Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 093

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ

Edit: Dĩm

Chương 093: Tám ngày

🍌🌼

Dụ Trăn nhìn Phật châu trong tay hắn, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, cậu thu lại kiếm gỗ đào trong tay, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo hắn và tựa đầu lên ngực hắn.

Người mình luôn nhớ thương chủ động tới gần, Ân Viêm hơi cứng người, sau đó mặc kệ Phật châu gì đó, lập tức duỗi tay ôm lại cậu. Ánh mắt hắn tràn đầy ấm áp, đoạn giơ tay xoa tóc cậu, muốn nói rất nhiều, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ thốt ra một câu: "Lần này em làm rất tốt, vất vả rồi."

"Anh ghen."

Giọng nói mang theo sự đắc ý của Dụ Trăn đột nhiên vang lên từ trong ngực, gương mặt vừa dịu lại của Ân Viêm chợt cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn cậu, dùng hai tay đè lại bờ vai cậu.

"Trái tim anh nói cho em biết, anh ghen." Dụ Trăn hài lòng ngửa đầu, kéo cái tay đang đè vai mình xuống. Cậu đột nhiên vươn người lại gần gặm môi hắn một cái, sau đó thả lỏng thân thể, lại tựa vào ngực hắn. Cậu thoải mái mà cọ cọ, thở dài một hơi, rồi nói: "Sư phụ, em mệt quá......"

Một câu sư phụ, một cái ôm làm nũng, gương mặt đông lạnh của Ân Viêm cứ như vậy bị cái cọ kia tan chảy. Hắn như bất đắc dĩ mà ôm lấy cậu, ý nghĩ "nghiệt đồ" "đồ đệ lớn cần quản giáo" linh tinh đang xoay vòng trong đầu chợt biến mất, chỉ còn đau lòng và kiêu ngạo. Hắn hôn trán cậu một cái, nói lời trấn an: "Đã kết thúc rồi, chuyện kế tiếp giao cho tôi, em nghỉ ngơi đi."

Dụ Trăn nhắm mắt lại, đặt hết trọng lượng lên người hắn giống như nạp điện, cậu thỏa mãn thở dài.

Thật tốt quá, rốt cuộc đã về tới bên cạnh người này.

Lúc trong ảo cảnh một giây cậu cũng không dám thả lỏng, muốn cứu người, muốn tìm mắt trận, muốn cùng mọi người diễn kịch, làm anh hùng cứu vớt mọi người. Lúc bận rộn không cảm thấy gì, bây giờ trở lại bên cạnh người này, được dịu dàng ôm như thế, cậu bỗng cảm thấy thật sự rất mệt.

So với anh hùng, quả nhiên cậu càng thích làm đồ đệ vô dụng lại vụng về của người này.

"Sư phụ, anh thật tốt......" Cậu hừ hừ, hận không thể cứ như vậy dụi trong lòng đối phương ngủ một giấc, nhưng không được, bên ngoài vẫn còn ảo trận, đám người Phong lão vẫn ở đây, họ phải nhanh chóng ra ngoài.

Cưỡng ép bản thân rời khỏi lồng ngực ấm áp thoải mái này, Dụ Trăn đứng thẳng người nhìn Ân Viêm đã khôi phục gương mặt đời trước. Cậu yên lặng thưởng thức vài giây, sau đó nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại biến mình thành thế này? Lỡ như bị đám Phong lão nhìn thấy...... Ủa...... Không đúng, gương mặt của Ân Viêm bây giờ mới không thể để đám Phong lão nhìn thấy, không phải, như vậy hình như cũng không đúng lắm...... Từ từ, có phải anh đã lộ rồi không! Trước đó em có đưa một tiểu tu sĩ ra, anh anh anh......"

Không khí ấm áp nháy mắt bị mấy lời này của cậu xua đi.

