Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 091

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ

Edit: Dĩm

Chương 091: Giằng co

🍌🌼

Đội ngũ sứ thần Đại Phong vào kinh vào ban đêm. Ngay lúc hoàng đế Đại Yến đang cùng Phong Lâm ăn tiệc tối xem ca múa thì nhận được tin truyền tới từ Nguyên Quốc—— Hoàng đế Nguyên Quốc và đại tướng quân tân nhiệm chết bệnh cùng một ngày, nguyên nhân phát bệnh không rõ, bây giờ Nguyên Quốc như rắn mất đầu, loạn thành một nồi cháo heo.

Hoàng đế Đại Yến kinh hãi, vội vàng kết thúc tiệc tối.

Thích Thanh Nguyên được mời đến tiếp khách cũng rời khỏi cung điện mở tiệc, trong đầu đều suy nghĩ chuyện của Nguyên Quốc, mày cau chặt.

Dụ Trăn ẩn thân trốn trên cái cây ven đường, cuối cùng cũng chờ được anh ra. Ccậu vội bẻ một nhánh cây đập lên đầu anh, hạ giọng gọi: "Thanh Nguyên, bên này."

Thích Thanh Nguyên bị đập đến sửng sốt, anh ngửa đầu nhìn lên bèn thấy Dụ Trăn dùng tư thế buồn cười nửa dựa vào một chạc cây, lời chưa ra miệng đã bật cười trước: "Ngươi bận rộn xong rồi? Nhanh xuống đây, trên cây nguy hiểm, cẩn thận ngã đấy."

"Chút độ cao này ta không ngã đâu mà lo, đi xuống có thể sẽ bị thị vệ phát hiện, chúng ta cứ nói chuyện như vậy đi." Dụ Trăn cố ý làm ra dáng vẻ phòng bị thị vệ chung quanh, tiếp tục hạ giọng nói: "Chuyện hoàng đế Nguyên Quốc xảy ra chuyện ngươi đã biết rồi hả? Chuyện này có ẩn tình, bạn của ta nói cho ta một tin, hoàng đế Nguyên Quốc và đại tướng quân thật ra là trúng độc chết, giống như đúc độc ngươi trúng lúc trước."

Thích Thanh Nguyên nghe vậy thì nhíu mày, tiến lên một bước ngửa đầu nhìn cậu, đoạn hỏi: "Tin này là thật sao?"

"Đương nhiên là thật, bạn của ta sẽ không gạt ta." Dụ Trăn trả lời, lại quan sát bốn phía, sau đó ném xuống cho anh một lá thư, rồi nói tiếp: "Còn cái này nữa, ngươi tốt nhất nên tìm cơ hội nhắc nhở phụ hoàng của ngươi. Hoàng thất Đại Yến và Nguyên Quốc liên tiếp xảy ra chuyện, ta nghi ngờ có người mưu đồ gây rối, ngươi tốt nhất nên nhắc nhở hoàng đế để ông ta tìm cơ hội tra hết dân cư trong kinh xem có phần tử khả nghi hay không."

Thích Thanh Nguyên đón được lá thư, không chút nghi ngờ lý do của cậu. Anh gật đầu, đáp ứng: "Chuyện ngươi dặn dò ta sẽ đi làm, vậy ngươi...... Ngươi muốn cùng ta về vương phủ không?"

"Không về." Dụ Trăn lắc đầu, bởi vì vội vã đi làm chuyện xấu, nên không chú ý tới ánh mắt buồn bã thoáng qua của Thích Thanh Nguyên. Cậu nói tiếp: "Ta còn có việc phải đi trước, bận rộn xong lại đến tìm ngươi, ngươi phải chú ý an toàn đấy."

Nói xong cậu vẫy vẫy tay, trực tiếp lắc mình rời đi.

Thích Thanh Nguyên nhìn nhánh cây trống không, sờ sờ lá thư trong tay, thật lâu sau mới thở dài một hơi.

Dụ Trăn trở về thiên điện trong hoàng cung - nơi đám người Phong Lâm đang ở, sau khi vào cửa cậu nói thẳng: "Đồ đã đưa Thanh Nguyên, anh ấy sẽ hiểu lầm là có tổ chức phản quân muốn ra tay với hoàng thất ba nước, kiến nghị hoàng đế tra rõ dân cư trong kinh, nhân cơ hội này, mọi người cũng lục soát, tốt nhất có thể tìm ra chỗ của Chu Thanh hoặc Miêu Chính Quốc."

