chốc bị thi thể tang thi phủ kín, nơi nơi đều là xác tang thi.

Cứ như vậy, tang thi dẫm đạp lên thi thể đồng bọn mình, bước từng bước về phía tường thành, dùng thân thể của chính mình mà chồng lên làm cầu thang, để đồng bọn phía sau dẫm lên đến chỗ đám người kiêu ngạo, tạo thành bức tường vừa cao vừa dày lại vừa chắc chắn.

Mọi người thấy tang thi bò lên phòng tuyến thứ nhất, đều sởn cả tóc gáy.

Chiến Lôi Cương thấy cảnh này, lập tức hạ lệnh: "Dị năng giả ở phòng tuyến thứ hai và thứ ba nghe lệnh, dồn toàn lực đánh chết tang thi."

Dị năng giả ở hàng phòng tuyến thứ hai và thứ ba nhận được mệnh lệnh, bất kể họ có muốn ra trận giết tang thi hay không, cũng phải dồn toàn lực để ứng phó, bởi vì nếu bây giờ không cố gắng đánh, thì người chết sẽ là con người.

Chiến Bắc Thiên đứng bên cạnh Chiến Lôi Cương thấy dị năng giả lao về hàng phòng tuyến thứ nhất, lẫn vào trong đám tang thi có dị năng, liền nheo mắt lại.

Cơ thể hắn lóe lên, từ bức tường thành thứ sáu tới hàng phòng tuyến thứ nhất, lập tức phóng ra dị không gian bao vây xung quanh dị năng giả và tang thi có dị năng.

Dị năng giả và tang thi có dị năng bị dị không gian bao quanh cảm thấy xung quanh mình có điều bất thường, dừng động tác lại, nhưng bởi vì không thấy có gì, nên lại tiếp tục chiến đấu bằng dị năng.

Thế nhưng, tang thi phát hiện mình không thể sử dụng dị năng, liền lấy làm kinh hãi.

Nhóm dị năng giả cũng nhận ra điểm này, liền dùng tốc độ nhanh nhất để dùng dị năng đánh vào đầu tang thi, chỉ một phút ngắn ngủi, tang thi có dị năng trong dị không gian đều đã chết dưới tay các dị năng giả.

Dị năng giả thấy tang thi không nhúc nhích nằm trên mặt đất, gương mặt ai nấy đều mừng rỡ, nhất thời, sĩ khí tăng cao, thế nhưng, trong lòng họ rất tò mò, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Những người ở hàng phòng tuyến phía sau lại trông thấy rõ nhất cử nhất động của họ, hiển nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng họ không khỏi khen ngợi và hâm mộ, thầm nghĩ, không hổ là người nhà họ Chiến, vừa ra tay đã không tầm thường.

Chiến Bắc Thiên thu hồi dị không gian, lại một lần nữa xuất thủ với tang thi có dị năng ở chỗ khác.

Những người đứng ở hàng phòng tuyến thứ ba, thấy từng nhóm từng nhóm tang thi có dị năng ngã xuống đất, vừa mừng vừa sợ, mọi người càng ra sức chiến đấu với đám tang thi cấp thấp đã bò lên hàng phòng tuyến thứ nhất.

Đám tang thi có dị năng ở gần đó nhận ra tình huống bất thường, trông thấy đồng bọn của mình một giây trước còn bình thường, một giây sau đã vỡ đầu ngã xuống đất, liền cảm thấy kì lạ, vội hướng lên tường gào thét.

"Tang thi có dị năng làm sao vậy? Chúng nó kêu cái gì?"

Những người sống không nghe hiểu ngôn ngữ của tang thi, chỉ nghe như tiếng dã thú gầm rú, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cứ cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Bọn họ cảnh giác nhìn bốn phía, một lát sau, xa xa vọng lại tiếng gầm.

Ngay sau đó, lại có một nhóm tang thi từ dưới đất chui lên.

Nhóm tang thi có dị năng này so với nhóm trước đó thì càng mạnh hơn, tiện tay phất dị năng một cái, đã đánh gục năm, sáu dị năng giả.

Mọi người đều hết sức căng thẳng.

Những người ở hàng phòng tuyến thứ hai và thứ ba đều là dị năng giả cấp ba trở lên, tuy đối phó với tang thi trung cấp có chút khó khăn, nhưng nhờ ngũ hành tương sinh tương khắc, hai, ba người bọn họ vẫn có thể đánh hạ một tang thi có dị năng.

Hiện tại, nhóm dị năng giả đều biết rõ mình không phải đối thủ của tang thi, tang thi có dị năng đối phó với dị năng giả bọn họ, chỉ đơn giản như thái rau trên thớt.

Chiến Lôi Bình quay đầu nói với Chiến Lôi Cương: "Anh cả, rõ ràng đám tang thi có dị năng còn mạnh hơn đám trước, chúng nó là tang thi cao cấp sao?"

Mọi người nghe thấy bốn chữ "tang thi cao cấp" đều hít sâu một hơi.

Chiến Lôi Cương gật đầu, lại một lần nữa hạ lệnh, để dị năng giả cấp bốn, cấp năm xuất trận.

Nhưng dị năng giả cấp bốn rất ít, cấp năm trở lên càng miễn bàn, cho nên chỉ có hơn trăm dị năng giả chạy tới phòng tuyến thứ nhất và thứ hai.

Chiến Bắc Thiên thấy cả đám Phan Nhân Triết và Trang Tử Duyệt đã đi ra, nheo mắt lại, chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh, cơ thể lóe lên, đi tới trước mặt đám Phan Nhân Triết.

Đám Phan Nhân Triết trông thấy Chiến Bắc Thiên, đều dừng động tác lại, nhìn hắn đầy cảnh giác.

Bọn họ tự biết thân mình, biết mình không phải đối thủ của Chiến Bắc Thiên, chúng đưa mắt nhìn nhau, nghĩ nên tiến lên hay lùi bước.

"Chiến – Bắc – Thiên!" Một giọng nói hung dữ từ trong đám tang thi cao cấp vang lên.

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy Dung Tuyết thế mà lại đứng giữa bầy tang thi, trong mắt lóe lên tia rét lạnh.

Dung Tuyết thấy đôi mắt hắn lạnh tanh, gương mặt sợ hãi lui vài bước, nhưng nghĩ giờ cô đang đứng giữa bầy tang thi cao cấp, chẳng có gì phải sợ Chiến Bắc Thiên kia, liền khí thế trở lại.

Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, giận dữ nói: "Chiến Bắc Thiên, hôm nay chúng ta tính lại món nợ trước đó đi."

Giờ bộ dạng cô người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này đều là do Chiến Bắc Thiên hại, còn có, chuyện trước đó Chiến Bắc Thiên đâm rách cổ họng của cô, cũng nên tính toán lại, nếu không nhờ Chiến Nam Thiên dùng dị năng chữa thương cho cô, chỉ e giờ cô không thể nói chuyện được nữa.

Chiến Bắc Thiên chưa bao giờ là người thích nhiều lời, liền đánh ra một lưỡi chém không gian.

Tất cả đám tang thi cao cấp đều biến sắc, có thể núp thì liền núp, không núp được thì cũng cố gắng chạy sang bên cạnh.

Mắt thấy lưỡi chém sắp đánh về phía bọn chúng, đột nhiên, một thân ảnh màu trắng như sao băng vụt qua, xuất hiện trước mặt đám tang thi cao cấp và Chiến Bắc Thiên.