Ân Viêm gõ trán cậu một cái, đoạn nói: "Lần sau đừng sơ ý như vậy nữa, còn chuyện ở ảo cảnh......"

Lời dạy dỗ nói đến một nửa, thấy gương mặt ảo não và nóng nảy của Dụ Trăn, lại dịu giọng trấn an: "Yên tâm, tôi không bị lộ, bây giờ tôi là sư phụ của em, Phong Nhị, một tán tu tị thế nhiều năm."

Dụ Trăn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được lại ôm lấy hắn cọ cọ và nói: "Xin lỗi, em sơ ý quá, không lộ là tốt rồi, anh...... Ưm?"

Eo đột nhiên bị ôm lấy, cậu theo bản năng cúi đầu, lại nhanh chóng ngửa đầu. Nhìn gương mặt đẹp giai tung tóe của Ân Viêm đột nhiên tới gần lòng cậu rung động, từ từ nhắm hai mắt lại.

Cũng đúng, tiểu biệt thắng tân hôn, hôn một cái cũng ——

"Ảo trận sắp phá rồi, ra ngoài trước đã."

Hô hấp ấm áp phun lên mặt, sau đó cảm giác không trọng lượng truyền đến. Sau một lúc trời đất quay cuồng, eo được buông ra, bên người cũng không còn ai. Cậu mở mắt ra, bốn phía là cảnh tượng tràn ngập sương trắng của ảo trận, cách đó không xa có tiếng đánh nhau truyền đến, là đám Phong lão.

Dụ Trăn: "......"

Cậu nhìn về phía Ân Viêm đã lui đến hơn hai bước, mím môi, nhịn không được lấy kiếm gỗ đào ra chọc hắn một cái.

Đang dặn dò Hư Vô, Ân Viêm chợt quay đầu lại đối diện với ánh mắt bất mãn và lên án của cậu, hầu kết hơi động, hắn trở tay nắm lấy mũi kiếm gỗ đào, tay dùng sức kéo cậu qua, ôm lấy eo cậu hôn lên môi cậu một cái thật mạnh. Hắn thấp giọng nói: "Đừng nhìn tôi như vậy...... Đợi về nhà, tôi sẽ tìm em tính sổ chuyện trong ảo cảnh."

Nói xong hắn dùng ngón ấn mạnh lên bờ môi của cậu, sau đó buông tay ra, đột nhiên thân hình lóe rồi lên biến mất, đồng thời trong ngực Dụ Trăn cũng chợt nặng, lại nhiều thêm một cục bột trắng.

Hư Vô bị cưỡng chế triệu hồi: "Mẻo?"

Dụ Trăn sửng sốt hai giây, nhịn không được chà mạnh gương mặt hồng thấu của mình. Cậu chớ tới lời Ân Viêm vừa mới nói, lại nghĩ tới Hư Vô hỗ trợ trong thời khắc mấu chốt và Khôi Nguyên Kính mang theo độ ấm kia, rốt cuộc cũng hiểu ra một vài sự thật làm người ta hoảng loạn. Cậu cúi đầu đè đầu Hư Vô lại, nổi giận nói: "Mẻo cái gì mà mẻo! Nhóc con cuồng nhìn trộm này! Đồng lõa cả!"

Hư Vô chịu nỗi khổ bị xoa nắn: "Mèo méo meo mèo meo?"

Một người một thú cưng ầm ĩ một lúc cuối cùng cũng nhớ tới chuyện chính, cậu thu lại cảm xúc rồi chạy tới nơi truyền đến tiếng đánh nhau.

Sương trắng càng lúc càng nhạt, mắt thấy ảo trận sắp bị phá, đột nhiên một trận gió bọc linh khí thổi tới, sau đó gió lớn nổi lên. "Bịch", một người nào đó kêu gào thảm thiết bị ném tới trước mặt mọi người.

Vừa chạy vội tới gần đám người Phong lão, Dụ Trăn chợt dừng bước, cậu nhìn sang hướng của trận gió to thổi tới.

