Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 297: Nổ súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Diệu lái một chiếc Bentley màu đen giống hệt, lái chéo phía sau, luôn giữ khoảng cách với xe phía trước.

Vừa lái xe, anh ta vừa nhìn quanh, con đường đang đi là con đường thông thoáng nhất, vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến sân bay.

Đường cao tốc nằm ở biên giới Nogales Sonora, chỉ có một bức tường ngăn cách với nước láng giềng Mỹ. Từ đây nhìn qua có thể thấy khung cảnh thành phố Mỹ bên cạnh Mexico.

Lúc này, trên chiếc trực thăng bay từ Mỹ đến biên giới Mexico-Mỹ, 7 lính Mỹ mặc quân phục ngụy trang đang kiểm tra trang bị để bước vào trạng thái chiến đấu.

"Đây là một nhiệm vụ khẩn cấp." Người chỉ huy của bảy người lên tiếng.

"Tôi nhận được thông tin từ CIA, kẻ chủ mưu đằng sau vụ giấu ma túy trong thi thể binh sĩ Afghanistan xảy ra vào ngày Tổng thống ba tháng trước hiện tại đang ở Mexico. Cảnh sát Trung Quốc đã phát hiện ra dấu vết của hắn, đã công bố trên hệ thống định vị của Cơ quan Tình báo Quốc tế, đồng thời thông báo Cảnh sát Mexico tiến hành bắt giữ. Địa điểm bắt giữ là tại sân bay Bulgaris của Mexico."

Những người khác nhìn vào màn hình, chấm đỏ trên đó đang tiếp tục di chuyển.

"Người này hiện đang là tội phạm bị truy nã của nhiều quốc gia, nhiệm vụ của chúng ta là trước khi hắn rời Mexico phải bắt hắn trở về Mỹ và tiết lộ cho cả thế giới sự thật về vụ giấu ma túy trong thi thể binh sĩ. Vụ bắt giữ kết hợp do Trung Quốc dẫn đầu, một khi người này bị bắt ở Mexico, Trung Quốc chắc chắn sẽ yêu cầu chuyển giao tù nhân. Chu Dần Khôn từng có liên hệ với các quan chức cấp cao của căn cứ CIA ở Afghanistan, CIA không muốn bất kỳ bí mật nào bị lọt ra ngoài, cho nên phải bắt được người này trước khi cảnh sát Mexico hành động."

Sáu người còn lại đơn giản trả lời: "Rõ."

"Ngoài ra, nhiệm vụ này là nhiệm vụ xuyên biên giới bất hợp pháp, không thể gây thương vong cho những người dân vô tội ở Mexico, nếu không nước Mỹ sẽ thêm một tội."

Người chỉ huy nói xong, hắn phóng to bản đồ vệ tinh trên màn hình: "Mục tiêu chọn con đường gần sân bay Bulgaris nhất, chúng ta đã đến biên giới, dự kiến ​​sẽ mất mười phút lái xe sẽ gặp được mục tiêu tại ngã tư này. Nhớ kỹ, chỉ nổ súng trừ khi cần thiết, chắc chắn phải bắt sống mục tiêu, hiểu không?"

"Rõ, đội trưởng."

Vừa dứt lời, trong cabin liên tiếp vang lên ba tiếng bíp, sau đó đèn xanh cạnh cửa cabin bật sáng.

Người chỉ huy ra lệnh: "Xuống!"

Chiếc trực thăng bay qua biên giới Mexico-Mỹ, bảy người lính Mỹ nhanh chóng trượt xuống một dây, sau khi hạ cánh họ nhanh chóng leo lên hai chiếc xe trống trên mặt đất chỉ trong vài giây.

Giây tiếp theo, bánh xe tung bụi cát lên, hai chiếc xe phóng thẳng về phía đường cái, chiếc trực thăng quay đầu trở lại.

Cảnh tượng này rơi vào kính viễn vọng của A Diệu.

Từ nhảy dù đến lên xe, những người đó di chuyển nhanh hơn người bình thường rất nhiều. A Diệu đặt kính viễn vọng xuống, bấm điện thoại.

Người ngồi trên xe phía trước nhanh chóng bắt máy.

"Anh Khôn, một chiếc trực thăng Black Hawk* được phát hiện ở hướng biên giới, bảy người đã hạ cánh qua biên giới, họ chắc chắn là lính Mỹ tại ngũ. Sau khi hạ cánh, họ lái xe về phía con đường chúng ta đang đi. Thời điểm này quá trùng hợp."

*Sikorsky UH-60 Black Hawk (Diều Hâu Đen)

"Mày nghi ngờ có người báo án?"

