Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 305: Rời núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc 8 giờ 30 tối, Bộ Công an Trung Quốc.

Trong văn phòng, Hướng Hành Dư đang đọc bản tài liệu phân tích do bộ phận công nghệ thông tin gửi đến. Điện thoại trên bàn rung lên, đôi mắt vẫn đang chăm chú xem thông tin, đưa tay cầm lên xem.

Khi nhìn thấy tên người gọi trên đó, đầu tiên sững sờ một lúc, không thể tin nổi nhấc máy. Sau khi nghe được vài lời, bà ấy đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Trong sảnh Cục Công nghệ thông tin treo mấy màn hình hiển thị, tất cả các thiết bị điện tử đều chạy tốc độ cao.

Ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, Hướng Hành Dư vội vàng đi vào, đi đến chỗ một viên cảnh sát, người này lập tức hiểu ra, đưa cáp dữ liệu kết nối với điện thoại di động của Hướng Hành Dư, nhanh chóng theo dõi số điện thoại.

"Tìm được rồi, nguồn gốc cuộc gọi phù hợp với vị trí thực tế."

Hướng Hành Dư nhìn vào vị trí được theo dõi trên màn hình, đôi mắt hơi đỏ lên. Giọng nói trong điện thoại có phần xa lạ nhưng những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên rõ hơn bao giờ hết.

Cuộc gọi đã được ghi âm đầy đủ, sau khi cúp máy, Hướng Hành Dư gọi cuộc gọi khác rồi bay đến Sở Công an tỉnh Quảng Đông trong đêm.

Một giờ sáng, phòng họp của Cục Kiểm soát ma túy Sở Quảng Đông.

Sau khi nhận được cuộc gọi, mọi người nhanh chóng tập hợp lại, Hướng Hành Dư cũng đến đúng giờ. Bà ấy đặt những thứ mang theo vào tay viên cảnh sát, màn hình phòng họp sáng lên, hiển thị bản đồ chỉ đường mô phỏng.

"Đây là thông tin mới nhất mà tôi đề cập qua điện thoại. Nguồn tình báo cho biết, ông ấy đã tận mắt nhìn thấy tên tội phạm bị truy nã đỏ mà cảnh sát chúng ta đang truy lùng ở Dãy núi Kumon Bum thuộc Myitkyina, Myanmar. Đánh giá từ vẻ ngoài mà bên kia mô tả cùng với người đi theo bên cạnh hắn, về cơ bản chắc chắn đó chính là Chu Dần Khôn."

"Cục trưởng Hướng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Chúng ta đã nhận được thông tin tương tự không dưới một trăm lần, mỗi lần chúng tôi xác minh đều xác nhận nó là manh mối sai, tính xác thực của thông tin lần này có cần xác nhận thêm không?"

"Thông tin này không thể sai được." Hướng Hành Dư nghiêm túc: "Người cung cấp thông tin tình báo tên là Trình Vệ Quốc, một công dân Trung Quốc. Trình Vệ Quốc và vợ ông ấy là Hách Vân, một cặp vợ chồng bình thường kinh doanh ở biên giới Trung Quốc-Myanmar, hai người họ cũng chính là người cung cấp thông tin then chốt trong một vụ buôn bán ma túy xuyên quốc gia cách đây mười lăm năm."

Mười lăm năm trước, tôi làm việc trong Cục Kiểm soát chống ma túy của Sở tỉnh Vân Nam, có tham gia vào một vụ buôn bán ma túy xuyên quốc gia quy mô lớn. Kẻ buôn ma túy xảo quyệt lúc đó đã trốn thoát, là vợ chồng Trình Vệ Quốc đã kịp thời cung cấp manh mối, cảnh sát đã bắt được tên trùm ma túy đó đang vận chuyển ma túy sang nước ta trên con tàu buôn lậu chuẩn bị khởi hành đi Philippines. Nếu không, vụ án đã được lên kế hoạch trong suốt hai năm chắc chắn sẽ không có kết quả."

