Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 090

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ

Edit: Dĩm

Chương 090: Đảo loạn

🍌🌼

Trên gương nhanh chóng xuất hiện hình ảnh, trong đó là một đình viện, trong sân người một nhà hoà thuận vui vẻ tụ họp bên nhau nói chuyện cười đùa. Bác Tu đứng ở lối vào đình viện, mặc quan bào, mỉm cười nhìn họ.

Hình ảnh ấm áp tốt đẹp chỉ dừng lại vài giây, mặt kính chợt lóe. Bác Tu thay một thân quần áo chính thức hơn đứng trước mặt một người đàn ông mặc đồ minh hoàng, khom lưng xin từ chức, hắn tỏ vẻ chán ghét tranh đấu quan trường, muốn dẫn người nhà trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Người đàn ông nọ dùng mọi cách khuyên giải an ủi, tỏ vẻ thời cuộc bây giờ không tốt, nước láng giềng như hổ rình mồi, Bác Tu thân là tướng lãnh Nguyên Quốc, kéo quá nhiều hận thù, nếu bây giờ tùy tiện từ chức về quê, rất có thể bị nước láng giềng xuống tay.

Bác Tu tỏ vẻ mình đã làm chuẩn bị ổn thỏa, sẽ bảo vệ thật tốt bản thân và người nhà của mình, cũng kiên trì rời đi.

Người đàn ông bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đồng ý.

Hình ảnh lại thay đổi lần nữa, Bác Tu mặc một bộ đồ ngắn bằng vải bố đang săn thú trong rừng, bên người dẫn theo một đứa bé, trên mặt đều tràn ngập sung sướng. Sau khi bận rộn một ngày, hắn cõng đứa bé thắng lợi trở về, cười đẩy ra cửa sân, ấy mà lại nhìn thấy máu đỏ đầy đất, và thi thể người thân nắm chặt góc áo binh lính Đại Phong trong tay.

Bác Tu mang lòng thù hận vì bị diệt môn quay về triều đình, cũng cố gắng bảo vệ người thân còn sót lại.

Rất nhanh, Nguyên Quốc và Đại Phong khai chiến, Bác Tu giữ ấn soái, kết quả kẻ địch đê tiện, lại thu mua nội gián, bắt người thân của hắn ra uy hiếp. Hắn không muốn liên lụy đến đội quân bèn một thân một mình liều chết đến cứu người, lại chỉ thấy một màn Đại Phong tàn sát tù binh Nguyên Quốc và thi thể người thân duy nhất đã lạnh cứng.

Bác Tu cực hận, lúc trở về dẫn đội quân đại sát tứ phương, hoàng đế Nguyên Quốc lại đột nhiên nhận lời nghị hòa của Đại Phong, cứng rắn lệnh hắn thu binh trở về. Hắn không cam lòng, cũng tuyệt vọng không thôi, dứt khoát cãi lại lệnh vua, lại ném xuống chức vị tướng quân rồi dẫn theo một đám binh lính cũng có người thân cũng bị Đại Phong giết hại, nguyện ý đi theo hắn, bắt đầu lần báo thù này.

Mặt kính dao động, hình ảnh biến mất.

Dụ Trăn thu lại gương, nhìn Bác Tu trong lúc hôn mê vẫn nhíu chặt mày, nặng nề thở dài.

Lúc ở sơn trang cậu từng ngẫu nhiên biết được một vài chuyện lúc còn trẻ của Bác Tu từ miệng tu sĩ khác, nói là Bác Tu sau khi nhập đạo lại không muốn làm tu sĩ, chỉ muốn làn một người thường cùng người nhà trôi qua cuộc sống bình đạm cả đời, lại không ngờ tới ý trời trêu người. Hắn muốn từ bỏ tu đạo, mà tà tu nhìn trúng tu vi và pháp bảo của hắn lại không buông tha cho hắn, đuổi tới thành phố nhỏ nơi hắn và người nhà ẩn cư, hại chết hết người nhà của hắn.

