Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

331-340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

★ Chương 331 ★

Trịnh Gia Minh vừa xoay người thì gặp Chiến Nam Thiên chợt hiện tới.

"Muốn chạy cũng không dễ thế đâu."

Chiến Nam Thiên mau chóng phóng ra dị năng hệ hỏa, một cây cột lửa có đường kính ba mét đột nhiên rơi xuống, đánh mạnh về phía Trịnh Gia Minh và nhóm Trang Tử Duyệt.

Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lúc cột lửa rơi xuống, anh vội tạo kết giới phòng ngự trên đỉnh đầu nhóm Trang Tử Duyệt, đỡ lại đòn tấn công hung mãnh.

Đồng thời, anh tạo kết giới bắn ngược lại và khiến tang thi cảm thấy đau đớn gấp bội khiến Chiến Nam Thiên bị bắn ngược ra mấy mét bên ngoài.

Chiến Nam Thiên vội dùng dị năng hệ quang để đứng vững, sau đó đau tới nhíu mày lại.

Hắn sờ mặt, ngạc nhiên, không ngờ kết giới của Mộ Nhất Phàm lại có thể đánh đau hắn được: "Sao có thể như vậy?"

Trước giờ, dị năng của Mộ Nhất Phàm đều không có tác dụng gì với hắn, sao đột nhiên giờ lại có hiệu quả?

Trịnh Gia Minh nhân lúc Chiến Nam Thiên đang ngẩn ra, vội ôm Trang Tử Duyệt rời đi.

Trang Tử Duyệt yếu ớt nâng mí mắt lên, cười giễu: "Trịnh Gia Minh, không phải cậu muốn giết tôi sao? Sao lại không xuống tay?"

Hắn từng tiên đoán được Trịnh Gia Minh giết mình, tuy rằng không thành công, cũng không biết vì lý do gì mà Trịnh Gia Minh lại muốn giết mình, thế nhưng, sau đó tiên đoán đột nhiên thay đổi, từ Trịnh Gia Minh muốn giết hắn, trở thành lặng lẽ ở bên cạnh hắn.

Điều này khiến hắn không thể lý giải nổi.

Theo lý thuyết, những chuyện tiên đoán được nhất định sẽ xảy ra, không thể thay đổi, thế nhưng, từ sau lần hắn gặp Mộ Nhất Phàm, biết được rằng chuyện tiên đoán không nhất thiết sẽ xảy ra, hơn nữa, còn có rất nhiều kết quả bất đồng.

Giống như chuyện của Chiến Nam Thiên, hắn đã tiên đoán được những kết quả khác nhau.

Bước chân Trịnh Gia Minh hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước, ánh mắt nhìn chòng chọc về thông đạo trước mặt, nhạt giọng hỏi: "Anh tiên đoán được tôi muốn giết anh?"

Trang Tử Duyệt cụp mi mắt: "Cứ coi như vậy đi, nếu đúng là như vậy thật, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao cậu muốn giết tôi không?"

"Anh còn nhớ người nấu nướng phụ giúp cho nhà anh không?"

Ánh mắt Trang Tử Duyệt tối đi, trong mắt hiện lên sự đau lòng: "Sao quên được cơ chứ, ngày nào cậu cũng đi theo tôi, cậu cũng biết chuyện này với tôi.."

Nói tới đây, hắn chợt nhớ tới điều gì đó, lập tức hỏi: "Cô ấy là gì của cậu?"

Trịnh Gia Minh liếc mắt nhìn hắn một cái: "Là mẹ tôi."

Trang Tử Duyệt kinh hãi nhìn Trịnh Gia Minh, hé môi ra, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trịnh Gia Minh nói tiếp: "Tôi biết anh không cố ý cắn chết mẹ tôi, thế nhưng trong lòng vẫn không bỏ qua được, bởi đó là người mà tôi yêu thương nhất, cho nên, tôi vẫn luôn tìm cơ hội giết anh, thế nhưng một năm qua ở chung với anh, nhìn anh đêm đêm bị dằn vặt bởi chuyện này, bèn do dự, thậm chí với anh..."

Nói tới đây cậu dừng lại một chút, không nói câu tiếp theo ra, mà nói: "Anh còn nhớ trước kia tôi nói mình làm nhà khảo cổ học không?"

Trang Tử Duyệt không biết vì sao cậu lại đột nhiên hỏi câu này, bèn nói: "Nhớ chứ."

"Hạng mục khảo cổ cuối cùng của tôi, chính là ngôi mộ đế vương này."

Trang Tử Duyệt ngẩn người ra nhìn cậu.

"Lúc đó, chúng tôi tốn rất nhiều thời gian mới tìm được ngôi mộ đế vương này, bởi vì quá vui nên mất cảnh giác, cho nên, lúc tôi và một người đồng nghiệp khác mở quan tài đế vương ra, hít phải một chút hắc khí từ trong mộ bay ra. Lúc đó chúng tôi chỉ nghĩ là bụi thôi, cũng không để ý nhiều, hơn nữa, khi đó cũng không có gì bất thường, mãi đến sau khi trở về, mới từ từ xảy ra vấn đề, chúng tôi càng ngày càng không thể khống chế được ý thức, lại cảm thấy vô cùng đói khát với mùi con người phát ra, cuối cùng, đến chính bản thân mình làm gì cũng không biết."

Trang Tử Duyệt lặng lẽ nghe, không lên tiếng.

"Đến khi tôi tỉnh lại, thì đã nằm trong viện nghiên cứu, bị một đám nghiên cứu viên vây quanh, làm đủ loại thí nghiệm trên cơ thể, rút máu, lấy mẫu virus, ngày nào cũng sống trong đau khổ dằn vặt, sau đó còn có nghiên cứu viên lấy virus từ trên người tôi ra đưa cho bạn mình, bởi vì người bạn của nghiên cứu viên kia muốn giết anh trai để được nắm quyền hành, nên đã tiêm virus vào trong cơ thể anh ta..."

Trang Tử Duyệt càng nghe, càng cảm thấy thật quen thuộc, đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nhìn cậu: "Người anh mà cậu nói kia chính là Mộ Nhất Phàm sao?"

"Đúng vậy, chuyện này là do chính miệng Mộ Nhất Phàm nói cho tôi biết." Trịnh Gia Minh nhếch môi tự giễu: "Anh nói xem rốt cuộc tôi nên hận ai đã hại mẹ tôi? Nếu không phải tôi lây virus ra, tất cả mọi người đã không biến thành tang thi, lúc tôi trốn khỏi viện nghiên cứu, bởi vì không chịu được cơn đói nên đã cắn rất nhiều người, hại mọi người bị lây nhiễm, nếu không như vậy, mẹ tôi đã không phải chết."

Nhất thời Trang Tử Duyệt không biết nói sao cho phải: "Chuyện.. chuyện này cũng không thể trách cậu được."

"Vậy sao, không trách tôi? Thì trách ai đây? Anh? Hay là Mộ Nhất Phàm?"

Trang Tử Duyệt: "........."

Trịnh Gia Minh xốc người lên: "Anh nặng quá, bế mỏi cả tay."

"Cậu có thể thả tôi xuống, tự mình đi."

Trịnh Gia Minh thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: "Đợi đến chỗ bố tôi rồi nghỉ sau."

Trang Tử Duyệt thắc mắc: "Không phải cậu không tìm được bố cậu sao?"

"Ông ấy vẫn luôn ở cùng với Nhất Phàm."

"Nếu cậu đã biết ông ấy ở đâu, sao không tới tìm ông ấy?"

"Trước đó chưa phải lúc."

"Vậy giờ thì sao?"

Trịnh Gia Minh nói đầy sâu xa: "Giờ đã đến lúc dẫn người về ra mắt ông ấy rồi."

Trang Tử Duyệt mỉa mai: "Dẫn tôi về, là muốn nói cho ông ấy biết, ai đã giết bạn đời của ông ấy sao?"

Trịnh Gia Minh không nói gì.

Ở bên kia, không bao lâu sau khi Trịnh Gia Minh đi, Chiến Nam Thiên lấy lại tinh thần, vốn muốn đuổi theo giết chết, nhưng cuối cùng cơ quan lại bắt đầu vận hành.

Chiến Nam Thiên và Mộ Nhất Phàm đứng yên tại chỗ không dám lộn xộn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, chỉ nghe thấy khắp mộ đế vương vang lên những tiếng ù ù.

Nhóm dị năng giả và tang thi đang chiến đấu với nhau nhận thấy xung quanh có điểm khác thường, vội dừng động tác lại, ngay sau đó, tất cả bức tường ở xung quanh đột nhiên nâng lên trên, trở thành một nơi hết sức rộng rãi, thậm chí không thể nhìn thấy đích cuối của địa cung, ngay cả căn phòng đám Mao Vũ ở trước đó cũng được sáp nhập vào một chỗ.

Mọi người sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chiến Bắc Thiên trước đó bị cánh cửa vàng đồng ngăn lối đi, giờ vội chạy về phía Mộ Nhất Phàm, không ngờ, lại bị một nguồn năng lượng vô danh đánh bật trở về, cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Bắc Thiên." Mộ Nhất Phàm lo lắng chạy tới, không ngờ, cũng lại bị một nguồn năng lượng vô danh bắn ngược trở về.

Chiến Nam Thiên nhân cơ hội lao tới, dùng dị năng đánh về phía Mộ Nhất Phàm.

"Mộc Mộc, cẩn thận."

"Mami, cẩn thận."

"Mộ Nhất Phàm, cẩn thận."

Rất nhiều người lo lắng thốt lên.

Mộ Nhất Phàm cũng cảm nhận được nguy hiểm, anh dùng dị năng hệ quang để nhanh chóng xoay người, đồng thời, tay phải phóng ra kết giới, giống như đập cầu lông, cố hết sức đập trả Chiến Nam Thiên lại.

Bởi vì không kịp tránh né mà Chiến Nam Thiên kêu thảm thiết, nhất thời, cả người bắn ra ngoài, ngay sau đó lại bị năng lượng vô danh kia đánh bật trở về, nặng nề ngã xuống đất.

Bởi Mộ Nhất Phàm có tạo kết giới nâng cao cảm giác đau lên gấp bội, ngay lập tức, Chiến Nam Thiên đau tới không vực được người dậy, giống như bao nhiêu đau đớn mà trước đó không cảm nhận được lúc này đều dồn lên cơ thể, khiến hắn không nhấc người lên nổi.

"Tại sao?" Chiến Nam Thiên cố nén cơn đau mà chống hai tay lên đất: "Sao dị năng của mày đột nhiên lại có tác dụng với tao?"

Mộ Nhất Phàm không ngốc tới mức đi giải thích chuyện này, cũng không ngốc tới mức để mặc hắn kéo dài thời gian, anh nhân lúc Chiến Nam Thiên không cử động được, nhanh chóng đi tới trước mặt Chiến Nam Thiên, nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cây kiếm ánh sáng, đâm vào trong đầu Chiến Nam Thiên.

Sao Chiến Nam Thiên có thể để anh dễ dàng thực hiện như vậy, ngay lập tức hắn dùng dị năng quang ám để đánh Mộ Nhất Phàm văng ra.

Mộ Nhất Phàm từng bị trúng chiêu này một lần, cho nên, lúc Chiến Nam Thiên phóng ra dị năng, anh vội vã lui lại, để tránh khỏi cuối cùng đến một miếng vải che thân cũng không còn.

Chiến Nam Thiên nhanh chóng đứng dậy.

Sau khi Mộ Nhất Phàm tránh khỏi dị năng của hắn, lại một lần nữa ra đòn tấn công, anh phóng ra dị năng hệ kim trong suốt trong không gian đang đứng, khiến xung quanh như trở thành một nơi đầy những tia hồng ngoại, chỉ cần Chiến Nam Thiên đụng phải những sợi dây trong suốt kia, sẽ lập tức bị thương.

Chiến Nam Thiên vừa đứng lên, đã bị sợi cước sắc bén bên cạnh cắt vài lọn tóc.

Chiến Nam Thiên thấy tóc rơi xuống, liền biết Mộ Nhất Phàm vừa đụng tay đụng chân làm gì đó, hắn lập tức dùng dị hỏa để đun nóng chảy những sợi cước xung quanh.

Mộ Nhất Phàm thấy hỏa khắc kim, lập tức vừa dùng dị năng hệ kim, đồng thời dùng dị năng hệ phong vừa sao chép được từ trên người Trang Tử Duyệt để tấn công về phía Chiến Nam Thiên.

Dị hỏa của Chiến Nam Thiên không những bị ép trở lại, mà cơ thể và mặt đều bị ngọn gió trong đó có mang theo vài sợi cước đâm xuyên qua tạo thành vô số lỗ nhỏ, giống như một tổ ong, gương mặt đầy những chấm đen nhỏ.

Thế nhưng, trên trán hắn bóng loáng, hiển nhiên đã dùng dị năng để bảo vệ nơi yếu ớt này.

Chiến Bắc Thiên đứng ở bên ngoài thấy dị năng của Mộ Nhất Phàm có tác dụng với Chiến Nam Thiên, liền thở phào một hơi.

Chiến Nam Thiên lau sạch máu đen chảy ra trên gương mặt, lạnh lùng nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm.

Từ sau khi dị năng của Mộ Nhất Phàm có thể đả thương hắn, hắn bị đánh liên tục, đến cơ hội để phản kích cũng không có.

"Graooooo!"

Đột nhiên Chiến Nam Thiên gầm lên một tiếng, sau đó, cơ thể biến về hình dạng tang thi.

★ Chương 332 ★

Mộ Nhất Phàm trông thấy bộ dạng tang thi của Chiến Nam Thiên, cũng biến trở về dáng vẻ tang thi.

Những dị năng giả lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tang thi của Mộ Nhất Phàm, ánh mắt hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên gầm một tiếng, hóa thành một luồng sáng trắng, hung mãnh tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cũng hóa thành luồng sáng trắng lao về phía Chiến Nam Thiên, lúc này, hai luồng sáng điên cuồng đụng vào nhau, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, sóng rung mạnh đến nỗi phá tan nguồn năng lượng vô danh bao xung quanh họ, sau đó lại quật ngã những người và tang thi đứng bên ngoài quan sát xuống đất.

Có người sợ hãi than: "Sức.. sức mạnh quá."

Hai luồng sáng không còn bị năng lực vô danh trói buộc nữa, không kiêng kị gì mà phóng ra dị năng.

Bởi Mộ Nhất Phàm lo mình sẽ làm tổn thương tới những người xung quanh, cho nên không dám dùng hết sức lực, khí thế từ từ giảm xuống.

Chiến Nam Thiên nhân cơ hội mà ra đòn tấn công chí mạng với Mộ Nhất Phàm.

Chiến Bắc Thiên thấy vậy, lập tức ra lệnh cho toàn bộ dị năng giả rút lui khỏi mộ đế vương.

Các tang thi khác thấy dị năng giả muốn rời đi, bọn chúng mạnh mẽ tấn công về phía dị năng giả, nhóm dị năng giả không thể làm gì hơn là vừa đánh vừa lui.

Chiến Bắc Thiên biến mất khỏi vị trí, xuất hiện ở chỗ dị năng giả và tang thi.

Tang thi thấy Chiến Bắc Thiên, vội dừng tấn công mà lui sang một bên, không dám tiến lên chịu chết.

Đột nhiên, rầm một tiếng, hơn trăm con tang thi ở đội ngũ phía sau bị nổ thành vụn, tất cả tang thi vừa sợ vừa hãi, ngẩng đầu nhìn lên hai tang thi vương đang đấu trên cao.

Ngay sau đó, lại một luồng sáng hắc bạch giao hòa bắn tới, tốc độ rất mau lẹ, khiến đám tang thi đến cơ hội để phản ứng cũng không có, vừa rầm một tiếng đã nổ tung, lại hơn trăm tang thi nữa chết!

Đám tang thi đều biết luồng sáng hắc bạch kia là dị năng của lão đại chúng nó đánh tới, đều lộ vẻ sợ hãi, không khỏi chạy lui về phía sau.

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: "Còn không mau rời khỏi đây đi."

Đám tang thi ngẩn ra, thấy Chiến Bắc Thiên không ra tay với mình, vội chạy về phía cổng mộ đế vương.

Trương Hoắc thấy đám tang thi chạy đi hết cả, vội hỏi Phan Nhân Triết đứng bên cạnh: "Anh Nhân, chúng ta phải làm gì đây? Ở lại đây hay ngăn những tang thi khác?"

Phan Nhân Triết nhìn qua đám tang thi đã bị nổ thành tro vụn: "Rời khỏi đây trước rồi tính sau."

Giờ Chiến Nam Thiên phát điên rồi, ngay cả người của mình cũng không nhận ra, bọn họ mà ở lại đây thì chỉ có nước chờ chết.

Đám Trần Khải Hào do dự một chút, cũng theo các tang thi khác chạy khỏi nơi này.

Thế nhưng, bọn họ mới chạy được hai bước, một cột sáng màu trắng đen từ trên không giáng xuống, đánh về phía đám tang thi chạy phía trước, rầm một tiếng, mấy trăm tang thi bị nổ thành vụn.

Sau đó, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng: "Không có lệnh của tôi, không ai được đi cả."

Đám tang thi hoảng sợ nhìn về phía luồng sáng trắng trên đó.

Chúng nó ở đây không những không làm được gì, còn sẽ bị nổ tung, chết một cách vô ích như thế, mà nếu bọn chúng rời khỏi đây, lại có thể đuổi theo giết dị năng giả, đây không phải chuyện tốt hay sao? Sao không cho chúng nó đi.

Không cho chúng nó đi thì thôi, vẫn có thể trực tiếp ra lệnh, nhưng sao lại phải dùng cách tàn bạo như thế để ngăn cản chứ?

Chiến Nam Thiên hung dữ quát: "Mau tiến lên tấn công Chiến Bắc Thiên cho tôi."

Đám tang thi nhìn Chiến Bắc Thiên, nhưng không ai dám động thủ.

