Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 318: Cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa tối thì đã gần chín giờ.

Chiếc taxi chạy lên con đường dốc phủ đầy cây xanh hai bên, dừng lại trước một tòa nhà dân cư sang trọng ở lưng chừng núi.

Vịnh Repulse, Hồng Kông, phía nam đỉnh Victoria trên đảo Hồng Kông, được bao quanh bởi núi và biển, hình lưỡi liềm, không chỉ được mệnh danh là "vịnh đẹp nhất thế giới" mà còn được mệnh danh là "Hawaii phương Đông".

Đây không chỉ là vịnh mang tính đại diện nhất ở Hồng Kông, Trung Quốc mà còn chứa một nửa số ngôi nhà sang trọng hàng đầu của Hồng Kông.

Thang máy dừng ở tầng 21, Lai Á vừa bước vào đã bị thu hút bởi cửa sổ kính trong suốt sát sàn khổng lồ trong phòng khách.

"Oa." Cô ấy bước tới cửa sổ kính trong suốt sát sàn.

Từ đây nhìn ra là cảnh đêm của Vịnh Repulse.

Gió chiều lay động mặt nước, làm sóng lấp lánh, ánh đèn của những dinh thự điểm xuyết lưng chừng sườn núi, trong đêm tĩnh lặng như ngầm hiện ra sự yên bình và cao quý.

Ở Hồng Kông, nơi tấc đất tấc vàng, con người thì bề bộn, khu dân cư hướng ra vịnh rộng lớn, tựa lưng lên đỉnh Victoria giữa trung tâm thành phố, dường như là nơi để thoát khỏi sự hối hả, thoát khỏi khói lửa nhân gian.

Ngay cả người không hiểu nhiều về nhà cửa như Lai Á cũng không khỏi thốt lên một câu khen ngợi: "Hạ, cậu chọn nơi này tốt thật đấy."

Hạ Hạ giúp Lai Á thu dọn hành lý, nghe cô ấy khen ngợi cũng đi tới.

"Không phải cậu mới tới đây học sao, sao cậu tìm được nơi này hay vậy?" Lai Á ngồi xuống trên tấm thảm sạch sẽ mềm mại: "Sớm biết cậu sống ở đây, tớ sẽ không lo lắng lung tung."

Có thể nghe thấy được sự hài lòng trong giọng điệu của cô ấy.

"Ban đầu là do một công ty bất động sản giới thiệu, lúc đó họ có giới thiệu vài nơi, nhưng chỉ có nơi này được thiết kế bởi một kiến ​​trúc sư nổi tiếng ở Hồng Kông, tớ đã từng nghe nói đến ông ấy nên đã mua nơi này."

Nói đến đây, Lai Á mới hiểu: "Chỉ là vì ngưỡng mộ thôi sao."

Nói xong cô ấy quay người lại nhìn xung quanh, trong lòng có một loại cảm giác muốn đào bới.

Ngôi nhà nhìn chung không quá lớn, được giữ sạch sẽ, đơn giản. Cái bắt mắt duy nhất là chiếc bàn khổng lồ, ngoài ra còn có quyển sách đang mở, hình vẽ và dụng cụ vẽ, tóm lại, tất cả đều là những thứ liên quan đến việc học.

Vừa rồi lúc cô ấy đang thay giày, cô ấy nhận thấy ngay cả một đôi dép lê nam ở sảnh trước cũng không có.

Tầm mắt Lai Á nhìn quanh, cuối cùng lại nhìn về phía Hạ Hạ: "Bình thường cậu sống một mình hả?"

"Ừ." Hạ Hạ không nghe hiểu ngụ ý: "Nhưng bây giờ có hai mình rồi."

Nghĩ tới Lai Á đã quen sống trong biệt thự và ngủ một mình, Hạ Hạ đề nghị: "Ở đây có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính là lớn nhất, cậu ở phòng này được không?"

