Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 293: Quay đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hạ Hạ và A Diệu xuống xe, trong xe chỉ còn lại A Bộ và Chu Dần Khôn. Người đàn ông thu vẻ mặt lại, lấy thuốc ra châm một điếu: "Người ở đâu?"

"Bị nhốt dưới tầng hầm của biệt thự."

A Bộ trả lời: "Đêm qua từ đảo Cerralbo trở về, trên không nhìn thấy cảnh sát Mexico đang vây quanh trấn Penis tiến hành khám xét. Người dân trong thị trấn biết rất rõ rằng nếu không có anh Khôn thì sẽ không có chuyện thị trấn này được xây dựng lại nên mọi người, kể cả trẻ em, đều nhất trí nói rằng họ chưa từng nhìn thấy người trên lệnh truy nã."

"Cảnh sát tìm kiếm không có kết quả thì kết luận rằng manh mối người tố giác tội phạm là giả, cuối cùng thì bỏ đi. Có điều mục sư của nhà thờ Hall biết ai đã cung cấp manh mối cho cảnh sát Mexico, A Diệu và em đã theo dõi, cuối cùng đã bắt được người ở ngã tư đường cao tốc."

A Bộ nói: "Người trình báo vụ án là công nhân làm việc trong thị trấn nhỏ, có lẽ đến đó là vì phần thưởng của cảnh sát khi tìm ra manh mối."

Người đàn ông hút thuốc cười khẩy: "Đồ ngu, nó muốn tiền hơn mạng."

Chiếc xe lao qua ngã tư, sau đó khéo léo rẽ vào gara biệt thự.

Tại cửa sổ tầng sáu của khách sạn đối diện, Hứa Gia Vĩ lập tức đứng dậy. Hắn nhìn thấy rõ chiếc xe đang lái vào biệt thự nhỏ, nhưng đáng tiếc trên cửa sổ xe có dán phim chống trộm nên không nhìn thấy được người bên trong.

*

Lúc Hạ Hạ ra khỏi công ty bảo hiểm thì trời đã tối.

A Diệu đang định cầm lấy hồ sơ mà cô đang cầm thì Hạ Hạ lại lắc đầu: "Tôi tự làm được, cái này cũng không nặng lắm."

Trên đường về, hai người bắt taxi, Hạ Hạ nhìn chồng hợp đồng bảo hiểm dày đặc trên đầu gối. Chỉ cần lấy về và điền thông tin của bọn trẻ là có hiệu lực.

Chu Dần Khôn nói anh sẽ mua một nhà máy và tuyển dụng những phụ nữ đó để họ có thể được hưởng bảo hiểm y tế miễn phí liên quan đến công việc trong tương lai.

Với chế độ bảo hiểm và phòng khám đang được xây dựng, vấn đề bệnh tật của tất cả phụ nữ và trẻ em trong thị trấn đã được giải quyết triệt để.

Mọi thứ diễn ra hoàn hảo suôn sẻ. Ngoại trừ... Hạ Hạ không khỏi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy mấy ngôi sao liền thở dài.

Một giọng nói lập tức từ bên cạnh truyền đến: "Sao vậy?"

Hạ Hạ quay người lại, A Diệu đang nhìn cô.

"Tôi nghĩ đến Mạch Sa với Cái Tỉ. Anh còn nhớ họ không? Những đứa trẻ của gia đình sống ở Mexico lần trước chúng ta đến ấy, là một cặp chị em."

"Nhớ."

"Họ rất dễ thương." Hạ Hạ cúi đầu xuống, nhìn vào hợp đồng bảo hiểm trên đầu gối: "Thật đáng tiếc là chúng ta không thể giúp họ."

A Diệu không nói gì. Im lặng một lúc, Hạ Hạ nhìn qua nói: "A Diệu, bệnh viện trong thị trấn sẽ cần một khoảng thời gian nữa mới xây xong, nên mấy ngày nữa tôi muốn đưa bọn trẻ đến bệnh viện khám sức khỏe, chính là cái nơi tôi đã hỏi tư vấn ​​lần trước. Lúc đó anh có đi cùng tôi không?"

"Có."

Hạ Hạ gật đầu: "Vậy lúc đó anh giúp tôi trông chừng bọn trẻ nha."