Chuyện này không thể xảy ra được. A Diệu nghĩ tới kể từ lần cuối cùng một công nhân xây dựng báo cáo tội phạm cho cảnh sát Mexico, anh ta và A Bộ đã chú ý hơn đến những gì đang diễn ra xung quanh họ. Lùi lại một bước mà nói, ngay cả khi có ai đó trình báo tội phạm một lần nữa, thì chúng nên đến đồn cảnh sát Mexico chứ không phải là quân đội Mỹ, nơi mà người dân bình thường không thể tiếp cận được.

Nhưng... không có gì là tuyệt đối.

"Cũng có thể." A Diệu thận trọng trả lời: "Mặc dù nên đến đồn cảnh sát Mexico để báo án, nhưng nước Mỹ lại gần Mexico, tuy không phải là thành viên của Interpol nhưng nếu có manh mối mới xuất hiện, với năng lực của CIA, Mỹ muốn biết nội dung cụ thể cũng không khó."

"Sự thật về ma túy giấu trong thi thể lính Mỹ ở Afghanistan có thể được tìm ra thông qua việc cẩn thận điều tra Kemir. Mỹ đã bị cộng đồng quốc tế chỉ trích vụ việc này, có lẽ thứ chúng muốn làm nhất lúc này là bắt được kẻ chủ mưu và chứng minh chúng trong sạch."

Trên xe đến đây, Chu Dần Khôn nghe xong cười khẩy: "Mỹ có cái rắm mà trong sạch."

"Anh Khôn, để đảm bảo an toàn, anh có muốn đổi lộ trình đến sân bay không?" A Diệu nói trong điện thoại: "Còn có một đường ẩn giấu hơn."

Chu Dần Khôn nghe điện thoại, nhìn người bên cạnh. Cô gái vẫn tỏ ra không vui, tựa đầu vào cửa kính ô tô, trông rất uể oải.

"Thay đổi lộ trình thì mất bao lâu?"

A Diệu trả lời: "Mất một tiếng rưỡi nữa."

Chu Dần Khôn im lặng hai giây, hỏi: "Chuẩn bị ở sân bay thế nào rồi."

"Vẫn quy tắc cũ, chuẩn bị cả hai phương án."

"Vậy thì đừng có lòng vòng mất nhiều thời gian nữa." Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy khẩu súng tiểu liên từ nóc chiếc ô tô đã được cải tiến ra kiểm tra băng đạn và tình trạng súng.

A Bộ đang lái xe phía trước nghe Chu Dần Khôn nói thì biết tình hình có vẻ không ổn. Nhìn thấy anh Khôn rút súng ra, hắn vô thức nhấn ga tăng tốc.

Chu Dần Khôn lập tức ngước mắt lên: "Mày hoảng cái gì, lái nhanh như vậy là vì sợ người khác không biết mày đang chạy trốn à? Muốn trở thành mục tiêu à?"

"Xin lỗi anh Khôn." A Bộ lập tức buông chân ga, duy trì lại tốc độ bình thường.

"A Diệu tăng tốc, luân phiên lái xe. Nếu có chuyện thì mày dời sự chú ý."

"Rõ."

Hai chiếc xe luân phiên chạy tới lui suốt chặng đường, lái trên đường cao tốc được mười phút thì hòa vào dòng xe cộ phía trước. Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ.

Khẩu súng của Chu Dần Khôn đặt trên chân phải, chống vào cửa xe. Bầu không khí trong xe mơ hồ trở nên căng thẳng, Hạ Hạ nhìn khẩu súng, im lặng nhìn đi chỗ khác, vài giây sau lại nhìn sang.

Trong ấn tượng của cô, bất cứ khi nào có súng trên xe sẽ xảy ra cuộc rượt đuổi sinh tử. Nghĩ đến trải nghiệm trước đây, cô vô thức siết chặt hai tay trên đầu gối.

Những chuyển động nhỏ âm thầm lo lắng đều lọt vào trong mắt người đàn ông.

Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn giơ lên, trực tiếp bao lấy tay Hạ Hạ: "Sợ cái gì? Tôi đảm báo cháu sẽ không xảy ra chuyện gì."

Trái tim của Hạ Hạ xác thực đập có chút nhanh, thậm chí còn có chút đau. 

Cô không chắc... liệu việc Chu Dần Khôn đột nhiên thận trọng cầm súng có liên quan đến việc cô làm hay không.

Kể từ khi ý tưởng cấy ghép định vị vào cơ thể nảy ra, cô đã suy nghĩ xem sẽ nói với ai về việc định vị nếu nó thực sự thành công.

Cô không dám dễ dàng tin tưởng vào cảnh sát, bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh sát có thể bị mua chuộc và làm những việc phi pháp. Cô đã cố gắng hết sức nhớ lại và lựa chọn, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được ai có thể tin tưởng hoàn toàn.

Cho đến khi anh A Vĩ đột nhiên xuất hiện.