Lúc ấy Bác Tu vốn có thể có đấu lại, nhưng bởi vì có ý từ bỏ tu đạo, tu luyện không đều, cuối cùng không địch lại tà tu, trơ mắt nhìn người thân chết thảm.

Đây là khúc mắc của Bác Tu, cũng là nguyên nhân mấy năm nay tu vi của hắn vẫn luôn chậm chạp không tiến.

"Ảo cảnh đáng chết." Dụ Trăn hận đến ngứa răng, vừa tức vừa không biết làm sao.

Ảo cảnh này hoàn toàn tái hiện chuyện khi còn trẻ của Bác Tu, chọn lấy khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn, cũng phóng đại lên nhiều lần, hơn nữa còn chuyển đối tượng hận thù của Bác Tu lên người Phong lão và Phong Lâm, làm bọn họ giết hại lẫn nhau. Thật sự là đê tiện vô sỉ!

Cậu nhớ tới nguyên nhân Bác Tu bắt cóc Phong Lâm và Phong lão, trong lòng càng thêm tức giận.

Làm Bác Tu và đám người Phong lão đứng đối lập nhau còn chưa tính, bây giờ còn muốn kéo cả Thích Thanh Nguyên vào, để bọn họ đấu tranh nội bộ, biện pháp này quả thực âm độc, chắc chắn là mắt trận kia giở trò quỷ!

Không được, không thể để mọi người đấu đá lẫn nhau.

Cậu nghiêm túc nhìn Bác Tu, đoạn lấy ra một hạt sen bồ đề đút cho hắn, sau đó thân hình chợt lóe về lại trong xe ngựa của Phong Lâm.

"Anh Dụ, tình huống bên chú Tu thế nào rồi?" Phong Lâm thấy cậu trở về, lập tức xáp lại dò hỏi.

Dụ Trăn nhíu mày trả lời: "Tình huống không tốt, em nói cho anh biết chuyện trước đó Đại Phong và Nguyên Quốc khai chiến là thế nào? Thật sự do Đại Phong gây sự trước?"

Phong Lâm lắc mạnh đầu: "Sao có thể, có ông nội làm quân sư thì sao có thể chủ động gây sự chứ, rõ ràng là Nguyên Quốc phát rồ khai chiến trước, còn là cái loại cực kỳ hung hãn kia ấy, bức cho ông nội không thể không chủ trương nghị hòa, cắt đất đền tiền."

Chuyện Đại Phong và Nguyên Quốc khai chiến quả nhiên có điều kỳ lạ.

Dụ Trăn nhớ tới lão hoàng đế Nguyên Quốc ra vẻ đạo mạo trong trí nhớ của Bác Tu, ánh mắt lạnh lùng, dặn dò Phong Lâm hai câu thì thân hình chợt lóe, nhanh chóng đi đến Nguyên Quốc.

Hừng đông ngày hôm sau, Dụ Trăn chạy về, tìm được đội ngũ sứ thần Đại Phong đã đi đến ngoài kinh thành Đại Yến. Cậu lắc mình trực tiếp xuất hiện trong xe ngựa Bác Tu, ném một chồng thư xuống trước mặt Bác Tu vừa bừng tỉnh, tay cậu nhấc ngăn lại cây đao của hắn, đoạn nói: "Đừng động thủ, trước nhìn mấy thứ trên đất này xem, đừng để bị người ta dắt mũi cũng không biết."

Sức Dụ Trăn chắn đao không lớn, lại khiến hắn hoàn toàn đẩy không ra. Bên ngoài yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng không có, hiển nhiên là không ai chú ý tới có người xâm nhập vào xe ngựa.

Bác Tu nhanh chóng xác định mình không phải đối thủ của Dụ Trăn, vừa buông đao vừa phòng bị ngồi dậy, vẫn duy trì tư thế tùy thời có thể phản kích. Hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi là người nào, là cứu binh Đại Phong phái tới sao?"