Ngay cả nhóm Phan Nhân Triết cũng có vẻ do dự, bởi vì chúng nó vừa xông lên chưa đầy ba giây, chắc chắn sẽ chết.

Chiến Nam Thiên thấy chúng nó không hành động, lập tức tấn công về phía chúng nó.

Đám tang thi thấy dị năng bắn tới, nhất thời trợn trừng hai mắt, giờ muốn chạy đã không còn kịp, chỉ có thể trợn to mắt nhìn dị năng bắn về phía mình, thậm chí có tang thi sợ đến mức đôi chân run lên, bởi vì bọn chúng không muốn chết.

Ngay khi dị năng chỉ còn cách chúng nó độ hai thước, đột nhiên, tia sáng hắc bạch nổ tung, phát ra ánh sáng chói mắt vô cùng, chúng nó vội đưa tay lên che mắt.

"Mọi người còn không mau chạy đi." Một giọng nói trong hai nguồn sáng đột nhiên cất lên.

Tất cả tang thi vội lấy lại tinh thần, theo bản năng cầu sinh, liền dùng dị năng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đám Phan Nhân Triết cũng không do dự gì nữa, theo các tang thi khác chạy ra khỏi mộ đế vương.

Sau khi chạy ra khỏi mộ đế vương, Trương Hoắc không thể tin nói: "Trời ơi, lão đại điên rồi à, ngay cả chúng ta mà cũng muốn giết."

Đòn tấn công cuối cùng lúc nãy, chính là đánh về phía bọn chúng, nếu không... nếu không có Mộ Nhất Phàm đỡ đòn thay bọn chúng, chỉ e giờ bọn chúng không còn cơ hội đứng ở đây nữa.

Chân mày Trần Khải Hào nhíu chặt lại: "Anh Nhân, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây, nên rời khỏi đây, hay là chiến đấu với dị năng giả?"

Cậu ta nhìn thoáng qua về phía dị năng giả ở cách đó không xa.

Phan Nhân Triết nheo mắt lại: "Trước mắt chúng ta qua bên cạnh chờ, nếu như.."

Hắn dừng lại một chút, đoạn nói: "Nếu như lão đại đánh thắng đám Mộ Nhất Phàm, vậy chúng ta đi đối phó với dị năng giả, còn nếu như đám Mộ Nhất Phàm thắng, chúng ta mau chóng rời khỏi núi Táng Long."

Trương Hoắc giận dữ hỏi: "Không báo thù cho Lưu Vũ sao?"

Phan Nhân Triết chợt hạ giọng xuống: "Muốn báo thù thì cũng phải xem tình huống thế nào đã, cậu tự xem xem giờ chúng ta còn bao nhiêu tang thi?"

Mới ban nãy bọn chúng bị dị năng của lão đại đánh liên tục ba lần, hơn một ngàn tang thi giờ chỉ còn một nửa, còn phải đối phó với hơn hai ngàn dị năng giả, chúng không phải đối thủ của dị năng giả, xông lên chẳng khác nào đi chịu chết.

Trương Hoắc vừa sốt ruột vừa bực mình: "Vậy....."

Phan Nhân Triết cắt ngang lời cậu ta: "Đợi đi."

Trương Hoắc đành phải nén lửa giận, ngoan ngoãn theo đội đi tìm nơi ngồi chờ.

Bên trong mộ đế vương, Mộ Nhất Phàm cũng không còn kiêng dè gì, lại một lần nữa phóng dị năng mạnh nhất ra.

Đủ loại dị năng mạnh mẽ khiến Chiến Nam Thiên không kịp phản ứng, huống hồ Chiến Bắc Thiên cũng tham gia vào, Chiến Nam Thiên càng liên tục phải lui bước, đến đánh trả cũng không nổi.

Đúng lúc này, có một bóng người từ sâu trong mộ chạy ra.

Chiến Nam Thiên liếc mắt nhìn người vừa chạy ra là Thiên Nam, vội lao tới, muốn bắt lấy đối phương, không ngờ đối phương lại lấy ra một chiếc bùa có phát ra hồng quang nhàn nhạt.

Hắn cả kinh, vội dừng bước, tìm một khoảng cách an toàn rồi dừng lại, nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt âm trầm.

Thiên Nam rảo bước tới bên cạnh nhóm Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên liếc mắt nhìn về phía Thiên Nam, cười nhạt: "Xem ra bọn mày đã biết được thân phận của nó."

Trong mắt Thiên Nam hiện lên vẻ nghi hoặc?

Chiến Nam Thiên nói là mấy người Chiến Bắc Thiên đã biết được thân phận của cậu sao?

Thân phận của cậu mà Chiến Nam Thiên chỉ tới là gì chứ?

Chẳng lẽ là thân phận hiện giờ của cậu?

Trong lòng Thiên Nam có chút căng thẳng.

Cậu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, nhưng Chiến Bắc Thiên không nhìn cậu, cùng Mộ Nhất Phàm thẳng tay tấn công về phía Chiến Nam Thiên.

Mặt Chiến Nam Thiên biến sắc, trong mắt vụt qua tia hung hãn, không tiếp tục chiến đấu cùng hai người họ nữa, đổi thành vừa trốn vừa ngưng kết sức mạnh cường đại.

Lúc Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên cùng tấn công tới, hắn liền phóng năng lượng thôn phệ mạnh mẽ ra ngoài, sau đó, có ánh sáng chói mắt chiếu sáng khắp địa cung, rồi bóng tối đáng sợ lập tức ập tới.

Chỉ cần là nơi bị bóng tối bao phủ, sẽ lập tức bị an mòn, khiến tất cả mọi vật bị nuốt vào trong bóng tối, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian này được nữa.

Mộ Nhất Phàm hoảng hốt, vội dùng tốc độ nhanh nhất để tạo kết giới phòng thủ, lo lắng hô: "Bắc Thiên, anh mau dẫn Thiên Nam rời khỏi đây đi."

Chiến Bắc Thiên lập tức phóng ra dị không gian để bao lấy Thiên Nam, sau đó sử dụng dị năng dịch chuyển trong nháy mắt, đưa cậu ta ra bên ngoài mộ.

Một giây sau, núi Táng Long rung lên kịch liệt.

Dị năng giả đứng bên ngoài mộ đế vương vội chạy ra đỡ lấy người, ngạc nhiên thắc mắc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mặt đất lại rung dữ như vậy? Có phải bên trong đã xảy ra chuyện gì không?"

Chiến Lôi Bình thấy Thiên Nam đi ra, lập tức đi tới hỏi: "Thiên Nam, Bắc Thiên với Nhất Phàm đâu rồi?"

"Bọn họ.." Thiên Nam chỉ chỉ vào bên trong.

"Trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thiên Nam lấy giấy bút ra viết: Cháu chỉ biết mặt đất rung động dữ dội như vậy là do Chiến Nam Thiên làm ra.

Chiến Lôi Bình nhìn thấy ba chữ Chiến Nam Thiên, đau lòng thở dài một hơi.

Thiên Nam vỗ vỗ vai của ông: "Đừng.. đừng đau lòng."

Chiến Lôi Bình cười khổ.

Bên trong mộ đế vương, sau khi Chiến Bắc Thiên đưa Thiên Nam ra ngoài, liền đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm.

Cùng lúc này, sức mạnh thôn phệ phá tan kết giới của Mộ Nhất Phàm, áp sát về phía bọn họ, năng lượng mạnh tới nỗi khiến con người không thở nổi, thậm chí dường như dị năng cũng bị áp chế, không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.

Chiến Bắc Thiên vội bảo vệ Mộ Nhất Phàm ra phía sau, trong khoảnh khắc sức mạnh thôn phệ ập tới, hắn vội giơ tay lên, lòng bàn tay chợt phóng ra một nguồn sức mạnh khổng lồ khiến con người ta kinh hãi, tựa như vòi rồng giật cấp mười lao ra, vừa nhanh vừa mạnh, giống như vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống và sét đánh, bên tai chỉ còn những tiếng nổ rầm rầm rầm rầm, như muốn trời long đất lở, như muốn hủy thiên diệt địa, cản lại năng lực ánh sáng và bóng tối.

Hai năng lượng khổng lồ gặp nhau, cả ngôi mộ đế vương nhất thời rung chuyển dữ dội, khắp nơi là những tiếng sụp đổ, mà tình hình bên ngoài mộ đế vương còn nghiêm trọng hơn, mặt đất lõm xuống, cây cối bật gốc, từng tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống.

★ Chương 333 ★

Trần Hạo vội dùng kết giới để đỡ lấy những tảng đá lăn từ trên đỉnh núi xuống, đẩy tảng đá sang một bên, tránh cho mọi người bị thương.

Mao Vũ thấy tình hình bất ổn, vội bảo Vương Băng dẫn mọi người rời khỏi mộ đế vương.

Tôn Tử Hào nghe vậy, vội nói: "Giờ đi luôn á? Nhưng mà, không phải lão đại bảo chúng ta bắt mấy tang thi cao cấp về viện nghiên cứu sao? Sao không nhân lúc hỗn loạn mà bắt lấy bọn chúng?"

Trước khi tới núi Táng Long, Chiến Bắc Thiên có ra lệnh riêng cho họ, để họ liên thủ với nhóm Trần Hạo bắt sống mấy tang thi cao cấp về, hơn nữa, còn chỉ rõ tốt nhất là bắt Phan Nhân Triết, Trương Hoắc, Lý Uy, Trần Khải Hào và Á Uy về.

Đây cũng là một trong những lý do lúc ở trong mộ Chiến Bắc Thiên không giết đám Phan Nhân Triết, cho bọn chúng chạy đi, làm như vậy là muốn thông qua tang thi cao cấp, nghiên cứu ra thuốc có tác dụng, từ đó giải trừ virus trên người Mộ Nhất Phàm.

"Muốn bắt tang thi thì cũng phải xem tình hình thế nào đã chứ, giờ chúng ta giữ mạng mình còn khó, tốt nhất là rời khỏi núi Táng Long rồi tính sau."

Tôn Tử Hào thấy mọi người đứng còn không vững, đành phải gật đầu.

Ở nhóm tang thi bên kia, Trương Hoắc thấy các dị năng giả được rất nhiều người giống hệt nhau bế đi, vội lên tiếng: "Anh Nhân, anh mau nhìn xem, đám dị năng giả bỏ đi rồi kia, chúng ta có nên nhân cơ hội này tấn công bọn chúng không?"

Phan Nhân Triết hờ hững liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu tự xem lại tình cảnh mình bây giờ đi."

Trần Khải Hảo nói: "Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi thì hơn."

Lúc ở trong mộ đế vương, Chiến Nam Thiên đã cho nổ hết mấy tang thi dị năng hệ phong, cho nên giờ bọn chúng không thể bay được, chỉ có thể đổ bộ xuống núi.

Phan Nhất Triết gật đầu, dẫn theo một nhóm tang thi đi xuống chân núi.

Bên trong mộ đế vương, Mộ Nhất Phàm bị ánh sáng chói mắt và gió lốc thổi mạnh khiến không thể mở to mắt, hai bên tai là những tiếng vang đinh tai nhức óc.

Khiến anh ngạc nhiên nhất là, lúc gió lốc tạt vào mặt, thế mà anh lại cảm thấy đau đớn, giống như gió mùa đông thổi vào người lạnh buốt, da bong tróc những mảng nhỏ, khắp người từ trên xuống dưới nơi nào cũng đau.

Hơn nữa, còn có rất nhiều tia sáng gì đó thổi vào người, sau khi cắt vào da thịt, miệng vết thương thế mà không thể lành lại được.

Đây rốt cuộc là dị năng gì chứ?

Chiến Bắc Thiên có dị năng như vậy từ lúc nào?

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới điều gì đó, vội hỏi: "Bắc Thiên, có phải anh lĩnh hội không gian phong bạo rồi không?" (Phong bạo: gió lốc)

"Ừ."

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng đáp, sau đó lại tăng lực đè nén sức mạnh của Chiến Nam Thiên xuống.

Hai sức mạnh cường đại xung đột lẫn nhau, cuối cùng, tạo thành một vụ nổ lớn, sóng khí mạnh đến nỗi hai bên đều bị rung chấn đánh bật ra ngoài.

Mộ Nhất Phàm vội dùng kết giới để bảo vệ anh và Chiến Bắc Thiên, mới không bị rung chấn gây tổn thương.

Chiến Bắc Thiên ôm lấy Mộ Nhất Phàm, phóng ra dị không gian để trung hòa một phần uy lực của sóng khí, đợi đến khi bước chân họ vững lại rồi, thì đã bị sóng khí đánh bật vào sâu trong mộ, cách mộ đế vương mấy cây số.

Qua hồi lâu, sóng khí mãnh liệt mới từ từ lắng xuống.

Mộ Nhất Phàm thở phào một hơi: "Thần linh ơi, đấy là không gian phong bạo đó hả? Uy lực mạnh khủng khiếp, lúc dị năng đánh vào người, cả người em đau ơi là đau, nếu đánh vào người thường, chết chắc luôn ấy, anh xem, sau khi bị tạt qua, vết thương trên người không thể lành lại này, phải rồi, anh lĩnh hội dị năng này từ khi nào thế? Với cả, anh chưa dùng hết sức đâu phải không? Nếu như dùng hết sức, uy lực không chỉ có vậy."

Uy lực của không gian phong bạo hủy thiên diệt địa, chắc chắn không chỉ dừng ở mức như vậy.

Chiến Bắc Thiên lấy quần áo từ trong không gian ra đưa cho Mộ Nhất Phàm mặc vào: "Anh lĩnh hội từ trước khi tuyết tan, ban nãy anh còn chưa sử dụng hết một cấp của nó."

Đây cũng là lý do vì sao hắn không dám sử dụng tới, mới chỉ là cấp một thôi, mà uy lực đã mạnh tới vậy, nếu như dùng tới cấp hai hoặc cấp ba trở lên, chỉ e cả một thành phố sẽ bị hủy hoại trong tay hắn.

"Còn chưa hết một cấp?"

Tuy rằng Mộ Nhất Phàm đã biết được uy lực của không gian phong bạo, nhưng nghe Chiến Bắc Thiên nói xong, vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Nhưng giờ không phải lúc để anh kinh ngạc, anh lấy lại tinh thần, vội nói: "Không biết Chiến Nam Thiên thế nào rồi, chúng ta mau đi tìm hắn đi."

"Ừ."

Chiến Bắc Thiên dẫn anh đi tới nơi trước đó họ chiến đấu cùng với Chiến Nam Thiên.

Lúc này, cung điện đã không còn vẻ tráng lệ nguy nga như trước, mà chẳng khác nào những sơn động, sau khi những bức tường vàng đồng bị ăn mòn, chúng trở nên đen kịt, giống như được sơn nước màu đen.

Mộ Nhất Phàm kinh hãi than: "Địa cung này vững chắc thật đấy, bị tấn công mạnh như vậy, mà chỉ bị phá hỏng lớp ngoài thôi, mà đúng rồi, Chiến Nam Thiên đâu?"

Chiến Bắc Thiên nhìn xung quanh: "Chắc hắn giống chúng ta, bị đánh vào sâu bên trong."

Gian mộ thất vẫn giống như trước khi tới, không có bất cứ thay đổi nào, cũng không vì trận chiến kịch liệt trước đó mà bị tổn hại.

Thế nhưng, chiếc quan tài trước đó bị đánh khảm lên trên trần, đã bị rơi xuống dưới đất.

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm giật nảy mình, chỉ tay về bóng người đứng trong góc mộ thất: "Kia là Chiến Nam Thiên sao?"

Người đứng trong góc mộ không có tóc, trên người cũng chỉ có mấy miếng vải vụn, mà phần da không có vải che chắn đã bị ăn mòn mất, chỉ còn lớp thịt đen, trông vô cùng kinh dị, thậm chí có một số nơi còn có thể nhìn thấy xương cốt bên trong thịt.

Cũng bởi vì như vậy, nên nhất thời Mộ Nhất Phàm không thể nhận ra đối phương là ai, chỉ có thể thông qua cặp mắt đỏ ngầu kia mà đoán đó là Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên không may mắn như bọn họ, hắn không có kết giới hay dị năng phòng thủ để bảo vệ mình, cũng không biết năng lực của đối phương mạnh tới mức có thể ngăn chặn dị năng thôn phệ mình phóng ra, cho nên, lúc bị sóng khí bắn ngược trở về, một phần nhỏ uy lực dị năng hắn phóng ra bắn ngược lại vào người hắn, dẫn tới da thịt trên người bị ăn mòn.

Cũng may mà hắn có dị năng hệ ánh sáng bảo vệ cơ thể, nếu không, giờ có lẽ chỉ còn mỗi khung xương.

Chiến Nam Thiên thu hồi vẻ yếu đuối, hắn nhận thấy có người tới gần, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chiến Bắc Thiên ôm eo Mộ Nhất Phàm đang bay lên không, trong mắt hiện lên tia cảnh giác và mỉa mai.

"Chiến Bắc Thiên, tao không ngờ mày lại thích tao, thích thân thể tao tới vậy, nếu biết trước mày thích tao đến thế, kiếp trước tao đã nện chết mày."

Nói rồi, miệng hắn phát ra tiếng cười rùng rợn điên cuồng, lúc này đây, hắn hệt như ma quỷ dưới địa ngục.

Chiến Bắc Thiên thẳng tay phóng một lưỡi chém không gian ra.

Chiến Nam Thiên vội vã tránh ra, mỉa mai nói: "Tức à? Kiếp trước mày thề non hẹn biển với Dung Nhan, muốn kết hôn với Dung Nhan, có phải vì mày không có được tao, để tao không thể theo đuổi được Dung Nhan, nên mày mới ở cùng với cô ta phải không?"

Đương nhiên, chuyện này hắn cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, chứ cũng không thật sự tin rằng kiếp trước Chiến Bắc Thiên lại thích mình.

Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật: "Mất hết mặt mũi rồi."

Sao nam chính có thể thích Mộ Nhất Phàm nguyên chủ được cơ chứ.