"Được."

Cùng lúc đó, tầng hầm của biệt thự tràn ngập mùi máu nồng nặc.

Ngón tay ngón chân nằm rải rác trên mặt đất, xa hơn nữa là lưỡi và răng. Nơi này ánh sáng mờ mịt, tàn thuốc đang cháy giữa hai ngón tay của người đàn ông đặc biệt bắt mắt.

Chu Dần Khôn ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi, cảm thấy đặc biệt sảng khoái, thoải mái. Anh ở đây làm thiên thần tốt bụng hơn một tháng, lâu lắm rồi không giết người, chỉ cần ngửi qua thôi cũng cảm thấy hưng phấn.

Đáng tiếc.

Anh liếc nhìn người đàn ông nửa sống nửa chết trên mặt đất, bàn tay và ngón chân của hắn bị chặt thành từng mảnh, toàn thân co giật run rẩy, miệng liên tục nôn ra máu, như sắp chết. Ai có thể ngờ rằng người công nhân xây dựng hàng ngày phải mang vác gạch đá lại có sức khỏe kém đến mức ném qua ném lại hai lần đã chết.

Trên đầu người đàn ông có một lỗ hổng, hắn thừa nhận sau khi đọc được khoản tiền thưởng truy nã và manh mối trên bản tin, ma xui quỷ ám muốn kiếm tiền. Kết quả, manh mối bị cảnh sát Mexico đánh giá là sai sự thật, hắn muốn trốn thoát trong đêm nhưng lại bị bắt lại.

Hắn thừa nhận quá nhanh khiến Chu Dần Khôn rất không hài lòng. Đúng lúc anh đang nghĩ ra một số cách mới để giải tỏa nỗi buồn chán thì lại nghe thấy tiếng ô tô dừng lại từ bên ngoài.

Không nhìn cũng biết là ai về.

Người đàn ông dập điếu thuốc đứng dậy, sau đó liếc nhìn người đàn ông nằm trên vũng máu.

"Nếu đã thích làm những chuyện lén lén lút lút như một con chuột, vậy thì đưa cho chúng nó ăn đi."

"Rõ."

A Bộ bước tới, khiêng người trên mặt đất lên kéo vào phòng trong.

Nơi này chứa đầy thú cưng được chủ ở hữu ban đầu của biệt thự nuôi dưỡng, bao gồm chuột, rắn, nhện và quỷ Tasmania*. Do di chuyển vội vàng nên những thứ này đã bị nhốt trong một căn phòng bên trong tầng hầm.

*Quỷ Tasmania: một loài thú có túi ăn thịt của họ Dasyuridae, chủ yếu được tìm thấy trong tự nhiên tại đảo Úc Tasmania, to cỡ khoảng bằng con chó con.

A Bộ mở nắp một trong những chiếc lồng sắt lớn, không thương tiếc ném người vào trong rồi khóa lại.

Lồng sắt lớn ban đầu vốn yên tĩnh bỗng nhiên rung chuyển hỗn loạn. Bên trong có hàng chục con chuột béo bằng cẳng tay, chúng đã quen ăn máu tươi và thịt sống, ngay khi người đàn ông đẫm máu bị ném vào, chúng điên cuồng lao vào, chui vào quần áo và miệng của hắn ta.

Người đàn ông trong lồng bị lũ chuột đói điên cuồng quấn vào cấu xe, đau đớn vùng vẫy bên trong rồi gục xuống, tuyệt vọng đá đập xung quanh, đáng tiếc là cửa phòng trong đã bị khóa, bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Chu Dần Khôn đi tới, một bên xắn tay áo lên che đi vết máu.

Hạ Hạ vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng chào hỏi nồng nhiệt. Cô nhìn sang, thấy Catherine, vợ người mục sư mới gia nhập nhà thờ ở thị trấn nhỏ đang bước tới.

Bà ấy vui vẻ gọi tên Hạ Hạ, vừa cầm hộp đồ ăn nhẹ đi tới, nhìn thấy Hạ Hạ cầm trên tay một xấp danh sách: "Hạ Hạ, lại bận nữa à?"

