Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 295: Ước định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hạ không tin được những gì cô vừa nhìn thấy, chẳng lẽ đây... là ảo giác sau ca phẫu thuật?

Cô mở miệng, thậm chí không dám gọi ra cái tên trong lòng. Nhưng cô không thể điều khiển được đôi chân của mình, vô thức muốn chạy về phía bên kia.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, chặn trước mặt.

A Diệu ấn cửa sổ hành khách xuống, nói: "Lên xe."

Lúc nhìn thấy anh ta, trong lòng Hạ Hạ đột nhiên co rút, lúc cô nhìn lại, bên kia đã trống rỗng, không có bóng dáng ai cả.

Cô giật mình rồi mở cửa xe bước vào. A Diệu thấy vẻ mặt cô không tốt nên cũng không nói gì, anh ta nhấn ga lái xe ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện hướng về phía biệt thự nhỏ.

Khi xe chạy ra khỏi bệnh viện, Hạ Hạ không khỏi nhìn gương chiếu hậu, nhưng cô lại không nhìn thấy bóng dáng vừa rồi. Có vẻ như... thực sự là ảo giác.

Cô tuyệt vọng cúi đầu. Sau đó nhìn thấy bàn tay phải vẫn đang nắm chặt, ánh mắt hơi động, suýt chút nữa quên mất trong lòng bàn tay còn có một "viên kẹo".

Viên kẹo và hình dáng đó cùng lúc xuất hiện.

Trái tim vốn đã mất mát của cô lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Cho đến khi chiếc xe màu đen hoàn toàn rời khỏi bệnh viện, Hứa Gia Vĩ mới bước ra sau một chiếc xe thương mại cỡ lớn trong bãi đậu xe. Hắn nhìn nơi Hạ Hạ vừa đứng, trái tim đập mạnh.

Không giống như Hạ Hạ, hắn đã sớm chắc chắn cô sẽ ở đây.

Những ngày này, hắn liên tục thay đổi nơi ở và theo dõi chuyển động của biệt thự từ nhiều vị trí khác nhau. Hắn nhìn thấy cô nhiều lần đi ra ngoài, hắn biết mọi hành động của cô, biết có người theo dõi từng nơi cô đi. Dù chưa tìm được cơ hội đến gần cô nhưng hắn đã quen với việc nhìn thấy cô mỗi ngày.

Cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội để gửi tin nhắn cho cô trong bệnh viện. Hắn vốn tưởng bản thân có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng không ngờ chỉ cần nhìn qua một cái cũng khiến hắn gần như mất hết bình tĩnh.

Anh thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Hạ lúc đó.

Trên đời này, thật sự có những người không bao giờ thay đổi, luôn ấm áp và quan tâm như vậy.

*

Lúc Hạ Hạ quay lại, Chu Dần Khôn đang nghe điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh theo thói quen nhìn về phía đó.

Nhưng hôm nay, cô không nói "Cháu về rồi" như mọi khi mà không nói một lời đi thẳng lên lầu.

"Nói sau đi." Người đàn ông cúp điện thoại, nhìn A Diệu đang đi theo: "Ai chọc tức con bé vậy?"

A Diệu nhìn bóng dáng biến mất ở góc cầu thang, thành thật nói: "Hôm nay cô ấy bị hạ đường huyết ở bệnh viện, nói là do sáng dậy quá sớm lại chưa ăn sáng đầy đủ nên cần nghỉ ngơi thật tốt."

Chu Dần Khôn ném điện thoại lên bàn, đứng dậy đi lên lầu.

Có phải là do ăn ngủ không đủ đâu, rõ ràng là do đi sớm về muộn, cuối cùng thì cơ thể gầy gò cũng sụp đổ. Nếu không dạy cho cô một bài học, sớm muộn gì cô cũng gục trên công trường tồi tàn đó.

Tầng trên, trong phòng tắm của phòng ngủ chính.

Sau khi Hạ Hạ bước vào, cô khóa cửa lại, mở viên kẹo cầm trên tay ra, đúng như dự đoán, không phải là kẹo mà là một tờ giấy gấp lại.

Cô run rẩy mở nó ra, lúc nhìn thấy nét chữ và giọng điệu quen thuộc, những giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt trào ra.

