Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 279: Rời khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau.

Ngày đầu tiên của tháng 4, vẫn chưa đến mùa mưa ở Myanmar nhưng chẳng hiểu sao lại xuất hiện một cơn mưa phùn.

Trong một biệt thự gia đình ở quận Bahan, thành phố Yangon, một người phụ nữ mặc váy màu xanh đậm đang dẫn một bé gái xuống cầu thang.

Trong phòng khách chỉ có hai chiếc vali, đối với một gia đình sắp định cư ở nước ngoài mà nói thì hơi ít.

Người chồng nói đợi đến đó rồi từ từ mua thêm cũng không quá muộn. Chỉ cần mang đi một số đồ vật quan trọng là được.

Cô bé tay ngắn chân ngắn nhưng lại nhất quyết muốn tự mình đi xuống lầu. Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng đã nhìn thấy người trong phòng khách, cô bé vui vẻ dang rộng đôi tay nhỏ nhắn chạy tới: "Ba!"

Hàn Kim Văn vừa đặt chìa khóa lên bàn, liền nghe thấy một âm thanh gọi ông, ông quay quay lại, nhìn thấy con gái đang chạy về phía mình, ông cũng chạy tới bế đứa nhỏ lên, vui vẻ xoay vòng.

Cô bé vui sướng cười khúc khích.

Lúc này, vợ Hàn Kim Văn đi tới, nhìn thấy chìa khóa trên bàn liền có chút bối rối.

"Đây là căn nhà mà ông cụ cho chúng ta lúc trước, cũng phải trả lại sao." 

Hàn Kim Văn ôm đứa bé nhìn xung quanh.

Đã kết hôn nhiều năm, cũng đã sống ở đây nhiều năm, người phụ nữ đương nhiên không đành lòng.

Mặc dù bà ấy rất mong chồng có thể "rửa tay gác kiếm" càng sớm càng tốt, không cần đem đầu đi kiếm tiền nữa. Nhưng đến lúc này lại cảm thấy có chút không đành lòng.

Hàn Kim Văn đã trải qua hàng chục năm cuộc đời ở đây, ở đất nước đầy rẫy nguy hiểm và cơ hội này.

"Thật ra...nếu anh muốn, chúng ta có rời đi muộn một chút cũng không sao cả." Bà ấy ấm áp nói.

Hàn Kim Văn rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía vợ mình.

"Ba, con muốn xuống." Lúc này cô bé đá chân, Hàn Kim Văn đặt cô bé xuống đất, cô bé chạy đến ghế sofa ôm con búp bê lớn lên.

"Em không hiểu đâu, bây giờ mới là thời điểm tốt nhất." Hàn Kim Văn hiếm khi nói chuyện kinh doanh với vợ, đây gần như là lần đầu tiên.

Người đàn ông nghiêm túc nhìn vợ.

"Hiện tại công việc kinh doanh của Chu gia đang rất phát đạt, thà từ bỏ trong khi nó đang được đổi mới còn hơn là tiếp quản một công việc quan trọng rồi mới rời đi. Nếu không, hoặc là sẽ không thể rời đi, hoặc là sẽ để lại rất nhiều chuyện đằng sau, lại gây rắc rối cho Khôn."

Mặc dù không biết chi tiết cụ thể công việc kinh doanh nhưng người phụ nữ biết Chu Dần Khôn, cũng đã gặp được anh từ lâu. Có lẽ biết Chu Dần Khôn là người như thế nào, đồng thời bà ấy cũng biết Lão Hàn coi anh như con ruột của mình.

Người phụ nữ nghe xong liền gật đầu, nắm lấy cánh tay chồng mình: "Em không ngờ cậu ấy lại để chúng ta thuận lợi đi như vậy."

Hàn Kim Văn vỗ nhẹ vào tay bà ấy: "Tối qua khi anh nói với cậu ấy anh cũng hơi lo. Không ngờ Khôn lại đồng ý dễ dàng như vậy. Cậu ấy không những không đòi hỏi điều kiện gì mà còn muốn đưa thêm cho chúng ta một khoản tiền nữa, nhưng mà sao anh nỡ lấy được chứ."

Ông ấy nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái ở ghế sofa bên kia vài giây rồi thở dài.

Người vợ lo lắng ngước lên.

Hàn Kim Văn mỉm cười nói: "Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều. Nghĩ lại thì dù sao A Khôn vẫn còn chút tình cảm. Những năm này anh không uổng công anh thiên vị cậu ấy."

Suy cho cùng, người sợ hãi bỏ cuộc là ông ấy. Nếu không ông ấy cũng sẽ không yêu cầu rời khỏi cho chưa đầy một năm sau khi ông cụ qua đời.

