Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 287: Nghĩ cách giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Gia Vĩ đợi bên ngoài văn phòng gần hai tiếng đồng hồ bên trong mới kết thúc.

Nhìn vài quan chức cấp cao của tỉnh từ văn phòng đi ra, mở miệng nhưng lại không biết nên nói chuyện với ai. Ánh mắt vô thức rơi vào trong văn phòng.

Người bên trong hiện là người đứng đầu phụ trách vụ án này.

Nghĩ đến đây, hắn bước tới gõ cửa. Bên trong, Hướng Hành Dư đang xem thông tin vụ án mà bà ấy vừa nhận được từ các quốc gia khác, bà ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Mời vào."

Hứa Gia Vĩ cúi đầu chỉnh trang lại đồng phục, xác nhận không có vấn đề gì mới bước vào. Đứng trước bàn làm việc, hắn chào một câu rồi tự giới thiệu: "Cục trưởng Hướng, tôi là Hứa Gia Vĩ từ Đội tình báo hình sự của Lực lượng cảnh sát Hồng Kông."

Nghe vậy, Hướng Hành Dư ngẩng đầu lên, nói: "Mời ngồi."

"Cảm ơn." Hứa Gia Vĩ vừa ngồi xuống vừa nói.

"Tôi hiểu tình huống của cậu. Cậu được nhận vào học viện cảnh sát với kết quả xuất sắc, sau khi vào học viện không lâu thì được chọn làm cảnh sát nằm vùng gia nhập vào xã hội Hồng Kông để cung cấp thông tin tình báo, cũng đã hoạt động được chín năm. Lần này cậu được đưa đến đây không chỉ vì cậu là người chịu trách nhiệm về vụ án ma túy Thủy Quán Ổ mà còn bởi vì cậu là nhân chứng của vụ án này, cho đến nay, cậu là người duy nhất thực sự đã gặp được Chu Dần Khôn, cũng đã nhiều lần đối phó với hắn."

"Đúng." Hứa Gia Vĩ thú nhận: "Tôi còn suýt chết trong tay hắn. Có điều tôi may mắn, lớn lên với trái tim bên phải nên thoát được một mạng."

"Không liên quan đến may mắn, cấu trúc cơ thể đặc biệt cũng là lý do tại sao cậu được chọn làm cảnh sát ngầm, đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm." Hướng Hành Dư nhìn qua: "Cậu đã nói xong vụ án trong cuộc họp rồi, bây giờ lại tìm tôi là muốn nói gì sao?"

Hướng Hành Dư trực tiếp hỏi, Hứa Gia Vĩ dừng lại, tìm bức ảnh trong điện thoại của mình rồi đưa nó cho Hướng Hành Dư bằng cả hai tay.

"Chuyện tôi muốn nói là ngoài việc bắt giữ Chu Dần Khôn, chúng ta cần phải giải cứu một người khỏi hắn."

Trong ảnh là một cô gái.

"Tên em ấy là Chu Hạ Hạ, thân phận bên ngoài là cháu gái của Chu Dần Khôn. Chu Dần Khôn từng đưa em ấy đến Hồng Kông, hầu như đi đâu cũng mang theo. Hai người... hẳn không chỉ là mối quan hệ chú cháu. Trên thực tế, cô gái tên Chu Hạ Hạ này còn có một thân phận khác."

Hướng Hành Dư ngước mắt lên nói: "Ý cậu là gì?"

"Ba tháng trước, một khu di tích đổ nát gần bến tàu Cửu Long ở Hồng Kông được mở rộng thành nhà ở công cộng, trong quá trình xây dựng, người ta tìm thấy hài cốt của một đứa trẻ đã chết hơn mười năm. Nơi đó vốn là trại trẻ mồ côi, mười bốn năm trước, do hàng hóa của bến tàu bị bỏ bừa bộn nên dẫn đến một trận hỏa hoạn, rồi bùng phát và lan sang trại trẻ mồ côi."

Hứa Gia Vĩ nói: "Vụ cháy xảy ra vào ban đêm cho đến rạng sáng, trải trẻ mồ coi nằm ở khu vực hẻo lánh, không kịp giải cứu, có tổng cộng 30 thi thể được đưa ra ngoài. Bao gồm 5 nhân viên xã hội, 5 người chăm sóc và 20 đứa trẻ. Đây vốn là một tại nạn nghiêm trọng, nhưng không ngờ sau hơn mười năm người ta mới tìm thấy hài cốt của những đứa trẻ được đào lên từ tầng hầm của trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ này có lẽ đã trốn dưới tầng hầm sau vụ hỏa hoạn, nhưng ngôi nhà của trại trẻ mồ côi bị sập và bị hư hại nghiêm trọng, khiến bọn trẻ bị mắc kẹt dưới tầng hầm và chết đói."

Hướng Hành Dư không khỏi cau mày: "Vậy tại sao không có tìm kiếm cứu nạn sau thảm họa? Chỉ cần chúng ta tìm kiếm, những đứa trẻ dưới tầng hầm có thể được cứu."