Thế nhưng, đúng là giờ Chiến Nam Thiên chẳng còn mặt mũi nào, bởi vì lúc này mặt hắn đã chẳng còn da, ngay cả răng và hàm cũng đều lộ ra ngoài, hết sức xấu xí, nào còn vẻ ôn hòa nhã nhặn như trước kia.

Ánh mắt u ám của Chiến Nam Thiên dừng trên người Mộ Nhất Phàm: "Mộ Nhất Phàm, tao rất tò mò rốt cuộc mày là ai, từ lúc mày có được cơ thể tao, dị năng không những không giống với kiếp trước, lại còn có bản lĩnh khiến Chiến Bắc Thiên thích mày."

Trước khi Chiến Bắc Thiên quyết định bỏ Dung Nhan đi cứu Mộ Nhất Phàm, hắn vẫn cho rằng người Chiến Bắc Thiên thích là Dung Nhan, dù cho mấy người Chiến Quốc Hùng đều biết Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên là một cặp, thế nhưng hắn vẫn ôm thái độ nghi ngờ, mãi đến khi Chiến Bắc Thiên vì cứu Mộ Nhất Phàm, mà không màng tới sự sống chết của Dung Nhan, hắn mới thực sự tin đó là sự thật.

Cho nên, hắn rất tò mò không biết rốt cuộc linh hồn nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm kia là ai.

Còn có Chiến Bắc Thiên, sao đột nhiên hắn lại có sức mạnh lớn tới như vậy, có thể chống đỡ dị năng thôn phệ của hắn.

"Tao là ai không cần phải nói cho mày biết."

Chiến Nam Thiên cười nhạt: "Mộ Nhất Phàm, mày thực sự cho rằng tao không đánh lại được mày sao? Nếu mày có bản lĩnh, thì một chọi một xem nào."

Trước đó hắn không dùng năng lực thôn phệ để tấn công Mộ Nhất Phàm, là bởi vì chính hắn cũng không biết rốt cuộc năng lực này mạnh tới đâu, liệu có thể nuốt trọn chính hắn không.

Thế nhưng giờ hắn không còn nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ có năng lực thôn phệ này, mới có thể đánh lại Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên, chỉ cần hai người bọn chúng chết đi, dù phải trả giá cao cỡ nào cũng được, dù có phải chết cùng cả thế giới này, hắn cũng không tiếc nuối.

Mộ Nhất Phàm bắt được ánh nhìn âm hiểm trong mắt Chiến Nam Thiên, không để hắn có thời gian để chữa lành cơ thể, anh thấp giọng nói một câu "Tìm cơ hội để Chiến Nam Thiên bị hút vào trong không gian phong bạo của anh", sau đó kéo bàn tay đang ôm bên hông mình ra, lao về phía Chiến Nam Thiên.

★ Chương 334 ★

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm lao tới, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười tàn bạo, trên gương mặt chỉ còn máu thịt mơ hồ, trông hết sức dữ tợn, một giây sau, hắn liền phóng năng lượng đã ngưng kết trong lòng bàn tay từ lâu ra ngoài, đánh mạnh về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm đã chuẩn bị từ trước, sau khi rời khỏi Chiến Bắc Thiên, việc đầu tiên anh làm là dùng dị năng hệ kim tạo thành một khiên chắn trong suốt, sau đó lại ngưng kết dị năng hệ ánh sáng lên mặt trên tấm lá chắn, cuối cùng dùng kết giới phòng ngự bao quanh hai lớp dị năng lại, tạo thành tấm lá chắn phòng thủ dày ba lớp.

Đồng thời trong lúc dị năng của Chiến Nam Thiên đánh tới, anh la to một câu: "Uy lực tấn công của dị năng giảm đi."

Dứt lời, nhất thời uy lực tấn công của dị năng thôn phệ giảm đi hai cấp, ngay cả tốc độ cũng có vẻ chậm lại.

Gương mặt Chiến Nam Thiên có vẻ giật mình, nghĩ tới ban nãy Mộ Nhất Phàm có chạm vào người Trang Tử Duyệt, nhất định là khi đó đã sao chép dự ngôn và dị năng hệ phong cùng một lúc, cho nên dị năng của hắn mới giảm bớt uy lực chỉ vì một câu nói của Mộ Nhất Phàm, cũng không biết có sao chép được dị năng tiên đoán hay không nữa.

Ánh mắt hắn tối đi, lúc đánh dị năng thôn phệ về phía Mộ Nhất Phàm, hắn lập tức tăng tốc độ tấn công, không cho Mộ Nhất Phàm có cơ hội phản ứng.

Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lập tức dùng dị năng hệ quang để lui về phía sau, đồng thời, lại một lần nữa tạo lá chắn phòng thủ, sau đó, anh ngừng lui bước, đổi thành vừa xông lên vừa đỡ lấy đòn tấn công, còn phóng ra một lưỡi chém gió về phía Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên lập túc dùng dị năng hệ ám nuốt lấy lưỡi chém gió, ngay tức thì, hai người khó phân thắng bại, khắp không gian đều là tiếng dị năng đánh vọng về.

Chiến Bắc Thiên nhìn hai tia sáng đánh nhau khó phân trên dưới, khẽ chau mày, đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, đột nhiên, có người la to "Nhất Phàm!".

Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói của Mộ Duyệt Thành, vội vã ngừng chiến đấu, lui về bên cạnh Chiến Bắc Thiên, anh thấy ngoài cửa có hai người đang đứng, một người là Mộ Duyệt Thành vừa cất tiếng gọi anh, mà người còn lại là Vương Băng.

Vương Băng vừa nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, liền hưng phấn vẫy vẫy tay: "Mami, mami, con là phân thân nè."

"......" Mộ Nhất Phàm dời đường nhìn từ chỗ Vương Băng qua Mộ Duyệt Thành, lo lắng nói: "Bố, sao bố lại ở đây?"

Mộ Duyệt Thành làm như không nghe thấy Mộ Nhất Phàm bắt chuyện, ông đi về phía Chiến Nam Thiên, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, lại cất tiếng gọi: "Nhất Phàm."

Mộ Nhất Phàm thấy Mộ Duyệt Thành gọi Chiến Nam Thiên là Nhất Phàm, anh giật mình, há miệng ra, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Chiến Bắc Thiên cũng không làm bất cứ hành động gì, chỉ lặng lẽ nhìn xem Mộ Duyệt Thành muốn làm gì.

Trong mắt Chiến Nam Thiên lộ ra vẻ đề phòng, rất cảnh giác với sự xuất hiện đột ngột của Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành nhìn ra Chiến Nam Thiên cảnh giác với mình, lúc hai người họ còn cách nhau chừng ba thước, ông dừng bước, đoạn nói: "Lần đầu tiên con nói qua điện thoại với ta rằng con là Mộ Nhất Phàm, quả thực ta không mấy tin lời con nói, dù sao thì con vẫn luôn muốn giết Nhất Hàng, lại dùng thân phận người khác để xuất hiện trước mặt ta, bảo ta tin là chuyện không thể nào. Thế nhưng, những lời con nói khiến người làm cha ta đây thật sự xúc động, khiến ta nhận ra trước đây mình đã lãng quên đi đứa con trai thế nào, cũng tự ý thức được mình không có trách nhiệm của một người làm cha."

Nói tới đây, gương mặt ông lộ vẻ khổ sở và kích động: "Thế nhưng, lần trước, sau khi nói chuyện một hồi với con, ta đã bắt đầu âm thầm quan sát con, mà nhất cử nhất động cũng như ánh mắt của con khiến ta càng ngày càng tin tưởng con chính là con trai ta, là con trai cả của ta, Mộ Nhất Phàm, bởi vì chỉ có mỗi con, mới có thể biết rõ những chuyện riêng giữa hai cha con ta. Ta có lỗi với con, là người cha này đã không chú ý tới con, để con không được bình thản lớn lên, cũng để con phải chịu rất nhiều oan ức dằn vặt, là lỗi của ta cả."

Giọng Mộ Duyệt Thành từ kích động trở nên nghẹn ngào, cuối cùng, ông quay đầu đi lau lau đôi mắt nhòe ướt, nói tiếp: "Nếu không vì ta, tính tình của con đã không trở nên âm trầm như vậy, Triệu Vân Huyên và Nhất Hàng cũng không có cơ hội hạ độc con, tiêm virus vào cơ thể con, cho nên, con muốn trách thì cứ trách ta đi, trong lòng con có oán hận tức giận gì, thì cứ đổ lên người ta đi, mong rằng như vậy có thể bù đắp được phần nào những sai lầm trước kia của ta."

Nghe mấy lời này xong, trong mắt Chiến Nam Thiên không còn đề phòng nhiều như trước, mà lại sinh ra cảm giác phức tạp, hắn sống hai kiếp người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Mộ Duyệt Thành đau lòng cúi đầu nhận sai.

"Đồng thời, ta cũng mong con thu tay về, đừng làm tổn thương tới nhân loại nữa, bọn họ chưa từng làm chuyện gì tổn thương con, người làm tổn thương con là Triệu Vân Huyên và Nhất Hàng, mà giờ bọn họ cũng đã gặp báo ứng rồi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa, còn có ta, ta cũng bằng lòng chịu sự trừng phạt cho những chuyện trước đây mình đã làm sai."

Lời này khiến Chiến Nam Thiên không khỏi nhớ tới cái chết của Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng, khiến hắn nhếch môi lên.

Mới đầu, lúc hắn biết tin Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên bị trục xuất khỏi thành B, liền chạy ngay tới, vừa hay nhìn thấy cảnh bọn họ bị ức hiếp.

Nhìn bộ dạng uất ức kia của Mộ Nhất Hàng, và cả lúc Triệu Vân Huyên bị người ta làm nhục, hắn cảm thấy hết sức sảng khoái, sau đó vì nghĩ Mộ Nhất Hàng còn có chỗ để dùng tới, nên mới kìm nén sát ý mà cứu người này.

Về phần Triệu Vân Huyên, thật ra bà ta không cắn lưỡi tự sát, một người đàn bà sợ chết như vậy, sao có thể làm loại chuyện tự sát chứ, cho nên, chính hắn đã giết Triệu Vân Huyên.

Lúc đó Triệu Vân Huyên chết, bà ta đã sợ hãi biết bao nhiêu, nhất là khi hắn nói vì sao mình muốn giết Mộ Nhất Hàng xong, bà ta sợ đến mức cả người run cầm cập.

Còn hắn thì rót hắc khí vào trong bụng Triệu Vân Huyên, lăng trì bà từng chút từng chút một rồi giết chết. (lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)

Sau đó, bởi vì Mộ Nhất Hàng không chịu được chuyện Triệu Vân Huyên từ một quý phu nhân thượng tướng, trở thành kẻ thấp hèn mặc cho người ta ức hiếp, chịu sự đả kích nặng nề mà tự vẫn, cho nên, sự hận thù của Mộ Nhất Hàng với Mộ Nhất Phàm càng thêm sâu đậm, hắn có thể mượn tay Mộ Nhất Hàng để diệt trừ Mộ Nhất Phàm.

Tiếc là, Mộ Nhất Hàng không thành công.

Mộ Duyệt Thành tiến lên trước một bước, kích động nắm lấy cánh tay máu thịt lẫn lộn của Chiến Nam Thiên: "Nhất Phàm, con đừng đánh nữa, có được không?"

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Duyệt Thành tới là để khuyên mình thu tay về, lập tức thu hồi tâm tình phức tạp, lạnh lùng nhìn Mộ Duyệt Thành: "Bảo tôi buông tha cho đám nhân loại kia, đương nhiên là được, dù sao thì giết hay không cũng chẳng thành vấn đề, thế nhưng, ông thử hỏi hai người kia mà xem.."

Hắn giơ tay chỉ về phía Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: "Bọn họ có chịu buông tha cho tôi không, dù tôi có thu tay về, bọn họ cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt với tôi, cho nên, tôi không thể buông tha cho bọn họ được, chỉ khi nào bọn họ chết, tôi mới có thể sống bình yên trên thế gian này được."

Ngay lập tức, Mộ Duyệt Thành bị cừu hận sâu đậm trong mắt Chiến Nam Thiên làm cho kinh hãi.

"Con.." Ông nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: "Hai đứa..."

Chân mày Mộ Nhất Phàm nhíu chặt lại, mà ánh mắt Chiến Bắc Thiên thì lạnh lẽo vô cùng, ánh mắt hắn nhìn Chiến Nam Thiên không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Chiến Nam Thiên thu tay về, hờ hững nói: "Mộ thượng tướng, nể tình kiếp trước ông là cha tôi, tôi sẽ không giết ông, xin ông rời khỏi đây trong vòng năm giây, đừng để tôi phải nhìn thấy ông nữa, nếu không, tôi cũng sẽ không khách khí với ông đâu."

Nghe vậy, trái tim Mộ Nhất Phàm lập tức treo lên, chuẩn bị cứu người ổn thỏa.

Mộ Duyệt Thành ngạc nhiên nhìn hắn: "Con muốn giết ta?"

"Ông nghĩ tôi không dám sao? Lúc tôi thông báo cho ông, để ông chuẩn bị tốt vật tư, là đã tận tâm giúp đỡ ông rồi."

Mộ Duyệt Thành khổ sở nói: "Ta không sợ con giết ta, nếu con giết ta mà có thể nguôi ngoai hận thù trong lòng, vậy con cứ giết đi."

Chiến Nam Thiên chợt nheo đôi mắt lại.

Chiến Bắc Thiên thấy sự chú ý của Chiến Nam Thiên đặt hết trên người Mộ Duyệt Thành, chợt biến mất khỏi vị trí, xuất hiện trước mặt Chiến Nam Thiên, đẩy Mộ Duyệt Thành ra phía sau, tấn công về phía Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên cả kinh, vội vã lui bước về phía sau.

Mộ Nhất Phàm mau chóng đi tới bên cạnh Mộ Duyệt Thành, đỡ lấy Mộ Duyệt Thành suýt chút nữa bị té xuống đất.

Anh quay đầu nói: "Vương Băng, mau dẫn cha tôi rời khỏi đây đi."

Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: "Nhất Phàm, con..."

Mộ Nhất Phàm biết ông muốn nói điều gì, bèn ngắt lời ông: "Bố, chúng con nhất định phải tiêu diệt Chiến Nam Thiên, bởi vì chỉ cần hắn còn sống ngày nào, thì ngày ấy thế giới không thể bình yên được."

Mộ Duyệt Thành không lên tiếng.

Đương nhiên ông cũng đã nhìn thấy những hành động của Chiến Nam Thiên, hơn nữa, hành vi của hắn đã đến mức không thể tha thứ, cho nên, ông cũng không thật sự mong Mộ Nhất Phàm sẽ dừng tay, nhưng thật tâm ông cũng mong Chiến Nam Thiên đừng đánh nữa, ông không muốn nhân loại tiếp tục chịu thương tổn.

Sau khi Mộ Nhất Phàm giao Mộ Duyệt Thành cho Vương Băng đỡ xong, anh cũng xông về phía Chiến Nam Thiên.

Vương Băng nói: "Ông nội, chúng ta đi thôi."

Mộ Duyệt Thành không động đậy, ông cất tiếng hỏi: "Xem ra ta không khuyên được nó rồi, Vương Băng, cậu nói xem, liệu con trai ta có thật sự không chấp nhận người cha này không?"

Vương Băng gãi gãi đầu, dường như không hiểu Mộ Duyệt Thành đang nói cái gì, cậu nói: "Ông nội, chúng ta đi thôi."

Mộ Duyệt Thành làm như không nghe thấy lời cậu nói, chỉ lẩm bẩm: "Ta muốn thử một chút xem có được không?"

Vương Băng nghiêng đầu: "Ông nội, ông muốn thử cái gì?"

"Thử xem liệu nó có chấp nhận người cha này nữa không?" Mộ Duyệt Thành nhìn mọi người đang đánh nhau hỗn loạn: "Thử xem bọn chúng có vì người cha này mà ngừng tay không."

Lúc này, cũng không biết Vương Băng có thực sự hiểu được lời ông nói không, cậu ra sức gật đầu: "Có."

Mộ Duyệt Thành cười khổ, không nói thêm gì nữa, nhưng ông cũng không theo Vương Băng rời đi.

★ Chương 335 ★

Chiến Nam Thiên bị Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm tấn công thế gọng kìm, không đánh trả nổi, có mấy lần suýt chút nữa bị hai người họ đánh trúng, để giải quyết cả hai trong cùng một lượt, hắn lại một lần nữa ngưng tụ dị năng thôn phệ cực mạnh.

Lần này, thời gian ngưng tụ dị năng dài hơn trước, mà năng lượng trong tay hắn mỗi lúc một lớn hơn, còn chưa đánh ra, cũng đủ khiến đám Mộ Nhất Phàm bọn họ cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ và khủng khiếp của nó.

Ngay cả bức tường vàng đồng ở bốn phía xung quanh cũng xuất hiện hiện tượng bị ăn mòn, dần dần chuyển sang màu đen, hiện ra sắt gỉ, nhưng bởi vì có bùa trấn áp, nên bức tường nhanh chóng khôi phục vẻ rực rỡ vàng son như lúc đầu.

Chân mày Chiến Bắc Thiên chau lại, vội nói: "Cẩn thận đấy."

"Ừa." Một tay Mộ Nhất Phàm tấn công Chiến Nam Thiên, tay kia ngưng tụ vô số kết giới để làm lá chắn phòng ngự.

Chiến Nam Thiên tránh né đòn tấn công của bọn họ, trông thấy vẻ mặt đề phòng của họ, miệng phát ra tiếng cười âm trầm, tăng tốc độ đẩy dị năng thôn phệ lên cao nhất, muốn giết bọn họ trong một lần.

Mộ Nhất Phàm cũng tăng tốc củng cố lá chắn phòng ngự.

Đợi đến khi Chiến Nam Thiên ngưng tụ nguồn năng lượng lớn đến mức che cả người hắn, hắn liền giơ tay lên.

Ngay lúc hắn muốn đánh dị năng thôn phệ về phía nhóm Chiến Bắc Thiên, đột nhiên, có hai bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chiến Nam Thiên ngưng mắt nhìn kỹ, thấy là cha mình, vội dừng động tác theo bản năng.

