Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 312: Đợi anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc 5 giờ 30 sáng, Căn cứ vũ trang Myitkyina.

Bên ngoài có hai tiếng gõ cửa, giây tiếp theo, cửa từ bên trong mở ra. Á La đang định nói thì thấy Chu Dần Khôn đang nói chuyện điện thoại nên nuốt lời lại, im lặng đi theo.

"Xin lỗi, anh Khôn." Bruno đầu bên kia điện thoại nói: "Lúc em đang ngắm bắn thì nhận thấy bóng người bên cửa sổ có gì đó không ổn, sau đó nghe thấy trên lầu có tiếng động lạ, đó là tiếng quần áo cọ xát vào lan can. Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ thì mới phát hiện có người phục kích. Cảnh sát Trung Quốc đã phòng bị sẵn rồi, thậm chí còn muốn bắt ngược lại. Cho nên em tạm thời từ bỏ nhiệm vụ bắn tỉa, nhưng em sẽ tìm một cơ hội khác."

"Không cần." Trong điện thoại vang lên tiếng bật lửa, Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc: "Mày về căn cứ Qingshuihe đi."

"Vâng."

Cúp điện thoại xong, Chu Dần Khôn ném điện thoại lên bàn, chạm vào vào laptop, màn hình ngay lập tức sáng lên.

Á La bước tới báo cáo: "Anh Khôn, em vừa nhận được điện thoại từ Kevin, nó nói Tra Sai và Carl đã bị quân đội Mỹ tấn công ở Afghanistan vào đêm qua, hai bên đã nổ súng, đến hiện tại vẫn chưa dừng lại. Nga và Mỹ cũng đã triển khai lực lượng Cảnh sát tại các sân bay và các cảng quốc tế, người của chúng ta đang tạm thời bị mắc kẹt tại chỗ, không thể tự do di chuyển."

Nói đến đây, Á La dừng lại: "Cảnh sát chắc chắn đã biết kế hoạch và việc triển khai nhân lực của chúng ta."

Người đàn ông nhìn ảnh của Hướng Hành Dư trên máy tính: "Thú vị."

Á La nhìn theo ánh mắt của anh, hơi cau mày. Chẳng lẽ Bruno ám sát thất bại rồi? cậu ta nhìn Chu Dần Khôn: "Anh Khôn, anh có muốn rời đi ngay bây giờ không?"

Cho dù Á La không nhắc thì tình hình hiện tại cũng đã quá rõ ràng.

Không thể trùng hợp mà cảnh sát các nước phản ứng nhanh chóng và cùng lúc như vậy được, cái người Cục trưởng Cục Kiểm soát Ma túy Trung Quốc kia đang ăn miếng trả miếng. Một khi những người khác bị khống chế, nơi anh Khôn ở hiện tại sẽ trở thành một hòn đảo biệt lập. Bước tiếp theo của cảnh sát là bao vây nơi này.

Rời khỏi.

Chu Dần Khôn ngước mắt nhìn màn hình TV tối đen. Cánh cửa phòng ngủ phản chiếu trên đó.

Tầm mắt của Á La luôn dõi theo anh nên đương nhiên có thể nhìn rõ.

Tình hình bên ngoài đang căng thẳng, nhưng người trong phòng ngủ lại yên bình ngủ yên. Mặc dù Chu Dần Khôn chưa bao giờ nói rõ ràng, nhưng Á La biết anh Khôn không muốn bỏ người trong phòng ngủ kia lại, cho dù đó chỉ là trong thời gian ngắn.

Nhưng cái người Chu Hạ Hạ trong phòng ngủ kia, vẻ ngoài nhu nhược yếu đuối, thực ra trái tim lại lạnh lùng cứng rắn nhất.

Cô ta căn bản sẽ không có chút nào cảm kích.

Dù vậy, anh Khôn cũng sẽ không giết cô ta. Nếu cặp vợ chồng già ở Kumon Bumn không tiết lộ manh mối cho cảnh sát, phá vỡ kế hoạch ban đầu, anh Khôn đã dự định sẽ đưa Chu Hạ Hạ ra nước ngoài phẫu thuật, sau khi lấy ra máy định vị ra sẽ tiếp tục sống cùng cô ta.

Thành thật mà nói, Á La không hiểu.

Cậu ta không hiểu tại sao một người đàn ông như Chu Dần Khôn, người muốn gì có đó lại nhất quyết phải níu lấy một cô gái.

Giây tiếp theo, tiếng dập tàn thuốc vang lên, Chu Dần Khôn đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng.

