Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Lâm vương tán thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: lulili

Hồng Ngọc đã chuẩn bị xong nguyên vật liệu, dọn dẹp bàn sạch sẽ. Nàng thỉnh Tô Hướng Vãn tiến đến.

Trên bàn không có giấy cũng không có bút.

Tô Ngọc Trạch và Tô Cẩm Lương cảm thấy hứng thú nên cũng đến xem.

Trên bàn có một cái giá gỗ được sắp xếp trông giống một cái hộp đèn. Bên trong hộp có một cây nến, ngọn lửa làm chiếc hộp phát ra ánh huỳnh quang.

Tô Cẩm Dư khó chịu trong lòng, nàng không nhịn được mà nói: "Tam muội, muội muốn vẽ đèn lồng sao? Cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ rồi." Nàng nhìn xung quanh, "Nhưng tại sao đợi được một lúc rồi mà vẫn chưa có bút với mực vậy?"

Giờ đây nàng đã hoàn toàn quên mất việc phải duy trì hình tượng. Với nàng, lòng căm hận đã thay thế cho lý trí. Nàng chỉ biết là nàng đã gặp rắc rối, cho nên nàng phải làm cho Tô Hướng Vãn thảm hại hơn nữa.

Tô Sùng Lâm trừng nàng để cảnh cáo.

Chuyện này là do nó gây ra trước, vậy mà nó một hai phải giậu đổ bìm leo với muội muội của mình. Nếu không có người ngoài ở đây, hắn đã sớm nổi nóng.

Hắn cũng đáng trách, cứ nghĩ nó là một nữ nhi tri thư đạt lễ. Nhưng mà sau chuyện này, hắn nhận ra nó thật sự kém hơn hai đích nữ rất nhiều.

Rốt cuộc Tô Sùng Lâm cũng hiểu tại sao danh môn vọng tộc lại quan trọng chuyện đích thứ đến vậy.

Tô Hướng Vãn vén một bên tay áo lên, để lộ ra một cánh tay trắng trẻo mịn màng.

"Nhị tỉ, lần này ta vẽ tranh không cần dùng bút với mực."

Tô Cẩm Dư càng nhìn càng nghiến răng nghiến lợi.

Con khốn này, kiểu gì nó cũng phải bày ra mấy cái chiêu trò dơ bẩn quyến rũ người khác. Ngày thường không lo học hành đàng hoàng, cứ đi học ba cái thứ Bàng môn Tả đạo.

Ấy thế mà phụ thân cũng giúp nó!

Mọi người nhìn Tô Hướng Vãn bốc một nắm cát từ cái chậu bên cạnh, sau đó thấy nàng để cát lên tấm giấy ở trên cái giá.

Động tác của nàng rất nhanh, ngón tay di chuyển qua lại trên mặt giấy, không biết là đang vẽ gì.

Tô Cẩm Dư nhìn một hồi thì thấy mỏi mắt.

Cái này căn bản là vẽ bừa.

Dùng cát vẽ tranh nghe có vẻ mới lạ, thực tế sử dụng mánh khoé là chính.

"Tam muội đang làm gì vậy, sao lộn xộn thế. Không phải là muội đang định xây một cái dinh thự cát ở ngay đây đấy chứ." Mấy đứa con nít nghịch đất ở ven đường thích nhất cái trò xây nhà bằng cát này.

Dường như Tô Hướng Vãn không nghe thấy những lời trào phúng của nàng, nàng ta vẫn nghiêm túc phác hoạ.

Tô Cẩm Dư nhướng mày.

Để xem lát nữa nó có thể làm ra cái gì.

Nha hoàn và bà tử đứng bên ngoài cũng liếc trộm vào trong.

Động tác của Tô Hướng Vãn rất nhanh, bức tranh cát đã bắt đầu thành hình. Đầu ngón tay của nàng linh động, trông như có tia sáng loé lên...