Phong lão lên tiếng, nhớ tới trạng thái của Thích Thanh Nguyên trong tiệc tối, không khỏi thở dài: "Thanh Nguyên hoàn toàn không nhớ rõ chúng ta."

"Nhưng lại nhớ rõ anh Dụ, còn siêu cấp tin tưởng anh Dụ." Phong Lâm bổ sung, cũng thở dài như ông cụ non, còn cố ý ê ẩm nói: "Xem ra ở trong lòng anh Thanh Nguyên, chúng ta đều không quan trọng bằng anh Dụ."

"Ít nói hươu nói vượn! Thanh Nguyên như thế, hơn phân nửa là vì Tiểu Trăn nhặt được Phật châu trên người cậu ấy, trên người mang theo hơi thở của cậu ấy, khiến cậu ấy sinh lòng thân cận." Phong lão giơ tay đập Phong Lâm, lại nhìn sang Dụ Trăn, đoạn hỏi: "Bây giờ cháu phải xuất phát đến Đại Phong hả?"

"Dạ, lấy chút đồ rồi đi ngay."

Vì xác minh tin tức có tổ chức phản quân tưởng muốn ra tay với hoàng thất ba nước, bên Đại Phong cũng cần xảy ra chút chuyện, để cho hoàng đế Đại Yến nghi ngờ Đại Phong, nghi ngờ chuyện Đại Yến và Nguyên Quốc đều là Đại Phong giở trò quỷ.

Dụ Trăn trả lời, đột nhiên duỗi tay đến trước mặt Phong Lâm, ngoắc ngón tay: "Đám con rối kia của em, cho anh xin vài con."

Phong Lâm sửng sốt, vừa móc đồ vừa hỏi: "Anh Dụ anh muốn con rối tiểu binh của em làm gì? Trên đường nhàm chán muốn mang ra chơi hả?"

Loại cậu ta tu là thuật con rối, trên người luôn mang theo một đống con rối, nhưng bởi vì học nghệ không tinh nên con rối đều chỉ có hình mà không có thần. Trừ mấy đứa hơi lợi hại mà cậu ta quen dùng, mấy đứa khác cũng chỉ để dùng làm đồ chơi, tuy nhiên thả ra cũng có thể hù người.

"Đã nói có tổ chức phản quân muốn gây bất lợi cho hoàng thất ba nước, vậy không có phản quân xuất hiện thì sao được. Con rối anh mang theo bên người không đủ tạo thành quân đội, mượn của em để dùng." Dụ Trăn giải thích, thấy Phong lão và Bác Tu đều nhìn sang đây, cậu cười và nói: "Muốn đảo loạn ảo cảnh, có gì nhanh hơn so với việc trực tiếp phá tan cục diện cân bằng giữa tam quốc do ảo trận bày ra?"

Thế lực thứ tư mạnh mẽ lên sân khấu, trực tiếp uy hiếp đến ba nước, cậu rất muốn nhìn xem mắt trận sẽ ứng phó thế nào. Mà một khi mắt trận đã bắt đầu ứng phó, việc bọn họ tìm ra dấu vết mắt trận sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bác Tu rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận ý đồ của cậu, nhịn không được vỗ tay cười, khen: "Vẫn là Tiểu Trăn có cách. Cách này rất tốt. Phong Lâm mau đưa con rối của cháu cho Tiểu Trăn đi, càng nhiều càng tốt."

Dụ Trăn rời đi vào buổi tối cùng ngày. Hoàng đế Đại Yến sau khi gặp lại Thích Thanh Nguyên sau tiệc tối thì đột nhiên điều động ngự lâm quân, bắt đầu suốt đêm tra rõ dân cư trong kinh thành, cũng kiểm tra tất cả nhà lao trong kinh.

Chuyện này vừa truyền ra ai cũng không đoán được mục đích là gì. Đám người Phong lão nhân cơ hội tản ra, xen lẫn trong đội ngũ ngự lâm quân, bắt đầu tra xét.