Rèm cửa đã kéo xuống, căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ.

Cô gái nằm nghiêng trên giường, ôm chăn trước ngực che mất nửa khuôn mặt. Sau khi đến gần hơn, anh nhìn thấy vùng quanh mắt cô hơi đỏ, sưng tấy. Không cần đoán cũng biết là trước khi đi ngủ đã khóc thương cho đôi vợ chồng già đã chết kia.

Người đàn ông nhìn cô. Nước mắt của Chu Hạ Hạ đúng là thứ vô giá trị nhất, có thể rơi vô số lần đối với người ngoài.

Anh cúi người định chạm vào mặt cô, không ngờ tay anh vừa đến gần, cô gái đã tỉnh dậy. Đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, cô vô thức ôm chặt chiếc chăn bông trong tay.

Chu Dần Khôn đứng thẳng lên nói: "Đứng dậy, mặc áo khoác vào."

Hạ Hạ không biết anh lại định làm gì, vừa mặc quần áo vào thì tay đã bị anh nắm lấy.

Bàn tay nóng hổi của người đàn ông bao bọc hoàn toàn bàn tay lạnh ngắt của cô, dẫn cô ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang bên ngoài, cuối cùng đi đến một căn phòng dưới lòng đất.

Bên trong không có cửa sổ.

Hạ Hạ giật mình, vô thức muốn thoát khỏi tay anh. Nhưng Chu Dần Khôn đã nắm chặt lấy, ấn cô ngồi xuống mép giường. Sau đó anh quỳ một chân xuống trước mặt cô.

"Không phải muốn giam cầm cháu đâu."

Anh đặt hai tay lên hai bên người cô: "Cửa sẽ không khóa. Ở đây có nước, có điện, phòng tắm và bếp, có thể đáp ứng mọi nhu cầu sinh hoạt. Cũng rất an toàn, có thể khóa cửa lại từ bên trong, bên ngoài sẽ không mở ra được. Cho dù bên trên có bị nổ tung thành bụi đất thì ở đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."

Hạ Hạ cau mày, khó hiểu nhìn anh.

Chu Dần Khôn đặt tay lên tay cô, đầu ngón tay xoa xoa chuỗi tràng hạt trên cổ tay cô gái: "Một tháng nữa tôi sẽ đến đón cháu, cháu ngoan ngoãn ở đây đợi tôi được không?"

Nghe vậy, Hạ Hạ giật mình. Nếu cô hiểu không lầm thì anh định để cô ở đây một mình rồi bỏ đi sao?

Người đàn ông bắt gặp niềm vui thoáng qua trong mắt cô, đó là phản ứng tiềm thức, chân thực đến mức không thể chân thực hơn. Ánh mắt anh hơi tối lại, nhưng vẫn chờ đợi câu trả lời của cô.

Nhưng Hạ Hạ mãi lâu cũng không mở miệng nói chuyện.

Chu Dần Khôn nhìn cô: "Chu Hạ Hạ, chỉ cần cháu nói, tôi nhất định sẽ tin."

Hạ Hạ nhìn anh.

Chu Dần Khôn muốn chính miệng cô hứa sẽ đợi anh, điều đó cũng có nghĩa là anh muốn cô thừa nhận cô vẫn muốn gặp anh. Lời như vậy, Hạ Hạ nói không được.

Có lẽ cô cũng có thể giả vờ đồng ý nói trước, nhưng mà... đây có phải là một cái bẫy không? Một khi cô nói ra từ "Được", thứ cô nhận lại sẽ chỉ là dây dưa vô tận.

Cô im lặng, lưỡng lự.

Trong mắt người đàn ông, đó là sự từ chối hiển nhiên không thể rõ ràng hơn được nữa.

Mỗi giây cô im lặng, cơn giận của Chu Dần Khôn lại tăng lên.

Lồng ngực anh càng lúc càng bỏng rát, anh kiên nhẫn nói: "Chỉ cần cháu nói cháu đợi tôi, mọi việc cháu đã làm trước đây cùng với việc cháu giấu tôi bây giờ đều có thể cho qua."

"Chỉ cần cháu mở miệng," Anh nắm lấy tay cô: "Tôi sẽ hoàn toàn tha thứ cho cháu, tôi nói được làm được."

Nhưng câu trả lời cho anh vẫn là sự im lặng.

Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh và áp lực, gân xanh trên cánh tay Chu Dần Khôn nổi lên, anh nhìn cô rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không đợi được một chữ "Được".

Người đàn ông giận dữ nở nụ cười.

