Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 304: Người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng tối, núi Kumon Bum.

Hạ Hạ đã rửa sạch nguyên liệu, cô ngồi trước bếp đá, nhìn về hướng rừng cây.

Từ sáng sớm Á La đã xuống núi với danh sách cô đưa, đáng lẽ buổi trưa phải về rồi chứ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa lại quay lại. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Ánh mắt rõ ràng là đang dò xét, anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu không rời đi.

Hạ Hạ nhìn nguyên liệu trên tay, dừng lại, ngẩng đầu lên nói: "Gia vị không còn nhiều, Á La còn chưa về. Tối nay ăn cháo đơn giản thôi được không?"

Thời điểm hai người ở riêng, cô rất ít khi chủ động nói chuyện. Chu Dần Khôn đứng trước hàng rào gỗ, nhìn khuôn mặt đó không nói gì.

Hạ Hạ coi như anh đồng ý, khéo léo nhóm lửa đun nước. Trong bếp đá vừa nhóm lửa lên, một đôi chân dài đã xuất hiện bên cạnh cô, cô cũng không ngẩng đầu lên nói: "Gạo chỉ vừa mới cho vào thôi, còn phải nấu một lúc nữa mới được."

Chu Dần Khôn ngồi xổm xuống , nhìn khuôn mặt cô gái, gọi một tiếng: "Chu Hạ Hạ".

Giọng điệu này không phải giọng điệu bình thường lúc sai xử người khác, trong lòng Hạ Hạ cảm thấy căng thẳng khó hiểu, nhưng trên mặt cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cô thêm củi vào bếp đá, cũng không có phản ứng gì.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô.

Lâu lắm rồi mới chạm vào, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nóng như thiêu đốt, khoảnh khắc anh cầm lấy, một trận tê cứng truyền từ cánh tay đến sống lưng, trái tim vốn bình tĩnh đã lâu bỗng đập nhanh hơn.

Ngọn lửa bùng cháy xung quanh hai người, ánh lửa như nhảy múa. Chu Dần Khôn hỏi: "Cháu còn chuyện giấu tôi đúng không?"

Hạ Hạ vẫn cầm củi trong tay, không nói gì.

"Hiện tại không có người ngoài, chỉ cần cháu thú nhận," Anh nhìn cô: "Tôi sẽ tha thứ cho cháu một lần cuối cùng."

Sau khi nghe được chữ "tha thứ", Hạ Hạ cuối cùng cũng phản ứng lại. Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt của anh: "Tôi làm gì sai mà cần chú tha thứ?"

Giọng cô không lớn, nhưng lời nói lại rất rõ ràng.

Chu Dần Khôn im lặng nhìn cô, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Ngọn lửa trong bếp đá rất lớn, nước trong nồi đang có xu hướng sôi lên. Hạ Hạ muốn đưa thìa ra khuấy nhưng bị anh giữ chặt, cô vùng vẫy hai lần đều không thành công.

Vì dừng sức quá lớn nên ngực cô gái cứ phập phồng lên xuống, cô từ bỏ việc vùng vẫy, tiếp tục cứng đờ ra.

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, phía sau vang lên một âm thanh xào xạc mơ hồ. Chu Dần Khôn quay đầu lại, tiếng bước chân xào xạc chậm rãi, có thể nhận ra đã già.

Quả nhiên, Hạ Hạ nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ông, sao ông lại đến đây?"

Nghe được tiếng gọi ông trong trẻo đó, Chu Dần Khôn vô thức cau mày, đúng là không bao giờ thay đổi cái thói quen gọi loạn lên.

Sự xuất hiện của ông lão đã phá vỡ bầu không khí bế tắc, người đàn ông cuối cùng cũng buông tay, Hạ Hạ đứng dậy đi chào hỏi, nghe giọng nói quan tâm của cô, Chu Dần Khôn đứng dậy, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, khinh thường châm một điếu.

Bật lửa bấm một cái, ông lão vô thức nhìn về phía đó, chỉ thấy phía sau có một bóng người cao lớn, trông rất trẻ tráng kiện. Không phải cậu bé mắt xanh ông đã thấy trước đây.