"Được chứ." Lai Á cũng không khách khí, ôm lấy cánh tay Hạ Hạ tựa lên vai cô: "Chỗ này của cậu tốt hơn khách sạn nhiều, tớ sẽ ở đây hai ba năm luôn!"

"Hai ba năm vẫn quá ít," Hạ Hạ giả vờ như tiếc nuối: "Cậu phải sống ở đây hai ba mươi năm."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Lai Á nhỏ giọng nói: "Lúc nào trường học bắt đầu, nhóm vệ sĩ và tài xế sẽ đến đón tớ. Cái thân thể nhỏ bé của cậu không ngăn được họ đâu."

Nói xong, cả hai đều đều cười khúc khích.

Trong nhà có đủ hệ thống sưởi, tấm thảm lông nhung trắng ấm áp, hai cô gái tựa vào nhau cười một lúc lâu, rồi lại dần dần im lặng, cùng nhau nhìn cảnh tượng về đêm trước mặt.

Không ai lên tiếng nữa, cũng không ai muốn phá vỡ sự yên bình này.

Mãi một lúc sau, Lai Á mới gọi: "Hạ Hạ."

"Hả?"

"Cậu..." Lai Á nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Hạ trên tấm kính trong suốt sát sàn, giọng điệu ngập ngừng: "Quá trình hồi phục của cậu thế nào rồi?"

Hạ Hạ nghe vậy, lông mi khẽ run lên.

Cô hiểu Lai Á đang hỏi gì.

Cô không kể chi tiết cho Lai Á về chuyện quá khứ, cô chỉ nói bản thân mắc bệnh nặng, phải mất một thời gian dài mới bình phục lại được.

"Lúc cậu đột nhiên mất liên lạc, tớ phát hiện liền đến gặp giáo viên hỏi thăm, lúc đó mới biết được cậu xin nghỉ trước rồi mới chuyển sang trường khác. Từ đó trở đi không có tin tức gì của cậu nữa. Tớ thật sự đã nghĩ cả cuộc đời này tớ sẽ không bao giờ gặp lại được cậu nữa."

Lai Á nói: "Cho đến khi bất ngờ nhận được liên lạc của cậu ba tháng trước, tớ thật sự đã bị hù dọa. Lúc đó tớ định đến chỗ cậu, nhưng lúc đó là ngày khai của trường tớ, mà thời điểm đó tớ cũng đang gặp chuyện ở chỗ gia đình, bởi vì tớ không muốn đi du học."

"Việc cậu nhờ tớ giúp điều tra có chút phức tạp, một mình tớ không giải quyết được nên cuối cùng tớ đã thỏa hiệp với gia đình."

Nghe vậy, Hạ Hạ ngồi thẳng dậy.

"Ơ kìa, đừng có nhìn tớ như vậy, cảm giác như tớ đã hy sinh rất nhiều ấy." Lai Á giọng điệu thoải mái nói: "Gia đình tớ chỉ có một điều kiện, đó là phải ngoan ngoãn sang Anh, tớ đã đồng ý. Sau khi đến đó, tớ thấy chuyện cũng không khó đến thế, tớ còn có được một người bạn trai siêu đẹp trai!"

Nghe những gì cô ấy nói, Hạ Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tớ đến Hồng Kông lần này vì mọi thứ cậu muốn đã điều tra xong rồi. Thông tin nằm trong vali của tớ, lúc trợ lý của ba đưa nó cho tớ, tớ thấy có chút..."

Lai Á lúc này có chút do dự: "Hạ Hạ, cậu có chắc là cậu muốn xem không?"

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Lai Á không thúc giục cô, chỉ lo lắng nhìn cô. Hạ Hạ im lặng vài giây rồi gật đầu.

Về thân thế, cô thực sự đã biết rõ chân tướng mọi chuyện, ngoại trừ vết sẹo ở lưng dưới, cô đã nghe được nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng lại chưa bao giờ thực sự chắc chắn.

Cô không theo đuổi hay bị ám ảnh bởi bất cứ điều gì, cô chỉ muốn biết được sự thật chính xác.