"Được rồi, Chu Hạ Hạ." Anh buông tay cô ra, đứng dậy trịch thượng nói: "Cháu thắng. Từ nay cháu được tự do rồi."

Hạ Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được. Như này, cô vẫn dễ thương và xinh đẹp như lần đầu anh gặp cô.

Chu Dần Khôn giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, làn da trắng nõn, mềm mại và tinh tế. Anh nói: "Con đường này là tự cháu chọn, cho dù sao đi nữa thì cũng đừng hối hận."

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

Chu Dần Khôn đi ra, duỗi thẳng tay áo: "Ẩn nấp tại chỗ, căn cứ kích hoạt thiết bị phòng hộ."

Á La trả lời: "Vâng."

Người đàn ông nghiêng đầu: "Mày ở lại canh gác."

Về việc canh giữ ai, Á La đương nhiên biết rõ. Cậu ta gật đầu trước, sau đó liếc nhìn cánh cửa không khóa, ngập ngừng nói: "Anh Khôn, nếu Chu Hạ Hạ muốn đi, liệu có cần cản lại không?"

"Không cần." Người đàn ông bình tĩnh nói: "Tao có thể tìm thấy con bé ở bất cứ nơi nào con bé đi. Có một chuyện quan trọng khác cần mày ở lại."

Còn có nhiệm vụ quan trọng khác mà Á La không ngờ tới.

Chu Dần Khôn không mặn không nhạt nói: "Chuyện quan trọng nhất định phải giao cho mày tao mới yên tâm."

Thiếu niên nghe vậy có chút giật mình. Người đàn ông buồn cười xoa đầu Á La, nắm lấy gáy cậu ta, nhìn vào đôi mắt xanh nâu kia: "Dù sao thì trong tất cả mọi người, tao tin tưởng mày nhất."

Á La trong lòng chấn động, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.

*

Mặt trời dần dần ló dạng.

Con đường xung quanh đã phong tỏa, dưới chân núi cực kỳ yên tĩnh. Xe chống mìn, chống phục kích của cảnh sát đậu dưới chân núi theo đội hình bao quanh.

Trên xe chỉ huy, cảnh sát phụ trách liên lạc một lần nữa kiểm tra thiết bị liên lạc của cảnh sát quốc tế được sử dụng trong chiến dịch này. Sau đó, anh ta mở một kênh riêng của cảnh sát Trung Quốc: "Cuộc gọi từ trạm chỉ huy, vui lòng trả lời khi nhận được."

Ngay lập tức từ kênh này trả lời: "Nhận được."

"Xin vui lòng xác nhận lại tấm chắn điện từ đã được lắp đúng chưa, chú ý bao chặt từng đài phát thanh, không để sót một khoảng trống nào."

"Nhận được."

Để tránh tín hiệu bị chặn khi lên núi, một loạt lá chắn điện từ đã được qua đêm chuyển từ Trung Quốc đến, nguyên lý tương tự như "Lồng Faraday". Khi áp dụng cho các đài phát thanh riêng lẻ, nó sẽ tránh được tín hiệu bị nhiễu hoặc bị chặn trong quá trình hoạt động.

*Faraday Cage – Lồng Faraday: lồng kim loại bao kín khu vực bảo vệ, thiết kế theo dạng hệ thống bao gồm các dây dẫn đối xứng nhau. Theo lý thuyết sóng điện từ thì đây là một phương pháp lý tưởng để phòng chống sét hay che chắn khỏi nhiễu RF từ các máy quét MRI PPCS.

"Cục Trưởng, tất cả thành viên của đội hành động đều đã vào tư thế chờ."

Hướng Hành Dư nhìn tín hiệu định vị có nhiều màu sắc khác nhau xuất hiện trên màn hình. M àu sắc khác nhau đại diện cho cảnh sát từ các quốc gia khác nhau, bà ấy gật đầu, vẫn đang ở trên kênh dành riêng cho Trung Quốc.

"Xin chú ý, lực lượng chính của chiến dịch bắt giữ trên núi này là Đội cảnh sát đặc công Lợi Kiếm và Đội đặc chủng Dã Lang, lần lượt do Vương Trường Bân và Dương Chính Đào chỉ huy. Các đội đặc nhiệm còn lại sẽ phối hợp với việc đánh chặn ngoại vi dưới chân núi, lần lượt do Tần Triều Minh và Hà Phong lãnh đạo."

"Nhận được!"

"Mặt khác." Hướng Hành Dư nói: "Bên cạnh Chu Dần Khôn có một cô gái tên là Chu Hạ Hạ, là người mang theo thiết bị định vị, chúng ta cần phải cùng nhau giải cứu cô bé."