"Vâng." Hạ Hạ gật đầu: "Phu nhân Catherine đến đúng lúc lắm, tôi nhớ sáng mai mọi người sẽ đến nhà thờ cầu nguyện, phiền bà mang những hợp đồng bảo hiểm này nhờ ông Hall phân phát cho từng đứa trẻ điền thông tin. Số lượng hợp đồng bảo hiểm vừa phải, nếu chưa đủ thì nhớ nói cho tôi biết."

Catherine ngạc nhiên nhận lấy: "Có phải cho tất cả trẻ con trong trấn không?"

Hạ Hạ mỉm cười: "Vâng."

Catherine cảm kích đưa đồ ăn nhẹ cho Hạ Hạ: "So với món quà của cháu, đồ tôi mang đến thật sự quá khiêm tốn."

Hạ Hạ ngửi thấy mùi thơm qua chiếc hộp: "Là bánh quy ạ?"

"Đúng vậy, tôi tự nướng chúng đấy. Tôi muốn cảm ơn cháu, tôi biết cháu cũng không thiếu tiền— " Nói được nửa chừng, Catherine ngẩng đầu nhìn cửa biệt thự: "Ngài Chu, cảm ơn nhiều lắm!"

Catherine nói cảm ơn hai lần, Hạ Hạ quay đầu nhìn Chu Dần Khôn.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cài vội hai ba chiếc cúc rồi xắn ống tay áo lên, để lộ cánh tay nổi gân xanh.

"Ngài Chu đã gửi cho tôi một cây đàn piano rất đắt tiền!" Catherine nói với Hạ Hạ: "Cháu đã nhìn thấy con gái tôi rồi, nó từ nhỏ đã thích chơi piano, thậm chí còn có giải thưởng. Đáng tiếc, cây đàn piano của nó được bà ngoại để lại đã cũ lắm rồi."

"Cô bé luôn muốn có một cây đàn piano chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi không đủ tiền mua..." Catherine nhìn người đàn ông đang đi tới: "Cảm ơn rất nhiều."

"Có gì đâu." Chu Dần Khôn nhìn Hạ Hạ, cười nói: "Cô bé có ước mơ là chuyện tốt, đương nhiên phải ủng hộ nó."

Hạ Hạ không tin được ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông cũng không nhìn cô mà trực tiếp nắm lấy tay cô: "Chúng tôi đi trước, hôm khác sẽ tới nghe con gái bà chơi piano."

"Được, không thành vấn đề." Catherine mỉm cười đáp lại.

Anh dẫn cô về phía biệt thự, Hạ Hạ giãy giụa hai lần nhưng vẫn không thoát ra được, Chu Dần Khôn cảm nhận được sức lực không đáng kể trong lòng bàn tay mình, anh không những không buông ra mà còn cố ý ôm cô chặt hơn: "Làm gì vậy, thành thật chút."

Hai người vừa tới cửa, người đàn ông đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại.

A Diệu, người đang đi theo phía sau, vô thức nhìn theo hướng nhìn của Chu Dần Khôn, nhìn thấy một khách sạn ở phía bên kia đường. Tấm rèm ở căn phòng giữa trên tầng sáu khẽ lay động, hình như có một bóng người.

A Diệu quay lại bắt gặp ánh mắt của Chu Dần Khôn.

Người đàn ông không nói gì, dẫn Hạ Hạ đi vào. A Diệu lập tức quay lại, băng qua đường và đi thẳng về phía khách sạn.

*

Cánh cửa phòng 605 vừa mở ra, đã đụng phải một người đàn ông cao lớn.

Cô phục vụ giật mình: "Anh, anh, anh là ai—"

A Diệu đi thẳng vào vấn đề: "Ai ở trong đó."

Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ với những hình xăm trên tay đứng trước mặt, rất có tính đe dọa, giọng cô phục vụ  run run: "Không, không có khách, kinh doanh không tốt... không có người ở, tôi chỉ phụ trách mở cửa sổ cho thông gió."

"Tôi muốn vào trong nhìn xem." A Diệu nhét một cuộn tiền peso vào tay người phục vụ rồi đi vào phòng.

