Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 283: Đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Hạ Hạ thức dậy rất sớm.

Cô cẩn thận cất chiếc vòng cổ mà trước đây cô chưa tặng lại, cũng cất những món quà mới mua ở Tulum ngày hôm qua vào hộp, cùng với hai hộp lớn đựng thức ăn và đồ chơi.

Chiếc xe sử dụng cho chuyến đi này lại được đổi thành một chiếc xe bán tải màu đen dễ chạy trên sa mạc, xe lái rất lâu, Hạ Hạ lại dậy sớm, lên xe không bao lâu thì buồn ngủ đến díu cả mắt. Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy cô ngủ gà ngủ gật, anh đưa tay ôm cô dựa vào người anh.

A Diệu lái xe phía trước qua gương chiếu hậu nhìn thấy Hạ Hạ đang ngủ nên giảm tốc độ một chút để xe ổn định hơn.

Chiếc xe chạy một lúc lâu, cho đến khi khu vực xung quanh dần trở nên hoang vắng, thậm chí thân xe cũng bị phủ một lớp cát mịn màu vàng.

Chu Dần Khôn ôm Hạ Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, A Diệu phía trước cau mày: "Anh Khôn."

Người đàn ông ngồi ở ghế sau mở mắt, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì người trong lòng cử động, Hạ Hạ nhìn thấy sa mạc bên ngoài: "Đến rồi hả?"

Cô ngồi thẳng dậy, vô thức nhìn lại chiếc hộp phía sau, dường như cô nghe thấy được tiếng cười ngạc nhiên của Mạch Sa và Cái Tỉ khi họ nhận được những món quà này.

Nghĩ tới đây, Hạ Hạ không khỏi cong khóe môi. Cô quay lại nhìn về phía trước, nụ cười của cô đột nhiên cứng đờ.

Phía xa là một đống đổ nát hỗn độn, rất khác so với lúc trước bọn cô đến.

Không có Lực lượng phòng vệ ngồi trên xe bán tải chào đón họ nồng nhiệt, cũng không có tiếng trẻ con cười đùa chạy nhảy xung quanh, hầu hết các ngôi nhà ở đây đều đã bị phá hủy, một số bị sập, một số thì bị lửa thiêu rụi chỉ còn lại cái khung trống.

Hạ Hạ không thể tin hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy xe bán tải ngổn ngang, lốp xe xẹp lép, toàn thân đầy vết đạn.

Xe dừng ở cuối làng, nơi Hạ Hạ ở lần trước.

Xe vừa dừng lại, cửa ghế sau đã mở ra, Hạ Hạ chạy về phía tòa nhà hai tầng, trong lòng là vô số hi vọng và lời cầu nguyện, ít nhất tòa nhà nhỏ vẫn còn đó, chưa bị sập hay bị thiêu rụi. Vậy thì những người sống bên trong cũng—

Nhưng ngay lúc bước qua cửa, cơ thể cô cứng đờ.

Khoảng hàng chục phụ nữ và trẻ em sống bên trong, bọn họ chen chúc trong bếp và trên cầu thang, trong phòng có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Một người đột nhiên xuất hiện ở cửa, hàng chục cặp mắt cùng lúc nhìn sang, đầy sợ hãi cảnh giác. Lúc thấy người đến là một cô gái, những người phụ nữ trong nhà thở phào nhẹ nhõm. Có điều, thân là mẹ, bọn họ vẫn không dám xem nhẹ.

Hai đứa trẻ nghiêng đầu, như nhận ra Hạ Hạ. Giơ đôi tay nhỏ bé lên chào nhưng bị người mẹ đè lại. Những người phụ nữ đang bảo vệ con mình với tư thế cảnh giác, không ai lên tiếng trước.

Hạ Hạ dừng lại mấy giây đứng ở cửa, lúc này mới dùng tiếng Anh hỏi: "Xin lỗi, gia đình sống ở đây ở đâu rồi? Tôi, tôi là bạn của họ."

Sắc mặt mấy người phụ nữ bên trong trở nên nặng nề, bàn tay đặt trên khung cửa của Hạ Hạ không khỏi siết chặt lại, nhưng cô vẫn nuôi một chút hy vọng: "Có phải họ... đã chuyển đi rồi không?"

"Cô đang nói Mạch Sa với Cái Tỉ sao?" Một cậu bé bảy tuổi nói vọng từ trên cầu thang xuống: "Bọn họ đều đã bị bắn chết rồi!"

Giọng nói trẻ con nói ra những lời cực kỳ tàn nhẫn, ánh mắt Hạ Hạ chợt tối sầm lại.

