Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 281: Háo sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đám đông trên bãi biển, Hạ Hạ liếc qua một cái đã nhận ra Chu Dần Khôn.

Anh rất hiếm khi mặc sơ mi trắng rộng thùng thình, tay áo tùy ý xắn lên, trên ngực cũng chỉ cài vài cúc, mơ hồ để lộ những đường cơ bắp săn chắc bên dưới.

Bộ quần áo trắng tinh tương phản rõ rệt với mái tóc đen và cặp kính râm của anh. Người đàn ông đang nhàn nhã tựa người vào ghế tắm nắng, giữa đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đang nói chuyện điện thoại.

Vẻ ngoài sang trọng bắt mắt thu hút sự chú ý của nhiều người phụ nữ trên bãi biển. Có điều chiếc ghế tắm nắng bên cạnh vẫn còn trống, lúc sau có một vài người đẹp nước ngoài nóng bỏng bước tới, nhưng vừa bước tới chiếc ghế đã bị một người đàn ông cũng đeo kính râm cởi trần chặn lại.

Người này không ai khác, chính là A Bộ.

Không biết là nói cái gì, tóm lại là thấy mấy người đẹp nước ngoài bị lịch sự tiễn đi.

"Anh Khôn bảo cô tỉnh dậy thì đi tìm anh ấy." Lời nhắc nhở của A Diệu đúng lúc từ bên cạnh vang lên, Hạ Hạ tỉnh táo lại rồi đi tới đó.

Trong cuộc điện thoại của Chu Dần Khôn, Kevin đang báo cáo: "Anh Khôn, Nakamoto vừa chọn một trung tâm dữ liệu. Công viên có diện tích 50 mẫu Anh*, điện chủ yếu đến từ lưới năng lượng tái tạo ở Hà Lan, nguồn điện ổn định."

*1 mẫu Anh = 4046.86 m2 mét vuông = 0.404686 hecta

"Mặc dù nơi được chọn không phải là trung tâm dữ liệu lớn nhất Hà Lan, nhưng Nakamoto thấy được công viên sẽ không chỉ có nguồn điện ổn định mà còn có hệ thống làm mát tiên tiến nhất hiện nay. Hiện tại hắn đã bắt đầu triển khai các máy chủ và thiết bị mạng của chúng ta tại trung tâm dữ liệu này, tất cả được triển khai đến không gian rack độc lập, cho phép chúng ta kiểm soát tốt hơn phần cứng được sử dụng "

Nakamoto sẽ trực tiếp nâng cấp hệ thống tại Hà Lan để đảm bảo trang web ở trạng thái tối ưu nhất trước khi đến vụ thu hoạch cây anh túc tiếp theo.

Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ. Chu Dần Khôn không còn gì để nói thêm: "Bảo vệ an toàn cho Nakamoto."

"Rõ."

Sau khi cúp điện thoại, anh thấy A Bộ lịch sự thuyết phục một đám phụ nữ ra chỗ khác chơi, không biết đây là lần thứ bao nhiêu, Chu Dần Khôn thiếu kiên nhẫn chậc lưỡi: "Bảo mày bao luôn cái bãi biển mày không nghe thấy à?"

A Bộ lập tức quay lại, thấy anh không giấu được vẻ chán ghét trên gương mặt điển trai. Hắn cũng không hiểu tại sao anh Khôn không thích ồn ào nhưng lại nhất quyết muốn đến bãi biển.

Có điều, A Bộ vẫn khuyên: "Anh Khôn, nơi này được chia thành bãi biển công cộng và bãi biển tư nhân, chúng ta chỉ có thể bao được bãi biển tư nhân, nhưng nếu bãi biển thật sự được sơ tán hết, ở bên trái có nhiều người, ở bên phải lại không có ai, trông sẽ... rất kỳ, tiểu Hạ Hạ cũng sẽ cảm thấy khó chịu."

Còn chưa nói xong Hạ Hạ và A Diệu đã đi tới.

Gió mang theo mùi kem ngọt ngào đến, Chu Dần Khôn quay đầu lại, nhìn thấy cô gái từ bên cạnh đi tới. Cô mặc một cái váy trắng tinh, mái tóc đen xõa xuống ngực, bị gió thổi qua, lọn tóc nhẹ nhàng bay lên, lộ ra chút dịu dàng hoạt bát.

Có lẽ vì sinh ra đã có gen tốt, lại lớn lên ở Thái Lan nên làn da của cô đặc biệt trắng nõn, mịn màng, trông hấp dẫn chết người.