★ Chương 302 ★

Lưỡi chém không gian bị ngăn cản, một giây sau, liền bị hắc khí trên người vừa tới kia nuốt trọn, lưỡi chém không gian liền biến mất không vết tích.

Chiến Bắc Thiên thấy người tới kia chính là Chiến Nam Thiên, chân mày hơi chau lại, lại nhìn nửa người hắn bị ánh sáng trắng bao quanh, nửa còn lại bị hắc khí quấn, nheo mắt lại, trong mắt hiện lên tia sáng mờ.

Hắn thầm nghĩ, cuối cùng cũng ép được tên kia ra ngoài rồi.

"Lão đại."

Đám tang thi cao cấp nhìn thấy Chiến Nam Thiên, liền nhao nhao lên đầy mừng rỡ.

Chiến Nam Thiên u ám nhìn chòng chọc Chiến Bắc Thiên, nhếch môi lên: "Tên này để tôi đối phó, mấy cậu đi đối phó với những người khác đi."

"Vâng."

Đám tang thi cao cấp liền nhằm về phía những dị năng giả khác.

Chiến Lôi Cương đứng trên tường thành qua ống nhòm thấy có người đỡ được đòn tấn công của con trai ông, chân mày nhíu chặt lại.

Đứng bên cạnh ông, Chiến Lôi Bình cũng cầm ống nhòm nhìn Chiến Bắc Thiên, hỏi: "Anh trai, cái tên tang thi đỡ đòn của Bắc Thiên là ai vậy, thoạt trông rất lợi hại, thế mà có thể dùng thân thể đỡ lấy đòn tấn công của Bắc Thiên."

"Không biết, nhưng mà anh trông tên kia rất giống.."

Chân mày Chiến Lôi Cương càng nhíu chặt lại, nói được nửa câu, liền dừng lại.

Chiến Lôi Bình quay sang: "Giống cái gì?"

Chiến Lôi Cương lắc đầu: "Không có gì, chắc là anh nhìn nhầm."

Lúc tang thi kia xuất hiện trước mặt con trai ông, chỉ trong chớp mắt, tia sáng và hắc khí trên người tang thi kia bay lên, khiến ông loáng thoáng trông thấy nét mặt của đối phương, nhưng bởi vì ánh sáng trắng và hắc khí bao phủ người kia, cho nên, ông cũng không thể thấy rõ mặt mũi đối phương.

Thế nên, rất có thể ban nãy ông đã nhìn nhầm rồi.

Chiến Lôi Bình quay đầu, nét mặt hết sức khó coi: "Anh, sau khi Bắc Thiên bị đỡ đòn, dị năng giả của chúng ta bị đánh áp đảo rồi."

Chiến Lôi Cương nghe vậy, vội cầm ống nhòm lên tiếp tục quan sát.

Có tang thi cao cấp tham gia vào, dị năng giả liên tục bị đánh bại, nhiều dị năng giả chết dưới tay một tang thi cao cấp.

Chiến Lôi Cương lại một lần hạ lệnh, các thủ lĩnh và một số cán bộ cấp cao của các doanh địa khác cũng phải tham chiến, ngay cả Chiến gia bọn họ ở tiền tuyến chỉ huy cũng phải ra trận.

Còn có, dị năng giả trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên cũng phải tiến lên cùng đánh bại tang thi.

Dưới sự gia nhập của họ, thế lực đôi bên mới miễn cưỡng cân bằng.

Phan Nhân Triết ngửi thấy mùi dị năng giả đã sát hại Lưu Vũ, dùng sức mạnh sấm sét đánh về phía dị năng giả, nhằm về phía đám Hướng Quốc và Lục Lâm.

Tang thi cao cấp khác đang đánh nhau cùng với Hướng Quốc và Lục Lâm, liếc mắt thấy có tia chớp đánh tới, giật mình, vội dừng chiến đấu, tránh khỏi tia sét cường đại.

Bọn họ thấy Phan Nhân Triết đi tới, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, lại có một tang thi nữa đột nhiên nhảy ra trước mặt họ.

Trương Hoắc âm trầm nhìn chòng chọc Lục Lâm và Hướng Quốc, đi tới đứng bên cạnh Phan Nhân Triết, giận dữ nói: "Anh Nhân, có phải bọn chúng không? Có phải bọn chúng đã giết Lưu Vũ không?"

"Phải."

"Em muốn báo thù cho Lưu Vũ."

Trương Hoắc liền phóng ra dị năng hệ kim tấn công về phía nhóm Lục Lâm.

—-

Ở bên kia chiến trường, Chiến Nam Thiên nở nụ cười u ám: "Chiến Bắc Thiên, mày nói xem, nếu mọi người trông thấy rõ tướng mạo của tao, không biết họ sẽ phản ứng thế nào, liệu còn nghe nhà họ Chiến của mày chỉ huy nữa hay không?"

Chiến Bắc Thiên không nhiều lời cùng hắn, liền phóng dị không gian ra, bao vây xung quanh lại, đồng thời, khống chế các tang thi có dị năng xung quanh, để dị năng của chúng mất tác dụng.

Trong khoảnh khắc dị không gian đánh tới, Chiến Nam Thiên vung tay phải ra, phóng ra hắc khí làm khiên chắn, ngăn cản dị không gian chụp tới.

Khoảnh khắc dị không gian chạm vào hắc khí, liền mất đi tác dụng.

Ngay sau đó, Chiến Nam Thiên vung tấm khiên hắc khí về phía sau, bao bọc những tang thi có dị năng và dị năng giả.

Thế nhưng, hắn mau chóng thu hồi hắc khí lại, chỉ thu về hắc khí trên người tang thi có dị năng.

Những dị năng giả khác vẫn bị hắc khí bám trên người, mất đi sức chiến đấu.

Bọn họ sợ hại nhìn tang thi trước mặt: "Đừng, đừng mà."

Thậm chí có người sợ hãi, co người nằm dưới đất, có người bởi vì không chịu nổi sự ăn mòn của hắc khí, mà đau đớn lăn lộn trên đất.

Đám tang thi nhân cơ hội giết chết dị năng giả, tiện thể lấy ra tinh hạch.

Chiến Nam Thiên cúi đầu cười: "Chỉ cần dị năng của mày không chụp được tao, mày không thể bắt tao được."

Dứt lời, hắn vung tia laser, đánh về phía Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên tạo bức tường không gian ngăn cản, ung dung đỡ dị năng hắn bắn tới.

Để không làm tổn thương tới những người vô tội, hắn liền biến mất khỏi vị trí.

Chiến Nam Thiên ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Chiến Bắc Thiên xuất hiện ở nơi cách đó 10m, liền vừa đánh vừa đi theo, chẳng mấy chốc bị đưa ra khỏi phạm vi chiến trường.

Sau khi họ rời đi, Chiến Lôi Cương di dời tầm mắt, nhìn về phía đám tang thi cao cấp đang chiến đấu.

Có dị năng giả cao cấp gia nhập, tình hình chiến trận chuyển biến tốt hơn, nhất là nhóm Thẩm Khâm Dương và Tỉnh Quân Lâm đã là dị năng giả cấp năm, đối phó với tang thi cao cấp dễ dàng hơn so với dị năng giả cấp bốn nhiều.

Dị năng của Thẩm Khâm Dương hệ độc, chỉ cần trong cơ thể tang thi có virus, anh ta có thể khống chế virus trong cơ thể chúng, khiến chúng nổ tung mà chết.

Viêm Lỗi là dị năng giả hệ khí, có thể nén không khí hoặc khống chế tang thi.