Rạng sáng ngày hôm sau, Dụ Trăn trở về, mang đến tin tức hoàng đế Đại Phong đã chết, sau đó lập tức rời đi, cậu đi đến chỗ giao giữa ba nước để bố trí "phản quân".

Chuyến này vừa đi đã mất hai ngày, chờ cậu về lại kinh thành Đại Yến thì tin tức mấy hoàng tử dưới gối của hoàng đế Đại Phong chết bất đắc kỳ tử đã truyền tới kinh thành Đại Yến. Phong Lâm thân là hoàng tử duy nhất may mắn còn tồn tại của Đại Phong, đang "chịu đựng đau đớn" và "thù hận", thu dọn đồ đạc chuẩn bị lập tức về Đại Phong ổn định cục diện.

Dụ Trăn lắc mình xuất hiện ở trong phòng Phong Lâm, thấy Phong lão và Bác Tu không ở đây, cậu bèn hỏi: "Phong lão và chú Tu đâu rồi? Lần này mọi người điều tra có kết quả gì không?"

Thấy cậu trở về, Phong Lâm lập tức bỏ xuống mặt nạ "đau đớn". Cậu ta liếc nhìn quân đội bên ngoài do hoàng đế Đại Yến phái tới hộ tống cậu ta về nước, hạ giọng khó nén vui mừng mà nói: "Có kết quả, chúng em phát hiện Miêu Chính Quốc trong thiên lao của Đại Yến."

Dụ Trăn sửng sốt, sau đó giơ tay vỗ trán một cái, mắng to bản thân quá sơ ý.

Trước đó cậu tìm khắp nơi trong kinh thành Đại Yến, lại quên mất thiên lao, thật là bị lá che mắt, đầu óc hồ đồ mà. Mắng xong cậu lại vội hỏi: "Thiên lao? Anh ta sao lại vào thiên lao?"

"Chuyện này em không rõ lắm. Người tìm được anh ta là một vị tu sĩ trẻ tuổi, do lực lượng quá yếu nên không có cách nào thần không biết quỷ không mà cứu anh ta ra được, nên ông nội và chú Tu đã đi giúp đỡ." Phong Lâm lắc đầu trả lời, nhịn không được vui vẻ nói: "Đã xác định người được chọn làm mắt trận, chính là tên Chu Thanh kia! Em biết chắc chắn là gã mà, nhất định là gã ghen ghét anh Thanh Nguyên lợi hại, sau khi nhập ma muốn hại anh Thanh Nguyên!"

Dụ Trăn vội đè lại vai cậu ta, ra hiệu cậu ta bình tĩnh. Cậu rốt cuộc cũng không yên lòng với đám người Phong lão, vội chào Phong Lâm rồi thân hình chợt lóe đi đến thiên lao.

Lúc đến thiên lao, Phong lão và Bác Tu đến sớm hơn cậu rất nhiều thế mà vẫn còn ở đây. Hai người đang cau mày ngồi xổm bên cạnh một khối "thi thể" máu thịt lẫn lộn, vừa dùng linh khí bảo vệ tâm mạch đối phương, vừa nhỏ giọng thảo luận xem nên cứu người thế nào.

Dụ Trăn kinh hãi, vội lắc mình đi vào. Cậu vội hỏi: "Sao lại thế này? Anh ta làm sao vậy?"

Phong lão và Bác Tu nghe tiếng quay đầu nhìn lại, thấy là cậu tới, còn chưa nói lời nào đã nhịn không được thở dài.

"Chính Quốc cậu ta...... Cậu ta bị sát khí ăn mòn cả da, nếu không phải có một phần linh khí treo mạng, chỉ sợ sớm đã......" Phong lão nhíu chặt mày, trên mặt khó có khi xuất hiện thần sắc hận thù, "Chu Thanh kia thật sự quá độc ác, giết người không chớp mắt, lại còn tra tấn như vậy, thật là phát điên lên rồi!"

"Đan dược chú và Phong tiền bối mang theo không nhiều, cũng không có thuật pháp trị liệu gì, cho nên......" Bác Tu cũng thở dài, rất không đành lòng.

Dụ Trăn cau mày, quên đi khó chịu trong người bước lên quan sát tình huống người máu đang nằm dưới đất, thấy quả nhiên làn da của anh ta đều thối rữa, hoàn toàn thay đổi. Cậu lấy ra một trái màu son dùng linh khí ép thành nước đưa đến môi đối phương, sau đó hỏi: "Anh ta đã biến thành như vậy, mọi người làm thế nào nhận ra anh ta là Miêu Chính Quốc?"