"Ta là cứu binh người nhà ngươi phái tới." Dụ Trăn cố ý chọn từ có thể giảm bớt địch ý của hắn, nhặt phong thư lớn nhất trên mặt đất đưa tới trước mặt hắn, đoạn nói: "Đọc thử xem, đọc xong ngươi sẽ hiểu những lời này của ta có ý gì."

Bác Tu nghe thấy hai chữ 'người nhà', trên địch ý người quả nhiên đã giảm bớt, phòng bị lại càng sâu. Hắn liếc nhìn phong thư trước mặt, đưa tay nhận lấy.

Phong thư rất bình thường, phía trên chẳng có chữ gì, Bác Tu vừa phòng bị Dụ Trăn vừa mở lá thư, rút giấy viết thư ra rồi nhìn chữ viết trên giấy. Hắn sửng sốt, lại nhìn đến con dấu màu đỏ phía dưới giấy viết thư, kinh hãi, vội hoàn giũ giấy viết thư ra, nhanh chóng đọc hết.

Hắn càng đọc vẻ mặt càng đáng sợ, hoài nghi, không tin, phẫn nộ, tuyệt vọng...... Các loại cảm xúc đan chéo vào nhau, rõ ràng hai tay tức giận đến phát run, động tác lại không ngừng. Xem xong một lá thư, không cần Dụ Trăn nói đã lập tức cầm lấy lá tiếp theo, không lâu sau đã đọc hết.

Cuối cùng, hắn buông lá thư, hai tay nắm chặt chống xuống đất, hơi rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Dụ Trăn thở dài, nói: "Sự thật chính là như vậy, ngươi bị hoàng đế Nguyên Quốc dắt mũi. Từ thời khắc ngươi quyết định cởi giáp về quê, hoàng đế Nguyên Quốc đã bắt đầu diễn kịch. Ngươi tay cầm trọng binh, lại được dân tâm, gã sớm đã sinh lòng kiêng kị, muốn diệt trừ ngươi cho sảng khoái. Ngươi thử nghĩ lại xem, nơi ngươi và người nhà ngươi ẩn cư hẻo lánh như vậy, nếu không phải người mà ngươi cảm kích nói cho biết chỗ, sao có thể dễ dàng tìm được nơi ngươi ở được, lại còn chuẩn bị mà thừa cơ một canh giờ ngắn ngủi ngươi rời đi rồi giết hết cả nhà ngươi? Hơn nữa cái manh mối quần áo binh lính Đại Phong kia, ngươi không cảm thấy quá cố ý sao? Ở trong lãnh thổ Nguyên Quốc mà còn nghênh ngang mặc quần áo binh lính Đại Phong giết người, thằng ngu mới làm như vậy."

Bác Tu không nói lời nào, tay lại siết thật chặt.

Dụ Trăn không đành lòng, nhưng muốn đánh thức hắn, lại không thể không kê thuốc liều mạnh. Cậu tiếp tục nói: "Còn nữa, người thân cuối cùng kia của ngươi, ngươi rõ ràng đã bảo vệ nó ở nơi an toàn nhất, lại vẫn xảy ra chuyện, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, lúc ngươi đi cứu người, vừa vặn nhìn thấy nó bị giết. Và cả việc sau đó hoàng đế Nguyên Quốc đột nhiên đồng ý nghị hòa, gã rõ ràng là đang ép ngươi cãi lại lệnh vua hoặc là trở thành phản quân, danh chính ngôn thuận cướp đoạt quân quyền của ngươi, làm ngươi mất đi lòng quân, hoặc là dứt khoát trở thành chó nhà có tang. Ngươi nghĩ lại xem, lúc trước khi ngươi quyết định bỏ đội quân một mình ra báo thù có phải có người ở bên xúi giục mê hoặc hay không?"

Đương nhiên là có, người kia còn là phó quan hắn tin tưởng nhất.

