Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6:

Khổ nỗi Tôn Tường vốn dài người, khi ngồi giữa hai tay Diệp Tu như thế, người ngồi phía sau sẽ không nhìn thấy đường xá ra sao.

Diệp Tu khởi động xe, cau mày nói: "Cậu thấp đầu xuống chút." Tôn Tường cúi đầu, Diệp Tu vẫn miễn cưỡng lắm mới nhìn được, thế là đè thẳng vai Tôn Tường xuống, mông Tôn Tường theo đó mà dịch về phía trước, phần lưng gần như dán sát vào khúc đầu xe, hai chân dài vô thức vòng qua eo Diệp Tu.

Tư thế này khiến cho cằm Diệp Tu vừa vặn đặt trên đỉnh đầu Tôn Tường, bấy giờ Diệp Tu mới thấy thỏa mãn, mặc kệ muôn vạn ánh mắt của người qua lại, trên tay lái còn treo một túi đựng kem và nước ngọt, lái xe bon bon trên đường.

Trong khi đó Tôn Tường xấu hổ gần chết, kiểu ngồi này không những làm cho cậu khó chịu thì chớ, còn khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa, cái mông vừa vặn đè sát đũng quần Diệp Tu. Diệp Tu đội nón bảo hiểm có kính che khuất mặt nên đương nhiên không quan tâm đến điều gì, chỉ có Tôn Tường là thẹn đỏ cả mặt, đành rúc mặt vào lồng ngực Diệp Tu, sợ bị ai đó nhận ra.

Càng về sau Tôn Tường càng không chịu đựng nổi, chờ đến lúc dừng đèn đỏ lập tức nhéo cổ Diệp Tu, khẽ quát: "Cái ông này!"

Diệp Tu ho khan hai tiếng: "Quân tử động khẩu không động thủ nha."

Tôn Tường tức nổ phổi, đấm vào bụng hắn: "Đồ biến thái chết tiệt!"

Diệp Tu vô tội cực kỳ, cho dù là ai đi nữa, khi nơi nhạy cảm bị cọ sát bởi cặp mông đầy đặn như thế thì lại chẳng cứng lên. Mắt thấy Tôn Tường chuẩn bị dùng sức hất văng hắn để lao xuống khỏi xe giữa ngã tư đông đúc này, hắn đành dùng một tay vỗ vỗ xoa xoa lưng Tôn Tường dỗ dành. Cũng may thời gian chờ đèn đỏ không lâu, không có cơ hội cho Tôn Tường dùng vũ lực giải quyết vấn đề, Diệp Tu dưới sự thúc giục "Anh mau tăng tốc thêm một chút đi" của Tôn Tường, lập tức vặn tay ga đến hết cỡ, giữa đường phố náo nhiệt chạm đến tốc độ kinh hoàng, kết quả Tôn Tường lại bắt đầu đấm vào lưng hắn: "Chậm lại chút đi! Anh muốn xuống suối vàng thì cũng đừng lôi tui theo!"

Diệp Tu nói thầm rốt cuộc cậu muốn anh đi nhanh hay đi chậm đây, rồi bỗng nhớ lại Tôn Tường khi ở trên giường cũng như thế, lúc thì nói chậm lại lúc thì thúc giục nhanh lên, vậy là hắn liền cảm thấy bình tĩnh, dùng cằm dụi dụi lên mái tóc vàng mượt của Tôn Tường, giảm tốc độ theo ý cậu, lúc này hai người cũng không ai nói gì nữa.

...

Sau khi chạy xe xuống dưới tầng hầm, Diệp Tu không có ý định rời khỏi, nghiêng người về Tôn Tường biểu thị muốn làm một nháy, mặt Tôn Tường đỏ bừng vì tức, mắng hắn động dục không phân biệt thời gian địa điểm gì cả. Diệp Tu không chần chừ, nhanh tay mò xuống quần Tôn Tường, cực kỳ vô tội nói: "Không phải cậu cũng cứng rồi sao?"

Tay Diệp Tu vô cùng linh hoạt, mấy giây sau Tôn Tường đã bị hắn sờ cho rên rỉ không thôi, rồi lại lo lắng có người đi ngang qua nên đè nén không phát ra tiếng. Diệp Tu như chơi đùa cùng chú mèo nhỏ nhà mình, liên tục trêu chọc cậu.

"Anh nghe bảo điều ước sinh nhật năm ngoái của cậu là được đánh chết Diệp Tu, có đúng hay không?" Diệp Tu vừa nói vừa nhay cắn tai vành tai Tôn Tường. Tôn Tường nghe vậy lập tức mở to mắt nhìn hắn, Diệp Tu cười khẽ đáp: "Mộc Tranh mách lẻo."

"Tô Mộc Tranh thật nhiều chuyện!" Cảm giác như nói xấu sau lưng bị người khác bắt gặp, Tôn Tường có chút thẹn quá thành giận, gạt tay Diệp Tu ra rồi vội vàng kéo quần lên chạy ra ngoài. Diệp Tu bất đắc dĩ đè người anh em của mình xuống, miệng ngậm tẩu thuốc lá điện tử, đứng dậy đi ra theo.

Vừa lên đến lầu một đã nhìn thấy Tôn Tường đứng ở đầu hành lang nhìn chằm chằm vào đại sảnh, Diệp Tu xoa gáy rồi cũng đến đó nhìn theo, hóa ra là Chu Trạch Khải đang đứng gọi điện nói chuyện với ai ở cửa chính, gò má ửng hồng, dùng khẩu âm Thượng Hải nên Diệp Tu chỉ nghe hiểu được mỗi câu đầu, tuy vậy hắn vẫn tự hào về mình lắm.

Chu Trạch Khải nói chuyện đến mức không khí xung quanh đều ngọt ngào hạnh phúc, ngón trỏ và ngón cái còn mân mê lọn tóc mai, khóe môi không kiềm được mà cong lên thành nụ cười dịu dàng.

Trạng thái khi huấn luyện của Nhất Thương Xuyên Vân trong mấy ngày nay tương đối tốt, Diệp Tu nghĩ, yêu đương đúng là thuốc bôi trơn mà cũng là thuốc kích thích, tốt ra phết.

Tôn Tường không nhìn nữa, cúi đầu đi về phía phòng huấn luyện. Diệp Tu xách túi bước theo sau, kem trong túi sắp tan ra gần hết, Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy liền phi thẳng tới cướp đồ ăn, nguyên cây kem cũng không chặn nổi cái miệng của hắn. Hắn liến thoắng nói: "Ông Diệp, ông hay lắm, ông dám xách Tôn Tường đi ra ngoài đánh lẻ hả? Tôn Tường cậu phải cẩn thận đấy, nói không chừng tên kia muốn hốt Nhất Diệp Chi Thu về lại tay bây giờ. . . . . ."

"Đừng nói bậy." Dụ Văn Châu thấp giọng ngăn lại, mà Diệp Tu vẫn tiếp tục chia nước ngọt cho từng người, không lên tiếng.

15/3/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top