Sương trắng tán đi, Ân Viêm đi tới từ cuối đường. Hắn vung tay lên, đánh tan đám sương trắng cuối cùng, sau đó đi đến trước mặt người bị hắn ném ra, đá gã một cái, đoạn nói: "Đừng đuổi theo, người các vị muốn bắt ở đây, bên kia chỉ là ảo giác."

Hắn vừa dứt lời, "Tuệ Viên đại sư" bị đám người Phong lão vây quanh liền hóa thành một luồng khói trắng biến mất.

Mắt trận giãy giụa lần cuối, ảo trận cuối cùng cũng bị diệt, tất cả các dị tượng đều biến mất.

Mặ trời treo cao trên đỉnh đầu, bên cạnh là non nước xanh ngát, dưới chân là đường lộ xi măng, đây là vị trí ở giữa của đoạn đường, mười mấy chiếc ô tô xiêu vẹo đậu ở ven đường cũng là phương tiện mà đám Phong lão sử dụng khi đến đây.

Tựa như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, chúng tu sĩ chợt hoảng hốt, sau đó lục tục hoàn hồn, đoạn dời tầm mắt tới trên người Ân Viêm và Chu Thanh sát khí đầy người dưới chân hắn.

Biết mình lại bị Chu Thanh thừa dịp ảo cảnh biến mất chơi một phen, Phong lão nhíu nhíu mày, thu lại vũ khí nhìn về phía Ân Viêm, chắp tay nói: "Đa tạ đạo hữu tương trợ, xin hỏi cậu là......"

"Vị này chính là sư phụ của Dụ tiền bối, Phong Nhị Phong tiền bối!" Không đợi Dụ Trăn và Ân Viêm mở miệng, Thẩm Phong người được cứu sớm nhất đứng cách đó không xa đột nhiên xông ra từ phía sau Ân Viêm, có thể nói ân cần mà đi đến bên cạnh Ân Viêm, lại cùng đám Phong lão giới thiệu: "Vị Phong Nhị tiền bối này là tán tu ẩn cư, trước đó chưa từng đi lại ở thế tục, lần này là được Dụ tiền bối mời, nên mới rời núi tới cứu chúng ta, cực kỳ lợi hại."

Dụ Trăn nhíu này, nhìn Thẩm Phong dựa sát vào Ân Viêm, chợt thở ra thật mạnh —— Ân Viêm còn nói về nhà tính sổ với cậu, bây giờ xem ra hẳn là cậu tìm đối phương tính sổ mới đúng!

Ân Viêm chú ý tới động tác nhỏ của cậu, không dấu vết mà vượt một bước kéo ra khoảng cách với Thẩm Phong. Hắn ném Khổn Tiên Tác ra trói lại Chu Thanh đang giãy giụa trên mặt đất, sau đó cất bước đi đến bên cạnh Dụ Trăn, đoạn gật đầu với đám Phong lão coi như chào hỏi. Hắn trả lời: "Tại hạ Phong Nhị, là sư phụ của Dụ Trăn."

Sư phụ của Dụ Trăn? Nhưng sư phụ của Dụ Trăn không phải Thanh Hư Tử sao?

Phong lão nghi hoặc, lại không thể hỏi rõ trước mặt mọi người, vì thế ông theo đó trả lời: "Thì ra là sư phụ của Tiểu Trăn, rất hân hạnh được gặp mặt, tại hạ Phong Nguyên, đa tạ Phong đạo hữu đã ra tay cứu giúp."

Ân Viêm khách khí tỏ vẻ không cần đa tạ.

