Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 294: Cấy ghép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Hạ Hạ thật sự đưa bọn trẻ từ thị trấn đến bệnh viện Colonia để khám sức khỏe.

Không có người phụ nữ nào đi theo, nhưng bọn trẻ cũng không chạy nhảy nhiều như tưởng tượng. Sau khi lấy máu thì ngoan ngoãn ngồi thành một hàng ăn bánh mì, tất cả đều giơ đôi chân nhỏ bé của mình lên xem phim hoạt hình trên TV ở hành lang, chờ đợi bước tiếp theo.

Trong số đó có một bé gái rất nhỏ, khi máu chảy ra đã sợ hãi đến mức bật khóc, Hạ Hạ ôm cô bé vào lòng nhẹ nhàng an ủi.

Cô lau nước mắt trên mặt cô bé, chỉnh lại tay áo, nhẹ nhàng hỏi: "Một cái bánh mì có đủ không?"

Cô bé khịt khịt mũi, cầm giấy bánh mì đã rỗng trong tay, mím môi lắc đầu. Trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, trong lòng Hạ Hạ như tan chảy: "Vậy để chị lấy cho em một cái khác nữa nha."

Cô vừa nói xong, một cái bánh mì mứt dâu đã được đưa tới.

Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn, A Diệu đang ngồi bên bàn để bánh mì, nghe Hạ Hạ nói xong liền đưa qua một cái. Cô cầm lấy, đang định giúp cô bé xé giấy gói thì nghe thấy có người gọi "Cô Chu".

Người đến là bác sĩ Brown và một điều dưỡng.

"Tôi nghe nói cô đã tài trợ khám sức khỏe cho hàng chục đứa trẻ. Cô thực sự là một nhà từ thiện." Bác sĩ Brown nói: "Chúng tôi cũng đã sắp xếp một cuộc khám sức khỏe cho nhà từ thiện."

"Tôi? Tôi không cần."

Brown cười nói: "Cô là người đóng góp lớn vào doanh thu của bệnh viện, bệnh viện mong cô sẽ tài trợ cho một nhóm trẻ em đi khám sức khỏe hàng năm. Đây là nhiệm vụ bệnh viện giao cho tôi, vì vậy xin cô đừng làm khó tôi."

"Vậy thì..." Hạ Hạ không từ chối nữa, cô đặt cô bé và chiếc bánh mì vào lòng A Diệu: "A Diệu, tôi đi trước, sẽ quay lại sớm."

Một cô bé mềm mại đột nhiên được đặt vào lòng, cơ thể A Diệu lập tức căng thẳng: "Được."

Hạ Hạ đi theo bác sĩ Brown, A Diệu nhìn người nhỏ bé đang ngồi trên đùi mình, cánh tay và cơ thể nhỏ bé mềm như không xương, nhưng cô bé vẫn có thể ngồi thẳng.

Từ cái ôm mềm mại thơm ngát đến cái ôm cứng rắn nóng bỏng, cô bé rõ ràng không thích ứng được với đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn chằm chằm của ông chú cao lớn.

Qua miếng bánh mì một lớn một nhỏ cứng ngắc nhìn nhau.

Mãi cho đến khi có tiếng xé rách bên cạnh, A Diệu vô thức nhìn sang, thấy đứa trẻ chưa ăn no chạy tới lấy một miếng bánh mì khác, mở ra nhét vào miệng, sau đó, như thể nhận ra bản thân nên làm gì, hắn lấy tới giúp cô bé xé giấy gói.

Cô bé lập tức bật cười, hai bàn tay nhỏ đưa lên nắm lấy bàn tay to đang cầm bánh, cúi đầu cắn một miếng lớn. Cắn xong còn ngẩng đầu lên mỉm cười với A Diệu, để lộ vài chiếc răng nhỏ màu trắng.

Nụ cười thật ngây thơ thuần khiết, A Diệu nhìn qua, vô thức nhếch khóe môi.