Còn Vưu Cảnh Phong là dị năng trọng lực, có thể đối phó với Trang Tử Duyệt dị năng tiên đoán và hệ phong, trọng lực có thể khiến thân thể Trang Tử Duyệt thay đổi thể trọng, không thể bay được.

Hơn nữa, dưới tác dụng của lực từ trường, hệ phong sẽ trở nên chậm chạp, ngay cả những dị năng khác hệ phong cũng hành động hết sức chậm chạp, giống như slow- motion trong phim ảnh.

Dưới tình huống như vậy, tiên đoán không còn tác dụng gì, trừ phi, dị năng được sử dụng trước khi dị năng trọng lực của Vưu Cảnh Phong phát ra, Trang Tử Duyệt có thể dự cảm được mà tránh, cho nên sau đó Trang Tử Duyệt có thể dùng tiên đoán để đối phó với Vưu Cảnh Phong hay không, phải xem vận may và đẳng cấp.

Tỉnh Quân Lâm là dị năng tinh thần, có thể đối phó với Trịnh Gia Minh dùng ảo thuật.

Các tang thi cao cấp còn lại, dưới sự phân phó của Chiến Bắc Thiên, mỗi dị năng giả trong doanh dịa của hắn lại phụ trách đối phó với một tang thi cao cấp, lợi dụng ngũ hành tương sinh tương khắc để ngăn cản đòn tấn công của tang thi.

Trông tình hình trước mắt, tuy rằng dị năng giả bọn họ có thể tạm thời khiến tang thi có dị năng không rảnh làm những chuyện khác, thế nhưng, tang thi cấp thấp mới là ngọn nguồn tai họa.

Không bị các dị năng giả ngăn cản, cũng không còn đạn pháo với uy lực lớn, chúng chẳng mấy mà bò qua hàng phòng tuyến thứ nhất, đi về phía hàng phòng tuyến thứ hai.

Chiến Lôi Cương vội vã ra lệnh: "Binh lính ở phòng tuyến thứ hai, thứ ba, thứ tư lui lại, dùng đạn pháo tấn công tang thi ở phòng tuyến thứ nhất."

Ngay sau đó, chuông báo động vang lên, các dị năng giả ở phòng tuyến thứ nhất nghe thấy tiếng chuông báo động, biết chỉ huy muốn bỏ tường thành đầu tiên, mặt hơi biến sắc, vội vừa đánh vừa chạy khỏi hàng phòng tuyến đầu tiên.

Sau khi bọn họ rút lui, pháo đạn lại một lần nữa nổ lên, phát ra những tiếng vang ầm ầm, bức tường thành vừa cao vừa dày chẳng mấy chốc bị nổ thành nhiều lỗ to, nhất thời, pháo lửa mù mịt.

Rất nhiều tang thi bị nổ tan xác.

Chiến Lôi Cương lại ra lệnh cho dị năng giả ở hàng phòng tuyến thứ nhất tưới dầu, phóng hỏa đốt cháy thi thể tang thi.

Trong khi bên kia tường thành pháo nổ ầm ầm, thì Chiến Bắc Thiên và Chiến Nam Thiên cũng đánh nhau hết sức kịch liệt.

Bóng hai người lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời, khi thì xuất hiện ở phương thành phía Bắc, lúc lại xuất hiện ở phương thành phía Đông.

Chiến Nam Thiên liên tục phóng ra dị năng hệ ám, muốn dùng dị năng hệ ám để dị năng của Chiến Bắc Thiên mất đi hiệu lực, nhưng tốc độ của Chiến Bắc Thiên nhanh hơn hắn, mỗi lần hắn phóng ra dị năng hệ ám, Chiến Bắc Thiên đều tránh được.

Dị năng hệ quang của hắn lại bị bức tường không gian của Chiến Bắc Thiên ngăn cản gây trở ngại, mỗi lần bắn ra tia laser và dị hỏa, đều bị bức tường không gian của Chiến Bắc Thiên cản lại, căn bản không thể chạm được vào người Chiến Bắc Thiên.

Đương nhiên, Chiến Bắc Thiên cũng không chiếm được lợi thế, dù tốc độ của Chiến Bắc Thiên nhanh hơn hắn, nhưng Chiến Bắc Thiên vẫn phải né tránh hắc khí trên người hắn, để tránh bị hắc khí ăn mòn.

Ngoài ra, dị năng Chiến Bắc Thiên phóng ra, chỉ cần chạm vào hắc khí, sẽ mất đi tác dụng, nên căn bản không thể gây thương tổn cho Chiến Nam Thiên.

Chiến Bắc Thiên tranh đấu với Chiến Nam Thiên gần mười phút thì mau chóng nhận ra điểm này.

Hắn nheo mắt lại, tăng tốc độ phóng dị năng, không ngừng đánh về phía Chiến Nam Thiên.

Nhân lúc đối phương không chú ý, một lưỡi chém không gian đánh về phía bên trái thân thể Chiến Nam Thiên, cũng chính là nơi bị quầng sáng trắng bao bọc.

Chiến Nam Thiên cả kinh, vội tránh né, nhưng vẫn chậm một bước, lớp áo và da thịt bên cánh tay trái đều bị cắt một mảng lớn, có thể thấy rõ xương bên trong cánh tay.

Hắn cúi đầu nhìn cánh tay mình, cười u ám.

Ngay sau đó, nơi bị cắt mau chóng lành lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, da thịt mau chóng khôi phục lại như ban đầu.

"Chiến Bắc Thiên, mày tàn nhẫn thật đấy, đây chính là thân thể em họ mày, thế mà mày lại nhẫn tâm gây tổn thương."

Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: "Nếu linh hồn trong cơ thể đã không phải người thân mà tao biết, như vậy, tao cũng không cần phải kiêng dè gì nữa."

Chiến Nam Thiên cười xùy một tiếng: "Nếu mày không để ý, thì mày đã ra tay với tao từ lâu rồi, chứ không phải chờ đến tận bây giờ."

Dứt lời, ánh mắt hắn khẽ gợn, cơ thể hóa thành một luồng sáng trắng.

★ Chương 303 ★

Chiến Bắc Thiên thấy Chiến Nam Thiên bay về phía thành B, ánh mắt khẽ lóe lên, cố ý chậm chân đuổi theo phía sau, để Chiến Nam Thiên tới thành B trước một bước.

Ở thành B, người ở trên tường thành thấy có ánh sáng bay tới, thoáng giật mình, sau đó ánh sáng xuyên qua năm hàng phòng tuyến, đi tới bức tường ở hàng phòng tuyến thứ sáu, đó cũng chính là nơi Chiến Lôi Cương đang đứng chỉ huy.

Mấy người Chiến Lôi Cương sững ra nhìn bóng người trên tường thành.

Bởi ánh sáng trên người đối phương quá chói lòa, mọi người đều phải nheo mắt lại, không nhìn rõ phía trước mặt mình là ai.

Nhưng có một điều có thể khẳng định là, người trước mắt này chính là tang thi cao cấp đã cản đòn của Chiến Bắc Thiên.

Chiến Lôi Cương lấy lại tinh thần, vội la to: "Mọi người mau lui về phía sau."

Đồng thời, ông phóng dị năng hệ lôi tấn công về bóng người bị ánh sáng và hắc khí vây quanh.

Bóng người kia ung dung tránh đòn tấn công, chọc tức nói: "Bác à, không phải bác nên nhìn rõ xem ai để tấn công sao?"

