Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 280: Xúc động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tang lễ của Hàn Kim Văn được tổ chức tại căn cứ vũ trang, vì được tổ chức đột ngột nên không có nhiều người đến tham dự.

Hạ Hạ cũng đến dự đám tang, lúc đó mới biết được tại sao chuyến đi Mexico của cô đột ngột bị hoãn.

Cô mặc quần áo màu đen, nghiêng người qua quan tài đặt một bông hoa cúc trắng xuống. Ngọn nến trắng chập chờn, cô nhìn người trong bức ảnh đen trắng, trong lòng cũng không có quá nhiều xúc động.

Cô chỉ mới gặp Hàn Kim Văn vài lần, chỉ nhớ trên máy bay trở về từ Anh đã nhìn thấy người này bị mất một tay. Nghe nói ông ấy đột ngột qua đời, vợ và con gái đã được đưa ra nước ngoài.

Cô không biết con gái Hàn Kim Văn bao nhiêu tuổi, chỉ biết cô bé cũng giống như mình, đã mất cha.

Không khí tang lễ rất trang nghiêm, vẻ mặt ai nấy đều nặng trĩu.

Sau khi Hạ Hạ đặt hoa xong liền lặng lẽ quay người rời đi. Có lẽ là vì cô đã trải qua quá nhiều lần chia ly, cũng có thể là do cô không thân quen với Hàn Kim Văn... cho nên không có cảm xúc gì đặc biệt, mà cũng dường như đã quen rồi.

Từ ông nội đến ba, và bây giờ là Hàn Kim Văn, đều có cùng một kết cục.

Tang lễ bắt đầu vào buổi trưa và kết thúc vào buổi tối, những bông hoa cúc trắng bao quanh quan tài, chỉ có điều Chu Dần Khôn lại chưa từng xuất hiện.

Thời điểm màn đêm buông xuống, căn cứ vũ trang trở lại trạng thái bình thường, tràn ngập tiếng súng từ trường bắn và tiếng cánh quạt trực thăng cất cánh, hạ cánh.

Cách sân tập trong rừng núi phía sau không xa, có một nghĩa trang, nơi đó để những tấm bia mộ cũ và mới có kích thước khác nhau.

Bia mộ của Hàn Kim Văn nằm ngay cạnh Ngô Nỗ, nó mới đến mức nổi bật trong nghĩa trang này.

Sân tập trong rừng hôm nay không có ai, toàn bộ phía sau ngọn núi đều im lặng. Gió thổi qua bia mộ, thổi bay những cánh hoa trước mặt, những cánh hoa cúc trắng mảnh mai bay nhanh theo gió, cọ vào đám cỏ dại trong rừng, va vào những viên sỏi, cuối cùng lại bị người ta giẫm lên.

Không dừng lại, người đàn ông bước đến tấm bia mộ mới toanh, trên tay cầm chai rượu. Sau khi rót đầy rượu vào ly, anh ngước mắt lên nhìn bức ảnh trên bia mộ.

Người trong ảnh chỉ mới 42 tuổi nhưng hai người đã biết nhau được 26 năm.

*Ở chương 103, Hà Ngọc Long nói Khôn ca chỉ mới 25 tuổi mà? Chắc là năm nay tăng rồi?

Chu Dần Khôn ngồi trên tảng đá bên cạnh, im lặng nhìn về phía bia mộ, nhìn căn cứ vũ trang đã mở rộng gấp nhiều lần trong mấy năm qua.

Hàn Kim Văn đối xử với anh khác với Tái Bồng.

Khi anh còn nhỏ, ba anh rất bận rộn, không thường xuyên được nhìn thấy. Ngược lại thì Ngô Nỗ và Hàn Kim Văn gần như luôn đụng mặt từ sáng đến tối. Mặc dù cả hai đều huấn luyện anh đến chết đi sống lại nhưng vẫn có một số khác biệt. Ví dụ như lúc anh bảy tám tuổi, thời lượng huấn luyện bắt đầu tăng lên, anh thường xuyên bị tra tấn đến mức không thể đứng dậy, lúc đó Hàn Kim Văn luôn là người đầu tiên xuất hiện.