Bác Tu đấm mạnh xuống sườn xe ngựa, hốc mắt đỏ đậm, tràn ngập hận ý: "Ta vì Nguyên Quốc vào sinh ra tử, trung quân ái dân, cũng không có một chút dị tâm, thậm chí còn chủ động từ bỏ quân quyền, tại sao...... Tại sao! Chỉ là bởi vì lập công nên có tội sao? Nếu ta không quyết định thoái ẩn, nếu ta không......"

"Không, dù ngươi không thoái ẩn, hoàng đế kia cũng có cách khác chỉnh chết ngươi. Ngươi gặp phải kiếp nạn này không phải vì lập công nên có tội, người bị hại là ngươi, ngươi có tội gì? Có tội chính là đám người xấu lòng dạ khó lường kia. Lúc ngươi liều mạng tự trách tự ghét bản thân, lòng tràn đầy áy náy, đám người xấu kia vẫn đang tùy ý cười nhạo, sống đến vui vẻ. Rõ ràng là đám người xấu kia có tội, tại sao ngươi lại tự tra tấn mình?"

Dụ Trăn đè chặt vai hắn, nghiêm túc nói: "Bác Tu, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, ngươi không sai. Người ưu tú mạnh mẽ tất nhiên sẽ gặp người ác ý dụng tâm kín đáo, người bình thường yếu ớt hơn nửa sẽ bị người ta khi dễ, mấy chuyện này không thể tránh! Nếu ưu tú cũng có tội, nếu vì suy nghĩ cho người nhà cũng có tội, vậy trên đời này đã không có một ai vô tội!"

"Nhưng nếu không phải ta vào triều......"

"Nếu ngươi không vào triều, vậy người nhà ngươi đã sớm bị ác bá ở quê hại chết! Tại sao ngươi vẫn chưa hiểu, sai không phải ngươi, là kẻ ác bức ngươi không thể không vào quân đội tìm đường sống, là hoàng thượng Nguyên Quốc hao tổn tâm cơ đoạt quân quyền và giết người nhà của ngươi, dù ngươi có chọn con đường nào thì cũng có thể gặp phải kẻ ác! Sai chính là thế đạo, là lòng người, không phải ngươi, ngươi chỉ là người bị hại!"

Dụ Trăn thấy hắn chấp mê bất ngộ, cậu hạ liều thuốc mạnh cuối, lạnh giọng nói: "Bác Tu, chú tỉnh lại đi, có thù thì báo, có hận thì phát tiết, thế đạo không tốt, chú cứ thay đổi nó! Dùng tội của người khác để tự trách và trừng phạt mình là cách làm ngu xuẩn nhất! Nếu người nhà của chú ở đây, nhìn thấy chú biến thành bộ dáng hiện giờ, chú cảm thấy họ sẽ nói chú thế nào!"

Tựa như có một cái búa nện vào lòng, thân hình Bác Tu chấn động, ánh mắt hơi mê loạn bỗng chốc kiên định, linh khí trên người bùng lên, sát khí cũng theo đó mà quấn lấy đám linh khí kia mưu toan cắn nuốt.

Dụ Trăn cả kinh, biết lòng hắn có sở ngộ, sắp đột phá tâm chướng, vội phất tay bày ra một cái kết giới bên trong xe ngựa.

Bác Tu theo bản năng đả tọa, bắt đầu chống cự lại sát khí quanh thân.

Dụ Trăn vui mừng khôn xiết. Cậu lấy ra mấy hạt giống màu vàng đặt vào các nơi trong thùng xe, công đức thoát ra khỏi cơ thể, bắt đầu giúp Bác Tu xua tan sát khí quanh thân.

Ở ngoài trận pháp, tiểu tu sĩ Thẩm Phong trước đó được Dụ Trăn cứu ra nhìn Dụ Trăn hộ pháp giúp Bác Tu trong Khôi Nguyên Kính, hai mắt phát sáng lộ ra sùng bái, chợt nói: "Dụ tiền bối thật lợi hại, lời vừa nãy cũng rất động lòng người. Nếu là tôi, chắc chắn đã không thể nói ra đạo lý như vậy, giúp Bác tiền bối giải trừ tâm chướng."