Phong lão và Bác Tu nhanh chóng chú ý tới linh khí thuần khiết tràn ra từ trái màu son trong tay cậu, trong mắt lại bốc lên hy vọng. Ông nhìn Dụ Trăn, đoạn hỏi: "Trong tay cháu là......"

"Là linh quả, cháu tình cờ phát hiện trong đám cây cháu trồng, trái này hẳn là có thể làm dịu một chút tình trạng của anh ta." Dụ Trăn giải thích đơn giản, lại lấy ra một miếng Thiên Tàm Ti trải ra đất, dùng linh khí nâng người máu lên nhẹ nhàng đặt lên. Cậu vừa tự hỏi nên làm thế nào để cứu người, vừa hỏi lại vấn đề lúc nãy lần nữa.

Thấy tay cậu không ngừng dùng bảo vật, Phong lão và Bác Tu không còn trong trạng thái tuyệt vọng, một bên tích cực giúp đỡ, một bên trả lời đơn giản vấn đề của cậu.

Thì ra mặc dù Miêu Chính Quốc biến thành dáng vẻ như vậy, nhưng linh khí trên người chưa tán, rất dễ dàng nhận ra sự khác biệt với người thường. Mà muốn xác định thân phận của anh ta, chỉ cần điều tra một chút công pháp của anh ta là được, dù sao phương pháp tu luyện giữa Phật tu và tu sĩ khác cũng không giống.

Dụ Trăn nghe vậy lúc này mới yên tâm, xác định trước mắt là Miêu Chính Quốc chứ không phải mắt trận ngụy trang ra, trên tay cậu vừa chuyển đoạn xuất hiện một viên thuốc lớn bằng móng tay, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng Miêu Chính Quốc.

Đút thuốc xong, cậu lại lấy ra một lọ linh thảo chế thành nước thuốc, vừa dùng công đức xua tan sát khí trên người Miêu Chính Quốc, vừa cẩn thận bôi nước thuốc lên người Miêu Chính Quốc.

"Thứ này là linh thảo dùng để điều chế thành nước thuốc, rất có tác dụng với vết thương bên ngoài. Tóm lại cứ giữ được mạng của anh ta trước, trị liệu kế tiếp còn phải chờ sau khi ra khỏi trận thì đưa anh ta đến bệnh viện chính quy điều trị." Dụ Trăn giải thích, bôi thuốc xong lại dùng Thiên Tàm Ti làm băng vải bọc Miêu Chính Quốc thành xác ướp, lại đút một hạt sen bồ đề, lúc này mới tính xong việc, đoạn thu tay lại.

Phong lão và Bác Tu nhìn cậu dùng bảo vật thuận tay như vậy, từng chút từng chút kéo Miêu Chính Quốc từ bờ vực cái chết trở lại, trong lòng vừa cảm động lại vừa cảm kích, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ gói gọn trong một câu: "Vất vả cho Tiểu Trăn."

"Không có gì đâu ạ, chúng ta về chỗ Phong Lâm trước, bây giờ thế cục bị đảo loạn, Miêu Chính Quốc cũng tìm được rồi, mắt trận chắc chắn sắp chó cùng rứt giậu." Dụ Trăn đứng dậy, cuối cùng cũng thấy được hy vọng phá trận, cậu thở nhẹ ra.

Đoàn người mang theo Miêu Chính Quốc trở về thiên điện, Dụ Trăn dùng một con rối tạo thành thi thể Miêu Chính Quốc để lừa gạt binh lính thiên lao, sau đó ngựa không ngừng vó chạy đến phủ Thanh Vương.

Lúc cậu đến thì Thích Thanh Nguyên lại đang xem sách, nhưng lần này lại không phải kinh Phật mà là binh thư, vẻ mặt cũng nặng nề hiếm thấy.

Dụ Trăn thấy thế khóe miệng cong lên, biết là việc mình làm rối mọi chuyện có tác dụng, tâm cảnh của Thích Thanh Nguyên đã bị ảnh hưởng. Cậu chậm rì rì hiện thân, cúi người rút binh thư trong tay anh ra, hỏi: "Sao lại xem binh thư rồi, không muốn làm hòa thượng nữa?"