Ông ấy vừa thu hồi tầm mắt thì thấy Hạ Hạ đi tới, ông lão mỉm cười đưa túi nhựa trong tay cho cô: "Ở đây sống lâu như vậy, chỉ có cháu đến thăm vợ chồng già chúng ta, chúng ta cũng chưa từng đến chỗ cháu. Cái này sáng nay ông mua ở chợ đấy, cháu xem có thích không."

Hạ Hạ nghe thấy họ đi xuống núi thì giật mình. Cô cúi đầu mở túi ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi kẹp tóc màu hồng, bên dưới chiếc kẹp tóc là một bộ quần áo mới, bên dưới bộ quần áo là một đôi giày.

Cô ngẩng đầu lên: "Đây là..."

"Đều là bà của cháu đã chọn đấy, bà ấy nói cháu chắc chắn sẽ trông rất xinh đẹp khi mặc chúng. Đáng lẽ ông nên mang chúng cho cháu từ lâu, nhưng bà ấy trên đường về thì bị ngã, lúc ông cõng bà ấy về thì trời đã tối rồi. Giờ mới mang sang cho cháu được."

Nghe thấy bà lão bị ngã, giọng điệu Hạ Hạ liền thay đổi: "Vậy bà hiện tại thế nào rồi? Có nặng lắm không?"

"Không sao, không có vấn đề gì hết, Tiểu Hạ Hạ không cần lo, bà ấy chỉ bị bong gân thôi, nằm trên giường hai ngày là ổn." Ông lão ngửi thấy mùi cơm, cười nói: "Không chậm trễ bữa ăn của cháu nữa, ông về trước, đừng lo lắng nhé."

"Cháu đi với ông, đi gặp bà."

Ông lão xua tay: "Không cần, thực sự không cần đâu."

Trời tối đường trơn trượt, không nên để Hạ Hạ ngã.

Không ngờ tới, Hạ Hạ cũng lo lắng chuyện tương tự. Cô không chỉ muốn nhìn vết thương ở chân của bà mà còn lo lắng ông sẽ bị ngã trên đường về. Thế là cô đặt chiếc túi trên tay lên bậc thang gần nhất, đang định đi thì lại nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn người đàn ông đang hút thuốc.

Cô hơi cao giọng: "Tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay."

Chu Dần Khôn nghiêng người nói: "Nói chuyện với ai vậy?"

Ngay cả tên cũng không có, còn xa cách như vậy.

Ông lão cuối cùng cũng nhìn thấy chàng trai trẻ cao lớn này trông như thế nào. Ngay cả khi bầu trời tối sầm ánh sáng mờ nhạt, cũng khó có thể che khuất đường nét sâu sắc tinh xảo. Ngoại hình cực kỳ nổi bật dường như không phù hợp với ngọn núi hoang dã này.

Không có ai khác ở đây nên tất nhiên là đang nói chuyện với anh rồi. Hạ Hạ biết người đàn ông này lại muốn kiếm chuyện, vì vậy cô nói thêm: "Đừng bỏ đồ lung tung vào nồi."

Nói xong cô nắm lấy cánh tay ông cụ, nói: "Ông, chúng ta đi thôi."

Ông cụ gật đầu, cùng Hạ Hạ đi về phía con đường rừng nơi ông ấy đến.

Chu Dần Khôn nhìn Chu Hạ Hạ thận trọng từng li từng tý đỡ lấy ông già kia là đặc biệt phiền, luôn ấm áp, ân cần và tốt bụng với người ngoài. Sau đó, ánh mắt anh rơi vào bóng dáng hơi khom lưng bên cạnh cô.

Người đàn ông dụi tắt điếu thuốc lá của mình. Nếu anh nhìn không lầm, lúc ông già kia nhìn thấy anh... dường như hơi sững người ra giây lát.

Lúc này, cách đó không xa lại có một động tĩnh nhỏ khác, Chu Dần Khôn lướt qua, nhìn thấy Á La tay không trở về, chắc chắn đã gặp phải tình huống bất thường nên đã trì hoãn việc ban đầu.

"Chuyện gì?"

Á La quả nhiên trả lời: "Anh Khôn, em nhìn thấy một kẻ khả nghi ở dưới chân núi."