Ân Viêm cũng nhìn Dụ Trăn trong gương đang hộ pháp giúp Bác Tu, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, hắn chợt nhớ tới lời cậu vừa nói, khóe miệng hắn hơi cong lên, đáp: "Đồ đệ của tôi, tất nhiên là tốt nhất."

Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong một cái, đột nhiên ném viên đan dược cho cậu ta. Hắn nói: "Tu vi của cậu vừa mới tăng lên, cần củng cố lại, nuốt xong thì tiếp tục đả tọa đi thôi."

Thẩm Phong sửng sốt, trừng lớn mắt nhìn đan dược tràn đầy linh khí trong tay, cậu ta kích động đến suýt chút nữa đã ngất đi.

Trời đất ơi, đan dược tốt như vậy chỉ, chỉ vì cậu ta khen Dụ tiền bối một câu...... Cậu ta nhịn không được nhìn Ân Viêm bên cạnh một cái, thấy hắn đã tập trung nhìn Khôi Nguyên Kính, bèn cẩn thận nânng đan dược lên, lòng có sở ngộ.

Thì ra, mặc kệ tu vi lợi hại bao nhiêu, chỉ cần là người, đều không tránh được thất tình lục dục...... Ví dụ như, thích nghe người khác vuốt mông ngựa.

Khi mặt trời đã hoàn toàn lên đỉnh, một tia sát khí cuối cùng trong cơ thể Bác Tu cuối cùng bị ép ra, hắn phun ra một ngụm khí, đoạn mở mắt.

Dụ Trăn cũng mở bừng mắt, nhìn Bác Tu, thử gọi: "Chú Tu?"

"Là chú." Bác Tu mỉm cười, nhớ tới ảo cảnh, lại nhịn không được thở dài, nói tiếp: "Đều do chú quá nhẹ...... Không phải, đều do kẻ địch quá giảo hoạt."

Hắn kịp thời dừng lại việc mình lại vô thức đổ lỗi cho bản thân, lại hành lễ lớn với Dụ Trăn, nói: "Cám ơn Tiểu Trăn đã giúp chú giải quyết tâm chướng, ân cứu mạng, về sau nếu Tiểu Trăn có gì cần, chú Tu muôn lần chết không chối từ."

Dụ Trăn nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng cười, vội duỗi tay nâng hắn dậy, đáp: "Nào có khoa trương như ân cứu mạng vậy, cháu chỉ làm chân chạy vặt chuyển mấy lá thư, nói mấy câu mà thôi."

Bác Tu cười lắc đầu, không đồng ý cũng không trực tiếp phản bác lời cậu. Hắn nghiêm túc lại, đoạn nói: "Ảo trận giảo hoạt, chúng ta cần nhanh chóng đánh thức mọi người, còn tiếp tục trì hoãn nữa thì chờ khi họ bị sát khí vào tim sẽ không có cách xoay chuyển."

Dụ Trăn gật đầu, nhớ tới một đống lớn tu sĩ bên ngoài kia còn chưa đánh thức, cậu nhanh chóng kể lại tình huống hiện tại.

Đội ngũ sứ thần của Đại Phong khó hiểu mà ngừng lại vài ngày ở thành trấn cách kinh đô không xa, khiến hoàng đế Đại Yến ngổn ngang trong lòng, suy đoán hết chuyện này đến chuyện khác, còn phái riêng mấy quan viên tự đi đón người.

Quan viên nọ nhanh chóng trở về bẩm báo, dở khóc dở cười mà tỏ vẻ, vương tử của Đại Phong không hợp khí hậu bị tiêu chảy, cảm thấy tình trạng hiện tại không thích hợp gặp mặt hoàng đế nên lùi lại mấy ngày, muốn dưỡng tinh thần.

