Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 292: Nuôi gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách xa công trường có hai chiếc xích đu ở khoảng không gian thoáng đãng giữa hai ngôi nhà liền kề.

Chiếc xích đu là điều đặc biệt nhất sâu thẳm trong trái tim hắn.

Lúc này có vài đứa trẻ đang tranh nhau ngồi trên đó đu cao chiếc xích đu. Chúng quay lưng về phía này, đang cổ vũ điều gì đó.

Tầm nhìn của hắn bị hai căn phòng chặn lại. Hứa Gia Vĩ bước tới, phát hiện phía sau ngôi nhà là một sân bóng sa mạc có hàng rào.

Một khung cảnh quen thuộc chợt hiện lên trước mắt—

Nơi này trông rất giống sân chơi trước khu nhà ở công cộng ở quận Kwun Tong.

Hắn đứng đó, tim đập càng lúc càng mạnh. Hứa Gia Vĩ không biết liệu hắn có bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm cô đến mức sinh ra ảo giác như vậy hay không.

Giây tiếp theo, một cô bé trên xích đu quay lại, nhìn thấy người lạ mặt cao lớn đẹp trai, cô bé chớp mắt, giảm tốc độ xích đu rồi nhảy xuống đất.

Khoảnh khắc cô bé nhảy khỏi xích đu, Hứa Gia Vĩ nhìn thấy rõ hình vẽ trên lưng tựa của xích đu, một chú mèo con màu trắng.

Những mảnh ký ức ùa về phía sau biệt thự của Hà Ngọc Long, cô ngồi trên xích đu ôm một chú mèo con mềm mại trắng như tuyết, hắn vẫn nhớ khung cảnh sạch sẽ ấm áp đó, nhớ lại lúc bản thân hắn vẫn là "Ngụy Diên" khi đó, hắn vô thức giữ dây xích đu cho cô, nhưng lại không dám chạm vào nơi khác. Như thể nhìn thêm một cái cũng sẽ là báng bổ.

Hứa Gia Vĩ không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng tương tự đêm đó, ngón tay hắn khẽ run, không tin đây chỉ là sự trùng hợp.

"Anh là ai?"

Một giọng nói trẻ con vang lên, cô bé từ xích đu bước xuống đã bước tới chỗ hắn, ngẩng đầu lên tò mò nhìn hắn.

Câu hỏi của cô bé cũng thu hút những đứa trẻ khác tò mò vây quanh.

Hứa Gia Vĩ ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt đen láy, đè nén cảm xúc dao động của mình, nhẹ nhàng nói: "Ai có thể nói cho anh biết là người nào đã xây dựng nơi này được không? Hoặc, là ai đã vẽ chú mèo con đó?"

Câu hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, một nhóm trẻ em đồng thanh nói: "Là Hạ Hạ!"

Cách phát âm giống như tiếng Trung, khiến trái tim hắn gần như nhảy ra khỏi cổ họng, tràn ngập vui mừng, Hứa Gia Vĩ vội vàng hỏi: "Cô ấy sống ở đâu? Có phải ở đây không?"

Bọn trẻ đều lắc đầu, họ chỉ biết Hạ Hạ mỗi ngày đều đến từ cùng một hướng.

Vì vậy, một cậu bé giơ tay chỉ: "Chị ấy đến từ đó!"

Hứa Gia Vĩ lại khởi động xe, lần này xe đi không nhanh lắm. Dù tim vẫn còn đập dữ dội nhưng hắn vẫn cẩn thận đi theo hướng cậu bé chỉ, lái xe qua từng con phố.

Vừa lái xe vừa nhìn sang hai bên đường. Nơi này nằm ở rìa thành phố, gần với thị trấn sa mạc vừa rồi. Khu vực này có điện, nước, giao thông thuận tiện.

Bọn trẻ nói Hạ Hạ mỗi ngày đều sẽ đến. Nơi này cách thị trấn đúng mười phút lái xe, cho dù có phải đi qua đi lại hàng ngày thì cũng không quá vất vả.

Nhưng có ít nhất gần một ngàn cư dân sinh sống.

Xe chạy qua nhiều con đường có nhiều tòa nhà dân cư hai bên rồi rẽ vào ngã tư tiếp theo. Ở một góc khác, suy nghĩ về nơi Hạ Hạ sống, chắc là không phải quyết định của chính cô, cô phải nghe theo Chu Dần Khôn.

Người đàn ông đó là người kén chọn, hoang phí nhưng cũng rất thận trọng.

Hứa Gia Vĩ lại giảm tốc độ xe, cẩn thận quan sát xung quanh. Phía trước có một ngã tư khác, một tòa nhà ba tầng bên cạnh hiện ra trong tầm mắt. Ánh mắt Hứa Gia Vĩ hơi động, lái xe về hướng đó.

Nhưng hắn không dừng lại, chỉ chậm rãi đi qua. Nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự nhỏ này không sang trọng cũng không nổi bật giữa những tòa nhà tương tự xung quanh. Có điều nó chiếm một vị trí rất tốt, xung quanh mở rộng ra mọi hướng, có bãi đáp trực thăng trên mái nhà. Nếu có bất kỳ biến động nhỏ nào thì đều có thể sơ tán nhanh chóng.