Mộ Duyệt Thành áy náy nhìn Chiến Nam Thiên, lặng lẽ hé miệng làm khẩu hình nói xin lỗi.

Mộ Nhất Phàm cũng như vậy, mau chóng dừng động tác tấn công lại, vội la lên: "Bố, bố mau tránh ra, dị năng của hắn sẽ gây tổn thương bố đó."

Điều anh lo nhất là Chiến Nam Thiên sẽ thật sự không để ý tới Mộ Duyệt Thành là cha mình, dưới cơn nóng giận, giết chết Mộ Duyệt Thành.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên khẽ dao động, nhân lúc Chiến Nam Thiên dừng động tác lại, hắn biến mất khỏi vị trí, đi tới phía sau Chiến Nam Thiên, dùng tốc độ nhanh nhất để mở ra cánh cửa không gian phong bạo.

Ngay lập tức, một cơn gió lốc thổi ập vào trong mộ thất.

Chiến Nam Thiên nhận thấy phía sau có điều bất thường, vội xoay người, liền thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng trước một đại động sâu không thấy đáy, mà bên trong ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.

Theo miệng động xoay tròn, nó càng quay càng lớn, còn phát ra tiếng "đùng đùng", còn có lực hút mạnh mẽ như muốn hút người vào trong miệng động.

Phân thân của Vương Băng vô cùng lanh lợi, biết tình huống không ổn, vội kéo theo Mộ Duyệt Thành trốn về phía sau Chiến Bắc Thiên.

Chiến Nam Thiên kinh hãi, vội dùng di năng hệ quang thoát khỏi lực hút kia, thế nhưng, dường như lực hút kia có keo dán mà dán chặt hắn lại, làm thế nào cũng không thoát được.

Hắn vừa bay được hai mươi mét, một giây sau, đã lại bị lực hút kéo trở về vị trí cũ.

Cứ như vậy vài lần, lần nào cũng như vậy, làm thế nào cũng không thoát được.

Gương mặt Chiến Nam Thiên lạnh tanh, nhân lúc chưa bị hút vào, nhanh chóng phóng dị năng thôn phệ của mình ra ngoài.

Lúc này, cả mộ thát rung chuyển kịch liệt, bốn phía xung quanh đều là những tiếng nứt đổ, giống như bão tố sắp đánh tới, tiếng vang lớn vô cùng.

Dị năng thôn phệ cường đại khiến cả mộ thất nhất thời tối om, thay vào vào đó là bóng tối đen kịt, những chiếc bùa phù chú dán trên tường càng không ngừng lóe lên hồng quang, như muốn bay ra ngoài, tia sáng lóe lên hết sức gay gắt.

Nhưng dưới sự chiếu rọi của quầng sáng trắng chói lòa, hồng quang nhanh chóng bị quầng sáng và bóng tối che lấp.

Chiến Bắc Thiên tăng tốc độ mở không gian phong bạo, cố sức hút toàn bộ quầng sáng kia vào trong không gian, để đề phòng mình và những người khác bị thương.

Dị năng cường đại của hai người đụng vào nhau, tình cảnh càng thêm khốc liệt, ánh sáng chói mắt, cuồng phong mãnh liệt, những viên đá vụn không ngừng đập vào người, hơn nữa, xung quanh chỉ có những tiếng nổ lớn, dị năng giả ở đây suýt chút nữa không chịu được, bị hai nguồn năng lượng cường đại thổi vào khiến toàn thân đau nhức, da tróc thịt bong.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, áo quần mọi người đều bị cắt rách rưới, lộ ra những vết máu đan ngang cắt dọc.

Mộ Nhất Phàm nhân lúc sự chú ý của Chiến Nam Thiên đặt hết lên người Chiến Bắc Thiên, cầm theo khiên chắn phòng thủ nhằm muốn thoát khỏi lực hút từ không gian phong bạo của Chiến Bắc Thiên.

Chiến Nam Thiên đang không ngừng sử dụng dị năng hệ quang để thoát khỏi nguy hiểm, nhất thời không đề phòng, phía sau đột nhiên bị người ta đẩy một cái, cả người nghiêng vào trong miệng không gian.

Hắn cả kinh, vội xoay người, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm liều lĩnh lao tới để đẩy hắn vào miệng động.

Mà sau khi không gian phong bạo hút lấy năng lượng của dị năng thôn phệ, uy lực mỗi lúc một lớn, ngay cả những lá bùa trên tường cũng bị lực hút cường đại kia hút vào hơn một nửa.

Mộ thất mất đi bùa phòng hộ, năng lực bảo vệ và trấn áp lập tức giảm đi một nửa, trên tường từ từ xuất hiện những vết nứt, thậm chí còn có những nơi có hiện tượng sụp xuống.

Lực hút cường đại kia xuyên qua khe và miệng động đổ nát mà ra khỏi mộ đế vương.

Nhóm dị năng giả còn chưa bay khỏi núi Táng Long bao xa, nghe thấy tiếng rung dữ dội và tiếng đổ sập, đều quay đầu lại, chỉ trông thấy cây cối trên nút bị bật gốc, cùng bay về một chỗ.

Ngay cả đám tang thi chẳng mấy đã xuống núi, cũng không hẹn mà cùng bay lên trời, bay về phía mộ đế vương, tình cảnh vô cùng khủng khiếp.

Chỉ trong chớp mắt, núi Táng Long trở nên trống trơ.

Đám dị năng giả kinh ngạc trợn to mắt nhìn: "Trời ơi! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như trong mộ có lực hút lớn, mọi vật xung quanh đều bị hút vào rồi."

Mao Vũ đang đứng nhìn loáng thoáng cảm thấy cơ thể mình bất tri bất giác bay về phía núi Táng Long, vội lấy lại tinh thần, cuống quít kêu: "Mau, mau rời khỏi đây đi, mọi người mau rời khỏi đây đi, nếu không chúng ta cũng bị hút vào bây giờ."

Mọi người vừa nghe, vội ôm chặt phân thân Vương Băng dẫn họ bay khỏi núi Táng Long.

Ngay sau đó, nơi núi Táng Long lại phát ra tiếng đổ rầm.

Đám tang thi bị lực hút hút quay trở về núi Táng Long, vừa kinh vừa hãi, chúng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chúng không thể chống lại được nguồn năng lượng kia, thậm chí còn có cảm giác da thịt trên người đang bong tróc từng chút từng chút một, đây là lần đầu tiên chúng cảm nhận được sự đau đớn từ sau khi biến thành tang thi.

"Anh Nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em cảm giác như bị thứ gì đó kéo trở lại ấy, hơn nữa, cả người đau nhức quá."

Trương Hoắc cố nén chịu cơn đau trên người, phóng ra dị năng hệ kim, mặt đất lập tức mọc lên một bức tường sắt cao chừng hai mươi mét ngăn cản cơ thể chúng bay lên.

Lực hút tạm thời bị ngăn lại, Phan Nhân Triết và một số tang thi nhanh chóng rơi từ trên cao xuống.

Phan Nhân Triết vội nói: "Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, nói chung là, chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn, Trương Hoắc, Lý Uy, hai cậu làm như lúc nãy, vừa đi vừa tạo tấm sắt, hoặc là tường đất để ngăn cản lực lượng vô danh kia."

Hai người gật đầu: "Vâng."

Thế nhưng, bọn họ còn chạy chưa được mấy bước, phía mộ thất lại một lần nữa vang lên tiếng sụp đổ.

Trương Hoắc không tự chủ mà quay đầu về phía sau nhìn một chút.

Trần Khải Hào thấm giọng nói: "Trương Hoắc, đừng nhìn, giờ lực hút mỗi lúc một lớn, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không cũng sẽ bị cuốn vào mất."

Hắn vừa mới dứt lời, bức tường sắt và đất mà Trương Hoắc cùng tạo đã bị bật lên khỏi mặt đất, sau đó bọn chúng lại bị lực hút kia kéo trở lại.

Trương Hoắc lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tường sắt của em cũng không chống nổi."

Cậu ta vung vẩy tay, hy vọng có thể túm được vật gì đó, để giữ ổn định cơ thể.

Đúng lúc này, đột nhiên 'xoạc' một tiếng, quần áo trên người xuất hiện vết rách, bị chia làm hai nửa, từ trên cơ thể rách xuống, bay về phía mộ đế vương.

Các tang thi khác cũng như vậy, quần áo trên người bị lực hút kéo rách, bay về phía mộ thất.

Nhất thời Phan Nhân Triết không nghĩ ra được cách nào, hắn từ bỏ giãy giụa, thấp giọng nói: "Chúng ta mặc kệ số phận đi.."

Trần Khải Hào chau mày lại: "Chúng ta sẽ không cứ như vậy mà chết ở đây chứ?"

Trương Hoắc nghe thấy chữ "chết", trở nên hết sức kích động: "Em không muốn chết, em không muốn chết, em còn chưa báo thù được cho Lưu Vũ, em muốn báo thù cho Lưu Vũ."

Đám Phan Nhân Triết không nói gì.

Tốc độ lực hút trở nên vô cùng nhanh, còn chưa đầy mười giây, đã hút tất cả tang thi quay về mộ, ngay cả những tang thi từ đầu đã được Mộ Nhất Phàm thả cho chạy, cũng bị kéo về miệng động đổ nát.

Từ miệng động, chúng nó bị kéo sâu vào trong mộ đế vương, trông thấy Chiến Nam Thiên đang chống đỡ với Mộ Nhất Phàm.

Hai mắt Trương Hoắc sáng lên, vội kêu: "Lão đại, lão đại, mau cứu bọn em với."

Chiến Nam Thiên nghe thấy giọng Trương Hoắc, liếc bằng khóe mắt, thấy một gốc cây đại thụ bị hút vào trong không gian phong bạo của đám Chiến Bắc Thiên, mà đám thủ hạ của hắn cũng bị lực hút hút cả người trần truồng vào trong mộ.

Hắn lạnh lùng cười, cũng không có ý định ra tay giúp đỡ.

Trước đó hắn bảo đám Trương Hoắc đối phó với Chiến Bắc Thiên, nhưng bọn chúng không nghe lời hắn, giờ thì hay rồi, bọn chúng phải chết trong tay Chiến Bắc Thiên, đây chính là kết cục vì đã không nghe lời hắn.

"Lão đại..."

Trương Hoắc thấy Chiến Nam Thiên không nhìn mình đến một cái, vô cùng thất vọng.

Phan Nhân Triết nhạt giọng nói: "Đừng gọi nữa, giờ anh ấy giữ mạng mình thôi cũng khó."

Chỉ một mình Mộ Nhất Phàm thôi đã khó đối phó rồi, Chiến Nam Thiên đâu thể phân thân ra đi cứu bọn họ.

Mặc dù giọng Phan Nhân Triết có vẻ thản nhiên, nhưng đến khi trông thấy tình hình kia, bản thân hắn không thể bình tĩnh nổi, trong mắt không kiềm chế được mà lộ ra một tia sợ hãi.

Cây cỏ từ bên ngoài bị cuốn vào, sau khi bay qua dị năng thôn phệ mà Chiến Nam Thiên phóng ra, nếu không bị ánh sáng làm cháy nổ thành mảnh nhỏ, thì đi qua chỗ bóng tối bao phủ, cũng nhanh chóng héo rũ, sau đó, biến mất gần như không còn chút dấu vết nào.

Cho dù có vài ngọn cây may mắn thoát khỏi dị năng mà Chiến Nam Thiên phóng ra, nhưng bị hút vào trong không gian của Chiến Bắc Thiên, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, nếu không bị cơn lốc xoáy nát, thì cũng đột nhiên biến mất không dấu vết.

Theo bản năng cầu sinh, Phan Nhân Triết vội nắm lấy thân cây từ phía sau bay tới, mượn lực mà đi về phía sau.

Những người khác thấy vậy, cũng bắt chước làm theo.

Tiếc là, căn bản không có tác dụng gì, bởi vì dù bọn họ bò thế nào, cuối cùng cũng bị quay về chỗ cũ, hơn nữa, không gian phong bạo mỗi lúc một lớn hơn, chỉ cần bọn họ bò ra ngoài một mét, thì sẽ bị hút về ba mét, chỉ tổ phí sức phí lực.

Chiến Nam Thiên cũng như vậy, dù phóng ra dị năng hệ quang thế nào, cũng không thoát khỏi lực hút, huống hồ còn có Mộ Nhất Phàm ngăn cản lối đi của hắn.

"Mộ Nhất Phàm, nếu như may còn cản trở tao, may có tin đến chính bản thân mày cũng sẽ bị hút vào trong đó không?"

Mộ Nhất Phàm không sợ hãi chút nào: "Để tiêu diệt mày, dù có bị hút vào trong cũng có làm sao?"

"Mày..." Chiến Nam Thiên nổi đóa lên, ngay sau đó, hắn nở nụ cười âm trầm: "Được, tốt thôi, nếu mày đã muốn chết như vậy, tao sẽ cho mày được toại nguyện, để mày chết cùng tao."

Hắn lại một lần nữa phóng dị năng thôn phệ cường đại ra, đánh mạnh vào lá chắn phòng ngự của Mộ Nhất Phàm, nắm chặt lấy cánh tay phải của anh.

Chân mày Mộ Nhất Phàm chau lại, ra sức vùng vẫy cánh tay, nhưng làm thế nào cũng không giãy khỏi Chiến Nam Thiên được.

Tay của anh lập tức ngưng kết dị năng, nhanh chóng chém về phía cánh tay Chiến Nam Thiên, muốn chém đứt cánh tay Chiến Nam Thiên để thoát khỏi hắn.

Thế nhưng, lúc dị năng chạm tới năng lực thôn phệ của Chiến Nam Thiên, nếu không bị vô hiệu hóa thì cũng bị nuốt trọn lấy.

"Sao hả? Sợ rồi à?" Chiến Nam Thiên cười mỉa, quay đầu hét to với Chiến Bắc Thiên: "Chiến Bắc Thiên, nếu mày không muốn Mộ Nhất Phàm chết, thì mau thu hồi dị năng của mày đi, nếu không tao sẽ kéo Mộ Nhất Phàm vào trong đây chung với tao."

Mộ Nhất Phàm vội la lên: "Bắc Thiên, đừng nghe hắn, nếu anh thu hồi dị năng về, sau này em sẽ không để ý tới anh nữa."

Nói đoạn, anh từ bỏ ý định cựa ra khỏi Chiến Nam Thiên, dùng sức đẩy Chiến Nam Thiên về phía cửa động không gian phong bạo.

★ Chương 336 ★

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm cũng bị hút vào trong cánh cổng không gian, vội thu uy lực của dị năng lại.

Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên hắn phóng cánh cổng không gian phong bạo ra ngoài, cho nên, vẫn chưa thể khống chế một cách dễ dàng được, lúc hắn thu hồi cánh cổng không gian phong bạo vào có chút khó nhọc, tốc độ không nhanh như lúc thả cánh cổng không gian ra.

Hơn nữa, bởi vì không gian hấp thụ năng lượng cường đại mà Chiến Nam Thiên phóng ra, dẫn tới uy lực của không gian phong bạo lại càng mạnh hơn trước, cho nên, muốn thu hồi cánh cổng lại, không phải chuyện trong một sớm một chiều được.

Chiến Bắc Thiên vội tăng tốc độ đóng cánh cổng không gian, dần dà, trán lấm tấm mồ hôi.

Thế nhưng, uy lực của không gian phong bạo không bởi vì cánh cổng thu nhỏ lại mà giảm đi, ngược lại, càng hấp thụ nhiều đồ, uy lực lại càng lớn.

Lúc dị năng thôn phệ mà Chiến Nam Thiên phóng ra dần nhỏ lại, Mộ Duyệt Thành từ từ mở mắt ra, ông nhìn tang thi bị cuốn vào, nếu không bị ánh sáng đánh bại, xác bị đánh tan thành mảnh nhỏ, thì cũng bị bóng tối nuốt chửng lấy, hóa thành tro vụn, còn có những tang thi bị hút vào trong không gian, bên trong không gian vang đầy những tiếng kêu thảm thiết của tang thi.

Đám Phan Nhân Triết thấy bọn chúng không thể chạy thoát khỏi nơi này, liền chuyển sang tấn công Chiến Bắc Thiên, nếu không, đánh ra bao nhiêu dị năng cũng đều bị không gian nuốt chửng lấy.

Trương Hoắc giận dữ: "Mẹ kiếp, dị năng của chúng ta không thể đánh hắn được."

Mắt thấy bọn họ sắp bị hút tới cổng không gian, hắn xoay người, đối mặt với Chiến Bắc Thiên: "Ông đây liều mạng với mày."

Lúc Trương Hoắc cách miệng động chỉ còn khoảng hai mét, hắn bổ nhào về phía Chiến Bắc Thiên, thế nhưng, còn chưa chạm tới một sợi tóc của Chiến Bắc Thiên, đã bị hút vào sâu trong đó.

"Trương Hoắc." Trần Khải Hào lo lắng hô to.

Trương Hoắc bị lốc xoáy trong không gian đánh đau nhức, sống không bằng chết, chỉ hai giây, đã bị lột lớp da, chỉ còn lại xương thịt.

Hắn chật vật gọi với ra bên ngoài: "Anh Hào, cứu em."

Dứt lời, cơ thể lập tức bị gió xé thành mảnh vụn, còn lại một viên tinh hạch màu vàng, ngay lập tức cũng bị năng lượng trong không gian hút đi.

Lý Uy vẫn luôn bình tĩnh trông thấy cảnh tượng này, cũng khó kiềm nén nổi sự sợ hãi trên gương mặt.

Chiến Bắc Thiên nhìn thấy đám Phan Nhân Triết, ánh mắt lạnh tanh, hắn liền tăng uy lực hút Lý Uy vào trong không gian.

"Lý Uy!" Trần Khải Hào lao về phía Lý Uy, vội nắm lấy tay Lý Uy.

