Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 303: Nghi vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Dần Khôn bước xuống hai bậc, ngồi xuống chiếc ghế thư giãn bên dưới bấm điện thoại.

Mặc dù hai người đã bắt đầu hình thức nửa chiến tranh lạnh, ban ngày ăn chung, ban đêm ngủ riêng, nhưng trong cuộc sống, Hạ Hạ vẫn phục vụ anh. Chiếc ghế thư giãn này cũng là có được sau khi anh kêu anh muốn, cô đưa bản thiết kế, Á La làm.

Chiếc ghế màu gỗ thuần tuy không bắt mắt lắm nhưng ngồi lên lại rất thoải mái.

Vừa gọi điện, đầu bên kia đã nhanh chóng bắt máy: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn ừ một tiếng, Kevin trong điện thoại báo cáo như thường lệ: "Mùa hoa anh túc năm nay sắp đến, Lão La đã đích thân đến Helman, ông ấy nói sản lượng thuốc phiện năm nay ở Tam giác vàng và Afghanistan cao hơn 30% so với năm ngoái."

"Kể từ lúc anh Khôn hạ lệnh, các giao dịch truyền thống trong nửa cuối năm ngoái và nửa đầu năm nay đã tạm thời dừng, chỉ giữ các giao dịch darkweb lại, hiện tại, mạng lưới giao dịch của chúng ta đã đạt được phạm vi phủ sóng đầy đủ ở Châu Á và Châu Âu. Mặc dù bản thân anh Khôn đã mai danh ẩn tích nhưng các đơn đặt hàng cho giao dịch truyền thống của Lão La vẫn đang tăng mạnh, nếu giao dịch truyền thống mà mở lại vào nửa cuối năm nay thì người của chúng ta sẽ bận rộn đến điên mất."

Kevin nói: "Chỉ cần anh Khôn ra lệnh, lực lượng vũ trang đã sẵn sàng sẽ ngay lập tức khởi động lại nhiệm vụ vận chuyển."

Nhìn chung các hoạt động kinh doanh vẫn diễn ra bình thường hiệu quả. Chu Dần Khôn rất hài lòng.

Nghe thấy Kevin đề nghị có thể bắt đầu lại các giao dịch truyền thống, anh chậm rãi nói: "Không vội. Còn phía cảnh sát thì sao?"

"Phương pháp xử lý lạnh có tác dụng rất tốt." Kevin trả lời: "Mặc dù truy nã đỏ của Interpol vẫn còn, nhưng khi anh Khôn vào Kumon Bum, ba tháng sau cảnh sát các nước gần như không có tin tức gì. Các vụ bắt giữ xuyên biên giới liên quan đến quyền thực thi pháp luật xuyên biên giới luôn là vấn đề phức tạp. Trừ khi có một bên nào đó trong lực lượng cảnh sát các quốc gia theo dõi chặt chẽ vụ án, nếu không thì cái gọi là bắt giữ chung sẽ trở thành một mớ hỗn độn."

Đây cũng là lý do khiến nhiều tội phạm bị truy nã xuyên biên giới hàng chục năm vẫn chưa bị bắt.

Người đàn ông thản nhiên mỉm cười, hỏi lại: "Việc liên lạc với bác sĩ thế nào rồi?"

"Đã liên hệ với chuyên gia phẫu thuật tim giỏi nhất, nhưng ông ấy và bệnh viện đều ở Đức. Anh Khôn, hiện tại anh có muốn đưa Hạ Hạ đến đó phẫu thuật không?"

"Ừ." Cũng đa đến lúc rồi, không nhất thiết phải tiếp tục ở lại Kumon Bum nữa, Chu Dần Khôn nói: "Sắp xếp càng sớm càng tốt."

"Vâng." Kevin nói xong dừng lại: "Anh Khôn, em đề nghị... anh và cô ấy rời đi riêng."

"Khu rừng nguyên sinh của núi Kumon Bum quả thực đã chặn tín hiệu của thiết bị định vị rất hiệu quả, nhưng ngay khi Hạ Hạ rời khỏi Kumon Bum, tín hiệu định vị sẽ được khôi phục ngay lập tức. Những rủi ro trên đường là quá lớn."

Kevin nói: "Khoảng thời gian này em cũng đã nhiều lần tạo ra tín hiệu định vị giả, đặc biệt là trong ba tháng đầu tiên sau khi anh vào núi, vốn tưởng có thể khiến dư luận nhầm lẫn, nhưng thực tế thì dù có bao nhiêu tín hiệu giả được tạo ra xung quanh Kumon Bum đi chăng nữa thì cảnh sát vẫn luôn bất động."