Thích Thanh Nguyên hoàn hồn, nhìn thấy cậu thì theo bản năng thả lỏng. Lúc nghe được vấn đề của cậu lại nhíu mày, đoạn nói: "Nguyên Quốc và Đại Phong liên tiếp xảy ra chuyện, lòng người tại Yến Kinh hoảng sợ, ai ai cũng cảm thấy bất an. Phụ hoàng âm thầm điều binh khiển tướng, phòng bị phản quân, thế cục loạn lạc như thế, ta làm sao có thể yên tâm buông tay tất cả mà đi quy y xuất gia."

"Nhưng ngươi không buông tay thì có thể làm gì? Bây giờ vẫn chưa xác định có đánh giặc hay không, ngươi xem binh thư có ích lợi gì? Hơn nữa dù thật sự phải đi đánh giặc, ngươi luôn ôm chân Phật, hiện giờ đột nhiên chuyển sang xem binh thư thì có ích gì?"

Dụ Trăn cố ý giội nước lã, ném binh thư vào một góc, tiếp tục nói: "Hơn nữa làm hòa thượng phải lục căn thanh tịnh, ngươi còn chưa vượt qua tình kiếp, bây giờ lại tìm thêm việc cho mình, thật sự tính không làm hòa thượng nữa?"

"...... Không phải." Thích Thanh Nguyên bị lời này của cậu làm á khẩu, anh liếc mắt nhìn binh thư trong góc, nói tiếp: "Ta biết gặp chuyện ôm chân Phật cũng vô dụng. Ngày xưa ta quá cố chấp, phụ mong đợi và dạy dỗ của phụ hoàng, hôm nay lâu ngày bỏ qua, làm sao chỉ xem một quyển sách là có thể bổ sung lại, chỉ là...... Phật nói lục căn thanh tịnh, cũng nói phải phổ độ chúng sinh, hiện giờ thiên hạ rung chuyển, ta tuy sức lực nhỏ yếu, nhưng cũng muốn làm chút gì đó vì bá tánh thiên hạ. Chờ chuyện ở đây xong rồi, ta lại xuất gia cũng không muộn."

Nghĩ rất rõ đấy chứ, nhưng Dụ Trăn bây giờ lại không thể để anh suy nghĩ cẩn thận.

"Ta đây hỏi ngươi." Dụ Trăn ghé sát vào anh, y như người xấu dụ dỗ trẻ nhỏ. Cậu hỏi: "Nếu phổ độ chúng sinh cần ngươi giết rất nhiều rất nhiều người, còn yêu cầu ngươi phải kết hôn sinh con, hoàn toàn bỏ xa sơ tâm xuất gia ban đầu của ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Thật sự không làm hòa thượng nữa? Hay là kiên trì với tấm lòng ban đầu, nhất định phải xuất gia, từ bỏ chúng sinh đang chờ ngươi phổ độ."

Vấn đề này quá sắt nhọn, Thích Thanh Nguyên nhìn vào hai mắt cậu, tựa như bị ánh sáng lập loè nào đó bên trong hút vào, rồi lại đột nhiên hoàn hồn, nhíu mày trả lời: "Dụ Trăn, chuyện ngươi nói chỉ là giả thiết, mọi chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối, nếu thực sự có một ngày như vậy, ta tin sẽ có biện pháp tốt hơn để lưỡng toàn."

Dụ Trăn lui lại, dịu giọng hỏi: "Vậy nếu trong lúc này ngươi thật sự thích người nào đó, rơi vào tình kiếp, ngươi lại nên làm gì bây giờ? Vẫn là kiên trì phải làm hòa thượng ư?"

"Ta......" Thích Thanh Nguyên muốn nói đương nhiên, cuộc đời này của anh chính là vì thành Phật mà sinh. Tình kiếp tới với anh mà nói, chẳng qua chỉ là loại rèn luyện trước khi thành Phật mà thôi, tất nhiên anh sẽ vượt qua chướng ngại, nhưng lời đến bên miệng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe của Dụ Trăn, ma xui quỷ khiến mà lời nói ra lại thay đổi, "Đến lúc đó, ta tin tưởng Phật Tổ sẽ cho ta chỉ dẫn."