Phan Nhân Triết cũng vội nắm lấy chân Trần Khải Hào, ngay lập tức, ba người bị cuốn vào cánh cổng không gian.

Lúc Phan Nhân Triết bị bay qua mộ thất, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chòng chọc Chiến Bắc Thiên, cơ thể từ từ ngưng tụ sức mạnh khổng lồ.

Lúc đi tới cánh cổng không gian, đột nhiên "ầm" một tiếng, Phan Nhân Triết tự cho nổ cơ thể mình, nghĩ rằng nổ như vậy thì có thể giết chết Chiến Bắc Thiên, hoặc hủy diệt cánh cổng không gian.

Tiếc là ngược lại, Lý Uy và Trần Khải Hào ở bên cạnh bị liên lụy, đều bị vụ nổ lớn kia nổ thành tro vụn, mà Chiến Bắc Thiên thì chỉ bị rung chấn đánh lui lại mấy bước, thế nhưng không gian phong bạo chợt bị mất khống chế, tăng tốc độ hút lên, hút mọi vật vào trong không gian.

Mộ Nhất Phàm và Chiến Nam Thiên cũng không phải ngoại lệ, cả hai đều bị cuốn về phía cánh cổng không gian.

Chiến Nam Thiên nở nụ cười âm trầm: "Mộ Nhất Phàm, chúng ta cũng sắp chết tới nơi rồi, có phải mày sợ lắm hay không? Hay mày có di ngôn gì muốn nói với Chiến Bắc Thiên không? Muốn nói thì nói nhanh lên một chút, sắp không còn cơ hội nữa đâu."

Mộ Nhất Phàm nhếch môi cười: "Tao không có điều gì cần phải giao phó, cơ mà, để mày có thể yên tâm nhắm mắt chết, tao có thể nói cho mày biết vì sao dị năng của mày không có tác dụng gì với tao."

Chiến Nam Thiên bị anh làm cho hứng thú: "Muốn nói thì nói nhanh lên một chút, tao còn muốn biết rốt cuộc mày là ai!"

"Thật ra tao có hai dị năng, một là dị năng sao chép, hai là dị năng vô hiệu hóa."

Chiến Nam Thiên giật mình: "Dị năng vô hiệu hóa?"

Chẳng trách dị năng đánh vào Mộ Nhất Phàm không có bất cứ tác dụng gì, hóa ra là bị vô hiệu hóa, rất giống với dị năng hệ ám.

"Sau đó tao có thể đả thương mày, là vì tao dùng dị năng vô hiệu hóa lên trên dị năng, để dị năng cũng có tác dụng vô hiệu hóa."

Chiến Nam Thiên cười nhạt: "Mày cũng thông minh phết nhỉ."

Mộ Nhất Phàm khẽ cười, liếc mắt nhìn cánh cổng không gian cách đó không xa, thấy miệng cổng càng co lại càng nhỏ hơn, anh dùng sức, lại đẩy Chiến Nam Thiên tiến thêm vài phân nữa.

Chiến Nam Thiên giận dữ nói: "Chết tiệt, Mộ Nhất Phàm, mày muốn chết nhanh hơn à?"

Thế mà lại thu hút sự chú ý của hắn lúc nói về dị năng vô hiệu hóa, rồi dùng sức đẩy hắn một cái.

Mộ Duyệt Thành thấy hai người đã tới miệng cổng không gian, lo lắng nói: "Chiến Bắc Thiên, cậu mau dừng dị năng lại đi, nếu không cả hai đứa nó đều bị cuốn vào mất."

Chiến Bắc Thiên vất vả lắm mới khống chế được không gian phong bạo, vội thu hồi dị năng lại, thế nhưng tốc độ đóng không gian sao nhanh bằng tốc độ hút, cổng không gian tuy nhỏ đi nhiều, nhưng uy lực không hề giảm.

Hắn vội vã gọi: "Mộc Mộc, em đừng quản Chiến Nam Thiên nữa, mau rời khỏi đó đi."

Nghe vậy, Chiến Nam Thiên cười ha hả: "Chiến Bắc Thiên, mày sợ à? Sợ Mộ Nhất Phàm chết phải không?"

Nhìn bộ dạng lo lắng kia của Chiến Bắc Thiên, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Chiến Bắc Thiên không để ý tới hắn, tiếp tục gọi Mộ Nhất Phàm: "Mộc Mộc!"

Hai chữ ngắn ngủi, nhưng lại để lộ sự sốt ruột, tức giận và lo lắng của hắn.

Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt Chiến Bắc Thiên đỏ au, cảm thấy rất đau lòng, nhưng lại mím môi không trả lời hắn.

"Chiến Bắc Thiên, cũng có ngày mày phải sợ." Chiến Nam Thiên cười điên cuồng: "Mày càng sợ, tao càng không muốn mày chiếm được."

Hắn không kháng cự lại cái đẩy của Mộ Nhất Phàm, ngược lại còn tự mình tăng tốc, dẫn theo Mộ Nhất Phàm chạy về cổng không gian.

Lúc hơn nửa người anh sắp bước vào không gian, có người kéo chân anh lại.

Anh lập tức dùng dị năng hệ quang lui về phía sau, sau đó lại tăng dị năng lên cao nhất, giữ vững cơ thể đang bị hút vào.

Thế nhưng, bởi vì nửa người trên đã bị gió lốc đánh vào, rất nhiều nơi trên cơ thể bị cào xước, anh vội tạo kết giới ra để bảo vệ cơ thể mình.

Chiến Nam Thiên cũng mau chóng phóng dị năng ra, giảm thiểu thương tổn của cơn lốc với mình, sau đó, giễu cợt nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: "Xem ra mày vẫn sợ."

Mộ Nhất Phàm cười cười: "Tao không sợ, dừng lại chỉ là vì vẫn còn chưa nói cho mày biết, thân phận thật của tao là ai!"

Chiến Nam Thiên sợ anh lại như trước, cảnh giác nhìn anh.

Lúc này đây, hắn không còn muốn biết rốt cuộc Mộ Nhất Phàm là ai như trước nữa.

"Mày có biết lúc mạt thế ở kiếp trước, vì sao vẫn luôn bị Chiến Bắc Thiên đè ép không? Có phải mày nghĩ Chiến Bắc Thiên may mắn như có thần phù hộ, hết lần này tới lần khác hóa giải mọi mối nguy, còn tránh được các bẫy mày tạo ra, có phải không?"

Chiến Nam Thiên nghe đột nhiên anh nhắc tới chuyện kiếp trước, chợt nheo mắt lại: "Điều này liên quan gì tới việc mày là ai?"

Sao đối phương lại biết được chuyện kiếp trước của hắn? Lẽ nào là do Chiến Bắc Thiên kể lại?

"Có quan hệ rất lớn. Đầu tiên là vì ở kiếp trước của mày, Chiến Bắc Thiên là trùng sinh trở về, cho nên anh ấy biết trước rất nhiều chuyện."

Chiến Nam Thiên không mấy tin lời Mộ Nhất Phàm: "Mày nói kiếp trước Chiến Bắc Thiên trùng sinh lại? Giờ hắn cũng trùng sinh lại, chẳng phải đã trùng sinh lại hai lần sao?"

Nếu như kiếp trước Chiến Bắc Thiên trùng sinh trở về, chẳng trách Chiến Bắc Thiên lại biết trước được một số chuyện.

Chỉ là hắn không hiểu, kiếp trước hắn đã chết, hẳn Chiến Bắc Thiên không còn đối thủ nào nữa mới đúng, vậy Chiến Bắc Thiên chết thế nào, sao lại trùng sinh lại ở đây?

Mộ Nhất Phàm không giải thích thêm về chuyện trùng sinh nữa: "Nguyên nhân thứ hai là vì Chiến Bắc Thiên là nhân vật chính, còn mày chỉ là boss phản diện, mày biết boss phản diện là gì không? Mày xem tivi rồi chắc biết, boss phản diện thường là người chết cuối cùng trong tay nhân vật chính, số mệnh của mày là vậy đấy."

Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn anh: "Nhân vật phản diện gì chứ? Nhân vật chính gì chứ? Tao không hiểu mày đang nói cái gì, Mộ Nhất Phàm, mày nói mấy lời tưởng tượng này là để phân tán sự chú ý của tao sao? Thế thì mày nhầm to rồi."

Mộ Nhất Phàm nói tiếp: "Nguyên nhân thứ ba, là bởi vì mày đang ở trong thế giới tiểu thuyết, chỉ cần một chữ của tác giả, hoặc một câu nói là đã có thể quyết định sự sống chết của mày."

Chiến Nam Thiên nheo mắt lại: "Mộ Nhất Phàm, chuyện cười này mày kể không buồn cười chút nào."

"Tao còn nhớ ở kiếp trước lúc Dung Nhan nói cô ấy thích Chiến Bắc Thiên, mày nghĩ trong lòng, một ngày nào đó mày sẽ giết chết Chiến Bắc Thiên, để cô ta thần phục dưới chân, quỳ xuống liếm giày cho mày, có đúng không? Còn có, lúc Chiến Bắc Thiên dễ dàng tránh khỏi cái bẫy đầu tiên mày tạo ra, lúc đó mày giận dữ nghĩ 'Chiến Bắc Thiên, lần này chỉ là mày may mắn thoát được, tao không tin lần sau mày còn có thể may mắn như vậy, nhất định tao sẽ khiến mày chết mà không có chỗ chôn'...."

Chiến Nam Thiên vừa kinh hãi lại vừa nghi ngờ.

Những gì hắn nghĩ trong lòng ở kiếp trước, sao người này có thể biết được?

"Có phải bây giờ mày đang nghĩ tại sao tao lại biết kiếp trước mày nghĩ gì trong lòng không?"

Chiến Nam Thiên không phải kẻ ngốc, kết hợp với những gì Mộ Nhất Phàm nói trước đó, rất có thể đã đoán ra được điều gì, hắn thấp giọng, lớn tiếng hỏi: "Mộ Nhất Phàm, rốt cuộc mày là ai?"

Khóe mắt Mộ Nhất Phàm liếc qua cánh cổng đang dần thu hẹp ở phía sau, lúc này đường kính cổng chỉ còn chừng một mét, anh nhẩm tính thời gian trong lòng, đoạn cong môi cười: "Tao á?"

Đột nhiên, nét mặt anh thay đổi, đôi mắt trở nên hết sức lạnh lùng: "Tao chính là cái người tác giả chỉ cần nói một câu là đã có thể quyết định sự sống chết của mày."

Ánh mắt Chiến Nam Thiên ngẩn ra.

Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến Nam Thiên đang thất thần, lập tức phóng ra dị năng tinh thần, tấn công mạnh mẽ vào não bộ của Chiến Nam Thiên.

Nhất thời Chiến Nam Thiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, miệng phát ra tiếng rên đau đớn.

Thế nhưng, hắn đã đề phòng với Mộ Nhất Phàm từ trước, cho nên, bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay Mộ Nhất Phàm không buông.

Hắn vội dùng dị năng thôn phệ để vô hiệu hóa dị năng hệ tinh thần, âm trầm nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: "Mộ Nhất Phàm, mày tưởng mày còn thoát khỏi được tay tao sao?"

"Không thử sao biết được."

Tay trái Mộ Nhất Phàm phóng ra dị năng hệ kim, ngón tay lập tức mọc thêm những lưỡi dao trong suốt mà bén nhọn.

Chiến Nam Thiên cười nhạt: "Vô dụng, dù mày có thể vô hiệu hóa lên dị năng mày sao chép được như trước đó nói, thì cũng rất khó làm tổn thương tới tao."

"Thế à? Nhưng mà không thử một chút thì sao biết được, nhỉ?"

Mộ Nhất Phàm giễu cợt nhếch môi, sau đó dưới ánh nhìn của Chiến Nam Thiên, anh nhanh chóng giơ tay trái lên, dùng sức chém về phía cánh tay phải của mình.

★ Chương 337 ★

Chiến Nam Thiên sợ hãi trợn trừng mắt, không thể ngờ Mộ Nhất Phàm lại chặt đứt tay mình để thoát khỏi hắn.

"Chiến Nam Thiên, coi như cho mày cánh tay này đấy."

Tay trái Mộ Nhất Phàm nhanh chóng ngưng tụ thành kết giới, đầu tiên bao Chiến Nam Thiên lại, chỉ cần kết giới không tới gần dị năng thôn phệ của Chiến Nam Thiên, thì sẽ không bị vô hiệu hóa, sau đó anh tạo một kết giới khác, đánh hắn vào sâu trong không gian.

Chiến Nam Thiên vội vàng phá vỡ kết giới, sử dụng dị năng hệ quang, xông về phía cửa động.

Thế nhưng, đã không kịp nữa rồi, lúc kết giới bị dị năng của hắn đánh vỡ, một cơn lốc hung tàn liền điên cuồng tấn công về phía hắn, dù hắn có dùng dị năng thôn phệ để chống lại, cũng chỉ trì hoãn được chút ít thời gian mà thôi.

Huống hồ, Mộ Nhất Phàm còn tạo ra tầng tầng lớp lớp kết giới để cản trở lối ra của Chiến Nam Thiên, quá nhiều kết giới mà thời gian thì quá ít ỏi, dị năng của Chiến Nam Thiên hao hết, không gian phong bạo liền thổi tróc da thịt hắn.

Chiến Nam Thiên liền nếm được cái đau thấu tận xương tủy.

Đôi mắt hắn đỏ au, hung dữ trừng mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, không cam lòng mà gào to hơn: "Mộ Nhất Phàm, nếu có thể trùng sinh một lần nữa, tao nhất định sẽ băm thây mày thành ngàn mảnh."

Nếu có thể trùng sinh thật, chắc chắn hắn sẽ giết Mộ Nhất Phàm đầu tiên.

Mộ Nhất Phàm lớn tiếng trả lời: "Mày tưởng trùng sinh là cải thảo bán đầy ngoài chợ à? Mày tưởng mày muốn trùng sinh thì có thể trùng sinh hả? Với cả, đừng có mà xem thường không gian phong bạo, nó sẽ trói buộc linh hồn mày, để mày vĩnh viễn không thể rời đi được."

Chiến Nam Thiên tức tới mức con ngươi trợn ra ngoài, phẫn nộ há miệng muốn nói gì đó, nhưng không còn cơ hội nữa rồi, một cơn lốc giày xéo hắn thành vụn, chỉ còn lại ba viên tinh hạch trắng, đỏ, đen.

Không gian lập tức hút ba viên tinh hạch vào trong, sau đó uy lực của cơn lốc trở nên mãnh liệt hơn.

Mọi người bên ngoài dường như nhận được sự biến hóa bên trong, vội dùng sức kéo Mộ Nhất Phàm ra ngoài.

Mộ Nhất Phàm vừa ra, cánh cổng không gian lập tức đóng lại.

Anh thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng kết thúc rồi."

Theo sau đó, một giọng nói lạnh lùng mang theo sự phẫn nộ vang lên bên tai anh: "Nhưng món nợ giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu."

Mộ Nhất Phàm sửng sốt, vội ngẩng đầu, liền trông thấy đôi mắt đỏ au của Chiến Bắc Thiên.

Anh nghĩ tới hành vi không màng sự an nguy của bản thân, cười hề hề: "Cái kia.. cái kia..."

Tròng mắt Mộ Nhất Phàm khẽ đảo, đột nhiên la oai oái: "Ối giời ơi, em đau quá, Bắc Thiên ơi, em đau quá, đau chết đi được, làm sao bây giờ? Ôi giời ơi khó chịu quá, thở cũng không thở nổi, làm sao bây giờ?"

Gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên lập tức trở nên luống cuống hốt hoảng, vội hỏi: "Đau ở đâu? Có đau lắm không?"

Hắn thấy trên người Mộ Nhất Phàm có rất nhiều mảng da thịt bị bong tróc, cùng với một bên cánh tay bị chặt đứt, trái tim nhói lên, đâu còn nhẫn tâm giáo huấn Mộ Nhất Phàm nữa, hắn vội lấy nước trong không gian ra đưa cho Mộ Nhất Phàm: "Em mau dùng dị năng chữa trị cho mình đi."

"Ừa."

Đúng là cơ thể Mộ Nhất Phàm cảm thấy đau thật, anh lập tức phóng dị năng hệ quang ra để chữa những vết thương hở.

Mộ Duyệt Thành ở bên cạnh vội hỏi: "Nhất Phàm, con có đau lắm không?"

Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến Bắc Thiên đang nhìn bốn phía lung lay như sắp đổ, vội nháy mắt mấy cái với Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành sửng sốt, lập tức hiểu thằng nhóc này cố ý giả bộ đau để Chiến Bắc Thiên đau lòng, rời sự chú ý để không bị Chiến Bắc Thiên quở trách.

Ông tức giận trừng mắt lườm Mộ Nhất Phàm, đồng thời, cũng nhìn ra được Chiến Bắc Thiên thật lòng thương đứa con trai này của mình.

Sau đó, ánh mắt Mộ Duyệt Thành dõi về phía cánh cổng không gian biến mất, trong mắt có vẻ khổ sở: "Nó.. nó không thể ra nữa, đúng không?"

Ông thật sự không phải một người cha tốt, giữa an nguy của nhân loại và con trai mình, cuối cùng ông vẫn bỏ qua đứa con trai.

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn ông: "Nơi này sắp sụp rồi, chúng ta mau rời khỏi đây đi thì hơn."

Mộ Duyệt Thành lấy lại tinh thần, khó chịu thở hắt: "Được."

Mỗi tay Chiến Bắc Thiên ôm một người rời khỏi mộ thất, còn phân thân của Vương Băng biến trở về làm một bông hoa rồi rơi xuống đất.

Sau khi bọn họ rời khỏi mộ đế vương, đột nhiên, mộ đế vương phát ra tiếng đổ rầm.

Ba người quay đầu nhìn, cả núi Táng Long bị san phẳng, chôn vùi mộ đế vương ngàn vạn năm xuống sâu trong lòng đất, sau này sẽ không còn ai tới quấy rầy nó nữa.

Chiến Bắc Thiên nhớ tới thương thế của Mộ Nhất Phàm, liền quay về Thủy Thành trong chớp mắt.