Biết không phải xảy ra chuyện, hoàng đế Đại Yến nhẹ nhàng thở ra, lúc sau cũng cảm thấy có hơi buồn cười, vội chọn mấy ngự y bảo họ mang thuốc đến chăm sóc cho vương tử Phong Lâm, một là trấn an, hai là tỏ vẻ chuyện gặp mặt không vội, hết thảy đặt thân thể vương tử Phong Lâm lên đầu.

Ở một khách điếm ngoài thành, ba người Dụ Trăn, Bác Tu và Phong Lâm đầu tiên là tốn sức để Phong Lâm diễn một vở kịch, đánh thức Phong lão, lúc sau cùng Phong lão bắt đầu đánh thức các tu sĩ khác.

Lực lượng của ảo trận đã không còn quá mạnh, sau khi bọn họ hốt thuốc đúng bệnh, chúng tu sĩ lục tục tỉnh lại, chờ lúc hoàng đế Đại Yến phái ngự y chạy tới thì mọi người đã thanh tỉnh toàn bộ.

Sau khi bận rộn xong, Bác Tu ngụy trang dẫn Dụ Trăn ẩn thân đi đến chỗ hẹn lấy "thánh dược".

Xâu chuỗi lại các thông tin đã có, Dụ Trăn và Bác Tu nhanh chóng phát hiện một người rất đáng nghi, đó là "minh hữu" đã nói cho Bác Tu biết Đại Phong sẽ phái người đi sứ Đại Yến, cũng xúi giục hắn mượn đao giết người, còn nói sẽ cung cấp cho hắn "thánh dược".

Người khiến Bác Tu tin tưởng như thế là phó quan trước kia của Bác Tu, cũng chính là phó quan trước đó xúi giục hắn sau khi nghị hòa thì làm phản quân đào binh. Đương nhiên, người này hiện tại đã là đại tướng quân của Nguyên Quốc, thế vào vị trí trước kia của Bác Tu.

"Gã hơn phân nửa là bị hoàng đế Nguyên Quốc sai khiến, muốn mượn tay chú khơi mào chiến tranh giữa Đại Yến và Đại Phong, để Nguyên Quốc ngư ông đắt lợi." Dụ Trăn ẩn thân ngồi trên cây, phân tích: "Nhưng mà mấy chuyện này chỉ vì muốn mọi người giết hại lẫn nhau mà hoàn thiện cốt truyện trong ảo cảnh, ảo trận sắp xếp như thế, hẳn là bị mắt trận ảnh hưởng."

Bác Tu gật đầu đồng ý phân tích của cậu: "Còn nữa, thứ 'thánh dược' kia chắc chắn cũng là sát khí biến thành, giống như kinh Phật Thanh Nguyên từng chạm qua, hơn phân nửa cũng qua tay mắt trận."

"Ừm." Dụ Trăn gật đầu, nhìn về phía kinh thành Đại Yến, đoạn nói: "Chú và đám Phong lão có lực lượng mạnh nhất, mắt trận chắc chắn muốn xử lý các chú trước...... Manh mối càng ngày càng nhiều."

Cái ảo trận này vì để mê hoặc tu sĩ bên trong, cốt truyện tạo ra rất hoàn thiện, dựa theo cốt truyện phỏng đoán, mắt trận chắc chăn là hoàng tộc Đại Yến và người bên cạnh hoàng tộc, hơn nữa chắc chắn có cấu kết với Nguyên Quốc.

"Địch ý của mắt trận với Thanh Nguyên rất nặng." Bác Tu nhíu mày mở miệng, tiếp tục phân tích: "Ảo trận gom mọi người đến ảo cảnh của Thanh Nguyên, còn lo lắng hoàn thiện cốt truyện, mục đích đã rất rõ ràng, là vì để bọn chú giết chết Thanh Nguyên."