Thế mà vẫn không lừa được, Dụ Trăn bắt đầu cảm thấy đau đầu, biết là thuốc vẫn chưa hạ đủ, cậu không nhiều lời nữa, phất phất tay nói: "Vậy ngươi từ từ chờ Phật Tổ của ngươi chỉ dẫn đi, ta có việc, rảnh lại đến tìm ngươi."

Trong phòng trống rỗng, Thích Thanh Nguyên vốn muốn ngăn cản, bàn tay giơ ra lại chỉ bắt được không khí.

"Phật Tổ chỉ dẫn." Anh thu lại tay, đi đến góc nhặt lên binh thư bị Dụ Trăn ném đi, trong mắt có hơi mờ mịt.

Nếu Phật Tổ thực sự có chỉ dẫn, vậy khốn cục anh rơi vào lúc này, Phật Tổ lại muốn nói cho anh chuyện gì?

Một ngày sau, Miêu Chính Quốc tỉnh lại, Phong Lâm cũng chính thức khởi hành trở về Đại Phong.

Chào tạm biệt một đám người của hoàng tộc Đại Yến xong, đám người Phong Lâm họp lại trong thùng xe ngựa của Miêu Chính Quốc, nghe anh ta mắng to Chu Thanh đê tiện vô sỉ to gan lớn mật thế nào.

"Ảo cảnh của cái ảo trận quỷ quái này thật sự không ra làm sao, tôi vừa tiến vào đã phá được! Vốn định đi xung quanh tìm những người khác, kết quả đụng phải cái tên Chu Thanh đáng chết kia! Gã tâm chí không kiên định, vừa vào thì lập tức nhập ma, lại gạt tôi là chỉ bị sát khí dính lấy, còn nói biết vị trí của những người khác, bảo tôi cùng đi cứu người, sau đó lừa tôi tới chỗ này, đảo mắt đã nhốt tôi vào thiên lao!"

Mặc dù Miêu Chính Quốc biến thành quái nhân băng vải, nhưng lại rất có sức, nói chuyện cũng rất có lực. Dụ Trăn nghe anh ta kể cũng không biết nên cảm thán tâm thái anh ta tốt, hay là nên cảm thán anh ta thần kinh thô.

"Gã @#¥%...... Phong lão! Chu Thanh kia rất giảo hoạt! Gã nhốt tôi ở đây là chuẩn bị biện pháp dự phòng cho bản thân, thuận tiện lấy tôi làm thí nghiệm, muốn hại tên nhóc Thích Thanh Nguyên kia rồi giả mạo thân phận của cậu ấy! Các ông nhìn đám da của tôi đi, chính là kết quả thí nghiệm của gã đó!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi. Dụ Trăn cau mày, hỏi lại: "Anh nói Chu Thanh muốn giết Thanh Nguyên rồi thay thế?"

"Đúng! Gã đã nhập ma, lại còn nhớ nhung muốn thành Phật! Không biết gã học được bản lĩnh từ đâu, dáng vẻ mỗi lần tới gặp tôi đều không giống nhau. Lần cuối cùng tôi gặp gã trước khi hôn mê, gã thế mà biến bản thân thành dáng vẻ của Thích Thanh Nguyên, ghê tởm muốn chết! Nếu không phải các cậu vừa lúc chạy tới cứu tôi, qua mấy ngày nữa tôi bị gã vẽ da, quăng ra ngoài làm kẻ chết thay, thật là đen đủi!"

Vẽ da.

Dụ Trăn và Phong lão nhìn nhau, hai người đều ý thức được trình độ khó giải quyết của chuyện này. Sau khi trấn an Miêu Chính Quốc xong, mọi người ăn ý gom lại một chiếc xe ngựa khác.

"Bây giờ Thanh Nguyên rất nguy hiểm." Bác Tu mở miệng trước.

"Không sao, cháu có để lại một quỷ hầu bên cạnh Thanh Nguyên, sẽ bảo vệ anh ấy." Dụ Trăn trấn an, liếc qua mọi người, đoạn nói: "Chu Thanh có thể thay đổi tướng mạo, muốn bắt gã là chuyện không dễ, gã có lẽ vẫn ổn so với suy nghĩ của chúng ta, nên mặc dù thế cục đã loạn thành như vậy, gã vẫn còn án binh bất động."