"Em nghĩ là thiết bị định vị trong cơ thể Hạ Hạ hẳn phải có một mã số đặc biệt, nó đã được cảnh sát nắm giữ. Chỉ cần không phải là tín hiệu định vị kèm theo con số cụ thể thì họ sẽ không hành động hấp tấp. Thứ kiến em tò mò là sao mà cảnh sát biết được anh Khôn đã bị truy đuổi trước khi rời Mexico, điều đó có nghĩa là địa điểm ở Mexico đã bị rò rỉ."

"Những người duy nhất biết địa điểm và số hiệu cụ thể chỉ có Hạ Hạ và bác sĩ phẫu thuật cấy ghép cho cô ấy. Em đã kiểm tra tất cả các bệnh viện ở Sonora, nhưng không tìm thấy bất kỳ hồ sơ phẫu thuật nào, chắc cô ấy đã cố ý che giấu. Anh Khôn nói Hạ Hạ từng đưa một nhóm trẻ em đi khám sức khỏe, em cũng đã kiểm tra, nhưng những đứa trẻ còn quá nhỏ, không thể tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào. Cho nên ngoài Hạ Hạ, chỉ có A Diệu biết cô ấy đã đến bệnh viện nào và gặp bác sĩ nào."

Nhắc đến A Diệu, đôi mắt vốn bình tĩnh của Chu Dần Khôn cuối cùng cũng có một biến động nhẹ.

Cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì về A Diệu.

Anh chưa kịp hỏi thì Kevin ở đầu bên kia điện thoại đã nói tiếp: "Về phần A Diệu, với kỹ năng bơi của nó, cho dù có lao xuống biển cũng không vấn đề gì. Nhưng vào thời điểm đó, A Bộ đã tìm thấy dấu vết của vụ nổ súng tại hiện trường, nếu A Diệu bị bắn trước khi rơi xuống biển, máu sẽ nhanh chóng thu hút cá mập. Cho dù ở biển không có cá mập, nếu bị bắn bất tỉnh rồi rơi xuống nước, hy vọng sống sót... cũng khá mong manh."

"Tiếp tục tìm." Người đàn ông không chút do dự nói: "Tìm cho đến khi nào thấy thì thôi."

"Rõ, A Bộ vẫn luôn ở Mexico." Tất cả những gì cần báo cáo đã được báo cáo, Kevin không nói nhảm nhiều nữa: "Anh Khôn, em sẽ báo cáo về cuộc phẫu thuật ở Đức sau khi tôi thu xếp xong."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Chu Dần Khôn cũng không vào nhà mà vẫn ngồi trên ghế thư giãn, ngón tay cẩn thận vuốt ve điện thoại vệ tinh.

Câu hỏi khiến Kevin bối rối cũng khiến anh phải suy nghĩ rất lâu — làm thế nào mà địa điểm ở Mexico lại bị rò rỉ?

Vấn đề này, Chu Hạ Hạ sẽ không trả lời.

Cô không có tiền, công cụ liên lạc, vẫn luôn chịu sự theo dõi của A Diệu, ngay cả dưới mí mắt anh vẫn có thể bí mật cấy ghép thành công thiết bị định vị, sau đó là cung cấp tin tức ra ngoài, Chu Hạ Hạ sẽ hành động cẩn trọng hơn.

Dưới góc nhìn của cô lúc đó, ở một đất nước xa lạ, cô sẽ không dám tùy tiện tin tưởng người lạ. Sau khi chứng kiến ​​Ngô Bang Kỳ bàn chuyện làm ăn với anh, cũng đích thân trải qua việc bị Ba Thái cưỡng bức bắt giữ tại đồn cảnh sát và bị Bì Sa Văn truy đuổi đến núi Birao, Chu Hạ Hạ sẽ không thể dễ dàng tin tưởng cảnh sát địa phương ở Mexico.

Bởi vì một khi ai đó trong số họ bị mua chuộc, thông tin về thiết bị định vị bị tiết lộ cho anh, thì mọi việc cô làm sẽ trở thành công cốc.

Cho dù có phải cung cấp thông tin quan trọng như vậy, cô cũng sẽ chỉ giao nó cho cảnh sát mà cô tin tưởng nhất. Và lẽ ra chỉ có một cảnh sát mà Chu Hạ Hạ tin tưởng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Dần Khôn trở nên nham hiểm.