Dụ Trăn cũng nghĩ như hắn, cậu lật đi lật lại tư liệu của hai vị tu sĩ mất tích trong đầu, đoạn nói: "Bây giờ người duy nhất đã tìm được nhưng chưa thanh tỉnh, cũng chỉ còn lại Thích Thanh Nguyên. Bắt lấy mắt trận, hoàn toàn giải quyết mấu chốt của trận pháp, cũng ở trên người Thích Thanh Nguyên."

Bác Tu gật đầu, nhớ tới tình huống của Thích Thanh Nguyên, lại nhịn không được thở dài.

Đợi từ lúc mặt trời mọc chờ đến khi mặt trời lặn, hai người vânc không chờ được người đến đây đưa "thánh dược", cuối cùng tay không trở về.

Phong lão chờ ở hành quán nghe thấy kết quả này, thở dài trả lời: "Quả nhiên như thế, người thanh tỉnh quá nhiều, ảo trận chắc chắn đã phát hiện, mắt trận bắt đầu đề phòng chúng ta."

"Thật là làm sao bây giờ? Địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, bây giờ chúng ta vào kinh, rất có thể sẽ giẫm phải bẫy." Phong Lâm buồn rầu, vừa lo lắng lại sốt ruột.

"Đêm nay cháu sẽ đến Nguyên Quốc một chuyến, xem có thể tìm được chút manh mối từ bên kia, phát hiện thân phận mắt trận hay không." Dụ Trăn mở miệng, suy nghĩ một chút lại nói: "Ngày mai mọi người cứ vào kinh, tìm thử Chu Thanh và Miêu Chính Quốc, chỉ cần tìm được một người trong bọn họ thì người còn lại sẽ dễ bắt hơn nhiều."

Phong lão gật đầu: "Trước mắt cũng chỉ có thể như thế."

Nói xong ông nhìn Dụ Trăn đã chín chắn hơn trước nhiều, trong lòng hơi cảm khái vài giây, còn nói thêm: "Lần này ít nhiều gì cũng nhờ Tiểu Trăn cứu giúp, mặt khác, mặc dù nơi này là ảo cảnh, nhưng muốn nhanh chóng qua lại hai nước vẫn là có chút khó khăn, ta mạo muội hỏi một câu, Tiểu Trăn cháu có phải......"

Dụ Trăn cũng biết chuyện mình có thể súc địa thành thốn không giấu được, nghe vậy thản nhiên cười, nói: "Vâng, trước đó sau khi tu vi của cháu tiến giai, học được một pháp thuật nhỏ gọi là súc địa thành thốn."

"Thật là...... Hậu sinh khả uý." Phong lão cảm thán, nói tiếp: "Tương truyền trước kia tu sĩ có thể phi thiên độn địa, không gì làm không được, không thể tưởng được lúc còn sống có thể nhìn thấy có người có thể học được thuật pháp cao giai súc địa thành thốn này."

Dụ Trăn hàm súc mỉm cười, cũng không nhiều lời về đề tài này, cậu tạm biệt mọi người xong thì lập tức xuất phát đến Nguyên Quốc.

Mấy ngày hôm trước mới đến một lần, không cần phải đi làm quen hoàn cảnh, cho nên lần này hành trình ở Nguyên Quốc cũng không tốn bao nhiêu thời gian của Dụ Trăn. Rạng sáng ngày hôm sau cậu đã trở về hành quán, mang về một tin tức không tốt.

Phó quan đã chết, đột nhiên phát bệnh chết bất đắc kỳ tử, manh mối cắt đứt.

"Quả nhiên lại là như vậy." Bác Tu nhíu mày.

"Sau khi phát hiện phó quan chết bất đắc kỳ tử, cháu còn làm một chuyện." Dụ Trăn lại mở miệng, khóe miệng cong nhẹ, bổ sung: "Cốt truyện trong ảo cảnh đều phục vụ cho mắt trận, chúng ta không thể đi theo cốt truyện, phải tác động vào cốt truyện, cho nên...... Cháu giết hoàng đế Nguyên Quốc."