Lực lượng vũ trang dựa vào thực lực để nói chuyện, cho nên chẳng ai quan tâm anh có là con của Tái Bồng hay không. Và cho dù không thể chịu được nữa, anh cũng sẽ không nhờ Tái Bồng giúp đỡ.

Tay anh run rẩy vì luyện bắn quá nhiều, nhiều đến mức không ăn nổi cơm, cuối cùng cũng chính là Hàn Kim Văn nửa đêm đánh thức anh, dùng tay còn lại nướng thịt cho anh.

Anh quả thực cũng đã nghĩ đến việc sẽ giết Lão Hàn. Lúc Lão Hàn đề nghị nghỉ việc tối qua, ý tưởng này đã hiện lên trong tiềm thức.

Trong vài giây im lặng đó, anh đang cân nhắc xem có nên hành động hay không.

Chỉ trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Hàn Kim Văn, khoảnh khắc ngắn ngủi đó, sự tín nhiệm đã làm lu mờ lợi ích. Lão Hàn là người thận trọng và cẩn thận, nếu có trường hợp khẩn cấp ông ấy sẽ chọn cách tự sát chứ nhất định sẽ không để lại bất kỳ rắc rối nào.

Có điều, bây giờ chết rồi cũng đỡ để lại họa về sau.

Chu Dần Khôn cúi đầu đổ rượu trong tay xuống đất. Anh không nói, chỉ đứng trước bia mộ rất lâu.

Lúc anh trở lại phòng thì đã là sáu giờ sáng.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng đọc tiếng Anh ở bên trong, mở cửa ra liền thấy bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi ở bàn. Những chiếc vali trong phòng đã biến mất.

"Đồ đạc đâu?"

Phía sau đột nhiên có tiếng nói vang lên, Hạ Hạ quay người lại, thấy anh đã quay lại, nói: "Cất lại hết rồi."

"Cất lại làm gì?" Anh tiến lại gần.

Hạ Hạ dừng lại: "Chú vẫn muốn đi nghỉ à? Tôi còn tưởng... sẽ không đi nữa."

Chu Dần Khôn nghe xong nhìn cô vài giây rồi hỏi: "Sao lại nghĩ vậy?"

Vừa mở miệng, cô lại nuốt lời lại, đổi thành: "Vậy tôi thu dọn lại."

Cô vừa định rời đi thì cổ tay cô đã bị người đàn ông giữ lại, Chu Dần Khôn kéo người vào lòng, Hạ Hạ ngửi thấy mùi đất trên người anh, ngoài ra cô còn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh.

Chu Dần Khôn ôm cô rất chặt. Vậy những gì cô cảm nhận là đúng, cái chết của Lão Hàn quả thực đã ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Nhưng người chết chưa bao giờ là quan trọng bằng người sống.

Người đàn ông xoa đầu cô, nói: "Yên tâm, chúng ta vẫn sẽ đi nghỉ."

Hai người lên máy bay lúc mười giờ sáng.

Hạ Hạ không ngờ rằng A Diệu cũng đi, hơn nữa cô cũng không ngờ Á La, người luôn ở bên Chu Dần Khôn lại không có ở đây, thay vào đó là A Bộ, người đã băng bó và nấu ăn cho cô trong rừng núi ở Birao.

*

Mexico, Cancún.

*Cancún là một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của México, Quintana Roo, trên bán đảo Yucatán

Lúc máy bay hạ cánh đã là đúng 6 giờ 30 sáng theo giờ địa phương, Hạ Hạ ăn xong bữa sáng rồi ngủ một giấc dài trong phòng khách sạn. thời điểm tỉnh dậy thì phát hiện đã là buổi chiều.

Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, nhìn xung quanh căn phòng, có một mùi hương thoang thoảng, rất yên bình. Nhưng bên ngoài lại có tiếng ồn của đám đông, kèm theo tiếng sóng vỗ, nghe rất vui tai sống động.