Chiến Lôi Cương và Chiến Lôi Bình, cùng người nhà họ Chiến nghe thấy giọng nói quen thuộc, nên ngẩn ra.

Chiến Lôi Bình thì thào nói: "Hình như là giọng của Nam Thiên?"

Chị gái Chiến Lôi Bình nói: "Chắc là Nam Thiên rồi, nếu không sao nó lại gọi anh cả là bác trai?"

Chiến Lôi Cương chau mày lại, thử hỏi: "Cậu là.. Nam Thiên?"

"Bác và bố không nhận ra con sao?"

Chiến Nam Thiên thu hồi hắc khí và ánh sáng trên người về, lộ ra dáng vẻ thật sự, đôi mắt đỏ quạch cùng bờ môi tím đen, khiến người nhà họ Chiến sợ hãi đến không nói nên lời, đều ngẩn ra tại chỗ.

Xung quanh ong lên, những người nhận ra Chiến Nam Thiên đều rối rít thảo luận: "Kia không phải con trai thiếu tướng Chiến Lôi Bình, Chiến Nam Thiên hay sao? Sao anh ta lại biến thành bộ dạng này?"

"Anh ta hóa trang sao?"

"Gì chứ, mấy anh không thấy bộ dạng của anh ta giống tang thi thật sao? Anh xem móng tay anh ta cũng đen luôn kìa."

Mọi người ý thức được Chiến Nam Thiên chính là tang thi, chợt lui về phía sau vài mét.

"Sao lại như vậy? Sao thiếu gia nhà họ Chiến lại là tang thi được?"

"Trước đó người trong doanh địa nhà họ Chiến đồn người nhà họ Mộ là tang thi, tôi nghĩ có lẽ là giả, thật ra chính thiếu gia nhà họ Chiến mới là tang thi, nên đổ chuyện này lên người nhà họ Mộ."

Mọi người vừa nghe vậy, rất nhiều người tán thành với giả thuyết này, dù sao mắt thấy vẫn thật hơn tai nghe.

Thế nhưng, có người nói: "Tôi thấy chưa chắc đâu, nói không chừng đại thiếu gia nhà họ Mộ cũng là tang thi, nói chung, chúng ta cần đề phòng tất cả thì hơn."

Mọi người đều gật đầu.

Sắc mặt người nhà họ Chiến hết sức khó coi, mà sắc mặt người nhà họ Mộ cũng không khá hơn chút nào.

Trông thấy bộ dạng tang thi của Chiến Nam Thiên, Mộ Duyệt Phong hết sức phẫn nộ: "Anh ba, em đã nói nhà họ Chiến chẳng có ý tốt gì rồi mà, rõ ràng người nhà họ Chiến là tang thi, thế mà lại đồn rằng nhà họ Mộ chúng ta là tang thi, giờ thì chưa đánh đã khai."

Mộ Duyệt Thành nhìn Chiến Nam Thiên, chân mày nhíu chặt lại.

Ông thật sự không ngờ Chiến Nam Thiên cũng là tang thi.

Mộ Duyệt Tri vẫn giữ được lý trí: "Duyệt Phong, đừng kích động, xem nhà họ Chiến kìa, ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc và không thể tin thế kia, nói rõ họ cũng không biết Chiến Nam Thiên là tang thi."

"Có mà giả vờ thì có."

"Dù có là giả vờ, cũng không thể ai cũng giả được nét mặt giống nhau."

Mộ Duyệt Thành nhìn những người nhà họ Chiến khác: "Duyệt Tri nói đúng đó, hẳn nhà bọn họ cũng không biết Chiến Nam Thiên là tang thi, chúng ta đừng để đối phương làm rối loạn trận chiến, cũng đừng để bị bọn chúng gây xích mích nội bộ."

Mộ Duyệt Phong nghĩ giờ là lúc rất nhạy cảm, đành nén cơn tức trong lòng xuống, nhìn xem người nhà họ Chiến giải quyết chuyện này thế nào.

Chiến Lôi Bình mở to mắt, nhìn người trên tường thành: "Nam Thiên, con.. con.."

Lời muốn nói cứ nghẹn trong họng, làm thế nào cũng không nên lời.

Chiến Lôi Cương khôi phục bình tĩnh đầu tiên, thấp giọng hỏi: "Nam Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cháu lại biến thành bộ dạng này?"

Những người nhà họ Chiến khác cũng dần lấy lại tinh thần.

Chiến Nam Thiên buồn cười nhìn ông: "Bác cả, bộ dạng này của cháu không hay sao? Sao ai nấy cùng nhìn cháu sợ hãi như vậy, thấy mọi người sợ cháu như vậy, cháu thấy hưng phấn lắm."

Mộ Duyệt Thành cách đó không xa nghe thấy lời Chiến Nam Thiên nói, chân mày nhíu chặt lại, trong mắt lóe lên tia phức tạp.

Chiến Lôi Bình nghe thấy lời nói khiến mọi người bực mình như vậy, tìm lại giọng mình, giận dữ nói: "Chiến Nam Thiên, con làm bố hết sức thất vọng, con..."

Đôi mắt ông hết sức bi thương, nhìn con trai mình biến thành bộ dạng như vậy, sao ông có thể không đau lòng cho nổi.

Nếu chỉ là tang thi thì thôi đi, đằng này suy nghĩ cực đoan như vậy thực sự không bỏ qua được, thằng bé càng ngày càng khác Chiến Nam Thiên mà ông biết.

Hóa ra, sự điềm đạm trước đó chỉ là giả vờ, ông còn nghĩ con trai mình đã thay đổi lại như cũ, nhưng thật không ngờ trái lại càng nghiêm trọng hơn.

Rốt cuộc vì lý do gì, lại khiến con trai ông trở thành bộ dạng này.

"Cháu biến thành tang thi từ lúc nào?" Chiến Lôi Cương hỏi.

"Từ lúc nào á? Để cháu nghĩ xem nào." Chiến Nam Thiên giả vờ suy nghĩ một chút, đột nhiên, đôi mắt đanh lại, cơ thể hóa thành luồng sáng trắng mà nhằm về phía Chiến Lôi Cương: "Đợi xuống âm phủ rồi, cháu sẽ nói cho bác biết."

Mọi người sợ hãi kêu lên, hoàn toàn không phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, không có tiếng dị năng chạm nhau, cũng không còn tiếng đạn pháo.

Ai nấy đều thắc mắc, chỉ có những người từng ở trong dị không gian của Chiến Bắc Thiên mới biết chuyện gì đang xảy ra.

"Bắc Thiên?" Chiến Lôi Cương thử cất tiếng gọi.

"Con đây." Một bóng người hiện lên trước mặt họ.

Chiến Lôi Cương nghĩ tới khoảng thời gian trước, hai anh em nó đánh nhau trong doanh địa nhà họ Chiến, bèn lớn tiếng hỏi: "Bắc Thiên, có phải con đã biết Nam Thiên là tang thi từ trước rồi không?"

"Đợi thi triều kết thúc con sẽ giải thích với mọi người sau, trước mắt có điều này cần nhắc nhở mọi người, sau này đừng gần gũi với Nam Thiên nữa, nó có thể biến mọi người thành tang thi bất cứ lúc nào để uy hiếp con, với cả, giờ nó không chỉ là tang thi, mà còn là tang thi vương, trận thi triều kia là do nó gọi tới."

Chiến Bắc Thiên nói xong, bỏ lại đám đông đang ngạc nhiên, rời khỏi dị không gian.