Người phụ nữ ngồi bên cửa đang bế con theo bản năng giơ tay lên đỡ Hạ Hạ. Thấy cô chấn động, trong chốc lát không thể hồi phục tinh thần, người phụ nữ thở dài, nói với Hạ Hạ bằng thứ tiếng Anh không chuẩn: "Tang Lỗ là đội trưởng của Lực lượng Phòng vệ, một ngày nọ, cảnh sát đột nhiên đến đây, nói hiện tại tổng thống mới sắp nhậm chức, tương lai ở đây sẽ không còn lực lượng phòng vệ, cảnh sát sẽ bảo vệ chúng tôi. Bọn họ lấy súng của chúng tôi, bảo chúng tôi hãy tin vào chính phủ, không được vận chuyển ma túy cho những người đó nữa. Chúng tôi đồng ý."

"Từ lâu chúng tôi đã không muốn giúp những người đó vận chuyển ma túy nữa, tất cả chúng tôi đều trông cậy vào tổng thống mới sẽ bắt giữ tất cả những kẻ buôn bán ma túy, để chúng tôi sống một cuộc sống bình thường. Nhưng, nhưng..."

Giọng người phụ nữ nghẹn ngào: "Không lâu sau, một nhóm người buôn ma túy xông đến chỗ chúng tôi, muốn chúng tôi tiếp tục vận chuyển ma túy cho chúng. Chúng tôi đã gọi cảnh sát và yêu cầu giúp đỡ nhưng lại không có ai đến, không một cảnh sát nào đến!"

"Họ đốt nhà chúng tôi đuổi tất cả ra ngoài. Chúng tôi không có súng, chỉ có thể bất lực nhìn cả nhà Tang Lỗ bị giết, họ thậm chí còn không tha cho con cái của chúng tôi! Chúng tôi sợ hãi, khi chúng tôi cầu xin sự thương xót và đồng ý đầu hàng, họ đưa tất cả đàn ông đi, cũng không biết giờ còn sống hay đã chết."

"Chúng tôi không có chỗ ở, không có nơi nào để đi, chúng tôi còn muốn đợi những người trong làng trở về... nên chúng tôi phải sống ở đây."

Một vài từ đã kể lại toàn bộ câu chuyện, tiếng nức nở trong nhà ngày một lớn hơn.

Lúc này, hai đứa bé vừa muốn vẫy tay với Hạ Hạ đã trượt xuống khỏi lòng mẹ, đi ra cửa, một đứa ngẩng đầu lên nói bằng tiếng Tây Ban Nha: "Em nhớ ra chị rồi, em có thể đưa chị đi gặp bọn họ." 

Hạ Hạ không hiểu, nhưng hai đứa nhỏ đứng hai bên người cô đã nắm tay cô đi về phía sau nhà.

Đây từng là một khoảng sân trống, nơi có thể ngắm cảnh hoàng hôn, nhưng giờ đây nó đã trở thành nghĩa trang nơi chôn cất gia đình Tang Lỗ.

Lúc Hạ Hạ nhìn thấy hai gò đất nhỏ, nước mắt cô liền rơi xuống.

Ở đây thậm chí còn không có nổi một tấm bia mộ, Hạ Hạ đứng trước gò đất, cảnh tượng cô sống ở đây cứ hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô vẫn còn nhớ rõ hai đứa trẻ canh hai bên cô, cùng nhau xem cuốn quảng cáo du lịch, hai đứa nhỏ còn tràn đầy hy vọng nói ba của chúng sẽ đưa chúng đến thị trấn Yaqui...

Bên trong túi quần vẫn còn quà nhỏ chưa trao tay. Hạ Hạ chưa từng nghĩ tới món quà này cuối cùng lại được trao cho Mạch Sa và Cái Tỉ theo cách này.

Hai chiếc vòng cổ có treo đĩa mặt trời được đặt trên những ụ đất nhỏ và dùng đá ép xuống. Dưới ánh mặt trời, chiếc vòng cổ vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hạ Hạ lặng yên đứng đó không nói một lời.

Nếu cô không quay lại đây lần nữa, có lẽ cô sẽ luôn nghĩ rằng gia đình Mạch Sa đang sống một cuộc sống hạnh phúc, cô cũng đã từng nghĩ tới việc sẽ gửi quà sang Mexico khi hệ thống chuyển phát thư phát triển hơn. Về sau, hàng năm Mạch Sa và Cái Tỉ sẽ nhận được những món quà khác nhau.

Hạ Hạ hy vọng những món quà có thể đồng hành cùng họ lớn lên, cũng hy vọng lòng tốt từ nơi xa xôi cũng thể khiến họ cảm thấy ấm áp dễ khi khi tương lai sau này nhớ lại.