Xe chạy hoàn toàn qua ngã tư, phía trước còn có một khách sạn.

Xe lặng lẽ đậu ở tầng dưới khách sạn. Hứa Gia Vĩ chọn căn phòng ở giữa tầng sáu, từ cửa sổ phòng khách sạn nhìn ra có thể nhìn bao quát căn biệt thự nhỏ và ngã tư bên cạnh mà không có bất kỳ điểm mù nào.

*

Hai giờ chiều.

Hạ Hạ ngồi ở ghế sau, mọi thứ ngoài cửa kính xe nhanh chóng lướt qua. Cô lại nhìn về phía trước, lần này A Bộ lái xe, còn A Diệu ngồi ở ghế phụ.

Ô tô đi chậm hơn nhiều so với trực thăng.

"Sao vậy?" Người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên nói, hai người ngồi phía trước vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.

Quá rõ ràng, giọng điệu trò chuyện không phải mệnh lệnh của anh Khôn chỉ có thể là nói với Hạ Hạ.

"Sao... lại về bằng ô tô?" Hạ Hạ thành thật hỏi.

"Còn là vì sao nữa." Chu Dần Khôn lười biếng nghiêng người: "Tiền đã dùng để xây nhà cho những người phụ nữ và bọn nhóc đó rồi, trực thăng đắt quá, bay không nổi."

Hạ Hạ chết lặng. Đáng lẽ cô không nên hỏi, vì dù có hỏi thì cũng sẽ không nghe được sự thật.

"Nghe nói kiến ​​trúc sư kiếm được rất nhiều tiền?"

Đột nhiên chủ đề này lại được nhắc đến, cô gái nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Chu Dần Khôn câu lấy ngón tay cô: "Sau này cháu sẽ gánh vác một ít gánh nặng kiếm tiền nuôi gia đình đúng không?"

A Bộ và A Diệu ở phía trước im lặng nhìn nhau, ai không biết chắc còn tưởng anh Khôn ban ngày uống quá nhiều.

A Diệu lại nhìn vào gương chiếu hậu. Người đàn ông ngồi ở ghế sau tư thế lười biếng, vẻ mặt mãn nguyện. Không cần hỏi cũng biết, đoán chừng là ban đêm được thỏa mãn ở hòn đào tư nhân kia.

Hạ Hạ phớt lờ câu nói vô nghĩa của anh, cô rút tay lại, ngồi ở mép cửa xe, sau đó cô nhìn thấy điểm đến mà mình sắp đến: "A Bộ, chỗ đó."

"Được." A Bộ đáp lại, xe dừng trước một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, Công ty bảo hiểm y tế thương mại mà Hạ Hạ muốn tư vấn ở đây.

"Vậy cháu xuống trước." Trước khi mở cửa, cô báo cáo như thường lệ.

Tuy rất không kiên nhẫn trước thái độ lo liệu mọi việc của cô, nhưng trên mặt Chu Dần Khôn lại không hề lộ ra vẻ gì, kiên nhẫn vô cùng: "Đi đi."

Lần này vẫn là A Diệu đi cùng cô.

Thang máy dừng ở tầng mười, vừa mở cửa đã thấy quản lý tư vấn đang đợi.

Người quản lý mặc vest chỉnh tề nhiệt tình dẫn đường, đưa Hạ Hạ đến phòng tư vấn VIP. Hạ Hạ nhìn thấy một chiếc điện thoại trên bàn, toàn bộ phòng khám hoàn toàn trong suốt.

Quản lý thấy cô đứng ở cửa không đi vào, không nhịn được hỏi: "Cô Chu, có chuyện gì sao?"

"Không có." Hạ Hạ dừng lại, hỏi: "Phòng vệ sinh ở chỗ nào vậy?"

"Từ đây đi thẳng rồi rẽ trái!"

Hạ Hạ nhìn A Diệu: "Vậy tôi đi trước."

A Diệu nhìn mặt cô có vẻ kỳ lạ: "Không thoải mái?"

"Không có." Hạ Hạ nói: "Anh không cần đi theo đâu, ở chỗ này chờ là được."

A Diệu gật đầu.

Phòng vệ sinh dành riêng cho khách hàng rất rộng rãi, lúc Hạ Hạ bước vào, có hai cô gái vừa rửa tay xong đang nói chuyện đi ra.

Sau khi họ rời đi, phòng vệ sinh trở nên yên tĩnh. Hạ Hạ bước vào trong, thấy mỗi ngăn đều trống. Lúc cô đi đến phòng cuối cùng, cánh cửa buồng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ da đen mập mạp mặc bộ đồng phục vệ sinh màu xanh bước ra.

Bất ngờ va vào nhau, cả hai đều giật mình.

Hạ Hạ liếc mắt nhìn thấy điện thoại di động trong túi đồng phục. Cô vội vàng hỏi bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, cho tôi mượn điện thoại di động của cô gọi một cuộc được không?"