Tô Viễn Đại quan sát, nàng kinh ngạc, đứng lên không tự chủ. Cái này là...

Tô Sùng Lâm cũng há hốc miệng.

Tô Hướng Vãn ngừng lại một chút, "Đây là đại tỉ."

Trên bức tranh cát là một nữ tử mỹ lệ và duyên dáng, nhờ có ánh huỳnh quang và hạt cát, vẻ đẹp của nàng ấy trở nên kỳ diệu.

Bởi vì chưa ai nhìn thấy cách thức vẽ tranh nào như vậy, mọi người ai nấy đều sững sờ.

Triệu Xương Lăng nhếch khoé miệng, cười mỉm: "Rất mới lạ."

Sau khi hắn mở miệng, bầu không khí lạnh lẽo do Tô Cẩm Dư gây ra đã biến mất. Tô Sùng Lâm cũng cảm thấy mây đen đang bao phủ trên đầu hắn đã tản đi.

Tô Cẩm Dư đang muốn móc mỉa, Tô Hướng Vãn lại không dừng lại. Nàng ta điều chỉnh bức tranh, trong nháy mắt, gương mặt của người trong tranh biến thành một người khác, đó là mặt của nàng.

"Đây là nhị tỉ." Tô Hướng Vãn nói, tay nàng vẫn di chuyển, vô tình tạo nên một nốt ruồi to tướng ở khoé miệng Tô Cẩm Dư trong bức tranh, "Trượt tay, xin lỗi nhị tỉ."

Người nghiêm túc như Tô Viễn Đại cũng không nhịn được mà bật cười.

Tô Cẩm Dư có nốt ruồi đen trông rất buồn cười.

Tô Cẩm Dư xanh mặt. Vào lúc nàng đang muốn nổi nóng, Lục Quân Đình kinh ngạc nói: "Thú vị thú vị, còn có thể thay đổi khuôn mặt."

Nàng chỉ đành nén xuống cơn giận dữ, vờ làm một người rộng lượng không thèm để ý.

Tô Hướng Vãn lại di chuyển ngón tay, khuôn mặt nữ tử trên bản vẽ lại thay đổi. Sau vài đường quẹt, người trong tranh biến thành Tô Sùng Lâm. Tô Ngọc Trạch và Tô Cẩm Lương nôn nao, hai thằng nhóc chạy đến, nói vọng qua: "Tam tỉ tam tỉ, còn chúng ta thì sao."

Tô Sùng Lâm nhìn không chớp mắt.

Tô Hướng Vãn mỉm cười. 

Một khuôn mặt trong bức tranh biến thành hai thằng nhóc.

Tiếp theo là cảnh ở hành lang dài, lúc hai thằng nhóc đang tranh luận.

Sau đó Tô Hướng Vãn xuất hiện, số người trong tranh tăng lên ba người.

Lục Quân Đình vui vẻ chờ đợi đến lượt mình được vẽ, nhưng mà Tô Hướng Vãn đột nhiên ngừng lại.

Mọi người xem chưa đã. Kiểu vẽ tranh biến đổi khôn lường này trước nay chưa từng có, cho nên ai cũng ngạc nhiên.

Lục Quân Đình ngơ ngác nhìn Tô Hướng Vãn, "Ta đâu? Sao lại không có ta?"

Tô Hướng Vãn trả lời một cách chân thành: "Thế tử, ngài không phải người của Tô phủ chúng ta."

Một nữ tử chưa xuất giá vẽ một nam tử xa lạ, còn lâu nàng mới làm mấy cái chuyện phiền toái dễ bị dị nghị này.

Lục Quân Đình cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà cách vẽ tranh độc đáo của Tô Hướng Vãn làm hắn mở mang tầm mắt. Hắn nhịn không được tiến lại bàn, bốc một nắm cát lên làm thử. 

Kết quả là nếu không phải rải cát không đều thì là phác họa mất tự nhiên, thành phẩm của hắn luôn là một đống hỗn loạn.