"Sau khi vụ án được giải quyết, để đảm bảo an toàn cho người cung cấp thông tin, chúng tôi đã kịp thời di chuyển vợ chồng Trình Vệ Quốc, nhưng những kẻ buôn ma túy còn lại đã dẫn đầu giết hại cả nhà con trai của Trình Vệ Quốc, trong đó có một bé gái bốn tuổi, là cháu gái của Trình Vệ Quốc."

"Sau đó, vợ chồng Trình Vệ Quốc để tránh gây rắc rối cho cảnh sát đã không từ mà biệt rời đi, từ đó không tìm thấy dấu vết của hai người họ. Với tư cách là người liên lạc với Trình Vệ Quốc vào thời điểm đó, tôi chưa bao giờ thay đổi số điện thoại. Mãi cho đến mười lăm năm sau, khi tôi nhận được cuộc gọi thông báo này một lần nữa, tôi mới biết được tung tích của họ."

Hướng Hành Dư nhìn mọi người: "Trong mười lăm năm qua, họ đã ẩn náu trong cái gọi là "Kumon Bum" , ngọn núi được mạnh danh là vùng đất cấm của Myanmar, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài để tránh sự trả thù của bọn buôn ma túy. Lần này họ kết nối lại là vì nhìn thấy lệnh truy nã khi xuống núi, sau đó tận mắt nhìn thấy người bị truy nã trên núi."

Bà ấy quay người sang bên, nhìn vào bản đồ lộ trình trên màn hình hội nghị: "Trình Vệ Quốc và vợ đã sống ở núi Kumon Bum được mười lăm năm, rất quen thuộc với điều kiện trên núi. Đây là bản ra vào núi, cứ đi theo chỉ dẫn của ông ấy. Trước khi đi tôi suốt đêm đã liên lạc với phía Myanmar và bang Kachin độc lập của nước này, phía bên kia cho phép các nhóm công tác cảnh sát từ nhiều quốc gia khác nhau vào Myanmar để hỗ trợ xử lý vụ việc."

Hướng Hành Dư nhìn thời gian: "Nếu không có gì thắc mắc, chúng ta sẽ xuất phát trong thời gian sớm nhất. Cần lưu ý rằng nhân viên của chúng ta chỉ là người đồng tổ chức, không được phép mang theo vũ khí, việc bắt giữ ở Myanmar sẽ hoàn toàn thuộc trách nhiệm của cảnh sát Myitkyina."

*

Núi Kumon Bum.

Ông lão đặt điện thoại xuống, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Một cuộc điện thoại sau nhiều năm cũng khiến máu huyết khắp cơ thể ông ấy dâng trào, trái tim cũng đập liên hồi.

Ngồi một lát, ông ấy mới bình tĩnh lại, trước tiên nhìn vợ trên giường: "Bà đói chưa, bây giờ tôi sẽ đi nấu cơm."

"Tôi không đói, ông mau thu dọn những cái này lại đi, tôi nhìn mà thấy sợ."

Nói xong liền khiến ông lão bật cười: "Được rồi, cất ngay bây giờ đây."

Cạch một tiếng, công tắc máy phát điện bật lên, đèn xanh đang nhấp nháy ngay lập tức tắt ngúm. Đúng lúc ông lão đứng dậy cầm thiết bị tín hiệu định cất lại vào hộp thì cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ông lão đối diện với một đôi mắt xanh nâu.

*Bữa Hàn Kim Văn cũng kỉu kỉu vậy nè.

Lúc nhìn thấy người thiếu niên vẻ mặt vô cảm bước vào giật lấy bộ truyền tín hiệu và điện thoại di động từ trong tay, trong lòng ông ấy run lên, cả hai vẫn còn nóng.

Á La nhìn về phía cửa: "Anh Khôn, đã gọi đi rồi."

"Phải không." Ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

Sau đó, một đôi chân dài bước tới, người đàn ông bước vào, nhìn quanh căn nhà đổ nát, ánh mắt quét qua truyền tin và điện thoại di động, cuối cùng rơi vào đôi vợ chồng già.

Đối diện với cặp mắt đen đó khiến lòng người lập tức không rét mà run.

Ông lão không khỏi lùi lại hai bước, tiến đến bên giường chặn trước mặt vợ. Tuy không nói rõ ràng nhưng bà lão trên giường đều hiểu rõ mọi chuyện. Trốn nhiều năm như vậy, ngày này cuối cùng cũng đến.