*

Thang máy ở góc tầng khám mở ra rồi đóng lại.

Thang máy đi xuống hai tầng, Hạ Hạ theo sau bác sĩ Brown và điều dưỡng rẽ qua ba lần rồi bước vào phòng phẫu thuật. Lúc đèn bật sáng, cô nhìn thấy dụng cụ phẫu thuật lạnh lanh, Hạ Hạ bắt đầu lo lắng.

"Đèn chiếu sáng ở góc phòng mổ này đã bị hỏng, đang được báo cáo sửa chữa. Cho nên cuộc phẫu thuật hiện tại sẽ không được lên lịch công khai. Ở đây sẽ không có video ghi lại ca phẫu thuật, và cũng sẽ không có ai biết." Bác sĩ Brown xác nhận lại: "Cô thật sự muốn làm?"

Hạ Hạ hít sâu một hơi, không do dự nói: "Làm đi."

Bác sĩ Brown không hỏi thêm câu nào nữa, nghiêng đầu nói với điều dưỡng đi theo mình: "Amanda, chuẩn bị cho ca phẫu thuật."

"Được, bác sĩ Brown."

Điều dưỡng đi tới, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Hạ, cô ấy khẽ mỉm cười: "Đừng căng thẳng, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, nó thường được thực hiện trong phòng khám. Bác sĩ Brown chọn nơi này là vì cô đã yêu cầu giữ bí mật hoàn toàn chuyện này. Không cần lo, chỉ cần gây tê cục bộ, cô cũng sẽ biết toàn bộ quá trình."

Giọng điều dưỡng rất nhẹ nhàng, lời giải thích của cô ấy rõ ràng, như này hiệu quả giúp giảm bớt sự lo lắng của Hạ Hạ.

Cô làm theo hướng dẫn của điều dưỡng, cởi cúc áo nằm thẳng trên bàn mổ, sau khi khử trùng thường quy, điều dưỡng đắp một chiếc khăn vô trùng lên người cô, chỉ để lộ mép trái xương ức.

*Xương ức: đoạn nối hai bên khung xương sườn.

Lúc này, bác sĩ Brown cũng đã hoàn thành khử trùng trước khi phẫu thuật, điều dưỡng điều chỉnh ánh sáng có chút chói mắt, Hạ Hạ theo bản năng nhắm mắt lại.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu gây tê cục bộ, lidocaine 1%."

*Lidocaine: một số trường hợp như nội soi cũng dùng, tác chỉ ở dạng trung bình.

Phía dưới ngực hơi nhói, nguyên nhân là do kim gây tê đâm vào, sau đó vùng da đó không còn cảm giác đau nữa. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngón tay của bác sĩ ấn hai lần vào giữa khung xương sườn, như thể đang tìm kiếm vị trí.

Con dao mổ được trao tới tay, bác sĩ Brown nói: "Bây giờ tôi cắt da làm túi, vết thương sẽ khoảng một centimet."

Hạ Hạ rõ ràng cảm nhận được da bị rạch ra, con dao đâm sâu vào bên trong. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn. Giọng nói của bác sĩ thỉnh thoảng vang lên bên tai.

"Đã tạo túi xong, máy theo dõi sự kiện tim* hiện đã được cấy ghép."

*Máy theo dõi sự kiện tim: Máy holter điện tâm đồ.

"Vị trí đã được cố định, quá trình cấy ghép hoàn tất. Bây giờ bắt đầu khâu từng lớp."

"Các mũi khâu đã hoàn tất. Thông báo lập trình cho thấy cảm biến hoạt động tốt và sẵn sàng chụp phim."

...

Mỗi bước đều diễn ra suôn sẻ.

Bác sĩ Brown cầm lấy cuộn phim mới chụp, tháo khẩu trang ra: "Rất tốt, không cần điều chỉnh gì nữa, ca phẫu thuật kết thúc."