Chu Dần Khôn dập điếu thuốc.

Hạ Hạ vừa đi tới, A Bộ đã tránh sang một bên, dưới chiếc dù che nắng khổng lồ đặt những chiếc ghế tắm nắng, trên ghế để gối cùng với một chiếc khăn tắm mềm mại.

Là đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Hạ Hạ nói cảm ơn với A Bộ, cô vừa ngồi xuống đã có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, Hạ Hạ nhìn ly nước trái cây mới vắt đưa cho cô, cả hai tay nhận lấy.

"Chu Hạ Hạ." Người đàn ông đưa nước trái cây gọi cô.

Cô gái sau đó ngước mắt lên nhìn anh.

"Đói không?"

Hạ Hạ lắc đầu, cô đã ăn rất nhiều trước khi đi ngủ.

"Có nhìn thấy lưới bóng chuyền bên đó không?"

Không chỉ Hạ Hạ mà ngay cả A Diệu và A Bộ cũng vô thức nhìn sang. Hai bên lưới bóng chuyền có rất nhiều nam nữ đang chơi đùa.

Ba người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Chu Dần Khôn lại hất cằm lên: "Quầy bar bên kia nữa."

Hạ Hạ nhìn sang, nhìn thấy người phục vụ đang lau ly ở bên đó.

"Từ lưới bóng chuyền đến quầy bar, chỉ được chơi ở giữa, không được đi quá xa." Người đàn ông nói xong còn mang theo biểu cảm "Giờ có thể đi chơi được rồi."

Bây giờ A Diệu với A Bộ mới kịp phản ứng lại, từ lưới bóng chuyền bên trái đến quầy bar bên phải, khu vực ở giữa là vừa tầm nhìn của anh Khôn.

A Diệu nhớ lại lần đó ở Pattaya, Hạ Hạ đã rơi vào một cái bẫy trên bãi biển, ngay lập tức hiểu ý của Chu Dần Khôn. A Bộ nhìn qua bọn trẻ chạy loạn trên bãi biển, cha mẹ chúng cũng không quản lý chúng nghiêm khắc như vậy...

Lúc này, một ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ, A Diệu và A Bộ nhạy bén quay đầu lại.

Chu Dần Khôn từ lúc nào đó đã tháo kính râm ra, không nói một lời nhìn hai người vẫn đứng đó, trong mắt trần trụi viết hai chữ "Cút đi". A Bộ ho nhẹ một tiếng, lập tức rút ván lướt sóng cắm trên bãi biển ra: "Anh Khôn, bọn em qua đó trước."

Chu Dần Khôn đương nhiên không nói nhảm với hai người nữa, trực tiếp đeo kính râm lại, bầu không khí hài hòa dưới chiếc ô cũng khôi phục lại.

Người bên cạnh cúi đầu uống nước trái cây, người đàn ông cũng nhấp một ngụm bia lạnh trong tay. Bia lạnh sảng khoái ngay lập tức cuốn trôi mọi nóng bức và không kiên nhẫn.

Lúc này bên cạnh lại vang lên một tiếng động nhỏ, Hạ Hạ đặt chiếc ly lại, sau đó kéo mái tóc dài lên buộc lại, từ trong túi lấy ra một cái mũ che nắng vành tròn rồi đội lên. Sau đó đứng dậy, cầm khăn tắm bên dưới lên, che đi phần da hở ra ở chân để tránh ánh nắng trực tiếp chiếu vào.

Tự chăm sóc cho bản thân rất tốt.

Dưới cặp kính râm, ánh mắt Chu Dần Khôn không chút kiêng dè rơi vào cô gái.

Ngồi trên máy bay quá lâu, toàn thân cô vẫn còn đau nhức, Hạ Hạ không ra bãi biển chơi, cô chỉ ngồi trên ghế tắm nắng, khoanh chân lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người dân trên bãi biển đang tận hưởng thời gian rảnh rỗi, biển rộng, hòn đảo đối diện như lơ lửng trong biển, không có tranh chấp, đặc biệt yên bình.

Cô không khỏi bị thu hút bởi hòn đảo này. Nếu như sống ở đó, có lẽ sẽ cảm thấy cởi mở và vui vẻ mỗi ngày. Những người nào sống ở đó chính là kiểu người gì, và họ sẽ xây lên những ngôi nhà như thế nào?