Ngay cả vợ, người thân thiết nhất của ông ấy cũng rất ngạc nhiên khi biết ông quyết định từ bỏ và chuyển ra nước ngoài định cư, chắc hẳn đêm qua A Khôn cũng đã rất bất ngờ.

Khác biệt là vợ ông ấy hỏi tại sao ông ấy lại đột ngột từ bỏ, còn Chu Dần Khôn thì lại không hỏi gì.

Đương nhiên là có nguyên nhân, nhưng Hàn Kim Văn thật sự không dám nói ra.

Nhiều năm làm ma túy, ông ấy đã chứng kiến ​​đủ loại trùm ma túy lớn nhỏ, chứng kiến ​​những người đứng đầu bị tiêu diệt như thế nào, chứng kiến ​​những người khiêm tốn như con kiến ​​có thể từng bước trưởng thành ở Tam giác vàng ra sao.

May mắn là ông ấy chọn đi theo Tái Bồng, từ một thằng nhóc nghèo không đủ tiền ăn, giờ lại kiếm ra số tiền sống thêm mười kiếp nữa cũng không tiêu hết, kết quả lại chỉ trả giá bằng một cánh tay.

Nhưng trong số rất nhiều người ông ấy từng gặp, kể cả ông cụ, bất cứ kẻ buôn bán ma túy nào, dù kinh doanh lớn đến đâu, đều sẽ phải lẩn trốn khi gặp cảnh sát. Bởi vì ma túy là thứ mà người khác không được nhìn thấy, là thứ không thể đưa ra ánh sáng.

Nhưng Chu Dần Khôn lại hoàn toàn khác. Kể từ cái chết của Tái Bồng và Chu Diệu Huy, anh từng bước tiếp quản tất cả các công việc kinh doanh, thực lực và dã tâm mà anh dần bộc lộ quá đáng sợ—

Thứ Chu Dần Khôn muốn không chỉ là tiền do ma túy mang lại, mà thứ anh muốn chính là đứng trên luật pháp, đưa những điều đáng xấu hổ ra phô trương bàn luận.

Bất cứ kẻ nào cản đường đều sẽ giết.

Chu Dần Khôn không biết kiềm chế là gì, anh chưa bao giờ biết đủ.

Từ vụ đánh bom đồn cảnh sát để giết Ba Thái, đến trận không chiến ở núi Birao, tra tấn sát hại các quan chức cấp cao của Thái Lan, cho đến việc đổ tội cho CIA Mỹ tàng trữ ma túy gần đây, cuối cùng là vụ tai nạn máy bay khiến cả gia đình Phó Chủ tịch Đảng Rak Thai bỏ mạng... tất cả những chuyện này đã vượt xa những gì một doanh nhân nên làm, anh là một kẻ khủng bố.

Hiện tại anh còn đang sử dụng darkweb để kinh doanh ở nhiều quốc gia chống ma túy ở châu Á, anh đang khiêu khích luật pháp và phẩm giá của các quốc gia.

Hàn Kim Văn biết ông ấy không thể thuyết phục hay ngăn cản anh làm những chuyện đó, tất cả những gì ông ấy có thể làm là bảo vệ bản thân và gia đình.

Bên ngoài trời đang mưa rất to, kim đồng hồ chỉ bảy giờ.

Ngoài biệt thự vang lên tiếng xe tắt máy, Hàn Kim Văn ôm vai vợ nói: "Đi thôi, tài xế chắc đến rồi, chúng ta nên ra sân bay thôi."

"Được." Người vợ lập tức bế con gái lên, Hàn Kim Văn mở của biệt thự đẩy vali đi trước.

Vừa mở cửa ra, ông ấy đã khựng lại.

Có một người đứng trước xe, rất cao nhưng gầy. Mưa ướt đẫm mái tóc màu lanh của thiếu niên, đôi mắt xanh nâu bình thản nhìn về phía bên này.

Lúc Hàn Kim Văn nhìn thấy Á La, nhịp tim của ông ấy đột nhiên ngừng đập, một linh cảm xấu ập đến, khoảnh khắc tiếp theo, Á La sải bước về phía này.

Hàn Kim Văn đá chiếc vali ra, sau đó đóng sầm cửa lại, đáng tiếc Á La hành động quá nhanh, một giây trước khi cửa đóng lại tay cầm súng đã chính xác kẹt vào, vẻ mặt của Hàn Kim Văn hoàn toàn thay đổi.

Tiếng hét của một người phụ nữ và tiếng khóc của đứa trẻ vang lên trong biệt thự.