Hạ Hạ cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng thực tế toàn bộ quá trình chỉ kéo dài hai mươi phút. Điều dưỡng giúp cô mặc áo rồi đưa cô đến gặp bác sĩ Brown.

"Nhìn xem, thông số hoạt động của ICM đã được thiết lập." Ông ấy lật màn hình máy tính qua: "Đây là bản ghi lại nhịp tim của cô."

Hạ Hạ gật đầu, nhưng điều cô quan tâm không phải nhịp tim của mình.

Bác sĩ Brown hiểu ý, ông chuyển màn hình: "Theo yêu cầu của cô, ICM cấy ghép đã được thêm vào một thiết bị định vị vi mô, một phần ba số phí cao mà cô đã trả đã được sử dụng cho việc này. Đây hiện tại là công cụ nhỏ nhất và tốt nhất trên thị trường."

Ông ấy chỉ vào chấm đỏ rõ ràng trên màn hình: "Đây là vị trí của cô. Cả thiết bị định vị và ICM sẽ không ảnh hưởng đến việc ra vào hàng ngày của cô khỏi an ninh sân bay, tuy nhiên tuổi thọ pin chỉ được tối đa ba năm, nếu cô vẫn cần thì lúc đó thay cái mới. Bộ định vị có mã số riêng, cô có thể tìm thấy vị trí ngay lập tức bằng cách nhập mã số vào bất kỳ hệ thống định vị nào."

Hạ Hạ nhìn chấm đỏ trên đó, im lặng vài giây mới đáp lại: "Cảm ơn bác sĩ."

Sau đó cô đứng dậy rời đi.

"Cô Chu." Bác sĩ Brown ngăn cô lại: "Phải rời đi ngay bây giờ sao?"

"Mặc dù chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhưng phải có sự chăm sóc sau phẫu thuật cần thiết. Trong trường hợp bình thường, cô cần phải nằm ngửa trên giường sau phẫu thuật, dùng bao cát nặng 0,5kg để nén vết mổ trong hai giờ trước khi xuống giường và di chuyển đi lại. Sau đó, cô cũng cần tiến hành theo dõi ECG sau phẫu thuật, sử dụng kháng sinh để ngăn ngừa nhiễm trùng và xem lại X-quang ngực vào ngày hôm sau. Mặc dù không cần phải tháo chỉ nhưng băng vết mổ phải được thay ít nhất một lần. Ngoài ra, cô cũng nên quan sát xem vết thương có chảy máu và sưng tấy không."

Hạ Hạ hiểu ý bác sĩ nói như vậy là để cô chú ý. Có thể ông ấy đã nghĩ trong lần tư vấn vừa rồi cô đã nghĩ việc thực hiện cấy ghép ICM là quá đơn giản và nhẹ nhàng, nên mới tùy hứng làm, thậm chí còn đưa ra yêu cầu không nhập viện.

Nhưng điều mà bác sĩ không biết là cô không hề coi nhẹ ca phẫu thuật này, mà là cô không thể dành quá nhiều thời gian ở đây, một khi nảy sinh nghi ngờ, tất cả những điều này đều sẽ uổng phí.

"Cảm ơn bác sĩ Brown, nhưng tôi phải đi."

Cô kiên quyết, bác sĩ Brown cũng không ép được, còn cảnh cáo: "Amanda đã chuẩn bị thuốc kháng sinh và thuốc mỡ bôi vết thương. Vết thương dự kiến sẽ đóng vảy sau một ngày, chỉ được chạm vào nước sau khi vảy đã hình thành. Không được chà xát nhiều vào vị trí phẫu thuật khi tắm, phải nằm ngửa trong hôm nay và ngày mai, không được nằm nghiêng. "

Hạ Hạ cẩn thận nghe theo lời dặn của bác sĩ, lấy thuốc điều dưỡng đưa cho, được đỡ đi ra ngoài phòng phẫu thuật.