Thấy Lai Á lo lắng nhìn mình, Hạ Hạ nhẹ nhàng mỉm cười: "Yên tâm, tớ không sao. Dù kết quả điều tra ra sao, tớ... tớ cũng đã từng có một gia đình trọn vẹn, thế là đủ rồi."

Sau đó Lai Á gật đầu, đứng dậy đi lấy thông tin trong vali ra.

Những thứ cô ấy mang theo là một hợp đồng mua bán và một bản sao hồ sơ y tế cá nhân.

"Nói chung, bác sĩ tư của những gia tộc giàu có không dễ thay thế, trường hợp của gia đình tớ cũng vậy. Cho nên, thông qua bác sĩ Marina mà cậu đề cập, tớ biết được ba của cậu—cũng chính là Chu Diệu Huy, quả thực đã mua một bệnh viện từ nhiều năm trước, người thành lập bệnh viện là cha của bác sĩ Marina. Mặc dù bệnh viện này vẫn mở cửa kinh doanh như bình thường sau khi được mua lại, nhưng về cơ bản thì nó là bệnh viện tư của gia đình cậu."

"Sau đó đã kiểm tra lại hồ sơ phẫu thuật của bệnh viện từ 16 năm trước, phát hiện quả thực có một ca phẫu thuật dành cho trẻ em."

Lai Á nhìn thấy Hạ Hạ lật sang trang ghi chép ca phẫu thuật, dừng lại một chút rồi nói: "Ca phẫu thuật đó là cấy thẻ nhớ vào người một bé gái hai tuổi, bác sĩ chính thực hiện ca phẫu thuật là cha của bác sĩ Marina."

Trang ghi chép hoạt động chứa đầy những từ tiếng Thái, Hạ Hạ nhìn từng dòng một, vẫn giữ im lặng.

"Việc một đứa trẻ như vậy bị rạch lưng ra để cấy thẻ nhớ thì thật khiến người khác phải kinh ngạc, để tránh xảy ra sai sót, người của ba tớ lúc đó cũng đã tìm đến trợ lý phẫu thuật."

"Nhưng vì người này lúc đó đã ký vào thỏa thuận bảo mật nên từ đầu đến cuối đều không hé răng nửa lời. Nhưng cha của bác sĩ Marina và ba của cậu đều đã qua đời, bọn tớ đưa cho ông ấy một số tiền lớn, cuối cùng ông ấy mới chịu mở miệng. Những chi tiết mà ông ấy nhớ lại cơ bản đều phù hợp với ghi chép bệnh án trong hồ sơ phẫu thuật."

Hồ sơ bệnh án trong tay được đóng thành một tập dày.

Bắt đầu với hồ sơ phẫu thuật cấy ghép, rồi tiếp theo là ghi lại từng cơn cảm cúm, viêm dạ dày ruột và chấn thương mà cô bé mắc phải từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Hồ sơ ghi chép cuối cùng, đầu bị chấn thương cho một vụ tai nạn ô tô, phổi bị ứ nước, hai chân bị mảnh thủy cắt bị thương, lòng bàn tay bị bầm tím—

Những vết thương này là những vết thương cô chịu phải khi hai người bị tấn công trên ô tô vào ngày ông qua đời.

Mặc dù trong tiềm thức cô không muốn thừa nhận nhưng có thể thấy cô bé trong hồ sơ bệnh án là ai.

Cho nên, vết sẹo ở lưng dưới không phải do vô tình bị ngã như mẹ nói, mà thực chất là được cấy thẻ nhớ vào. Mười sáu năm trước, cô đích xác chỉ là một cái két sắt nhỏ.

Hạ Hạ nhắm mắt lại, hốc mắt nóng rát.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi sự thật được trần trụi phơi bày trước mắt, trái tim vẫn sẽ không kiềm chế được nhói đau.

Thấy sắc mặt cô tái nhợt, còn cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống, Lai Á nắm lấy tay Hạ Hạ.