Dụ Trăn nhìn ra nghi hoặc của Phong lão, kiếm gỗ đào trên tay nhoáng lên, giống như vô tình mà lại chọc Ân Viêm một cái. Cậu đúng lúc tiến lên, cười với mọi người rồi ngượng ngùng mà nói: "Xin lỗi, trước đó không nói với mọi người sư môn của cháu. Sư phụ, lão nhân gia anh ấy không thích cháu nhắc tới anh ấy ở bên ngoài, cho nên...... Phong lão, xin lỗi, lần đầu tiên gặp mặt cháu đã lừa ông rằng ông nội mới là sư phụ của cháu, hy vọng ông đừng trách tội."

Lão nhân gia.

Ân Viêm nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn, Dụ Trăn không nhìn lại hắn, mà tay hơi giật giật, kiếm gỗ đào lại chọc đến.

Ân Viêm: "......"

"Meo ~" Hư Vô không chịu cô đơn mà kêu một tiếng.

Dụ Trăn được nhắc nhở, lại vội nâng nó lên, nói tiếp: "Nhóc này tên Hư Vô, là linh sủng của sư phụ cháu, sau này mọi người nhìn thấy nó xin nương tay, đừng xem nó là yêu quái gì đó mà vây bắt."

"Méo ~" Hư Vô khinh thường vẫy đuôi, chỉ bằng đám người trước mắt này thì đến một cọng lông của nó cũng không bắt được.

Thích Thanh Nguyên đứng sau đám người nhìn động tác của một người một mèo, đột nhiên anh bật cười, bước lên hành một đại lễ với Dụ Trăn và Ân Viêm, lại xoay người sang đám Phong lão hành thêm một đại lễ nữa, cuối cùng trả lại cho Hư Vô một cái lễ, anh nói: "Lần này đa tạ các vị cứu giúp, Thanh Nguyên không khỏi cảm kích."

"Việc nhỏ mà thôi." Ân Viêm trả lời, ngón tay hơi động, đoạn lấy Phật châu ra đưa qua, "Vật về nguyên chủ."

Thích Thanh Nguyên sửng sốt, như là không ngờ Phật châu lại ở trên người hắn. Anh nhìn Dụ Trăn một cái, thấy cậu đang bận rộn trò chuyện với linh sủng trong ngực bèn thu lại tầm mắt, cười cười nâng hai tay nhận lấy Phật châu, lại hành lễ lần nữa: "Đa tạ."

Ân Viêm đứng yên nhận lễ này của anh, một chút cũng không khách khí.

Trò chuyện một lúc, tinh thần của mọi người đã hoàn toàn thoát khỏi ảo trận. Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, bọn họ cùng dời lực chú ý đến Chu Thanh còn đang không ngừng giãy giụa dưới đất.

"Xử trí gã thế nào đây?" Bác Tu dò hỏi.

Phong lão cau mày, nhìn dáng vẻ bốn phía đầy sát khí của Chu Thanh, ông trầm ngâm vài giây, chợt nói: "Mang về giao cho Viên Tuệ đại sư đi, dù sao cũng là môn nhân của ông ấy...... Chỉ là có lỗi với Miêu đạo hữu."

Lần này Chu Thanh nhập ma, nói đến cùng cũng là bị ảo trận làm hại, mặc dù lòng mang ác ý hành hạ mọi người một chuyến, nhưng không thật sự hại chết ai, tội không đến mức phải chết, ông cũng không tiện xử trí ngay tại chỗ.

Chỉ là có cảm giác bất công với Miêu Chính Quốc bị Chu Thanh gây thương tích.

"Hừ, cũng không phải Phong lão làm hại tôi, có gì mà cảm thấy có lỗi với tôi chứ. Phần tội mà Lão Miêu tôi phải chịu tất nhiên sẽ tìm Viên Tuệ đại sư đòi lại công bằng! Tên Chu Thanh này tôi cũng không bỏ qua, Phong lão đừng nhọc lòng."

Người bệnh Miêu Chính Quốc đang được người khiêng cực kỳ mạnh mẽ mà mở miệng, nhưng thật ra cũng là bộ dáng xem kịch vui.