Sau khi trở về Thủy Thành, đầu tiên hắn cho Mộ Nhất Phàm ngâm trong nước suối không gian, sau đó lại gọi vài dị năng giả hệ thủy tới để trị liệu vết thương cho Mộ Nhất Phàm.

Chiến Quốc Hùng và Mộ Khiếu Hổ hay tin mấy người Mộ Nhất Phàm trở về, lập tức chạy tới, nhìn thấy khắp người Mộ Nhất Phàm đầy rẫy thương tích, khiến hai ông lão phải giật mình.

Mộ Khiếu Hổ để ý cơ thể Mộ Nhất Phàm không có cánh tay phải, gương mặt lộ vẻ xúc động đau lòng: "Nhất Phàm, tay.. tay của... của..."

Mộ Nhất Phàm vội an ủi: "Ông nội, ông đừng lo, cánh tay cháu có thể mọc dài ra được."

Anh vừa ngâm nước suối, vừa dùng dị năng hệ quang và thủy để chữa trị, anh tin chỉ trong thời gian ngắn, cánh tay có thể mọc dài trở lại.

Mộ Khiếu Hổ bán tín bán nghi: "Thật chứ? Cháu không lừa ta đấy chứ?"

"Ông nội, cháu là tang thi, tang thi có khả năng khép miệng vết thương, huống hồ cháu còn là tang thi cao cấp, đương nhiên tay có thể mọc dài lại, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, ông nhìn vết thương của cháu mà xem, đang từ từ hồi phục như cũ này."

Mộ Khiếu Hổ nhìn vết thương trên người Mộ Nhất Phàm, đúng là nhỏ hơn trước rất nhiều, lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Chiến Quốc Hùng cũng an ủi: "Ông nghe giọng thằng bé sang sảng thế kia, chắc chắn không có gì đáng ngại."

Mộ Khiếu Hổ gật đầu.

"Bắc Thiên, Bắc Thiên."

Chiến Lôi Bình vừa quay về Thủy Thành nghe tin Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đã trở về, vội chạy tới.

Phía sau còn có Chiến Lôi Cương và Dương Phượng Tình, Chung Tân, Thiên Nam, Mao Vũ, Lục Lâm, Hướng Quốc, Tôn Tử Hào và nhóm sáu người Trần Hạo.

Phòng khách chẳng mấy chốc mà chật ních người.

Chiến Lôi Bình vội hỏi: "Bắc Thiên, Nam Thiên nó.. nó thế nào rồi?"

Mộ Duyệt Thành đang lo cho vết thương trên người Mộ Nhất Phàm, nghe Chiến Lôi Bình nhắc tới Chiến Nam Thiên, liền thở dài một hơi.

Những người khác đều nhìn Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên cụp mi mắt, nhạt giọng nói: "Đã chết rồi."

Nghe vậy, hai mắt Chung Tân liền tối sầm lại, ngất lịm đi.

Dương Phượng Tình đứng bên cạnh vội đỡ lấy Chung Tân ngã xuống, lo lắng gọi: "A Tân, A Tân."

Thiên Nam nhanh chóng đỡ lấy Chung Tân, đưa bà quay về phòng nằm, Dương Phượng Tình cũng theo vào chăm sóc.

Bên ngoài phòng khách, Chiến Lôi Bình không thể tin nhìn Chiến Bắc Thiên: "Đã... đã chết rồi sao?"

Con trai ông, Chiến Nam Thiên đã chết rồi sao?

Chiến Lôi Bình ngã sụp xuống sofa.

Tuy rằng con trai ông tội ác tày trời, bản thân ông cũng nhiều lần nghĩ tới chuyện giết đứa con này để tạ lỗi với thiên hạ, thế nhưng, nghe tin con trai mình đã không còn, trong lòng ông lại đau như muốn chết, dù sao nó cũng là con trai ruột của ông, đứa con trai ông nuôi mấy chục năm, sao có thể dễ dàng chấp nhận sự thật rằng con trai mình đã chết như vậy.

Chiến Lôi Cương không biết an ủi thế nào, đau lòng thở dài.

Chiến Quốc Hùng cũng thở dài theo.

Mộ Khiếu Hổ vỗ vỗ vai ông, tỏ ý muốn an ủi.

Tuy rằng Mộ Duyệt Thành đã biết Chiến Nam Thiên không thể sống nổi, nhưng chính tai mình nghe Chiến Bắc Thiên nói sự thật ra, trong lòng vẫn không nén nổi nỗi thương tâm.

Ông quay đầu sang một bên, lau lau khóe mắt đã nhòe nước.

Mộ Nhất Phàm không chịu nổi bầu không khí đau thương này, anh khép mắt lại, vờ như đang ngủ.

Chiến Bắc Thiên nhìn Thiên Nam đang đứng ở cửa phòng, lại nói: "Chú hai, chú không cần phải đau lòng đâu, tuy rằng thân thể Nam Thiên đã chết đi, nhưng linh hồn bên trong không phải em ấy."

Ở đây ngoại trừ Chiến Quốc Hùng và Mộ Nhất Phàm ra, những người khác đều sửng sốt.

Thiên Nam thì giật mình trợn to mắt nhìn Chiến Bắc Thiên.

Chiến Lôi Cương vội hỏi: "Bắc Thiên, cháu nói vậy là sao cơ?"

Chiến Bắc Thiên bảo dị năng giả hệ thủy và những cậu lính khác rời khỏi phòng khách, lúc này mới nói tiếp: "Sở dĩ tính Nam Thiên thay đổi nhiều như vậy, là bởi thân thể của Nam Thiên đã bị linh hồn người khác chiếm giữ."

"Linh hồn người khác?"

Mọi người ngẩn ra, chuyện này nghĩ kiểu gì cũng thấy thật hoang đường, linh hồn thật sự tồn tại trên đời này sao?

Nhưng nghĩ tới chuyện ngay cả con người cũng có dị năng, chuyện trên đời này có linh hồn cũng không còn quá kỳ lạ nữa.

Chiến Lôi Bình hít sâu một hơi, cố nén nỗi đau trong lòng, viền mắt đỏ lên vội hỏi: "Nếu thân thể Nam Thiên bị người khác chiếm mất thật, Bắc Thiên, sao cháu lại biết được?"

"Linh hồn trong cơ thể Chiến Nam Thiên là người quen của cháu, cũng là kẻ thù của cháu, hơn nữa, chính miệng hắn đã thừa nhận thân phận của mình, cho nên, sau khi hắn chiếm lấy thân thể của Nam Thiên, vẫn luôn tìm cơ hội hại Chiến gia chúng ta, thậm chí còn muốn lấy mạng cháu."

Gương mặt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.

Chiến Lôi Bình lấy lại tinh thần: "Vậy Nam Thiên thật ở đâu? Người trong thân thể Chiến Nam Thiên là ai?"

Mộ Duyệt Thành há miệng ra, muốn nói linh hồn trong thân thể Chiến Nam Thiên là con trai Mộ Nhất Phàm của ông, thế nhưng lại nghĩ sau khi nói ra rồi, biết giải thích chuyện Mộ Nhất Phàm bây giờ thế nào đây?

Cuối cùng, ông vẫn chọn im lặng, tất cả giao cho Chiến Bắc Thiên giải thích.

"Nam Thiên thật sự?" Chiến Bắc Thiên cụp mi mắt: "Cháu cũng không biết đang ở đâu nữa, nhưng, nếu em ấy không muốn cha mẹ mình chịu đau lòng, thì đã quay trở về với mọi người, dù sao em ấy cũng là một đứa con hiếu thuận, nhưng tới giờ vẫn chưa về, có lẽ đã..."

Nói tới đây, hắn ngừng lại.

Chiến Lôi Bình không cần nghe hết câu, cũng đã hiểu ý trong lời nói của Chiến Bắc Thiên, ông đau lòng vỗ đùi mình: "Sao lại như vậy chứ? Sao chuyện lại thành ra như vậy chứ, con trai tôi, rốt cuộc nó đâu rồi?"

Ông còn hy vọng có thể gặp lại con trai mình, nhưng giờ, đến tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa.

Chiến Lôi Cương ngồi xuống tay vịn sofa, ôm Chiến Lôi Bình mà an ủi: "Lôi Bình, em đừng đau lòng, nói không chừng Nam Thiên đang ở nơi nào đó, nhất thời chưa thể về được mà thôi."

Chiến Quốc Hùng khổ sở nói: "Sao Chiến gia chúng ta lại gặp chuyện này cơ chứ."

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chạy tới trước mặt Chiến Lôi Bình, ngồi xổm xuống: "Con... con...."

Nghe thấy tiếng, Chiến Lôi Bình ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy là Thiên Nam, ông giơ tay lên xoa xoa gương mặt thương tâm, sau đó che mặt lại, không muốn Thiên Nam nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình.

Mấy người Chiến Lôi Cương và Chiến Quốc Hùng thì lại nghi hoặc nhìn Thiên Nam.

Nhất thời Thiên Nam trở nên luống cuống, mấy lần hé miệng ra, lại không biết nên nói gì, dưới sự lo lắng, cậu vội với lấy cổ tay Chiến Lôi Bình, vội cất tiếng: "Bố, là... là con, Nam... Nam Thiên..."

"Sao cơ?" Chiến Lôi Bình liền ngẩng đầu lên.

Chiến Lôi Cương và Chiến Quốc Hùng thì kinh hãi nhìn Thiên Nam.

Chiến Lôi Bình lấy lại tinh thần, kích động nắm lấy tay Thiên Nam: "Cậu vừa nói cái gì cơ?"

Thiên Nam nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Chiến Lôi Bình, hết sức đau lòng, cậu rút một tay ra, nhẹ nhàng giúp Chiến Lôi Bình lau đi nước mắt trên gương mặt, nghẹn ngào nói: "Bố, con.. con là Nam Thiên, là con.... con trai của bố... Chiến Nam Thiên.."

★ Chương 338 ★

Mọi người vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi nhìn Thiên Nam.

Mộ Nhất Phàm mở mắt ra, nhìn về phía nhóm Chiến Lôi Bình.

Chiến Lôi Bình ngưng khóc, nhìn chòng chọc gương mặt xa lạ trước mắt mình, cố gắng tìm ra những điểm quen thuộc, cuối cùng ông bị ánh mắt của Thiên Nam thu hút.

"Nam Thiên? Cậu là Nam Thiên sao?"

Ông không xác định nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, thấy Chiến Bắc Thiên không lên tiếng phản đối, lại quay đầu nhìn lại.

Thiên Nam cũng nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, khàn giọng hỏi: "Anh, có.. phải... anh đã biết từ trước... rằng em chính là... Nam Thiên không?"

Lúc đó bởi vì tha thiết mong được gặp lại người nhà, lại lo người nhà không để ý tới mình, hoặc là không chấp nhận mình, cho nên, dưới đủ mọi lo toan sợ hãi, cậu đã không chú ý tới hành động dị thường của Chiến Bắc Thiên.

Giờ nhớ kỹ lại, với tính tình cẩn thận của Chiến Bắc Thiên, không có chuyện anh ấy để một người xa lạ tới bên cạnh người nhà mình, cho nên, nhất định anh ấy đã đoán được thân phận của cậu nên mới làm như vậy.

Nét mặt Chiến Bắc Thiên dịu đi nhiều, hắn đi tới trước mặt Thiên Nam, xoa xoa tóc cậu: "Cũng không phải là biết từ trước, lúc đó chỉ suy đoán thôi, sau này nhìn cách em dùng tay viết, rồi nét chữ, và cách em ở bên giúp đỡ chú hai thím hai, mới có thể xác nhận thêm được."

Chiến Lôi Bình nghe vậy, kích động nắm lấy tay Thiên Nam: "Con là Nam Thiên thật."

Ông nghĩ tới hành động của Thiên Nam từ khi gặp mặt, lại càng thêm khẳng định người trước mặt này chính là con trai của mình.

"Bố." Thiên Nam liền nắm lấy tay Chiến Lôi Bình: "Con... con là Nam Thiên thật."

Chiến Quốc Hùng thấy con trai mình không mất đi con, liền thở phào một hơi, miệng lẩm bẩm nói: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi"

Chiến Lôi Cương tin con trai mình sẽ không nhận người lung tung, hoặc là nhận nhầm người, liền cong môi cười, cảm thấy mừng cho em trai mình, ngay sau đó, liền lộ vẻ nghi hoặc: "Nam Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao linh hồn của con lại nằm trong thân thể người khác vậy?"

Những người khác cũng tò mò nhìn Thiên Nam.

Ánh mắt Thiên Nam tối xuống, bởi vì nói không được trôi chảy, nên cậu viết ra giấy, còn Chiến Lôi Cương thì đọc cho mọi người nghe: "Chính cháu cũng không biết vì sao nữa, cách mạt thế mấy tháng, cả người cháu đột nhiên cứ mơ mơ màng màng, thường xuyên quên mất mình đã làm cái gì, hoặc là tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác, hơn nữa, còn thường xuyên nghe thấy có tiếng người nói xì xào bên tai, cứ như vậy mấy ngày, vốn là cháu định đi khám bác sĩ, thế nhưng đột nhiên lại bị ngất xỉu, đến khi tỉnh lại, đã thấy mình đứng trong mộ đế vương, cũng chính là ngôi mộ đế vương chúng ta vừa tới. Lúc đó cháu còn tưởng mình đang nằm mơ, bởi vì tay chân không nghe theo sự điều khiển của cháu, chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc quan tài đang mở ra bên trong đen thui, trong đó có một thi thể đang nằm, mà thi thể kia chính là thân thể này."

Mọi người nghe mà hãi hùng.

Chiến Lôi Bình vội hỏi: "Sau đó thì sao?"

Thiên Nam tiếp tục viết: Sau đó, cơ thể cháu từ từ đi tới gần thi thể, má hiệng về phía hắc khí thi thể kia phát ra, hít một hơi thật sâu, hút hắc khí vào cơ thể, cùng lúc đó, đột nhiên thi thể mở mắt, ôm chặt lấy người cháu không buông, dù cháu giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, sau đó có một lực hút hút cháu vào trong đó, cuối cùng, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, đến khi tỉnh lại, thì đã nằm trong thân thể này.

Mộ Nhất Phàm cả kinh, vội hỏi: "Thi thể kia hút linh hồn của cậu vào đó sao?"

Thiên Nam không mấy chắc chắn: "Có lẽ vậy."

"Có phải linh hồn của ông ta vẫn còn tồn tại trong người cậu không?"

Thiên Nam lắc đầu: "Không, linh hồn kia... đã...chết rồi."

"Sao cậu biết?"

Thiên Nam lại cúi đầu viết: "Tôi có kế thừa một chút ký ức của người ấy, cho nên, biết vì người này chết không nhắm mắt, nên sau khi bị phong ấn, muốn hút linh hồn con người để sống lại, nhưng không ngờ, ông ta chờ hàng ngàn hàng vạn năm, dẫn tới linh lực càng ngày càng suy yếu, cuối cùng ngay cả tôi cũng không đấu lại được, sau đó, hồn bay phách tán."

Mộ Nhất Phàm thở phào.

Cũng may mà đế vương kia chết rồi, nếu không bọn họ sẽ lĩnh đủ.

Anh lại hỏi: "Nếu thân thể cậu đã là của đế vương kia, sao cậu lại không có dị năng?"

Thiên Nam giải thích: Căn linh cơ thể này đã bị hủy, muốn có dị năng của mình, cần có linh căn mạnh hơn, phải tu luyện linh đạo, tuy rằng tôi không có dị năng, nhưng tôi có thể vẽ bùa, chỉ là xác xuất bùa thành công tương đối thấp.

Chiến Bắc Thiên hỏi: "Bởi vì em kế thừa ký ức của đế vương, nên mới quen thuộc với mộ đế vương như vậy, có phải không?"

Thiên Nam gật đầu: "Vâng, mộ đế vương kia là do con trai người này xây dựng theo sơ đồ lúc sinh thời ông ta vẽ, muốn cha mình có cơ hội sống lại."

Chiến Lôi Bình vội hỏi: "Vậy sau này con có rời khỏi thân thể này không?"

Thiên Nam lắc đầu: "Con.. con cũng không biết."

Chiến Lôi Bình cảm thấy khổ sở.

Chiến Quốc Hùng liền nói: "Nó về là tốt rồi, nó về là tốt rồi, giờ nhà chúng ta coi như đã đoàn tụ, từ nay về sau có gì thì tính sau, cũng đâu có xảy ra chuyện gì, con nghĩ nhiều như thế làm cái gì, hơn nữa, chuyện này chưa chắc đã xảy ra."

Chiến Lôi Bình nghĩ cũng thấy đúng, ông đúng là lo bò trắng răng rồi.

Chiến Lôi Cương nghi hoặc nhìn Chiến Quốc Hùng: "Bố, con để ý thấy từ đầu tới giờ bố vẫn rất bình tĩnh, có phải bố đã biết chuyện này trước rồi không?"

Chiến Quốc Hùng than dài: "Lần trước, lúc Nam Thiên quay về, Bắc Thiên có nói cho ta biết chân tướng, để ta đề phòng Nam Thiên."

Ông khoát khoát tay: "Không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa, qua cả rồi, không muốn phiền lòng vì chuyện này nữa."

Thiên Nam do dự một chút, lại nói: "Cháu... cháu còn một chuyện.. muốn nói rõ."

Chiến Lôi Bình sợ có chuyện không hay, trái tim liền treo lên: "Có chuyện gì?"

Thiên Nam căng thẳng nhìn Chiến Lôi Bình: "Thật... thật ra con cũng là một tang thi."

Mọi người sửng sốt.

Chiến Quốc Hùng tức giận nói: "Hóa ra chỉ là tang thi thôi, ta cứ tưởng có chuyện gì, Nam Thiên, có phải cháu muốn lão già này sợ chết khiếp không."

Thiên Nam vội quay đầu: "Không... không phải, ông nội, cháu... cháu không cố ý muốn dọa ông."