Trong chiến dịch truy bắt nguy hiểm, mỗi lần bổ sung thêm một nhiệm vụ, tương đương với thêm một mối nguy hiểm.

"Điều cần giải thích với mọi người là Chu Hạ Hạ hiện mang quốc tịch Thái Lan, không phải công dân nước ta. Tuy nhiên, cô ấy là một nhân viên tình báo quan trọng đã cung cấp cho cảnh sát vị trí của Chu Dần Khôn, tạo điều kiện cho hoạt động lần này. Trung Quốc phải chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô ấy."

Mọi người nhanh chóng trả lời: "Rõ!"

"Được." Hướng Hành Dư không chần chừ nữa, nói: "Mọi người còn có câu hỏi nào khác không?"

Trong tai nghe im lặng mấy giây, một giọng nói vang lên: "Cục trưởng Hướng, tôi tên là Hứa Gia Vĩ. Tôi đã nộp đơn xin tham gia chiến dịch bắt giữ trên núi."

Hứa Gia Vĩ được bố trí để tham gia vào các nhiệm vụ ngăn chặn ở ngoại vi, trừ khi có tình huống đặc biệt, tạm thời sẽ không có thay đổi.

Nhưng Hứa Gia Vĩ giải thích: "Một khi Chu Dần Khôn nhận ra cảnh sát đồng thời muốn giải cứu Chu Hạ Hạ, rất có khả năng hắn sẽ bắt Hạ Hạ làm con tin khi hắn cùng đường, nếu có tình huống thương lượng, có lẽ tôi có thể giải quyết được."

Trong số tất cả những người có mặt, Hứa Gia Vĩ là người duy nhất đối đầu trực tiếp với Chu Dần Khôn và biết phong cách làm việc của anh.

"Đồng ý." Hướng Hành Dư nói: "Cậu đi theo phân đội Dã Lang, nghe theo sự chỉ huy của đội trưởng Dương Chính Đào."

Sau khi lời cuối cùng rơi xuống, không ai hỏi thêm câu nào nữa.

Hướng Hành Dư cuối cùng nhấn mạnh: "Mọi người, đây là lần hoạt động liên hợp đầu tiên của năm quốc gia trong lịch sử, thời gian gấp rút, không có bất kỳ sự xung đột nào. Nếu trong quá trình hoạt động xảy ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào, việc đầu tiên phải làm là bảo vệ bản thân và đồng đội."

Sau đó, bà ấy mở kênh chia sẻ hoạt động chung: "Mọi người chú ý, chiến dịch sắp bắt đầu. Để không đánh rắn động cỏ, trực thăng của cảnh sát Myitkyina sẽ túc trực ở vòng vây bên ngoài. sử dụng máy bay chống che chắn để thăm dò tình hình trên núi và sau đó— "

Còn chưa kịp nói xong thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh khởi động xe, Hướng Hành Dư dừng lại. Lúc này, một số tín hiệu màu cam bắt đầu di chuyển nhanh chóng trên màn hình.

"Cục Trưởng, cảnh sát Mỹ xuất phát về phía ngọn núi trước."

Tín hiệu màu cam trên màn hình rất nhanh, lần hành động này chắc chắn sẽ bị người trên núi phát hiện: "Đội truy bắt xuất phát!"

Lệnh đến từ kênh liên lạc, tiếp theo tất cả xe chống phục kích túc trực dưới chân núi đều được kích hoạt, nhanh chóng bám theo xe cảnh sát Mỹ phía trước.

Trong xe, các đội viên của Lợi Kiếm và Dã Lang đang xác nhận lại tình trạng của súng, Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng "bang" lớn, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, tất cả các phương tiện đều đột ngột dừng lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Viên cảnh sát ngồi phía trước ghế lái nói: "Xe Mỹ phía trước kích hoạt thiết bị gài mìn, chiếc xe bị nổ tung, những người bên trong chắc là không sao. Nhưng động tĩnh lớn như vậy cũng đủ rồi cho thấy cảnh sát đang ở trên núi, nhưng ngọn núi lại yên tĩnh lạ thường. Trong tầm mắt không có người hay vũ khí nào."

"Mục tiêu của xe rà phá bom mìn quá lớn, tầm nhìn của chúng tôi cũng bị chặn." Vương Trường Bân xin chỉ thị: "Quân xuống xe chia làm hai hướng, từ khác hướng khác nhau bí mật lên núi."

"Đồng ý." Hướng Hành Dư không chút do dự trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top