*

Tám giờ sáng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cánh cửa ban công chưa đóng kín, khiến cô gái trong chăn co rúm lại. Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay to lớn trên eo cô kéo chăn lên, đắp kín mít cho cô.

Chu Dần Khôn hiếm khi không dậy sớm, anh ôm người vào lòng, định ngủ cho đến giờ lên máy bay.

Sáng sớm trời mới mưa một chút, sau cơn mưa không khí đặc biệt trong lành, nắng dần ló dạng, qua ban công chiếu vào góc giường, khiến cả căn phòng tươi đẹp ấm áp.

Nhưng ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn thiếu kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn qua Hạ Hạ trước, cô vẫn đang ngủ.

A Diệu ở bên ngoài lại gọi thêm một tiếng.

Người đàn ông vén chăn bông xuống giường, mở cửa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. A Diệu ở cùng Chu Dần Khôn lâu như vậy, hắn đương nhiên biết không thể quấy rầy anh Khôn và Hạ Hạ khi hai người đang ở cùng nhau trong phòng, nhưng chuyện hắn muốn nói cũng không phải chuyện nhỏ.

Cửa vừa mở ra, A Diệu cũng mặc kệ Chu Dần Khôn mất hứng: "Anh Khôn, Lão Hàn xảy ra chuyện rồi."

Nghe được lời này, ánh mắt Chu Dần Khôn tối sầm.

A Diệu nói: "Tối qua Lão Hàn đến gặp em nói anh Khôn đã đồng ý cho ông ấy rời đi. Ông ấy muốn ra nước ngoài càng sớm càng tốt nên em đã để Delhi đến Yangon để hộ tống gia đình họ. Nhưng sáng nay khi Delhi đến thì phát hiện Lão Hàn đã chết trong phòng khách biệt thự."

"Vợ con ông ấy đâu?"

"Bọn họ không sao cả, nhưng vẫn đang sợ hãi, không khai được gì. Em lo có người đến trả thù nên đã để họ ra nước ngoài trước."

Trả thù... Chu Dần Khôn cau mày, chuyện này là không thể.

Lão Hàn tối hôm qua mới đề nghị rời đi, tin tức không thể truyền đi nhanh như vậy. Mà cho dù có thì Lão Hàn sống vẫn có giá trị hơn là giết chết.

"Thi thể đã được đưa về, nhưng—" A Diệu nói: "Không phải chết do bị bắn, Lão Hàn chết vì chơi thuốc quá liều."

Chết như vậy lại càng kỳ lạ. Lão Hàn buôn ma túy mấy chục năm nhưng chưa bao giờ ông ấy đụng đến thứ đó.

Gió thổi đến làm cánh cửa hé mở kêu cót két, Chu Dần Khôn đóng cửa lại, đi sang phòng bên cạnh, A Diệu cũng đi theo, nhìn thấy Chu Dần Khôn cầm điếu thuốc trên bàn lên châm một điếu.

Anh im lặng, cả căn phòng cũng rơi vào im lặng.

Hàn Kim Văn luôn thận trọng trong mọi việc, lần này ông ấy mang theo vợ con nên sẽ càng cẩn thận hơn. Hơn nữa, lão Hàn bình thường đều ở làng Gorgon, hiếm khi trở về nhà, người có thể chạy đến biệt thự hành động sáng sớm trước khi rời đi... chắc chắn là biết tung tích.

Người đàn ông nhớ tới người xuất hiện trong cuộc trò chuyện với Hàn Kim Văn tối qua.

"Gọi Á La lại đây."

Nghe thấy cái tên này, A Diệu cau mày, như hiểu ra điều gì đó, quay người bước ra ngoài. Vừa quay người lại đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, tóc và quần áo của cậu nhóc ướt đẫm, trên tay vẫn còn cầm một ống tiêm rỗng, rõ ràng đã qua sử dụng.

A Diệu nhìn thấy thứ cậu ta cầm trên tay, sải bước tới nắm lấy cổ áo Á La: "Mẹ nó mày điên rồi sao? Sao mày lại giết Lão Hàn?"

Đôi mắt xanh nâu của Á La cũng không né tránh ánh mắt của A Diệu, rõ ràng cảm nhận được sự phẫn nộ và bi thương của người trước mặt.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, A Diệu thế mà nhìn thấy Á La khinh bỉ cười một cái.

Chu Dần Khôn nhìn hai người không nói lời nào.

Á La kéo tay A Diệu ra, cậu ta chỉnh lại cổ áo, bước đến chỗ Chu Dần Khôn rồi quỳ xuống. Cậu ta đặt ống tiêm trong tay lên trước đầu gối, ngước mắt nhìn người đàn ông: "Em không làm gì sai cả."

