Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 316: Ký ức cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng sau khi năm học bắt đầu.

Ở Hồng Kông vào giữa tháng 12 trời vừa khô vừa lạnh, lúc Hạ Hạ ra khỏi lớp thì trời đã tối. Đây là khóa học chuyên ngành có số giờ học nhiều nhất trong học kỳ này, sau khi hoàn thành khóa học này nghĩa là học kỳ đã thực sự kết thúc.

Khuôn viên nơi tổ chức lớp học cách ký túc xá không xa, đi bộ đến đó mất khoảng mười phút.

Buổi tối có rất nhiều người ra vào lớp, đây là lúc căng tin đông đúc và chật nhất, Hạ Hạ không đói lắm nên rẽ vào cửa hàng tiện lợi trong khuôn viên trường mà cô thường đến.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ca cao nóng nồng nặc, cửa hàng tiện lợi không lớn, bên trong rất ấm áp.

Lúc vào trong, tay chân cô gái có vẻ ấm hơn một chút. Cô nghe nói đầu năm nay Hồng Kông trải qua một đợt rét đậm, nhiệt độ xuống mức thấp nhất trong 40 năm, không biết cuối năm nay có còn thấp hơn nữa không.

Có lẽ vì sống ở Thái Lan quá lâu nên cô có thể chịu được nóng nhưng lại không chịu được lạnh, nhiệt độ giảm nhẹ thôi là tay chân cô đã lạnh rồi.

Hạ Hạ đi đến tủ đồ uống ấm, cầm lên một chai sữa, chai sữa sưởi ấm cả lòng bàn tay. Ngoài ra còn có những hộp bento mới trên kệ bên cạnh, cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới nhưng chẳng có thứ gì cô đặc biệt muốn ăn cả.

Hạ Hạ thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi đến quầy thu ngân thanh toán.

"Ding—ling—ling—"

Đúng lúc này, tiếng chuông nhắc nhở của cửa hàng tiện lợi vang lên, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, mang theo một luồng gió lạnh lớn.

"Chu Vân Khôn!"

Cô gái đang cầm sữa đột nhiên dừng bước.

Một thiếu niên mặc áo khoác đen mở cửa bước vào, hắn sải bước tới ôm lấy cậu con trai đang tính tiền ở quầy thu ngân: "Mua gì vậy? Đừng quên bữa tối cao cấp ở ký túc xá tối nay nhé."

Cậu con trai đang tính tiền bị gọi tên kia vóc dáng không cao, dáng người mảnh khảnh, cái kính cận bị lệch đi do cái ôm bất ngờ. Nhưng rõ ràng là cậu trai ấy đã quen rồi, giơ tay chỉnh lại mắt kính, vẻ mặt không biểu cảm nói: "Rốt cuộc phải lải nhải bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu đây?"

Thiếu niên mặc áo khoác đen cũng không khó chịu: "Này, trong tủ lạnh hết Cola rồi, muốn mua một ít không?"

"Mù à? Tôi mua xong rồi."

"Vậy để tôi đưa tiền cho cậu!"

"Không cần, cậu yên tĩnh trong ký túc xá chút là được..."

Nghe xong cuộc trò chuyện cũng hiểu được hai người là bạn cùng lớp và là bạn cùng phòng, hai người thanh toán xong đang nói chuyện, quầy thu ngân trống không, Hạ Hạ mang sữa đi tới.

Khi cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì đã quá giờ học buổi tối, trên đường hiển nhiên đã có ít người hơn.

Hạ Hạ cầm chai sữa nóng suốt đường trở về nơi ở, vừa bước vào cửa đã gặp phải đàn chị trường Y sống bên cạnh.

Đối phương nhìn thấy cô, lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Chào Hạ! Hoàn thành buổi lên lớp rồi hả?"

"Hôm nay vừa kết thúc, đàn chị thì sao?"

"Chị? Chị còn sớm! Tuần này chị kín lịch, mà hôm nay mới chỉ là thứ hai!" Đàn chị nhìn thấy thứ trong tay Hạ Hạ, chị ấy nói: "Đừng nói đây là bữa tối của em đấy nhé?"

Hạ Hạ thấy buồn cười trước vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy: "Đàn chị, chỉ là tối nay em không đói lắm."

Có vẻ như sau giờ học cô đã phấn khích đến mức không cảm thấy đói lắm, đàn chị vỗ nhẹ vào cánh tay cô, dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Yên tâm, nửa đêm em nhất định sẽ đói. Có đói thì gõ cửa nhé, chỗ chị có cả tù đồ ăn đấy."