Hạ Hạ lập tức giơ tay bịt miệng lại, không cho phép bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Anh A Vĩ vẫn còn sống, thực sự còn sống!

Anh ấy sống sót đứng trước mặt cô, thậm chí còn sử dụng cùng một mật mã mà chỉ có hai người họ biết. Hạ Hạ không biết anh ấy xuất hiện ở Mexico như thế nào, nhưng cô đoán... anh ấy đến vì cô.

Cô lặng lẽ đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tờ giấy với niềm vui sướng.

Viên đạn trong tay cô xuyên qua ngực hắn và cảnh tượng đẫm máu đều là ác mộng mà cô không dám nhớ lại trong chốc lát. Những người cô quan tâm yêu quý đều biến mất khỏi cuộc đời cô theo một cách tàn nhẫn như vậy. Trái tim cô dần trở nên tê liệt khép kín, cô không dám kết bạn mới hay nhớ về những người đã từng quan tâm, yêu thương cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này lại có điều kỳ diệu như vậy.

Đột nhiên bên ngoài "cạch" một tiếng, là tiếng cửa phòng ngủ mở ra. Trong phòng tắm, Hạ Hạ giật mình mở nắp bồn cầu, ném giấy nhắn và giấy gói kẹo vào rồi nhấn nút xả nước.

Giây tiếp theo, một bóng người cao lớn xuất hiện ở tấm kính mờ: "Chu Hạ Hạ, ra đây."

"Đây rồi." Cô lên tiếng.

Nước cuốn trôi đi tờ giấy không để lại chút dấu vết, Hạ Hạ đứng thẳng dậy, đang định đi ra ngoài thì một cơn đau nhói nhẹ từ xương sườn truyền đến, khiến cô mất thăng bằng ngã trên mặt đất.

Chu Dần Khôn đợi được hai giây đã bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, bên trong chợt có âm thanh nghèn nghẹn vang lên, anh nhấc chân đá tung cửa ra, nhìn thấy Hạ Hạ ngã trên đất, trên mặt thì đầy nước mắt.

Người đàn ông cau mày, còn chưa dạy cho cô một bài học cô đã khóc đến đáng thương như vậy?

Mặt cô đầm đìa nước mắt, đây là thương tấm đến mức nào chứ. Lần cuối cùng thấy cô trốn đi khóc như thế này là khi bà ngoại cô qua đời. Cô chưa kịp đứng dậy, anh đã sải bước tới trước, quỳ một chân xuống ôm lấy cô: "Sao vậy?"

Người trong ngực anh không lên tiếng.

Chu Dần Khôn nâng mặt Hạ Hạ lên, lau đi những giọt nước mắt trên đó, nhìn thẳng vào mắt cô: "Rốt cuộc thì cái quái gì mà khiến cháu khóc thành như thế này, nói tôi nghe xem nào."

Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông vào lúc này, đầu hiện lên trong đầu Hạ Hạ là ngày mưa đẫm máu đó, nghĩ đến việc anh nắm tay cô bắn người vô tội, nghĩ đến giọng nói giễu cợt mỉa mai bên tai—

"Làm sao đây, hiện tại chính đôi bàn tay này của cháu đã giết nó."

Cơ thể cô gái không khỏi run rẩy một chút, lúc này ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm cô, Hạ Hạ không dám lộ ra vẻ gì kỳ lạ, cô buộc mình phải kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng: "Cháu... cháu nhớ mẹ."

Tát Mã.

Người chị dâu mà anh đã hoàn toàn quên mất. Có gì mà phải nhớ đến một người phụ nữ mà trái tim và đôi mắt đều tràn ngập suy nghĩa về người chồng và sẵn sàng tự tử vì tình yêu?

Anh bế cô kiểu công chúa đi ra ngoài: "Nhớ tới bà ấy làm gì?"

Hạ Hạ không ngờ anh lại hỏi thêm, cô được đặt lên một chiếc giường lớn, vừa thấy anh ngồi ngay bên cạnh giường, cô không khỏi quay mặt đi: "Cháu muốn... cháo, cháo mẹ nấu."

Chu Dần Khôn quay đầu liếc nhìn cửa phòng.