Ánh mắt của cậu ta dường như đang tìm kiếm sự khen ngợi và sự công nhận.

Còn chưa nói xong, một tiếng "tách" nhè nhẹ vang lên, súng lên nòng, họng súng của A Diệu trực tiếp chĩa vào đầu Á La.

Chỉ cần Chu Dần Khôn ra lệnh, A Diệu sẽ không chút do dự nổ súng.

Bị họng súng lạnh lẽo áp vào đầu, Á La thậm chí một cái chớp mắt cũng không có, từng chữ nói: "Hàn Kim Văn là người xử lý tất cả các công thức bí mật, ông ta biết tất cả các kênh kinh doanh của chúng ta, một khi những thứ này bị lộ ra, thứ anh Khôn mất đi sẽ không thể đong bằng tiền nữa."

"Đó chỉ là mày nghĩ thôi," A Diệu lạnh lùng ngắt lời: "Lão Hàn sẽ không phản bội anh Khôn."

"Sao mày chắc chắn vậy?"

Á La nghiêng đầu hướng tới khẩu súng của A Diệu: "Hàn Kim Văn có thể vì vợ con mà từ bỏ công việc kinh doanh, đó không phải là lời giải thích tốt nhất sao? Nếu có người bắt vợ con ông ta lại, mày có dám chắc Hàn Kim Văn sẽ không phản bội anh Khôn sao?"

"Ông ấy sẽ không." A Diệu mặt không đổi nói: "Lão Hàn thà tự sát chứ sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì."

"Nếu ông ta không tự sát thì sao?" Á La quay lại: "Không phải là Khôn Sa ví dụ điển hình nhất sao? Cuối cùng chẳng phải cái gì cũng nôn ra hết cả à."

A Diệu cau mày nhìn chằm chằm cậu ta.

Á La quỳ thẳng người, ngước mắt lên nhìn Chu Dần Khôn lần nữa: "Hàn Kim Văn có thể rút lui, nhưng ông ta không thể sống sót rút lui. Nếu anh Khôn muốn giết em vì chuyện này, em chấp nhận. Nhưng em không muốn người khác nổ súng, anh Khôn, xin anh tự mình động thủ."

A Diệu chờ đợi mệnh lệnh của người đàn ông.

Im lặng hồi lâu, Chu Dần Khôn cuối cùng cũng nói: "Được rồi, A Diệu."

A Diệu giật mình, liếc nhìn Á La một cái rồi cất súng đi.

"Đích thân mày lo liệu tang lễ cho Lão Hàn, cứ nói ông ấy đột ngột qua đời vì làm việc quá sức." Chu Dần Khôn dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói.

May mắn là tin tức Hàn Kim Văn rời đi còn chưa truyền đi, không ngoài dự đoán, trên người ông ấy không có vết thương nên sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của bất kỳ ai.

"Vâng." A Diệu không nói gì nữa, bắt đầu lo việc tang lễ.

Sau khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt của Chu Dần Khôn rơi vào người Á La, lúc nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim thiếu niên thắt lại.

"Về phần mày."

Người đàn ông bình tĩnh tới gần, đột nhiên đá mạnh một cước về phía người đó. Á La nặng nề ngã nằm xuống đất, hàm răng cắn mạnh vào lưỡi, miệng đầy máu.

Chu Dần Khôn trực tiếp giẫm lên đầu cậu ta, mặt trái của Á La cọ trên mặt đất trầy xước.

"Việc mày làm quả thực là đúng. Nhưng mày là cái thá gì mà có thể giết trước rồi báo cáo sau?"

"Em chỉ sợ anh Khôn mềm lòng... cuối cùng sẽ để Hàn Kim Văn đi."

Chu Dần Khôn cười khẩy, giơ chân đá lên như rác rưởi: "Tự mình cút về khu rừng man rợ, đừng có lảng vảng trước mặt tao nữa."

Á La chật vật đứng dậy: "Nhưng anh Khôn, mọi thứ ở Mexico đã sẵn sàng, cho em một thời gian nữa được— "

Chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang không thương tiếc.

"Làm sao, mày cho rằng không có mày tao sẽ chết à?" Chu Dần Khôn cũng không thèm nhìn lấy một cái: "Cút."

Lại lần nữa nghe được từ "Cút".

Á La luôn nghe thấy từ này, nhưng anh Khôn hiếm khi nói với A Diệu như vậy. Hốc mắt thiếu niên đỏ hoe, cậu ta cúi đầu bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top