"Được." Hạ Hạ cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn đàn chị."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn." Chị gái nhìn thời gian trên điện thoại: "Ô Hạ, chị lên lớp trước, con người chị rất nguyên tắc đấy, sẽ không bao giờ trễ quá nửa giờ."

Nói xong lời này cũng không đợi Hạ Hạ trả lời đã vội vã vào lớp.

Mỗi lần cô gặp đàn chị này, chị ấy đều đang trên đường đến muộn, nhưng cô ấy luôn đứng đầu trong các lớp học chuyên ngành. Hạ Hạ nhìn bóng lưng cô ấy thở dài, cô phải cố gắng hơn nữa.

Cô quay lại tiếp tục đi đến thang máy. Đi được vài bước, cô dừng lại.

Khi kỳ nghỉ đông đến gần, nhiều áp phích hoạt động trong khuôn viên trường được dán ở hành lang, các nhà tổ chức bao gồm từ các hiệp hội sinh viên khác nhau trong khuôn viên trường đến các công ty nổi tiếng bên ngoài khuôn viên trường, có đến hàng trăm hoạt động liên quan đến hầu hết các chuyên ngành.

Hạ Hạ dừng lại, quan sát chưa đầy hai phút cô đã nhìn thấy một số hoạt động thú vị. Cô ghi chú lại tên sự kiện và thời hạn đăng ký, vừa viết tên xong thì cửa thang máy sau lưng cô mở ra.

Những người bước ra tình cờ lại là vài chị hàng xóm và đàn chị mà cô quen biết, họ đều trò chuyện nhiệt tình ở lối vào thang máy một lúc. Hạ Hạ bước vào thang máy, phát hiện trong thang máy có những tấm áp phích sự kiện mới, nhưng chúng đều dựa trên "sảnh nhà" làm đơn vị.

Sảnh nhà, còn được gọi là ký túc xá sinh viên của Đại học Hồng Kông.

Không giống như các ký túc xá đại học thông thường, "sảnh nhà" có thể được gọi là một cộng đồng nhỏ.

Ký túc xá nơi Hạ Hạ sống được gọi là "Trường Cao đẳng St. John's", rất gần với khuôn viên chính nơi tổ chức các lớp học, mỗi phòng đều là phòng đơn, còn được trang bị phòng tắm riêng, TV và có ban công, còn có phòng lưu trữ thực phẩm chung ở mỗi tầng, phí ăn ở là 8.000 đô la Hồng Kông mỗi tháng.

*8.000 HKD: 25.852.995 VNĐ

Vì điều kiện chỗ ở tốt hơn nhiều so với các ký túc xá khác nên "Trường Cao đẳng St. John's " cũng trở thành ký túc xá được sinh viên năm nhất ưa chuộng đăng ký hàng năm.

Ngoài chức năng là chỗ ở, "sảnh nhà" còn đảm nhận chức năng tổ chức các hoạt động ngoại khóa và phát triển mối quan hệ giữa các cá nhân với sinh viên Hồng Kông.

Ở đây, các ngành, khối không được dùng làm căn cứ để phân chia ký túc xá nên mỗi tầng là nơi ở của sinh viên thuộc các khối, ngành, giới tính, quốc tịch khác nhau.

Có thể gặp gỡ các bạn cùng lớp và bạn bè đến từ các nền văn hóa khác nhau, được tiếp xúc với các chuyên ngành khác nhau là lý do chính khiến Hạ Hạ nộp đơn vào đây.

Vang lên một tiếng "ding dong", thang máy dừng lại ở tầng trên cùng.

Hạ Hạ vừa mở cửa liền đối mặt với một trận gió lạnh lạnh đến mức co người lại, cô vội đặt sữa xuống bước nhanh đi tới. Cửa ban công không đóng chặt, từ đây nhìn ra ngoài có thể bao quát toàn bộ quận Trung Tây của Hồng Kong.

*Trung Tây: quận trung tâm thương mại và là trung tâm khu vực đô thị của Hồng Kông

Ánh đèn đêm ở Hồng Kông vẫn sáng rực trước sau như một. Hạ Hạ vẫn đang nắm tay nắm cửa ban công, nhìn cảnh tượng ban đêm trước mắt, nhất thời quên đóng cửa lại.

Lần cuối cùng cô quay lại đây đã là ba năm trước.