Bên ngoài dị không gian, lúc Chiến Nam Thiên tấn công về phía Chiến Lôi Cương, liền nhận ra có động tĩnh dị thường, lo lắng trước mắt là bẫy, cho nên một giây trước khi tới gần Chiến Lôi Cương, vội thay đổi phương hướng, bay ra khỏi trăm mét, âm trầm nhìn chòng chọc đám người trên tường thành.

Hôm nay hắn đã để lộ thân phận mình, sau này không cần phải giấu giếm gì nữa, cho nên, tất cả những người đang đợi lệnh trên tường thành đều trông thấy bộ dạng tang thi của Chiến Nam Thiên.

Rất nhiều người trợn to mắt, không thể tin nói: "Trời ơi, Chiến nhị thiếu gia thế mà lại là tang thi."

Chiến Nam Thiên nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn về phía bọn họ, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười âm hiểm, đoạn giơ tay lên, bắn ra ngàn vạn tia laser.

Ngay lập tức, bức tường thành thứ sáu bị đánh thủng như tổ ong, rất nhiều người bởi vì không tránh kịp, bị tia laser chiếu xuyên qua cơ thể, ngã xuống đất hy sinh.

Tình hình ở bức tường thành thứ sáu liền trở nên hỗn loạn, rất nhiều người lớn tiếng hét chói tai, chạy về phía an toàn

Ngay sau đó, bức tường thành lung lay, có người đang chạy trên tường thành dừng bước chân hỏi: "Mọi người có thấy gì không?"

"Thấy cái gì?"

"Hình như tường thành hơi lung lay."

"Không phải chứ? Đừng dọa tôi sợ chứ?"

Dứt lời, rất nhiều người cảm thấy bức tường nghiêng về phía bên phải, mặt mọi người biến sắc.

"Mọi người chạy mau, tường thành sắp đổ, tường thành sắp đổ rồi."

Mọi người thét chói tai, tình cảnh càng thêm hỗn loạn, họ không để ý tới những người bị thương dưới đất, liều mạng chạy về phía hàng phòng tuyến thứ bảy.

Thế nhưng, bọn họ càng chạy nhanh, bức tường thành càng nghiêng hơn, cuối cùng không chịu được nữa, nửa trên tường thành đổ về phía đối diện.

Người ở trên tường thành rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng thảm thiết: "Cứu tôi với, cứu tôi với."

Chiến Bắc Thiên vừa ra khỏi dị không gian, liền thấy bức tường thành thứ sáu bị đánh sụp, muốn cứu người nhưng lực bất tòng tâm, chưa nói tới có biết bao nhiêu người rơi xuống thành, mà lúc hắn thấy, mọi người đã rơi từ trên cao xuống đất, còn bức tường thành nặng trịch rơi xuống người họ.

Mấy người Chiến Lôi Cương theo Chiến Bắc Thiên ra khỏi dị không gian, đều trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn kia, họ đau lòng quay đầu sang một bên không dám nhìn tiếp.

Chiến Nam Thiên dường như càng chơi càng nghiện, lại tiếp tục dùng dị năng tấn công những bức tường thành khác.

Sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống, mau chóng dùng bức tường không gian đỡ lấy đòn tấn công của Chiến Nam Thiên, lại thấp giọng nói với nhóm Chiến Lôi Cương: "Bảo tất cả mọi người rút lui, về phía doanh địa của con, sẽ có người sắp xếp cho họ đi."

Sắc mặt Chiến Lôi Cương có phần do dự: "Nhưng mà.."

"Không nhưng nhị gì nữa." Đột nhiên Mộ Duyệt Thành cất tiếng: "Trung tướng Chiến, chúng ta nghe lời Chiến thiếu tướng, mọi người xem thành B đã không giữ được nữa, sớm muộn gì cũng thất thủ."

Chiến Lôi Cương nhìn xuống phía dưới, tang thi cấp thấp đã bò tới hàng phòng tuyến thứ ba.

Mà bọn họ đã dùng gần hết pháo đạn, cũng không còn dị năng giả ngăn cản tang thi cấp thấp lại, cho nên, giờ chỉ có duy nhất một biện pháp là rút lui.

★ Chương 304 ★

Chiến Lôi Cương không do dự quá lâu, ông thu hồi tầm mắt, lập tức hạ lệnh: "Rút lui, thông báo cho mọi người rút lui, đi về doanh địa của Bắc Thiên."

Mọi người nhận được mệnh lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất từ trên tường thành đi xuống, chạy về phía trong thành, vừa chạy vừa thông báo cho những người đang ẩn núp trong thành.

Những người đang ẩn núp trong nhà, nhận được thông báo, liền cuống quít thu thập hành lý và lương thực, vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Còn những người có nhiều lương thực, cũng không để ý xem nơi họ tới có đi xe được không, vội mang hết vật tư bỏ lên xe.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, cả thành phố vốn yên tĩnh trở nên hỗn loạn hẳn, giống như một khu chợ, có tiếng con nít khóc ầm ĩ, có tiếng người gọi với, cũng có những tiếng cãi vã ồn ào.

Ngoài thành, những dị năng giả đang vất vả đánh nhau với tang thi cũng nhận được thông báo rút lui, nhưng để có thể an toàn rút khỏi chiến trường, không phải chuyện dễ dàng gì.

Bọn họ không những phải giải quyết tang thi đang đánh nhau cùng họ, mà còn phải tập hợp mọi người lại, vừa đánh tang thi vừa rút lui.

Chiến Nam Thiên đứng trên không nhìn người trong thành hoảng loạn chạy trối chết, nụ cười âm trầm trên mặt càng lúc càng lớn, giơ tay lên chiếu ra chùm tia laser.

Chiến Bắc Thiên đã đoán được hắn sẽ làm như vậy, liền sử dụng bức tường không gian để đỡ lấy đòn tấn công của hắn, sau đó, lại một lần nữa tấn công, để Chiến Nam Thiên không thể dành thời gian cho việc khác.

Trong thành, Chiến Lôi Cương thấy mọi người chạy trối chết về phía trước, còn lo vật tư ở phía sau, vừa tức vừa sốt ruột: "Mọi người đừng mang theo vật tư, giờ chạy quan trọng hơn, tang thi sắp tấn công vào thành tới nơi rồi."

Mọi người làm như không nghe thấy lời Chiến Lôi Cương nói, vẫn lo dịch chuyển vật tư của họ, xác định mang hết vật tư lên xe rồi mới lái xe đi.

Ngoài ra, tính ích kỷ của mọi người cũng lộ ra.

Họ chỉ lo bản thân mình chạy, lo mang theo vật tư của mình, bên cạnh có đứa trẻ ngã xuống khóc oe oe, cũng không ai chịu vươn tay kéo, bế đứa bé lên.

Bọn họ làm như không nhìn thấy đứa bé kia, mang theo vật tư, chạy qua mặt đứa bé, không ai để ý tới đứa bé ở dưới đất.

Chiến Lôi Cương trầm mặt đi tới, ôm lấy đứa bé, dỗ dành mấy câu, đợi đến khi đứa bé ngớt khóc, mới hỏi bé ở đâu, sau đó sai người đưa bé về nhà.

Đám trẻ nhà họ Chiến không quen nhìn mấy người ích kỷ, không nhịn được mà nói: "Cậu à, bọn họ không nghe chúng ta, đừng để ý tới họ nữa, họ muốn thế nào thì để thế đấy, dù sao thì họ cũng không biết chúng ta định đi đâu."