Người có nhiều khả năng nhất cũng là người có ít khả năng nhất. Bởi vì người đàn ông đó đã bị bắn vào tim, hắn đã chết ở Hong Kong, Trung Quốc rồi. Ngay cả khi có trái tim thứ hai cứu được mạng, vậy thì làm thế nào họ có thể liên lạc với nhau trong khi họ ở xa nhau như vậy? Chưa kể còn đưa ra những tin tức quan trọng.

Nhưng...

Anh nheo mắt, lỡ như người đàn ông đó thực sự chưa chết, còn không quản ngàn dặm đến Mexico thì sao? Trên đời này thật sự có sự trùng hợp như vậy sao?

Đêm khuya tĩnh mịch, người đàn ông quay lưng về phía ngôi nhà gỗ, vẻ mặt phức tạp.

*

Sáng hôm sau.

Trong chợ cách dưới chân núi Kumon Bum không xa, một cặp vợ chồng già đỡ nhau đứng trước quầy hàng lớn nhất vừa bàn bạc, vừa cẩn thận lựa chọn một bộ quần áo và một đôi giày.

Lúc trả tiền còn lấy thêm một cặp kẹp tóc màu hồng.

Sau khi tiêu hết số tiền lớn, bà lão nhận lấy chiếc túi căng phồng từ tay chủ sạp, mở ra xem xét thêm vài lần.

"Quần áo con gái bây giờ đẹp quá, nhìn đôi giày này đi, đế chống trơn trượt, Tiểu Hạ Hạ đi đôi giày này đến thăm chúng ta, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm. Tôi nghĩ con dốc đất ở cửa cần phải được xẻng lại, chúng ta đi quen rồi không thấy gì, nhưng lỡ con bé bị ngã thì sẽ đau mất mấy ngày."

Vừa nói bà ấy vừa lấy cái kẹp tóc ra: "Nhìn này, chúng ta có mua ít quá không nhỉ, tôi thấy cái như này mà màu vàng cũng đẹp. Nhưng màu vàng thì thu hút côn trùng, bây giờ thì ổn, nhưng mùa hè thì không tốt lắm..."

Bà lão tiếp tục nói đến mức khiến ông cụ bật cười: "Được rồi, được rồi, bà lão này, bà chọn cái gì cũng đúng hết, tôi đều nghe bà. Khi trở về nhất định sẽ xới dốc thật tốt để cháu gái nhỏ không bị ngã."

Nhắc đến ba chữ "cháu gái nhỏ", nụ cười của bà cụ cứng nhắc, bà thở dài. Lặng lẽ buộc chiếc túi lại, lau khóe mắt ươn ướt.

"Nếu cháu gái của chúng ta còn sống thì giờ nó đã lớn hơn Hạ Hạ hai tuổi, hiện tại cũng đã vào đại học rồi."

Ông cụ cũng cụp mắt xuống, trầm mặc hồi lâu rồi nắm tay vợ nói: "Trách tôi, trách tôi, chuyện này bà cũng không nên nhắc tới. Mấy năm rồi chúng ta không xuống núi, chúng ta đi ăn bánh bao đi."

Bà lão ngẩng đầu nhìn thấy một tiệm bánh bao kiểu Trung Quốc.

"Được rồi, đã lâu rồi chúng ta cũng chưa ăn bánh bao."

Vừa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao. Vợ chồng ông chủ đều là người Trung Quốc, lúc nhìn thấy hai ông bà cụ bước vào, vợ ông chủ nhiệt tình bước tới nói: "Hai người là người Trung Quốc nhỉ? Ối, ở trong nước không nghĩ đến nhưng ra nước ngoài nhín thoáng cái là có thể nhận ra! Nào, song thân*, chậm chút."

*Song thân: (二老- èrlǎo): kiểu nói chuyện tôn kính, đại khái là kêu bằng cha mẹ.

Tiếng Trung quen thuộc khiến người ta càng thêm thân thuộc. Bà cụ rất nhớ đứa cháu gái đã mất của mình, không khỏi bị sự nhiệt tình của bà chủ lây nhiễm: "Cô gái, cho chúng tôi một phần bánh bao đi."

"Được!"

Bà chủ tự mình vào bếp làm bánh bao, không có người khác trong cửa hàng, cặp vợ chồng già ngồi dựa vào tường nhìn quanh, như thể họ đang nhìn cửa hàng vì tò mò.

Nhìn thấy chiếc TV màu trước mặt, ông lão vỗ vỗ cánh tay vợ nói: "Không còn đen trắng nữa."

TV không có âm thanh, đang phát một bộ phim truyền hình dài tập, ông lão nghe bà lão nhỏ giọng nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, sao mà không thay đổi cho được?"