Hạ Hạ mang giày, đang định đi ra ban công thì chuông cửa vang lên. Cô dừng lại, đi ra mở cửa trước.

Là A Diệu ở bên ngoài. Lúc này A Diệu không có mặc đồ đen như thường lệ mà mặc một chiếc áo phông đơn giản, bên cạnh còn dựng một chiếc ván lướt sóng lớn.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ lần trước cô nhờ anh ta mua thuốc. Đột nhiên bất ngờ đụng mặt, Hạ Hạ mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.

"Anh Khôn nói chắc giờ cô dậy rồi, bảo cô qua chơi." A Diệu lên tiếng trước.

"À, được." Hạ Hạ theo bản năng trả lời: "Vậy tôi...đi lấy chút đồ."

Cô quay về phòng lấy túi xách, nhưng A Diệu chỉ đợi ở cửa phòng chứ không đi vào. Cho đến khi Hạ Hạ xách túi vải đi ra anh ta mới đóng cửa lại. Hai người không nói gì cùng nhau bước ra ngoài.

Hành lang của khách sạn vắng tanh, có lẽ vì toàn bộ khách du lịch đã ra ngoài chơi hết rồi, hai người cho đến lúc đi đến thang máy cũng không gặp thêm ai khác.

Hạ Hạ nhìn thang máy đi lên từng tầng một, dừng một chút sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh. A Diệu chưa lúc nào thay đổi, đầu trọc, tay đầy hình xăm, biểu cảm lúc không nói chuyện có chút đáng sợ.

Nhưng Hạ Hạ vẫn gọi tên hắn: "A Diệu."

A Diệu cúi đầu nhìn cô.

"Vết thương của anh thế nào rồi?"

Lúc này vang lên một tiếng 'ding', thang máy đã lên tới tầng cao nhất. Hai người đi vào, A Diệu ấn xuống một tầng: "Không sao."

"Xin lỗi."

Một lời xin lỗi chân thành từ bên cạnh vang lên.

Đây là chuyện cô đã muốn nói trực tiếp với hắn suốt một tháng qua. Nếu không phải vì cô, A Diệu đã không bị đánh nằm liệt giường cả tuần mới bình phục. Hạ Hạ không biết bác sĩ có giúp cô hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng nợ A Diệu một lời xin lỗi.

A Diệu không đáp lại lời xin lỗi này.

Hắn không nghĩ có gì phải xin lỗi cả, Hạ Hạ không ép buộc hắn, việc đưa thuốc là hắn tự nguyện, vì muốn lưu lại một con đường hài hòa cho cô và anh Khôn. Đó là việc làm đúng đắn, cho dù bị đánh thì hắn cũng chưa từng hối hận.

Lúc thang máy xuống tầng một, Hạ Hạ thấy A Diệu im lặng thì hơi cụp mắt xuống.

Nghĩ lại thì là lời xin lỗi của cô khiến A Diệu nhớ đến việc bị trừng phạt, cho dù anh ta có tốt tính đến đâu, nhưng lúc nghĩ đến những chuyện đó, anh ta đương nhiên vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Lại có một tiếng 'ding' nữa, cửa thang máy mở ra, cô theo A Diệu ra ngoài.

Cửa phụ cạnh thang máy dẫn thẳng ra bãi biển bên ngoài, A Diệu nói: "Đi lối này gần hơn."

Hạ Hạ gật đầu ngoan ngoãn đi theo.

Không nghe thấy tiếng trả lời, A Diệu nhìn qua tấm kính phản chiếu cô gái phía sau. Cô đeo một chiếc túi vải trên vai, im lặng cúi đầu.

A Diệu đã nắm được tay nắm cửa, nhưng bước chân cuối cùng lại dừng lại.

Hạ Hạ đang cúi đầu suýt chút nữa thì đụng phải, cô bối rối ngẩng đầu lên.

"Cô..." A Diệu dừng lại: "Cô thế nào rồi?"