Có người nghe thấy vậy, liền phản bác: "Người nhà họ Chiến các anh đều là tang thi, còn bỏ thành B cho tang thi xâm chiếm, khiến thành B thất thủ, sao chúng tôi có thể nghe mấy người được nữa, người nhà họ Chiến các anh đừng hại chúng tôi nữa, a di đà phật."

Những người khác nghe thấy vậy, đều phẫn nộ và nhìn họ đầy khinh bỉ.

Sắc mặt người nhà họ Chiến hết sức khó coi, nhất là Chiến Lôi Bình, hận không thể xông ra trận, bắn chết con trai mình.

"Cô.." Tiểu bối nhà họ Chiến tức muốn chết: "Nếu cô không tin người nhà họ Chiến chúng tôi, thì đừng tới doanh địa nhà bọn tôi nữa, tự rời khỏi thành B đi."

"Đừng nói nữa, mặc kệ bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ." Chiến Lôi Cương lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của chúng ta là được rồi, nếu ở đây họ không cần chúng ta, thì chúng ta tới nơi khác hỗ trợ, phải rồi, tìm người sắp xếp cho người ở khu thành phía Bắc rời đi đi."

Không bao lâu sau khi người nhà họ Chiến bỏ đi, bởi vì bên kia tường thành không có người trông chừng, hơn mười bức tường thành bị tang thi có dị năng đánh thành một lỗ hổng lớn.

Tang thi cấp thấp không cần phải nằm chồng chất lên nhau để leo tường bò vào, liền đi thẳng qua lỗ hổng.

Sau khi đám tang thi đông nghịt vào thành, liền tản ra khắp nơi tìm người để ăn thịt.

Đám người thấy tang thi vào thành, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, vừa lái xe, vừa hét to ra bên ngoài: "Tang thi vào thành rồi. Tang thi vào thành rồi."

Con người nghe tin tang thi đã vào thành, mặt biến sắc: "Sao nhanh như vậy tang thi đã vào được thành rồi?"

Tường thành B vừa cao, vừa dày, lại vừa kiên cố như vậy, ít nhất tang thi phải mất nửa ngày mới có thể vào được chứ?

Sao mới hơn nửa giờ đã vào được rồi?"

Bọn họ kinh hãi, nhanh tay thu thập vật tư của mình.

"Đừng lo vật tư nữa, giờ chạy quan trọng hơn." Có người lo lắng hô.

Có người sợ cứ như vậy sẽ bỏ mạng, liền quơ đại đồ dùng cần thiết rồi dẫn theo người nhà bỏ chạy, có người lại lo sau khi chạy đi, không có đồ ăn sẽ chết đói, sống chết cũng phải mang theo toàn bộ vật tư đi.

Đến khi họ xuống dưới tầng, đám tang thi đã đi tới đầu đường.

Tang thi ngửi thấy mùi người, liền trở nên hết sức điên cuồng, chúng gầm rú lên, càng đẩy nhanh bước chân đi về phía con người.

Đám người trong thành thấy gương mặt thối rữa dữ tợn của tang thi, đều sợ hãi hét to.

"Tang thi tới, tang thi tới rồi."

Dưới đường phố càng hỗn loạn hơn trước, mọi người hoảng loạn chạy không biết đường nào, đã quên mất phải tới doanh địa nhà họ Chiến.

Đúng lúc này, phía sau nổ "rầm" một tiếng.

Mọi người nhìn về phía sau, thấy đám tang thi vừa đuổi theo họ đã bị nổ thành ngàn mảnh nhỏ.

Họ sửng sốt, nhìn người nhà họ Chiến trước đó họ khinh thường đang dùng dị năng tấn công tang thi, ngăn cản tang thi đi tới.

Sau đó, có người cầm loa phóng thanh hô: "Mọi người đừng hoảng sợ, đừng cuống, xin hãy xếp hàng đi về phía trường trung học Cao Lãnh, sẽ có người sắp xếp cho mọi người đi."

Mọi người quay đầu nhìn, thấy Mộ Nhất An nhà họ Mộ đang chỉ huy những người còn sống rời đi theo trình tự.

Dưới sự sắp xếp và hỗ trợ của hai doanh địa, mọi người an tâm hơn nhiều, không còn hoảng loạn chạy tứ phía như trước nữa, con đường cũng không còn tắc nghẽn.

Ngay lúc mọi người nghĩ người nhà họ Mộ và nhà họ Chiến có thể ngăn cản tang thi, đột nhiên, một nhóm tang thi có dị năng cao cấp đi ra, tấn công về phía dị năng giả nhà họ Chiến, năm, sáu dị năng giả ngã xuống đất.

Tình cảnh lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, mọi người hoảng hốt muốn rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.

Mộ Nhất An vội hô: "Mọi người đừng hoảng hốt, mọi người đừng hoảng hốt."

Có người ở phía sau giận dữ nói: "Tang thi đánh tới nơi rồi, mấy người không cho chúng tôi đi nhanh lên, có phải muốn chúng tôi chết ở đây luôn không?"

Mộ Nhất An chau mày lại: "Mọi người càng hoảng thì sẽ càng loạn hơn, càng loạn càng khiến tắc nghẽn, mọi người càng không thể trốn thoát được, chỉ có làm theo trật tự, thì mọi người mới có thể an toàn tới trường trung học Cao Lãnh."

Nhưng đám người kia đâu nghĩ được nhiều như vậy, giờ họ chỉ muốn mau mau chạy thoát, lái xe về phía trống, dẫn tới những người phía sau không đi được, phía trước lại bị tắc, bởi vì ai cũng muốn len qua khe hở để chạy thoát, thành thử tạo thành cục diện anh chặn tôi, tôi chặn anh.

Mộ Nhất An thấy tình huống như vậy, cũng hết sức bực mình, tất cả mọi người không chịu nghe lời cậu, dù cậu có gào rách cổ học, cũng không ai nghe cậu nói gì.

Cậu tức giận ném loa xuống đất, dẫn theo người nhà họ Mộ chạy tới cuối đường, cùng người nhà họ Chiến đối phó với tang thi.

Nhưng vừa mới đi tới phía trước, một ngọn lửa cháy rực bắn tới.

Mộ Nhất An cả kinh, vội dùng dị năng hệ thủy để cản lại.

Thế nhưng, đẳng cấp dị năng của đối phương cao hơn cậu, lửa cứ như tên, bắn vùn vụt về phía họ.

Cậu cuống quít hô to: "Mọi người mau nằm xuống."

Những dị năng giả cùng cậu đi tới ở phía trước phản ứng rất mau lẹ, đều nằm xuống đất tránh dị hỏa.

Nhưng những người ở phía sau thì không may mắn như vậy, vừa định nằm xuống thì ngọn lửa cháy rực bắn vào người họ, ngay lập tức, họ kêu những tiếng thảm thiết, chỉ chốc lát cơ thể đã bị thiêu thành tro.

Gương mặt Mộ Nhất An tái nhợt.

Người nhà họ Chiến thấy vậy, vội vã chung tay đối phó với tang thi cao cấp đang đi về phía họ.

Tang thi cao cấp kia là một cô gái, trên người mặc đồ màu đỏ, mái tóc nhuộm đỏ rực, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo, không để họ vào mắt, tùy tiện phẩy tay một cái, đã biến dị năng giả cấp thấp thành tro.

Phía sau cô gái mặc đồ đỏ kia, lại là một nữ tang thi khác, vẻ mặt biếng nhác, nhưng cũng không để tâm tới dị năng giả loài người, hờ hững đi phía sau.