Cô không biết hắn làm thế nào mà sống sót được, cô cũng không dám trực tiếp rời đi cùng hắn. Cô không dám mạo hiểm mạng sống của những người vô tội, cô thực sự không muốn trải qua sự suy sụp đau đớn một lần nữa.

Sau khi nghĩ lại, điều duy nhất cô có thể làm là đưa ra lời nhắc nhở đó.

Dù chỉ có một phần vạn cơ hội nhưng đối với cô, nó vẫn đáng để thử. Cho dù phải phải trả bằng cả tính mạng cũng chẳng sao. Nghĩ tới đây, lòng cô chợt bình tĩnh lại.

Bàn tay cô bị bao bọc trong lòng bàn tay của người đàn ông, cảm giác nóng bức khó chịu.

Hạ Hạ im lặng rút tay ra, quay đầu lại, tiếp tục lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên một chiếc xe địa hình chuẩn bị đến giao lộ, người chỉ huy tác chiến Mỹ ngồi trên ghế phụ cầm màn hình định vị, nhìn lên phía trước sắp nhập vào giao lộ: "Chú ý tới chiếc Bentley màu đen mang biển số VUK-19-70."

Vừa nói, người chỉ huy và hai đồng đội ngồi ở ghế sau đồng thời lắp ống giảm thanh trên đầu súng.

Lúc chiếc Bentley màu đen ở con đường phía trước bên phải càng ngày càng tiến gần, hai chiếc xe sắp gặp nhau ở ngã ba, xe địa hình lặng lẽ giảm tốc độ, nòng súng có ống giảm thanh nhô ra từ góc cửa sổ phía sau, nhắm vào lốp xe chiếc Bentley.

Không ngờ đúng lúc này, cửa sổ Bentley hạ xuống.

Tất cả người trên xe địa hình đều giật mình, trên chiếc Bentley chỉ có một người lái xe, trông anh ta không giống người trong bức ảnh trên truy nã đỏ. Cả bốn cửa sổ đều mở, không có ai ở ghế hành khách hay ghế sau.

"Đợi đã." Người chỉ huy giơ tay lên: "Để nó đi qua, nhắm vào cốp xe."

Ngay khi chiếc Bentley do A Diệu lái rẽ vào con đường tiếp theo, một chiếc Bentley khác có hình dáng giống hệt xuất hiện ở điểm mù của chiếc xe địa hình, cửa sổ hàng ghế sau mở ra, lộ ra khuôn mặt điển trai đang cười đến tùy ý cùng mõm đen của khẩu súng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Khoảnh khắc hai chiếc Bentley màu đen tách ra, tiếng súng bất ngờ vang lên.

Chiếc xe địa hình bị áp gần đến mức trở tay không kịp, dù đã bắn ngược đánh trả nhưng vẫn có tiếng rên rỉ đau đớn từ hàng ghế sau vang lên, rõ ràng là âm thanh của ai đó bị bắn trúng.

Cùng lúc của phát súng, chiếc xe địa hình cũng phanh gấp lùi lại, lốp xe cọ vào mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Ngay khi đối phương vừa rút lui, A Bộ không chút do dự đổi hướng, xe rẽ phải lao ra đường với tốc độ cực nhanh.

Xe địa hình của quân đội Mỹ nồng nặc mùi máu tươi, viên đạn xuyên qua tai một người lính ngồi ghế sau.

Khoảnh khắc đối đầu bất ngờ này khiến trên lưng mọi người đều đổ mồ hôi lạnh. Nếu bọn họ không phản ứng nhanh, viên đạn đã xuyên thẳng vào đầu.

Không ai ngờ tới Chu Dần Khôn đã có biện pháp đề phòng. Một chiếc Bentley luôn che chắn chiếc Bentley khác, lợi dụng điểm mù ở góc nhìn để giáng đòn bất ngờ.

Dù thế nào đi nữa, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng người đàn ông giống với 90% bức ảnh truy nã, cùng nở nụ cười điên cuồng và khủng bố khi nổ súng.

Lúc A Bộ lái xe ra ngoài, người chỉ huy trên xe địa hình ném màn hình định vị sang một bên, nói: "Đuổi theo!"

Trong vòng hai ba giây, hai chiếc Bentley phía trước đã nhanh chóng đổi vị trí.

Ngay sau khi chiếc xe địa hình phía sau đuổi kịp, nó đã bị chiếc Bentley do A Diệu cầm lái chặn lại. Xe cộ trên 3 tuyến đường cao tốc phía trước và phía sau hỗn loạn vì vụ nổ súng bất ngờ, mọi người đều không còn để ý luật lệ giao thông nữa, quay tay lái lao vào bãi cát bên ngoài đường cao tốc.

Con đường đột nhiên trở nên trống trải.