Bà ấy không nói một lời, chỉ lén nắm tay chồng thật chặt.

Trong mắt hiện lên vẻ chết chóc.

Chu Dần Khôn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đôi vợ chồng già nắm tay nhau, cười khẩy: "Đã già như vậy rồi, sao mà cứ thích xen vào chuyện của người khác vậy nhỉ."

Á La nghe xong liền đi thẳng về phía hai ông bà cụ.

Không biết qua bao lâu, màn đêm cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Càng về đêm, gió thổi càng mạnh. Chỉ là dù gió có thổi thế nào cũng không thể thổi bay hết mùi máu tanh tưởi.

Người đàn ông đứng trên vũng máu liếc nhìn quần áo trên giá phơi quần áo vẫn chưa thu dọn. Những tiếng sấm rền vang lên, đó là dấu hiệu của một cơn mưa lớn sắp đến.

Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên hồi lâu, cuối cùng bên tai cũng trở nên yên tĩnh, Chu Dần Khôn bẻ bẻ cổ, lấy ra một điếu thuốc.

Vừa đưa điếu thuốc vào miệng đã nhìn thấy máu giữa các ngón tay thấm ướt đẫm thân điếu thuốc, người đàn ông cau mày ghét bỏ. Nhìn thời gian, đã đến lúc phải quay lại. Anh vứt điếu thuốc dính máu ra đi về phía khu rừng bên dưới.

Lúc đi ngang qua một con suối trong rừng, anh cúi xuống rửa tay sạch sẽ.

Lúc này Hạ Hạ đang ngồi trước lò sưởi bằng đá, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ cô mang đến.

Cô không tìm được gia vị mới Á La mua gần đây nên phải làm mọi món ăn thanh đạm hơn. Cô đóng gói một ít trong số ba món đã chuẩn bị sẵn, chờ đợi canh bồ câu cuối cùng chín để đưa cho ông bà.

Canh bồ câu phải được đun nhỏ lửa cho mềm, cô chờ đợi, chờ đến khi cái đầu nhỏ gật lên gật xuống. Cho đến khi có tiếng sấm vang lên, cô mới chợt bừng tỉnh, nhanh chóng mở nắp nồi ra xem.

Canh bồ câu đun trên lửa nhỏ có màu trắng sữa nhàn nhạt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Hạ Hạ vừa đặt cái nồi lên bàn thì nhìn thấy hai người từ trong rừng bước ra. Hạ Hạ chỉ biết Á La đi đưa thuốc, cô đang mải mê nấu nướng nên không để ý đến việc Chu Dần Khôn cũng rời đi.

Anh sải bước về phía cô, nắm lấy cổ tay cô: "Đi thôi, chúng ta xuống núi."

"Bây giờ?" Hạ Hạ kinh ngạc: "Vậy đưa những thứ này qua trước."

Chu Dần Khôn nhìn Á La, người sau lập tức nói: "Lúc tôi đi bọn họ đã ngủ rồi, bây giờ đi thì có chút phiền phức. Tôi đã nói với bọn họ ngày mai không cần nấu cơm, cứ đến đây lấy là được."

Hạ Hạ hỏi: "Chân của bà thế nào rồi?"

"Chỉ là bong gân thôi, đã bôi thuốc và chườm lạnh, chỉ cần tối nay ngủ nâng cao chân là được."

Hạ Hạ gật đầu, định hỏi thêm nhưng Chu Dần Khôn đã kéo cô đi: "Phần còn lại Á La sẽ lo."

Đường xuống núi hoàn toàn khác với đường vào núi, chỉ mất một giờ đi bộ để thuận lợi đi tới chân núi.

Lúc này màn đêm vẫn còn rất tối, hơn mười tháng cách ly với thế giới, lúc nhìn thấy ô tô, đường cao tốc và ánh đèn thành phố, Hạ Hạ cảm thấy như đang ở một thế giới khác.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Kumon Bum trong đêm.

*

Đêm khuya trên đường không có nhiều xe.