Cô ta không hề động thủ, nhưng tất cả dị năng giả trước mắt không ai dám ra tay với cô ta, cho nên, mọi người không đoán ra cô ta là dị năng hệ gì.

Nhóm Chiến Lôi Cương cách đó mấy con phố nghe thấy động tĩnh, liền vội vã chạy tới.

Trông thấy tang thi cao cấp tấn công dị năng giả của họ, liền vội vã ra tay tấn công về tang thi áo đỏ.

Nữ tang thi kia thấy dị hỏa của mình khó có thể ngăn cản đòn tấn công của đối phương, vội nói với cô gái đi phía sau: "Chị Diệp, năng lực của đám này khá mạnh, một mình em không chống đỡ nổi."

Nghe thấy vậy, Diệp Thụ liền nâng mí mắt lên nhìn về phía đám Chiến Lôi Cương, đột nhiên, mí mắt mở to, lập tức có một thế lực vô hình bao xung quanh nhóm của Chiến Lôi Cương.

Nhất thời nhóm Chiến Lôi Cương cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, đau đến mức bọn họ không thể nhịn được mà ôm đầu kêu thảm thiết, ngay cả đường nhìn cũng trở nên mơ hồ.

"Anh, là dị năng hệ tinh thần." Chiến Lôi Bình đau đớn nói.

Chiến Lôi Cương cũng phát hiện ra Diệp Thụ là tang thi dị năng hệ tinh thần, cố nén cơn đau, giơ tay lên, dùng sét đánh về phía Diệp Thụ.

Diệp Thụ không hề hoảng loạn, khoảnh khắc sét đánh xuống, một bóng người lóe lên, dẫn theo Diệp Thụ và Lưu Tinh biến mất.

Ngay sau đó, một lưỡi cắt bằng gió sắc lẻm đánh về phía mấy người Chiến Lôi Cương.

Mấy người Chiến Lôi Cương trông thấy, trong lòng cả kinh, nhưng bởi bị dị năng tinh thần khống chế nên họ đứng còn không vững, càng miễn bàn đến việc tránh né lưỡi cắt gió vừa nhanh vừa mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi cắt kia đánh tới.

Ngay lúc lưỡi cắt chỉ còn cách họ chừng nửa mét, không biết lưỡi cắt kia chạm vào cái gì, đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn trước mặt họ, sau đó lưỡi cắt gió biến mất không còn dấu vết.

★ Chương 305 ★

Nhóm Chiến Lôi Cương và Chiến Lôi Bình chờ đợi cơn đau, ngẩn người nhìn về nơi phát ra tiếng động, ngay lập tức, dị năng tinh thần hết tác dụng với họ, cơn đau ở đầu nguôi dần, không còn thấy đau đớn nữa.

Diệp Thụ bị Hạ Đông Hải đưa đi phát hiện dị năng bị cắt đứt, tự đáy lòng thấy kinh hãi, vội quét xung quanh một vòng, đôi môi đỏ mọng hé ra, cất tiếng nói: "Có dị thường."

Hạ Đông Hải nheo mắt lại, cũng nhận thấy có điều bất ổn, phong nhận của hắn thế mà lại không đánh vào người đám Chiến Lôi Cương, đồng thời tự nhiên biến mất vô cớ trước mắt họ.

Hắn không thể tin mà lại một lần nữa phóng dị năng ra, dùng chiêu "Bát phong long quyển" mạnh nhất tấn công về phía Chiến Lôi Cương, thế nhưng vẫn thế, phong nhận đánh tới trước mặt mấy người Chiến Lôi Cương thì phát tiếng nổ, không mảy may động tới mấy người Chiến Lôi Cương.

Lưu Tinh cũng vậy, dị hỏa của cô ta không thể chạm vào người bọn họ.

Gương mặt cô sửng sốt: "Anh Hải, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, đột nhiên, một luồng sáng trắng như thiên lôi mà đánh từ trên đầu họ xuống, ầm một tiếng, phát ra tiếng nổ đinh tai.

Nơi đám Hạ Đông Hải đứng, lập tức bị nổ thành một cái hố có bán kính mười lăm mét, những gian nhà ở gần đó bị chấn rung làm lung lay sụp xuống, từng cây từng cây đại thụ bật gốc, thể như trận động đất cấp tám, cảnh tượng hết sức kinh sợ.

Hơn nữa, đám tang thi bị ánh sáng trắng bắn tới, chợt biến mất không dấu, đến cả tro cũng không còn.

Nhóm dị năng giả và con người sợ hãi nhìn cái hố lớn, bịt lỗ tai ong lên vì chấn rung, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, trong lòng họ biết rõ, họ đã được cứu.

Ngay sau đó, một ánh sáng trắng như sao băng vụt qua, từ đằng xa lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mấy người Chiến Lôi Cương.

Mọi người lại một lần nữa sửng sốt: "Mộ... Mộ đại thiếu gia, là đại thiếu gia nhà họ Mộ!"

Mọi người vừa mừng vừa sợ, cứ thế mà quên mất họ từng nghi ngờ chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi.

Mộ Nhất An lấy lại tinh thần đầu tiên, hết sức vui mừng: "Anh Phàm, là anh sao, là anh thật rồi, mấy ngày rồi anh đi đâu vậy, anh có biết bác ba không tìm được anh, lo lắng thế nào không."

Những dị năng giả khác thấy Mộ Nhất Phàm xuất hiện, liền thở phào một hơi, nhoẻn cười thật tươi.

Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn Mộ Nhất An, thấp giọng nói: "Mọi người rời khỏi đây trước đi, để anh đi đối phó với bọn chúng."

May quá, anh về vẫn chưa quá muộn.

Chiến Lôi Cương thu vẻ ngạc nhiên lại, liếc mắt nhìn Chiến Lôi Bình, không chắc chắn hỏi: "Cậu có làm được không?"

Mộ Nhất Phàm không nhiều lời, đôi mắt đanh lại nhìn ba tang thi Hạ Đông Hải, Lưu Tinh và Diệp Thụ, cơ thể lóe lên đi tới trước mặt họ, cản đường họ đi.

Lưu Tinh nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, gương mặt liền tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nói: "Mộ – Nhất – Phàm!"

Món nợ lần trước bị hủy dung, cũng đã đến lúc tính lại rồi.

Lúc đó, nếu không có lão đại dùng hết dị năng để khôi phục dung mạo cho cô, chỉ e đến giờ gương mặt cô vẫn còn cháy xém, từ nay về sau không dám soi gương nữa.

Hạ Đông Hải nhìn ra Lưu Tinh muốn ra tay tấn công, vội ngăn cản, hạ giọng nhắc nhở: "Đừng kích động, cô không phải đối thủ của nó đâu."

Hắn ngước mắt lên nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, lớn tiếng nói: "Mộ Nhất Phàm, mày là đồng loại với chúng ta, thân là một tang thi, mày.."

Câu tiếp theo, hắn nhỏ giọng nói: "Lại đi giúp đỡ con người, mày có nghĩ từ nay về sau, mày không thể đặt chân vào giới tang thi không?"

Mọi người ở xa xa nghe thấy tiếng Hạ Đông Hải nói trước đó, sợ hãi trợn to mắt, thậm chí lộ ra vẻ sợ sệt.

"Mộ đại thiếu gia là tang thi thật?"

"Không biết, nghe nam tang thi kia nói, chắc Mộ đại thiếu gia là tang thi thật."