Cô đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới họ sẽ không bao giờ có thể tự tay nhận quà.

Lòng trống rỗng. Hạ Hạ biết cô không còn ai hay bất cứ thứ gì để nhớ đến nữa.

Lúc này, đầu ngón tay của cô đột nhiên ấm áp, cô cúi đầu xuống, phát hiện ngón tay của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.

Cô bé đưa Hạ Hạ ra sân sau nhỏ hơn Mạch Sa một chút, lúc nhìn thấy hai chiếc vòng cổ xinh đẹp, cô bé cảm thấy vô cùng ghen tị. Nhưng cô bé biết đó là dành cho Mạch Sa và Cái Tỉ.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh như đang tự hỏi liệu có thể chia cho cô bé một phần không.

Hạ Hạ đã từng nhìn thấy ánh mắt khao khát này trước đây. Là lúc cô làm bánh ngô ở làng Gorgon, những đứa trẻ xung quanh cô cũng trông như thế này.

Trong nhà có rất nhiều phụ nữ và trẻ em chen chúc nhau sống, giao thông ở đây bất tiện nên ít người đến, thứ họ thiếu nhất có lẽ là thức ăn.

Nghĩ đến đây, Hạ Hạ sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, dùng tiếng Anh đơn giản nói: "Chờ một chút."

Hai đứa nhỏ nghe không hiểu tiếng Anh. Nhìn thấy Hạ Hạ đi ra ngoài thì ngoan ngoãn đi theo cô. Nhưng hai đứa nhỏ lại không dám đi theo quá gần, chỉ dừng lại dưới mái hiên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nhìn Hạ Hạ đi về phía chiếc xe bán tải màu đen.

Bên này Chu Dần Khôn đang dựa vào cửa xe hút thuốc.

Một người phụ nữ đứng trước mặt anh, run rẩy nói cái gì đó. Bà ấy và một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi là những người còn sót lại cuối cùng trong gia đình, bà ấy sợ hãi một người đàn ông cao lớn xa lạ như vậy.

Tiếng khóc khiến người đàn ông cau mày: "Vậy sao?"

Người phụ nữ vội vàng gật đầu.

"Cô có thể đi rồi." A Diệu bên cạnh nói.

Người phụ nữ vội vàng rời đi, A Diệu nói: "Mexico quả thực sắp có một tổng thống mới, người vẫn còn rất trẻ, là một nhà vận động chống ma túy tận tâm. Ông ta muốn bắt đầu một cuộc chiến chống ma túy trước khi nhậm chức."

"Chẳng trách chính phủ Mexico bắt đầu thu nạp Lực lượng Phòng vệ Biên giới, có vẻ như là muốn cắt đứt hoạt động buôn bán ma túy từ biên giới." A Bộ nói: "Cho nên khi ngôi làng này hứng chịu một cuộc tấn công trả đũa, cảnh sát Mexico vốn nên ra tay mới phải, tại sao..."

Còn lý do nào sao.

Chu Dần Khôn khinh thường nói: "Tốc độ tham nhũng cũng quá nhanh."

Nói xong, A Bộ cũng hiểu ra. Mặc dù tổng thống mới có ý định đấu tranh chống ma túy nhưng ông ta không thể chống lại hành vi hối lộ và tham nhũng của những kẻ thi hành bên dưới, cảnh sát Mexico hiện tại vẫn là của chính phủ, nhưng ngày mai đã lại trở thành cộng sự của những kẻ buôn bán ma túy.

Lực lượng Phòng vệ Biên giới bị kẹt ở giữa có kết cục như vậy là do chúng không nhìn rõ tình hình. Hoặc là, nên trực tiếp chuyển đi. Hoặc, nên ngoan ngoãn hợp tác với vận chuyển ma túy biên giới. Nhưng chúng lại dao động, chọn gia nhập với cảnh sát Mexico, lực lượng cuối cùng đã bị biến chất.

Nếu chính phủ Mexico có thể xử lý những kẻ buôn lậu ma túy thì một nửa dân số của nước này sẽ không còn phải sống trong những khu ổ chuột*.

*Khu ổ chuột: những ngôi lụp xụp, bẩn thỉu, sát cạnh nhau và thường xuyên mất an ninh, có thể là ổ chứa các tệ nạn xã hội và tội phạm như ma túy, mại dâm... Khu ổ chuột là nơi giải quyết cho những người bần hàn cơ cực, người có thu nhập thấp, người không có đủ điều kiện để sinh sống ở những nơi có điều kiện tốt hơn.

"Mấy cái khẩu súng hỏng này thì đánh được ai, còn giao nộp tất cả, rõ là đang tìm cái chết." Chu Dần Khôn lắc đầu, không quan trọng có bao nhiêu người chết, nhưng tâm trạng của Chu Hạ Hạ chỉ mới tốt lên, bây giờ lại quay lại điểm xuất phát.