Nghĩ tới đây, Hạ Hạ theo thói quen lấy ra giấy bút từ trong túi ra bắt đầu vẽ. Chỉ một vài nét vẽ, cô đã phác họa lên đường nét của biển đảo, Hạ Hạ tưởng tượng ra cuộc sống trên đảo và những kiến ​​trúc phong cách độc đáo.

Cô tập trung vẽ đến mức không để ý đến ánh mắt luôn nhìn mình chằm chằm của người bên cạnh.

Chu Dần Khôn đặc biệt quen thuộc với trạng thái này. Dù đọc sách hay làm bài, Chu Hạ Hạ luôn tập trung, hầu như không bị phân tâm.

Người đàn ông cũng không quấy rầy. Nhìn thế này, tóc cô được buộc cao, để lộ ra đường quai hàm và cần cổ sạch sẽ mềm mại, cô mím môi, thỉnh thoảng lại nhìn ra biển, thỉnh thoảng lại nhìn xuống tờ giấy. Khuôn mặt tinh xảo, tính tình điềm tĩnh, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Đáng tiếc, bầu không khí hài hòa đã bị gián đoạn chỉ sau vài phút.

Một mùi nước hoa nồng nặc ập tới, một lời chào nồng nhiệt từ đằng kia truyền đến. Hạ Hạ theo âm thanh nhìn lên, thấy một số người đẹp mặc bikini bước tới, họ có màu da khác nhau, nhưng tất cả đều trông rất hào phóng tự tin, mãi khi người đó đến gần hơn, Hạ Hạ thật sự mới xác định được là đang chào cô.

Người đi phía trước là một phụ nữ có làn da trắng với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh nhạt, không cài cúc, bên trong là bộ bikini cùng màu, để lộ bầu ngực ra ngoài.

Cô ta bước tới, cố ý như vô tình nhìn người đàn ông bên cạnh Hạ Hạ, anh đeo kính râm, tựa người vào ghế tắm nắng, không cử động nhiều, có vẻ như đang ngủ.

Nhưng, từ chân đến eo, từ eo đến vai, cho đến đường nét trên khuôn mặt, tất cả mọi thứ của anh đều hoàn hảo như một tác phẩm được chạm khắc cẩn thận. Đặc biệt – cô ta nhìn vào đường nét mờ nhạt trên đũng quần của người đàn ông, bất kỳ người phụ nữ nào đã từng trải qua tình dục đều biết nó có ý nghĩa gì.

Thấy Hạ Hạ đáp lại lời chào, người phụ nữ tóc vàng ngồi trên ghế tắm nắng của Hạ Hạ, tiến lại gần, hỏi bằng tiếng Anh: "Anh ấy là bạn trai của em à?"

Vừa rồi A Bộ mời những người phụ nữ khác đi, rất nhiều người đã nhìn thấy. Chỗ ngồi cạnh Chu Dần Khôn từ đầu đến cuối đều để trống, như này càng khơi dậy sự tò mò của các chị em. Nhưng không ngờ cuối cùng chờ đợi họ lại là một cô gái còn nhỏ trẻ như vậy, khiến mọi người càng tò mò về mối quan hệ giữa hai người.

Đối với vấn đề này, Hạ Hạ không chút do dự, vẫn đưa ra câu trả lời phủ định như mọi khi. Sau đó, cô nhìn thấy hai người phụ nữ trước mặt mỉm cười, người phụ nữ tóc vàng đưa tay về phía cô: "Chị tên là Ashley."

Hạ Hạ lịch sự bắt tay cô: "Chị có thể gọi tôi là Hạ."

"Hạ, em đang vẽ à? Em có thể có thể vẽ cho chúng tôi một bức được không?"

"Hả?" Yêu cầu này xuất hiện một cách bất ngờ: "Được, có thể, nhưng tôi chủ yếu vẽ các tòa nhà, thường không vẽ nhiều chân dung, nó có thể trông trừu tượng một chút. Được không?"

Trông cô rất nghiêm túc.

Chu Dần Khôn bên cạnh im lặng nhìn, tự hỏi Chu Hạ Hạ thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu Ashley này có ý định gì.

"Mỗi họa sĩ đều có phong cách riêng của mình, tôi sẽ rất biết ơn nếu em sẵn lòng vẽ giúp tôi!"

Nghe Ashley miêu tả mình là "họa sĩ", Hạ Hạ giật mình, cô biết biết bản thân còn kém xa trình độ đó.