Nghe vậy, Hạ Hạ hơi giật mình. Mặc dù lời nói rất ngắn gọn nhưng cô dường như hiểu được anh ta đang hỏi gì. Anh ta đang hỏi cô thế nào trong suốt một tháng kể từ khi cô được thả ra khỏi ngục tối, hay cô đã hồi phục như thế nào sau khi mất đi những người mà cô quan tâm.

Chỉ là vấn đề này, Hạ Hạ không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng ít nhất, vẫn có người hỏi thăm với vẻ quan tâm như vậy.

Cô nhìn A Diệu nhè nhẹ mỉm cười.

Nụ cười đó như muốn nói "Tôi ổn" và cũng muốn nói "Cảm ơn".

A Diệu mở cửa, nhìn Hạ Hạ bước ra ngoài, cuối cùng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Thực tế thì anh ta cũng hiểu câu hỏi của mình là vô nghĩa. Cho dù Chu Hạ Hạ cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô có tốt hay xấu thì anh Khôn cũng sẽ không để cô đi.

Cánh cửa sau lưng cô đóng lại, A Diệu bước tới đổi chủ đề: "Cô có muốn lướt sóng không?"

Đây được coi là sự hoàn thành lời dặn của Anh Khôn, việc lướt sóng cùng nhau có thể sẽ khiến cô nói thêm vài lời.

Hạ Hạ vừa bước ra khỏi khách sạn đã bị một đợt nắng nóng ập vào người, từ lúc xuống máy bay cô liền lên xe đi thẳng về khách sạn, lúc này cô mới nhận ra nhiệt độ ở Cancun vào tháng 4 khoảng gần giống với nhiệt độ ở Thái Lan, nhờ ván lướt sóng của A Diệu mà cho cô được một chút bóng mát.

Nghe lời đề nghị này, cô nhìn tấm ván lướt sóng lớn của anh ta, nó trông không giống cái thuyền, thậm chí còn không có tay cầm, sau đó cô nhìn về phía biển cả vô tận phía xa, nhìn thấy vài người đang rơi khỏi tấm ván lướt sóng rồi rơi xuống biển.

Hạ Hạ vội vàng xua tay: "Tôi có chút sợ nước."

Thế thôi, A Diệu cũng không ép buộc. Thấy mắt cô khó khăn mở ra, anh ta hơi nhấc ván lướt sóng lên để che bớt ánh nắng.

Cái bóng bao phủ cơ thể, Hạ Hạ lúc này mới thực sự nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt. Băng qua con đường không rộng lắm trước mặt, hai người đã đến được bãi biển. Gió biển mang theo vị mặn nhè nhẹ, khô nhưng không nóng.

Từ lâu cô đã nghe nói Cancun là một thành phố du lịch nổi tiếng ở Mexico, nhưng nó giống với một hòn đảo dài hẹp hơn là một thành phố.

Toàn bộ hòn đảo nằm ở phía bắc biển Caribe, địa hình ngoằn ngoèo, ba mặt được bao quanh bởi biển, phía xa xa đối diện là đảo Cuba. Bãi biển ở đây cũng khác với những nơi khác, lúc bước đi bằng đôi chân trần, cát trắng dày đặc mịn màng, chạm vào có cảm giác mềm mại.

Trên bãi biển cát trắng có rất nhiều người, càng đến gần càng náo nhiệt.

Ngoài du khách lướt sóng, vui chơi dưới nước, ngoài ra còn có người tắm nắng, nam nữ chơi bóng chuyền trên bãi biển và trẻ em đào bới chơi đùa trên cát. Mỗi người trong số họ đều cười thoải mái, chỉ cần nhìn họ cũng khiến tâm trạng của cô tốt hơn.

Có điều vẫn có một số ít người đang lặng lẽ hòa nhập, chẳng hạn như những người làm việc ở quầy bar trên bãi biển với một chiếc máy tính, những người đọc sách trong lều, và... người đang gọi điện thoại trên ghế tắm nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top