Chiến Lôi Cương vỗ vỗ vai Thiên Nam: "Nam Thiên, cháu theo chúng ta tới Thủy Thành, thì hẳn cũng biết chúng ta không chú ý tới chuyện này, nếu không đã không mặc anh cháu làm liều tới Thủy Thành, có phải không."

Thiên Nam mỉm cười.

Chiến Lôi Bình vui vẻ nói: "Nói chuyện này cho A Tân đi."

Thiên Nam vội ngăn cản: "Mẹ, mẹ... bị kích thích, để mẹ... để mẹ nghỉ ngơi đi."

Chiến Lôi Bình mừng rỡ: "Ừ, đợi mẹ con tỉnh lại, chúng ta nói cho bà ấy biết sau."

Ông nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: "Bắc Thiên, cái tên chiếm lấy thân thể Chiến Nam Thiên rốt cuộc là ai vậy?"

Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.

Chiến Lôi Bình không nói gì, cũng không gặng hỏi hắn, dù sao thì người cũng đã chết rồi, hỏi là ai thì có ích gì chứ.

Ông nhìn về phía Thiên Nam: "Nam Thiên, giờ bố vẫn chưa quen với gương mặt này, để bố nhìn cho kỹ nào, cho nó quen, cho nó quen."

Thiên Nam nở nụ cười điềm đạm: "Vâng, bố cứ từ từ nhìn đi ạ."

Nụ cười ôn hòa điềm đạm khiến Chiến Lôi Bình cong môi lên, bất tri bất giác sờ lên khóe miệng Thiên Nam: "Trước đây con cũng thích cười như vậy."

Thành thật mà nói, ông vẫn chưa quen với bộ dạng này của con trai, dù sao thì một gương mặt nhìn suốt bao nhiêu năm như vậy, giờ đột nhiên lại trở thành một gương mặt khác, trong lòng kiểu gì cũng thấy thật xa lạ, xem ra phải từ từ làm quen mới được.

Chiến Lôi Cương không làm phiền bọn họ nữa, đứng dậy đi vào phòng kể với Dương Phượng Tình những chuyện đã xảy ra trong phòng khách.

Mộ Duyệt Thành nhìn cha con họ gặp lại nhau, thấy mừng thay cho họ, trong lòng lại có vẻ khổ sở, nghĩ tới đứa con trai cả của mình.

Ông thở dài, đi về phía cửa.

Mộ Nhất Phàm liền cất tiếng gọi: "Bố."

Mộ Duyệt Thành nói: "Ta đi nghỉ ngơi một chút."

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Duyệt Thành rời đi, ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi Chiến Bắc Thiên: "Có phải bố em không tài nào chấp nhận được em? Cho rằng em không phải con ruột của ông ấy không?"

Chiến Bắc Thiên xoa xoa đầu anh: "Có lẽ ông ấy đang tự trách mình vì chuyện của con trai, để ông ấy yên tĩnh một chút."

"Ừa."

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, nhạt giọng hỏi: "Thoạt nhìn em đỡ hơn rồi nhỉ."

"Uha." Mộ Nhất Phàm trông thấy ánh mắt hắn bất thường, vội đổi giọng: "Không không, người em hẵng còn đau lắm, ông nội ơi, cháu đau quá đi mất."

Mộ Khiếu Hổ vừa nghe, vội chạy tới: "Đau ở đâu? Đau ở đâu? Có cần tìm dị năng giả hệ thủy chữa cho cháu không."

Trong mắt Chiến Bắc Thiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, Mao Vũ đi tới: "Báo cáo, lão đại, bọn em có việc cần báo cáo."

Chiến Bắc Thiên đứng dậy: "Chúng ta vào trong phòng rồi nói."

"Vâng."

Bọn họ vừa đi, đám Trần Hạo liền xông tới.

Cao Phi vội hỏi: "Nhất Phàm, anh có khỏe không?"

Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, hết sức vui vẻ, cười nói: "Anh không sao."

"Sao không sao được chứ, anh nhìn khắp người anh xem, không biết bị tróc ra bao nhiêu thịt."

"Nhìn người anh ghê thế thôi, chứ anh không sao thật, nếu không anh lấy đâu ra sức nói chuyện với mấy cậu."

"Đúng vậy."

Vương Băng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng chọc vào vết thương trên người Mộ Nhất Phàm: "Mami, mami đau lắm có phải không?"

Cao Phi tức giận vỗ đầu cậu ta: "Biết anh ấy đau mà cậu còn chọc vào vết thương của anh ấy."

"Mami, chú ấy đánh con."

Mộ Nhất Phàm cười nói: "Cao Phi, cậu đừng bắt nạt Vương Băng nữa, lần này tới núi Táng Long, cậu ấy có công lớn nhất, mọi người phải khen ngợi cậu ấy nhiều hơn mới đúng."

Cao Phi khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không phản đối lời Mộ Nhất Phàm nói.

Ở bên kia, năm người Chiến Bắc Thiên đi vào phòng, Mao Vũ liền báo cáo: "Lão đại, chuyện anh giao phó cho chúng em, chúng em không làm được, mấy tang thi anh muốn chúng em bắt kia... đã bị hút vào trong mộ đế vương, chúng em không thể bắt chúng về được."

Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: "Bọn chúng chết rồi."

Trên mặt đám Mao Vũ không có bất cứ dao động gì, chỉ nói tiếp: "Lão đại, tuy rằng bọn em không bắt được mấy tang thi Phan Nhân Triết, nhưng dọc đường về, lại bắt được một tang thi tên Á Uy, lúc đó tên ấy đang trên đường chạy về phía mộ đế vương, không biết lão đại định xử lý tên ấy thế nào?"

"Á Uy?" Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: "Giao cho Khâm Dương làm nghiên cứu đi."

"Vâng ạ."

Mao Vũ nhìn vết thương trên người Chiến Bắc Thiên, bèn hỏi: "Lão đại, có cần bọn em chữa thương cho anh không?"

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: "Không có gì đáng ngại."

Hắn tìm một vị trí ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đám Mao Vũ, hỏi: "Ban nãy ở đại sảnh xảy ra chuyện, chắc trong lòng mấy cậu cũng đoán được có chuyện gì rồi phải không?"

★ Chương 339 ★

Tôn Tử Hào vừa nghe, liền nghĩ tới chuyện linh hồn Chiến Nam Thiên nằm trong thi thể mộ đế vương, biết đây là bí mật kinh thiên động địa của nhà họ Chiến, liền cất tiếng nói: "Lão đại, bọn em sẽ không nói chuyện này ra đâu."

Đám Hướng Quốc lấy lại tinh thần, cũng nói: "Lão đại, anh yên tâm, chúng em tuyệt đối không nói chuyện này ra đâu."

Chiến Bắc Thiên: "............."

Mấy lời ban nãy hắn vừa nói, đâu có ý này đâu nhỉ?

Hắn nói: "Tôi biết mấy cậu sẽ không nói chuyện này ra, nhưng mà, điều tôi muốn nói không phải chuyện này."

Tôn Tử Hào thắc mắc: "Lão đại muốn nói gì ạ?"

Chiến Bắc Thiên lướt mắt nhìn qua gương mặt bốn người họ: "Nhẩm tính thời gian, chúng ta làm việc cùng nhau cũng gần mười năm rồi, ngoài mặt, tôi là cấp trên, là thiếu tướng của mấy cậu, mọi chuyện các cậu đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, thế nhưng, với tôi mà nói, các cậu cũng là những anh em chiến hữu cùng tôi vào sinh ra tử, bởi vậy, có chuyện gì tôi cũng sẽ để tâm tới suy nghĩ của các cậu."

Hắn chau mày nói tiếp: "Lúc tôi chọn tới Thủy thành, còn công bố với mọi người sau này chúng ta sẽ ở chung với tang thi, các cậu cũng đã biết người bạn đời tương lai của tôi là ai rồi đấy, sau này, chỉ cần các cậu theo tôi, sẽ phải tiếp xúc nhiều lần với bạn đời tôi, thế nhưng, trong lòng các cậu lại có thành kiến với người ấy, nên nhân lúc này, các cậu cứ nói hết suy nghĩ của mình về người ấy ra, tôi muốn biết trong lòng các cậu người ấy như thế nào? Các cậu cần phải biết, trong lòng tôi rất mong các cậu có thể chấp nhận người bạn đời của tôi, thậm chí còn mong mọi người có thể chung sống hòa bình, cho nên, có cái gì thì nói cái đó đi, đừng kiêng dè gì."

Nhóm Tôn Tử Hào quay đầu nhìn nhau, không lên tiếng.

Chiến Bắc Thiên nhìn bọn họ không nói lời nào, bèn chỉ điểm: "Tôn Tử Hào, cậu nói trước đi."

Tôn Tử Hào có chút khó xử: "Lão đại, cái kia.. cái kia.."

"Có cái gì thì nói cái đó, đừng lo tôi không vui."

Tôn Tử Hào nhỏ giọng nói: "Em sợ lão đại nghe xong sẽ mất hứng, nhiệt độ sẽ giảm vèo một cái xuống 0 độ."

Phì, Hướng Quốc không nhịn được mà cười rộ lên.

Lục Lâm và Mao Vũ cũng không kiềm nén được ý cười trên môi.

Chiến Bắc Thiên chau mày.

"Lão đại, là anh bảo em nói đấy nhé, anh đừng mất hứng."

"Ừ."

Tôn Tử Hào đắn đo suy nghĩ một chút, mới nói: "Lão đại, trước đây Mộ Nhất Phàm là người thế nào, anh cũng biết rồi đấy, ngày nào anh ta cũng vác cái bản mặt bí xì xị, cứ như cả thế giới này thiếu nợ anh ta không bằng ấy, hơn nữa tâm tư còn hiểm ác, cũng rất đố kị ghen ghét, nhiều lần nhân lúc làm nhiệm vụ, khiến chúng ta suýt chút nữa bỏ mạng ở chiến trường, cho nên, bọn em rất ghét anh ta, thậm chí còn muốn tẩn cho anh ta một trận nên thân, dù có đánh chết thì cũng chẳng oan ức gì cả, nhưng mà từ sau khi anh ta xuất ngũ xong gặp lại, anh ta có vẻ rất hào sảng, thậm chí còn mua vui cho người khác, dù có biến thành tang thi, cũng không giống các tang thi khác ăn thịt con người để sống, cũng không dùng virus trên cơ thể mình hại ai, nói chung, cứ như trở thành một người hoàn toàn khác vậy, nếu không phải vì vẫn là gương mặt ấy, nếu không phải anh ấy tự thừa nhận mình là Mộ Nhất Phàm, chắc em đã nghĩ đó là một người khác rồi."

Cậu ta gãi gãi đầu: "Có lẽ bởi ấn tượng trước kia quá sâu sắc, cho nên đến bây giờ bọn em vẫn khó mà quên được, thế nhưng, cũng không còn hận anh ta như trước đây nữa, cái nhìn cũng từ từ thay đổi, nhất là sau khi trải qua chuyện thi triều, không còn nghĩ về anh ta như trước nữa, thế nhưng, trong lòng vẫn có chút đề phòng với anh ta, sợ anh ta sẽ làm chuyện gì bất lợi với em hoặc với các đồng đội khác, lão đại, em biết anh muốn bọn em chấp nhận anh ấy tự đáy lòng, thế nhưng, vẫn còn cần chút thời gian."

Chiến Bắc Thiên gật đầu.

Hắn cũng không thể bắt nhóm Tôn Tử Hào chỉ trong một năm ngắn ngủi mà đã có cái nhìn khác với Mộ Nhất Phàm luôn, giờ bọn họ mở lòng với Mộ Nhất Phàm hơn là đã tốt lắm rồi.

Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Lục Lâm: "Còn cậu?"

Lục Lâm nói: "Em cũng nghĩ không khác Tôn Tử Hào là bao, thế nhưng, ấn tượng của em về Mộ Nhất Phàm so với Tôn Tử Hào thì khá hơn một chút, có lẽ vì em quan sát tương đối cẩn thận hơn, em cho rằng lão đại thích Mộ Nhất Phàm, trở thành bạn đời với Mộ Nhất Phàm, nhất định là vì Mộ Nhất Phàm có điểm đặc biệt, hoặc là vì tính tình Mộ Nhất Phàm thay đổi long trời lở đất như vậy, mới khiến lão đại phải lòng anh ta, nhưng nói chung là, em tin tưởng mắt nhìn của lão đại."

Tôn Tử Hào cắt ngang: "Ông đang nịnh lão đại đó hả?"

"Tui ăn ngay nói thực mà." Lục Lâm chuyển hướng nhìn Mao Vũ: "Mao Vũ, trong số bọn tôi, ông là người thông minh nhất, cũng giỏi quan sát người khác nhất, ông nói xem, ông có ý kiến gì với Mộ Nhất Phàm không?"

Mao Vũ lại nhìn về phía Hướng Quốc: "Hướng Quốc, giờ ông có ý kiến gì về Mộ Nhất Phàm không?"

Gương mặt Hướng Quốc có vẻ mất tự nhiên, đáp gọn lỏn: "Thì là thấy anh ta không còn đáng ghét như trước nữa."

Mao Vũ nghe xong mới nói ra suy nghĩ của mình: "Lão đại, Mộ Nhất Phàm thay đổi rất nhiều, cứ như một người khác ấy, nếu như chuyện của Chiến nhị thiếu gia ban nãy là thật, thật sự có linh hồn khác cướp đi cơ thể cậu ấy, như vậy, em cũng nghi ngờ không biết có phải có linh hồn cướp đi thân thể Mộ Nhất Phàm, nên tính tình mới thay đổi nhiều như vậy không."

"Ha ha." Tôn Tử Hào liền cười rộ lên: "Mao Vũ, tôi không ngờ trí tưởng tượng của ông phong phú như vậy đấy."

Mao Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, bình tĩnh nhìn Chiến Bắc Thiên.

Bởi vì cậu cảm thấy những lời Chiến Bắc Thiên nói trước đó, giống như muốn làm nền trước.

Chiến Bắc Thiên hỏi ngược lại: "Nếu tôi nói đúng thì sao?"

Ba người Mao Vũ, Hướng Quốc, Lục Lâm đều sửng sốt.

Nụ cười trên môi Tôn Tử Hào ngừng lại: "Lão đại, anh không đùa đấy chứ?"

"Nhìn tôi giống đang đùa không?"

Vốn là Chiến Bắc Thiên không muốn nói chuyện này ra, nhưng nếu ban nãy đã nói Chiến Nam Thiên không phải Chiến Nam Thiên thật sự, thì rèn sắt ngay khi còn nóng mà nói chuyện này ra đi.

Tôn Tử Hào nhìn gương mặt nghiêm túc của Chiến Bắc Thiên, vội lắc đầu.

Mao Vũ ngạc nhiên: "Lão đại, Mộ Nhất Phàm thực sự không phải là Mộ Nhất Phàm, mà là một linh hồn khác sao?"

Dường như chỉ giải thích như vậy, mới có thể nói rõ vì sao Mộ Nhất Phàm lại thay đổi nhiều tới vậy, vì sao lão đại không để ý tới hiềm khích trước đó mà lại đi thích Mộ Nhất Phàm.

"Sao có thể như thế được?" Tôn Tử Hào không mấy tin: "Nếu linh hồn trong thân thể Mộ Nhất Phàm đã đổi thành người khác, vậy Mộ Nhất Phàm thật đi đâu rồi?"

Lục Lâm và Hướng Quốc đều chau mày lại.

Trong lòng ngầm đoán xem Chiến Bắc Thiên đang nói thật hay đùa?

Liệu có phải vì lão đại muốn bọn họ chấp nhận Mộ Nhất Phàm, nên mới nói dối như vậy hay không, thế nhưng, bọn họ biết lão đại chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Lời của Tôn Tử Hào khiến Mao Vũ nghĩ tới điều gì đó, chợt trợn to mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: "Lão đại, linh hồn Mộ Nhất Phàm thật không phải là ở trên người Chiến nhị thiếu gia chứ?"

Đám Lục Lâm ngẩn ra.

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Đám Tôn Tử Hào nhất thời kinh hãi không nói nên lời.

Trước đó bọn họ còn thắc mắc không biết vì sao Chiến nhị thiếu gia vẫn luôn ôn nhu dịu dàng lại đột nhiên thay đổi như vậy, không chỉ gọi thi triều tới khiến rất nhiều khu an toàn thất thủ, sau đó lại còn ra tay với bác trai là trung tướng Chiến Lôi Cương, hóa ra là bị linh hồn Mộ Nhất Phàm nhập vào người.

Giờ nhớ lại, dáng cười u ám kia của Chiến nhị thiếu gia, đúng là có phần tương đồng với Mộ Nhất Phàm.

Hướng Quốc lấy lại tinh thần, bực mình nói: "Lão đại, có phải anh đã biết linh hồn nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm không phải linh hồn Mộ Nhất Phàm thật từ trước không? Nếu đã biết trước, sao anh không nói với bọn em?"

Chiến Bắc Thiên hỏi: "Nếu tôi nói từ trước, cậu có tin không? Sẽ không nghĩ vì muốn các cậu chấp nhận Mộ Nhất Phàm mà nói dối chứ?"

Hướng Quốc liền im bặt.

Đúng là ban nãy có khoảnh khắc, cậu nghĩ như vậy thật, thế nhưng đã nhanh chóng gạt đi.

Tôn Tử Hào ngớ người hỏi: "Vậy giờ người nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm là ai?"

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn Tôn Tử Hào, không trả lời câu hỏi này, chuyện đã tới đây rồi, không cần phải giải thích thêm chuyện của Mộ Nhất Phàm nữa: "Mấy ngày tới, chúng ta sẽ rất bận rộn, cho nên hôm nay mấy cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, từ mai phải tranh thủ thời gian xây cầu, còn ghi chép đăng kí lưu trú cho người trong thành, sắp xếp nơi ở cho họ, giờ có rất nhiều phòng trống, có thể để họ tự chọn căn nhà mình thích nhất trong phạm vi chỉ định, nhưng sau này muốn đổi nhà, phải dùng tinh hạch, lương thực và cống hiến để đổi lấy."