Phong lão vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười liếc anh ta một cái, rồi tiếp lời: "Nếu Miêu đạo hữu không thèm để ý, vậy đưa gã đến chỗ Viên Tuệ đại sư thôi. Thanh Nguyên, cậu là đệ tử của Viên Tuệ đại sư, Chu Thanh này giao cho cậu trông giữ."

Thích Thanh Nguyên gật đầu, hành một Phật lễ với Miêu Chính Quốc rồi lấy ra một pháp khí hình cái bát đi đến trước mặt Chu Thanh, linh khí trong tay kích động vây lấy Chu Thanh nằm dưới đất, sau đó thu gã lại nhốt vào bát.

Xử lý Chu Thanh xong, lực chú ý của mọi người lại dừng trên ảo trận đã hố mọi người lần này, vẻ mặt nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc thảo luận nên xử trí Chu Thanh thế nào.

"Trận pháp mạnh mẽ như vậy không giống thứ tà tu có thể tạo ra, chỗ này quả nhiên có chút không ổn." Phong lão mở miệng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vẻ mặt của Bác Tu cũng rất khó nhìn, hắn gật đầu đáp: "Đúng vậy, trận pháp này rất mạnh, một khi trúng chiêu, trừ phi tự mình đột phá, nếu không rất khó thoát ra, trình độ nguy hiểm rất cao."

Không khí rất nặng nề, Dụ Trăn nhịn không được trộm chọc Ân Viêm một cái.

Ân Viêm bắt lấy mũi kiếm gỗ đào của cậu, linh quang trên tay chợt lóe, thanh kiếm thu nhỏ lại nằm gọn trên tay hắn. Hắn nắm tay lại, cố ý không để ý ánh mắt trừng to của Dụ Trăn, hắn nhìn về phía đám người Phong lão, đoạn nói: "Về hướng đi của tà tu ngoại cảnh, tôi và Tiểu Trăn có chút phát hiện."

Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn sang hắn, Phong lão vội vàng hỏi: "Hướng đi gì? Có quan hệ với cứ điểm ở trấn nhỏ kia?" Hỏi xong lại nhớ tới Ân Viêm có lẽ vẫn chưa biết chuyện cứ điểm, lại vội chuẩn bị giải thích.

Ân Viêm ngăn lời ông, hắn dùng linh khí thả một đoạn ký ức lấy từ từ não tà tu ra, đoạn trả lời: "Đúng là có quan hệ với cứ điểm ở trấn nhỏ, căn cứ vào điều tra trước đó của tôi và Tiểu Trăn, cứ điểm cùng loại như vậy còn có rất nhiều, tà tu ngoại cảnh có động tác lớn."

Hình ảnh còn trực quan hơn ngôn ngữ, xem xong ký ức trong não tà tu, đám người Phong lão đồng thời trầm mặt.

Ân Viêm chờ bọn họ xem xong ký ức rồi lại lấy ra một tờ giấy, vẽ ra phương hướng và vị trí mấy cứ điểm đã phá trước đó, song lại khoanh vòng vị trí ảo trận này xuất hiện, rồi nói tiếp: "Chỗ khu vực này chỉ có một đường đi thông ra bên ngoài, người đi đường phần lớn đều đi từ đây nếu không muốn đi đường vòng. Vị trí của trận pháp này rất được chú ý, là do người cố ý xây nên nhằm cướp lấy sự sống của người qua đường và tu vi của tu giả. Chuyện này trừ việc duy trì giúp trận pháp vận chuyển và cho mấy tên đầu mục cứ điểm nếm chút ngon ngọt, thì phần lớn đều bị truyền tống tới người bày trận."

"Ý của Phong đạo hữu là tà tu biến trận pháp thành lô đỉnh cỡ lớn cung cấp lực lượng cho người nào đó?" Bác Tu nhịn không được hỏi lại.