Quả nhiên, lúc anh quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Hạ đang đi về phía bên này, đôi mắt đỏ hoe.

Chu Dần Khôn nhìn thấy cô rơi nước mắt liền không hiểu sao đặc biệt bực bội. May mắn là chuyến đi tiếp theo là đến hòn đảo tư nhân của anh, anh cũng quên mất anh mua hòn đảo này khi nào nhưng bây giờ coi như cũng có ích. Bãi biển ở đó tràn ngập ánh nắng, rất phù hợp để quên đi tất cả những chuyện lộn xộn này.

Anh dập tàn thuốc nói: "Buổi tối làm một màn bắn pháo hoa."

"Vâng, anh Khôn." A Bộ trả lời.

Hạ Hạ bước tới, dừng lại ở phía sau xe, ba người đàn ông đều đang nhìn cô. Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nói với A Diệu và A Bộ: "Hai người giúp tôi một chút được không, tôi muốn đưa những thứ này cho họ."

"Được."

A Diệu bước tới mở khóa xe, mỗi người cầm một hộp đi về phía tòa nhà hai tầng.

Lúc chiếc hộp vừa được đặt trước cửa, nhiều đứa trẻ đã ùa ra, chúng ngạc nhiên lấy đồ ăn và đồ chơi bên trong ra, cả làng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Tiếng cười cứ vang lên không ngừng khiến Chu Dần Khôn đặc biệt khó chịu. Anh mở cửa xe chuẩn bị đưa Hạ Hạ đi.

*Tóm tắt tính cách: nhìn người khác vui vẻ là không ưa.

Hạ Hạ đã tự mình đi tới, đứng ở trước mặt anh, hơi hé miệng rồi lại không biết nên nói cái gì.

Chu Dần Khôn tính tình không tốt, lại là người hay bắt bẻ, anh chắc chắn không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Có điều, Hạ Hạ nhìn xung quanh, thấy nơi này đã hư hại nặng nề, trong toàn bộ ngôi làng chỉ có tòa nhà hai tầng là có thể ở được, trong đó lại có rất nhiều phụ nữ và trẻ em chen chúc nhau, ngay cả ăn ngủ cũng khó khăn, càng đừng nói có thể sống bình thường.

Cô không quay lại thì thôi, nhưng bây giờ cô đã tận mắt chứng kiến, cô thực sự không thể rời đi như thế này được.

Nhưng Chu Dần Khôn không cho phép cô ở một mình, càng sẽ không ở lại đây với cô cô. Nghĩ thế nào cũng không có cách giải quyết.

Hạ Hạ cũng không muốn trực tiếp bỏ cuộc, cô mím môi, cố gắng tìm cách tốt hơn.

Chỉ là cô không hề biết, suy nghĩ của cô đều được viết hết trên mặt, rõ ràng rơi vào trong mắt người đàn ông.

Chu Dần Khôn biết chính xác cô muốn làm gì, và quan trọng hơn, đây là lần đầu tiên sau một thời gian rất dài cô chủ động đòi hỏi anh.

"Chu Hạ Hạ."

Anh gọi tên cô trước khi cô lên tiếng. Hạ Hạ ngước mắt lên, người đàn ông nói: "Cũng đã đến rồi, không muốn ở lại giúp họ sao?"

Đề nghị này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, Hạ Hạ còn tưởng mình đã nghe nhầm.

Chu Dần Khôn gác một tay lên cửa xe, nhìn cô: "Nhóm phụ nữ và trẻ em này không có chỗ ở và thức ăn, không thể cứ thể bỏ mặc được."

"Tôi, tôi cũng nghĩ vậy." Hạ hạ nhìn anh: "Vậy chú— "

"Không phải cháu thích xây nhà sao, tôi chi tiền còn cháu hoàn thành xây dựng." Anh bình tĩnh nói.

A Diệu và A Bộ vừa đưa đồ trở về, tình cờ nghe được lời này, hai người dừng lại nhìn về phía này.

Hạ Hạ trên mặt cũng lộ ra vẻ không thể tin được, xác nhận lại: "Xây nhà cần rất nhiều thời gian, mấy ngày thì không xong liền được đâu. Muốn giúp bọn họ xây dựng lại trấn thì chú phải ở chỗ này sống một thời gian."

"Đương nhiên." Chu Dần Khôn không chút do dự nói: "Muốn ở lại bao lâu cũng được, không thì người dân ở đây sẽ rất đáng thương."

A Diệu với A Bộ lập tức quay qua nhìn nhau, cùng lúc nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top