Sau khi lái xe khoảng một tiếng rưỡi từ Tachileik, một lần nữa quay trở lại Myitkyina. Hứa Gia Vĩ trong đêm trở lại sau khi đột nhiên phát hiện ra những gì hắn đã bỏ lỡ trong ngày.

Kể từ khi tín hiệu định vị của Hạ Hạ biến mất, nhóm công tác ở nước ngoài rút về nước, hắn cũng quay trở lại lực lượng cảnh sát Hồng Kông, nhưng vẫn luôn chú ý đến diễn biến của vụ án.

Nhưng ngày qua ngày, hắn bất lực nhìn đường dây nóng tình báo liên tiếp không ngừng, rồi tin tức giữa cảnh sát các nước ngày càng giảm dần, Hứa Gia Vĩ biết vụ án này có khả năng bị lãng quên và gác lại. Suy cho cùng, loại vụ án xuyên quốc gia này vốn đã khó thi hành, nếu không có người theo dõi, nó có thể kéo dài nhiều năm.

Cho nên hắn dùng chế độ nghỉ phép gia đình mà hắn chưa từng xin trong nhiều năm, kỳ nghỉ kéo dài một tháng. Ngay ngày được phê duyệt, hắn đã bay về Myanmar.

Trong nửa tháng qua, hắn đã đi qua gần như toàn bộ Myitkyina. Mặc dù vị trí đã biến mất nhưng hắn biết Hạ Hạ nhất định vẫn còn ở đây. Địa hình của Myitkyina chủ yếu là đồi núi, hai phần ba diện tích đất được bao quanh bởi rừng, khu vực này chủ yếu trồng nông sản, thông tin liên lạc còn rất lạc hậu.

Cũng chỉ trong hoàn cảnh này tín hiệu mới bị chặn. Khi cô xuất hiện ở vị trí có cường độ tín hiệu cao, vị trí sẽ được khôi phục ngay lập tức.

Trước khi rút lui về nước, Hứa Gia Vĩ đã cố gắng vào Kumon Bum hai lần. Lần đầu tiên bị lạc, lần thứ hai bị rắn cắn, nhưng hắn vẫn không thể tìm được con đường thực sự đi vào vực sâu của Kumon Bum.

Trong một môi trường phức tạp và nguy hiểm như vậy, con người khó có thể sống sót lâu. Nhưng với khả năng của Chu Dần Khôn, anh sẽ không dễ dàng cứ như vậy chết đi trên núi. Tình huống có khả năng xảy ra nhất là sau khi cảnh sát rút lui, Chu Dần Khôn đã đưa Hạ Hạ ra khỏi núi, tìm được cách xóa định vị khỏi cơ thể Hạ Hạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Gia Vĩ trầm xuống. Nếu đúng như vậy thì việc theo dõi tiếp theo về cơ bản là vô vọng.

Nhưng... bàn tay hắn đặt trên vô lăng lại siết chặt hơn. Lúc trở lại Mexico, thông qua một bác sĩ người Mỹ tên Brown Hạ Hạ đã nói cho hắn biết về máy định vị.

Bác sĩ Brown nói, máy định vị của Hạ Hạ được cấy vào tim, đây không phải là nơi có thể tùy tiện thực hiện phẫu thuật, bắt buộc phải đến bệnh viện. Để không tiết lộ tung tích của cô, sau khi Chu Dần Khôn đưa cô ra khỏi Kumon Bum, anh chỉ có thể chọn một bệnh viện gần đó.

Trong vài ngày qua, Hứa Gia Vĩ đã nhiều lần kiểm tra tất cả các bệnh viện ở Myitkyina nhưng không tìm thấy hồ sơ phẫu thuật liên quan nào.

Có lẽ — Chu Dần Khôn không đưa Hạ Hạ đến bệnh viện mà trực tiếp đến gặp bác sĩ để tiến hành phẫu thuật tư nhân.

Nhưng ý tưởng này chỉ xuất hiện trong giây lát liền bị Hứa Gia Vĩ bác bỏ. Rủi ro khi thực hiện phẫu thuật tư nhân là quá cao, trực giác mách bảo Chu Dần Khôn sẽ không mạo hiểm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top