Ân Viêm liếc hắn ta một cái, gật đầu rồi trả lời: "Cũng có thể nói như vậy, hơn nữa theo tôi suy đoán, trận pháp cùng loại hẳn là còn rất nhiều, số lượng cụ thể và số lượng cứ điểm tỉ lệ thuận với nhau, hơn nữa thời gian tồn tại không ngắn."

Vừa cho ra kết luận này, không khí trở nên nặng nề hơn.

Không rõ cụ thể có bao nhiêu cứ điểm, tổ chức tà tu thần bí, cũng không biết lô đỉnh với tác dụng dưỡng sát thiết lập ở nơi nào, lại liên hệ với chuyện mưa gió Vương Đạt Nghĩa tạo ra trong nước và chuyện gã liên lạc với nước ngoài, từng mảnh nhỏ ghép lại với nhau lại miêu tả sinh động mùi vị của âm mưu.

Tà tu ở ngoại cảnh đúng là có động tác lớn, còn có mưu đồ với trong nước.

"Phải tóm được cái tổ chức này, sau đó cũng phải dẹp hết mấy cái ảo trận đáng chết kia!" Phong lão lên tiếng trước, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía Bác Tu, đoạn nói: "Liên hệ với tu sĩ bản xứ ngoại cảnh, cứ điểm tà tu quá nhiều, chỉ bằng chúng ta chắc chắn không đủ, cần họ hỗ trợ."

Bác Tu chần chờ: "Nhưng những người đó không qua lại với chúng ta, lần này chúng ta không chào hỏi mà tới đây điều tra đã khiến bọn họ không vui, bây giờ lại đột nhiên đưa ra lời mời hợp tác, tôi sợ họ sẽ ngáng chân chúng ta."

"Loại thời điểm này, nếu họ còn không biết nặng nhẹ, muốn tính toán với chúng ta những việc này, vậy họ không xứng làm tu sĩ! Liên hệ với họ đi, cứ nói Phong Nguyên ta yêu cầu trực tiếp liên lạc với Khuê Quỷ, không nhận thì chờ chết hết đi!"

Bác Tu thấy ông tức giận thì vội trấn an hai câu, rồi đồng ý chuyện này.

Thấy họ đang thương lượng biện pháp đối phó tổ chức tà tu, Dụ Trăn cũng muốn giơ tay tham gia vào việc này, khóe mắt chợt quét đến Ân Viêm bên người, lại yên lặng rụt tay về. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, chợt gọi một tiếng: "Sư phụ."

Ân Viêm nhìn thẳng vào cậu, đáp lời: "Hôn lễ ở tháng ba sang năm, hơn nữa kỳ nghỉ của em chỉ có mười ngày, bây giờ đã qua hai ngày, 'Ân Viêm' còn chờ em trở về."

Hôn lễ?

Thích Thanh Nguyên vẫn luôn yên lặng vừa nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt dừng trên mặt Dụ Trăn, thấy trên mặt cậu tràn đầy tiếc nuối và không yên tâm, anh bước lên một bước đoạn nói: "Dụ Trăn, chuyện tìm kiếm cứ điểm và ảo trận sẽ tốn một đoạn thời gian không ngắn, hôn lễ quan trọng hơn, sau khi cậu bận rộn xong rồi, mọi người lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới hỗ trợ. Cậu yên tâm, lần này mọi người sẽ càng cẩn thận hơn, sẽ không để xảy ra chuyện quy mô lớn như vậy nữa."

"Đúng vậy đúng vậy, anh Dụ lần này anh cứu mọi người đã rất mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Anh cứ theo bọn em mãi, Ân Viêm cũng sẽ lo lắng." Phong Lâm cũng khuyên nhủ. Mặc dù Dụ Trăn rất lợi hại, có cậu ở lại tuyệt đối có lợi cho họ, nhưng tà tu đáng ghét như vậy, Dụ Trăn sắp kết hôn rồi, thật sự không nên ảnh hưởng tâm tình vì chuyện của đám tà tu kia.