A Bộ vừa mới bưng nước nóng theo sau nghe thấy lời Hạ Hạ liền đặt ly nước vào tay A Diệu: "Em đi làm ngay."

A Diệu tiến tới đưa cho Chu Dần Khôn một cái điện thoại, rồi lấy ly nước đưa cho Hạ Hạ.

"Còn muốn gì nữa không?" Chu Dần Khôn nhận điện thoại.

Hạ Hạ hai tay cầm ly nước nóng, lắc đầu. Nhìn thấy như vậy A Diệu lui ra.

Cô gái chỉ nhấp một ngụm nước nóng, đặt chiếc ly sang một bên rồi chui vào chăn, rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa. Chu Dần Khôn nhìn cô chằm chằm vài giây, không nói lời nào đứng dậy rời đi.

Cửa không đóng, có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh nói chuyện điện thoại bên ngoài. Hạ Hạ im lặng lắng nghe, nhưng không nghe được một chữ nào, trong đầu cô tràn ngập thỏa thuận trong tờ giấy.

Cháo được phục vụ nhanh chóng, Chu Dần Khôn vừa đúng lúc cúp điện thoại, nhìn thấy A Bộ cố ý dừng lại trước cửa phòng ngủ, người đàn ông thuận tay cầm bát đi vào.

A Bộ hơi ngạc nhiên.

Tủ đầu giường vang lên một chút âm thanh nhè nhẹ, Chu Dần Khôn đặt đồ trên tay xuống: "Chu Hạ Hạ, dậy đi."

Hương thơm nóng hổi truyền đến, người trên giường động đậy, ngồi dậy, tự giác bưng bát cháo lên ăn từng miếng một.

Cái bát rỗng được đặt trở lại đĩa ăn, người lại co rúm vào trong chăn.

"..." Chu Dần Khôn cau mày, ăn xong cháo cũng không thấy tiến triển gì.

Có lẽ vì đã hao tổn quá nhiều thể lực và tinh thần nên Hạ Hạ thực sự đã ngủ thiếp đi, cũng không biết người đàn ông trong phòng đã rời đi khi nào.

Cô ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra thì bên ngoài đã tối. Hạ Hạ vừa định ngồi dậy, lại nghe thấy tiếng cửa mở, cô vô thức nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Chu Dần Khôn không bật đèn đi thẳng vào phòng tắm. Tắm rửa xong, nhìn lại trên giường, cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc chiều đi ngủ, không hề động đậy.

Ngủ một giấc lâu như vậy, có lẽ cơ thể đã kiệt sức quá mức.

Anh vén chăn lên giường, ôm cô vào lòng, đặt bàn tay to lớn lên trán cô.

Không sốt.

Lúc này, người đang ngủ quay người lại, đưa lưng về anh như trước. Chu Dần Khôn cũng không có gì ngạc nhiên, anh vòng tay qua eo cô nhắm mắt lại.

*

Trưa ngày hôm sau.

Hứa Gia Vĩ nhìn đồng hồ, thấy còn năm phút nữa mới đến thời gian đã thỏa thuận trên tờ giấy. Công trường cách đó không xa vẫn nhộn nhịp sôi động như những gì hắn đã thấy cách đây vài ngày.

Điểm khác biệt duy nhất là Hạ Hạ, người hầu như ngày nào cũng đến đây, đã không xuất hiện từ sáng.

Hứa Gia Vĩ trốn sau nhà, nhìn chiếc xích đu có vẽ con mèo trắng nhỏ trên đó.

Đây là nơi hắn đã ước định với Hạ Hạ về tờ giấy - chiếc xích đu, một vật tồn tại trong ký ức chung của hai người họ. Đó không chỉ đơn giản là ký ức tuổi thơ mà còn là biểu tượng của sự đoàn tụ khi lớn lên.

Chiếc xích đu mèo trắng do chính tay Hạ Hạ làm ra, sau khi hắn tìm kiếm khắp nơi, nơi này chính là địa điểm thích hợp nhất để gặp cô và mang cô đi.

Bởi vì Chu Dần Khôn chưa từng đến đây trong mấy ngày hắn quan sát vừa qua.

