Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 282: Ảnh chụp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh lái rất nhanh, đến nỗi gió thổi bay mũ của Hạ Hạ.

Gặp những chiếc cano khác chạy ngang qua, người đàn ông bình tĩnh chuyển hướng, vù vù trôi dạt trên biển, tạo nên bọt sóng lớn.

Hạ Hạ cảm giác như mình sắp bay lên, cô luống cuống giữ chặt túi vải và cuốn sổ trên chân, đồng thời tay cũng bám chặt vào thành không dám mở mắt.

May mắn là cũng rất nhanh đã sớm đến vùng biển rộng mở yên tĩnh, bây giờ không còn ai có thể làm phiền anh nữa, Chu Dần Khôn hài lòng tắt máy, để cano trôi chậm trên biển.

Người ta nói rằng những người tâm trạng không tốt thích hợp nhất là ngắm biển, tâm trạng của người đó sẽ trở nên thoải mái hơn.

Nghĩ đến đây, người đàn ông quay lại nhìn Hạ Hạ, thấy cô sắc mặt tái nhợt, chật vật rúc vào góc ghế sau, mũ không biết đã bay đi đâu mất.

Hai tay Chu Dần Khôn vẫn đặt trên vô lăng, anh im lặng hai giây: "Cháu sợ nước hả?"

Hạ Hạ tuy đã học bơi mấy lần ở trường nhưng nước trong bể bơi cũng không sâu, khác xa với vùng biển không đáy lúc này, nơi này đã cách xa đám đông trên bờ, Chu Dần Khôn còn lái cano như máy bay, cô đâu chỉ sợ hãi, nhịp tim đến giờ còn chưa chậm lại đây.

Hạ Hạ không trả lời câu hỏi của anh, cô sợ hãi buông tay vịn ra, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhịp tim.

Người đàn ông cũng không khó chịu, còn đặc biệt thích thú.

Anh cũng ngồi ở ghế sau, cánh tay dài ôm cô gái cùng túi xách của cô vào lòng: "Không phải tôi chỉ muốn tìm một nơi không có ai quấy rầy để cháu có thể tập trung vẽ tranh sao?"

Nhưng cô đây thậm chí còn không biết cây bút đã rơi đến nơi nào rồi, phần lớn cuốn sổ cũng bị ướt, không nói lời nào, cô lấy khăn giấy trong túi ra lau từng trang.

Chu Dần Khôn cúi đầu buồn cười nhìn cô: "Giận à?"

Giận cũng thơm nữa.

Anh ngửi thấy mùi thơm trên người cô, anh nhẹ nhàng lấy cuốn sổ đi, ôm cô vào lòng lật từng trang một. Mặc dù đã bị nước thấm ướt một chút nhưng nhìn chung vẫn ok.

"Sao cháu luôn vẽ những ngôi nhà vậy, muốn mua một cái hả?" Anh dừng lại ở một trang, trên đó vẽ một lâu đài rất cổ điển: "Nơi này tốt nè, ở đâu vậy?"

"Không có muốn mua." Hạ Hạ lên tiếng: "Đây là mô phỏng theo, trên cơ sở này rồi thêm một chút ý tưởng của riêng bản thân vào."

Ở trình độ hiện tại của cô, chỉ có thể được gọi là "ý tưởng", thậm chí còn không được gọi là "thiết kế". 

Chu Dần Khôn hiểu ý của cô, tiếp tục lật từng trang: "Nếu thích những thứ này thì học đại học kiến ​​trúc đi. Lần này từ kỳ nghỉ trở về chuyển tới học ở một trường cấp hai quốc tế ở Yangon thì sao? Trường tốt nhất ở Myanmar."

Nghe vậy, Hạ Hạ hiển nhiên là có chút giật mình, quay đầu sang bên, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. Kể từ khi bị buộc phải ở lại với anh, cô không có nổi một cuộc sống học đường bình thường như trước.

"Sao vậy, không muốn?"

"Không, không phải." Hạ Hạ buột miệng nói ra, trong giọng điệu có chút do dự: "Thật sự có thể... đi học lại à?"

"Cháu ngạc nhiên cái gì vậy, không phải trước đó đã hứa sẽ tiếp tục cho cháu đi học à." Đầu ngón tay Chu Dần Khôn kéo một lọn tóc của cô: "Vui không?"

Hạ Hạ cụp mắt xuống, không nhìn vào mắt anh, gật đầu.

"Vui là được rồi." Chu Dần Khôn hôn vào tai cô.

Sóng trên biển dường như lớn hơn.

Nhấp nhô của cano cũng giao động lớn hơn, cũng đừng mơ tưởng là cây bút còn ở lại, dù có bút cũng không thích hợp để vẽ nữa. Chu Dần Khôn đặt cuốn sách vào tay cô, quay lại ghế lái phía trước, Hạ Hạ nhanh chóng nắm lấy tay vịn.