Phong lão nghe thấy cuộc trò chuyện của họ vẻ mặt cũng dịu lại, ông lại nói lời cảm tạ rồi cùng nhau khuyên Dụ Trăn trở về nghỉ ngơi, tỏ vẻ chuyện ngoại cảnh nếu có tiến triển sẽ lập tức gửi tin cho cậu hay.

Dụ Trăn vốn chỉ nhất thời ấm đầu, biết tiếp tục dẫn theo Ân Viêm giả thân phận ở tại bên người đám Phong lão không thích hợp cho lắm. Lúc nghe mọi người nói như vậy, cậu thức thời leo xuống cây thang mà họ đưa, cũng tỏ vẻ sau khi bận rộn xong việc chuẩn bị hôn lễ trong nước sẽ sang đây hỗ trợ.

Trò chuyện xong thì sắc trời cũng đã tối, người bệnh Miêu Chính Quốc còn đợi được đưa vào bệnh viện chính quy tiến hành cứu trị, vì thế đoàn người trao đổi xong tin tức xác nhận hướng đi kế tiếp của từng người xong thì tản ra ngay tại chỗ. Một bộ phận người ở lại xử lý giải quyết hậu quả, giúp bịa ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện Miêu Chính Quốc bị thương và Chu Thanh mất tích. Một bộ phận khác đi cùng Miêu Chính Quốc liên hệ tu sĩ có quan hệ với bệnh viện, nhóm người còn lại thì đi tìm cho mọi người một nơi để nghỉ ngơi, chờ đợi quyết định kế tiếp.

Ân Viêm nhân cơ hội dẫn Dụ Trăn đi, hắn cũng không tránh họ, mà trực tiếp mang Dụ Trăn lên pháp khí phi hành, dưới con mắt khiếp sợ của mọi người cứ như vậy mà rời đi.

Phong Lâm kinh ngạc đến cằm cũng sắp rớt xuống đất, cậu ta ngơ ngác nhìn lên trời, sau đó lại tát mình vài cái.

Pháp khí phi hành, cậu ta lớn như vậy còn chưa từng thấy qua loại đồ vật này!

Phong lão cũng rất kinh hãi, kinh hãi qua đi, thứ còn lại là kích động.

"Đầu tiên là súc địa thành thốn, sau là ngự không phi hành, thuật pháp cao giai liên tiếp xuất hiện, chẳng lẽ đây là Thiên Đạo nhắc nhở chúng ta, Tu Chân giới xuống dốc nhiều năm sắp nghênh đón phát triển mới?"

Bác Tu bị lời của ông chọc cười, trong lòng cũng là vui sướng và kích động. Hắn nói: "Chỉ hy vọng như thế, chờ diệt trừ tà tu xong, tôi nhất định phải da mặt dày tìm Phong đạo hữu lãnh giáo một phen."

"Cháu cũng muốn cháu cũng muốn!" Phong Lâm lập tức hăng hái.

Phong lão thấy thế nhịn không được răn dạy một trận, chọc cho mọi người cười vang đầy thiện ý. Cười đùa một trận, không khí trầm trọng vì ảo trận và tà tu làm bỗng tan đi mấy phần, vẻ mặt của mọi người trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong pháp khí phi hành, Dụ Trăn nằm liệt trên sô pha, vẫn có chút không yên tâm.

"Ân Viêm, tà tu nhiều không kể hết, chúng ta cứ đi như vậy, nhỡ đám Phong lão gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây? Cái ảo trận quá ác độc kia, cần phải nhanh chóng......"

Ân Viêm đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu từ trên cao. Hắn cởi nút áo cổ của áo sơ mi, đoạn hỏi: "Nhanh chóng cái gì?"

Hửm? Loại ngữ khí này hình như có chút không ổn.