Đám người Phong lão kinh hãi, đồng thời lớn tiếng hô: "Cái gì?! Cháu giết ai?"

"Hoàng đế Nguyên Quốc." Dụ Trăn trả lời, hỏi ngược lại: "Mọi người khiếp sợ như vậy làm gì? Tất cả mọi người trong ảo cảnh này chỉ là sát khí biến thành thôi, người cháu giết cũng không phải người thật."

Mọi người sửng sốt, sau đó đồng thời tỉnh lại, liếc nhau nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.

Ngơ người trong ảo cảnh quá lâu làm bọn họ đều có hơi hồ đồ, Dụ Trăn nói không sai, người trong ảo cảnh này đều là sát khí biến thành, giết thì giết. Đi theo cốt truyện chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động, nhưng nếu tác động vào cốt truyện, việc phá trận trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nói đơn giản là không thể để mắt trận như ý, phải quấy rầy tay chân của gã.

Thấy bọn họ đã bình tĩnh lại, Dụ Trăn tiếp tục nói: "Trên thực tế, cháu không chỉ muốn giết hoàng đế Nguyên Quốc, mà nhân vật mấu chốt khác của cốt truyện, cháu cũng sẽ xóa hết."

Đám người Phong lão lại lần nữa kinh sợ, vẫn là Phong lão bình tĩnh lại trước. Ông nói: "Cháu chuẩn bị đảo loạn hoàn toàn cái ảo cảnh này?"

"Không, chuyện cháu muốn làm là nhiễu loạn tâm của Thanh Nguyên. Cái ảo trận này là sinh ra vì anh ta, chỉ cần anh ta tỉnh táo lại thì cái ảo cảnh này sẽ tự sụp đổ, mắt trận cũng sẽ không còn chỗ để núp. Mọi người đã tỉnh lại, cháu không bị bó tay bó chân nữa, mắt trận lại trốn quá sâu, cứ tìm kiếm thì quá chậm, cháu không muốn lãng phí thời gian. Nếu Thanh Nguyên không thể tự phá trận, vậy chúng ta cứ cho anh ta một chút kích thích, đẩy anh ta một phen."

Khi nói chuyện, cả người Dụ Trăn đều tỏa ra phong thái tự tin. Liếc mắt nhìn mọi người, cậu nói: "Mắt trận giảo hoạt, xem chúng ta thành khỉ mà trêu chọc, muốn nhìn chúng ta diễn vở kịch giết hại lẫn nhau, cháu muốn nhìn thử, khi cốt truyện gã tỉ mỉ sắp xếp bị lộn xộn hết lên thì gã làm thế nào để ứng phó!"

Đám người Phong lão bị bộ dáng lúc này của cậu làm chấn động, thật lâu sau cũng không nói nên lời, sau đó đồng loạt gật đầu.

"Được, mọi chuyện đều làm theo sắp xếp của Tiểu Trăn!"

Ngoài trận, Ân Viêm nhìn Dụ Trăn cuối cùng cũng tìm được phương thức chính xác phá trận, kiêu ngạo và thưởng thức tràn ngập đáy lòng, lại có chút buồn bã của phụ huynh khi con em mình trưởng thành.

Sau khi biết trên đầu của mình không có người che mưa chắn gió, mọi chuyện đều cần tự mình giải quyết, Dụ Trăn trước kia tính tình mềm mại dần trở nên mạnh mẽ tự tin, triển lộ ra phong thái hoàn toàn khác với trước kia.

Ddã thật sự chín chắn trưởng thành, có thể tự mình đảm đương một phía.

Hắn rũ mắt, vuốt thân ảnh Dụ Trăn trong gương, tất cả cảm khái cũng chỉ hóa thành một câu, "Ngọc Trinh, vi sư chờ con trở về." Chờ em trở về, tiếp tục cùng em trưởng thành.

--- Hết chương 090

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top