Tàu cao tốc lại hướng về bờ, nhưng tốc độ quay về rất chậm, thậm chí nước còn không bắn tung tóe lên. Lúc này Hạ Hạ mới nhìn thấy những khung cảnh khác nhau trên biển ở khoảng cách gần, vùng nước sâu cũng bớt đáng sợ hơn.

Cách đó không xa, A Bộ lau nước trên mặt, cau mày nhìn sang bên đó, lại gọi A Diệu.

"Cano của anh Khôn bị hỏng à, sao chạy chậm thế." Anh ta quay lại hỏi: "Có cần đi lấy chiếc khác không?"

A Diệu nhìn chằm chằm chiếc cano, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Có lẽ Hạ Hạ sợ nước, anh Khôn chạy chậm lại. Đừng làm phiền họ."

A Bộ lúc này mới hiểu ra: "À, đúng ha."

*

Hạ Hạ xuống cano, bị một đường kéo dọc cả bãi biển. Người đàn ông cao lớn, bước chân dài nên cô vùng vẫy mấy lần cũng không thoát khỏi tay anh, không nhịn được hỏi: "Chú đi đâu vậy?"

"Đến đó sẽ biết."

Chuyến đi này là tự mình Chu Dần Khôn lái, chiếc Ferrari màu đỏ như máu phóng nhanh trên đường, cây cối và nhà cửa hai bên đường lần lượt vụt ngang, đặc biệt chóng mặt.

Hạ Hạ đành phải nhắm mắt lại, lái xe suốt một giờ đồng hồ cuối cùng xe cũng chậm lại. Người đàn ông ngồi trên ghế lái quay đầu sang, thấy cô đang nhắm mắt, anh giơ tay xoa cằm cô: "Đến rồi."

Xe từ từ dừng lại, Hạ Hạ mở mắt ra, nhìn thấy một di tích kiến ​​trúc Maya trước mặt, có một tấm biển lớn ghi chữ "Tulum" viết bằng tiếng Anh.

Cái tên này quen quen, không chỉ một lần cô được nhìn thấy tòa nhà trước mặt trên các tạp chí.

Tulum cũng nằm trên bờ biển Caribe, đây là một thành phố cảng quan trọng trong thời kỳ tiền Colombia, nó có hơn 60 tòa nhà bằng đá và là một địa điểm văn hóa Maya hiếm có được bảo tồn tốt.

Cô bước xuống xe, vô thức bước về phía trước.

Chu Dần Khôn đi theo Hạ Hạ, nhìn cô đi tới, anh biết đây chính là nơi thích hợp.

Càng đến gần, cảm xúc trong lòng Hạ Hạ càng dâng trào. Lần đầu tiên nhìn thấy nó trên tạp chí, cô cảm thấy nó thật độc đáo, tuy không cao ngất ngưởng nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác uy nghiêm.

Bây giờ cô thực sự được chứng kiến, cảm xúc lại có chút khác. Cô bước lên những bậc đá, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bức tường đá phong hóa.

*Phong hóa: quá trình phá hủy đất đá và các khoáng vật dưới tác động của thời tiết, nước và không khí.

Chỉ khi thực sự được trải nghiệm cô mới nhận ra diện tích của thành phố cổ này không hề nhỏ, nó trông nhỏ gọn trong ảnh là vì được bao quanh bởi những bức tường cao vài mét. Bên trong thành phố là những ngôi đền bằng đá, kim tự tháp, nhà ở và đài quan sát. Phần lớn dầm mái đã bị phá hủy nhưng trên các cột đá đứng các hoa văn được chạm khắc vẫn còn nhìn thấy rõ.

Hạ Hạ đã leo lên điểm cao nhất, đứng trước ngôi đền, tầm nhìn không bị cản trở ra biển trước mặt.

Cả hai đều là tàn tích kiến ​​trúc của người Maya, nhưng nơi này khác hoàn toàn với thị trấn Yaqui mà cô từng đến trước đây. Đứng từ đây nhìn qua vùng biển lặng yên bình phía xa, lòng cô chợt dịu lại.

Đúng lúc này, một đôi tay từ phía sau vòng tới, cơ thể Hạ Hạ cứng đờ. Sự bình tĩnh vừa nảy sinh trong tâm ngay lập tức biến mất không dấu vết.

Chu Dần Khôn thấy cô bất động, cúi đầu hỏi bên tai cô: "Sao không vẽ lại?"

Hạ Hạ cứng ngắc quay người, cố gắng tránh xa anh: "Tôi nghĩ... Cảnh đẹp như vậy không thể vẽ lại được mà phải cảm nhận bằng mắt."

Lời này cũng không sai.

Chu Dần Khôn nhìn cô gái trước mặt, cho dù là hình ảnh phía sau cô đứng đây một mình vừa rồi, hay cách lông mi cô run lên, cái cách cô nói chuyện nhẹ nhàng vào lúc này, sẽ không có bức ảnh nào có thể tái hiện được.