Cậu ta vừa nói vừa lấy máy ảnh ra: "Cuối tháng trước từng nhìn thấy người này ở chân núi một lần, đây là lần thứ hai trong tháng, nhưng lần này hắn ngồi trên xe cảnh sát. Em lái xe theo đến, phát hiện hắn đã đến thăm tất cả các trường trung học cơ sở và bệnh viện ở Myitkyina, cuối cùng thì trở về một ngôi nhà rất bí mật ở Tachileik. Những người sống gần đó nói rằng cách đây vài tháng đã có cảnh sát ở đó nên chắc đây là văn phòng bí mật của cảnh sát."

Máy ảnh đưa qua, lúc người đàn ông nhìn thấy tấm ảnh thì bật cười.

Thật là quen.

Hắn đang ngồi ở ghế phụ của xe cảnh sát, tuy chỉ nhìn thấy nghiêng nhưng đã đối đầu rất nhiều lần, Chu Dần Khôn liếc qua đã nhận ra —không ai khác chính là Ngụy Diên, người khi trước là đặc vụ ngầm tại xã đoàn Hòa An, còn tranh giành ghế chủ quản với anh, cũng chính là anh A Vĩ mà Chu Hạ Hạ luôn nhớ tới,.

Hắn không những vẫn còn sống, mà thậm chí còn đặc biệt đến Myanmar.

Trong ảnh, người này được nhìn thấy ra vào các trường trung học cơ sở và bệnh viện. Vài tháng không gặp, người này vẻ bình tĩnh trấn định hơn so với khi ở Hong Kong, nhưng vẫn rất chướng mắt.

Nếu hiện tại đã tới Myanmar rồi, việc đến Mexico cũng không phải là chuyện bất thường.

Chu Dần Khôn cầm điếu thuốc, cẩn thận lật từng bức ảnh. Nhìn cách hắn nghiêm túc hỏi, thật sự là tỉnh cảm sâu sắc đến mức anh cũng cảm động.

Lúc Chu Hạ Hạ phát hiện ra không phải cô đã vui mừng khóc đến thảm thương sao, thậm chí trong mơ còn thấy anh A Vĩ trở về từ cõi chết, để anh trai đến cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.

Càng nhìn, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông càng sâu hơn. Nhìn thấy nụ cười quái dị và đáng sợ của Chu Dần Khôn, Á La không khỏi liếc nhìn camera: "Anh Khôn, anh có cần làm không?"

"Không vội, vẫn chưa đến lúc." Chu Dần Khôn trả lại máy ảnh cho cậu ta: "Người đàn ông này là sĩ quan cảnh sát đến từ Hồng Kông, trước đó đã ăn một phát đạn rồi, nhưng có vẻ như có người đã cứu mạng hắn, còn có thể mặc lại đồng phục cảnh sát."

Trong trường hợp này, khi tất cả các địa điểm ở Hồng Kông và Hòa An Hội đều bất ngờ bị chặn là hợp lý.

Chẳng trách Lâm Thành không nhận ra, so về sự hiểu biết với toàn bộ Hiệp hội Hòa An, Lâm Thành đương nhiên không bằng "Ngụy Diên" đã hoạt động bí mật nhiều năm. Vì Ngụy Diên may mắn sống sót nên việc triển khai một nhóm đặc vụ ngầm mới sẽ không khó chút nào, thu thập tất cả bằng chứng tội phạm cốt lõi, sau đó thì một lần tiêu diệt tất cả.

Và hiện tại, vì hắn đã có quyền ra vào văn phòng bí mật của cảnh sát ở Tachilei, hắn chắc chắn không chỉ đơn thuần là tìm kiếm Chu Hạ Hạ. Hắn có thông tin do Chu Hạ cung cấp, hẳn là phải tham gia chiến dịch bắt giữ chung đa quốc gia.

Hiện tại GIẾT hắn chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ đến cảnh sát.

Nghe vậy, Á La suy nghĩ vài giây, lập tức hiểu ra: "Hiện tại, xem ra người này không có manh mối gì. Tháng trước hắn xuất hiện gần Kumon Bum, xem ra không vào được núi. Dù sao muốn ra vào Kumon Bum cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy."

Nói đến đây ánh mắt Chu Dần Khôn hơi động.

Cảnh tượng ông lão đưa thứ gì đó cho Chu Hạ Hạ hiện lên trước mắt anh. Ông ta nói, ông ta đi chợ mua từ sáng sớm. Nói cách khác, đôi vợ chồng già biết cách ra vào Kumon Bum.