Phong lão trầm ngâm không nói, Phong Lâm nhịn không được lên tiếng: "Nếu không chúng ta trực tiếp đón anh Thanh Nguyên lại đây đi, mắt trận tìm không thấy cơ hội xuống tay với anh ấy, sẽ không có cách nào hại anh ấy."

"Không được." Phong lão lắc đầu, nói tiếp: "Đón Thanh Nguyên đến đây đúng là có thể bảo vệ cậu ấy an toàn, nhưng cậu ấy đã hãm sâu vào ảo cảnh, chúng ta có thể bảo vệ mệnh của cậu ấy, lại không bảo vệ được thần chí. Cứ tùy tiện đón cậu ấy ra, rất có thể sẽ làm tăng ảnh hưởng của ảo cảnh với cậu ấy."

Phong Lâm buồn rầu nhíu mày, ỉu xìu nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể xuống tay từ mắt trận sao? Nhưng Chu Thanh vẫn luôn trốn tránh làm mất thời gian của chúng ta, còn biết vẽ da, chúng ta cũng không có cách nào bắt gã."

"Không, dù bắt được mắt trận, cũng tạm thời không thể giết gã, cần phải chờ Thanh Nguyên tỉnh lại. Bây giờ cái trận pháp này được duy trì dựa vào mắt trận, một khi giết chết mắt trận trước khi Thanh Nguyên thức tỉnh, phá đi trận pháp, vậy Thanh Nguyên rất có thể bị nhốt trong ảo cảnh cả đời, không thể tỉnh lại." Bác Tu lắc đầu mở miệng, vẻ mặt nặng nề.

Tình huống đột nhiên trở nên khó khăn, Dụ Trăn nhìn hết mọi biểu cảm của họ, chợt mở miệng: "Thật ra...... Cháu còn có một cách, còn nhớ chuyện phản quân trước đó cháu sắp xếp không?"

Mọi người cùng nhau nhìn qua cậu, trong mắt đều là hy vọng.

Dụ Trăn hơi chần chờ, nói tiếp: "Cách này của cháu với Thanh Nguyên mà nói khá là ác. Tục ngữ nói rất hay, phá rồi mới lập, mặc dù chúng ta đảo loạn tình thế, nhưng lại chưa cho Thanh Nguyên chút kích thích thật sự, lần này có thể thử xem. Đương nhiên, cũng là cho mắt trận Chu Thanh một chút kích thích nhỏ, buộc gã hành động."

Phong lão nhíu mày, hỏi cậu: "Kích thích gì?"

"Ví như......" Dụ Trăn liếc mắt nhìn họ, trả lời: "Nước mất nhà tan, và để Chu Thanh tận mắt nhìn thấy 'bản thân gã' thua trong tay Thanh Nguyên...... vân vân."

Nước mất nhà tan còn có thể lý giải, nhưng làm Chu Thanh tận mắt nhìn thấy 'bản thân gã' thua trong tay Thanh Nguyên?

Dụ Trăn thấy bọn họ chỉ nghi hoặc chứ không bài xích sử dụng phương pháp kịch liệt, cậu hơi yên tâm, ghé sát vào giải thích: "Là thế này. Điểm mấu chốt trong ảo cảnh của Thanh Nguyên là tình kiếp, nhưng anh ấy chậm chạp không thích ai nên kiếp này không dễ phá, cháu chỉ có thể kích thích anh ấy bằng việc quốc gia thiên hạ vân vân, dù sao trong lòng Thanh Nguyên chắc chắn chuyện quốc gia cao hơn tư tình. Còn Chu Thanh, điểm mấu chốt gã nhập ma là muốn thành Phật và ghen ghét Thanh Nguyên, vậy chúng ta cứ để gã nếm thử mùi vị không bằng Thanh Nguyên. Vẻ ngoài con rối có thể thay đổi, Chu Thanh biết vẽ da, vậy chúng ta cũng có thể vẽ."

Nói tóm lại là cậu chuẩn bị biến bộ dáng của thủ lĩnh phản quân thành Chu Thanh, sau đó đưa tới cửa để Thích Thanh Nguyên đánh bại, kích thích Chu Thanh không biết đang trốn ở đâu, thuận tiện mượn trận này ép Thích Thanh Nguyên tỉnh lại.