Cái chạm ấm áp cũng là một sự an ủi thầm lặng, Hạ Hạ cúi đầu im lặng nhìn hồ sơ bệnh án, cuối cùng lựa chọn đóng nó lại đặt sang một bên.

"Tớ không sao," Cô giữ tay Lai Á lại: "Thật sự không sao mà."

Lai Á đương nhiên không tin.

"Việc nhận nuôi một đứa trẻ tớ có thể hiểu được." Cô ấy không nhịn được hỏi: "Nhưng tại sao lại bỏ thứ gì đó vào cơ thể một đứa trẻ nhỏ như vậy? Thẻ nhớ còn trong cơ thể cậu không, có để lại di chứng gì không?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Đã lấy ra rồi."

Lai Á thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nhìn Hạ Hạ, cô ấy vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Cuộc điện thoại ba tháng trước, cô ấy đã biết được thân thế của Hạ Hạ. Ba tháng sau, trợ lý của ba đưa cho cô ấy hồ sơ phẫu thuật. Lai Á không thể tưởng tượng được toàn bộ quá trình, càng đừng nói đến những gì Hạ Hạ đã phải trải qua trong hai năm kể từ khi rời trường học.

Tất cả những gì cô ấy biết là Hạ Hạ đã thay đổi rất nhiều.

Tối nay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô ấy đã cảm nhận được điều đó ngay.

Cả người Hạ Hạ đều là một mảnh bình tĩnh. Dù vẫn đang thở đang nói, nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác tĩnh lặng.

Ngay cả khi không hỏi, Lai Á cũng hiểu được lý do.

Hạ Hạ bây giờ là một người cô đơn.

Sẽ không có ai gọi điện hỏi cô ăn cơm ngon không, không ai quan tâm buổi tối cô về nhà đúng giờ hay không, cũng không có ai mở đường, lo liệu mọi việc, làm chỗ dựa vững chắc cho cô.

Cô đã mất đi ông nội, cha mẹ, bà ngoại và — người đàn ông đó, người đàn ông trên truy nã đỏ toàn cầu.

Anh ta nổi danh, là tên trùm ma túy siêu hạng bị nhiều quốc gia liên hợp truy nã. Nhưng Lai Á biết, anh ta dù sao cũng vẫn là chú út của Hạ Hạ.

Trước kia, anh ta đích thân đến trường đón Hạ Hạ tan học, điểm kiểm tra của Hạ Hạ tụt hạng, nửa đêm vẫn sẽ tự mình đến căn hộ giáo huấn.

Lai Á vẫn còn nhớ khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc và khí chất cực kỳ áp bức đó. Sau khi biết được danh tính thực sự của anh ta, cô ấy càng biết được anh ta là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn và đáng sợ.

Nhưng... anh ta cũng là thành viên gia đình cuối cùng trên thế giới này của Hạ Hạ.

Hạ Hạ rất yêu gia đình trước kia của cô.

Ít nhất là cho đến khi chính miệng nói lại câu chuyện cuộc đời, Lai Á chưa từng nghi ngờ việc Hạ Hạ lại là con nuôi.

Giống như mọi đứa trẻ con nhà giàu trong trường, cô có cuộc sống vật chất tốt nhất, nhận được nền giáo dục quý tộc nhất. Bất cứ khi nào cô nói về ba mẹ và gia đình, đó vẫn luôn là lúc cô cười hạnh phúc nhất.

Hạ Hạ quan tâm nhất chính là gia đình cô.

Có lẽ trong vài thập kỷ tới cô cũng sẽ có nhiều bạn mới. Nhưng ngay cả những người bạn thân nhất cũng không thể quan trọng với Hạ Hạ bằng những người thân trong gia đình trước đây của cô.

Mặc dù vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi nhưng Lai Á đã kìm lại.

Con người sau khi chết không thể sống lại, hỏi thêm nữa sẽ chỉ khiến Hạ Hạ đau lòng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top