Thời điểm cô quay lại lần đó, cô đã đến nơi cô sống với ba mẹ khi còn nhỏ, ăn những món cô đã ăn khi còn nhỏ, và thậm chí còn gặp... người cô đã gặp khi còn nhỏ.

Trong những khu nhà cao tầng phía xa, ánh đèn dần sáng lên.

Đây là khoảng thời gian người lớn tan làm về nhà, tất bật chuẩn bị bữa tối cho lũ trẻ tan học, rồi cả gia đình quây quần bên nhau dùng bữa cơm sôi động.

Hạ Hạ hơi cụp mắt xuống.

Có tiếng trò chuyện và tiếng cười ở hành lang bên ngoài căn phòng phía sau. Giọng nói rất dễ nghe, Hạ Hạ nhận ra đó là hai sinh viên báo chí sống đối diện cô.

Cửa ban công lặng lẽ đóng lại. Hạ Hạ kéo rèm lại, xoay người ngồi vào bàn, cầm sữa lên mở nắp.

Tiếng cười nói rôm rả bên ngoài vẫn chưa đi xa.

Hai sinh viên báo chí này giỏi ngang ngửa với những sinh viên trường Y mà cô vừa gặp. Hạ Hạ vẫn nhớ rõ bộ dáng họ khi cô gặp họ lần đầu tiên.

Đó là ngày khai giảng, mỗi hội trường đều tổ chức "Bữa tối cao cấp" dành cho sinh viên năm nhất như thường lệ, bữa tối mời các cựu sinh viên nổi tiếng của HKU* quay lại trường để phát biểu nhằm giúp sinh viên năm nhất hiểu sâu hơn về lịch sử của trường, cũng làm rõ hướng phát triển trong tương lai của họ.

*HKU: The University of Hong Kong

Nửa sau của bữa tối là để giao lưu tự do, lúc đó, hai sinh viên cuối cấp ngồi đối diện cô. Một người là thanh tra sinh viên hướng dẫn trao đổi sinh viên năm nhất, người còn lại là thư ký tham gia bữa tối cao cấp.

Tối hôm đó hai người mặc váy dạ hội, nhẹ giọng nói chuyện với các tân sinh viên, thanh lịch nhưng không kiêu ngạo.

Cô nghe nói họ lớn lên cùng nhau. Từ bằng cử nhân đến bằng thạc sĩ, họ đều học cùng một trường, cùng một chuyên ngành, hai người đã ở bên nhau nhiều năm, cùng nhau trải qua những thăng trầm, chứng kiến ​​từng nút thắt quan trọng trong cuộc đời của nhau.

Sữa đã nguội, chảy vào trong bụng lạnh ngắt.

Hạ Hạ rất hâm mộ với một mối quan hệ lâu dài và chân thành như vậy.

Cô từng nghĩ bản thân có thể kết bạn mới, sẽ bắt đầu cuộc sống mới sau khi vào đại học. Từ khi bắt đầu đi học đến nay, cô quả thực đã gặp rất nhiều người.

Chỉ là, hơi khó để đánh giá những người này có được coi là "bạn bè" hay không.

Dù không phải là bạn bè nhưng tất cả cũng rất hòa hợp với nhau, khi nói về những chủ đề thú vị, mọi người đều đồng thanh phá lên cười. Sẽ không có ai cảm thấy khó xử hoặc lạc lõng cả.

Nhưng, mọi người lại hòa hợp đến mức khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Mọi người ở đây luôn mỉm cười. Mọi người luôn quan tâm và thấu hiểu người khác trước tiên, nhưng chưa bao giờ nói ra những cảm xúc chân thật nhất của bản thân.

Ví dụ, ở đây dường như không có ai nhớ nhà, không có ai cần giúp đỡ, không có ai tức giận, cãi vã rồi làm hòa.

Mọi thứ hoàn toàn khác với ký ức cô ở chung với những người bạn — mọi người đều lịch sự, ấm áp và xa cách.

Có lẽ... Chỉ như hai người bạn học báo chí lớn lên cùng nhau, họ mới có thể bộc lộ tình cảm chân thật nhất với nhau.

Trong hành lang, tiếng cười nói rôm rả dần dần im bặt.

Hạ Hạ đặt sữa trở lại bàn. Tiếng đáy chai va vào bàn đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Sau một học kỳ bận rộn, đêm đầu tiên sau giờ học lẽ ra phải thật thư giãn và thoải mái. Nhưng sau khi uống sữa lạnh, Hạ Hạ lại cảm thấy trong phòng càng ngày càng lạnh.