Trong gương chiếu hậu, chiếc xe địa hình bị xe của A Diệu chặn lại, hoàn toàn không thể tiến về phía trước, từng tiếng súng vang lên. A Bộ nhân cơ hội đạp ga lao thẳng về phía sân bay.

Một phát súng khác.

Chiếc xe địa hình phía sau tránh được viên đạn trở tay bắn tới của A Diệu trong gang tấc, đội viên nhóm ngồi ở ghế sau lập tức bắn trả, chiếc Bentley nhanh chóng đổi hướng, phát đạn làm vỡ gương chiếu hậu bên trái.

Chỉ huy cơ phó mở liên lạc cá nhân, trầm giọng nói: "Chúng ta bị đồng bọn của mục tiêu bắn trả, không đuổi kịp! Mục tiêu đang hướng về phía cậu, Bentley VUK-19-70 màu đen, chú ý tới đánh chặn!"

Xe khởi động và tiếng trả lời nhanh chóng truyền vào tai nghe: "Rõ."

Bên kia, sau khi hạ cánh, đội ba người đi đường tắt đến sân bay. Ngay khi âm thanh trong tai nghe vừa dứt, bọn họ nhìn thấy chiếc xe mục tiêu đang phóng nhanh về phía họ từ xa.

Trên đỉnh cao chỉ huy, lính bắn tỉa người Mỹ đang quỳ một gối nhắm vào mục tiêu, điều chỉnh góc độ trước. Chỉ cần chiếc Bentley lao tới tiến vào phạm vi, viên đạn sẽ ngay lập tức xuyên qua kính chắn gió, bắn trúng vào ghế sau của Chu Dần Khôn.

Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng gần, xạ thủ nín thở, ngón tay ấn nhẹ vào cò súng.

Nhưng hắn không ngờ ngay khi chiếc Bentley chuẩn bị vượt qua ngã tư cuối cùng để tiến về phía lối vào sân bay thì đột nhiên rẽ ngoặt—

"Bùm!"

Viên đạn bắn tỉa sượt qua đuôi xe, khiến cho đèn hậu chiếc xe vỡ tan tành, để lại một lỗ sâu trên xe.

"Fuck!" Tên bắn tỉa cầm súng từ trên cao nhảy xuống, chạy mấy bước về phía chiếc xe địa hình, nắm lấy giá nóc rồi lăn qua, chiếc xe lập tức phóng ra ngoài.

Một viên đạn khác bay tới găm vào kính chống đạn của cửa sổ phía sau chiếc Bentley.

A Bộ liếc nhìn gương chiếu hậu. Khả năng bảo vệ súng bắn tỉa khi đang lái xe với tốc độ cao để bắn chính xác như vậy thì phải là một tay bắn tỉa được đào tạo chuyên nghiệp.

Vì là dân chuyên nghiệp nên sau khi nhận ra xe được trang bị kính chống đạn, phát súng tiếp theo chắc chắn sẽ nhắm vào lốp xe. Ánh mắt A Bộ lạnh thấu xương, đột ngột đổi hướng, bắn nhiều phát đạn xuống đường.

Ở ghế sau, Chu Dần Khôn ấn chặt Hạ Hạ nằm trên đùi anh, quay đầu nhìn viên đạn găm vào cửa sổ sau. Súng bắn tỉa là M24, súng tiểu liên là MP5, đây là trang bị tiêu chuẩn của lực lượng SEAL của Hải quân Mỹ.

*Đặc nhiệm SEAL (Nhóm triển khai chiến tranh đặc biệt Hải quân Mỹ): Biển (Sea), Không khí (Air) và Đất (Land), tượng trưng cho những môi trường mà đội đặc nhiệm này có thể tác chiến.

Lúc này, A Bộ lại rẽ ngoặt, viên đạn găm vào thùng xe, khói dày đặc cuồn cuộn từ phía sau xe. Không cần Chu Dần Khôn phải nói, A Bộ cũng phát hiện ra sức chiến đấu của đối phương rất không tầm thường: "Anh Khôn, đây là lính đặc chủng."

Đâu chỉ là lính đặc chủng.

Hải quân SEAL, còn được gọi là Frogman, là lực lượng đặc biệt đổ bộ có điều kiện tuyển chọn nghiêm ngặt nhất, có khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhất Mỹ. Chuyên thực hiện các nhiệm vụ tác chiến độc đáo trong và ngoài nước, thường được gọi là - nhiệm vụ mờ ám.

Người đàn ông cười khẩy, cũng đủ nể mặt.

*Lính SEAL là những quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp có khả năng chiến đấu cao trong môi trường vô cùng khắc nghiệt như đột kích tiêu diệt các mục tiêu có giá trị cao, trực tiếp chiến đấu, trinh sát đặc nhiệm, chống khủng bố và bảo vệ bên trong cơ quan ngoại giao ở nước ngoài .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top