Chỉ khi nhìn và chạm vào như thế này, tim mới run lên, ngứa ngáy, dục vọng không thể ngăn cản.

Anh nhịn không được hôn cô, lúc này cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, mút lấy đôi môi mềm mại của cô, nếm thử vị ngọt của cô.

Dù đã hôn anh nhiều lần như vậy, Chu Hạ Hạ vẫn căng thẳng không biết phải đáp lại anh như thế nào. Anh phải dạy cô bằng cách câu lấy lưỡi hết lần này đến lần khác, nhưng người đàn ông này vẫn chưa bao giờ chán.

Khi hai người đang hôn nhau say đắm, một tiếng "tách" bất ngờ vang lên làm gián đoạn hai người.

Chu Dần Khôn không kiên nhẫn nhìn nơi phát ra âm thành, liền thấy một nam một nữ vẻ mặt áy náy đi tới, nói bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, thật xin lỗi! Làm phiền hai người rồi! Chồng tôi là một nhiếp ảnh gia nhân văn, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi du lịch Mexico. Nhìn thấy hai người trước đền... rất  xinh đẹp, cũng rất xứng đôi, cho nên anh ấy lại nổi lên thói quen cũ." 

Người phụ nữ nói xong liền vỗ nhẹ vào cánh tay của chồng mình. Người đàn ông gãi đầu nói: "Xin lỗi, âm thanh của camera mới có hơi to."

Anh ta nói vậy với Hạ Hạ, bởi vì tai của Hạ Hạ đang đỏ lên. Hạ Hạ vội vàng lắc đầu, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng Chu Dần Khôn hoàn toàn không có ý định rời đi, anh nhìn chiếc máy ảnh trong tay người đàn ông, là một chiếc Polaroid mới, những bức ảnh vừa chụp đang ù ù rửa ra.

"Đưa xem thử." Anh tự nhiên đưa tay ra.

"À, đương nhiên rồi. Tôi sẽ để lại cái này coi như làm kỷ niệm cho đôi tình nhân nhỏ!" Người đàn ông đưa bức ảnh bằng cả hai tay.

"Chúc hạnh phúc!" Vợ anh ta bước xuống bậc thang, trực giác của cô ấy cảm nhận được, người đàn ông trước mặt tuy đẹp trai nhưng tính tình lại rất xấu, nếu anh ra tay, cô ấy và chồng chắc chắn sẽ ăn khổ.

Tục ngữ nói, không đánh kẻ đang cười, trong khi Chu Dần Khôn đang xem ảnh, người phụ nữ nhanh chóng kéo chồng mình đi.

Chu Dần Khôn hoàn toàn không có ý định quan tâm đến bọn họ. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hơi nhướng mày.

Góc độ được chọn rất tốt, không chụp được hoàn toàn khuôn mặt của hai người nhưng lại ghi lại được bầu không khí mập mờ của nụ hôn. Hai thân hình trong ảnh có kích thước rất khác biệt nhưng lại không hề mâu thuẫn. Anh cúi đầu nâng lấy mặt Hạ Hạ, cô thì ngẩng đầu, tóc bị gió thổi bay, trong tay cô nắm lấy tay áo anh, tựa như rất ỷ lại vào anh.

Đúng như người phụ nữ đó nói, rất xứng đôi.

Anh lại nhìn Hạ Hạ, mặt cô vẫn đỏ bừng. Chu Dần Khôn cất bức ảnh vào túi vải: "Cất đi, đừng để mất."

Nói xong, tâm tình vui vẻ tựa vào hàng rào: "Muốn đến Mexico chỉ để ngắm nhìn những nơi này thôi à? Những thứ khác như thế này cũng nhiều lắm, ngày mai đi đâu đó xa hơn nhé?"

Nói đến đây, Hạ Hạ dừng lại, thành thật nói: "Không, tôi chỉ... muốn mang hai món quà mà lần trước chưa kịp tăng cho Mạch Sa và Cái Tỉ."

Chợt nghe thấy hai cái tên, Chu Dần Khôn suy nghĩ một chút mới nhớ ra: "Hai đứa trẻ ở làng sa mạc đó à?"

Cô gái gật đầu.

"..." Anh hỏi lại: "Chỉ để gặp chúng thôi à?"

"Ừm. Vậy chúng ta có thể đến Thị trấn Penis lần nữa được không?" 

Chu Dần Khôn thực sự không biết nơi bẩn thỉu, hỗn loạn và cực kỳ nghèo nàn đó có gì đáng để xem lại lần nữa. Nhưng đôi mắt trong veo trước mặt lại đang nhìn anh đầy háo hức.

Một loạt lời nói mỉa mai khinh bỉ chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã vội nuốt lại.

"Được." Anh hào phóng nói: "Cháu muốn đi đâu cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top