Dụ Trăn nhìn xương quai xanh lộ ra sau khi cởi nút của hắn, không tiền đồ mà nhìn thêm vài giây, sau đó mới dời tầm mắt về mặt hắn, lặng lẽ dịch về sau. Cậu nói: "Nhanh chóng tìm ra...... Em biết, nóng vội thì không thành công! Đám Phong lão cũng không phải con nít, chúng ta không thể cứ mãi bảo vệ họ, em chỉ là...... Ưm?"

Ân Viêm đột nhiên khom lưng tới gần cậu, tay chống hai bên sô pha nhốt cậu trong ngực mình, đoạn nói: "Ảo trận đúng là cần phá, lại không phải chúng ta đi giúp Phong lão, bởi vì như vậy quá chậm, mà là chính chúng ta đi làm. Kỳ nghỉ mười ngày, còn thừa tám ngày, cũng đủ cho em rèn luyện một phen."

Tự mình đi làm? Nghe thế nào cũng có ý là muốn cậu tìm ra ảo trận và phá hết chúng nó trong vòng tám ngày?

Dụ Trăn nhớ tới ảo cảnh, da đầu bắt đầu tê dại. Cậu từ từ dịch sang bên cạnh muốn tìm cơ hội chạy trốn, một bên nói: "Nhưng chúng ta không có vị trí cụ thể của ảo trận khác, thời gian tám ngày chỉ sợ không đủ......"

"Không, thậm chí không cần tám ngày, năm ngày là đủ rồi." Ân Viêm đè lại bờ vai của cậu, ngón cái ái muội vuốt ve cổ cậu.

Thân thể Dụ Trăn run lên, hoàn toàn không có ý thức nguy cơ mà hỏi: "Năm ngày? Không phải tám ngày à, sao biến thành năm ngày rồi?"

"Bởi vì......" Ân Viêm di chuyển, hôn chóp mũi cậu một cái, đột nhiên hỏi: "Vừa nãy em dùng kiếm gỗ đào chọc tôi mấy cái?"

Hơi thở cùng linh khí quen thuộc bao vây lấy mình, Dụ Trăn không tiền đồ mà tim đập gia tốc, mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì. Tách ra một đoạn thời gian, trong lòng cậu thật ra cũng có chút ý tưởng, tay trộm sờ lên ôm lấy eo hắn, yết hầu khô khốc mà trả lời: "Ba cái...... Không, hẳn là bốn cái......"

"Biết hậu quả không kính trọng sư trưởng là sao không?" Ân Viêm theo lực ôm của cậu mà hạ thấp thân thể, ngón tay câu lấy cổ áo cậu.

Tan tỉnh tán tỉnh tán tỉnh, chỉ biết tán tỉnh! Không biết thời gian quý giá sao! Chỉ có ba ngày thôi đí!

Dụ Trăn bị câu dẫn đến chịu không nổi, cậu ngửa đầu chặn môi hắn, dùng hành động tiếp tục cho thấy thái độ của mình với câu "không kính trọng sư trưởng".

Ánh mắt Ân Viêm trở nên sâu thẳm, thuận thế vòng lấy thân thể cậu, linh khí trong tay chấn động, trực tiếp biến quần áo trên người cậu thành đám vải vụn.

Trang phục trong ảo cảnh đều là huyễn hóa ra, Dụ Trăn vẫn luôn mặc loại quần áo kia, mà chính là thân quần áo này, lúc ở chiến trường đã bị Thích Thanh Nguyên tâm trí hỗn loạn ôm qua.

Ân Viêm duỗi tay ôm thân thể lỏa lồ của Dụ Trăn, liếc mắt nhìn mảnh nhỏ quần áo trên mặt đất, hơi thở trên người cuối cùng cũng dịu lại.

Thứ chướng mắt biến mất, có thể "dạy dỗ" đồ nhi thật tốt rồi.

--- Hết chương 093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top