Nghe cậu nói xong, mọi người đều im lặng. Thật lâu sau, Phong lão gật đầu, đoạn nói: "Cứ dùng phương pháp này đi, chúng ta không có thời gian tiếp tục kéo dài."

Thế cục trong thiên hạ đột nhiên bắt đầu điên cuồng rung chuyển, một đám phản quân xuất hiện ở biên giới ba nước. Trước tiên chúng cướp đội ngũ sứ thần Đại Phong đang trên đường về nước, giết vương tử cuối cùng của Đại Phong, sau đó chia quân ép đến kinh thành Nguyên Quốc và Đại Phong. Chúng dùng ba ngày phá thành, diệt hai nước, cuối cùng nhanh chóng tập kết, xuất phát tới Đại Yến.

Cùng lúc này, người hoàng tộc Đại Yến bắt đầu lục tục xảy ra chuyện. Đầu tiên là hai vị công chúa của hoàng hậu chết bất đắc kỳ tử, sau đó là hoàng hậu, tiếp đến là mấy vị hoàng tử có thực lực mạnh mẽ, cuối cùng đến hoàng đế cũng ngã bệnh.

Không khí khủng bố tràn ngập, triều thần và cung nhân trốn chạy tứ tán, lòng người trong quân tan rã, tướng lĩnh đối mặt với phản quân hùng hổ đánh tới đều có tâm tư khác nhau, lòng người không hướng về một phía, địch đến không cản nổi, thất bại liên tiếp.

Biểu tình của Thích Thanh Nguyên một ngày so một ngày càng nặng nề hơn, kinh Phật đã rất lâu không chạm qua, cả ngày canh giữ ở bên giường hoàng đế, tự mình bảo vệ và hầu hạ.

Nhưng chuyện anh sợ nhất vẫn xảy ra, hoàng đế cũng chết, ngay sau khi phản quân công phá đạo phòng tuyến thứ nhất của Đại Yến.

Hai hoàng tử còn sống suốt đêm chạy trốn. Không đến nửa tháng, hoàng cung đã biến thành một tòa thành trống, không còn ai muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế kia, thân phận hoàng tộc thành bùa đòi mạng lớn nhất.

Thích Thanh Nguyên đứng ở trên tường thành cao cao, nhìn phương hướng chùa Hộ Quốc đằng xa, thật lâu sau, anh thu lại tầm mắt, không nhìn qua bên kia một cái. Cuối cùng anh nói với trung thần con ở lại thủ thành: "Kiểm kê binh mã, bổn vương...... trẫm muốn đích thân suất quân xuất chinh!"

Trung thần lo lắng liếc anh một cái, khom lưng đáp ứng, lại nhắm mắt thở dài.

Ba ngày sau, Thích Thanh Nguyên một thân quân trang dẫn dắt quân đội giằng co với phản quân ở ngoài kinh thành. Đám người Dụ Trăn ẩn thân đứng ở sườn núi cao phía xa xem chiến, khẩn trương nhìn thế cục.

"Thật sự có thể đánh thức anh Thanh Nguyên sao?" Phong Lâm có hơi khẩn trương, tầm mắt quét qua quét lại trên người binh lính đi phía sau Thích Thanh Nguyên, ý đồ tìm ra Chu Thanh đang ngụy trang.

Thật ra Dụ Trăn cũng rất khẩn trương, lo lắng mình dùng cách này không tốt, sợ Thích Thanh Nguyên đến cuối cùng vẫn nhìn không ra, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất ổn định. Cậu trả lời: "Yên tâm, lấy tính cách của Thanh Nguyên, sau khi trải qua lần nguy cơ nước mất nhà tan này, chắc chắc sẽ có sở ngộ."

Mà chỉ cần có sở ngộ, như vậy mặc kệ có quan hệ với tình kiếp hay không thì tâm cảnh sẽ sinh ra rung chuyển. Một khi rung chuyển, cậu sẽ có cách nắm chặt cơ hội hủy diệt cái ảo cảnh này, bắt lấy mắt trận, trực tiếp diệt ảo trận, không để ảo trận cơ hội tiếp tục túm lấy Thích Thanh Nguyên!

--- Hết chương 091

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top