Sau vài giây im lặng, cô đứng dậy, cầm túi xách rời khỏi phòng.

*

Mất 25 phút đi taxi từ Quận Trung Tây đến Quận Kwun Tong.

Trên phố thương mại, Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn tấm biển mới toanh, không khỏi thở dài một hơi.

Đã lâu rồi cô mới đến đây, không biết quán cá viên thủ công ở đây từ lúc nào đã chuyển thành "Ah Muk Cha Chaan Teng". Thực đơn được dán có đủ món từ mì sa tế, bánh dứa đến cà phê, trà sữa, ngoại trừ món chả cá nóng hổi tự làm.

Những cơn gió khô lạnh thổi bay phần đuôi tóc của cô gái lên một chút. Hạ Hạ nhìn cửa hàng đã hoàn toàn thay đổi trước mặt, mím môi không đi vào.

Cô quay người, đi về phía con đường nhỏ bên cạnh.

Con đường nhỏ nằm giữa phố thương mại và khu dân cư cũ, từ ngã tư rẽ vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên Hạ Hạ đã nhìn thấy sân chơi quen thuộc.

Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là, nó vẫn còn ở đây.

Tuy nhiên, so với ba năm trước, sân chơi nhỏ cũng đã có một diện mạo mới. Ngoài đường chạy trải cỏ và nhựa được tân trang lại thì còn có thêm đèn đường xung quanh, ánh đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách của sân chơi, vô cùng rực rỡ.

Càng đến gần càng nghe thấy tiếng cười, tiếng hò hét của bọn trẻ đang chơi bóng. Cảnh tượng đó tựa hồ rất quen thuộc, Hạ Hạ không khỏi nhếch khóe môi, đi tới ngồi xuống bậc thang.

Những đứa trẻ cô gặp lần này trông đều không còn quá nhỏ, chúng có vẻ khoảng tám, chín tuổi, chạy rất nhanh, cũng rất khỏe. Chúng dường như có những chiến thuật đặc biệt để chơi bóng, ra hiệu rồi hét lên một mật mã, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, liên tiếp ghi được nhiều bàn thắng.

Thêm một cú sút nữa vào khung thành.

Cậu bé thủ môn làm trượt bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lập tức nhăn lại, vẻ mặt có vẻ như đang vô cùng tức giận vì không chặn được bóng, mà cũng như đang vô cùng tức giận vì bạn bè của đội kia hợp tác tốt sao lại như vậy.

Cậu nhóc đá quả bóng vừa bay vào khung thành ra, chống hai tay vào hông hét lớn: "Lần nữa!"

Một tiếng "vù", quả bóng bị đá rất mạnh, tạo thành một vòng cung trên đầu của những đứa trẻ khác, bay ra khỏi sân vận động rồi lăn về phía mép khán đài.

Hạ Hạ đang ngồi trên bậc thềm nhìn thấy quả bóng lao thẳng về phía mình, làm cho một đám trẻ cũng chạy đến đây, cô nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị giúp bọn trẻ đá lại.

Thấy cô muốn giúp đỡ, cậu bé đang chạy phía trước dừng lại tại chỗ.

Lúc này, ánh đèn đường chiếu vào người chị gái trước mặt. Cậu bé nghiêng đầu nhìn hai giây, đột nhiên nói: "Ể, là chị phải không?"

Hạ Hạ đang định đá bóng thì nghe thấy tiếng nói, vô thức ngước mắt lên, chỉ thấy cậu bé đang hào hứng chạy tới: "Em nhớ chị! Trước đây chị đã từng đến đây!"

"Em..." Hạ Hạ ngập ngừng, cũng nhớ lại, ngạc nhiên hỏi: "Em đã từng chơi đá bóng ở chỗ này rồi phải không?"

Thấy Hạ Hạ cũng nhớ, cậu bé vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng sao người anh đó lại không đến? Lần trước hai người đã đến cùng nhau."

Lần trước.

Vẻ mặt Hạ Hạ cứng đờ.

"Anh ấy... anh ấy không thể quay lại chơi đấu bóng với em nữa."

"Hả? Đấu gì vậy?" Cậu bé bối rối: "Lần trước anh ấy đến đây có chơi bóng đâu, anh ấy ngồi đây, trông rất dữ. Không phải chị còn đi mua kẹo dỗ anh ấy sao? Cuối cùng chị lại đưa hết kẹo cho bọn em!"

Một cảnh tượng quen thuộc chợt hiện lên trên khuôn mắt cô, trong lòng Hạ Hạ chợt run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top