Và cái nhìn hơi sửng sốt của ông lão khi nhìn thấy anh, bây giờ nghĩ lại... có chút tinh tế.

Chu Dần Khôn hỏi: "Dưới chân núi có bao nhiêu cái chợ?"

"Chỉ có một cái là tương đối gần, xuống núi phải đi bộ khoảng 30 phút. Hôm nay em cũng vừa đến đó. Những chợ còn lại cách đây hơn mộ tiếng rưỡi, còn cần phải lái xe.

Á La không hiểu tại sao anh lại hỏi chuyện này: "Anh Khôn, có chuyện gì vậy?"

"Hiện tại bên ngoài còn tin tức truy nã không?"

"Còn." Á La không chút do dự trả lời: "Trong chợ có rất nhiều cửa hàng có TV, em đã nhìn thấy vài lần, nhưng hầu như không có ai quan tâm."

Vừa nói xong, Á La khi nghe thấy tiếng xào xạc lập tức nhìn sang. Cậu ta nhìn thấy Hạ Hạ cúi đầu đi ra khỏi rừng cây, không nói một lời, trầm mặc đi đến bậc thềm của ngôi nhà gỗ, cầm chiếc túi vừa đặt ở đó lên, giơ tay lau khóa mắt.

Cô đang định xách đồ vào nhà thì bị người đàn ông ngăn lại: "Chu Hạ Hạ."

Cô gái quay lại, đôi mắt đỏ hoe.

"Sao thế, bà ta bị thương nặng à?"

Hạ Hạ không ngờ anh lại hỏi chuyện này, cô ôm chiếc túi trong tay trả lời: "Xương của bà không bị gãy, nhưng mắt cá chân bị sưng nặng, còn không thể xuống khỏi giường, ở tuổi này rồi, nhìn ra được có vẻ rất đau."

"Ở chỗ Á La có thuốc." Chu Dần Khôn không chút tiếng động nhìn qua cậu ta: "Đưa qua bên đó."

"Vâng."

Hạ Hạ nhìn thấy Á La quay lại phòng xách toàn bộ hộp y tế ra.

Cô cũng không nhớ trong hộp thuốc có thuốc trị bong gân chân, nhưng có thể là sau này Á La đã mua thêm nên nói: "Vậy để tôi đi —"

"Cháu đi có ích gì." Chu Dần Khôn ngắt lời: "Lính vũ trang gãy chân gãy tay ở nơi hoang dã họ tự băng bó, cháu biết làm không?"

Hạ Hạ không biết, nhưng chuyện làm cô ngạc nhiên hơn là Chu Dần Khôn kêu Á La giúp đỡ cặp vợ chồng già, cô nhìn người đàn ông: "Vậy... thay mặt họ cảm ơn chú."

"Cứ nói miệng như vậy thôi à? Tối nay tôi muốn ăn bốn món."

Anh liệt kê từng món một, Hạ Hạ không khỏi cau mày, cả bốn món đều tốn thời gian và khó làm.

"Cháu cau mày là có ý gì? Thế để bà già đó tiếp tục chịu đau đúng không?"

"Không, không phải." Cô vội trả lời: "Vậy bây giờ làm, làm xong thì để cho ông bà một phần."

Chu Dần Khôn cũng không ngăn cản hắn: "Tùy cháu."

Lúc này, trong căn nhà gỗ cách bọn họ không xa. Ông lão tiễn Hạ Hạ đi, quay người vào nhà đóng cửa lại.

Ông ấy bước đến cuối giường, lật ga trải giường lên, tìm thấy một chiếc hộp gỗ lớn dưới gầm giường. Cái hộp rất nặng, phải tốn rất nhiều công sức mới kéo nó ra được.

Ông lão mở hộp, lấy mọi thứ từ bên trong ra. Bà lão trên giường im lặng nhìn mọi chuyện, thở dài, cũng không nói gì.

Ông lão lấy ra thiết bị truyền tin đã lâu không sử dụng, cẩn thận lắp rá, trán đầm đìa mồ hôi. Cánh tay bởi vì dùng sức quá mức mà run rẩy. May mắn là vẫn còn nhớ các bước lắp ráp trong đầu, công cụ truyền tin đã lắp ráp nhanh chóng chuyển sang màu xanh.

Ông lão lau mồ hôi trên trán, lấy điện thoại di động ra, bật lên gọi điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top