"Nhưng, nếu anh ta là tang thi, sao lại cứu chúng ta?"

Chiến Lôi Cương nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Nhất Phàm, quay đầu nói với họ: "Nhân lúc Mộ đại thiếu gia đang níu chân đám tang thi này, mọi người mau rời đi."

Mọi người vừa nghe vậy, không kịp thảo luận xem Mộ Nhất Phàm có phải tang thi không, vội mang đồ đạc của mình rời đi.

Lưu Tinh để ý đám người kia đang bỏ đi, đôi mắt lóe lên tia tàn nhẫn, dùng tinh thần để sai khiến những tang thi khác đuổi theo con người.

Những người sống thấy tang thi lại một lần nữa điên cuồng đuổi theo, sợ hãi kêu lên: "Tang thi tới rồi, tang thi tới rồi."

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng, đôi mắt nghiêm lại, ra tay đánh về phía Lưu Tinh.

Hạ Đông Hải vội đưa Lưu Tinh và Diệp Thụ rời đi.

Thế nhưng, hắn đâu phải là đối thủ của Mộ Nhất Phàm, còn chưa bay được năm mét, đột nhiên đã bị bắn ngược trở về đầy khó hiểu, nặng nề ngã lăn xuống đất.

Lưu Tinh phẫn nộ đứng lên: "Anh Hải, sao chúng ta phải sợ nó, huống hồ lão đại đã nói, nếu như Mộ Nhất Phàm ra tay với chúng ta, chúng ta không cần phải khách sáo mà phản đòn."

Không đợi Hạ Đông Hải đáp lời, Lưu Tinh liền ra tay tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm dễ dàng tránh khỏi đòn tấn công bằng lửa của cô, cũng không dây dưa với họ nhiều, liền phóng thiên la địa võng bằng dị năng hệ kim biến dị mà chụp xuống đầu Lưu Tinh.

Lưu Tinh vốn không thấy rõ Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng gì, đã cảm thấy trên đầu đau như muốn nứt toạc, thế như có thứ gì đó lột da đầu mình.

Cô tức giận trợn trừng mắt, không cam lòng nhìn Mộ Nhất Phàm, sau đó không làm gì nữa.

Hạ Đông Hải không biết Mộ Nhất Phàm làm cái gì, nhưng thấy Lưu Tinh hành động dị thường, vội hô lên một tiếng: "Lưu Tinh?"

Dứt lời, cơ thể Lưu Tinh xuất hiện vô số vết nứt, máu đen từ từ chảy ra, ngay sau đó, cơ thể cô giống như đóa hoa, tứ phân ngũ liệt mà bắn xuống đất.

Diệp Thụ nhìn thấy Lưu Tinh chết quá thảm thiết, cơ thể không khỏi run lên, đôi mắt bình tĩnh cuối cùng cũng hiện lên nỗi sợ.

Hạ Đông Hải nhìn mảnh thi thể dưới đất, cũng không nén được nỗi sợ hãi, thế nhưng, hắn mau chóng lấy lại tinh thần, muốn dùng dị năng để chạy khỏi nơi này.

Nhưng bọn họ như bị nhốt trong một chiếc hộp trong suốt, dù hắn dùng dị năng hệ phong thế nào, dù có bay phía nào, cũng không thoát khỏi lồng giam này.

Hạ Đông Hải biết mình và Diệp Thụ chết chắc rồi, tức giận ngẩng đầu lên gào thét, lúc này, phía chân trời vọng lên tiếng gào của hắn, trong tiếng gào mang theo sự không cam tâm, như một lời nhắn với những tang thi khác.

Diệp Thụ nghe thấy gào của hắn, nét mặt ảm đạm, nhưng cô không vì vậy mà bỏ cuộc, cô nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, cố gắng dùng dị năng tinh thần để khống chế Mộ Nhất Phàm.

Không ngờ, dị năng tinh thần lại phản lại, đánh vào tinh hạch trong đầu cô, cô đau đớn rên lên thảm thiết, gục trong lòng Hạ Đông Hải, chẳng biết còn sống hay đã chết.

"Diệp Thụ?" Hạ Đông Hải vội ôm lấy cô, ngay sau đó, hắn nhận ra không gian nơi họ đứng mỗi lúc một hẹp hơn.

Con người nghe thấy tiếng tang thi gào thảm thiết, đều quay đầu lại, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai tang thi cao cấp không biết bị thứ gì đè ép, cơ thể càng lúc càng bẹp lại, cuối cùng, máu, ruột, nội tạng trong người bị ép ra ngoài, từ từ bị ép mỏng dẹt như miếng bánh, chết một cách hết sức khó coi.

Mọi người không biết Mộ Nhất Phàm làm thế nào, mà chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết xong ba tang thi cao cấp, có thể thấy dị năng của anh rất cao, có lẽ đã ngoài cấp năm, khiến họ vừa cao hứng vừa sợ hãi.

Thế nhưng, họ không có nhiều thời gian để sợ hãi, từ xa xa vọng lại tiếng tang thi gào.

Tiếng gào lần này có lực uy hiếp rất mạnh, ngay cả con người không có dị năng cũng có thể cảm nhận được tiếng kêu tràn đầy sức mạnh.

Tang thi xung quanh cũng đua nhau gào thét, sau đó, đôi mắt đỏ bừng, đẩy nhanh bước chân đi về phía họ.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng gào thét phía xa xa, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, trong đầu anh có một suy nghĩ mãnh liệt đang điều khiển anh đi giết hết những người còn sống.

Anh biết đây là mệnh lệnh của tang thi vương, vội ra sức lắc đầu, đồng thời tạo kết giới để ngăn cản hiệu lệnh tang thi vương truyền tới, tránh cho bản thân mất đi ý thức.

"Tang thi tới rồi, tang thi tới rồi."

Con người sợ hãi chạy khỏi đây, thậm chí có người đến xe cũng không cần, vội chạy ra khỏi con đường, nhất thời, tình cảnh càng thêm hỗn loạn.

Mấy người Chiến Lôi Cương vừa phóng dị năng mãnh liệt ngăn cản tang thi, vừa lui lại, thế nhưng tang thi giết mãi không xong, hết nhóm này lại tới nhóm khác.

Không bao lâu sau, tiếng gào thét ở đằng xa nhỏ xuống, Mộ Nhất Phàm cũng tham gia vào đội ngũ giết tang thi.

Thế nhưng, con số tang thi vượt xa sức tưởng tượng của họ, với nhóm dị năng giả ít ỏi bọn họ, chỉ có thể ngăn cản tang thi đuổi theo ở một con đường.

Các tang thi khác từ bốn phương tám hướng tràn vào, với năng lực của bọn họ, căn bản không thể giết được nhiều tang thi như vậy.

Chiến Lôi Bình thấy càng ngày càng có nhiều tang thi, giọng đầy nôn nóng: "Anh, cứ đánh như vậy cũng không phải cách, chúng ta mau nghĩ biện pháp chặn đường đi."

Chiến Lôi Cương thu hồi dị năng suy nghĩ một chút: "Đừng đánh nữa, chúng ta cùng rút lui, sau đó tìm một chỗ thích hợp để ngăn cản chúng."

"Vâng."

Những người khác đều thu hồi dị năng lại, theo mọi người chạy về phía doanh địa của Chiến Bắc Thiên, sau đó, họ nghe thấy phía trước phát ra tiếng hét chói tai: "Tang thi, phía trước cũng có tang thi, làm thế nào bây giờ? Chúng ta chết chắc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top