Tuy nhiên, được người lạ khen ngợi luôn là một niềm vui, cô cũng mỉm cười: "Vậy chị có thể tạo dáng mà chị thích, tôi sẽ vẽ nhanh nhất có thể."

Lúc Hạ Hạ đồng ý, hai cô gái bên cạnh cũng reo hò. : "Ashley, cậu còn không thể hiện sự quyến rũ của mình đi!"

Ashley hào phóng đổi hướng, cô ta ngồi ở góc ghế tắm nắng của Hạ Hạ, đôi chân dài bắt chéo, eo vặn vẹo để điều chỉnh góc độ, sau đó vén toàn bộ mái tóc gợn sóng sang một bên.

Nhìn ngược sáng như thế này, những đường cong tròn trịa của cô ta hiện lên một cách sống động, Hạ Hạ cảm thán cúi đầu, đầu bút phác họa lại những đường nét.

Ashley tạo dáng với tư thế mà cô ta cho là quyến rũ nhất, nhưng người đàn ông trước mặt lại không có chút phản ứng nào, người không biết đều cho rằng anh thực sự đã ngủ.

"Hạ, tôi muốn đổi tư thế."

"Không cần đâu, tư thế này đã rất tốt rồi—" Hạ Hạ vừa ngẩng đầu vừa nói, liền nhìn thấy đầu ngón tay đỏ rực của Ashley đang kéo dây buộc trên cổ ra, lớp vải che trước ngực được nới lỏng, cặp ngực to tròn đầy đặn lộ ra, mang lại hiệu ứng thị giác kinh hoàng.

Ngay lập tức có nhiều tiếng reo hò phát ra từ nhiều người đàn ông xung quanh.

Chiếc áo ngực màu xanh nhạt được hai ngón tay của Ashley cầm lên, sau đó lại mơ hồ tuột khỏi đầu ngón tay cô ta.

Cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm nhướng mày. Có điều, cô ta không biết Chu Dần Khôn nhướng mày là có ý gì.

Cô ta đã làm ra hành động quyến rũ đến mức này, còn không nhìn nữa là kẻ ngốc đấy.

Hiện tại A Diệu và A Bộ không có ở đây, nhiệm vụ của Chu Hạ Hạ là đuổi những người phụ nữ này đi.

Ánh mắt của người đàn ông tự nhiên rơi vào Hạ Hạ, giây tiếp theo anh liền cau mày. Cái gái ngây ngốc, không cần nhìn mặt cũng biết được học sinh trung học này lại ngây người ra rồi.

Hạ Hạ chưa bao giờ nhìn thấy bộ ngực nào lớn như vậy.

Hình ảnh cực kỳ chấn động hiện ra trước mặt cô ở cự ly rất gần, chấn động quá mức nhất thời khiến cô không kịp phục hồi. Cô cảm thấy chúng giống như hai quả bóng cao su được bơm căng, trông rất mềm mại, đầu ngực màu hồng, hình dáng hoàn hảo. Cây bút trong tay cô vô thức di chuyển, nhưng cô không biết vẽ chỗ đó như thế nào.

"Chu Hạ Hạ."

Lúc này, một cái bóng đen phủ xuống đầu Hạ Hạ, nhìn thấy người đàn ông, Ashley đứng dậy đi tới, kiêu ngạo đứng thẳng người. Nhưng cô ta không ngờ người đàn ông lại trực tiếp nắm lấy cổ tay Hạ Hạ đưa cô đi.

Hạ Hạ còn chưa vẽ xong đã bị Chu Dần Khôn kéo đi, cô cũng không quên cầm theo cái túi xách, đi một đoạn đường mới nhớ muốn quay lại chào tạm biệt Ashley.

Chu Dần Khôn không kiên nhẫn quay đầu lại: "Tuổi còn nhỏ mà sao đã háo sắc quá vậy?"

Hạ Hạ nghe được lời nói khó hiểu này liền ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông còn không biết xấu hổ nói: "Bản thân cháu không có sao? Việc gì phải nhìn chằm chằm người khác vậy."

Anh vừa dứt lời, chân Hạ Hạ đã bước trúng nước biển, cô vô thức lùi lại.

"Đi đâu, lại đây." Cô được một cánh tay khỏe mạnh bế lên, đặt lên ca nô.

Chu Dần Khôn mặc áo phao lên người, sau đó vặn chìa khó nổ máy ầm một tiếng, ca nô lao vút ra giữa biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top