Theo sau Hạ Hạ luôn là người đàn ông tên A Diệu. Sau khi Hạ Hạ vào công trường, A Diệu sẽ không theo sát cô, lúc gần buổi trưa người đàn ông đó sẽ lái xe trở lại biệt thự nhỏ, mang đến cho Hạ Hạ một bữa trưa vừa mới chuẩn bị.

Hai mươi phút A Diệu rời đi chắc chắn là khoảng thời gian tốt nhất.

Hứa Gia Vĩ đã nhẩm lại việc đưa cô đi hàng trăm lần trong đầu. Hắn biết rõ năng lực của Chu Dần Khôn và những người xung quanh anh, vào thời điểm này, ưu điểm duy nhất là Chu Dần Khôn ở ngoài sáng còn hắn ở trong bóng tối.

Hắn chỉ có duy nhất một cơ hội để mang Hạ Hạ đi một cách bất ngờ.

Cho nên hắn đã tìm kiếm mọi con đường dẫn đến sân bay và tưởng tượng ra vô số tình huống bất ngờ mà hắn sẽ gặp phải trên đường đi, nhưng chỉ là... hắn không ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện.

Thời gian thỏa thuận đã đến nhưng Hạ Hạ lại không đến.

Hắn không biết đã sai chỗ nào, hay là cô đã bị phát hiện? Hay là xảy ra chuyện gì trên đường tới đây?

Trong lúc hắn đang quay cuồng trong đống suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên một nhóm trẻ em ngạc nhiên hét lên, Hứa Gia Vĩ vô thức quay người nhìn ra bên ngoài, những đứa trẻ đang đi về phía một người phụ nữ tóc vàng có làn da trắng.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này trước đây, nhưng những đứa trẻ ở đây rõ ràng rất quen thuộc với bà ấy, gọi là phu nhân Catherine.

Catherine mang theo một chiếc hộp tới đây, Hứa Gia Vĩ vừa kịp quay người lại đã nhìn thấy bà ấy đang ngồi trên chiếc xích đu gần nhất. Vừa mở hộp ra, mùi thơm ngào ngạt bay ra, bọn trẻ liền háo hức, vui vẻ đưa đôi tay nhỏ bé ra đòi một chiếc bánh táo mới nướng.

Hứa Gia Vĩ nghe thấy Catherine nói: "Những thứ này đều do Hạ Hạ tự tay nướng. Đừng quên cảm ơn cô ấy."

Sau đó lại có một giọng nói trẻ con vang lên: "Sao hôm nay Hạ Hạ lại không đến?"

Người tò mò là cô bé vừa nhận được phần bánh táo của mình.

Phía sau căn phòng, Hứa Gia Vĩ quay đầu lại lắng nghe.

"Hôm nay Hạ Hạ bị ốm nên không đến." Catherine trả lời: "Nhưng trước đó cô ấy đã hứa làm bánh táo cho mọi người nên đã nhờ tôi mang bánh táo nướng đến giúp cô ấy."

Bà ấy vừa phân phát bánh táo vừa nói: "Tôi còn nghe nói mấy đứa trẻ cào xước sơn trên xích đu của mèo con, khiến mèo con không có tai, là đứa nào làm?"

Câu hỏi này khiến đám trẻ đang ríu rít vừa nãy lập tức im lặng, đứa này nhìn đứa kia, thậm chí còn quên cả ăn chiếc bánh táo trên tay.

Vẻ mặt áy náy đó khiến Catherine bật cười: "Được rồi, không sao cả. Hạ Hạ đã tự mình làm miếng dán cho mèo con, ai có thể giúp dán nó lên xích đu nào?"

Bọn trẻ trở nên thích thú kêu gào muốn giúp đỡ.

Hứa Gia Vĩ đợi ở đó rất lâu, bọn trẻ mới ăn xong bánh táo và chạy về nhà. Chiếc xích đu lại trở nên im lặng.

Hắn lúc này mới từ phía sau nhà bước ra, lúc này công trường vắng tanh, mọi người đã đi ăn trưa.

Phu nhân Catherine nói Hạ Hạ không đến vì bị ốm. Hứa Gia Vĩ nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ngày hôm qua ở bệnh viện, sắc mặt cô lúc đó có vẻ không được tốt cho lắm.