*

Các hạng mục khám sức khỏe của trẻ được thực hiện rất nhanh chóng.

Sau khi dự án lấy máu tốn nhiều thời gian nhất hoàn thành, những việc còn lại đều được thực hiện theo từng đợt cùng lúc và đều được hoàn thành nhanh chóng. Bọn nhỏ nắm tay cô điều dưỡng rồi lên xe buýt trở về thị trấn.

A Diệu nhìn bọn trẻ rời đi rồi nhìn đồng hồ. Hạ Hạ đã đi nửa tiếng rồi vẫn chưa quay lại.

Hắn đi về hướng Hạ Hạ và bác sĩ vừa rời đi, vừa đến cửa thang máy đã nghe thấy tiếng ding, cửa thang máy mở ra, Hạ Hạ và một điều dưỡng đi ra.

A Diệu lập tức cau mày: "Sao vậy?"

Trên môi Hạ Hạ không có chút huyết sắc nào, sắc mặt có chút tái nhợt, hoàn toàn khác với trạng thái lúc rời đi.

"Không sao, chỉ là... đột nhiên cảm thấy chóng mặt lúc khám sức khỏe, bác sĩ nói là do hạ đường huyết, ông ấy bảo tôi ngồi đó một lúc, uống xong một cốc nước đường thì cảm thấy tốt hơn rồi."

Cô mỉm cười nói: "Có lẽ là do dậy quá sớm lại ăn sáng hơi ít. Còn có, bọn trẻ đâu rồi? Đã quay lại rồi sao?"

"Ừ. Bây giờ sao rồi?"

"Bây giờ  không sao, nhưng vẫn hơi mệt, tôi muốn về ngủ một lát."

A Diệu không chút do dự nói: "Được, bây giờ chúng ta quay về."

Hạ Hạ nói lời tạm biệt với điều dưỡng, A Diệu giữ khuỷu tay cô, không dám dùng vũ lực chút nào. Vừa rời khỏi bệnh viện, anh ta nói: "Đợi ở đây, tôi sẽ lái xe tới."

Hạ Hạ gật đầu đứng đó nhìn A Diệu rời đi.

Sau đó cô cúi đầu nhìn nơi mình vừa rạch ra. Thuốc mê vẫn chưa hết nên cô không cảm thấy gì cả. Cô không khỏi giơ tay lên chạm nhẹ vào đó.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, Hạ Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé bảy tám tuổi đang chạy về hướng này, tốc độ rất nhanh nên Hạ Hạ theo bản năng bước sang một bên, không ngờ đứa trẻ đó lại tiến thẳng về phía cô, nhét thứ gì đó vào tay cô rồi bỏ chạy.

Động tác mạnh đến mức suýt chút nữa đập vào nửa người Hạ Hạ, đồ trên tay và thuốc trong túi đều rơi xuống đất. Hạ Hạ cúi người nhặt lên, nhanh chóng cất thuốc vào túi rồi kéo khóa lại. Sau đó mới nhận ra thứ cậu bé đẩy qua là một viên kẹo.

Cô cầm lên, cảm thấy có gì đó kỳ lạ trên đầu ngón tay mình. Loại kẹo này có cảm giác hơi kỳ lạ, không cứng cũng không mềm, mà giống như—

Lúc này, phía đối diện từ xa xuất hiện một bóng người.

Hạ Hạ cầm kẹo đứng lên, ngẩng đầu nhìn đối phương, lập tức cứng đờ tại chỗ.

Người đàn ông mặc đồ đen và rất cao. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, bóng của vành mũ che khuất biểu cảm của anh ta.

Nhưng Hạ Hạ vẫn nhìn rõ khuôn mặt đó. Khuôn mặt có những đường nét sâu sắc nhưng lại không làm mất đi vẻ thanh tú, đó là khuôn mặt đã khắc sâu vào trái tim cô, và nó chưa bao giờ bị xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top