Anh ta bước tới cửa sổ, mở rèm nhìn ra ngoài. Từ đây có thể thấy rõ toàn bộ biệt thự và ngã tư bên cạnh, ánh mắt A Diệu tối sầm. Đây là một địa điểm bắn tỉa hoàn hảo.

Anh ta cúi đầu nhìn trong ngoài bệ cửa sổ, bên trong rất sạch sẽ, bên ngoài vẫn còn bụi bặm, không có dấu vết súng đạn.

A Diệu thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn vào phòng. Không có dấu hiệu nào cho thấy có người từng ngồi trên giường hay ghế, để thông gió và khử mùi, phòng tắm, tủ, ngăn kéo đều mở tung, trước khi kịp lau đi thì trên sàn xuất hiện hàng loạt dấu chân nhỏ.

A Diệu liếc nhìn đôi giày của cô phục vụ. Trên cổ tay vẫn còn treo một chùm chìa khóa, trên tay cầm một cái giẻ lau bẩn, chắc là vừa mới lau bệ cửa sổ.

Anh ta không nói gì bước ra ngoài.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh ta đột nhiên dừng lại, A Diệu quay lại nhìn cô phục vụ. Cô gái sợ hãi trước sự quay lại đột ngột của người đàn ông, cô ấy lùi lại một bước, không dám tỏ ra tức giận.

"Tôi muốn xem căn phòng này."

Anh ta vừa nói vừa đi về căn phòng 604 bên cạnh. Cô gái vội vàng gật đầu rồi bước tới mở cửa. Cách bố trí bên trong cũng giống như phòng 605, đứng ở cửa sổ là có thể nhìn thấy hoàn toàn khung cảnh bên dưới, căn phòng này cũng có cửa sổ, ngăn kéo và cửa tủ mở.

"Cảm ơn." A Diệu nói rồi sải bước rời đi.

Sau khi hắn đi được vài phút, cuối cùng một tiếng tách nhỏ vang lên trong hành lang yên tĩnh. Đối diện phòng 605, cửa tủ phân phối điện cao thế từ bên trong mở ra, một người trèo ra.

Cô phục vụ vội vàng bước tới: "Anh không sao chứ?"

Cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân đang lau bụi trên khung tranh ở hành lang thì có khách ở phòng 605 đột nhiên bước ra đưa cho cô ấy xem thẻ cảnh sát Trung Quốc, sau khi nói cho cô ấy biết cô ấy phải làm gì và nói những gì thì hắn nhanh chóng trốn vào tủ phân phối điện cao thế nguy hiểm.

Nghe được câu hỏi của cô ấy, Hứa Gia Vĩ mỉm cười: "Không sao, cảm ơn."

Nói xong, hắn lấy hết tiền nhét vào tay cô phục vụ, cô ấy liên tục vẫy tay: "Nhiều quá rồi, tôi không dám nhận đâu."

"Nếu không có sự giúp đỡ của cô, mọi việc sẽ trở nên rắc rối, cho nên cầm lấy đi."

Giọng nói của hắn dễ chịu, cô phục vụ giật mình, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận.

Hứa Gia Vĩ quay trở lại phòng, thở phào nhẹ nhõm, mặt trước và mặt sau của quần áo đều có vệt đen, ở trong không gian chật hẹp của tủ phân phối điện chỉ vài phút nhưng lưng của hắn đã ướt sũng mồ hôi.

Nhưng lúc này hắn cũng không thể bận tâm đến điều đó, đầu óc hắn tràn ngập cảnh tượng vừa nhìn thấy. Hắn lấy điện thoại ra bấm số. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Hứa Gia Vĩ chắc chắn nói: "Đúng vậy, tôi đã tận mắt nhìn thấy. Em ấy và Chu Dần Khôn đều ở đây."

Lúc A Diệu quay lại, anh ta nhìn thấy cửa gara mở ra.

A Bộ kéo một lồng sắt lớn từ tầng hầm lên chất vào xe. A Diệu biết bên trong có gì, là thi thể của người đưa tin bị bắt đêm qua.

Anh Khôn và Hạ Hạ đã sớm quay lại, A Bộ nhìn thấy A Diệu quay lại muộn hơn một chút, đóng cốp xe lại hỏi: "Không có việc gì chứ?"

"Vẫn ổn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top