Vừa nói cô vừa tìm tờ tiền mặt duy nhất trên người rồi dùng cả hai tay đưa cho người phụ nữ.

Đối phương nhìn cô gái trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô cũng không có vẻ gì là người xấu. Bà ấy hào phóng vẫy tay, nhét điện thoại di động vào tay Hạ Hạ, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, cô gọi đi!"

Hạ Hạ cảm kích nhận lấy, cô nhanh chóng nhập một dãy số, ấn gọi đi. Trong lúc chờ kết nối, cô quay lại nhìn cánh cửa, nghĩ ngợi rồi bước vào ngăn trong cùng.

Cánh cửa vừa đóng lại thì có người nghe máy.

"Xin chào? Bác sĩ Brown, là tôi, Chu Hạ Hạ, người trước đây đã đến bệnh viện gặp ông." Giọng của Hạ Hạ rất nhỏ: "Tôi muốn nhờ ông một chuyện."

Âm thanh trong buồng không liên tục, người phụ nữ đang lầu chùi bồn rửa bên ngoài đang ở rất gần nhưng cũng không nghe rõ hai người bên trong đang nói gì.

"Đúng, tôi đã quyết định rồi. Bác sĩ Brown, ông chỉ cần nói tôi biết việc này có làm được không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, câu trả lời được đưa ra là: "Được."

Nhận được câu trả lời khẳng định, nhịp tim Hạ Hạ càng lúc càng dồn dập, cô hít một hơi thật sâu, cố ngăn giọng nói run rẩy: "Được, vậy thì làm."

Nói đến đây, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Chi phí là bao nhiêu?"

Bác sĩ Brown nói ra một con số.

Hạ Hạ nghe vậy sửng sốt: "Được... Tôi hiểu rồi. Vui lòng gửi số tài khoản của ông đến số này, cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại năm giây, một chuỗi số ngân hàng được gửi đến. Đây là tài khoản riêng của bác sĩ Brown, ông đã đưa ra một mức giá rất cao, bao gồm cả những rủi ro mà ông phải gánh chịu với tư cách là một bác sĩ.

Nhưng mọi thứ đều là giữa bạn tình tôi nguyện.

Điều khiến Hạ Hạ lo lắng lúc này không phải là giá cao, mà là... cô không có điện thoại di động, đi đâu A Diệu cũng đi theo cô, nên cô không thể lén lút chuyển tiền.

Cô nhìn tài khoản trên điện thoại, cau mày. Rõ ràng chính sự thiếu chuẩn bị của cô đã khiến mọi việc trở nên bế tắc vào thời điểm này.

Từ trong phòng đi ra, Hạ Hạ nhìn thấy người phụ nữ cho mượn điện thoại di động đang lau sàn nhà. Đối phương căn bản không có thúc giục cô đi ra, thậm chí còn mỉm cười với cô.

Nụ cười đó chân thành và ấm áp, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Dù mọi việc không suôn sẻ nhưng cô vẫn gặp được những người tốt bụng. Hạ Hạ đang định trả lại điện thoại thì trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt, cô lập tức dừng lại: "Xin lỗi, tôi muốn gọi thêm một cuộc nữa!

Hạ Hạ vội quay lại buồng, cô bấm số đã ấp ủ bây lâu nhưng chưa gọi được.

Sau khi cuộc gọi thứ hai vang lên, Hạ Hạ nhất quyết muốn đưa tiền mặt cho người phụ nữ, đối phương chỉ cho cô mượn điện thoại gọi vài phút đã nhận được một trăm peso. Cô ấy nói cảm ơn nhiều lần rồi giúp mở cửa.

*100 Peso Mexico: 140.210VNĐ.

Hạ Hạ vừa đi ra liền đụng phải A Diệu đang đợi ở cửa được một lúc.

Lúc ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, cô giật mình, có chút mất tự nhiên nói: "Tôi... hình như ở trong hơi lâu. Sao anh lại ở đây?"

A Diệu cũng có chút không được tự nhiên.

Hắn đến là vì thấy Hạ Hạ mãi không quay lại. Quên mất là đã nghe được khi nào, nhưng nghe nói con gái ở trong nhà vệ sinh mãi không ra thì chỉ có ba trường hợp.

Đang tắm, lén khóc, và—

A Diệu cúi đầu nhìn xuống đồ vật trong tay, ho nhẹ một tiếng, không trả lời.

Hạ Hạ nhìn theo ánh mắt của hắn, sửng sốt giây lát. Cô ngước nhìn A Diệu rồi nhìn vào máy bán sản phẩm vệ sinh tự động phía sau. Sau vài giây bối rối, cô đưa tay ra nói: "Hay là, đưa cái này cho tôi?"

A Diệu đưa đồ cho cô, Hạ Hạ nhận lấy cất đi, túi áo hơi phồng lên.

"Cảm ơn."

Cô mỉm cười với A Diệu, sau đó quay người đi về phía phòng tư vấn bảo hiểm vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top