Đang nói thì bà chủ mang bánh bao ra. Đặt nó trước mặt hai ông bà cụ, mỗi người một suất.

Bà cụ giật mình một lúc: "Cô gái, chúng tôi gọi một phần. Hai phần, chúng tôi không trả—"

"Phần còn lại là tôi mời! Quán bánh bao của tôi mới khai trương, hai người đến là có duyên. Duy phận thì sao mà giải quyết bằng tiền được? Yên tâm ăn đi!"

Hai ông bà cụ sau bao nhiêu năm cảm thấy rất ấm áp, thế giới đã thực sự thay đổi tốt đẹp hơn. Bà chủ nhà bưng thêm hai bát súp bánh bao nóng hổi, ​​đôi vợ chồng già rối rít cảm ơn.

Thấy ông cụ thỉnh thoảng nhìn vào TV, có vẻ lưỡng lự không dám nói, bà chủ hỏi: "Ông cụ, TV của cháu xem miễn phí! Ông muốn xem gì?"

Ông lão cảm động, mỉm cười, đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: "Cô gái, ở đây có kênh tin tức không, đã lâu rồi tôi không xem TV, tôi muốn xem tin tức."

"Sao mà không có được!" Bà chủ cầm điều khiển lên, quay lại đã đổi thành kênh tin tức: "Vậy hai người từ từ xem nhé , tôi ở trong bếp, có việc gì thì gọi tôi!"

"Được, được, cô cứ làm việc của mình đi."

Tin tức đang phát sóng các sự kiện gần đây, từ việc các nhà lãnh đạo ra nước ngoài đến việc xây dựng cầu đường, và những cảnh quay mới mẻ liên tục được chuyển đổi, ông cụ đã xem rất nghiêm túc.

Còn đang xem, một truy nã đỏ của Interpol xuất hiện ở góc dưới bên phải của bản tin.

Bàn tay đang cầm đũa của ông lão khựng lại.

Ông ấy xem xét kỹ từng tin tức cùng bức ảnh trên đó. Thông báo truy nã tồn tại trên giao diện tin tức hai mươi giây rồi biến mất.

Ông lão đặt đũa xuống, lẩm bẩm: "Rốt cuộc, thế giới cũng không có gì thay đổi. Một nhóm buôn ma túy này ngã xuống thì sẽ có một nhóm mới, bắt giữ sẽ không có hồi kết. Căn bản sẽ không bắt được hết."

Lệnh truy nã rơi vào trong mắt bà cụ, bà đang ngồi cạnh chồng nên cũng có thể nghe rõ những lời thì thầm của ông.

Bà ấy gắp những chiếc bánh bao trên đĩa của mình rồi đặt vào đĩa của ông cụ.

"Yên tâm, lo lắng cả đời còn chưa đủ sao?"

Ông lão trầm mặc một lát rồi lắc đầu mỉm cười, lại dùng đũa gắp bánh bao lên: "Đủ rồi, sống cũng không quá mấy năm nữa, nên yên tâm ăn bánh bao thôi."

*Đoán xem có báo án hay không.

Trong quán, hai ông bà lão đang cạnh nhau ăn bánh bao.

Bên ngoài cửa hàng, một thiếu niên tóc lanh đội mũ lưỡi trai đi qua cửa quán bánh bao rồi đi thẳng vào một cửa hàng bách hóa đối diện, đưa cho ông chủ một danh sách dài.

Trong danh sách, Hạ Hạ liệt kê những gia vị và nhu yếu phẩm hàng ngày cần bổ sung. Ông chủ thích những "khách hàng lớn" như vậy, cười toe toét nhận đơn đặt hàng, xách một chiếc giỏ lớn rồi chọn hàng theo danh sách.

Á La đứng trong cửa hàng, vành mũ gần như che khuất nửa khuôn mặt.

Bên trong, ông chủ đang lựa chọn hàng hóa, còn cậu ta thì luôn chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh. Lúc này, một chiếc xe cảnh sát Myitkyina tuần tra chạy ngang qua bên ngoài cửa hàng bách hóa, thiếu niên bình tĩnh quay người lại, đưa lưng về phía cửa hàng. Nhưng mắt vẫn dán chặt vào tấm gương trên kệ.

Trong gương, một chiếc xe cảnh sát lái qua con đường giữa chợ, cửa sổ đang mở, nhìn thấy những người trong xe Á La hơi cau mày.

Thời điểm xe cảnh sát chạy ngang qua, cậu ta không chút do dự quay người rời khỏi cửa hàng, lên xe đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top