"Đó chính là vấn đề." Hứa Gia Vĩ trả lời: "Hồ sơ kết thúc án năm đó cho thấy số lượng trẻ được đưa ra ngoài là phù hợp. Cô nhi viện sẽ thường xuyên báo cáo số lượng trẻ em cho bộ phận chịu trách nhiệm, số trẻ em được báo cáo trong tháng xảy ra vụ cháy đúng là 20 trẻ nên công an không tiếp tục tìm kiếm cứu nạn. Nơi mà hàng chục người bỏ mạng vì không ai dám sử dụng nên nó vẫn luôn bị bỏ hoang."

"Phải đến mười bốn năm sau, hài cốt của những đứa trẻ mới được khai quật và cảnh sát mới phát hiện ra số người được báo cáo trong trại trẻ mồ côi không chính xác. Vì vậy Phòng Tình báo Hình sự đã xem xét lại vụ án và tìm ra người sống sót duy nhất vào thời điểm đó – Viện trưởng trại trẻ mồ côi Đinh Triệu Văn."

"Nhưng người đàn ông này đã qua đời vì bệnh ung thư một năm trước, cảnh sát chỉ gặp được thấy vợ ông ta là Quách Phẩm Lan. Quách Phẩm Lan đã đưa ra một danh sách và một lá thư tuyệt mệnh, trong đó là lời tự khai của Đinh Triệu Văn và bằng chứng việc ông ta tham gia buôn bán trẻ em từ khi ông ta trở thành viện trưởng trại trẻ mồ côi Hoa Bình 20 năm trước."

Hướng Hành Du cau mày, nhấp vào bức ảnh tiếp theo, là một bức ảnh bằng chứng không nhìn rõ.

"Danh sách trong thư tuyệt mệnh của Đinh Triệu Văn bao gồm ảnh, giới tính, tên, thời gian khởi hành của từng đứa trẻ và số tiền mà chúng được bán đi."

"Nhóm trẻ em cuối cùng được vận chuyển là một tuần trước vụ hỏa hoạn. Tổng cộng có năm nam và năm nữ, họ đứng thành hàng và chụp ảnh với những kẻ buôn người trong vườn của trại trẻ mồ côi để làm bằng chứng đầu hàng."

"Kẻ buôn người trong ảnh tên là Tiêu Vĩ Cường, 50 tuổi. Ba năm trước đã bị bỏ tù vì tội giết người tại bến tàu và bị kết án chung thân. Hắn đã cố gắng tìm cơ hội rút ngắn bản án bằng cách giao nộp bằng chứng phạm tội, hắn khai nhận đã sử dụng đường biển để buôn lậu trẻ em sang Thái Lan, Lào và các nước khác."

"Nhóm trẻ cuối cùng mà hắn bán là những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Được chuyển sang Thái Lan vào tháng 8, hắn không nhớ được tung tích cụ thể của từng đứa trẻ, chỉ nhớ rằng kẻ buôn người ở Thái Lan đã nói cô gái nhỏ tuổi nhất rất may mắn, vừa vặn đáp ứng đủ yêu cầu của một gia đình giàu có."

Nói đến đây, cổ họng Hứa Gia Vĩ nghẹn ngào, hô hấp có chút không ổn.

"Yêu cầu là họ cần một cô gái châu Á, còn nhỏ, không trí nhớ, không người thân ở Thái Lan, sức khỏe tốt và có thể phẫu thuật."

Hướng Hành Du vô thức hỏi: "Phẫu thuật gì?"

Hứa Gia Vĩ lắc đầu: "Không biết. Tiêu Vĩ Cường chỉ nhận tiền, mà đứa trẻ đó vừa vặn còn được nhận gấp đôi. Hắn nói hắn vẫn luôn tò mò muốn tìm hiểu thêm để tiện cho công việc kinh doanh trong tương lai, nhưng vừa hỏi đã bị cảnh cáo, Tiêu Vĩ Cường chỉ biết đó là một gia đình ở Bangkok, là một tay buôn ma túy, dường như mang họ Chu."

Hướng Hành Du im lặng vài giây: "Cái này không đủ để chứng minh cô gái bị bán trong trại trẻ mồ côi chính là Chu Hạ Hạ mà cậu nói."

"Tôi hiểu." Hứa Gia Vĩ nó: "Cục trưởng Hướng, phía sau còn có một tấm ảnh khác."

phía sai là bức ảnh tập thể ở vườn trẻ mồ côi, còn có một bức ảnh chụp cô bé ở sân chơi.

Hướng Hành Du khẽ cau mày.

"Bức ảnh chụp ở sân chơi này được cắt từ một tờ báo Hồng Kông vào tháng 12 năm xảy ra vụ hỏa hoạn trại trẻ mồ côi, 4 tháng sau đợt trẻ em cuối cùng bị bán sang Thái Lan."

"Đó là thời điểm lứa dân cư đầu tiên của khu nhà ở công cộng mới ở quận Kwun Tong, Hồng Kông tiếp quản, gia đình tôi cũng là một trong số đó. Tôi nhớ rõ có rất nhiều phương tiện truyền thông Hồng Kông đã đến vào ngày chúng tôi chuyển đến, họ đưa tin về khu nhà ở công cộng và các cơ sở lân cận, bức ảnh này được chụp ở sân chơi gần khu nhà ở công cộng."