"Vâng."

"Mấy cậu lui xuống đi."

Bốn người rời khỏi phòng, Tôn Tử Hào liền nhỏ giọng hỏi: "Mao Vũ, linh hồn nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm là của người khác thật sao?"

Mao Vũ gật đầu: "Tôi tin lời lão đại nói."

Tôn Tử Hào nhìn về phía Hướng Quốc và Lục Lâm: "Mấy ông thì nghĩ sao?"

Lục Lâm nói: "Lão đại không việc gì phải gạt chúng ta cả, huống hồ Mộ Nhất Phàm bây giờ thực sự không giống Mộ Nhất Phàm trước kia."

Hướng Quốc gật đầu, hỏi ngược lại Tôn Tử Hào: "Chẳng lẽ ông không tin."

"Đương nhiên là tôi tin rồi, chỉ là.. chỉ là cứ thấy là lạ.."

Mao Vũ hỏi: "Lạ là lạ thế nào?"

"Rõ ràng bề ngoài anh ta là Mộ Nhất Phàm mà chúng ta ghét, nhưng giờ đột nhiên nói linh hồn không phải, làm trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể dùng thái độ tốt để đối mặt với anh ta."

Mao Vũ cười cười, giơ tay lên ôm vai cậu ta: "Ban nãy lão đại không bảo chúng ta phải thay đổi thái độ luôn, chúng ta cứ đối xử với anh ấy như trước là được rồi, đừng nghĩ nhiều."

"Ừ."

Bốn người đi tới đại sảnh, thấy Mộ Nhất Phàm đang đùa giỡn với đám Cao Phi, đều không hẹn mà dừng bước lại.

Mộ Nhất Phàm cười cười xoa đầu Vương Băng, nói: "Vương Băng, sau này nếu như đám Cao Phi còn bắt nạt cậu, cậu cứ chạy tới mách ông nội là được rồi, bảo ông nội phạt họ một trận."

Vương Băng hưng phấn gật đầu.

"Cho nên, sau này cậu phải ôm đùi ông thật chặt vào đấy."

Vẻ mặt Vương Băng mờ mịt: "Ôm đùi?"

Cậu ôm lấy đùi Mộ Nhất Phàm: "Mami, ôm như thế này á?"

"Chuẩn, chuẩn, đúng rồi đấy, cứ ôm như vậy."

Những người khác bật cười ha hả.

Đặng Hiểu Nghị nói: "Nhất Phàm, anh xấu tính thật, cẩn thận Mộ thượng tướng biết sẽ nạo da anh đấy."

"Bố tôi không dám đâu, có phải không ông nội." Mộ Nhất Phàm cười hề hề hỏi Mộ Khiếu Hổ.

Mộ Khiếu Hổ hùa theo nói: "Nó mà dám nạo da cháu, ta nạo da nó luôn."

Mọi người cười đến là vui vẻ.

Khóe mắt Mộ Nhất Phàm thấy đám Mao Vũ đang nhìn về phía mình, liền dừng tiếng cười hỏi: "Mao Vũ, mọi người có chuyện gì à?"

Đám Mao Vũ lấy lại tinh thần, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Không có gì, không có gì, Mộ Nhất Phàm, anh nghỉ ngơi cho tốt, bọn tôi có việc đi đây."

Nói rồi, bốn người vội vã rời khỏi phòng khách.

★ Chương 340 ★

Bởi mọi người đi đường mệt mỏi, sau đó lại thêm tang thi đột kích mà vất vả cả một buổi tối, cũng cảnh giác đề phòng cả một buổi tối, cơ thể vô cùng uể oải, sau khi xác định Mộ Nhất Phàm không gặp chuyện gì đáng ngại, từng người từng người một rời đi, đi tìm phòng nghỉ ngơi.

Một lát sau, trong sảnh chỉ còn lại Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên liền bế anh vào trong không gian, cởi quần áo của hai người, thả anh xuống nước suối trong không gian, sau đó, ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Mộ Nhất Phàm liếc nhìn Chiến Bắc Thiên mấy lần, thấy đối phương nãy giờ không nói gì, liền biết người đàn ông này đang tức giận đây.

Anh dịch người về phía Chiến Bắc Thiên, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực Chiến Bắc Thiên, hỏi nhỏ: "Đang giận à?"

Chiến Bắc Thiên làm như không nghe thấy, đừng nói trả lời anh, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động đậy.

Mộ Nhất Phàm liền giải thích tình hình khi đó ở trong mộ thất: "Em biết mình sai rồi, đã được chưa? Lúc đó em không giãy khỏi Chiến Nam Thiên, cũng chỉ vì muốn mau chóng giải quyết hắn, tránh cho hắn làm chuyện tổn thương tới nhiều người hơn, anh có biết không? Trang Tử Duyệt từng tiên đoán Chiến Nam Thiên muốn chết cùng tất cả mọi người, vậy nên em mới nóng lòng muốn đẩy hắn vào trong không gian."

Chiến Bắc Thiên vẫn không mở mắt.

Mộ Nhất Phàm liền thấy nóng ruột, lại chọc chọc ngực Chiến Bắc Thiên: "Bắc Thiên, anh nói gì đi mà."

Chiến Bắc Thiên làm như đang ngủ, chẳng động đậy chút nào.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên vẫn không động đậy, thầm nghĩ có lẽ không phải là Chiến Bắc Thiên cho anh ăn bơ, mà là cơ thể bị trọng thương, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Chiến Bắc Thiên phóng không gian phong bạo ra, nhất thời không thể khống chế được, nói không chừng lại bị nguồn sức mạnh khổng lồ kia đánh ngược vào.

Anh càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, vội làm kiểm tra thân thể cho Chiến Bắc Thiên, nhận ra, từ mặt cho tới lòng bàn chân, đều chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, thoạt nhìn các vết thương vô cùng nghiêm trọng.

Anh vội vàng dùng dị năng hệ quang trị liệu cho Chiến Bắc Thiên, thế nhưng, chỉ có thể khiến miệng vết thương khép lại nhanh hơn, chứ không thể chữa trị nội thương trong thân thể Chiến Bắc Thiên.

"Bắc Thiên? Bắc Thiên?"

Mộ Nhất Phàm vội thu hồi dị năng về, nhẹ nhàng lay lay thân thể Chiến Bắc Thiên, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, hai mắt liền đỏ lên.

Thế nhưng, trong này không có bác sĩ, mà anh thì lại không thể đưa hắn ra khỏi không gian, sao có thể khám cho Chiến Bắc Thiên được đây?

Mộ Nhất Phàm chợt nghĩ tới Mộ Kình Thiên, anh cuống quít đứng lên, vội kêu: "Kình Thiên, Kình Thiên, con mau ra đây, Kình Thiên? Con có ở đó không?"

Gọi mãi nửa phút, nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Trong lòng Mộ Nhất Phàm càng thêm lo lắng, vừa rối rít gọi tên con, vừa bò ra khỏi suối nước.

Ngay lúc anh ra khỏi suối nước, ngón chân không cẩn thận đụng phải hòn đá bên cạnh bờ suối, anh kêu lên một tiếng, cả người liền ngã nhào xuống đất.

Mắt thấy sắp ngã xuống đất, đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi cánh tay hữu lực, vững vàng đỡ lấy Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân đôi bàn tay kia lại chính là Chiến Bắc Thiên mà anh tưởng đang bị trọng thương.

"Anh.. anh không sao à?"

Chiến Bắc Thiên không nói gì, ôm anh quay về trong suối nước.

Mộ Nhất Phàm có phần giận dữ nói: "Anh có biết ban nãy em bị anh dọa chết khiếp không?"

Không biết ban nãy anh sợ Chiến Bắc Thiên không thể tỉnh lại tới nhường nào.

Chiến Bắc Thiên để anh ngồi giữa hai chân mình, lúc này mới hỏi ngược lại: "Vậy em đã biết lúc anh nhìn em bị hút vào trong không gian, trong lòng thấy thế nào chưa?"

Có biết lúc ấy hắn sốt ruột tới nhường nào? Sợ mất đi người này biết bao nhiêu không.

Mộ Nhất Phàm ngẩn người, nghĩ tới tâm tình Chiến Bắc Thiên khi đó cũng giống như mình lúc ban nãy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy: "Xin lỗi anh."

Chiến Bắc Thiên không nói gì.

"Xin lỗi mà, Bắc Thiên, em hứa sẽ không có lần sau nữa đâu."

Chiến Bắc Thiên nghiêm khắc nhìn anh: "Chẳng phải em cũng từng hứa sẽ không như vậy với anh, sau đó vẫn xảy ra chuyện vừa rồi đó thôi?"

"Lần này là thật mà, chúng ta giải quyết Chiến Nam Thiên xong rồi, giờ không còn chuyện gì có thể uy hiếp được chúng ta nữa, em cũng sẽ không làm chuyện mạo hiểm gì nữa." Mộ Nhất Phàm liền giơ ba ngón tay lên: "Em thề với anh, nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế, em sẽ..."

Chiến Bắc Thiên vội kéo tay anh về, không vui nói: "Đừng tùy tiện thề thốt bậy bạ."

Mộ Nhất Phàm cười hì hì, ôm lấy Chiến Bắc Thiên: "Thế anh tha thứ cho em chưa?"

Chiến Bắc Thiêm lườm anh, lạnh lùng nói: "Nếu sau này em còn như vậy, anh sẽ.."

Hắn giơ tay lên, đánh về phía mông Mộ Nhất Phàm, thế nhưng, cách cái mông chừng nửa thước, tốc độ chậm lại, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cái mông bị mất một miếng thịt, nhạt giọng hỏi: "Sao? Còn đau nữa không?"

Mộ Nhất Phàm cười tủm tỉm hôn lên môi Chiến Bắc Thiên: "Em biết anh không nỡ lòng đánh em đâu mà."

"Sau này em mà còn như vậy, xem anh có tha cho em không."

Mộ Nhất Phàm liền nằm sấp trong lòng hắn: "Không thế nữa đâu mà, thật đó."

Ban nãy đã nếm phải tư vị sợ hãi, sau này anh sẽ không bỏ qua cảm xúc của Chiến Bắc Thiên, sẽ không làm ra loại chuyện gì khiến Chiến Bắc Thiên phải lo lắng nữa.

Chiến Bắc Thiên xoa xoa mông anh, không nói gì.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện gì đó, vội ngẩng đầu lên: "Thân thể anh không sao thật chứ?"

"Không sao."

"Ban nãy anh không để ý tới em, cố ý làm em sợ."

Hai tay Chiến Bắc Thiên ôm lấy anh: "Anh chỉ muốn em biết lúc đó nhìn em bị hút vào trong không gian anh cảm thấy như thế nào thôi, em có biết lúc đó anh sợ mất em thế nào không, nếu sau này một ngày không có em nữa, anh biết phải làm sao bây giờ?"

Mộ Nhất Phàm ôm chặt lấy hắn: "Không đâu, em sẽ không rời khỏi anh đâu, giờ chúng ta đã giải quyết xong Chiến Nam Thiên rồi, sau này không còn bất cứ chuyện gì có thể uy hiếp tới chúng ta được nữa, cuộc sống sau này sẽ lại bình yên như trước khi mạt thế."

"Ừ." Chiến Bắc Thiên hôn lên trán anh: "Vết thương trên người em rất nghiêm trọng, nằm trong suối nghỉ ngơi đi, đợi đến khi khôi phục ổn rồi, anh sẽ gọi em."

"Ừ."

Mộ Nhất Phàm liền dựa vào trong lòng Chiến Bắc Thiên mà ngủ thiếp đi.

Chiến Bắc Thiên đợi sau khi anh ngủ say rồi, nhẹ nhàng bế anh về phòng, sau đó, rời khỏi không gian.

Mộ Nhất Phàm ngủ trong không gian một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại, bên ngoài đã là sáng sớm, thế nhưng, trong phòng chỉ còn lại một mình anh.

"Bắc Thiên? Bắc Thiên ơi?"

Anh ở trong phòng gọi mấy tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng ai đáp lại, liền đứng dậy mặc quần áo đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi ra bên ngoài tìm đồ để ăn.

Ăn sáng xong, vẫn chưa thấy Chiến Bắc Thiên xuất hiện, anh không thể làm gì hơn là ra bên ngoài đi dạo, thấy hạt giống trước đó anh dùng tinh dịch để trồng, thế mà đã nảy mầm.

Mộ Nhất Phàm mừng rỡ đi tới ngồi xuống.

Cái cây trên mặt đất có vẻ kì lạ, hai cái gốc mọc từ dưới đất lên, hình dạng giống như chữ "Đại", trên thân không có lá, chỉ có cành ở trên đỉnh mọc dài ra, khiến người ta không thể phân biệt được đây là cây gì. (Đại: 大)

Mộ Nhất Phàm thắc mắc nói: "Cây liễu à? Cơ mà, nhìn không giống lắm nhỉ."

Ngón tay anh nhẹ nhàng gảy cành cây phía trên, để cây càng thêm lớn mạnh, anh đi tới bên bờ suối múc nước tưới cho nó.

Sau đó, không để ý tới gốc cây kia nữa.

Anh đi dạo một vòng lớn trong không gian, đến khi trở về, đã là giữa trưa, thế nhưng vẫn không thấy bóng Chiến Bắc Thiên đâu.

Mộ Nhất Phàm buồn chán, không thể làm gì hơn là lại cất tiếng gọi: "Bắc Thiên, Bắc Thiên, em muốn ra ngoài, em muốn ra ngoài cơ."

Năm phút trôi qua, vẫn chẳng có ai để ý tới anh, khắp không gian lặng như tờ, yên tĩnh tới mức khiến anh khó chịu muốn phát hoảng.

Anh nghĩ có lẽ Chiến Bắc Thiên có chuyện gì đó bận rộn, đợi sau khi hết bận, chắc chắn sẽ dẫn anh ra, nên cũng không quấy rầy Chiến Bắc Thiên thêm nữa.

Thế nhưng thật không ngờ, anh đợi trong không gian tận ba tháng.

Ba tháng này, Mộ Nhất Phàm chưa từng gặp Chiến Bắc Thiên, cũng không nhìn thấy Mộ Kình Thiên, thể như cả thế giới này chỉ còn lại mình anh, khiến anh ba tháng ròng rã không có ai để nói chuyện, dù có nói thì cũng chỉ có thể lẩm bẩm một mình.

Khoảng thời gian ở trong đó, ngoại trừ ăn, ngủ ra, thì cũng chỉ là đi dạo trong không gian, hoặc là trồng cây ăn quả, quả thực như đi tù, thiếu chút nữa khiến anh muốn phát điên lên.

Mới đầu, Mộ Nhất Phàm còn tưởng rằng Chiến Bắc Thiên bận rộn công chuyện, quên mất anh ở trong này, thế nhưng, một tháng trôi qua, anh liền cảm thấy bất thường.

Anh tin dù Chiến Bắc Thiên có quên cả thế giới này, cũng không thể nào quên anh, huống hồ, Chiến Bắc Thiên có cảm ứng với không gian, chỉ cần anh kêu một tiếng, chắc chắn Chiến Bắc Thiên sẽ biết.

Thế nhưng, anh kêu gào trong không gian cả tháng, mà Chiến Bắc Thiên vẫn chẳng đoái hoài gì tới anh, cũng chẳng thấy Mộ Kình Thiên đâu, sau đó, anh dần dần nhận ra, đây mới thực sự là hình phạt của Chiến Bắc Thiên dành cho mình.

Mộ Nhất Phàm bị nhốt trong đó bốn tháng, không chịu nổi được nữa, ngửa mặt lên trời rống to: "Bắc Thiên, em biết sai rồi mà, em cam đoan với anh, sau khi ra ngoài, mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh anh, sẽ không rời anh lấy nửa bước, nếu anh bận công chuyện, em sẽ ở bên san sẻ cùng anh, anh muốn tắm, em cũng theo anh vào phòng tắm, giúp anh kì ngực cọ lưng, dù anh có muốn đi ị, em cũng sẽ ở bên cạnh giúp anh chùi đít, nói chung là em sẽ không rời khỏi anh nữa. Còn có, sau này em sẽ nghe anh hết, anh nói cái gì thì em làm cái đó, anh muốn em hôn một cái, em hứa sẽ không hôn cái thứ hai, anh muốn em hôn mặt, em hứa sẽ không đi liếm ngón chân, anh muốn em chịch anh, em chắc chắn sẽ không để anh chịch em."

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng cười sằng sặc.

Mộ Nhất Phàm phản ứng rất nhanh, anh xoay người một cái, liền bắt lấy cái người đang cười: "Mộ Kình Thiên, cuối cùng ba cũng bắt được con."

Mộ Kình Thiên vui vẻ ôm cổ Mộ Nhất Phàm: "Ba ba."

"Kình Thiên, con mau dẫn ba ra ngoài đi, ba ở đây ngột ngạt muốn chít."

Mộ Kình Thiên không lập tức hành động: "Ba ba, bố bảo con hỏi ba, sau này ba còn dám làm càn nữa không?"

"Không dám, tuyệt đối không dám, con mau đưa ba ra ngoài đi."

"Ba ba, bố làm vậy cũng vì muốn ba nhớ lâu mà thôi, mong ba sau này sẽ không làm chuyện không màng tính mạng mình, tùy ý làm loạn nữa, bố rất quan tâm tới ba, nên mới làm như vậy, ba ra ngoài rồi cũng đừng trách bố."

Lời này giống như chậu nước lạnh, nhất thời khiến lửa giận trong lòng Mộ Nhất Phàm bị dập tắt, muốn tức cách làm của Chiến Bắc Thiên cũng không tức được: "Ba biết rồi."

"Giờ con đưa ba ra ngoài đây."

Mộ Nhất Phàm vừa rời khỏi không gian, liền thấy Chiến Bắc Thiên đang giao phó công việc cho nhóm Mao Vũ.

Anh liền bổ nhào về phía Chiến Bắc Thiên: "Chiến Bắc Thiên, cái tên khốn này!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top