Nhưng...mùi bánh táo vẫn còn vương vấn trong không khí. Thật nhiều trẻ em, thật nhiều bánh táo, đó không phải là việc mà một bệnh nhân có đủ sức để làm. Ngay cả khi đã hứa trước đó rồi thì cũng không nhất thiết phải hoàn thành trong ngày hôm nay.

Và điều kỳ lạ nhất là, tại sao phu nhân Catherine, người chưa từng xuất hiện ở công trường trong những ngày qua, ngày hôm nay lại xuất hiện ở xích đu, lại còn vào thời điểm này?

Có quá nhiều sự trùng hợp.

Thời gian đã vượt xa thời gian đã thỏa thuận, hôm nay Hạ Hạ sẽ không tới. Hứa Gia Vĩ biết hắn không nên ở đây lâu.

Nhưng cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được đã khiến hắn không thể di chuyển bước chân, hắn nhớ lại từng lời vừa nghe được, ánh mắt nhanh chóng quét qua mọi ngóc ngách ở đây, cuối cùng dừng lại trên chiếc xích đu.

Con mèo nhỏ màu trắng ban đầu được sơn bằng sơn bây giờ được dán lộn xộn bằng những miếng dán, đây là thứ duy nhất thay đổi ngày hôm nay. Hắn vô tình bước tới gỡ miếng dán ra.

Lật lại nhìn phía sau, đằng sau có một dãy số. Một chuỗi chữ số trông rất giống số điện thoại.

Lòng hắn chợt run lên, hắn chưa bao giờ tin rằng đây sẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hứa Gia Vĩ nhanh chóng cất miếng dán đi, bước nhanh quanh công trường rồi quay lại xe.

Vừa lên xe, điện thoại reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi, Hứa Gia Vĩ lập tức bắt máy: "Cục trưởng."

Đối phương chưa kịp hỏi hắn đã thừa nhận trước: "Xin lỗi, tôi vẫn đang ở Mexico. Đúng, Hạ Hạ... không đến, tôi không biết lý do là gì, nhưng tôi nghĩ em ấy nhất định có lý do khiến riêng khiến em ấy không thể trốn thoát, vì vậy tôi muốn thử lại— "

Còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị người bên kia cắt ngang.

Hứa Gia Vĩ im lặng lắng nghe, nhưng vẫn nói: "Tôi hiểu các vụ bắt giữ ở Mexico hoàn toàn thuộc về trách nhiệm của cảnh sát Mexico, nhưng họ không biết tình hình của Hạ Hạ, họ sẽ chỉ coi em ấy là đồng phạm của Chu Dần Khôn, một khi họ nổ súng trong suốt quá trình diễn ra bắt giữ, sẽ không ai quan tâm đến sự sống chết của Hạ Hạ, em ấy rất có thể sẽ bị thương."

Thái độ Hướng Hành Dư bên kia không cho phép từ chối: "Nhưng cậu cần phải biết, xét theo các vụ án trước, Chu Dần Khôn có năng lực phản trinh sát cực kỳ mạnh mẽ, phương pháp trả thù tàn nhẫn. Một khi dấu vết của cậu bị hắn phát hiện, cậu định chiến đấu chống lại những kẻ liều lĩnh kia một mình thế nào khi trong tay không có súng hay bất kỳ sự hỗ trợ nào?"

Hứa Gia Vĩ vẫn muốn kiên trì, nhưng người trong điện thoại đã nói trước một bước: "Kể từ thời điểm cậu được điều động đến hỗ trợ xử lý vụ án, cậu sẽ phải chịu sự quản lý và triển khai thống nhất. Với tư cách là người đứng đầu lực lượng đặc nhiệm, tôi chịu trách nhiệm về tính mạng của mỗi người các cậu, cậu càng ở đó lâu thì càng nguy hiểm."

"Việc bắt giữ tội phạm truy nã và bảo vệ con tin vô tội, cảnh sát Trung Quốc sẽ liên hệ với cảnh sát Mexico. Sĩ quan Hứa Gia Vĩ, vui lòng trở về Trung Quốc ngay lập tức. Đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng."

Sau đó, Hướng Hành Dư cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top