Tô Sùng Lâm rất vừa lòng với màn thể hiện của Tô Hướng Vãn.

Nó không biết vẽ tranh, nhưng nó biết dùng cát để tạo nên bức tranh mà không phải ai cũng làm được, cho dù có tìm khắp kinh thành cũng không tìm ra cái thứ hai. Tuy cái này chỉ là chút tiểu xảo không lên được mặt bàn, nhưng nếu nó có thể đổi lấy nụ cười của Lâm vương điện hạ thì nó đã đáng giá hơn bất cứ thứ gì khác.

Triệu Xương Lăng nhìn nàng: "Dùng cát vẽ tranh, nhờ vào thủ pháp và sự mới lạ để che giấu cho tay nghề vẽ không tốt của mình, ngươi thật thông minh."

Tô Hướng Vãn cười u mê, có vẻ hơi khoa trương: "Lâm vương điện hạ cứ khích lệ dân nữ như thế thì dân nữ sẽ kiêu ngạo mất."

Nàng đang cố tình tỏ ra thông minh trước mặt Triệu Xương Lăng, cho nên phải thể hiện bản thân rất đắc ý. Loại người như vậy sẽ không được Triệu Xương Lăng ưa thích. Hắn quanh năm ở quan trường, không cần quá nhiều thuộc hạ như vậy.

Tô Viễn Đại nghe thấy những gì nàng nói liền nhíu mày. Bây giờ lời nói và hành động của Tô Hướng Vãn giống thiên kim tiểu thư chỗ nào, thật sự vô cùng tùy tiện.

Lục Quân Đình thấy nàng a dua nịnh bợ Triệu Xương Lăng thì ghê tởm như nuốt nhầm con ruồi.

Triệu Xương Lăng đứng dậy, hắn nói với Tô Sùng Lâm: "Đã muộn rồi. Bổn vương còn có việc khác cần xử lý, không ở lại nữa."

Tô Sùng Lâm vội vàng tiến lên, hắn cung kính nói: "Để thảo dân đi tiễn Lâm vương điện hạ."

Hắn lại nói: "Ta vừa lúc muốn bàn một số chuyện với Tô đại tiểu thư. Tô lão bản không cần tiễn ta, để nàng ta đi thay là được."

Tô Viễn Đại bị Triệu Xương Lăng điểm danh bất chợt liền sửng sốt, nàng nhanh chóng đứng lên: "Mời Lâm vương điện hạ, dân nữ sẽ dẫn đường cho ngài."

Triệu Xương Lăng muốn rời đi, Lục Quân Đình cũng đi theo, "Từ từ Xương Lăng, đợi ta đi với."

Tô Cẩm Dư nắm khăn tay thật chặt, vành mắt nàng ửng đỏ. Khi nàng cúi đầu tiễn Lâm vương điện hạ, không có ai nhìn thấy biểu cảm của nàng, cũng không có ai chú ý đến nàng.

Tô Hướng Vãn cũng cúi đầu.

Khi Triệu Xương Lăng bước tới bức tranh cát, hắn dừng chân: "May mắn nhìn thấy màn trình diễn tranh cát mới mẻ như vậy ở Tô phủ. Trong phủ ta có hai phần sau của "Lạc thần phú đồ", một hồi nữa ta sẽ cho người đưa tới, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh." Hắn thấp giọng nói: "Mong là Tô tam tiểu thư thích."

Tô Sùng Lâm thụ sủng nhược kinh, hắn vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Chỉ tìm một phần đầu đã hao phí bao nhiêu sức người và của cải. Trong khi đó, Lâm vương điện hạ tùy tiện ban thưởng đã tặng hai phần sau. Đây là lễ vật quý trọng cỡ nào.

Chiếc khăn của Tô Cẩm Dư bị xé rách, phát ra tiếng "xoẹt". Nhưng do tiếng quá nhỏ cho nên không ai để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top