Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4:

Vừa vào cửa Diệp Tu liền đi đến phòng tắm để tìm bao cao su, quả nhiên trong khách sạn luôn cung cấp đủ đầy, đỡ cho hắn phải tốn sức ra ngoài mua. Tôn Tường thi đấu thua, cảm xúc suy sụp, chẳng còn hứng gắt gỏng khi ở chung một căn phòng với Diệp Tu, chỉ ngồi yên bên mép giường và quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Trên lớp kính cửa sổ phản chiếu lại bóng hình uể oải thiếu sức sống của cậu và Diệp Tu còn đang mặc một cây đồng phục chiến đội Hưng Hân. Diệp Tu gỡ chiếc nhẫn quán quân ra rồi đặt lên bàn, sau đấy nắm lấy cằm cậu.

Hắn mạnh tay kéo cằm cậu qua, Tôn Tường bị kéo đến mức đau nhức xuống tận cổ, cậu cau mày giật giật môi, trông như chuẩn bị chửi um lên. Diệp Tu cười khẽ rồi cúi người xuống hôn cậu, hôn đến khi Tôn Tường tái mét mặt mày thì mới cười nói, làm một nháy.

Tôn Tường trợn mắt há mồm, một lúc sau hồn mới về lại xác, đáp trả: "Làm cái đầu anh á."

Diệp Tu không tiếp tục nói, bắt đầu cởi quần áo. Tôn Tường vội vàng đứng dậy hòng rời khỏi đã bị Diệp Tu dùng đầu gối đè nằm ngửa ra giường, "Cậu chạy đi đâu," Diệp Tu lại nắm cằm cậu, lúc này tay còn lại của hắn trực tiếp với xuống đũng quần Tôn Tường, "Dạo này phải chịu áp lực lớn, xem chừng cậu cũng đã nhịn không ít."

"Anh. . . . . ." Lần đầu tiên Tôn Tường biết được hóa ra trong Liên minh không chỉ có mỗi mình là gay, lập tức bị dọa cho kinh hãi, "Anh. . . . . ." Lắp bắp từ "anh" suốt nửa ngày cũng không nói tiếp được cái gì.

Diệp Tu đè nửa người dưới của mình lên người Tôn Tường, chưa chà sát bao lâu thì đã cứng rồi. Thực ra hai người bọn họ chẳng ai muốn nhịn xuống, thêm Tôn Tường còn đang ở độ tuổi trẻ trung căng tràn sức sống, sao mà chịu nổi mấy hành vi khiêu khích này. Thế nhưng phản ứng sinh lý bình thường không có nghĩa cậu có ý định làm một nháy với Diệp Tu, mà bởi vì cậu quá mức khiếp sợ nên nhất thời cơ thể không chịu nghe lời, đến khi cả người bị Diệp Tu lật lại mới tỉnh táo giãy dụa đòi thoát ra.

"Anh buông ra, Diệp Tu, anh bị thần kinh à!" Tôn Tường còn chưa biết nên làm gì, chỉ có thể quát lớn, "Anh cút ngay!"

Diệp Tu không thèm để ý, tay hắn vẫn xoa nắn phần quy đầu đã ẩm ướt của Tôn Tường, không để bụng nói: "Sợ cái gì, không phải cậu là 0 sao, vừa vặn đây anh là 1, rất sạch sẽ, yên tâm đi."

"Tui không phải là 0!" Tôn Tường giãy dụa kịch liệt, dễ như ăn cháo rút cánh tay của mình ra khỏi gọng kiềm của Diệp Tu, "Anh là cái đồ bụng đói ăn quàng! Diệp Tu anh. . . . . ."

Tôn Tường chưa dứt lời đã bị Diệp Tu nhấn đầu gối xuống lưng khiến cho câu chữ trôi tuột lại vào bụng, Diệp Tu thở dài: "Đừng làm cho anh cảm giác mình đang cưỡng ép cậu chứ. . . . .Chỉ là an ủi lẫn nhau mà thôi, nếu vẫn không làm được thì cậu cứ tưởng tượng anh là Chu Trạch Khải đi."

Đầu gối Tôn Tường hơi run rẩy, sau đấy hoàn toàn bất động. Lúc Diệp Tu chậm rãi cắn mút dọc lưng cậu, đột nhiên nhìn thấy bàn tay Tôn Tường nắm thành đấm, giữa kẽ tay lộ ra một phần ga trải gường, siết chặt không buông.

"Làm gì mà oan ức đến thế?" Diệp Tu trừu sáp hai lần, rướn người vén tóc mái đẫm mồ hôi của Tôn Tường sang bên tai, ngắm gương mặt ai đó đỏ bừng vì khoái cảm cùng ánh mắt đã không còn rõ tiêu cự, "Không phải cậu đang rất thoải mái sao, đẩy vào chỗ này, đúng không?"

Tôn Tường chỉ có thể ưm a rên rỉ, tuyến tiền liệt của cậu bị Diệp Tu đẩy mạnh vào, đầu óc cậu như đông đặc lại. Mỗi lần Diệp Tu đưa đẩy là mỗi lần trong đầu cậu hiện ra gương mặt của Chu Trạch Khải, và rồi ba giây sau lại bị Diệp Tu đánh nát tan mọi tưởng tượng.

"Diệp Tu. . . . . ." Tôn Tường nhấc đầu khỏi giường, khẽ gọi.

Diệp Tu cúi người xuống nghe: "Hả?"

"Tui đệch mẹ anh!" Nắm đấm Tôn Tường rơi xuống đệm giường mềm mại, cậu đấm liên tục không ngừng, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đứt quãng.

Diệp Tu không trả lời, chỉ tăng nhanh tốc độ đâm rút, nghe Tôn Tường một lần lại một lần mắng chửi hắn, đồ khốn Diệp Tu, mẹ nhà anh Diệp Tu, sao anh không đi chết đi, mau cút đi chết đi. . . . . .

Bỗng nhiên Diệp Tu cảm thấy trái tim mình đau nhức, hắn biết Tôn Tường chửi hắn không phải vì hắn đè cậu ra làm, thậm chí sau đó Tôn Tường còn ngồi trên người hắn điên cuồng vặn vẹo eo đấy thôi,  Tôn Tường mắng hắn chỉ bởi vì hắn đã đánh bại cậu, đồng thời xé toạc vết sẹo mà cậu luôn giấu kín.

Chu Trạch Khải được Tôn Tường đặt tại một nơi nào đó sâu trong lòng, vụng về vá lại, và giờ liền bị Diệp Tu chẳng thèm quan tâm vạch ra dò xét, Tôn Tường cảm giác mình như con cá chết bị phơi thây dưới ánh sáng chói lòa.

Về sau, ở Zurich, Dụ Văn Châu kín đáo hỏi Diệp Tu vì sao lớn tuổi thế rồi mà vẫn thích bắt nạt Tôn Tường, y sợ Diệp Tu ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của Tôn Tường. Diệp Tu nhếch môi, răng cắn thuốc lá điện tử, nói, không có gì, chỉ là yêu thích thôi, yêu thích bắt nạt.

14/3/2020

Thế là cơ thể hòa hợp =))))))))))))))

Chương sau mọi người sẽ được chứng kiến ông Diệp chiều chuộng bé Tường zl eo ôi chở em đi khắp nơi trên con xe tay ga =))))) Đang đợt tập huấn nước sôi lửa bỏng mà cứ hở ra là ông Diệp lại tóm người đi chơi, mà theo như mục đích của ổng là để tranh thủ bồi đắp tình cảm, tâm cơ phết chứ đùa, nước chảy đá mòn, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top