Một đứa trẻ có thể đã thay đổi đáng kể trong mười năm, nhưng nếu chỉ cách nhau bốn tháng, liếc qua một cãi vẫn có thể nhận ra.

Bức ảnh trước chụp trong vườn của trại trẻ mồ côi trước khi bị bán đi, và bức ảnh sau chụp trên xích đu ở sân chơi Kwun Tong, cho thấy rõ ràng đó là một bé gái.

Điều khác biệt duy nhất sau bốn tháng là bên cạnh cô bé này có thêm một người phụ nữ.

"Người phụ nữ Thái Lan bên cạnh Hạ Hạ là Tát Mã, trong ba năm tiếp theo, Hạ Hạ sống trong một khu nhà ở công cộng bình dân ở quận Kwun Tong cùng với những người được gọi là cha mẹ của em ấy là Chu Diệu Huy và Tát Mã."

Nói về chuyện này, Hứa Gia Vĩ nhớ lại: "Mãi về sau này tôi với Hạ Hạ mới quen biết, bởi vì em ấy luôn chơi một mình. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do đột ngột thay đổi môi trường sống, môi trường ngôn ngữ khó hiểu khi bé nó còn nhỏ đã gây ra rào cản trong thời gian ngắn nên không hiểu được những gì những đứa trẻ khác nói, cuối cùng thì bị cô lập. Chỉ là sau đó đã học rất nhanh, tôi nghĩ vì cô bé đã quen môi trường ngôn ngữ địa phương của Hồng Kông."

"Cha nuôi của Chu Hạ Hạ, Chu Diệu Huy, là anh ruột của Chu Dần Khôn. Nhưng chúng tôi vẫn chưa biết tại sao Chu Diệu Huy lại đưa vợ con đến Hồng Kông trong ba năm, cũng chưa tìm ra được chính xác việc hắn đã làm. Điều chúng tôi có thể tìm thấy là Chu Diệu Huy đã trở về Hồng Kông ba năm trước, hắn đã mua lại một công ty dược phẩm có ba nhà máy dược phẩm lớn, tất cả đều được sử dụng để sản xuất fentanyl."

"Kể từ đó, Chu Diệu Huy đã không xuất hiện ở Hồng Kông nữa. Cho đến đầu tháng 11 năm ngoái, khi hoạt động bí mật, tôi đã gặp được Hạ Hạ, em ấy đã đến Hồng Kông cùng với Chu Dần Khôn, nhưng lúc này, cha mẹ nuôi của em ấy đều đã qua đời, hiện em ấy đang sống với Chu Dần Khôn, chú út của em ấy."

Hứa Gia Vĩ nói: "Tôi nghĩ Hạ Hạ không biết thân thế thật sự của em ấy, nhưng tôi nghi ngờ Chu Dần Khôn có lẽ đã biết."

Cách Chu Dần Khôn nhìn Hạ Hạ lúc đó và cách hắn chạm vào cô rõ ràng không chỉ đơn thuần coi Hạ Hạ là một đứa nhỏ trong nhà.

Bây giờ lo lắng những chuyện này cũng vô ích, Hứa Gia Vĩ nói rõ chân tướng chẳng qua là muốn kiếm lấy một cơ hội. Đấu tranh cho một cơ hội bị sir Hoàng từ chối ở Hồng Kông.

"Cục trưởng Hướng, tôi biết Hạ Hạ là quốc tịch Thái Lan, là công dân Thái Lan. Nhưng em ấy sinh ra ở Hồng Kông, Trung Quốc, là do bị buôn bán ra nước ngoài, từ góc độ này, em ấy vẫn là công dân Trung Quốc, phải không?"

"Em ấy ở bên cạnh một trùm ma túy như Chu Dần Khôn quá nguy hiểm, tôi muốn xin một cơ hội cứu em ấy."

Hướng Hành Dư ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Hứa Gia Vĩ.

*

Mêxicô.

Bảy giờ sáng, phòng khách của biệt thự nhỏ tràn ngập hương thơm êm dịu.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang uống cà phê, bên cạnh là A Bộ và A Diệu trông đặc biệt nghiêm túc, đang xem tin tức quốc tế trên TV.

Interpol ban hành truy nã đỏ cấp cao nhất, không giống như lần trước, lần này có đính kèm ảnh của Chu Dần Khôn trong danh sách truy nã, mặc dù không phải là toàn bộ khuôn mặt nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra.

"Anh Khôn, Interpol có nhiều quốc gia thành viên, có mối liên hệ hợp tác với nhau, bây giờ về Myanmar có an toàn hơn không?"

Chu Dần Khôn bình tĩnh đặt ly xuống: "Rời đi vào lúc này đồng nghĩa với việc nói cho cả thế giới biết tao đang ở đâu."

"Nhưng—" A Diệu do dự.

"Sao mày phải căng thẳng vậy." Người đàn ông liếc nhìn: "Từ hôm nay trở đi, tất cả thông tin liên lạc sẽ được đổi thành liên lạc mã hóa."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top